NXK giành chiến thắng trận đầu tiên, người đến sân vận động xem không chỉ có Đỗ Phi Chu và đám người phó giám đốc, mà còn có Tạ Thừa Nhan, Nho Sơ và Dật Tâm Nhân cũng đang ở thành phố Văn. Bọn họ đợi Khương Thần và Phương Cảnh Hành xong việc thì theo hai người về câu lạc bộ, chuẩn bị cùng đi ăn một bữa.
Phó giám đốc Đường thấy anh em nhà mình xách ba lô đựng thiết bị, vẫn dạt dào sức trẻ như năm xưa, trong lòng quả thực có chút hâm mộ, vươn tay vỗ vai cậu: “Chú ba à.”
Khương Thần nhìn ông, đợi câu tiếp theo.
Phó giám đốc nói: “Chú muốn nghe nhất câu gì?”1
Khương Thần: “Cút.”
Mấy vị cựu đồng đội và đám Dật Tâm Nhân bật cười, đều cảm thấy đây là chuyện thú vị nhất hôm nay.
Tạ Thừa Nhan thì nhìn chằm chằm bạn tốt, muốn anh về sau phải chú ý một chút.
Vẻ mặt Phương Cảnh Hành rất vô tội: “Tôi chỉ muốn nghe anh ấy mời tôi ăn cơm, có gì mà phải chú ý?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Ông lừa ma hả!”
Phương Cảnh Hành nói: “Đừng có hỗn hào.”
Tạ Thừa Nhan: “…”
Mẹ nó ông vẫn là người hả?
Dật Tâm Nhân lại bật cười.
Hồi trước y không hiểu quan hệ của ba người, đã từng suy đoán vài thứ, không ngờ sự thật lại thú vị như vậy.
Phương Cảnh Hành cũng rất biết điều, không tiếp tục chọc bạn tốt nữa.
Anh gọi một người tới dẫn bọn họ đi tham quan câu lạc bộ, bỏ ba lô đựng thiết bị xuống, cùng Khương Thần về kí túc xá thay quần áo.
Vừa đóng cửa, anh đã ôm lấy người từ đằng sau, nhẹ nhàng ấn xuống bên tai cậu một nụ hôn: “Bé yêu, hôm nay bé đẹp trai quá.”
Khương Thần phát hiện nụ hôn của anh có chiều hướng đi xuống, bèn nghiêng đầu né tránh: “Còn phải đi ăn nữa.”
Câu trả lời của Phương Cảnh Hành là xoay lại đặt cậu dựa vào cửa, hôn xuống.
Nụ hôn nóng cháy kéo dài lâu thật lâu, khi tách ra hai người đều loạn nhịp thở. Phương Cảnh Hành nhìn cậu ở cự ly gần, thấp giọng thầm thì: “Gọi một tiếng đi?”
Mí mắt Khương Thần hơi run: “Tránh ra.”
Gần đây không biết Phương Cảnh Hành trúng phải gió gì mà cực kì thích nghe cậu gọi là anh.2
Đội trưởng Khương có nhan sắc thần tiên, chết cũng không chịu thừa nhận là mình bốn năm chục tuổi, nên lần đầu cũng không từ chối, ai ngờ Phương Cảnh Hành lại nghe thành nghiện.
Cậu nói: “Mau thay quần áo rồi còn đi.”
Nếu không thì cái tên họ Đường kia sẽ lại nghĩ bậy bạ mất.
Phương Cảnh Hành tươi cười thơm cậu một cái, định để đêm trở lại rồi nói tiếp.
Hai người thay xong quần áo để ra ngoài, nói chuyện với đám phó giám đốc Đường thêm một lát rồi gọi đồng đội cùng đi liên hoan.
Trong lúc đợi cơm thì lướt mạng, họ phát hiện “Phong Ấn Sư màu đen” đã lên hot search.
Ngài phó giám đốc tặc lưỡi: “Chú mày đúng là rất có mặt mũi nha.”
Miệng thì nói vậy, nhưng ông cũng không bất ngờ.
Là người duy nhất hiện giờ được dân chúng biết đến với tư cách bệnh nhân hồi sinh từ thí nghiệm đóng băng, bản thân Khương Thần đã rất được chú ý chứ đừng nói đến việc Phong Ấn Sư là thanh xuân của cả một thế hệ, ba mươi năm sau lại xuất hiện ở Du Mộng, đương nhiên chủ đề này sẽ rất hot.
Video là tổng hợp các cảnh quay đánh giết của cậu.
Âm nhạc mạnh mẽ hòa với tiếng nổ rộn ràng, áo trắng của Phong Ấn Sư nhã nhặn dần nhuộm đen, trông nhiệt huyết vô cùng, khu bình luận toàn là người đang kêu á á á á.
Ngài phó giám đốc nghĩ đảm bảo sẽ lại có một đám fan điên cuồng vì cậu, tiếp tục chẹp miệng, ông hỏi: “Đối thủ trận sau của mấy người là ai?”
Khương Thần nói: “NAM, đội của Hồng Trần.”
Người nào đó không nhắc thì thôi nhắc thì rất thiêng, cậu vừa mới dứt lời, tên kia đã chat ở trong nhóm, còn tag cả Khương Thần, hỏi xem cậu có phải người ra đánh đầu tiên ở trận tới không.
Khương Thần: Không.
Phương Cảnh Hành có cài đặt chú ý riêng đến Khương Thần, cũng nghe được tiếng thông báo chat, bèn vào bổ sung: Là tôi.
Hồng Trần Nha Sang Nhân không vui: Ai thèm đánh với ông, để Thần thần đánh đê.
Khương Thần: Ok, vậy ván tới tôi chỉ huy.
Hồng Trần Nha Sang Nhân:…
Đám còn lại cũng phải chạy ra.
Tuy là chỉ nói chuyện vui vậy thôi chứ chẳng ai xem là thật, nhưng việc về sau Khương Thần sẽ chỉ huy cũng là điều chắc chắn. Từ trước bọn họ đã đoán được rồi, dù gì người ta cũng từng dẫn dắt đội mình giành quán quân, chiến thuật hay mạch suy nghĩ đều chẳng kém cạnh, lại nói… Chỉ xem phong cách chơi game của tên này là đủ biết lại một thanh niên có đủ thao tác gợi tình.
Hai người kia đã mạnh rồi thì chớ, lại còn nghĩ ra đủ thứ hại người, đúng là không cho người ta đường sống.
“Bọn mình không thể yêu thương nhau được à?”
“Tất cả đều là anh em mà, việc gì phải thế?”
“Hôm nay anh yêu em một tí, mai em lại yêu anh thêm tí mà ~”
“Đúng đấy, hòa thuận như vậy không tốt hơn sao?”
Khương Thần: Vậy mấy người chủ động nhận thua đi.
“Nhận thua thì mất thể diện quá, roll điểm được không?”
“Há há há trò này được!”
“Rất khó để không ủng hộ.”
Trải qua khoảng thời gian chơi chung với livestream, gần như tất cả mọi người trong liên minh đều biết tay Khương Thần siêu đen.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành gần như trả lời cùng lúc.
Khương Thần: Được.
Phương Cảnh Hành: Tôi roll [mỉm cười]
Cả đám: “…”
Mẹ nó!
Khương Thần thấy đồ ăn đã được bày lên thì không thèm để ý đến tiếng kêu rên của bọn họ nữa, ném lại một câu “đang ăn” rồi đóng nhóm chat.
Phó giám đốc Đường nhìn qua thì thoáng thấy khung chat trên màn hình điện thoại, ông cũng không nhìn lén, chỉ biết là nhóm chat của các đội.
Ông không khỏi nhớ lại năm xưa, cái thời bọn họ còn ở trong nhóm chat cà khịa lẫn nhau, hồi tưởng một chút thanh xuân không thể trở lại của mình, ông tò mò hỏi: “Mấy đội này thì có đội nào là khó đối phó không?”
Khương Thần nói: “Có thể vào được vòng loại trực tiếp thì đều khó đối phó.”
Nhưng không sao.
Cậu nhìn sang Phương Cảnh Hành bên cạnh.
Đúng lúc Phương Cảnh Hành cũng đang nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, vẻ mặt cũng tự tin và kiên định như cậu, bọn họ cứ tiếp tục thắng là được.
– — Cứ tiếp tục thắng là được.
Trong suốt giải đấu, NXK chỉ thua ba trận, dùng một tư thái không thể chống đỡ bước vào vòng loại trực tiếp, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật. Họ thuận lợi đi thẳng vào trận chung kết.
Năm nay chung kết được tổ chức tại thành phố Văn.
Trời còn chưa tối, sân vận động lớn nhất thành phố Văn đã nhung nhúc đầu người.
Đến tận nơi cổ vũ đa số đều là fan của NXK, ngoài đám nam nữ thanh thiếu niên ra thì còn có một lượng người trung niên không nhỏ, trong đó còn có không ít các cặp cha mẹ đi cùng con mình. Họ đều đến vì Thần Huy Lan Nhạc — Trong cả liên minh, chỉ có trận đấu của NXK mới xuất hiện những hình ảnh như vậy.
Giờ phút này, trong một góc của quảng trường, có một đám người đang chậm rãi tập hợp.
Một lá cờ lớn đón gió phấp phới, trên đó in bốn chữ rồng bay phượng múa: Thần Tinh Ánh Duyên.
Bạch Long Cốt: “Ý tưởng của ai vậy?”
Phi Tinh Trọng Mộc: “Chịu, ông hỏi thử xem.”
Người Trong Gương: “Tôi nghĩ ra đó, như thế trông bắt mắt, tiết kiệm thời gian.”
Mộc Gia Tỏa: “Thông minh.”
Triều Từ: “Xứng đáng nhận một lời khen.”
Liễu Hòa Trạch: “Cuối cùng cũng đáng tin được một lần, xem ra bang chủ của cậu đã tốn không ít công sức.”
Hạnh Thiên Thành treo trên môi nụ cười khiêm tốn, không ngừng âm thầm đá cái kèn xô-na người nào đó mang tới vào trong bọc.
Đáng tin cái chó ấy, nếu hắn mà không ngăn thì tí nữa trời tối lại nghe thấy một khúc kèn tò te cho mà xem.
Hắn hỏi: “Kim Cạnh Liên Minh với Như Ý chưa đến à?”
Mộc Gia Tỏa nói: “Chắc sắp tới rồi.”
Bạch Long Cốt chỉ tay: “Phải đám kia không?”
Một đám người đồng loạt nhìn sang, thấy cách đó không xa có hai nhóm người đang đi tới.
Hai người đi đầu đều mặc áo khoác dáng dài, phong cách không giống nhau, nhưng đều là kiểu tổng giám đốc bá đạo. Họ đi cùng nhau như vậy không có vẻ gì là đến xem thi đấu, mà giống đang đi đàm phán thương vụ hơn, có vẻ như đó là Nho Sơ và Cô Vấn.
Quả nhiên, hai người trông thấy lá cờ thì đi về phía bọn họ.
Một đoàn người hàn huyên vài câu, đứng đó đợi những người khác.
Người chơi chung quanh tò mò quan sát, thấy sau lưng Nho Sơ có hai thanh niên rất tuấn tú, một người đang khoác vai người kia thì thầm gì đó, người kia lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười một tiếng, phong lưu vô cùng.1
Cả đám âm thầm hít vào một hơi.
Người kia như cảm nhận được, nhìn về phía bọn họ, cặp mắt hoa đào xinh đẹp khẽ cong lên, tặng họ một cái hôn gió.1
Cả đám: “…”
Thôi, không cần hỏi, đảm bảo là ngài Tra Tra tiếng tăm lẫy lừng.
Người còn lại đang bá vai bá cổ kia hẳn là đặc sản của Như Ý, Tình Thâm Trường Thọ. Mấy người còn lại thì không nói, nhưng ít nhất bộ đôi sở khanh này quả thật rất xinh đẹp, ngủ một giấc không lỗ tí nào.
Đám Người Trong Gương cũng đang quan sát đội Như Ý.
Nhìn từ đầu tới cuối, bọn họ thật sự không nhịn được, xích lại gần hơn chút.
Người Trong Gương: “Hôm nay ảnh đế có tới không? Tôi chưa gặp minh tinh nào ngoài đời bao giờ.”
Kim Thập Lục: “Ngọt Ngào có tới không?”
Cẩu Thịnh giải đáp cho từng người: “Có đến hết. Ảnh đế là người nhà nên có thể tới đằng sau cánh gà thăm đám Thần thần, họ sẽ đi từ đó lên khán đài luôn. Ngọt Ngào thì lái xe đi đón Tiểu Tống rồi, em ấy cũng nói là sắp đến.”
Người Trong Gương hâm mộ: “Tôi cũng muốn gặp đại lão.”
Cẩu Thịnh nói: “Đánh xong trận chung kết là sẽ đi liên hoan, đến lúc đó cũng gặp mà.”
Kim Thập Lục thì có hơi khó chịu: “Ngọt Ngào với Tiểu Tống thân lắm à?”
Cẩu Thịnh đáp: “Người ta là chị em.”
Trái tim Kim Thập Lục lập tức ổn định.
Mười phút sau, họ nghe thấy một chuỗi tiếng “cộc cộc” từ xa tới gần, một cô gái cao gầy đang đi tới.
Cô đi đôi bốt cao cổ, mặc áo khoác màu vàng nhạt, tóc dài xoăn lọn, khuôn mặt chỉ được trang điểm nhạt, xinh đẹp vô cùng. Ngoài ra bên cạnh cô còn có một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chẳng biết sao vẻ mặt có hơi ngơ ngác.1
Hai người tới gần, cô gái rất tự nhiên cười nói: “Chào mọi người.”
Người Trong Gương: “Bạn là?”
Cô gái đáp: “Em là Hương Thảo Ngọt Ngào.”
Người chung quanh đồng loạt quay lại nhìn, chấn động.
Má ơi, trong game ngọt ngào đáng yêu thế mà ngoài đời lại là một mỹ nữ diễm lệ vô cùng! Còn rất cao nữa chứ, quá là trái ngược!
Kim Thập Lục nghe thấy tiếng thì chạy tới, đối mặt với Ngọt Ngào cao hơn mình nửa cái đầu, câm nín.
Số 7 nhìn hắn: “Anh là?”
Kim Thập Lục nuốt nước miếng, tự giới thiệu.
Số 7 lập tức cười một tiếng: “À, anh Thập Lục.”
Trái tim nhỏ bé yếu ớt của Kim Thập Lục bị một tiếng “anh Thập Lục” này cứu về, nhìn cô ấy chào hỏi với những người khác, sau đó thong thả đi tới bên cạnh Dật Tâm Nhân. Y trở về tìm bang chủ, phiền muộn vô vàn: “Bang chủ, anh nói xem em còn có cơ hội không? Cô ấy liệu có thích một người mà thấp… Thấp hơn một chút không?”
Cô Vấn: “Không biết.”
Kim Thập Lục: “Nếu như em đi giày độn thì sao?”
Giọng điệu Cô Vấn không hề thay đổi: “Không biết.”
Kim Thập Lục: “Sao cái gì anh cũng không biết thế?”
Cô Vấn lạnh lùng nhìn y, đang định nói y cút xa một chút, lại phát hiện có thể vào sân vận động rồi.
Đám người kết thúc cuộc trò chuyện, cùng nhau đi vào cửa.
Dật Tâm Nhân liếc nhìn người bên cạnh, duy trì nụ cười, từ kẽ môi lại nặn ra hai chữ rất khẽ: “Được đó.”
Số 7 nhạy bén nghe được, nhẹ nhàng hất tóc, cười một tiếng: “Làm người thì phải có đầu có cuối mà ~”
Dật Tâm Nhân thấy được chân tóc nhờ động tác của anh ta, khẽ hỏi: “Tóc của anh không phải tóc giả à?”
Ngón tay số 7 kẹp lấy một sợi tóc quăn, giơ lên khoe khoang: “Mới nối đó.”
Dật Tâm Nhân: “…”
Giỏi thật.
Hai người kết thúc đề tài này, vào sân tìm được chỗ ngồi, đợi trận đấu bắt đầu.
Bình luận viên cũng nhanh chóng yên vị, bắt đầu công đoạn tán gẫu mở đầu, phân tích lợi và hại giữa hai bên.
Phân tích xong thì bọn họ cảm thấy nhược điểm của NXK thật sự không quá rõ, thế nên khá là nghiêng về việc NXK sẽ giành quán quân.
Bởi vì một khi hai đại lão liên thủ, dù vị trí trung tâm của đối thủ có là gì cũng sẽ nhanh chóng bay hơi thôi.
Mà các đội khác đối đầu với họ còn phải đoán xem chỉ huy lần này là ai. Vì ngoài hai vị đại lão ra, đợt Phương Cảnh Hành giải nghệ, người đã dẫn dắt NXK hai lần vào đến vòng loại trực tiếp cũng là một thiên tài chỉ huy, việc này khiến cho các đội đau đầu vô cùng, càng miễn bàn đến khả năng đánh đấu trường mạnh đến vô lý của họ.
“Còn có một việc khiến mọi người rất chờ mong, gần đây chuyện này cũng được thảo luận khá nhiều.”
“Đúng vậy, đây chính là mùa giải cuối cùng của hình thức bàn phím, từ sang năm sẽ đổi thành thực tế nào. Mùa giải đầu tiên Thần Huy Lan Nhạc đã giành được chức vô địch, nếu như cậu ấy cũng giành được quán quân của mùa này, vậy thì giải đấu bàn phím của Du Mộng đã trải dài trong suốt ba mươi năm, bắt đầu từ cậu ấy, kết thúc cũng là cậu ấy. Chuyện này chỉ nghĩ thôi đã thấy thật kích động.”
“Cũng chỉ có mình Thần Huy Lan Nhạc làm được chuyện này, không một ai khác.”
“Đúng rồi, dù hôm nay kết quả trận đấu có như thế nào thì tổng hợp số điểm tích lũy trong các trận đấu hơn nửa năm qua, NXK đã cầm chắc suất tham dự giải thế giới, họ còn có thể tham gia mùa giải bàn phím cuối cùng của thế giới!”
“Về sau còn có mùa giải đầu tiên của thực tế ảo nữa, nếu cũng lại giành quán quân… Trời ơi, cậu ấy mới có hai mươi, thực tế ảo có thể đánh rất rất nhiều năm, tôi thật sự không dám tưởng tượng cậu ấy sẽ thu về những thành tựu gì.”
“Thôi đừng bơm nữa*, bơm nữa fan lại cấu xé chúng ta bây giờ.”
*Gốc là 别奶了, đừng nãi. Nãi ở đây là sữa, vốn được dùng kiểu buff/bơm máu cho tôi trong game. Sau thường được dùng như nghĩa là đừng có hại tôi (kiểu buff lố quá khiến người ta khó chịu chẳng hạn)
“Ha ha ha được rồi, chúng tôi xin phép nhường lại cho người chủ trì.”
Trong sân vận động, người xem thấy người chủ trì lên sân khấu là biết tuyển thủ sẽ ra ngay sau đó, lập tức hét lên.
Mùa giải này NXK đánh quá nhiệt huyết, thu hút thêm rất nhiều fan mới, cộng thêm lượng fan vốn có, gần như cả sân vận động chỉ nghe thấy mỗi tiếng hò reo “NXK”.
Tiếng reo như núi kêu biển gầm, khuấy động lòng người.
Phương Cảnh Hành đứng bên cạnh Khương Thần, nghe âm thanh trước mặt, giật mình nhớ lại trận chung kết năm ngoái cũng là hình ảnh này.
Khi đó anh đã sẵn sàng cho việc giải nghệ, tưởng rằng đây sẽ là lần cuối đứng trên sân thi đấu trong nước. Không ngờ việc đời khó lường lại cho anh gặp được một Phong Ấn Sư khiến lòng người rung động, từ đó nảy sinh suy nghĩ trở về.
Ngẫm lại hai lần gặp nhau như vận mệnh, anh không khỏi cười một chút.
Khương Thần nhìn anh.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Có hồi hộp không?”
Khương Thần rất bình tĩnh: “Không hồi hộp.”
Phương Cảnh Hành nói: “Vậy sao, nhưng em hồi hộp quá.”
Anh tới gần thêm chút nữa, dùng giọng điệu trêu đùa như ngày họ gặp lại hôm mở máy chủ: “Đại lão, xin hãy gánh em.”
Vừa mới dứt lời, nhân viên đã nhìn sang, ra hiệu cho bọn họ lên sân khấu.
Khương Thần nhìn Phương Cảnh Hành một chút, bỗng nắm chặt lấy tay anh, quay người đi thẳng về phía trước.
Đằng trước là tiếng reo huyên náo, là ánh sao rực rỡ.
Cúp quán quân đặt chính giữa sân khấu, ánh vàng nhàn nhạt khúc xạ ra xung quanh.
Vinh quang của bọn họ, bắt đầu từ một bước này.
“Đi.” Cậu nói: “Anh đây gánh cậu.”2
HOÀN CHÍNH VĂN.