Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 83: Luôn cảm thấy có gì đó không đúng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năng Nhân hừ lạnh, nói với Thiện Đạo: “Thiện Đạo, tên đạo sĩ này nói cậu là lão trọc lừa đảo.”
Thiện Đạo: …
Hứa Thanh Mộc: …
Cái lão này đúng là mặt dày vô sỉ.
Dĩ dãng dơ dáy dễ dì dấu diếm, Năng Nhân hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ cao tăng dối trá, lão thay đổi triệt để, biểu tình càng thêm hung ác nham hiểm hỏi: “Mặt Phật của tao đâu?”
Hứa Thanh Mộc đem mặt Phật đã cháy đen trong tay ném xuống đất.
Hạ Tử Minh mê mang nhìn mặt Phật, lại nhìn nhìn Năng Nhân, trong lòng đã có suy đoán không tốt, ánh mắt hắn chớp động, gian nan mở miệng nói: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Năng Nhân cười lạnh nói: “Cậu muốn nghe đáp án? Người trẻ tuổi, hồ đồ cả đời chưa chắc không tốt.”
Hạ Tử Minh cảm thấy chuyện này nếu nói ra sẽ điên đảo tam quan của hắn, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Năng Nhân nói: “Lão tu Phật nhiều năm như vậy, đã 50 tuổi rồi mà vẫn còn là một lão hòa thượng đáng thương đi khất thực cũng bị xem thường. Phật nói người sinh ra trên đời này là trả nợ cho kiếp trước, tu hành cho kiếp sau. Nhưng kiếp trước kiếp sau có quan hệ gì với lão? Ta không muốn cả đời trôi qua như thế, vì sao ta không thể là cao tăng được vạn người kính ngưỡng?”
Năng Nhân trừng đến Hạ Tử Minh, nói: “Cậu… Một thằng nhóc 5 tuổi công đức còn không có, dựa vào cái gì lại có khí vận như thế? Gặp núi thì mở đường, gặp sông thì đắp cầu, cả đời suôn sẻ. Vận khí này nếu thuộc về cậu thì chỉ có một mình cậu được hưởng lợi, nhưng nếu khí vận kia thuộc về ta, ta chắc chắn sẽ lợi dụng nó thật tốt. Các ngươi không thấy sao? Linh Hưng Tự có tiếng như hiện giờ, không biết có bao nhiêu tín chúng đã được lợi, mấy năm nay ta vẫn luôn hàng yêu phục ma, làm sai cái gì? Thằng nhóc Hạ Tử Minh có vận thế như vậy, nó có thể làm được như ta không?”
Hứa Thanh Mộc bị sự vô sỉ của lão làm cho chấn kinh, trừng lớn mắt nói: “Đã vậy rồi mà ông còn thấy ông có lý á, sao ông không nói mấy chuyện xấu mà ông đã làm? Gian lận kỳ thi đại học, lợi dụng ma quỷ lừa gạt tiền tài của tín chúng Minh Viên Tự đều là chủ ý của ông đúng không? Nhất định là còn có rất nhiều chuyện ghê tởm mà chúng tôi không biết, ông không thấy mắc cỡ trong lòng hay sao, ông đóng vai ác đó!”
Năng Nhân dõng dạc nói: “Ta không cảm thấy đó là việc ác, người không đuối lý thì mắc gì phải sợ bị té trên cầu? Còn những cái khác, không phải là ta đang giúp bọn họ tu hành sao, Phật khiến đời này của bọn họ phải chịu khổ thay cho kiếp trước, còn phải tu hành cho kiếp sau.”
Lão còn rất nhiều lý do để biện luận cho mình.
Lão không phải là không biết lý thuyết Phật pháp, mà là tu đến nỗi tẩu hỏa nhập ma rồi, lão quá thông hiểu Phật lý trong lòng, vì thế đều bị lão lươn lẹo lấy ra làm biện giải cho hành vi của mình.
“Sao… sao ông có thể làm như thế!” Hạ Tử Minh bỗng biết chân tướng suýt chút nữa đã muốn ngất đi, hắn thật sự bị đả kích trầm trọng, thậm chí đầu óc không còn nhanh nhẹn nữa, cứ lặp lại lặp lại “Sao có thể làm như vậy”.
Năng Nhân cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ tràn ngập tự tin mà nói: “Tụi bây còn muốn biết cái gì, hôm nay ta sẽ nói hết, để cho tụi bây hiểu rõ.”
Mọi người cũng không nói gì, đều đang quan tâm nhìn Hạ Tử Minh, sợ người trẻ tuổi đơn thuần này chịu không nổi.
“Ê! Nhìn ta!” Năng Nhân tức muốn hộc máu, cả giận nói, “Nhìn ta nè, ta đang nói chuyện!”
Lúc này đây mọi người mới quay đầu nhìn lão, Năng Nhân tiếp tục phẫn nộ nói: “Tụi bây có biết cái loại như tụi bây làm cho người ta rất ghét không. Có người sinh ra đã có thiên phú tuyệt hảo, có người thì có vận khí tuyệt hảo, còn có người trời sinh mệnh phú quý. Còn ta thì sao, vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ vứt ở cổng chùa, từ nhỏ ta đã…”
“Khoan đã.” Hứa Thanh Mộc giơ tay ngăn lão nói tiếp, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chúng tôi không có rảnh để nghe phản diện biến thái kể lể. Ai mà thèm quan tâm ông biến tướng như thế nào, ông hư thì hư, mắc gì phải kể lể cái tuổi thơ đen tối bi thảm vận mệnh ra.”
Năng Nhân trừng lớn mắt, cả giận nói: “Ta…”
Hứa Thanh Mộc lại lần nữa vô tình chặn họng, che lỗ tai nói: “Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.”
Năng Nhân: …
Thiện Đạo: ???
Tống Quyết ý cười đầy mặt, ánh mắt ôn nhu nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hưm, đáng yêu quá.
Sau một lúc lâu qua đi, Năng Nhân giận dữ khóe miệng run rẩy, đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó chắp tay trước ngực ngửa đầu về phương tây nói: “Đệ tử Năng Nhân, cung thỉnh Bất Động Minh Vương!”
Bất Động Minh Vương/Acala, hộ pháp trong Kim Cương Thừa
Theo lời lão nói, chung quanh lão bắt đầu nổi gió, vạt áo cà sa của lão tung bay.
Đây là quyết định muốn đánh.
Nhìn dáng vẻ này của Năng Nhân quả nhiên là có chút tài năng, còn có thể mượn sức mạnh của Bất Động Minh Vương.
Thần sắc Thiện Đạo nghiêm túc, lập tức chắp tay trước ngực nói: “Chư thiên thần Phật, các hữu thần thông. Đại Phạn Thiên vương, ban ta thần lực.”
Đại Phạn Thiên Vương/Brama
Vừa dứt lời, trong tay hắn vốn chỉ có một chiếc chuông kim cang nho nhỏ rồi đột nhiên biến lớn cao đến nửa người, tản ra kim quang chói mắt.
Chuông Kim Cang
“Ăjc, mọi người đều mượn lực…” Hứa Thanh Mộc hơi khó xử, cảm thấy nếu cậu nói “Tôi không cần mượn” thì có vẻ hơi kiêu ngạo.
Do dự một lát, Hứa Thanh Mộc nghiêm túc nói: “Được thôi, tôi đây cũng mượn một chút.”
Tống Quyết ngầm hiểu tiến lên một bước, Hứa Thanh Mộc trực tiếp bắt lấy cà vạt của anh, kéo anh tới trước mặt mình, rồi kề vào hõm cổ trắng nõn hung hăng hút một ngụm.
Thiện Đạo: ???
Năng Nhân: …
Mượn sức mạnh thì mượn thôi mắc cái gì phải show ân ái!
Sau đó Hứa Thanh Mộc buông Tống Quyết ra, cả người vui sướng thư thái như cây non được tưới nước.
Năng Nhân giận tím mặt, nói: “Mày giỡn mặt với tao à!”
Dứt lời Năng Nhân liền vươn tay về phía Hứa Thanh Mộc.
Hạ Tử Minh trong lòng cả kinh, cuống quít hô một tiếng: “Cẩn thận!”
Hắn vừa hô lên một tiếng, trên đầu Năng Nhân đột nhiên xuất hiện một đoàn hắc khí, Năng Nhân đang đứng trên mặt đất liền bị quăng ngã cái “Rầm”, trực tiếp quỳ gối trước mặt bốn người.
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ, mọi người đều an tĩnh nhìn Năng Nhân đang quỳ.
Sau đó, Hứa Thanh Mộc nói: “Còn chưa đến Tết đâu, ông đừng khách khí như vậy.”
Phản phệ từ việc Năng Nhân mượn vận đã bắt đầu, đây là kết cục khi mà dám đối nghịch với đứa con của trời…
Tất cả mọi chuyện hôm nay khiến Năng Nhân vô cùng tức giận, lão muốn xé xác đám người này! Lão run rẩy chỉ vào bốn người đối diện, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng không thành công, chỉ cảm thấy lửa giận tức ngực, trước mắt tối sầm rồi ôm ngực ngã xuống đất, gian nan thở dốc.
Hứa Thanh Mộc khó hiểu chớp chớp mắt, Tống Quyết lập tức tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Ông già, Hứa Thanh Mộc còn chưa tới gần ông, tôi thấy rồi, ông đừng ăn vạ.”
Năng Nhân: …
Nghĩ nghĩ Tống Quyết lại nói: “Chắc là cao huyết áp hay đau tim gì đó, tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, già rồi mà tính tình như thế thì không tốt đâu.”
Năng Nhân: ¥%@¥¥* ( )……
Khóe miệng của lão điên cuồng run rẩy, nhìn dáng vẻ như là muốn nói tục, nhưng lại nói không ra hơi, thế nhưng lại bị Tống Quyết sống sờ sờ làm tức giận đến mức hai mắt vừa mở liền hồn mê bất tỉnh lại.
Thiện Đạo chuẩn bị tư thế đánh nhau nửa ngày cho đã xong kết quả Năng Nhân hôn mê.
Thiện Đạo chưa từng gặp qua tình huống như này bao giờ, trong tay còn đang cầm cái chuông to kia, vô thố nói: “Vậy, vậy là xong á hả? Ủa giờ làm gì nữa?”
Tống Quyết nói: “Đưa đi bệnh viện đã, bị lão già này ăn vạ phiền quá.”
Thiện Đạo ngốc ngốc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hứa Thanh Mộc tranh thủ gọi điện thoại cho Vương Tam rồi tóm tắt tình huống hiện tại, để gã tìm hai người đáng tin cậy trông chừng Năng Nhân ở bệnh viện, chuyện này còn chưa xong đâu, Năng Nhân tu vi cao, không thể dễ dàng nằm liệt giữa đường như vậy.
Bởi vì là concert lớn, ban tổ chức chuẩn bị xe cấp cứu này nọ rất chu toàn, xe cứu thương và nhân viên y tế đã ở sẵn đây, ba phút sau liền chạy tới đây.
Bên ngoài cửa tụ tập một đám người, hóng hớt không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đây không phải là concert rock and roll sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện hai hòa thượng một đạo sĩ, lão hòa thượng kia còn té xỉu bất tỉnh, chuyện quái quỷ đã xảy ra vậy?
Mọi người cũng ngốc ngốc, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Sau khi Năng Nhân bị kéo đi, Hạ Tử Minh mới từ bình tĩnh lại từ cảm xúc khiếp sợ. Hắn sờ sờ cổ mình, vẫn không thể tin nổi pháp sư Năng Nhân mà hắn tôn kính từ nhỏ đến lớn thế mà lại là loại người này.
Hốc mắt hắn phiếm hồng, bụm mặt cong lưng mệt mỏi, thật lâu không nói gì.
Thiện Đạo an ủi nói: “Hạ cư sĩ muốn khóc thì khóc đi.”
Nhưng Hạ Tử Minh không khóc, rất lâu về sau, hắn ngẩng khuôn mặt hơi tái nhạt, nói: “Vậy… Chuyện này… đã kết thúc chưa?”
Hứa Thanh Mộc trả lời nói: “Chưa đâu, Năng Nhân còn có thể phạm phải tội khác, bên phía chính phủ hẳn là còn muốn điều tra sâu hơn. Với lại lão còn chưa chịu hình phạt, lão hại cậu thảm như vậy sao có thể để lão dễ dàng thế được.”
Lại là một trận trầm mặc, thật lâu lúc sau Hạ Tử Minh mới nói: “Mấy năm nay tôi cũng sống rất tốt, về sau cũng sẽ tốt như thế.”
Hắn vẫn là một người kiên cường lạc quan, cho dù đột nhiên biến cố và đả kích lớn như thế này, cũng không thể lay động nội tâm của hắn.
Có lẽ đây là nguyên nhân tại sao khí vận hắn lại tốt đến thế, rác rưởi như Năng Nhân vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Hạ Tử Minh không muốn hắc lại chuyện của Năng Nhân, lại nói: “Lát nữa biểu diễn, mọi người phải đi xem đó.”
Hắn đã bắt đầu chuyển chủ đề, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Ba người cũng đáp ứng.
Hạ Tử Minh lại cười lên, nói: “Vậy… bây giờ tôi… muốn yên lặng một chút.”
Ba người khẽ khàng rời khỏi phòng nghỉ, để không gian lại cho một mình Hạ Tử Minh, trực tiếp đi đến nơi biểu diễn.
.
Sau khi sắc trời tối đi, concert cũng đã diễn tới phần cuối, mấy ban nhạc nổi tiếng cũng đã biểu diễn xong, có không ít người xem đã về trước, không khí không còn nhiệt liệt như lúc đầu nữa.
Mà màn biểu diễn của RUN lại được xếp gần cuối, người còn ở lại chỉ muốn xem nhóm nhạc biể diễn cuối cùng, không ai để ý tới bọn họ cả.
Cho nên, lúc ba người Hứa Thanh Mộc đến khán đài, thấy không ít khán giả đang chơi di động.
Lúc RUN lên sân khấu, chỉ có vài tiếng hoan hô ít ỏi. Bốn người thanh niên đứng trên đài, thậm chí còn không hấp dẫn bằng hòa thượng và đạo sĩ đứng dưới đài.
Thiện Đạo và Hứa Thanh Mộc rất sốt ruột, Thiện Đạo nhỏ giọng nhắc mãi: “A di đà phật, RUN thật sự rất tuyệt, sao không có ai muốn xem bọn họ hết vậy?”
Tống Quyết thấp giọng nói: “Mấy cậu đừng có gấp, nhìn mây tía trên đầu cậu ấy kìa.”
Lúc này Hứa Thanh Mộc và Thiện Đạo mới hơi yên tâm một chút.
Đôi mắt Hạ Tử Minh còn phiếm hồng, dấu vết xanh tím trên cổ còn rất rõ ràng, lúc mở miệng giới thiệu ban nhạc của họ với khán giả, thanh âm vô cùng khàn đặc.
Hứa Thanh Mộc nhìn anh trai xăm trổ* kế bên còn không thèm ngẩng đầu lên, vẫn luôn cầm di động nhắn tin.
*xăm trên cánh tay kiểu Khá Bảnh, Huấn Rose á
Hứa Thanh Mộc thật sự nhịn không được nữa, quay đầu nói với anh trai xăm trổ: “Anh xem nhóm RUN biểu diễn đi, tôi có nghe qua bài hát chủ đề của họ, thật sự rất tuyệt.”
Anh trai xăm trổ ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói: “Không biết. Mấy đứa trẻ măng như này chỉ chơi hai ngày liền tan, hay chỗ nào, tôi coi như là fan của rock ‘n roll lâu năm, sẽ không dễ dàng bị xúc động đâu, càng sẽ không lãng phí cổ họng gào cổ vũ cho đám trẻ trâu này.”
Hứa Thanh Mộc bất đắc dĩ, hơi hơi thở dài.
Trên sân khấu, RUN đã bắt đầu biểu diễn rồi.
Đầu ngón tay Hạ Tử Minh nhanh chóng lướt qua dây đàn, một trận giai điệu dữ dội cùng với nhịp trống không ngừng nghỉ nổ tung, nháy mắt thổi bùng khúc nhạc dạo của bài hát. Hạ Tử Minh dùng thanh âm còn chút nghẹn ngào của mình hướng vào microphone, hét một tiếng và cao nốt vừa dài.
Nghe không rõ lời bái hát, có lẽ vốn là không có lời cụ thể, chỉ là một loại hò hét hàm hồ, mang theo cực đại phẫn nộ và không cam lòng.
Tất cả mọi người đều bị một tiếng này chấn động, toàn trường đột nhiên lặng im một giây, sau khi tiếng hét của Hạ Tử Minh kết thúc, tiếng cổ vũ bỗng nhiên vang lên.
Người cổ vũ còn chưa hoàn hồn lại từ tiếng hét chấn động kia, Hạ Tử Minh đã bắt đầu tiếp tục biểu diễn.
Giọng của hắn hôm nay đã bị thương, vốn dĩ rất bất lợi với màn biểu diễn của hắn, nhưng chất giọng khàn khàn đặc đặc này ngày hôm nay đặc biệt có mị lực, vừa kể ra nội tâm bất khuất của hắn, tiếng hat kia có thể khiến người ta cảm nhận được nhiều năm qua hắn đã tích cực đấu tranh với vận mệnh.
Tài năng sáng tác của hắn rất ưu tú, kỹ xảo biểu diễn cũng rất máu lửa chuyên nghiệp, vừa rồi còn chịu đựng phải đả kích to lớn, cho nên xúc cảm mà hắn biểu đạt càng chạm tới đỉnh, cảm xúc thăng hoa lúc này không ai không bị cảm nhiễm.
Vì thế khán giả đang có mặt đều bị hòa vào cảm xúc, cùng hắn gào rống hò hét, một số khán giả đi tới cửa đều đã quay trở về, trên ban công khu dân cư đối diện cũng đứng đầy người, tiếng hoan hô gào thét đến long trời lở đất, dường như là muốn lật tung cả đất trời.
Buổi biểu diễn càng ngày càng nóng, thậm chí có thể đạt tới cực điểm của lễ hội nhạc rock này.
Mà cái người bên cạnh Hứa Thanh Mộc hồi nãy, vừa rồi anh trai xăm trổ còn nói bản thân sẽ không bị xúc động, giờ đây người nọ đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng, điên cuồng gầm rú đến khàn cả giọng, Hứa Thanh Mộc thậm chí còn không nghe được thanh âm trên sân khấu, bên tai chỉ nghe văng vẳng tiếng hò hét của gã.
Ca
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!