120 Ngày Nhìn Trộm
Chương 24: Ngày thứ 119
Babylon.
Khi mà vương triều đầu tiên của Trung Quốc còn chưa được tạo dựng, thành phố này đã đứng sừng sững ở mảnh đất phì nhiêu hình lưỡi liềm này rồi. Người Do Thái ở phía sau “Nhà tù Babylon” của Nebuchadnezzar II* đã từng nguyền rằng: “Dã thú trong sa mạc và dã thú trên những hòn đảo sẽ sống ở đây, cú mèo cũng sẽ sống ở đây, nó sẽ vĩnh viễn không có người ở, đời đời kiếp kiếp không có người ở.”
* Nebuchadnezzar II (Khoảng năm 630-562 trước Công nguyên), là Quốc vương của vương triều Chaldean xứ Babylon. Ông là người đã cho xây dựng vườn treo Babylon huyền thoại.
Di sản nổi tiếng nhất của Nebuchadnezzar II là vườn treo Babylon. Hoàng hậu của ông là công chúa Amyitis của xứ Medes, phía Tây Bắc của Iran bây giờ, nơi đó có những dãy núi trùng điệp và rừng cây ngút ngàn. Để giúp cho Hoàng hậu có thể nhìn thấy cố hương, Nebuchadnezzar đã hạ lệnh xây một vườn hoa trên không trung mô phỏng theo cảnh sắc của Medes, được người Hy Lạp cổ liệt vào danh sách 7 kì quan vĩ đại trên thế giới cùng với Kim Tự Tháp Ai Cập, tượng thần Zeus ở Olympia, Ngọn hải đăng Alexandria, Lăng mộ của Mausolus, Tượng thần mặt trời ở Rhodes, Đền Artemis.
Năm 539 trước Công nguyên, đại đế Cyrus của Ba Tư chinh phục bình nguyên Mesopotamia. Tiêu diệt hơn 300 dũng sĩ xứ Sparta của vua Xerxes, hạ lệnh phá hủy thành Babylon. Hai trăm năm sau, đại đế Alexandria quyết định tu sửa kì quan cổ đại này. Nhưng, đại đế chết vì một con muỗi đốt, tháp Babylon tiếp tục nằm dưới đống đổ nát bên bờ sông Euphrates cho đến tận ngày nay.
Bên trên là đoạn ghi âm của X trong chiếc bút ghi âm hôm qua được trực thăng mô hình mang tới.
Thôi Thiện nghe đi nghe lại câu chuyện hoàn toàn chẳng có điểm gì mới mẻ này, ngước nhìn lên bầu trời và bốn bức tường, tháp Babylon và vườn treo?
Buổi sáng hôm nay, khi cô ta tỉnh dậy trong mịt mù khói bụi, nhặt được một chiếc túi xách nữ ở góc tường, in nhãn LV rất to, vừa sờ lên đã biết là hàng nhái.
Tối qua X lại tới đây, trong không khí phảng phất có chút mùi vị của đàn ông.
Đây là món quà gì thế không biết? Mở túi ra, không có điện thoại, càng không có ví da, giấy ăn, kính râm, son môi, thậm chí là giấy vệ sinh.
Nhưng có một quyển hộ chiếu.
Bìa mày đỏ rực rất có sĩ khí, đầu tiên là dòng chữ PASSPORT, bên dưới in quốc huy, giống như một chiếc thuyền buồm chở mấy cây dừa, dưới cùng là một dòng chữ tiếng Anh:
REPULIC OF SODOMA.
Thôi Thiện đọc đi đọc lại mấy lần, đột nhiên nhớ tới một bộ phim: Nước Cộng hòa Sodoma?
Trước giờ chưa từng nghe thấy tên quốc gia này, nghi hoặc lật mấy trang hộ chiếu ra xem, phát hiện ra trang đầu tiên chính là ảnh của mình.
Choang.
Đó là bức ảnh thẻ cô ta chụp hơn một năm về trước, sao lại xuất hiện ở trong quyển hộ chiếu này? Tiếp tục nhìn xuống dòng chữ tiếng Anh ở dưới cùng – một cái tên rất lạ lẫm.
Surname: ZHANG
Given names: XIAO QIAO
Dựa theo những cái tên thường gặp của người Trung Quốc, dịch ngược lại sẽ là “Trương Tiểu Xảo”? Rất có phong vị “Tình yêu nông thôn” của Triệu Bàn Sơn đấy.
Phía dưới có ngày sinh bằng tiếng Anh, nhỏ hơn tuổi thật của cô ta 1 tuổi. Ngày sinh từ 22 tháng 6 đổi thành 22 tháng 12 – Từ ngày Hạ chí chuyển sang Đông chí, trái đất quay vừa đúng ½ vòng.
Nơi khai sinh bằng tiếng Anh là FUJIAN CHINA.
Tỉnh Phúc Kiến? Trong đời Thôi Thiện chưa từng tới nơi đó.
Tiếp tục lật quyển hộ chiếu, ngoại trừ những chữ đã được in từ trước ra, thì tất cả đều còn trống, cũng không có bất kì visa và đóng dấu xuất nhập cảnh nào.
Trương Tiểu Xảo? Đây là cái tên mới X đặt cho cô sao? Nhưng ở trong nhà tù trên không này, cuốn hộ chiếu không biết đến từ đất nước khỉ gió nào này có tác dụng gì cơ chứ?
Lần đầu tiên, cô ta có cảm giác thân thiết với cái tên “Thôi thiện” của mình. Sau 120 ngày sống cuộc sống của người nguyên thủy, cô tin rằng, khi tổ tiên loài người chưa có họ tên, sống trong sự hoang dã, thì bọn họ cũng chẳng khác gì so với những đối tượng mà họ săn bắt. Còn con người khác với động vật, là vì chúng ta có tên. Cũng vì có tên cho nên chúng ta khác biệt so với người khác, được họ ghi nhớ, bản thân mình mới trở nên quan trọng – Hoặc có thể nói, có tên rồi, còn người mới trở nên ích kỷ, là như vậy đúng không?
Thôi Thiện để lại quyển hộ chiếu vào chiếc túi LV hàng nhái.
Buổi trưa, cô ta bị tiếng đốt pháo ở bên dưới làm cho tỉnh giấc. Còn cả mấy tiếng nổ kép vô cùng náo nhiệt, đập thẳng vào khiến màng nhĩ đau buốt. Khi Thôi Thiện vẫn còn là một bé gái, từng rất ngưỡng mộ những cô dâu mặc váy cưới, hơn bốn tháng trước vẫn còn khát khao mãnh liệt – Từ giờ sẽ không còn như vậy nữa.
Đêm khuya, viên kẹo bạc hà cuối cùng dần dần tan vào trong miệng, thẩm thấu vào vị giác ở lưỡi, cùng tôi đi vào giấc ngủ. Tiểu Bạch lại tới rồi, cái đuôi có những đốm đỏ, trong màn sương đêm dày đặc lướt qua ánh sáng như đá mắt mèo. Thôi Thiện mơ thấy mẹ.
Năm 12 tuổi, sau khi bố mất tích không lâu, mẹ từng đưa cô tới nhà thờ một lần, cũng là lần duy nhất mà Thôi Thiện có trong đời – Lúc còn là thiếu nữ cô ta từng âm thầm thề rằng, lần tiếp theo bước vào nhà thờ, sẽ chính là ngày chính mình khoác lên bộ váy cưới.
Không ngờ mẹ một lòng tin vào tôn giáo, cũng tín theo mấy người họ hàng thân thích dưới quê. Ngày chủ nhật nhà thờ đầy chật người, dưới đỉnh vòm của kiến trúc Gothic (Lối kiến trúc theo kiểu vòm nhọn), ánh sáng thần bí xuyên qua lớp cửa kính nhiều màu sắc, dường như cách thiên đường rất gần. Thôi Thiện hiếu kì ngó nghiêng khắp nơi, còn tưởng là tới làm lễ cúng 7 ngày cho bố. Mẹ véo một cái thật đau vào đùi cô, bảo cô ngồi yên nghe Cha xứ giảng đạo.
Vị cha xứ tóc bạc trắng, nói giọng phổ thông đậm chất thôn quê, mất rất nhiều công sức mới có thể hiểu được đại khái.
Rất lâu rất lâu về trước, toàn thế giới chỉ có một loại ngôn ngữ, đàn ông và đàn bà đến cánh đồng Babylon, xây một ngọn tháp cao, “Đỉnh tháp thông tới tận trời, để lan truyền tên tuổi của chúng ta, tránh việc chúng ta bị phân tán khắp trên mặt đất này.” Con người ngày đêm liên tục xếp chồng những viên đá, cao đến tận tầng mây, nếu như có một viên rơi từ trên tháp xuống, sẽ có người đau khổ tới mức rơi lệ, bởi vì để vận chuyển được viên đá lên tới đỉnh tháp mất nguyên cả một năm ròng, sự đau thương ấy bạn không thể hiểu nổi đâu. Jehovah* nói: “Trời ơi, bọn họ trở thành những người dân giống như nhau, dùng cùng một loại ngôn ngữ như nhau, giờ lại cùng nhau làm việc, sau này những việc bọn họ làm chắc chắn đều sẽ có thành tựu rồi. Chúng ta xuống đó, làm nhiễu loạn khẩu âm của bọn họ, khiến ngôn ngữ của bọn họ bất đồng, không hiểu được lẫn nhau.” Tháp cao sụp đổ, ngôn ngữ nhân loại cắt đứt, trở nên xa cách thù hận, đến một góc nào đó trên thế giới này.
Nhân chứng Giê-hô-van là một tôn giáo mà niềm tin của họ dựa trên Kinh thánh Ki-tô giáo.
Sau đó, tháp đó được gọi là Babel, có nghĩa là nhiễu loạn, còn ngọn tháp chưa được xây dựng thành công kia được gọi là Tháp Babel, Tháp thông thiên, Tháp Babylon.
Đoạn cuối giấc mơ, trong không khí bay tới mùi nước hoa đàn ông quen thuộc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!