Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search - Chương 93: Bách điểu triều phượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search


Chương 93: Bách điểu triều phượng


Sau khi bị cư dân mạng gọi là “Quyển Quyển”, mấy ngày nay Chung Tế còn không dám lên mạng, chờ chực đến tận khi trước phát sóng một ngày, gã nhờ trợ lý mua hot search cho mình, PR lại những tác phẩm nổi tiếng trước đây của gã, cho nên cư dân mạng mới không khắt khe với gã nữa.

Vì thế Chung Tế cũng hơi cân bằng tâm trạng của mình một chút, rồi mới hạ mình tới đài truyền hình quay cảnh hậu trường.

Nhưng gã vẫn từ chối chỉ đạo Hạ Tử Minh, chỉ chuyên tâm chỉ đạo một thí sinh khác dưới trướng của gã.

Có thể nói Chung Tế rất tận tâm tận lực với người thí sinh này, gã không tới đài truyền hình, nhưng vẫn lén tuồn ra không ít thông tin cho người ta, còn luôn khoe khoang trước mặt hai vị huấn luyện viên khác thí sinh này giỏi cỡ nào.

Dù sao gã không muốn để Hạ Tử Minh thắng, cũng không muốn để Hạ Tử Minh và tên tiểu đạo sĩ kia đắc ý như thế.

Chung Tế vừa đến phòng huấn luyện, nhìn thấy thí sinh kia gã còn chưa kịp lên tiếng, người ta đã mặt ủ mày chau nói với Chung Tế: “Thầy Chung, chương trình thêm huấn luyện viên mới, là Hạ Tử Minh tìm người ở ngoài, tư cách khủng lắm…”

Chung Tế mặt mày khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nói: “Khủng, khủng chỗ nào? Ai khủng hơn tôi?”

Vừa dứt lời, bên ngoài hành lang liền vang lên thanh âm ầm ĩ, Chung Tế nghe được tiếng nịnh nọt của đạo diễn chương trình: “Thưa thầy, ở bên này ạ.”

Đạo diễn chưa từng dùng  ngữ khí cung kính như vậy với Chung Tế bao giờ, Chung Tế lập tức bất mãn, đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.

Gã muốn nhìn xem người này khủng chỗ nào.

Vừa mở ra cửa phòng, Chung Tế liền thấy một mái đầu bạc phơ, gã đơ luôn tại chỗ.

Là Tần Hữu Sương!

Đúng là… khủng vãi, thời gian làm nhạc của người ta còn lâu hơn thời gian gã sống nữa!

Đã già thì thôi, điểm mấu chốt là người ta vừa có uy vọng có tác phẩm có địa vị, ngay cả ba mẹ của Chung Tế lớn lên bằng nhạc của ông, người nào làm nhạc mà không cung kính gọi Tần Hữu Sương là thầy?

Nhưng sao tôn đại Phật lại xuất hiện ở chỗ này? Chung Tế đơ toàn tập, thậm chí còn quên mất phải chào hỏi người ta.

Tần Hữu Sương nhìn Chung Tế từ trên xuống dưới, thế nhưng lại chủ động mở miệng trước, nói: “Ồ, Tiểu Chung đấy à.”

Chung Tế lúc này mới hoàn hồn, tiền bối như này gã cự không lại, gã vội vàng khom lưng, cung kính nói: “Thầy Tần, ngại quá, em thấy thầy đến thì hơi kích động nên quên chào hỏi ạ.”

Tần Hữu Sương cười cười, nói: “Không có gì, lão đây cũng không quan trọng quy cũ đến vậy, tùy cậu là được. Lão có biết cậu, mấy năm trước cậu có hai bài hát cũng không tệ lắm.”

Trên mặt Chung Tế vui vẻ, nói: “Không nghĩ tới thầy cũng nghe rock and roll.”

Chung Tế vừa nói vừa nhìn máy quay ở phía sau, trong đầu liền nghĩ đây chính là cơ hội bú fame cực lớn, có thể dính hào quang của lão nghệ thuật gia.

Tần Hữu Sương gật gật đầu nói: “Thể loại nhạc nào lão cũng thưởng thức cả. Tiểu Chung à, cậu và Tiểu Hạ đều là hậu bối ưu tú hiếm có, về sau hãy cùng nhau phát triển rock ‘n roll cống hiến cho nước nhà.”

Câu cuối cùng vừa nói ra, gương mặt treo nụ cười của Chung Tế nháy mắt cứng đờ.

Tần Hữu Sương đem gã và Hạ Tử Minh đặt cùng một bối phận!

Điều này làm cho người vẫn tự xem mình là thân phận tiền bối như Chung Tế nháy mắt nổi trận lôi đình, nếu người khác nói gã như thế, gã đã sồn sồn lên chửi người ta từ tám kiếp nào. Người xung quanh nghe được cũng có hơi xấu hổ, có trợ lý đạo diễn tuổi còn nhỏ nhịn không được, trốn ở phía sau đám người cười trộm.

Chung Tế mơ hồ cảm thấy Tần Hữu Sương hình như là đang xả giận dùm cho Hạ Tử Minh nên mới cố ý nói như vậy.

Chung Tế có điểm mờ mịt nhìn Tần Hữu Sương, lão cười hiền từ, trên gương mặt đức cao vọng trọng này tựa hồ như đang viết rõ ràng “Cậu đừng nghĩ nhiều, không có nhằm vào cậu đâu”. (Nói zị đó, chịu hỏng chịu thì thôi)

Chung Tế chậm rãi đè ép lửa giận xuống.

Đối phương chính là Tần Hữu Sương, lấy địa vị của Tần Hữu Sương mà nói thì ông nhìn ai cũng là người trẻ tuổi, là hậu bối như nhau. Vì thế Chung Tế cũng không lộ ra vẻ tức giận, còn cười khiêm tốn nói: “Em sẽ cố gắng ạ.”

Tần Hữu Sương gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, chắc cậu bận lắm, lão đi xem Tiểu Hạ luyện tập đến đâu rồi.”

Nói xong, Tần Hữu Sương dưới sự vây quanh của nhóm người đi tới phòng huấn luyện.

Chờ sau khi Tần Hữu Sương đi rồi, Chung Tế mới đem sắc mặt như đớp phải cớt lộ ra, giận dữ hét với thí sinh đứng đằng sau gã: “Sao cậu không nói sớm người Hạ Tử Minh tìm tới là Tần Hữu Sương!”

Thí sinh oan ức cầm di động, nói: “Em định nói cho thầy mà chưa kịp, em cũng vời mới xem cảnh hậu trường vừa tung ra thôi.”

Chung Tế tức muốn hộc máu bắt lấy di động, click mở clip hậu trường lên xem.

Video hậu trường quay chi tiết cảnh Tần Hữu Sương và Hạ Tử Minh hoà thuận vui vẻ sáng tác lên ý tưởng cho ca khúc mới. Tần Hữu Sương già như vậy rồi mà còn cùng Hạ Tử Minh nói nói cười đùa. Lúc ông bất đồng ý kiến với Hạ Tử Minh, tuy rằng cũng rất nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối không ỷ vào mình già mà lên mặt, ngược lại còn rất ôn hòa giảng đạo trình bày quan điểm cho Hạ Tử Minh nghe.

Coi đến đây Chung Tế đã sắp tức chết rồi, nếu không có Tần Hữu Sương đột nhiên nhảy ra, hình tượng người thầy nghiêm túc của gã ngầu vô đối, thế mà Tần Hữu Sương cứ như vậy đột nhiên đem gã biến thành thằng điên vô cớ gây sự.

Khúc sau còn nổi điên hơn, Tần Hữu Sương cư nhiên tự mình tới Lăng Vân Quan tham quan một phen, không ngừng khen kiến trúc và tượng đắp của Lăng Vân Quan tinh mỹ thế nào, Hứa Thanh Mộc tận lực bảo hộ truyền thống văn hóa ra sao.

Đương nhiên, khiến Chung Tế hỏng mất vẫn cảnh khom người 90 độ cuối cùng kia.

Chung Tế xém nữa là đã xỉu tại chỗ.

Gã khom lưng với Tần Hữu Sương, Tần Hữu Sương lại khom lưng với Hứa Thanh Mộc, đây không phải là lấy dép vả vào mặt gã sao! Cảnh hậu trường này mà tung ra thì chẳng biết cư dân mạng sẽ khịa gã thế nào nữa!

Chung Tế tức muốn chết, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo trợ lý làm marketing cực mạnh cho mấy bài hát cũ của gã, đừng để mấy cái bài khịa gã chiếm thượng phong.

Trợ lý ở đầu dây điện thoại bên kia khẩn trương nói: “Không kịp rồi, cộng đồng mạng đã bắt đầu cà khịa… Hơn nữa Hứa Thanh Mộc đã đưa ra một khúc phổ, nghe nói chứa rất nhiều cổ khúc thất truyền, độ hot thế này mà bây giờ chúng ta lại đi mua hot search để vượt qua người ta… Cũng nhục lắm, vừa thấy là biết mua rồi…”

Chung Tế thở không nỗi nữa, vội vàng mở ra hot search Weibo nhìn thoáng qua. Cổ khúc thất truyền được tìm về không chỉ liên quan đến giới âm nhạc, mà đối với nghiên cứu lịch sử cũng có công lao rất lớn, giờ đây giới lịch sử giới văn hóa đã bạo nổ luôn rồi.

Chung Tế vốn không rõ vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế, gã đột nhiên cảm thấy Hứa Thanh Mộc người này có điểm tà môn. Thí sinh ở phía sau cẩn thận gọi tên gã, gã bỗng nhiên hoàn hồn trở lại, có hơi không khống chế được cái tính nóng nảy của mình, quăng điện thoại qua một bên, nói: “Mẹ nó, làm màu! Muốn nổi! Cậu phải luyện tập cho tốt vào! Ngày mai được hạng nhất vả mặt ngược lại tụi nó!”

“Dạ…” Thí sinh đáp lại, nhưng có chút tội nghiệp mở miệng nói, “Nhưng… Nhưng sao thầy quăng di động của em!”

.

Chiều ngày hôm sau, trận chung kết  《 Ca sĩ Rock and Roll 》 kỳ này chuẩn bị phát sóng trực tiếp mở màn.

Trận chung kết lần này khác với những lần trước, nơi thi đấu không phải là đài truyền hình, mà là sân vận động ngoài trời. Vì thế sân vận động được bố trí rất hoành tráng, khán giả đến rất nhiều.

Hotsearch Hứa Thanh Mộc đưa nhạc phổ cho Tần Hữu Sương vẫn còn đó, bây giờ cậu còn hot hơn cả đỉnh lưu giới giải trí, vừa mới lộ mặt tại hiện trường đã khiến khán giả gào thét ỏm tỏi, cả đống cô gái muốn bu lại xin chữ ký.

Cho nên lần này Hứa Thanh Mộc không dám đem Bạch Mỹ Mỹ theo, chỉ đi với mỗi Tống Quyết. Hai người ngồi xuống khu ghế VIP, chung với nhân viên công tác của đài truyền hình nhân viên, ít ra vẫn còn ngăn được khán giả nhiệt tình đòi ký tên.

Cuộc thi sắp bắt đầu, giống như trước đây, ba vị huấn luyện viên lên sân khấu trước, ngồi vào ghế giám khảo, Chung Tế vẫn ngồi ở C vị như cũ.

Nhưng hôm nay, ngoài chỗ C vị, vị trí bên cạnh càng cao càng xa hoa hơn vẫn còn trống, Chung Tế luôn nhìn vị trí kia, biểu tình như ai thiếu nợ mình. Thấy được người ngồi vị trí kia rồi, biểu tình của gã mới đỡ hơn một chút.

Còn ai khác ngoài Tần Hữu Sương, ông lão xuất hiện trong sự cổ cũ nhiệt liệt của khán giả.

Nhưng mọi người không hề ngờ tới rằng lão gia tử vì phối hợp với chương trình, ông không còn mặc đường trang mà mình yêu thích nữa, thay vào đó là mặc một chiếc áo khoác da có trang trí đinh tán, quả đầu bạc trắng giờ đây đã được vuốt ngược ra sau bao ngầu, trên tai còn đeo cả khuyên tai lấp lánh.

Hình tượng này so với cái thân hình béo múp của Chung Tế ngầu biết bao nhiêu, bất kể là ai liếc mắt một cái đều sẽ cảm thấy người này mới là chân chính dân rock and roll chính hiệu. Vì thế ông vừa bước ra ánh mắt khán giả đã sáng ngời, bắt đầu gào thét khản cổ.

MC vội vàng đón tiếp hỏi: “Tạo hình này của Thầy Tần ngầu thật đó! Sao thầy lại muốn đổi theo kiểu style này?”

Tần Hữu Sương cười ha hả nói: “Sau khi xem màn kết hợp của Tiểu Hạ và Tiểu đạo trưởng ở concert Rock n Roll xong, cảm thấy thanh niên bây giờ rất xịn xò, cho nên lão đây cũng muốn theo trào lưu của người trẻ. Lão thấy lão chỉ có kinh nghiệm là nhiều, chứ không bằng tài năng của thanh niên bây giờ. Người già rồi, ngàn vạn lần không thể cậy già lên mặt, giậm chân tại chỗ. Không tiếp thu ý kiến và tư tưởng mới thì không phù hợp với tinh thần rock and roll.”

Cơ mặt của Chung Tế giật giật, gã lại cảm thấy Tần Hữu Sương đang nhằm vào mình, nhưng nhìn mặt của Tần Hữu Sương lại cảm thấy đối phương không có ý đá xéo gì cả.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Hữu Sương cũng cả đống tuổi rồi chẳng lẽ lại đi ghim gã, nên gã chỉ có thể nhịn rồi lại nhịn lửa giận trong bụng.

Nhưng lại có người lại nghĩ như thế, khán giả ở hiện trường đã bắt đầu cười trộm.

MC lập tức khen Tần Hữu Sương xối xả cả nửa ngày, sau đó, ông đi về phía cái ghế còn có địa vị cao hơn C vị rồi ngồi xuống, toàn bộ hành trình đều thèm nhìn Chung Tế một cái.

Ngay sau đó, các thí sinh lên sân khấu thứ tự, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.

Hạ Tử Minh rút thăm vẫn là biểu diễn cuối cùng, các thí sinh trước hắn đều biểu hiện rất khá, đặc biệt là vị ca sĩ được Chung Tế chỉ đạo kia, bài hát của người đó dù là ca từ, soạn nhạc, hay phong cách biểu diễn đều có thể nói hoàn mỹ, được điểm rất cao, khán giả ở hiện trường đều quẩy rất nhiệt tình, ngay cả Tần Hữu Sương cũng khen, cho điểm cậu ta rất cao.

Trong lòng Chung Tế hơi thả lỏng một chút, gã nghĩ, tuy rằng Tần Hữu Sương là đại lão trong giới âm nhạc, nhưng hơn phân nửa đời người của ông đều tập trung ở âm nhạc dân tộc. Về phương diện Rock ‘n roll, Tần Hữu Sương chưa hiểu nhiều bằng gã, nói không chừng Tần Hữu Sương còn chẳng giúp được gì cho Hạ Tử Minh đâu ha?

Còn đang nghĩ ngợi thì Hạ Tử Minh đã lên  sân khấu, MC phỏng vấn hắn như thường lệ.

MC nói: “Lần này Tử Minh muốn đem đến một sáng tác mới tên là 《 Triều Phượng 》, nghe qua rất là cổ phong, vẫn là mix với nhạc cổ truyền như cũ sao?”

Hạ Tử Minh nói: “Không có, lần này sử dụng ý tưởng mới, tham khảo một số tiếng hót của loài chim rồi viết giai điệu.”

MC nhanh chóng khen một hồi, Chung Tế liền cười lạnh ở dưới sân khấu, thầm nghĩ: Cái gì mà vận dụng tư liệu sống từ thiên nhiên, xạo dễ sợ, cùng lắm buổi sáng đi tập thể dục ở công viên rồi ghi âm lai tiếng chim hót, có vậy thôi mà nói chi cho hoa mỹ không biết.

Nhưng ngoài mặt Chung Tế vẫn mỉm cười vỗ tay, dù sao đây cũng là trận cuối cùng rồi, lúc này đây gã không thể lòi ra bộ mặt thật của mình trên màn ảnh được, cũng không thể lại để người khác thấy được hình ảnh mất mặt của mình.

Rất nhanh sau đó Hạ Tử Minh điều chỉnh trạng thái của mình, bắt đầu biểu diễn.

Lúc mở màn, hắn hát câu đầu tiên đã lảnh lót trong veo, nhưng lại không phải ca từ, mà là bắt chước một tiếng chim hót, so với tiếng chim thật thì nghe càng ảo diệu hơn. Ngay sau đó tiếng nhạc cụ phối hợp nổi lên, hắn mới chậm rãi hát lên lời nhạc.

Hạ Tử Minh thường hay sử dụng ca từ nói về sự phản kháng, phản nghịch, bất khuất, tự do, luôn là có một loại cảm xúc phẫn nộ và táo bạo, nhưng khúc đầu của 《 Triều Phượng 》 lại không như thế, bởi vì đây là ca khúc về tình yêu.

Trong rock ‘n roll, tình yêu là chủ đề vĩnh hằng không bao giờ lỗi thời. Trong bài hát cuồng dã lại lộ ra nhu tình, tất cả kịch liệt và áp lực đều được phô bày thông qua giai điệu.

Khán giả dưới đài đều đắm chìm vào trong cảm xúc, lúc đang say mê, không biết ai đột nhiên hô một câu: “Má ơi, nhìn lên trời kìa!”

Lúc này, bài biểu diễn của Hạ Tử Minh vừa vặn lên tới cao trào.

Trong màn đêm âm u, một đàn chim vỗ cánh bay tới, tập trung ngay trên không trung sân vận động!

Mọi người kinh hãi, có người hô: “Triều Phượng… Thật đúng là bách điểu triều phượng!” (trăm chim gọi phượng)

Trăm chim hót theo màn biểu diễn của Hạ Tử Minh, dường như tập luyện cùng nhau từ trước, khiến cho ca khúc vốn dĩ đã phi thường động lòng người càng tăng thêm sắc thái thần bí.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng ngẩng đầu, nhìn chim trên bầu trời.

Không phải tự mình tới, mà là phượng hoàng đưa tới… Những người khác không thấy, nhưng Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết thì thấy, hai con phượng hoàng đang vô bay một cách khoe khoang, dùng hành động thực tế tỏ vẻ bản thân vô cùng hữu dụng.

“Cố gắng ghê ta.” Hứa Thanh Mộc nhịn không được cảm khái, “Ông chủ Tống à, nếu không thì tăng lương cho bọn nó xíu đi.”

Tống Quyết cười khẽ: “Được rồi, nghe theo em.”

Nghĩ nghĩ, Hứa Thanh Mộc lại vô lực đỡ trán, nói: “Chắc là… Lại phải mời chương trình 《 Đi Vào Khoa Học 》 hỗ trợ giải thích rồi…”

Khi những người khác còn đang ngạc nhiên chứng kiến mọi thứ, thậm chí đến cả thí sinh do Chung Tế chỉ đạo còn nhịn không được đứng lên vỗ tay: “Đây là thật sao? Đỉnh vl!”

Hạ Tử Minh trên sân khấu hoàn toàn không bị những thứ này ảnh hưởng, hắn vẫn hăng say biểu diễn như thường, cho đến khi bài hát kết thúc, đàn chim bay lượng trên nóc sân vận động mới dần dần tan đi.

Mọi người bắt đầu dần dần hồi phục lại tinh thần sau màn biểu diễn và cảnh tượng mộng ảo này, Tần Hữu Sương dẫn đầu đứng dậy, kích động vỗ tay nói: “Hay! Hay lắm! Không hổ là bách điểu triều phượng!”

Rồi sau đó, khán giả mới nhớ ra hoan hô nhiệt liệt.

Còn gì phải bàn cãi nữa! Hát đến nỗi xuất hiện cả hiện tượng kỳ bí!

Hiện trường hỗn loạn ít nhất mười phút, tổ đạo diễn mù mờ hết cả rồi, sau đó MC rất vất vả mới khống chế được toàn trường, mời giám khảo bắt đầu bình luận.

Cho dù không có hình ảnh trăm chim hợp minh, sáng tác và màn biểu diễn của Hạ Tử Minh cũng là hay nhất trong số các thí sinh, Chung Tế không muốn khen hắn, liền phê bình: “Tuy Tử Minh biểu diễn không tồi, nhưng vẫn chưa đạt được nội tâm cảm xúc của tôi, miêu tả tình yêu vẫn không phóng khoáng cho lắm.”

Tần Hữu Sương phi thường khoa trương mà “Ha hả” một tiếng, mọi người nhìn qua, khuôn mặt đầy mặt hiền của ông cười nói: “Không có gì, uống nước sặc thôi.”

Chung Tế có hơi xấu hổ, nhưng vì không muốn để cho Hạ Tử Minh quá đắc ý, gã vẫn là căng da đầu cho điểm không quá cao.

Chỉ là, điểm của gã chẳng có nghĩa lý gì ở đâu, hai huấn luyện viên khác như điên luôn rồi, trực tiếp cho Hạ Tử Minh điểm cao nhất.

Vì thế, trung bình số điểm, Hạ Tử Minh vẫn đạt hạng nhất!

MC lập tức kích động tuyên bố: “《 Ca Sĩ Rock and Roll》 quán quân của kỳ này đã

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN