120 Ngày Nhìn Trộm - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


120 Ngày Nhìn Trộm


Chương 34


Đông chí, sáng sớm.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, tai nghe bluetooth đang phát bản nhạc “Hồ thiên nga.” Màn thứ hai, vũ khúc thiên nga, Hoàng tử và Odile cùng nhau khiêu vũ. Tiếng đàn thụ cầm tuôn ra như nước chảy, kết hợp với tiếng độc tấu violin, nhập vào khúc giao hưởng của điệu Valse, violoncello và vionlin đan xen nhau vang lên, đi vào khoái bản… Loại khúc nghệ vừa đọc vừa gõ phách).

Cách một dòng xe của đường cao tốc Nam Bắc, Diệp Tiêu mặc cảnh phục đen, ngước lên nhìn tòa nhà xây dở phía đối diện.

Gần đây anh bắt đầu mê nhạc cổ điển, đặc biệt là nhạc của Tchaikovsky, không thể không nói đó là công lao của Lâm Tử Túy. Diệp Tiêu chắc chắn rằng điều này sẽ giúp ích cho việc phá án. Hôm qua, anh ta lại tới học viện âm nhạc, thỉnh giáo giáo sư khoa lịch sử âm nhạc. “Hồ thiên nga” bắt nguồn từ truyền thuyết của Nga và Đức, Tchaikovsky nhận lời mời của nhà hát lớn Moscow, thời hạn sáng tác bắt đầu từ tháng 8 năm 1875 đến ngày 10 tháng 4 năm 1976, đại sư 36 tuổi, năm bản mệnh.

Diệp Tiêu gỡ tai nghe xuống, vừa đúng cũng là năm bản mệnh của bản thân mình.

Bước vào khu vườn hoa Lưỡng Hà, bảy tòa chung cư ở đây xếp thành hình Thất Tinh Bắc Đẩu. Tầng trệt của tòa nhà số 7 bị xếp đầy xe máy và xe điện. Cửa thang máy mở ra, rất nhiều người đang vội đi làm bước ra ngoài, chỉ có một mình Diệp Tiêu đi lên trên. Năm ngoái, có một cô gái trẻ bị bạn trai giết ở trong thang máy này, trên nền vẫn còn lưu lại dấu vết của một vệt máu màu sẫm, dùng đủ các biện pháp nghiệp vụ mà vẫn không sao tẩy đi được – Chính là chỗ anh đang đứng lúc này.

Thang máy đi đến tầng 30 trên cùng, bấm chuông cửa phòng 3001. Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, hết sức lo sợ dẫn nhân viên cảnh sát vào. Căn phòng phục thức này có tổng cộng 2 tầng, hơn 200 mét vuông, tám phòng, hai phòng vệ sinh lớn, chủ nhà sửa thành phòng cho thuê tập thể. Hiện giờ đang có 13 khách thuê phòng, đại đa số bọn họ không hề quen nhau, có những người thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt nhau.

Đầu tháng 12, Lâm Tử Túy đột nhiên mất tích, cổ phiếu niêm yết trên sàn của công ty trượt giá thảm hại, dựa theo tình hình ấy mà phán đoán, rất có khả năng anh ta đã bị bắt cóc hoặc bị sát hại.

Không đến hai tuần, người bạn tốt nhất trước đây của Trình Lệ Quân là Mai Lan đột nhiên mất liên lạc với tất cả mọi người. Chiếc xe Infiniti cô ta lái được phát hiện ở con đường bên cạnh công viên quảng trường thành phố. Phía cảnh sát lục tìm khắp các trung tâm thương mại, khách sạn, chung cư ở khu vực lân cận nhưng vẫn không phát hiện ra bất kì tung tích nào của cô ta.

Mấy ngày trước khi xảy ra sự việc, Diệp Tiêu từng tìm tới hỏi cô ta xem liệu có biết thông tin của Lâm Tử Túy không.

Thế là, hai người bạn còn lại của Mai Lan là Toàn Man Như và Chương Tiểu Tuyết đều bị mời tới Sở Cảnh sát hỗ trợ điều tra. Bọn họ cũng không biết Mai Lan đã đi đâu, nhưng nhìn vào ánh mắt đang cố sức ẩn giấu của hai người họ, Diệp Tiêu biết chắc chắn rằng bọn họ có một bí mật không thể kể cho ai.

Lâm Tử Túy và Mai Lan mất tích quá đột ngột, liên kết hai người bọn họ lại, là án mạng mấy tháng trước của Trình Lệ Quân.

Còn cả Thôi Thiện – Cô gái đã mất tích từ trước.

Chẳng phải có một người tự xưng là bạn trai của Thôi Thiện sao? Diệp Tiêu nhớ anh ta là một chàng trai trẻ, đeo một cặp kính dày cộp, ăn mặc rất bình thường, rất khó để hình dung. Những điều lúc đó anh ta nói về quan hệ giữa mình và Thôi Thiện cũng đủ khiến người ta nghi ngờ. Cảnh sát đã lưu lại thông tin của chàng trai này, nhưng không ngờ anh ta cũng mất tích. Tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, cứ bắt đầu điều tra từ đây.

Anh ta tên Nguyễn Văn Minh, 26 tuổi, người của thành phố này. Tốt nghiệp đại học chuyên ngành thiết kế mặt bằng, sau khi tốt nghiệp thì xin vào một công ty làm kiến trúc sư. Phía cảnh sát từng hỏi rất nhiều bạn học của anh ta, nhưng bọn họ đều không nhớ được anh ta là ai, hoặc là có người nhớ mang máng rằng có một người như vậy, nhưng tên tuổi và mặt mũi thì không khớp.

Người duy nhất nhớ anh ta, là một bạn học cùng tham gia cuộc thi thiết kế mô hình máy bay và tàu thuyền của trường đại học. Theo trí nhớ của người đó: Nguyễn Văn Minh là một người rất kì quái, ví dụ như một phút trước còn đang ở nhà ăn, một phút sau đã xuất hiện ở thư viện, cứ như là có năng lực di chuyển trong giây lát vậy. Sở thích lớn nhất của Nguyễn Văn Minh là đọc tiểu thuyết trinh thám nhật bản, trên đầu giường xếp đầy sách của Seicho Matsumoto, Morimura Seiichi, Keigo Higashino, Miyuki Miyabe.

Những đồng nghiệp ở công ty cũ cũng đều nói Nguyễn Văn Minh là một người hướng nội, bình thường rất ít nói, đến cả một người bạn cũng chẳng có chứ đừng nói đến cái gì mà người yêu. Cậu ta có một chiếc xe máy bình thường, tự mình đi xe tới chỗ làm. Nửa năm trước, cậu ta bị sa thải, phạm phải lỗi cơ bản nhất đó là viết sai tên của ông chủ, đồng thời cũng liên tiếp quên hết việc này đến việc kia.

Giữa tháng 8, Nguyễn Văn Minh tìm được việc trong một cửa hàng tạp hóa 24h, mỗi tuần đi làm 4 ngày, từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng. Nhân viên trong cửa hàng tạp hóa chủ yếu là nữ, rất ít có người thích làm đêm. An ninh ở khu vực quanh đó không được tốt lắm, cửa hàng tạp hóa cũng từng bị cướp, trộm cắp là chuyện như cơm bữa, cho dù có bắt được cũng chẳng dám làm ầm lên, trên mặt bị rạch cho một đường thì cũng khỏi phải tính toán luôn. Nguyễn Văn Minh nói mình bị mắc chứng mất ngủ, càng về đêm càng tỉnh táo. Chủ cửa hàng cảm thấy cậu ta là người gặp khó khăn đang cần giúp đỡ, cho nên cho cậu ta rất nhiều tiền bồi dưỡng ca đêm. Chỉ có điều trí nhớ của cậu ta không được tốt cho lắm, rất hay quên trả tiền thừa cho khách hàng khiến họ kêu ca phàn nàn, không nhận ra cô nhân viên tới thay ca cho mình, nguy hiểm hơn là còn quên mất cách nhập mã vạch, cuối cùng vẫn bị cho thôi việc. Bên cạnh cửa hàng tạp hóa là một quầy bán bánh bao, chỉ có một nhân viên nữ nhớ được mặt của Nguyễn Văn Minh, cứ mỗi 6 giờ sáng, cậu ta lại mua một chiếc bánh bao mới, liên tục ba tháng liền không hề gián đoạn.

Chủ nhà cùng sĩ quan cảnh sát đi lên tầng, nói rằng hơn 10 ngày trước Nguyễn Văn Minh tự nhiên chuyển đi. Cậu ta ở đây được khoảng một năm rưỡi, bình thường không nói chuyện với bất kì ai cả, những người cùng sống ở đây cũng không nhớ nổi mặt của người hàng xóm kì quái này, cho dù là đã từng gặp ở trong nhà vệ sinh thì cũng chẳng nhớ nổi cậu ta là ai, chứ đừng nói đến tên họ. Mọi người chỉ biết ở chỗ sâu nhất trên tầng 2, căn phòng hướng đông đón ánh mặt trời tốt nhất, có một người như có như không, khó nắm bắt như không khí sống ở đó.

Diệp Tiêu ghi chép lại vào sổ tay – Những đặc trưng này đều phù hợp với triệu chứng của kẻ biến thái cuồng giết người.

Chủ nhà lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa phòng Nguyễn Văn Minh ra, thu dọn khá gọn gàng, đồ dùng trong nhà là của chủ nhà. Ngày 10 tháng 12, Nguyễn Văn Minh chuyển đi. Người môi giới lại bắt đầu treo biển cho thuê, buổi chiều sẽ lại có người tới xem phòng.

Trên tường có dòng chữ lớn màu đỏ: “Mỗi ngày uống thuốc 3 lần.”

-Lại gặp phải kẻ không thể ngưng dùng thuốc rồi! – Chủ nhà oán trách chỉ vào dòng chữ trên tường nói – Không biết dùng cái gì để viết lên, không thể nào xóa đi được, đáng ghét!

-Không được xóa!

Diệp Tiêu nghiêm khắc cảnh cáo chủ nhà, sau đó anh ta phát hiện trên góc tường có 24 chữ i主. Toàn bộ bức tường đều có dấu vết của việc từng bị dán giấy, anh ta muốn biết xem nơi này vốn dĩ trông như thế nào, hỏi một vòng những người thuê phòng xung quanh, kết quả tất cả mọi người đều lắc đầu. Chủ nhà nói, những người thuê nhà tập thể ở đây đều rất bình thường, trừ khi là một đôi nam nữ độc thân nào đó có hứng thú với nhau, chứ không thì ai lại đi chú ý tới phòng của người khác chứ?

Dưới gầm giường có một cuốn sách mỏng tên “Câu chuyện của đời bạn,” tác giả là Ted Chiang, lật ra trang đầu tiên của tiểu thuyết tên “Tháp Babylon”: Nếu như đổ ngược tháp trên bình nguyên Hillah….

Đọc thầm hàng chữ đó, Diệp Tiêu thấy có cảm giác gì đó không thoải mái, cảm tưởng như cái tháp to lớn đó đang ở ngay bên cạnh mình. Anh lần lượt kiểm tra từng ngăn kéo, tìm được một thẻ khám bệnh ở trong ngăn thấp nhất, kẹp trong đó báo cáo chẩn đoán của một bệnh viện lớn nào đó.

Tên: Nguyễn Văn Minh

Giới tính: Nam

Tuổi: 26

Bỏ qua hai trang giấy dày đặc chữ đằng sau, trực tiếp lật tới trang “Kết luận chẩn đoán lâm sàng,” có một cái tên lạ lẫm và rất khó nhớ: Alzheimer’s disease.

Diệp Tiêu dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm, là một dạng bệnh ngăn cản chức năng duy trì của thần kinh, thường có những triệu chứng sau: Dần mất đi toàn bộ trí nhớ, không thể làm nổi những việc quen thuốc, khó khăn trong việc dùng ngôn ngữ bình thường để giao tiếp, cảm giác về thời gian và phương hướng bị đảo lộn, không thể thực hiện được tư duy trừu tượng, rất hay để đồ nhầm chỗ, mất kiểm soát cảm xúc trầm trọng, mất hứng thú với tất cả mọi chuyện, cuối cùng đến cả năng lực tự sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày cũng không còn nữa, cho đến khi chết. Loại bệnh này được một bác sĩ khoa thần kinh người Đức phát hiện ra năm 1906 và được đặt theo tên ông – Alois Alzheimer, tên tiếng Anh của căn bệnh này là Senile Dementia of the Alzheimer Type, gọi tắt là SDAT, tên thường gọi “Chứng mất trí nhớ của người già.”

Mặc dù đại đa số các ca mắc bệnh đều rơi vào độ tuổi khoảng 60 trở lên, nhưng thi thoảng cũng vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ là người trẻ mắc bệnh, có thể là đã có mầm bệnh từ rất lâu trước đó rồi.

Alzheimer là căn bệnh không thể điều trị tận gốc.

Lẽ nào, quan hệ yêu đương của Nguyễn Văn Minh và Thôi Thiện mà cậu ta kể chỉ là ảo giác do chứng bệnh này tạo ra sao?

Diệp Tiêu nghi hoặc hồi tưởng lại khuôn mặt mơ hồ đó, ánh mắt giấu sau cặp kính dày cộp. Anh bất tri bất giác đi tới bên cửa sổ, vừa đúng đối diện với đỉnh của tòa nhà xây dở hình dạng quái đản kia.

Lúc mới đầu không hề chú ý với đỉnh tháp đó, tầm mắt xuyên qua vô số tòa nhà cao tầng rồi rơi xuống kẽ hở giữa một rừng thép gang, có một kiến trúc giống như nấm mộ, là một đỉnh tròn màu xanh, thoạt đầu nhìn giống như một củ hành tây, khoảng cách đường chim bay khoảng ba, bốn trăm mét.

Hôm nay là ngày gì thế nhỉ, vừa liếc một cái đã nhìn thấy cái này? Diệp Tiêu dựa vào bệ cửa, bất chấp nguy hiểm nhoài nửa người ra, nhìn xuống dòng người bên dưới.

Hóa ra là Đông chí, là ngày tảo mộ cúng tế truyền thống của nơi này, đường cao tốc tắc nghẽn, trở thành một bãi đỗ xe. Nhìn thêm một lần nữa công viên quảng trường thành phố, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng – Sau khi Mai Lan mất tích, xe riêng của cô ta được phát hiện ở chỗ này, gần như kề sát vào tòa nhà xây dở trước mặt.

Nguyễn Văn Minh và Mai Lan mất tích kia, vốn dĩ là hai người không hề có quan hệ gì, nhưng lại được tòa nhà kia liên kết lại tại một điểm – Còn thêm Thôi Thiện, nối tới người giúp việc Ma Hồng Mai đã chết từ hai năm trước, còn cả chủ nhân của người giúp việc đó là Trình Lệ Quân và người đã mất tích ba tuần trước là Lâm Tử Túy, bọn họ tạo thành một vòng tròn hoàn mĩ không kẽ hở.

Diệp Tiêu gần như bò hẳn lên bệ cửa sổ, ngắm chuẩn vào đỉnh tòa tháp, thị lực vẫn tốt như thời học đại học, năm đó từng khao khát được đi nghĩa vụ quân sự ở tàu ngầm hạt nhân.

Anh trông thấy rồi – trong 4 bức tường của đỉnh tòa nhà xây dở đó, có một chỗ giống như là vườn treo, hình như đang có một.. Không, hai? Anh lấy ra chiếc máy ảnh kĩ thuật số trong túi, coi nó như một chiếc kính viễn vọng, điều chỉnh tiêu cự cao nhất.

Chức năng zoom dần dần rõ nét, nhìn thấy một thi thể đàn ông, và cả một người phụ nữ đang nằm im dưới góc tường…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN