[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh - Chương 88: Trở lại Yến Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh


Chương 88: Trở lại Yến Thành


Cho dù không phải là thế giới trước kia từng sống, nhưng ánh mặt trời giả của Thời Không Tách Biệt vẫn chậm rãi tuần hoàn, bầu trời Yến Thành một ban mai trong lành thường tấp nập người qua lại cũng thưa thớt đi đôi chút.

Linh hồn không cần ngủ, không cần 0ăn uống, những nhu cầu thiết yếu của thể xác cũng đã không còn tồn tại. Thời Không Tách Biệt là một thế giới như vậy.

“Khá giống game online nhỉ? Thế giới game trong tưởng tượng của ta cũng gần giống thế này.”

Đường Hi dạo chơi qua từng con phố, cảm nhận bầu không khí yên bình nhộn nhịp đã lâu không gặp, buồn miệng thì sẽ ghé chỗ này chỗ kia mua một chút đồ ăn vặt, tưởng như đang hưởng thụ lễ hội truyền thống địa phương nào đó vậy.

A Ly vốn không thể ăn linh tinh khi ở thế giới nhiệm vụ, ở đây ngược lại có thể thoải mái bỏ cả thế giới vào bụng, vẻ mặt nó mãn nguyện bên ngũ vị tạp trần.

Quả nhiên mĩ thực có thể khiến người ta vui vẻ.

Đường Hi an nhàn chống cằm, hệt như con mèo già lười biếng phóng tầm mắt xuống con phố sôi nổi bên dưới. Mặt trời lên cao, chẳng mấy chốc nơi này đã trở về dáng vẻ thường ngày. Cô ngồi trong một quán trà cổ xưa ngay bên cạnh tuyến đường mua bán, ăn chơi đông đúc nhất Yến Thành, còn được người ở đây gọi thân thương là phố lễ hội.

Đúng như cái tên của mình, phố lễ hội nhộn nhịp huyên náo quanh năm, mỗi ngày lại có vô số trò vui, biểu diễn đường phố và cả đủ loại chuyện trên trời dưới đất cho bạn hóng hớt.

So với việc tham gia thì Đường Hi thích ngắm nhìn đường phố nô nức hơn, tận hưởng lễ hội theo cách riêng.

“Hử, Đường Hi à? Cô tới sớm thế.”

Nhạc Viên đẩy cửa bước vào, vẫn là giọng nói quen thuộc đó, nhưng đã bẵng đi ba tháng rồi.

Cô vẫy tay chào Nhạc Viên, có chút cao hứng gặp lại người quen cũ. Cô nàng hôm nay có vẻ còn năng nổ hơn mọi ngày, thêm ba phần vui tươi với chân váy jean ngắn, bên trong là áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác jean đi với bốt đen. Thường thì Đường Hi sẽ không quá để ý đến quần áo của người khác như thế, cơ mà cô nàng hôm nay dường như tươi tắn hơn bình thường, cảm giác như một em gái đáng yêu.

Hình như…cô vừa quên mất điều gì.

Thấy cô xoắn xuýt như vậy, 1802 rất khiêm tốn nhắc nhở.

[Cô nhìn cái gì? Cô vừa đến đây được hai ngày thôi, hôm nay mới là ngày thứ ba này.]

“À…hả?”

Đường Hi tạm thời đứt kết nối mạng, đến khi chợt nhận ra chênh lệch thời gian giữa các vị diện, cô mới bất giác vuốt mặt.

Thời gian ở Thời Không Tách Biệt không trôi qua.

Cô ở mạt thế ba tháng thì ở đây cũng như cái chớp mắt thôi, Đường Hi rõ ràng là biết điều này, nhưng khoảng chênh lệch thời gian quá lớn nhất thời cũng làm cô thấy mơ màng.

Vậy là, ngày đầu tiên đến đây cô gặp Dương Mộ Kì. Ngày thứ hai bị vướng vào lùm xùm sòng bạc, gặp lại Nhạc Viên và chào hỏi anh chàng Bạch Sam, bắt đầu đưa ra về ý tưởng tổ đội nhiệm vụ. Hôm nay là ngày thứ ba, cả đám họp lại thể thảo luận và nhận nhiệm vụ.

Ừm…thời gian cô ở Thời Không Tách Biệt chưa tới ba ngày, thời gian dành cho nhiệm vụ lại hơn hai năm.

Tự nhiên Đường Hi sâu sắc hiểu được cái gì gọi là thời gian chậm như rùa.

[Không phải thời gian chậm. Mà là cô đang sống quá lâu trong thời gian của thời không khác nên cảm nhận về thời gian bị rối loạn. Mãi cũng quen thôi.]

“Ta biết chứ, nhưng cảm giác này thật vi diệu.”

1802 lại giở thói cười nhạo Đường Hi, cô liền mặc kệ nó.

Nhạc Viên mới đầu không để ý mấy, đến lúc bước vào mới chú ý lối trang trí, bày biện kiêu kì của nơi này. Cô nàng tròn mắt ngó láo liên, kéo ghế ngồi cạnh Đường Hi, trông vẫn có chút không tự nhiên.

Ừ thì mới bước vào nhìn cái nội thất này cô cũng phản ứng y hệt vậy.

Quán trà này theo phong cách phương Đông, vừa kết hợp cả sự hoài cổ của nét truyền thống lẫn sự thanh lịch của thời hiện đại. Phòng trà đạo luôn được ưa chuộng với sự riêng tư và thanh tịnh. Căn phòng này của bọn họ do tông màu trầm chủ đạo, xung quanh còn đặt những tủ với đồ trưng bày thể hiện bản sắc truyền thống rất riêng. Ghế bọc nhung đen, bàn gỗ nâu trầm, chiếc đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, hay những dải lụa trắng thướt tha đu trên xà ngang, bên ngoài ô cửa còn lấp ló dáng dây leo thường xuân xanh mơn mởn.

Đường Hi trở ra từ mạt thế, tưởng chừng như lâu lắm rồi mới được thấy những thiết kế tỉ mỉ thời thượng này, xúc động vô bờ bến.

Có bàn trà, có ghế nhung, có tủ trưng bày, có khung cửa gỗ, có cả lư hương bạc tinh xảo phả ra khói trắng, căn phòng như tản mát hương vị tao nhã cổ xưa.

Hiếm có khi được thư giãn như lúc này, Đường Hi dễ chịu đến nỗi muốn bay lên.

Nhạc Viên nhìn khắp phòng một vòng rồi ngoái đầu nhìn ra cửa, “Cô chọn được một nơi như thế này cơ à?”

Vẻ mặt cô nàng rõ ràng đang cảm thấy không tin tưởng lắm, mà phòng trà này đúng là không phải do Đường Hi chọn thật. Cô mới tới đây mấy ngày, ngay cả đường xá còn chưa rõ đi kiểu gì.

“Không, Bạch Sam chọn đấy, thẩm mĩ cầu kì thế này thì mới giống anh ta.”

“Ngại quá, đó là tinh tế sang trọng mới phải.”

Vừa nhắc đến thì Bạch Sam đã xuất hiện đằng sau cánh cửa, mái tóc bạch kim của anh ta công nhận nổi bật thật, còn tưởng sắp phát sáng tới nơi rồi. Đôi mắt thạch anh tím dưới làn da trắng sứ của nam tử trở nên vô cùng nổi bật, hai nốt ruồi dưới mí mắt trái lại dụ hoặc khó cưỡng.

Nhưng mà mấy tên như vậy thường đẹp trai không quá năm giây.

Cửa phòng còn chưa kịp khép hẳn thì đã mở ra lần nữa, suýt thì đập trúng Bạch Sam, anh ta giật thót lùi vội ba bước, trợn trắng mắt.

“Dương Mộ Kì, cậu dọa quỷ đấy à?!”

“Gì? Sao anh lại đứng ở đây??”

“Mà cậu từ đâu xuất hiện mới được?”

Đường Hi: …

Đường Hi nhìn một màn này mà khóe miệng giật giật. Quán trà có mỗi một cổng vào, hai tên này mắt mũi kiểu gì mà đi đến tận đây vẫn không gặp nhau thế?

Nhạc Viên cũng bất đắc dĩ chẳng kém, “Đi vào giùm cái. Cửa phòng hẹp vậy cũng không chặn được cái miệng của hai người nữa.”

…Câu này nghe vô lý mà sao thuyết phục thế nhờ.

Dù sao mới sáng sớm không nên đấu khẩu làm gì, bọn họ hừ một cái rồi đi vào kéo ghế ngồi đối diện hai người. Mới đầu Đường Hi cũng chẳng để ý lắm, nhưng quét mắt nhìn vài vòng, cô phát hiện hôm nay cả đám cứ lạ lạ thế nào.

Dương Mộ Kì hình như cũng để ý đến ánh mắt của cô, cậu hơi nhướng mày.

“Sao vậy?”

Nhạc Viên vừa gọi bánh ngọt xong nghe thấy bọn họ thì cũng ngó qua nhìn thử. Về phần Bạch Sam thì miễn bàn, bình chân như vại giữa sóng gió cuộc đời, nhã nhặn nhấp một ngụm trà rồi mới đưa mắt nhìn sang bọn họ. Đường Hi bị chú ý cũng không tỏ ra mất tự nhiên, cô cười trừ.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên để ý thời trang của mọi người thôi.”

“Gần đây phong cách cổ điển rất được ưa chuộng mà.” Bạch Sam mỉm cười.

Ừ thì biết thế, nhưng cả đám đều mặc áo sơ mi thì trùng hợp quá rồi?? Dù mỗi người có cách phối hợp trang phục khác nhau, cô vẫn có chút không tin được.

Bạch Sam đổi một diện mạo gần gũi hơn hôm qua, áo khoác len kẻ xanh đậm, bên trong là sơ mi sọc thẳng, rất rõ ràng khí chất mềm mại thanh tao này rất hợp với anh ta. Dương Mộ Kì thì không lạ gì nữa rồi, khi nào cũng thấy cậu ta mặc sơ mi mà, đổi đủ các kiểu áo, họa tiết hoa lá nổi bật với màu lục thẫm với quần tây đen, trông tùy ý cởi mở mà cũng thu hút.

Bằng cách nào đó thì đúng là mà hôm nay con mắt nghệ thuật của cô đã mở ra rồi.

Mà khoan, cô là người duy nhất không đổi trang phục à…?

Thật ra thì ở Thời Không Tách Biệt không hề tồn tại cụm từ “nhu yếu phẩm”. Từ thực phẩm, thức uống, quần áo với đủ loại thú vui lễ hội, tất cả đều chỉ là những loại hình giải trí mà thôi, tham gia cũng được không tham gia cũng được, cảm thấy không cần thiết thì cứ kệ đi, cũng chẳng ai nói gì.

Đường Hi vốn không quan tâm quần áo lắm, là linh hồn rồi thì sao chả được, chỉ là đột nhiên nhận ra nhiều người vẫn giữ những thói quen khi còn sống ghê.

Cảm thấy hơi lạc quẻ.

***

Nhạc Viên rót trà vào cốc sứ rồi đẩy đến trước mặt Đường Hi, cô mới sực tỉnh cười cười nhận lấy, đáp lại thì cô nàng cũng từ tốn rót cho mình một cốc. Hương trà thảo mộc thanh nhã trong lành khiến người ta thư thái, cũng khiến cho bọn họ thả lỏng với nhau hơn.

“Nói về trang phục thì tôi rất thích cách ăn mặc giản dị, cổ điển như cô đấy.”

“Hả? À à, không có gì, tôi thấy nó giữ ấm tốt và thoải mái thôi.”

Đường Hi bất ngờ một chút nhưng cũng rất thoải mái đáp lời. Cô có thể nhận thấy Nhạc Viên đang có ý tốt nỗ lực dẫn dắt cuộc trò chuyện tự nhiên hơn. Đường Hi nghĩ ngợi một chút, rồi cùng người kia hòa thuận tán gẫu mấy câu.

Nhạc Viên theo những gì cô nhớ là người dễ bị tác động. Mỗi khi cô nàng bắt đầu hoang mang là lại hành động vội vàng, lúc ở cùng vị diện nhọc quá trời, nhưng bù lại tính tình dễ gần dễ mến, rất quan tâm người khác và biết hòa nhập vào bầu không khí. Nhạc Viên hôm nay cảm giác tự nhiên hơn nhiều rồi. Mới chiều hôm qua vẫn còn ngại người lạ níu cô chặt cứng, mấy lúc cần thảo luận gì đó là lại quay sang Đường Hi hỏi ý kiến cô trước.

Bây giờ tuy cũng không nói nhiều hơn hôm qua mấy câu, thế mà đã chủ động bắt chuyện mở đầu rồi, cảm giác đem lại cũng chậm rãi ôn hòa hơn rồi.

Đây chính là sự kì diệu của chênh lệch thời không trong và ngoài đó. Sau khi làm nhiệm vụ, bản thân sẽ thay đổi rất nhiều.

Nhạc Viên vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng là mẫu người đơn thuần chân thành, đầu óc ngay thẳng, một cô gái trẻ đáng kết giao.

“Tôi cũng thích trang phục của cô. Áo len cổ lọ nâu trầm khoác thêm sơ mi dáng rộng, áo ngoài có màu be kẻ nâu gỗ của rất hài hòa, với quần bò là có thể thoải mái đi lui tới rồi.”

“…Sao nghe anh nói vậy tôi cứ thấy quái quái.”

Bạch Sam đang thật lòng khen ngợi thế cư nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, anh liếc mắt lườm Đường Hi rõ đau, chỉ thấy người kia cười hề hề.

“Đùa thôi mà, anh đừng nhìn tôi thế.”

Từ khi đặt chân vào Thời Không Tách Biệt đến bây giờ, Đường Hi kì thực không để tâm đến bản dạng linh hồn của mình lắm, lại thêm nơi này thì văn hóa đa dạng không thể kể hết, mà không có một khuôn mẫu nhất định thì trang phục nào cũng vậy thôi.

Linh hồn là sự tồn tại vô hình vô dạng, vốn chẳng có hình dạng cố định. Bản dạng linh hồn là một hình dạng giả có sẵn trong mỗi linh hồn, mô phỏng lại dáng vẻ lúc sống của người đó, tuy là mô phỏng nhưng vẫn đỡ hơn không có. Nguyên lí hoạt động thì bản dạng linh hồn sẽ thể hiện hình dáng mà linh hồn nghĩ về bản thân. Ở đây có lẽ bạn sẽ thắc mắc vậy chỉ cần nghĩ mình là con chó con mèo hay biến hình thành người khác cũng có thể sao, trên lí thuyết thì câu trả lời là có thể, nhưng thực hành thì không.

Không có bất kì một linh hồn nào quên được hình dáng của mình cả, sau khi chết càng không. Kể cả mù lòa từ khi sinh ra, thì khi chết, linh hồn đó vẫn biết được đâu là dáng dấp thật sự của mình mà không cần ai chỉ điểm.

Tất nhiên những điều này đều do 1802 nói cho Đường Hi.

“À, tên này vốn là người mẫu ảnh ấy mà… Hả? Anh nhìn tôi làm gì??”

Dương Mộ Kì vẻ mặt tràn ngập hoài nghi, mà người bên cạnh chỉ vứt cho cậu một ánh mắt rồi cũng chả nói gì nữa. Cậu ta bĩu môi, thu tầm mắt trở về, thế nào lại nhìn sang Đường Hi, cười cười nói lảng sang chuyện khác.

“Có thể cô không tin, nhưng vì xuất thân cùng một vị diện nên tôi với anh ta mới làm thân đấy.”

“………?”

Khoan, có cái gì hơi sai sai!

Hình như phản ứng của Đường Hi quá mức rõ ràng, Dương Mộ Kì ngồi đối diện cũng bị cô làm cho giật mình, “Gì đấy?”

Cô hết nhìn cậu ta rồi mở to mắt quay sang Nhạc Viên, cô nàng cũng hơi bối rối gãi đầu. Cú sốc chú cháu lần trước cũng đã khiến cô mở mang tầm mắt rồi, không ngờ lần này còn ác hơn.

Đường Hi ngượng nghịu vuốt mũi, “Ờm, cái đó…”

“Hả?” Dương Mộ Kì nhíu mày.

“Thật ra tôi là độc giả của cô ấy, chúng tôi đến từ một thế giới.”

“…”

Một sự im lặng khiến người ta ngại ngùng.

Tuy là lần gặp Bạch Sam với Dương Mộ Kì thì Nhạc Viên đi cùng cô thật, nhưng lại không có cơ hội nói bọn họ là người quen từ trước.

Trước đó phải nhấn mạnh cái tỉ lệ trùng thế giới ở đây hoàn toàn, không hề khả quan. Trong dòng chảy thế giới có hàng nghìn hàng triệu vị diện, nhiều như sao trên trời không thể nào đong đếm, mà nguyên cái Thời Không Tách Biệt này chỉ có tám triệu nhiệm vụ giả thôi đấy?

Bạn nói xem hai người đến từ cùng một vị diện có khả quan không?

Có cái quỷ!!!

“………?”

“Hả a a a a!????”

Đường Hi thề là cô đã không bỏ qua khoảnh khắc biểu cảm trên gương mặt Bạch Sam vỡ loảng xoảng, và cả vẻ mặt đần thối ra như bắt gặp sinh vật lạ của Dương Mộ Kì.

“Đậu má? Đậu má rau má!! Này là chuyện gì? Có thể phi lí hơn được không!???”

Bạch Sam vẫn đang cố giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng bộ dạng đỡ trán kia không phải bình tĩnh bình thường đâu.

“Đánh bay cái tỉ lệ tiệm cận không luôn…”

Đường Hi:”Hai người có cần phản ứng thái quá vậy không…?”

Và không hiểu bằng phép màu nào đấy mà hai người đó bỗng đồng thanh, “Xin lỗi đi má? Cô mới là người bất thường ở đây đó!”

“…” Ngại quá, làm phiền rồi.

Đường Hi không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa. Cô thật ra cũng không có bất ngờ đến vậy, hay có thể nói là tâm lặng như nước. Thử quay sang Nhạc Viên, có lẽ cô nàng cũng ngơ ngác không hiểu gì, chỉ đành cười gượng.

1802 đã chứng kiến qua đủ loại nghịch lí từ kí chủ nhà nó, có thể nói là ngạo nghễ nhếch môi nhìn nhân thế.

Ngay cả cái <Tơ Bạch Cốt> còn tự dâng đến cửa, thì nhiêu đây đã là gì?

1802 sẽ không thừa nhận vì ngày hôm đó mà nó sang chấn cả tuần liền mới khá lên được. Đường Hi là người trải nghiệm trực tiếp, thế mà vẫn bình an vượt qua giông bão, có thể nói là chai sạn trước cuộc đời, giờ trời có sụp xuống cũng không làm cô kinh ngạc nữa.

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN