Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm! - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!


Chương 57


Vân Mặc Tuyên đi rồi, Bạch Nghiên không muốn tiếp tục nằm trên giường mãi, liền xốc lại tinh thần. Hắn xoa xoa cái eo già, vừa lén lút phỉ nhổ thể lực không giống người của Vân Mặc Tuyên vừa sửa sang lại quần áo chỉnh tề.

Bây giờ Bạch Nghiên mới phát hiện hắn đang nằm trên cái giường hàn băng trong thạch động nơi hắn đã từng bế quan, nhưng Bạch Nghiên chắc chắn rằng nơi này không phải là thạch động đó. Chỉ là, hắn không hiểu vì sao Vân Mặc Tuyên lại hao tâm tổn sức đem cái giường dời tới nơi này, hơn nữa không biết vì lý do gì mà tâm tình hiện tại của Vân Mặc Tuyên có chút bất ổn…..

Vì trong phòng vẫn tối đen như mực nên Bạch Nghiên chỉ có thể sờ soạng mò mẫm lung tung tìm hướng đi tới cửa chính. Gian phòng cũng không tính là lớn, sau khi Bạch Nghiên tìm được cửa liền dùng sức đẩy. Kết quả đúng như hắn dự đoán, chắc hẳn là cửa đã bị Vân Mặc Tuyên phong bế, căn bản là mở không được.

Có lẽ, dùng sức để phá vỡ cũng không phải không thể, nhưng lấy tình huống hiện tại của Vân Mặc Tuyên, đây chắc chắn không phải là cách hay, nói không chừng sẽ càng gây nên hiểu lầm không đáng có.

Thông qua cuộc trò chuyện ngày hôm nay, Bạch Nghiên không tin Vân Mặc Tuyên thật sự đã gϊếŧ tiểu mao cầu và Tô Nhiễm Dao, đặc biệt là Tô Nhiễm Dao. Vân Mặc Tuyên không có lý do gì để ra tay cả, huống hồ nếu Vân Mặc Tuyên là người trọng sinh như hắn đoán, vậy thì phần ân tình kiếp trước Tô Nhiễm Dao giúp hắn chống đỡ oán khí phản vệ, cũng đã đủ rồi.

“Đối với mình mà nói, thì sự tình hiện tại cũng đã đủ loạn rồi. Lần sau nhất định phải cẩn thận, nhất định không thể mắc sai lầm nữa.”

Lần này coi như bản thân đã bỏ lỡ ‘mấu chốt của cốt truyện’ đi, Bạch Nghiên thở dài, dựa vào cửa tự suy ngẫm về cốt truyện sắp tới.

Hắn muốn cởi bỏ hiểu lầm với Vân Mặc Tuyên, muốn biết rõ tại sao Vân Mặc Tuyên lại có tâm trạng kỳ lạ cố chấp như vậy. Rốt cuộc là sau khi hắn ngất đi đã xảy ra chuyện gì? Có phải tiểu mao cầu và Tô Nhiễm Dao đang chờ hắn ở Tế Linh Đàn hay không? Vì sao Tô Nhiễm Dao không tiếc hy sinh Linh Đồng chỉ để mang hắn trở lại thế giới nguyên bản? Nàng nói Linh Đồng có nguyên nhân, chẳng lẽ việc này có liên quan tới sự tình trước kia sao?

Còn nữa, hắn nhất định phải hỏi Vân Mặc Tuyên, tiểu Ngọc nhi hiện tại như thế nào rồi? Phương Linh Nguyệt có chữa khỏi bệnh cho nàng hay chưa?

Cuối cùng, việc hắn đưa ra lựa chọn trong lúc nhất thời là đúng hay sai? Bản thân hắn cảm thấy lựa chọn lưu lại nơi này chính là vì Vân Mặc Tuyên, hắn không muốn rời đi mà bản thân vẫn còn tiếc nuối. Nhưng Tô Nhiễm Dao lại nói cho hắn biết kết cục cuối cùng của hắn sẽ là cái chết. Ngay từ đầu đã gieo rắt hy vọng, đến cuối cùng nhận lại chính là kết thúc trong tuyệt vọng, vậy chẳng phải hắn nên rời đi ngay từ đầu không phải tốt hơn sao?

Tô Nhiễm Dao nói sự tồn tại của hắn sẽ mang đến sự hủy diệt cho đại lục An Lạc. Kỳ thực Bạch Nghiên cũng cảm thấy bản thân hắn rất xui xẻo, dù có làm như thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi cái danh phận ‘vai ác’ này, làm một ‘người xấu xa’ đi hủy diệt thế giới.

Hắn không phải vĩ nhân, không nói đến cái gì mà thiện lương hay không thiện lương, hắn bất quá chỉ là muốn thoát khỏi cái gọi là đạo đức giả của xã hội mà thôi. Có nhiều lúc, hắn cũng giống như hầu hết mọi người, là một nhân vật nhỏ bé sống trong xã hội, có lương tri nhưng đồng thời cũng ‘buông thả’. Loại hy sinh cái tôi của mình vì tập thể giống như những siêu anh hùng, nói trắng ra cũng chỉ là do ‘ không thể chống lại vận mệnh’ mà thôi.

Nghĩ tới đây, Bạch Nghiên cười khổ, bây giờ gạo đã nấu thành cơm, bản thân hắn còn ở nơi này suy nghĩ nhiều chuyện như vậy căn bản cũng không còn ý nghĩa.

Thái độ Vân Mặc Tuyên vẫn như vậy, thậm chí càng thêm cố chấp, mà kết cục của đại lục An Lạc đã ấn định hắn cuối cùng cũng phải chết, là vận mệnh không thể thay đổi. Một khi đã như vậy, chi bằng thuận theo tự nhiên, tận hưởng khoảng thời gian còn lại. Chỉ là, lại phải tiếp tục đóng ‘vai ác’ như vậy cũng thật tàn nhẫn với Vân Mặc Tuyên.

———-✿byhanako❀———–

Tại Vô tận chi cảnh, tiểu mao cầu đối diện Bích Oánh, nó áp xuống vẻ kích động mà hỏi:

“Các ngươi đã nói những gì? Khí tức của hắn vì sao lại xuất hiện ở Linh Y Cốc?”

Bích Oánh nghe tiểu mao cầu hỏi xong, ánh mắt lạnh lùng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi biết không, Cốt Ngọc đã chết, nội đan bị Tế An lấy đem đi tu luyện. Mà hiện tại, ta cảm nhận được một tia khí tức của Âm Chỉ trên người ngươi.”

“Lúc trước ta vào Vô tận chi cảnh, là Âm Chỉ động thủ trước, nó cũng muốn gϊếŧ ta.” Lúc đầu Âm Chỉ muốn gϊếŧ Bạch Nghiên nhưng khi bị nó ngăn cản, Âm Chỉ liền nổi lên sát tâm muốn gϊếŧ luôn nó. Nhưng những chuyện đó tiểu mao cầu không muốn nói, nó chỉ hỏi, “Còn Cốt Ngọc, là vì sao?”

“Bọn ta đang đánh với Vân Mặc Tuyên, nó thay ta cản một kích phía sau…..Nhưng, Tế An lại đánh chủ ý lên nội đan của bọn ta.”

“Các ngươi chọn đi theo Phệ Tâm Ma, hợp tác cùng Tế An vốn dĩ không phải là điều sáng suốt.”

“Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Làm kẻ ti tiện khuất phục người khác, đến nội đan cũng bị hạ huyết chú…..Hết thảy những điều này còn không phải do ngươi sao, tất cả đều tại ngươi!” Nói tới đây Bích Oánh liền kích động hẳn lên, sát ý ngập tràn đáy mắt, “Nếu không phải do trước kia ngươi phá bỏ lời thề, chủ động buông tay, không quan tâm tới, thì có lẽ bọn ta sẽ không bị phong ấn! Cũng sẽ không như bây giờ, vì giải trừ phong ấn mà dẫn tới linh lực đại thương, nên mới phải dựa vào sức mạnh của Phệ Tâm Ma, nhanh chóng làm tăng thực lực.”

“Nếu không phải ngươi! Nếu không phải ngươi thì Cốt Ngọc cũng sẽ không chết, đường đường là hung thú cũng sẽ không phải đi đến bước đường cùng này!”

“Đủ rồi!” Tiểu mao cầu nhìn ánh mắt căm hận của Bích Oánh, rút lại cảm giác không đành lòng, “Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn không thay đổi. Ta thừa nhận ta đã từng phá vỡ lời thề, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Các ngươi một lần lại một lần đem hết những sai lầm đều quy chụp lên người ta, bất quá chỉ là đang che giấu do bản thân các ngươi vô năng mà thôi.”

“Ngươi…..” Tuy Bích Oánh rất tức giận, nhưng cũng không thể nào phản bác, trong thế giới chúng nó vốn là cường giả vi tôn.

“Ta chỉ muốn biết ngươi và Phương Linh Nguyệt đến tột cùng đã nói những gì?”

“Ha, làm sao, chỉ có một chút khí tức nho nhỏ kia, ngươi liền cho rằng Mạch Tri vẫn còn sống?” Bích Oánh nghiến răng nói, “Ta nói cho ngươi biết, cho dù là Mạch Tri hay Chúc An thì bọn họ sớm đã chết rồi. Khi Mạch Tri tới Linh Y Cốc, hắn chỉ còn một hơi thở cuối cùng, đến cửa cốc liền hồn phi phách tán.”

Tiểu mao cầu áp xuống cảm xúc, lời Bích Oánh nói đã chứng thực một số suy nghĩ trong lòng nó. Phương Linh Nguyệt đã nối dối, hơn nữa có thể là vì bảo vệ Mạch Tri, nên có thể đã lưu lại vết tích ở nhiều nơi khác nhau….chỉ là tại sao? Quanh đi quẩn lại, tất cả nghi hoặc đều hướng về phía Phương Linh Nguyệt, tiểu mao cầu cảm thấy nó cần phải quay lại Linh Y Cốc một chuyến.

Võ pháp chân nhân hành động cũng thực mau lẹ, không bao lâu, tin tức liền truyền tới tay Tế An.

“Cường giả có hàn kiếm và khí tức Phệ Tâm Ma? Vân Mặc Tuyên, tốc độ của ngươi cũng không chậm a. Thật sự coi Bạch Nghiên giả kia là sư phụ sao? Hừ, buồn cười, hắn chỉ có thể trở thành nhược điểm của ngươi, là quân cờ kế tiếp của ta mà thôi.”

Tế An truyền lại tin tức cho người bên kia: “Những người ẩn nấp bên trong Phiêu Miểu Thành cũng nên bắt đầu hành động đi.”

Người lãnh mệnh gật đầu, động tác gọn gàng yên lặng rời đi.

Cuộc nói chuyện của Tô Nhiễm Dao và Phù Ly cuối cùng cũng không có kết quả, Phù Ly vẫn là bỏ lỡ cơ hội tiên đoán.

Tô Nhiễm Dao vẫn luôn thắc mắc, vì sao Thánh Nữ tiền nhiệm lại dùng Linh Đồng làm giao dịch với Phệ Tâm Ma? Có ba lần tiên đoán, mà ký ức của Linh Đồng về chuyện này dường như đã bị ai đó cố tình xóa mất.

“Rốt cuộc ngươi và Thánh Nữ tiền nhiệm đã có giao ước gì, vì sao nàng lại đồng ý trợ giúp loại tà ma như ngươi?” Vấn đề này, lần đầu tiên gặp Phù Ly nàng đã hỏi qua, chỉ là khi đó Phù Ly không có trả lời.

Mà lúc này đây, Phù Ly vẫn như cũ không trả lời câu hỏi của nàng. Thật lâu sau đó, khi Tô Nhiễm Dao cho rằng bản thân nàng sẽ không biết được đáp án thì bên trong miệng giếng mới truyền ra một câu, “Bản tôn và Thánh Nữ gì đó không có giao ước gì, là hắn để lại cho bản tôn. Vốn dĩ hắn muốn dàn xếp ổn thỏa cho bản tôn và sư huynh rồi mới rời đi. Nhưng hiện tại nghĩ tới, hắn quả thực rất nhẫn tâm, vẻ mặt dường như không chút lưu luyến gì.”

“Nói như vậy, là hắn và Thánh Nữ tiền nhiễm có giao ước?” Tô Nhiễm Dao minh bạch, nàng đã biết một chút nguyên nhân từ những chuyện trong quá khứ. “Ta đã biết, lần tiên đoán cuối cùng, ngươi nên nhanh dùng đi. Tế Linh Đàn không muốn cùng ngươi có thêm chút liên quan gì nữa.”

“Không cần, cứ giữ lại đi, bản tôn không muốn phá vỡ những liên hệ có trong quá khứ.”

“Ngươi….” Tô Nhiễm Dao tuy không vui nhưng nàng cũng không còn cách nào, khế ước mà Linh Đồng lập ra, nhất định phải hoàn thành mới có thể giải trừ. Từ trước tới nay cũng là do Linh Đồng trái phải khống chế nàng, cái gọi là Thánh Nữ bất quá cũng chỉ là vật chủ chứa đựng Linh Đồng mà thôi.

“Quên đi, ta hỏi ngươi, Cố Hiểu Hiểu đang ở chỗ các ngươi phải không?” Tô Nhiễm Dao không muốn tiếp tục dây dưa, trong lòng lại do dự, vẫn là không nhịn được hỏi tung tích của Cố Hiểu Hiểu. Cho dù nàng có thể nhìn thấy được tương lai, biết rằng bản thân không nên nhúng tay, cũng không thể ngăn được số mệnh.

“Không biết. Bản tôn chưa bao giờ để ý tới mấy quân cờ, đặc biệt là những quân cờ bỏ đi.”

Tô Nhiễm Dao siết chặt nắm tay, từ lời nói lạnh lùng vô tình của Phù Ly, nàng có thể đoán được sự tình đã xảy ra, “Ta muốn mang nàng ấy đi.”

“Nếu có thể, cứ tự nhiên.”

“Ta sẽ.”

Tô Nhiễm Dao rời đi, tới chỗ Tế An đòi người nhưng lại bị cự tuyệt.

“Nữ nhân kia đã sớm không ở nơi này.” Tế An nói, “Một người mù, đối với ta cũng không có tác dụng gì.”

“Nàng ấy đang ở đâu?”

“Ngươi không phải có một đôi Linh Đồng có thể nhìn thấy mọi vật sao, làm sao không tự mình tìm xem?” Tế An thấy Tô Nhiễm Dao nhíu mày tức giận, lại nói, “Hoặc là, dùng loạn hồn linh của ngươi tới đổi. Đừng vội cự tuyệt, một chiếc lục lạc nho nhỏ là được rồi.”

“Chỉ một chiếc thì nó vẫn là lục lạc bình thường, không hề có tác dụng, ngươi muốn dùng nó để làm gì?” Tô Nhiễm Dao không tin Tế An chỉ có tò mò mà thôi.

Tế An nói: “Không cần ngươi quản nhiều, ta chỉ muốn tìm ra biện pháp đối phó với loạn hồn linh mà thôi. Nếu không muốn, ngươi có thể đi.”

Do dự một lát, Tô Nhiễm Dao từ trên tay tháo xuống một chiếc lục lạc, một chiếc mà không có linh khí từ vòng tay thì chẳng khác gì chiếc lục lạc bình thường. Nàng nghĩ Tế An cũng sẽ không làm được chuyện gì to tát.

“Phương Lẫm Nam, ngươi có thể đi hỏi hắn, có lẽ hắn đang ở Linh Y Cốc.” Có được lục lạc trong tay, Tế An liền không chút do dự đem cái phiền toái này ném sang người Phương Lẫm Nam, “Được rồi, nếu đã biết được đáp án, vậy thì ngươi đi đi.”

Tô Nhiễm Dao không đáp lại, xoay người rời đi.

Tiểu mao cầu chờ cả nửa ngày cũng liền đi theo, hỏi Tô Nhiễm Dao: “Hiện tại ngươi muốn đi đâu?’

“Còn ngươi? Ngươi đã có được đáp án mà ngươi muốn biết chưa?”

Tiểu mao cầu gật đầu: “Ta còn muốn đến Linh Y Cốc một chuyến.”

“Một khi đã như vậy, chúng ta liền đi cùng đi.” Vừa vặn Tô Nhiễm Dao cũng muốn đến Linh Y Cốc tìm tung tích của Cố Hiểu Hiểu, tiếp đó nàng lại nói, “Bất quá, trước đó, ta cần phải đi gặp Vân Mặc Tuyên một lần.”

———-✿byhanako❀———–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN