Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!! - Chương 28: Em tên là Lộ Tinh, là một người cá nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!


Chương 28: Em tên là Lộ Tinh, là một người cá nhỏ


Edit: Đậu

Từ biển sâu một đường bơi đến biển cạn, Lộ Tinh ước chừng bơi hai giờ. Vùng biển nông có đầy ánh nắng nước biển là màu lục lam, hoàn toàn khác biệt với vùng biển sâu thăm thẳm là một màu tăm tối.

Lộ Tinh trốn ở đằng sau một tảng đá ngầm, nửa người giấu trong biển, thò đầu ra quan sát nhìn cái tàu đang neo đậu xa xa.

Ở đây cậu rất quen thuộc, căn bản mỗi tuần cậu đều sẽ tới một lần. Bởi vì cậu muốn ở chỗ này chờ một người, chờ bạn đời của cậu xuất hiện, sau đó hai người sẽ cùng nhau rời đi, đi đến thế giới thuộc về người kia sinh sống.

Lộ Tinh chờ trước sau đã được nửa năm, nhưng đối tượng cậu thích vân không có bóng dáng nào.

Lộ Tinh cũng không nản chí, cậu tin tưởng vững chắc người kia sẽ xuất hiện.

Cùng lúc đó một tiếng gầm của động cơ vang lên, có một chiếc du thuyền đến gần vị trí của cậu. Lộ Tinh cảnh giác lẻn vào trong nước trốn đi.

Xuyên qua ánh nước gợi sóng lấp lánh, cậu nhìn thấy một người đàn ông đứng ở trên ván thuyền.

Tuy rằng tầm mắt cũng không được rõ ràng, nhưng Lộ Tinh vẫn cảm giác được đó là một người đàn ông anh tuấn.

Tâm Lộ Tinh động, lặn ở trong nước chậm rãi đuổi theo hướng du thuyền đi cậu muốn nhìn kĩ một chút. Nhưng bởi vì sợ bị phát hiện, Lộ Tinh không dám theo sát quá nhanh.

Du thuyền chạy xung quanh đến khi cách bờ khoảng 30 hải lí thì mới dừng lại.

*30 hải lí = 55,56km

Lộ Tinh nhìn người đàn ông vẫn đứng ở trên ván thuyền, gió biển thổi qua làm vạt áo sơ mi tốc lên thỉnh thoảng còn lộ ra dáng người rắn chắc cùng với cơ bụng rắn chắc.

Lộ Tinh nuốt nuốt nước miếng, trái tim đập thình thịch thật nhanh. Cậu lại lần nữa lặn vào trong nước bơi quanh du thuyền nửa vòng, muốn nhìn một chút người người đàn ông này rốt cuộc trông như thế nào.

Lộ Tinh dựa vào vỏ thuyền lộ ra nửa cái đầu, mượn thân tuyền làm lá chắn cho nên cậu rất khó bị phát hiện.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông này, đẹp y như cậu tưởng tượng. Thậm chí so với so với bất kì người đàn ông nào cậu gặp qua ở biển cạn trong nửa năm nay đều đẹp hơn.

Lộ Tinh càng thêm động tâm, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ lừa người đàn ông này xuống biển làm bạn với cậu.

Lộ Tinh trốn ở sau vỏ thuyền quan sát người đàn ông này thật lâu. Người này đúng thật là đẹp không góc chết, làm cả trái tim của một con cá nhỏ như cậu nhảy loạn tùm lum lên.

Lộ Tinh suy nghĩ đầy khổ sở, phải làm thế nào để cho người đàn ông kia chú ý chứ. Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp, thì người đàn ông anh tuấn kia đã rời khỏi ván thuyền và đi vào trong khoang thuyền.

Lộ Tinh ở bên ngoài canh giữ, người nọ vẫn không ra cho đến khi trời tối đen.

Cái ván thấp ở vỏ đuôi thuyền, thiếu niên người cá mượn bóng đêm che lấp từ chỗ đó chèo lên. Đuôi cậu vừa ra khỏi nước, thì biến thành một đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp.

Vịn lên lan can của chiếc thuyền ca người Lộ Tinh mới miễn cưỡng đứng vững, từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy ánh sáng ấp áp từ trong du thuyền. Lộ Tinh phỏng đoán chắc người đàn ông nọ sẽ ở bên trong.

Cậu muốn đến gần nhìn xem thêm chút nữa, nhưng hai chân không có cách nào bước đi được một cách thuần thục. Vừa mới bước được bước đầu tiên, suýt nữa thì Lộ Tinh mất đi thăng bằng mà ngã xuống biển, cũng may là cậu nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cái lan can bên cạnh, ổn định thân hình.

Lộ Tinh cố gắng làm lại, cả người ngồi xổm xuống làm trọng tâm, giống như một con rùa đi về phía trước. Cuối cùng cậu cũng đến được khoang thuyền, bóng dáng của người đàn ông nọ lại lần nữa xuất hiện trước mắt cậu.

Lộ Tinh nghĩ cứ như vậy mà qua sát người nọ một chút thì tốt quá, nhưng đáng tiếc cố tình hết lần này đến lần khác đều không thỏa mãn được tâm nguyện của cậu.

Một trận sóng to đập tới, cả thân thuyền nghiêng ngả hết sang bên này rồi bên nọ. Cả người Lộ Tinh bị mất trọng lực, thân thể không khống chế được trực tiếp ngã lộn vào trong khoang thuyền.

Động tĩnh lớn như vậy, người đàn ông bên trong cũng nghe thấy.

Cả người Lộ Tinh bị ngã đến choáng váng, tầm mắt mơ mơ hồ hồ. Chờ đến lúc cậu hơi tỉnh táo, xuất hiện trong tầm mắt là gương mặt anh tuấn.

Nhíu mày, cảnh giác, nghi hoặc trong lúc nhất thời đều tụ tập trên gương mặt của người đàn ông này.

” Cậu là ai?” Phó Thâm từ trên cao nhìn xuống đánh giá cả người trần trụi này, cả đầu tóc bạc ướt đẫm là khách không mời mà đến, ” Cậu làm thế nào mà đi lên được?”

Người nọ ngây ngốc nhìn anh không trả lời.

Phó Thâm xách Lộ Tinh giống như xách gà từ trên mặt đất lên, từ trong khoang thuyền đi ra ngoài.

Nửa người Lộ Tinh treo ở cái ván thuyền bên ngoài, gió biển gào thét đem cái đầu đang choáng váng của cậu quật cho tỉnh, tư thế như vậy Lộ Tinh rất khó chịu, cậu bắt đầu giãy giụa.

” Đến tột cùng thì cậu là ai? Đi lên như thế nào?” Giọng điệu Phó Thâm đã tràn đầy sự không kiên nhẫn, ” Nếu mà không nói, tôi ném cậu xuống biển cho cá ăn giờ.”

Người đàn ông này thật hung dữ, Lộ Tinh bị dọa rồi. Vô cùng đáng thương mà nhìn anh, bĩu môi muốn khóc.

” Em… Em tên là Lộ Tinh!”Trong lúc hoảng loạn Lộ Tinh đã tự khai báo họ tên, ” Em không phải là người xấu, em là một người cá nhỏ… Em từ dưới biển đi lên….”*

(*Vì Tinh Tinh nhỏ tuổi hơn Phó Thâm với lại cũng có chút rung rinh nên mình để em nha.)

Phó Thâm nhìn Lộ Tinh bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, cho đến khi Lộ Tinh bị anh dọa khóc nước mắt biến thành trân châu rơi trên ván, Phó Thâm mới hoàn toàn tin tưởng.

Phó Thâm tìm một bộ quần áo cho Lộ Tinh mặc lên, cả người cậu trần trụi kỳ cục chết đi được.

Nhưng Phó Thâm không thể không thừa nhận đây là mộtngười cá nhỏ rất đẹp, giống như tiểu tinh linh nhỏ trong biển ấy.

“Xin lỗi dọa đến cậu rồi.” Phó Thâm nhìn hốc mắt vẫn còn tràn đầy nước mắt của Lộ Tinh, đáng thương hề hề.

Người này cũng không giống như một người hung dữ chút nào…Chỉ bởi vì một câu xin lỗi, cậu liền thay đổi cái nhìn với Phó Thâm.

Lộ Tinh lắc đầu lại bắt đầu thẹn thùng, ở chung một phòng gần gũi với người đàn ông này như vậy, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình lại bắt đầu xao động mãnh liệt.

” Cậu lên thuyền tôi là có chuyện gì sao?” Phó Thâm hỏi Lộ Tinh.

Hai tay Lộ Tinh khẩn trương đến mức bấm vào trong áo, chỉ kém chút xíu nữa là có thể có hai cái lỗ trên áo rồi.

Cậu không dám nói ra ý đồ thật của mình, lắc đầu cái gì cũng không nói.

Phó Thâm cũng chẳng biết nói gì, tùy ý đợi Lộ tinh.

Màn đêm dần dần càng muộn, Lộ Tinh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật những vẫn không có ý định rời đi. Ánh mắt Phó Thâm lướt nhìn thiếu niên người cá này, khuôn mặt giống như búp bê sư bộ dáng ngoan ngoãn, làm cho anh không hiểu sao sinh ra hảo cảm tốt hơn.

“Nếu như cậu không muốn rời đi, thì lên giường nghỉ ngơi đi.” Phó Thâm nhìn mí mắt Lộ Tinh đang đánh nhau thì mở miệng nói.

Vẻ mặt Lộ Tinh mờ mịt.

Phó Thâm đại khái đã biết tên nhóc này căn bản không biết cái gì gọi là giường.

“Nằm trên đó ngủ.” Phó Thâm chỉ vị trí giường.

Lộ Tinh nghe lời gật đầu, không hề phòng bị nằm lên không được một lát thì ngủ rồi.

Đúng là một tên nhóc đơn thuần. Có bị người ta lừa bán cũng không biết, trong lòng Phó Thâm phun tào, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà đắp chăn cho cậu.

Hôm sau, Phó Thâm chuẩn bị trở về nhưng nhóc kia vẫn không có ý định muốn đi.

” Tôi còn phải trở về đất liền, cậu còn không trở về trong biển sao?” Phó Thâm không hỏi.

Lộ Tinh đi đến trước mặt Phó Thâm thật cẩn thận nhìn anh, ngón tay theo bản năng túm lấy áo Phó Thâm , ” Em có thể cùng anh trở về nhà được không?”

Lộ Tinh nhỏ giọng hỏi.

Từ ngày đó về sau bên người Phó Thiếu ở Dung Thành lại có thêm một thiếu niên tóc bạc bên cạnh anh.

Phó Thâm đối với cậu rất tốt, rất thương cậu, nhưng lên bờ không được bao lâu. Cậu bởi vì ăn nhầm thức ăn mà làm tổn thương cổ họng không nói được.

__________________________________

Thẩm Hợp búng tay một cái, Lộ Tinh từ cảnh trong mơ thức tỉnh. Bây giờ kí ức ở chợ đêm đã hoàn toàn bị giấc mộng này thay thế.

Cậu chưa từng đến chợ đen, là Phó Thâm mang cậu từ biển về.

Đầu óc Lộ Tinh choáng váng, nhìn thấy gương mặt của Phó Thâm thì ngây ngô cười với anh. Sau đó giơ tay muốn anh ôm.

Thấy Lộ Tin không có bất kì phản ứng gì, Phó Thâm mới dần dần yên tâm.

“Thôi miên rất thành công.” Thẩm Hợp thu hồi lại dụng cụ thôi miên.

“Thẩm bác sĩ, cảm ơn.” Phó Thâm rất trịnh trọng.

“Phó thiếu khách khí rồi.” Thẩm Hợp nhoẻn miệng cười, đưa danh sách khám và chữa bệnh cho Phó Thâm, “Nếu Phó Thiếu muốn cảm ơn tôi, vậy thì cho thêm chút tiền khám bệnh.”

Phó Thâm hiểu ý gật đầu, cười nói: ” Nên mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN