Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search - Chương 110: Cậu đã như thế còn Ninh Thái Thần thì sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search


Chương 110: Cậu đã như thế còn Ninh Thái Thần thì sao


Hứa Thanh Mộc xách đám đầu lâu này bay tới chỗ ở của Tần Dương Thu ở thành phố Bạch Giang, bay vào từ cửa sổ, sau đó gọi điện báo cho Vương Tam địa chỉ khách sạn và số phòng.

Lúc Tần Dương Thu đi đổi quần áo ướt, Hứa Thanh Mộc liền tìm kiếm đầu lâu trong đám xương trắng, đống xương quá nhiều không ngừng vặn vẹo, còn đống đầu lâu thì ríu rít tám chuyện.

“Chị ơi, ngón chân chị trong mồm em này.”

“Đùi con nào đè tay tao đau quá.”

“Xích qua tí bạn êi, chật quá!”

Thanh âm vẫn kiều tiếu động lòng người, nhưng phát ra từ đống xương trắng thì thôi, tôi nhường bạn. Tần Dương Thu thay quần áo ra tới thì thấy một màn như vậy, quả thực muốn khóc. Hắn thật sự không biết tại sao mình lại xui xẻo như thế, hoảng sợ nói: “Sau này hạng mục có lớn cỡ nào, lãnh đạo bự cỡ nào con cũng hổng dám đi xã giao nữa, lấy súng chỉa vào con cũng không uống rượu luôn…”

Hứa Thanh Mộc một bên nhặt đầu lâu, một bên nói: “Dương khí của cậu rất thích hợp để tu luyện, không phải cậu muốn trốn là được. Lát nữa tôi cho cậu lá bùa bình an, cậu đem theo bên người, nếu có người muốn hút dương khí của cậu thì có thể ngăn cản được một chút.”

Tần Dương Thu hỏng mất: “Còn có lần sau nữa hả, từ đây về sau con không dám gần gái luôn á!”

Tuy rằng có điểm đáng thương, nhưng Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng không an ủi hắn, bọn họ tiếp tục tìm kiếm đầu lâu trong đống xương trắng, tìm ra được tổng cộng mười tám cái, xếp ngay ngắn trên bàn trà.

Hứa Thanh Mộc ngồi trên sofa, lười biếng hỏi: “Ai là quản lý trong đám các ngươi?”

Thanh âm ríu rít cuối cùng cũng ngừng lại, một cái đầu lâu mở miệng, nói: “Là em, em là Tiểu Vũ.”

Hứa Thanh Mộc nói: “Được, tự nói đi.”

Đầu lâu liền nói: “Em vốn là một kỷ nữa nhỏ bé ở những năm cuối thời Minh, kinh doanh thuyền hoa giống thế này, thu lưu một ít chị em kỷ nữ, trên thuyền hoa tụi em biểu diễn ca múa này nọ để kiếm sống. Không biết đắc tội với phu nhân quyền quý nào, thuyền tụi em bị đâm thủng đáy, toàn bộ mười tám chị em chúng em chết đuối ở dưới sông, thân thể bị cá tôm gặm nhắm, nên mới biến thành bạch cốt yêu dưới sông, không bao giờ thoát thân ra được, mấy trăm năm nay, thuyền quỷ này lúc nào cũng trôi nổi trên sông.”

Hứa Thanh Mộc nói: “Nghe thì đáng thương đó, nhưng tại sao lại hại người?”

Nhóm bạch cốt yêu trầm mặc một trận, dường như do dự không dám nói.

Tống Quyết mở miệng: “Ở Bạch Giang có rất nhiều vụ án thanh niên nhảy sông, chuyện này diễn ra liên tục 1-2 năm nay, tính cho đến tháng trước cũng không có nhiều vụ nhảy sông xảy ra đến vậy. Chuyện của mấy cô hơi kỳ lạ, không muốn bị đánh tan hồn phách thì liệu mà khai báo thành thật.”

Nhóm đầu lâu bắt đầu khóc “huhuhu”, Tiểu Vũ thút tha thút thít nói: “Ban đầu tụi em vất vưởng vậy đó, hồn phách cũng muốn tan mất tiêu, đâu có muốn hại người đâu. Chỉ là sau đó… Gặp được bà ngoại, bà ta mê hoặc tụi em hại người để tìm thế thân, sau đó dạy tụi em cách hút dương khí của trai trẻ để cung cấp cho bà ta tu luyện…”

Nghe xong, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nhìn nhau.

Lại là bà ngoại này!

“Không ngờ tới La Sát Mị kể cốt truyện của《 Thiến Nữ U Hồn 》 thì ra là sự thật.” Tống Quyết ghét bỏ quay đầu nhìn Tần Dương Thu, nói, “Cậu đã như thế còn Ninh Thái Thần thì sao.”

*Ninh Thái Thần là nam chính trong bộ phim Thiến Nữ U Hồn (Trương Quốc Vinh đóng á mọi người). Tóm tắt: Nam chính làm nghề đòi nợ thuê, hết tiền nên ngủ ở miếu hoang, gặp nữ chính là linh hồn người con gái trẻ chết yểu, bị cây cổ thụ thành tinh bắt ép để dụ dỗ hút dương khí đàn ông cho bà ta tu luyện.

Vẻ mặt Tần Dương Thu đưa đám nói: “Người ta là Đường Tăng á… Suốt ngày bị nữ yêu nhớ thương, không biết dương khí của đóa kiều hoa con đây thơm cỡ nào…”

Nói xong lo lắng túm chặt lấy quần áo của mình, tự ôm lấy mình thật chặt.

Hứa Thanh Mộc liếc Tần Dương Thu một cái để hắn đừng nói nữa, sau đó nghiêm túc hỏi Tiểu Vũ: “Bà ngoại là ai?”

Tiểu Vũ tiếp tục khóc lóc nói: “Em không biết, bà ta bắt tụi em kêu bả là bà ngoại, bả lợi hại lắm, tụi em phản kháng không được…”

Hứa Thanh Mộc tiếp tục hỏi: “Làm sao để gặp bà ta?”

“Tụi em không biết.” Đống đầu lâu ở trên mặt bàn đồng thanh, Tiểu Vũ tiếp tục nói, “Cứ cách một đoạn thời gian bả sẽ tới tìm chúng em, hút hết đống dương khí mà tụi em tích góp được. Tụi em thậm chí còn không thấy bả nữa, chẳng biết bà ta trông như thế nào, cũng không cảm giác bà ta là cái gì.”

Hứa Thanh Mộc lại hỏi: “Ngoại trừ mấy cô, còn yêu tà quỷ quái nào khác đang giúp bà ta hút dương khí đàn ông không?”

Tiểu Vũ lại nói: “Cái này em không biết, tụi em là quỷ bị mắc kẹt trên thuyền, không thể rời khỏi Bạch Giang, chuyện bên ngoài Bạch Giang tụi em không biết.”

Sắc mặt Hứa Thanh Mộc trở nên dị thường nghiêm túc.

Nói như vậy, có một thứ gì đó thao túng sau lưng một số yêu tà hại người để nó tu luyện, không biết có bao nhiêu quỷ quái, cũng không biết đã hại bao nhiêu người, càng không biết thứ này đang ở nơi nào, tu luyện tới trình độ nào rồi.

Nghĩ như thế nào cũng là một tai hoạ ngầm cực lớn.

Đang trầm mặc, bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm sầu lo, nói: “Chuyện này coi bộ căng đấy…”

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết hết cả hồn, quay đầu lại thì nhìn thấy Vương Tam không biết xuất hiện từ đâu ra, hai người trừng mắt nhìn Vương Tam, Vương Tam bất đắc dĩ nói: “Gì? Tôi lại bị bơ nữa hả? Hồi nãy cháu trai của hai người mở cửa cho tôi á, tôi đi vào còn phất tay với hai người!”

Hai người cẩn thận nhớ lại, hình như đúng kaf có chuyện như vậy…

Vương Tam cắn răng nói: “Biết tên của tôi không?”

Hai người: …

Vương Tam hít sâu một hơi, nói: “Quên đi, gọi tôi trưởng ngành là được, chúng ta nói tiếp chính sự. Bây giờ phải tìm một thứ mà không biết nó là gì, đúng không?”

Hứa Thanh Mộc gật đầu, nói: “Ừa, chuyện này rất phiền toái, chỉ dựa vào hai chúng ta thì quá chậm, chưa biết trong lúc đó thứ kia sẽ hại biết bao nhiêu người nữa. Bây giờ nên nhờ Huyền môn Phật môn và một số tán tu chú ý một chút, nếu gặp phải tình huống bị hút dương khí thì đều phải cảnh giác, coi lại một số vụ án đã xảy ra những năm gần đây, thử xem có thể nhanh chóng tìm được thứ này không.”

Vương Tam gật đầu, nói: “Với cả đám xương này đừng bắt vội, thả tụi nó ở Bạch Giang trước đã, sau đó bảo người tới canh chừng, để xem cái thứ kia có tới tìm chúng nó hay không, ôm cây đợi thỏ.”

Hứa Thanh Mộc đồng ý, nhưng cảm thấy hy vọng này quá xa vời, động tĩnh của bọn họ lớn như thế, trừ phi thứ kia bị ngu, nếu không nó sẽ không tùy tiện hiện thân.

Vì thế cậu giao đống xương trắng cho Vương Tam, vẽ bùa bình an cho Tần Dương Thu, sau đó chẳng còn tâm tinh gì ở lại Bạch Giang nữa, ngay tối đó lên xe trở về Lăng Vân Quan cùng Tống Quyết.

Còn những gã đàn ông háo sắc rớt xuống nước, sau khi cảnh sát giải cứu thì được đưa tới bệnh viện gần đó.

Tuy thân thể không có gì trở ngại, nhưng những gì bọn họ đã chứng kiến đêm nay thực sự đã khiến họ hoảng sợ, một đám kích động nói nhăng nói cuội ở bệnh viện, bên bệnh viện thống nhất cho bọn họ một câu trả lời cực kỳ khoa học: Ảo giác.

Theo ‘ngành’ giải thích, con thuyền đó là một tụ điểm không có giấy phép kinh doanh, là loại hình lừa đảo không hợp pháp kiểu mới, nữ nhân viên trên thuyền sẽ cho người bị hại dùng thuốc ảo giác để lừa gạt tiền tài. Cho nên cái gì mà bộ xương biết đi, mũi tên lóe kim quang dưới lòng sông, hay người bay tới bay lui giữa không trung đều là giả! Đều là ảo giác!

Nhưng những lời giải thích này bọn họ hoàn toàn không tin, mấy gã đàn ông đó vẫn đem chuyện này ra kể khắp nơi, khiến dấy lên một trận thảo luận ở Bạch Giang, còn đưa cả lên mạng nhốn nháo vài ngày.

【 Nhà tôi có người tu hành, ổng có nói với tôi là khoảng thời gian này đừng có tới gần Bạch Giang chơi, bảo là gần đây chỗ đó có chuyện lạ…】

【 Tui thề luôn, tao tận mắt thấy gái xinh biến thành bộ xương! Tuyệt đối không thể nào là ảo giác! 】

【Lúc đó tui bị rớt xuống nước nè, xong có cảm giác ai đó đang bay xách tui từ dưới lên… Mà hình như tui gặp cái người đó ở đâu rồi… Khá giống tiểu đạo trưởng đang nổi tiếng gần đây…】

【 Aaaa nhất định là Lăng Vân Quan Tiểu đạo trưởng rồi, thầy ấy biết bay đó! 】

【 Vậy chuyện này là có thật rồi, chỗ nào có Tiểu đạo trưởng xuất hiện là chỗ đó chuyện thần quái xảy ra…】

【 Ồ, dù là trước đây đại chiến Godzilla hay là lần này tay không xé bạch cốt, đều là đang im lặng bảo hộ an toàn sau lưng chúng ta, đây quả nhiên chính siêu cấp anh hùng trong truyền thuyết hàng real! 】

【 Mấy người không thấy mấy năm gần đây mấy chỗ này đều xảy ra mấy chuyện kỳ dị hả? Cảm thấy thế giới này càng ngày càng ma huyễn, cảm giác thế đạo này quá nguy hiểm, chẳng biết sau này còn thứ gì ghê gớm xảy ra nữa hay không…】

……

Tuy rằng chuyện này ở Bạch Giang náo loạn một trận, nhưng bởi vì không có lưu lại hình ảnh, người chứng kiến cũng ít, vì thế nên không nháo lớn lên.

Qua hơn nửa tháng, việc này dần dần lắng xuống, cái thuyền quỷ trên sông kia vẫn chẳng dụ “Bà ngoại” ra được. Huyền môn và Phật môn cũng đang xem xét lại các vụ án hút dương khí mấy năm nay, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra được gì.

Mọi thứ cứ thế diễn ra êm xuôi, nên chuyện này cứ thế mà tạm gác lại.

Mà Tần Dương Thu đã tốt hơn rồi, trong khoảng thời gian này không bị ai theo dõi nữa, an an ổn ổn hoàn thành tháng đi làm đầu tiên của mình, nhận được tiền lương, còn được hưởng mấy ngày nghỉ.

Vì thế Tần Dương Thu đặc biệt cao hứng gọi điện thoại cho Hứa Thanh Mộc, muốn mời toàn bộ Lăng Vân Quan đi ra ngoài chơi mấy ngày.

Hứa Thanh Mộc nhận điện thoại nói: “Lương một tháng của cậu bao nhiêu? Mời toàn bộ Lăng Vân Quan đi chơi có đủ không?”

“Trừ tiền bảo hiểm còn cỡ khoảng 4000.” Tần Dương Thu cộc lốc cười, “Không đủ, nhưng con có tiền cho thuê một số bất động sản á.”

Hứa Thanh Mộc quay đầu trừng mắt nhìn Tống Quyết.

Hừ, một đám nhà giàu toàn bọn phiền phức.

Hứa Thanh Mộc hỏi hỏi “Nhưng tiền lương tháng đầu tiên của cậu không phải là nên mua quà cho ba mẹ sao?”

Tần Dương Thu cười nói: “Lúc đầu con định dẫn ba mẹ đi chơi, nhưng bọn họ đề nghị muốn gặp gặp thầy, nên con mới quyết định mời mọi người tới luôn.”

Hứa Thanh Mộc sửng sốt, sau đó nói: “Sao bọn họ muốn gặp tôi?”

“À… Cái này… Cái này…” Tần Dương Thu bên kia đầu dây hơi hoảng hốt, nửa ngày chẳng nói được gì, Hứa Thanh Mộc lại quay đầu trừng Tống Quyết, Tống Quyết đang an tĩnh đọc văn kiện đột nhiên cảm giác có điều nguy hiểm, anh điều chỉnh sắc mặt, đầy mặt đứng đắn nhìn Hứa Thanh Mộc.

Bạch Mỹ Mỹ ngồi ở trên đùi Tống Quyết chơi đồ chơi, đồng thời cũng cảm giác được nguy hiểm, quay đầu nhỏ giọng kêu một câu: “Ba ba?”

Biểu tình hai người đều vô cùng vô tội.

Cũng may lúc này, Tần Dương Thu đã phản ứng lại, vội vàng nói: “Thầy cứu mạng con hai lần, nên ba mẹ con muốn gặp thầy.”

Hứa Thanh Mộc “Ồ” một tiếng, thu hồi ánh mắt nguy hiểm đang đặt trên người Tống Quyết.

Tống Quyết cùng Bạch Mỹ Mỹ đồng thời thở ra một hơi.

Nguy hiểm thật.

Giải trừ cảnh báo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN