Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ
Chương 69: Ngoại truyện 9 (Sinh con)
Không thể không nói, công chúa nhỏ chính là công chúa nhỏ, vốn đã béo rồi, trước mắt thì không thể nào đuổi kịp tốc độ của Trình Cảnh Triết.
Trình Cảnh Triết thấy vẻ mặt đau khổ của cô nhóc ngày càng cách xa đằng sau cậu, không khỏi nhướng khóe miệng lên, thả chậm tốc độ.
Ai biết lại có một người không biết tốt xấu như vậy chứ.
Mộc Tĩnh Hàm chậm rãi đuổi theo, tay nhỏ che trán. Trình Cảnh Triết thấy vậy thì bất động thanh sắc, dịch một bước đứng về phía ánh mặt trời.
Cô nhóc híp mắt lại, gương mặt xinh đẹp mang theo biểu cảm vô tội: “Anh trai ơi, anh không chạy nữa ạ?”
“……”
Quả nhiên, cậu không nên tốt bụng.
Lạnh lùng nhìn cô bé một cái, Trình Cảnh Tiết nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Nếu giải thích thì không biết con nhóc này lại nói thêm bao nhiêu câu nữa.
“Vậy tụi mình không chạy nữa.”
Cô bé cười ngọt ngào, chỉ chỉ vào những trò chơi giải trí ở trên bãi cỏ: “Anh trai, em muốn tới đó chơi.”
Trình Cảnh Triết nhìn về chỗ bập bênh và cầu thang trượt tụ tập không ít con nít, cứng họng không nói gì một lúc.
Mộc Tĩnh Hàm tự động giải thích đó là đồng ý, lập tức vui sướng thong dong chạy qua.
Trên vầng trán như được bút phác họa ra của Trình Cảnh Triết xuất hiện ba gạch đen (-_- |||): Lúc nãy còn ra vẻ buồn chán muốn chết mà…..
Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đương nhiên Trình Cảnh Triết không thể để cô bé qua đó chơi một mình, cậu chậm rãi chạy bộ qua.
Sau đó lập tức biến thành công chúa nhỏ Mộc Tĩnh Hàm vô cùng thỏa mãn chơi các trò chơi, mà Trình Cảnh Triết thì vừa phải ứng phó với các bé gái không ngừng đến gần, còn phải đi theo sau công chúa nhỏ, cầm ly nước và giỏ xách.
Cũng không biết mẹ nghĩ gì nữa, ra đây chạy bộ buổi sáng mà đồ ăn vặt, đồ uống, khăn giấy đầy một giỏ, như thể đang đi ra ngoài thành phố chơi vậy.
Ánh mặt trời ở trên đình đầu chuyển từ màu cam sang vàng rực, nhiệt độ ấm lên. Trình Cảnh Triết nâng cổ tay lên nhìn giờ, đã trễ hơn nửa tiếng so với bình thường, hôm nay cậu còn phải về luyện đàn nữa.
Mấy đứa con nít khác đều bị ba mẹ gọi về hết, có bé gái thậm chí còn lưu luyến không rời hỏi nhà Trình Cảnh Triết ở đâu, sao trước đây không nhìn thấy.
Trình Cảnh Triết lúc nào cũng đi cùng với Trình Tư Hạo, có một người mặt lạnh hơi tảng băng như vậy thì ai dám chủ động đến gần chứ.
Cậu bé mở miệng, giọng nói réo rắt dễ nghe của cậu bé phát ra: “Mộc Tĩnh Hàm.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu bé khựng lại. Trong ấn tượng thì hình như đây là lần đầu tiên cậu bé gọi tên của đại tiểu thư này, dù sao trong ấn tượng của cậu bé, ba chữ “Mộc Tĩnh Hàm” được xem là ngang bằng với hai chữ “ngu ngốc”.
Mộc Tĩnh Hàm ở bên kia chơi thêm một lần nữa, bò lên tầng cao nhất, đôi tay giơ lên trượt từ trên xuống, trong miệng hình như còn hát ra âm thanh vui vẻ.
Trình Cảnh Triết đến gần mới nghe rõ cái miệng đó ngâm nga một ca khúc:
“Ông mặt trời lên cao rồi, hoa nhỏ cười với em, chim nhỏ nói còn sớm còn sớm, vì sao em lại đeo cặp sách trên lưng rồi?”
Trình Cảnh Triết yên lặng nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô hồng nhạt trong tay mình, nói nhỏ một câu: “Lên cao quá đỉnh đầu rồi, muộn rồi, em có đeo cặp đâu.”
Có lẽ ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm của Trình Cảnh Triết quá mãnh liệt, Mộc Tĩnh Hàm thấy mình chơi đủ rồi, bước xuống tầng thang rồi vỗ vỗ tay: “Anh trai ơi, tụi mình về nhà đi.”
Cô bé giơ tay nhỏ dính bụi bặm lên: “Cảm ơn anh trai lấy cặp cho em nha.”
Ý muốn mang lên cặp mình.
Trình Cảnh Triết nhích ra theo bản năng, ước lượng cân nặng ở trong tay, nhấc chân: “Về nhà thôi.”
Lúc về nhà đã trễ hơn một tiếng so với bình thường. Linh Lung đứng trên ban công ở tầng hai, nhìn hai bóng hình một trước một sau, nhìn từ góc độ này của cô, vừa vặn thấy rất miễn cưỡng. Người ở phía trước có dáng cao cao, tư thế đi bộ rất tiêu chuẩn, chân trái lùi về phía sau chân phải bước lên, ngẩng đầu ưỡn ngực. Không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ đó, nhưng chắc không cần nghĩ cũng biết là dáng vẻ lạnh lùng.
Cô bé lùn hơi mũm mĩm ở phía sau đi bộ tùy hứng hơn nhiều, tung tăng nhảy nhót, hai cánh tay tùy tiện đong đưa về phía trước, hai chùm tóc cột ở hai bên lay lay theo động tác của cô bé, cái miệng nhỏ không cần nhìn cũng biết đang ngâm nga một ca khúc lạc nhịp.
Linh Lung nhìn chiếc cặp hồng nhạt ở trong tay Trình Cảnh Triết, nghiêng đầu cười nhìn về phía Trình Tư Hạo: “Sao nào, con trai em không phải người vô tâm vô dục đâu.”
Vô tâm vô dục?
Trình Tư Hạo thật sự bội phục tài năng sử dụng thành ngữ của cô, khóe mắt cười nhẹ: “Nhà người khác thì gả con gái đi, sao anh thấy em thì đang gấp gáp muốn gả con trai đi vậy.”
“Gả con trai?”
Ánh mắt của Linh Lung quay lại, dừng lại ở trên bóng người dần rõ ràng hơn của Mộc Tĩnh Hàm: “Dù sao gả con trai cho một bé gái trắng trẻo mập mạp dễ nuôi như vậy cũng là một ý không tồi.”
Càng nói càng không yên tâm.
“Nói mấy lời này ở trước mặt con trai ít thôi, nó còn nhỏ, đừng làm bậy.”
Trình Tư Hạo xoa đầu cô, sắp phải đi làm rồi. Nói thật, để ba “đứa con nít” ở nhà như thế này anh hơi không yên tâm.
Lúc nãy Linh Lung thấy lạ sao anh ăn mặc chỉnh tề như thế này rồi mà chưa ra ngoài, bây giờ thấy con trai về rồi anh mới đi thì nhận ra: Sợ cô chán nên ở đây chờ với cô sao?
Đầu quả tim cảm thấy ngọt ngào, không nhịn được, Linh Lung cản động tác rời đi của anh, ngửa đầu: “Ôm một cái.”
Làm mẹ luôn rồi, tính tình làm nũng này của cô chẳng những không giảm đi mà còn tăng lên.
Chóp mũi ùa đến một mùi hương quen thuộc, Linh Lung vùi đầu, cánh tay ôm lấy eo cô dùng sức siết chặt, nghe thấy giọng nói dịu dàng thu hút của người đàn ông từ trên đỉnh đầu: “Sao thế?”
Trình Tư Hạo xoa xoa đầu cô. Từ khi sự việc Quách Hưng Mai và Linh Quốc Cường xảy ra được một năm, anh luôn sợ Linh Lung rảnh rỗi sẽ nghĩ ngợi lung tung, vẫn may là, mấy năm gần đây dù Linh Quốc Cường không hay ở Tương Hải, nhưng tháng nào cũng gọi một hai cuộc cho cô, cách nửa năm sẽ về một lần, cũng coi như đền bù cho sự tiếc nuối ở trong lòng Linh Lung.
Linh Lung lắc đầu, tỏ vẻ không sao, “Khi nào anh về?”
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía sườn mặt thanh tuấn của người đàn ông, không nhịn được sờ cằm anh: “Đàn ông nhà người ta thì càng sống càng già, sao em thấy anh càng ngày càng trẻ thế.”
Nếu không thì sao lại nói đàn ông thành thục có sức quyến rũ nhất được.
Không thể không nói, gương mặt này của Trình Tư Hạo nhìn trăm lần cũng hoàn hảo không bắt bẻ được. Linh Lung nhẹ nhàng tựa vào người anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chồng ơi.”
Trình Tư Hạo vốn đang đen mặt vì câu “càng sống càng già” lúc nãy của cô, bây giờ nghe thấy hai chữ “uyển chuyển than thở” này phát ra từ miệng cô thì sắc mặt không khỏi thả lỏng, nhưng vẫn gõ trán cô: “Không nghiêm túc.”
Mấy năm rồi nhưng ngày càng giống “tiểu lưu manh”.
Linh Lung cười “Hì hì”, cho anh một nụ hôn chia tay trước khi đi, ghé vào bên tai anh: “Tan làm về sớm chút nha, em ở nhà chờ anh.”
Hôm nay cô không cần đến công ty, bộ phim điện ảnh mới đầu tư hai ngày nữa là chiếu, những yêu cầu ra mặt vụn vặt về tuyên truyền này kia thì đã có Thi Di dư sức xử lý.
Ôn hương nhuyễn ngọc* trong lòng đột nhiên rời đi, Trình Tư Hạo tuyệt đối không phải loại người sẽ làm mình bị thiệt, lập tức kéo người lại. Một câu “Anh làm gì thế” của Linh Lung còn chưa kịp hỏi, Trình Tư Hạo đã hôn chính xác lên đôi môi đỏ khẽ nhếch lên kia, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Không đến công ty cũng được.”
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (nguồn: Leo săn sư tử).
“A… Ưm”, Linh Lung trợn to mắt đấm đấm anh, sao lại như thế được, ông sếp này cũng tùy hứng quá đi.
Trình Tư Hạo như thể nhìn ra thắc mắc của cô, động tác nhẹ lại, áp trán vào nhau: “Không phải em cũng thế à?”
Cô đây mới xứng với danh xưng sếp lớn chơi bời lêu lỏng.
Linh Lung bám vào người anh, ở trước mặt là vòm ngực rộng lớn của Trình Tư Hạo, ở phía sau là cửa sổ sát đất trong suốt cao hơn hai người. Cả người cô bị kẹp ở bên trong, ngực dán vào người Trình Tư Hạo. Tư thế này….
Bỗng nhiên Linh Lung nhớ đến cảnh hai người phóng túng tối qua, cần cổ thon dài và gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên.
Trình Tư Hạo cười, hôn lên khóe miệng cô: “Muốn không?”
Linh Lung: “……”
Bàn tay đặt trên eo anh nhéo một cái. Linh Lung không hề khách khí, trực tiếp không mạnh không nhẹ cắn lên cằm anh. Trình Tư Hạo không cản, khóe miệng mang theo sự sủng nịch cho hành động của cô, nghe thấy giọng nói uy hiếp của cô: “Đi làm đi.”
“Còn bắt anh đi làm nữa?”
Trình Tư Hạo tùy tiện để yên chiếc áo sơ mi màu trắng chỉnh tề anh vừa thay ra xong bị cô làm nhăn nheo, nơi đau đớn ở cằm dù không rõ ràng, nhưng giơ tay lên vẫn sờ vào dấu răng được.
Linh Lung muốn trốn nhưng trốn không thoát, người này hoàn toàn cố tình không tha cho cô, cứ như này nữa thì hai người xong đời thật.
“Ngoan nào, anh, anh đến công ty trước đi, buổi tối em, em chờ anh về.”
Cô ôn tồn dỗ, răng trên chạm vào răng dưới, nói một câu đứt quãng, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Trình Tư Hạo quả thật rất rất yêu dáng vẻ lúc này của cô, ngọn lửa không áp xuống được kia ngày càng mạnh mẽ, nhưng bây giờ đúng là không phải thời cơ tốt.
Nhưng vẫn chưa định thả tay.
Nâng nhẹ cằm cô lên, Linh Lung không thể không đối diện với anh. Bốn mắt nhìn nhau, Trình Tư Hạo có thể thấy rõ đáy mắt mị nhãn như tơ kia đã nổi lên tia tình dục nhàn nhạt.
Linh Lung lắp bắp, “Sao, sao thế?”
Hai đứa nhỏ sắp lên lầu rồi, người này còn chưa đi nữa, muốn làm gì đây.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mọng nước kia, giữa môi dần dần nóng lên theo động tác lặp lại của hắn. Gương mặt vốn trắng tuyết lúc này như thể bị màu đỏ mập mờ nhớ nhung, đỏ cả một mảnh, khỏi nói đến hai cánh môi đã đỏ ửng no đủ, chỉ chờ người đến hái.
“Hôn thêm lát nữa.”
Giọng nói không thể trầm hơn của Trình Tư Hạo bị nhiễm sự mập mờ trong không khí, thở mạnh một hơi, cái trán tựa vào trán cô dính một lớp hơi nước, kiên nhẫn cực kỳ.
“Nhưng mà……”
Không cho chữ “Nhưng mà” đó cơ hội nào nữa, nhiệt độ bên ngoài phòng ngủ dần dần tăng lên, mà bên trong phòng dường như cũng chậm rãi lên hơi. Linh Lung nắm chặt vạt áo của anh, hai giây đầu còn giãy giụa, sau đó dứt khoát bỏ cuộc. Đôi tay cô chủ động vòng qua chiếc cổ của người đàn ông với một độ cong duyên dáng, thân thể dựa sát vào anh.
Chiếc áo khoác ngoài của Trình Tư Hạo bao vây cả người Linh Lung lại, hai cánh tay mạnh mẽ đáp ở cửa kính lạnh lẽo phía sau Linh Lung, che chở cho cô.
Chim nhỏ kêu chíp chíp ngoài cửa sổ, phong cảnh bên trong cửa sổ đẹp đến vô ngần.
Lúc đi ra là đã hơn 10 phút sau. Linh Lung đi sát phía sau Trình Tư Hạo, đôi mắt ửng đỏ có vẻ quyến rũ và hơi nước, trên khuôn mặt to bằng bàn tay vẫn còn đỏ bừng, đôi môi anh đào hồng nhuận như máu, hàm răng khẽ cắn. Dáng vẻ này vừa nhìn đã biết vừa trải qua chuyện khó nói gì.
Cô vốn không định đi ra, Trình Tư Hạo lúc buông cô ra thì nhẹ nhàng vuốt ve má cô, giọng nói cực kỳ dịu nhẹ: “Ở nhà chờ anh về.”
Một giây trước Trình Tư Hạo mới vừa nhấc chân lên, một giây sau âm thanh gõ cửa lần thứ ba của cô nhóc vang lên lần nữa: “Dì ơi, dì chưa dậy ạ?”
Mộc Tĩnh Hàm nghi ngờ chớp mắt, lúc nãy dì gọi bé dậy mà?
Trình Cảnh Triết đã tắm xong xuôi rồi bước ra. mới vừa mở cửa đã thấy bộ dạng ghé tai vào cửa nghe ngóng của cô nhóc.
Trình Cảnh Triết bước qua, liếc mắt nhìn cô bé, giọng điệu rất nhạt nhẽo: “Em làm gì vậy?”
Mộc Tĩnh Hàm quay đầu lại, nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới. Trình Cảnh Triết biết tật xấu của cô bé lại tái phát, mặt vô cảm: “Còn biết anh là ai không?”
Mộc Tĩnh Hàm gật gật đầu với anh, rồi lại nhìn về phía anh đang mặc bộ quần áo màu trắng, rất chắc chắn: “Dạ biết, anh là anh trai.”
Trình Cảnh Triết cười lạnh trong lòng, câu nói “Xem ra thông minh hơn rồi” còn chưa kịp nói ra, cô nhóc lại đặc biệt bổ sung thêm: “Dù anh là anh trai đen hay anh trai trắng thì em đều biết anh là người đẹp thứ ba sau ba mẹ em.”
“……”
Đôi má nhỏ của Trình Cảnh Triết khẽ nhúc nhích, con ngươi dâng lên một tia lạnh lẽo. Sao cậu bé thấy lời khen này không dễ nghe thế nhỉ?
Không so đo với đứa ngốc này nữa, ở bên kia Trình Tư Hạo đã mở cửa ra.
Áo sơ mi màu trắng lúc nãy đã đổi thành một bộ khác, không hề nhăn nhó, cúc áo chỉnh tề không hề cẩu thả. Ở bên ngoài vẫn là bộ vest màu đen vừa rồi, cà vạt màu xám đậm, thắt thành nút thắt windsor* xinh đẹp, kiểu dáng thanh lịch, phức tạp. Trình Cảnh Triết biết đó là bút tích của mẹ cậu.
Nút thắt như vậy chỉ có mẹ cậu mới thắt thôi. Mấy ngày trước cậu biểu diễn piano ở trường học, mẹ vừa mới dạy cậu.
Trình Tư Hạo rất thản nhiên nhìn con trai đang đánh giá mình, rồi lại quay đầu nhìn nhóc con đang ngẩng đầu, tò mò nhìn chằm chằm anh.
Vì không đủ cao nên bé phải nhón chân, duỗi cổ, đôi mắt chăm chú mở to. Tư thế này khiến Trình Tư Hạo thấy mệt hộ cô bé.
Không đợi Trình Tư Hạo mở miệng, bạn nhỏ Mộc Tĩnh Hàm như thể phát hiện ra một hiện tượng cực kỳ hiếm thấy, chu chu cái miệng nhỏ rồi lại thôi, sau đó cuối cùng đưa ra một kết luận: “Chú ơi, cằm chú cũng bị cún cắn ạ?”
“……”
Trình Tư Hạo đơ mặt ta, nhìn Linh Lung vừa bước ra cửa sau đầy cũng đầu gạch đen:
Bạn nhỏ Mộc Tĩnh Hàm à, lỡ tương lai dì kiêm bé cún đó trở thành “mẹ chồng cún” của con thì sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!