Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!
Chương 47: em nói không phải như thế, nhưng tôi khó chịu thì phải làm sao?
Vì sao lại như thế? Vì sao lại… đáng lẽ cô phải thẳng thắn mới đúng chứ…
Cô đang rất là mâu thuẫn, càng mâu thuẫn cô càng sợ biết đáp án.
Tinh thần của cô đều rất căng thẳng, cô không còn biết những việc này phải suy nghĩ như thế nào.
Cô thua cuộc mất rồi, cô cảm giác được trái tim mình đang rung động…
Ánh nắng mờ nhạt bị bao phủ bởi sương mù, sẽ không biết bao giờ nó mới có thể xuất hiện chiếu xuống được ngọn cỏ ở dưới đất .
**
Đào Khương từ sau khi gặp cô ở công ty liền nhấn nhắn tin cho cô, nhưng mà đều không có hồi đáp. Bởi vì di động của cô đã bị tịch thu mất rồi, tất cả tin nhắn đều lọt hết vào tay Diêu Trì.
Buổi xế chiều, hắn vừa tỉnh dậy liền nói với cô hắn có ý định đến đến thăm Diêu gia gia, Cô gật đầu đáp ứng.
Đối với người lớn tuổi như ông ấy thì cô không ý kiến gì cả, cô cũng rất muốn đến gặp ông.
Hai người buổi trưa đã bỏ bữa, lúc này sẽ ăn bữa xế, Diêu Trì như thường lệ ôm cô xuống phòng ăn. Xung quanh hắn có nhiều vệ sĩ canh gác, sắc mặt nghiêm nghị đứng ở góc phòng, Cô nhìn sơ qua rồi thu lại tầm mắt.
Món ăn bày sẵn trên bàn vô cùng bắt mắt. Cô lại làm nhưng không thấy, ngồi trên đùi hắn ngoan ngoãn tựa như một con búp bê vô hồn được chủ nhân săn sóc.
Diêu Trì âu yếm, tỉ mỉ vuốt tóc cô, Cô không quen liền nhích người, làm cho cái ôm của Diêu Trì mạnh bạo hơn.
” Để tôi ngồi xuống đi, Tôi không quen được chăm sóc như thế”.
Hắn cười cười:” rồi sau này em cũng sẽ quen mà thôi, Em chỉ cần học cách chấp nhận nó”.
” Đây có món của em thích này, tôi giúp em “.
Tần Tâm Ly được Diêu Trì phục vụ từ trong ra ngoài. Lại tràn ngập trong những cái ôm âu yếm của hắn, cô đang bị mất phương hướng, không biết lối ra là ở hướng nào.
Trong lòng cô hiện tại đang nghĩ, nếu không có những chuyện trước kia, nếu hai người đơn giản là gặp nhau, sau đó yêu nhau, như vậy thì sẽ hay biết mấy? Không cần phải có lợi dụng hay đấu đá, cô cũng không cần phải là một kẻ thay thế và cũng không cần phải giày vò lẫn nhau như hiện tại.
Nếu như….. nhưng mà trên đời này làm gì có nếu như, đã bỏ lỡ thì thôi, đã không cầm được thì sẽ mãi mãi không cầm được.
Lúc này một vệ sĩ thường hay đi theo bên người của Diêu Trì Kỳ đi vào, sau đó kéo tay hắn nói nhỏ cái gì đó mà cô ở cự ly gần cũng không thể nào nghe được, nói xong thì lui ra, cung kính đưa điện thoại của cô lên trước mặt hắn.
Cô nhận ra chiếc điện thoại này, là của cô, chính là cái đã bị hắn tịch thu, sao nó lại ở đây…Hắn tính làm gì….
Cô mở to mắt nhìn theo chăm chú, Diêu Trì thấy cô nhìn, hắn lại cười, nhưng cô cảm nhận được cái cười có chút lạnh lẽo, hắn cầm lấy di động của cô mở lên xem.
Ước chừng 2 phút, Tần Tâm Ly không biết Diêu Trì xem cái gì mà sắp mặt ngày càng tái mét.
Trong một lúc không nhịn được, cô không ngờ hắn đã ném chiếc điện thoại vào góc tường khiến nó bể nát ngay trước mặt cô.
Ánh mắt nhìn cô hung hãn và sâu xa hơn, hắn không nói không rằng. Kéo cô về phòng.
Cô còn chưa thoát khỏi cái sợ trước mắt đã liên tiếp đón nhận thêm nhiều cái khác còn tra tấn tinh thần cô hơn.
Diêu Trì đem cô vào phòng, khóa chốt cửa, đẩy cô ngã xuống giường.
” Tình nhân của em lại tìm em, em nó xem tôi nên xử lý em thế nào?”.
“…không”. Cô lắc đầu:”… đó không phải tình nhân của tôi…không có…”. Cô muốn giải oan, cô không muốn lại bị hiểu lầm,và cũng không muốn mình lại bị chịu thiệt thòi.
” Em nói không phải, nhưng mà tôi khó chịu thì làm sao bây giờ?”. Hắn thuần thục kéo váy của cô lên, sau đó xé rách qυầи ɭóŧ. Cô sợ sệt lấy tay muốn ghì lại ngăn cản hắn thì lại bị bàn tay to lớn của hắn trở ngược nắm chặt hai cổ tay cô đẩy lên đỉnh đầu.
” bảo bối, tôi khó chịu rồi, để yên cho tôi yêu em nào”.
” em yên tâm, Tôi sẽ không tức giận với em, tôi hứa”.
Cô biết nhưng cô không muốn, cô không muốn… làm ơn….
Cô muốn cầu xin hắn nhưng miệng lại không thốt ra được âm thanh, bởi vì cổ họng của cô hiện tại không vô lực, không thể nào phát ra âm thanh mà chỉ có thể vang lên từng tiếng nấc.
Diêu Trì nghe tiếng cô khóc, hắn càng khó chịu hơn:” Lên giường với tôi em không muốn như vậy à?”.
Cô lắc đầu nước mắt chực trào.
” em không muốn cũng phải nhận, em chỉ có thể thừa nhận tôi mà thôi”.
” vốn dĩ muốn đợi em từ từ tiếp nhận tôi, nhưng xem ra… tôi không chịu được nữa….Em có biết hôm nay tôi rất tức giận hay không?”.
Hắn vuốt ve ở vị trí tư mật của cô xong. Sau đó kéo khóa quần tây, từ từ tiến vào.
“…Đừng… ah~~”.
Diêu Trì đong đưa eo, trong miệng Tần Tâm Ly lại là từng tiếng nấc.
Hắn lại đang cưỡиɠ ɦϊếp cô…
Cả người cô như một con búp bê rách nát bị người khác giày xé không còn ra hình dạng gì.
Tần Tâm Ly chỉ còn có thể vô lực nằm ở bên dưới mặc cho hắn dày vò.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!