Không Phụ - Chương 14: Ngoại truyện về Khúc Mị: Sinh thời ghen ghét múa ca, Thác rồi thân xác tro ra hóa tàn. (Sinh tiền đố ca vũ, tử hậu đ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Không Phụ


Chương 14: Ngoại truyện về Khúc Mị: Sinh thời ghen ghét múa ca, Thác rồi thân xác tro ra hóa tàn. (Sinh tiền đố ca vũ, tử hậu đ


Khoảng sáu tuổi, tôi bị bán vào trong cung làm cung nữ, khi ấy chính là lúc Phúc vương bị đuổi xuống hoàng vị, Thái hậu bị đẩy xuống đài cao, chàng chợt tới, ngồi trên vị trí xa xôi không thể chạm nhất.

Khi ấy trong cung tôi theo các ma ma học kỹ năng, lúc mới vào cung, tôi thường rất nhớ nhà, cả đêm khóc lóc, ban đầu ma ma còn dỗ tôi, sau thì dứt khoát cầm tay tôi đánh tôi, cuối cùng tôi đã rõ nơi này rốt cuộc khác ở nhà, trước kia ở nhà, tuy nghèo, nhưng cha mẹ luôn chiều tôi, đừng nói là đánh tay, ngay cả nặng lời cũng không có.

Nếu không phải anh trai mắc bệnh nặng phải trị, có khi họ cũng sẽ chẳng hạ quyết tâm bán tôi đi.

Nhưng chuyện xảy ra thì cứ phải xảy ra, tôi bụm mặt ngơ ngác nhìn ma ma, trên khuôn mặt già nua của bà trông vẻ oán ghét không kiên nhẫn: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi! Trên đời chỉ một mình mày ấm ức thôi hả? Nếu không phải mày tay chân vụng về, đun nước thôi cũng không biết, tao lại bị nương nương đánh hay sao?”

Bà vừa nói vừa lôi ra cánh tay đầy vết thương, nhìn thấy mà giật mình, tôi giật nảy, vô thức muốn tránh ra sau, nhưng mà bà lại níu tôi lại, đưa nắm tay tới trước mắt tôi: “Tự mày chống mắt mà trông! Tất cả đều là bởi vì mày!”

Bà đánh tay tôi không khóc, nhưng mà khoảnh khắc ấy tôi lại thật sự bị dọa phát khóc.

Tôi hiểu ra, ma ma ngày ngày phái tôi đi không phải lớn nhất, Dương công công đám ma ma cười lấy lòng cũng không phải lớn nhất, cấp trên còn nương nương, và Hoàng thượng.

Bà nói đúng —— trên đời này chỉ một mình mày ấm ức thôi sao?!

Không, ai cũng đều đang ấm ức. Tôi không phải thảm nhất, cũng tuyệt đối không phải ấm ức nhất.

Từ đó về sau, tôi giấu hết những tính nết nhỏ nhen từ hồi ở nhà, cần cù chăm chỉ, không dám để mình bị đánh, cũng không muốn hại các ma ma bị đánh.

Song khi đó, đúng lúc chàng dẫn binh vây bức tường cao lạnh lẽo này, nên lúc đầu Thái hậu mới táo bạo như vậy —— đây là lời một đêm nào đó rời giường đi nhà xí, tôi nghe thấy các ma ma nói.

Các bà nói, người ấy sắp tấn công tới, nói Phúc vương chắc khó giữ được hoàng vị, nói Thái hậu gần đây già đi mười tuổi, sau khi nói xong, lại lo lắng hãi hùng đánh giá chung quanh, sợ có ai nghe lén thấy các bà nói chuyện.

Tôi lặng lẽ trốn trong góc tường, nghe họ, nghi hoặc suy nghĩ.

Người ấy là ai?

Chàng sẽ đánh ngược lại bà Thái hậu đáng sợ, và Phúc vương vô dụng kia sao?

Chàng sẽ như truyện thần thoại cha mẹ kể tôi nghe, giống thiên thần giáng trần sao?

Tôi không biết.

Khi đó, thậm chí tôi không biết tên chàng, nhưng hình tượng của chàng trong tim tôi, cũng đã bỗng dưng tỏa sáng.

Về sau trong một đêm rối loạn, binh lính trong cung qua tiếng gót sắt mang theo liệt hỏa hừng hực lan tràn, tôi và ma ma núp trong phòng, xa xa mà trông đám chủ tử rối loạn trong mảnh đất một dặm vuông, chúng tôi đều rất sợ hãi, ma ma đang run rẩy, nhưng mà họ cũng không ai ngờ được, tôi đang cười trộm, tôi nghĩ, người ấy rốt cục đến rồi.

Chàng sẽ tác động đến cuộc đời của tôi.

Khi đó tôi mới sáu tuổi, không hiểu gì, lại vì số mạng của mình sau này, hạ một câu chú giải hoàn mỹ nhất.

Chàng đăng cơ, tất cả lại tới lần nữa, nhưng đối với tôi mà nói, lại như không có cái gì thay đổi.

Đến khi tôi bảy tuổi, sư phụ nhận mệnh lệnh của chàng, tới chọn lựa mấy đứa bé gái, tôi nghe sương sương chuyện này, tưởng rằng chàng lại muốn chọn phi tử trong đám con gái địa vị hèn mọn chúng tôi, rất là hưng phấn, thậm chí cố gắng muốn để mình ăn mặc đẹp mắt một chút.

Nhưng mà về sau mới hiểu được, sư phụ muốn chọn, tất cả đều là những cô gái sau này đến đi theo thầy học tập võ công, bán mạng cho Hoàng đế.

Đàn ông đương nhiên thân thể cường tráng, nhưng có khi, bên nữ mới có hiệu quả bất ngờ, mười ngón thon thon, lúc nào cũng có thể hóa thành lợi trảo lấy mạng.

—— đây đều là điều về sau sư phụ nói với tôi.

Sư phụ tôi lúc ấy đi theo cạnh chàng làm ám vệ thị vệ trưởng, tên Phương Cốc, cái tên bình thường không có gì lạ, tướng mạo bình thường không có gì lạ, toàn thân chính là gắng sức ẩn tàng, cũng rất ít người chú ý tới thầy. Điều này nói ra hình như hơi đáng buồn, nhưng trên thực tế, đây chính là bản lĩnh mà ám vệ như chúng tôi cần.

Cũng bởi vì thế, sư phụ lập công rất nhiều, tuổi của thầy kỳ thật cũng không tính là quá lớn, tầm như Hoàng thượng, nhưng trông lại lão thành hơn nhiều, tôi chỉ biết, trong chiến dịch cực kỳ trọng yếu ấy, công lao của thầy cực cao, Hoàng thượng cũng cực kì tin cậy thầy.

Về sau, sư phụ chọn trúng tôi, còn có mấy nha đầu khác, mấy nha đầu kia tôi đã không nhớ nổi tên, họ vui vẻ nhận sự chọn lựa, Không lâu sau lại không chịu nổi những cuộc huấn luyện đáng sợ nên bỏ trốn, họ đương nhiên không có cách nào chạy đi, mà tôi cũng không còn gặp họ nữa.

Sư phụ dùng tính mạng của họ, dạy dỗ những người ở lại như chúng tôi một đạo lý: Chỉ có chết, không có trốn.

Thực tế, mấy đứa con gái chờ đợi được thực sự rất ít, mà thậm chí ngay cả tôi họ cũng không gặp được, mọi người được huấn luyện từ nhỏ sẽ bị tách ra, tôi học tiên pháp (*cách dùng roi) một năm, còn học cầm kỳ thư họa, về sau sư phụ phát hiện tôi giỏi thật, đổi lại để tôi luyện tập tiễn thuật, đây là một quyết định sáng suốt, tôi yêu vũ tiễn, chúng cũng bạn cùng tôi sống trọn kiếp sống sát thủ.

Tôi biết sư phụ rất hài lòng với tôi, thầy luôn nói tôi tiến tới chịu học, về sau tất có thể giúp bệ hạ phân ưu giải nạn.

Thầy nhất định không ngờ, tôi cố gắng liều mạng như vậy, chính là vì trong bệ hạ thầy nhắc đến.

Tôi muốn tiếp cận chàng, dùng phương thức duy nhất tôi có đủ khả năng.

Hi sinh một chút, thì có sao đâu?

Tôi mười tuổi lần đầu động thủ giết người, đó là một tên thích khách mưu toan chui vào cung trong, tôi dùng một tên bắn trúng đầu thích khách, hắn bỗng dưng cứng ngắc, máu tươi chảy ra, tôi đứng trên tường rào, nhìn huyết dịch tràn ra, vậy mà cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy hưng phấn.

Tôi nghĩ, tất cả đều là tôi làm, chàng sẽ ngợi khen tôi thế nào.

Chuyện khác tôi cũng không lạ, tôi chỉ mong có thể nhìn mặt chàng một lần, không cần gần bao nhiêu, chỉ cần có thể từ xa nhìn một chút vậy thôi, tôi liền thỏa mãn.

Mà chắc cao xanh thương hại tôi, sư phụ vậy mà lại thật sự dẫn tôi đi gặp chàng.

Hơn nữa, gần như vậy, tôi bèn quỳ gối bên chân chàng, chung quanh là mùi gỗ trầm hương dễ ngửi, nghe nói mùi gỗ trầm hương thế này, chỉ ở cực nam có, giá trị ngàn vàng, thứ này cho chàng dùng là cực kì xứng đôi, cũng chỉ có thể là chàng dùng thôi.

Sư phụ bẩm báo chuyện tôi làm, thầy mở miệng, giọng rất quạnh quẽ, lại mang theo ý cười: “Mới mười tuổi? Thật sự là khó lường, huống chi còn là một cô bé. Một tiểu cô nương mười tuổi, lại giết được một thích khách… Phương Cốc, ngươi thật sự là có bản lĩnh.”

Sư phụ cúi đầu nói: “Là đứa bé này mình có bản lĩnh.”

Chàng như cười cười, nói: “Ừm, tên nó là gì?”

Tôi đã quên sư phụ trả lời thế nào, bởi vì đến giờ, tôi đã quên tôi tính danh vốn có. Ban sơ tôi có một cái tên, về sau lúc tiến cung, đổi một lần, lúc bị sư phụ chọn, lại đổi một lần nữa.

Bây giờ, tôi tên Khúc Mị.

Tôi chỉ nhớ rõ năm đó chàng nói: “Bình thân đi.”

Sau đó tôi và sư phụ đứng lên, tôi rốt cục có cơ hội trông thấy chàng.

So với dáng vẻ đẹp mắt nhất tôi có khả năng tưởng tượng, chàng còn đẹp  mắt hơn.

Tôi tên gì, thì liên quan gì đâu?

Chàng muốn tôi là ai, tôi chính là kẻ đó.

Cho dù rất lâu sau đó, tôi mới biết được hàm nghĩa của cái kia tên.

Khúc Mị, thú mai*.

*[曲魅; Khúc Mị] đọc là / qū mèi/; [娶梅; thú mai] đọc là / qǔ méi/; nghĩa là “cưới mai”. Hai từ này khác nhau ở thanh đọc.

Chàng lại dùng tên tôi, để kỷ niệm người chàng yêu chân chính.

Cô ta thích hoa mai, chàng đã từng tặng một bó hoa mai to cho cô ta, ấy cũng là chuyện xảy ra khi tôi vẫn còn nơm nớp lo sợ làm việc dưới tay ma ma trong cung, quá khứ của chàng tôi chưa từng tham dự, mà ngay cả tương lai, cũng khó mà xâm lấn, chỉ vì cô ta.

Hứa Bích Chiêu.

Gặp chàng rồi, động lực của tôi càng ngày càng đủ, chỉ hi vọng mình có thể có nhiều cơ hội lập công hơn, đáng tiếc tuổi tôi rốt cuộc là nhỏ quá, vẫn phải đi theo sư phụ học võ công.

Sư phụ thông minh nhanh trí, nhìn ngay ra ý nghĩ của tôi, thầy như một người phụ thân hòa ái hỏi tôi: “Con thích Hoàng thượng à?”

Khi đó phải chăng tôi ngượng ngùng, gật đầu như mỗi một thiếu nữ mới biết yêu: “Dạ!”

Nhưng mà sư phụ lại cho tôi một bạt tai.

“Bất kỳ một nữ tử nào trên thế gian, không nên thích nhất, chính là Hoàng thượng. Huống chi, con còn là ám vệ của Hoàng thượng!” trước đó mặc dù sư phụ cũng nghiêm khắc, song là lần đầu trông dọa người như thế.

Tôi đăm đăm nhìn sư phụ, lúc nhất thời không nên lời một câu nào.

Sư phụ lại nén giận, nói: “Con phải nhớ kỹ, con tuyệt đối không thể thích Hoàng thượng. Nếu còn còn cần mạng, nếu con còn muốn bảo vệ Hoàng thượng.”

Tôi rất không hiểu, tôi thích Hoàng thượng, và tôi bảo vệ Hoàng thượng, có gì xung đột? Chẳng lẽ không phải tôi thích Hoàng thượng, mới có thể càng cố gắng bảo vệ Hoàng thượng sao?

Khi đó mặc dù tôi nghi hoặc, lại ngại sư phụ trông quá mức đáng sợ, chỉ có thể làm bộ đồng ý.

Nhưng tôi thích, làm sao có thể nói không có là không có.

Từ đó về sau, tôi càng khắc khổ, cũng tấp nập lập công, rốt cục, tôi có thể đến gần chàng, mặc dù chỉ là ở ngoài phòng, ở một nơi cách chàng hơi xa, nhưng cũng tốt hơn trước đó rất rất nhiều.

Lúc tôi ở bên ngoài phòng, có thể tưởng tượng dáng chàng nói chuyện với người khác trong thư phòng, nhất định nghiêm túc lại nghiêm túc, như khi ngợi khen tôi lần ấy, uy nghiêm, nhưng nhu hòa, chàng có khí chất bẩm sinh khiến người ta e ngại, lại vẫn trông ra là một người rất dịu dàng.

Lúc nào, tôi mới có thể trông thấy sự dịu dàng chân chính của chàng nhỉ?

Tôi vốn là nghĩ như vậy, tưởng tượng chàng nhu hòa cười một tiếng, sẽ trông thế nào.

Nhưng tôi không ngờ, rất nhanh là tôi được nhìn thấy, nhưng lại là chàng với một cô gái khác.

Tôi biết, chàng có một Hoàng hậu, là chàng mang tới từ dân gian, bởi vì cô gái này, Hoàng thượng thậm chí bị mấy đại thần đàm tiếu rất nhiều, lúc tôi nghe được ít chuyện này, liền nghĩ, hẳn chàng yêu nữ nhân kia, không thì cũng sẽ chẳng chịu áp lực mang cô ta trở về, còn phong cô ta là Hoàng hậu.

Nhưng… Đế vương chẳng phải đều là đa tình, lại không chung tình sao?

Không phải chàng sắp cần nạp phi sao?

Chàng và Hoàng hậu bên nhau đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nên lãnh đạm với nhau đến mức không chịu nổi sao?

Nhưng tôi không ngờ tôi đoán sai toàn bộ.

Hoàng hậu không ra ngoài, rốt cục có một lần cô ta có mặt ở Quỳnh Lâm yến năm đó, mặc trường bào chính thức, treo trên mặt nụ cười, tôi không nhìn ra tuổi của cô ta, cô ta như tiểu cô nương, ngồi xuống bên người Hoàng thượng. Hoàng thượng mặt ngoài không nhìn cô ta, lại sẽ sàng cầm tay cô ta dưới vạt áo, cô ta cười liếc mắt nhìn Hoàng thượng, im lặng không lên tiếng nắm lại, khóe miệng hai người đều mang nụ cười như có như không, lại không phải vì ánh đèn đầy ngợp phòng hôm đó, không phải vì hai trạng nguyên Long, Cố năm đó, mà là vì nhau.

Vì đôi bàn tay giao nhau ấy, lần đầu tiên tôi hận tôi vì được sư phụ huấn luyện mà có thể nhìn thấy rõ từ xa như vậy.

Sau đó là mời rượu, Hoàng thượng và Hoàng hậu kính hai vị Trạng Nguyên và bách quan theo thứ tự, Hoàng thượng lại lập tức rót đầy rượu, hơi nghiêng đầu, nâng chén với Hoàng hậu, mắt nhìn Hoàng hậu, ánh mắt so với hồ nước sau lưng được ánh sao chiếu đến còn dịu dàng hơn.

Hoàng hậu cười một tiếng, cũng rót rượu, lập tức uống một hơi cạn sạch.

Giữa hai người ăn ý vô cùng, như không ai chen vào lọt nổi, tôi chỉ nhìn, đã cảm thấy trong lòng từng cơn đau đớn, người tôi yêu và người khác ân ái vô cùng, mà tôi lại không thể không trơ mắt nhìn —— thậm chí, có lẽ căn bản chàng không nhớ tôi có tồn tại, không biết tâm ý của tôi nóng bỏng như vậy.

Tôi chú ý tới tay Hoàng hậu, mười ngón thon thả, xem ra chính là được Hoàng thượng nuôi trong là cơm ngon áo đẹp yêu thương chiều chuộng, mà tôi thì sao?

Tôi nhìn vết chai thật dày trên tay mình, còn cả vết sẹo trên mu bàn tay, ngay cả cười cũng cười không nổi.

Dung mạo của cô ta cũng đẹp mắt, không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng cặp mắt kia lại sáng lóng lánh, không nhìn ra tuổi, thảng như chỉ một thiếu nữ ngây thơ mới vào đời, không nhuốm bụi trần, lúc cười lên, híp thành một vầng trăng cong cong, chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm trạng người ta tốt lên.

Mà tôi trải qua nhiều giết chóc như vậy nhiều máu tươi như vậy… Sớm có đôi mắt chẳng biết thoạt nhìn là tang thương lại đáng buồn như thế nào.

Làn da của cô ta rất trắng, da trắng nõn nà cũng không khoa trương một chút nào, mà tôi trải qua dầm mưa dãi nắng, làn da đen đúa mà thô ráp.

Tôi so sánh từng điều từng điều với cô ta, lòng càng ngày càng lạnh, cảm giác ghen ghét kia, cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Dựa vào đâu, dựa vào đâu thứ tôi liều mạng muốn có được, cô ta tùy tiện là có được luôn?

Tôi muốn Hoàng thượng liếc tôi một cái, muốn đến hao mòn, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng.

Mà cô ta, cô ta không làm gì, chỉ là ngồi ở đó say mê xem đám người trên sân khấu, ánh mắt Hoàng thượng sẽ không hề dịch chuyển khỏi người cô ta!

Tôi không cam tâm.

Tôi chưa từng minh xác cảm nhận được sự tồn tại của “Đố kị” như vậy, giống một cây gai, đâm thật sâu vào trong tim tôi, trong mắt của tôi.

Dựa vào đâu?

Rốt cuộc dựa vào đâu?

Tôi nhìn chằm chặp nữ nhân kia, tay cũng nắm thật chặt, một khắc sau, có người gõ đầu của tôi một cái, sau đó là giọng sư phụ nhàn nhạt: “Có gặp nguy hiểm đâu, con khẩn trương như vậy làm cái gì, vừa rồi đầu con suýt chút nữa là nổ ra.”

Tôi giật nảy mình, nhìn về phía sư phụ, tôi tự nhận là võ công đã  tốt lên rất nhiều, nhưng mà sư phụ yên lặng đi đến bên cạnh tôi, vậy mà tôi không cảm nhận được gì, võ công của sư phụ thực sự… sâu không thể lường.

“Sư phụ.” Tôi cúi đầu xuống.

Sư phụ nhìn tôi một cái, khẽ thở dài, nói: “Ta nói rồi, đừng thích người con không nên thích.”

Tôi không có trả lời.

Vì sao? Vì sao cô ta có thể công khai ngồi ở bên cạnh chàng, thích chàng, cũng được chàng thích như thế.

Mà tôi, lại ngay cả quyền để thích, cũng không có?

Tôi vốn cho là, có thể chiếu cố Hoàng thượng, chính là vinh quang lớn nhất, ai ngờ lại không phải như thế, khi tôi lập công hiển hách, danh tự gần như chỉ sau sư phụ, tôi bị phái đi bảo vệ Hoàng hậu.

Tôi không thể tin nổi.

Nhưng sư phụ lại nói với tôi, lúc trước thậm chí có mấy lần Hoàng thượng muốn cho sư phụ đi bảo vệ Hoàng hậu, chỉ là dù sao nam nữ khác biệt, thực sự không tiện. Cho nên mới bảo sư phụ chọn lựa mấy nữ ám vệ trong đám cung nữ nhỏ. Bây giờ tôi là ưu tú nhất, nên phải đi bảo vệ Hoàng hậu.

Tôi bỗng nhiên rất muốn cười.

Ra, ngay cả bản lĩnh tôi vẫn lấy làm kiêu ngạo, thân phận trông như thì nặng, cũng đều bởi vì nữ nhân kia?

Ý nghĩa sự tồn tại của tôi, ngày qua ngày vất vả luyện tập của tôi, sự ưu tú sau khi nếm tận sinh tử của tôi…

Cũng chẳng phải giống chính tôi cho rằng, là vì chàng.

Mà là vì Hoàng hậu?

Khoảnh khắc ấy thậm chí tôi rất muốn khóc, tôi muốn hỏi trời, nếu quả thật có thần minh, sao thần minh phải tra tấn tôi đến bước này?

Hết lần này tới lần khác tôi bị ép phải nhận ra sự nhỏ bé của tôi.

Nhưng cho dù thống khổ như vậy, mệnh lệnh của chàng, tôi vẫn không thể không chấp hành, tôi bắt đầu bảo vệ nữ nhân tôi ghét nhất, hận nhất. Tôi ước gì cô ta sẽ chết lập tức, nhưng tôi phải bảo vệ cô ta, không thể để cô ta bị thương một sợi tóc.

Quá buồn cười, ý trời trêu người phải không?

Tôi lại không ngoan ngoãn thuận theo ý trời!

Bắt đầu bảo vệ Hoàng hậu không bao lâu, tôi bèn nghĩ, thật ra đối với tôi mà nói, chưa chắc không phải là một chuyện tốt.

Tôi cách cô ta gần nhất, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, một ngày nào đó, tôi có thể kéo cô ta xuống cái hậu vị này, cũng đuổi ra khỏi tim Hoàng thượng.

Hơn nữa… Hoàng thượng và cô ta thân mật, cơ hội tôi có thể nhìn thấy Hoàng thượng, cũng tăng nhiều, mặc dù họ đều thường trong điện, mà tôi chỉ có thể ở bên ngoài, dù phơi nắng hay là dầm mưa. Nhưng lúc chàng ra vào, chính là lúc tôi hạnh phúc nhất. Hoàng hậu cơ hồ không có chút nào sơ hở nào, xem ra cô ta biếng nhác, cũng không ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ cùng Hoàng thượng xuất cung đi ra ngoài cung dạo chơi, nơi đi đến nhiều nhất là Lầu Như Ý, hai người có thể ở đó đến trưa.

Hoàng hậu biết y thuật, trong sân nhỏ trồng mấy thảo dược không biết tên, sau khi tôi phát hiện cô ta biết y thuật, không biết xuất phát từ tâm lý gì, cũng bắt đầu học y thuật. Tôi nghĩ, nếu như Hoàng thượng thích người như cô ta, có phải là tôi càng tiếp cận cô ta, khả năng được Hoàng thượng thích lại càng lớn?

Tôi phải cố gắng biến thành người tôi chán ghét, điều này thực sự có chút buồn cười, nhưng… Nếu như là vì người tôi thích, có gì không được chứ.

Bản thân từ khi bắt đầu bảo vệ Hoàng hậu đến nay, sư phụ thường tâm sự cùng tôi, nói đơn giản là gì mà đừng bảo vệ Hoàng hậu giống như bảo vệ Hoàng thượng, gì mà đừng vì tư tâm của chính mình nhìn thấy Hoàng hậu bị thương rồi cố ý không ra giải cứu. Thầy nói nếu như Hoàng hậu bị thương, tôi tuyệt đối không được sống yên lành.

Mặc dù mặt ngoài tôi ngại sư phụ phiền, kỳ thật mỗi một câu sư phụ nói đều nói vào tâm khảm tôi, tôi hi vọng cô ta chết đi, thế thì tôi… cơ hội của tôi sẽ lớn hơn rất nhiều.

Tôi bái nhập sư phụ, biểu cảm của sư phụ rất ít, sư phụ trong mắt của tôi, luôn luôn lơ lửng không cố định, có đôi khi sẽ bỗng nhiên nổi giận, có đôi khi sẽ bỗng nhiên rất cao hứng, rõ ràng tuổi không khác Hoàng thượng lắm, nhưng có lẽ là vì ám vệ quá cực khổ, trông thầy già hơn Hoàng thượng một chút. Ngũ quan sư phụ bình thường không có gì lạ, chiều cao trung đẳng, thầy đứng bên cái cây, thì như một cái cái cây khác, bơi trong nước, như một con cá, núp ở góc tường, thì giống một viên gạch ngói.

Chỉ có lúc nhỏ, tôi mới tràn ngập sùng bái với sư phụ, sau khi lớn lên, cũng không có quá nhiều tình cảm. Tôi biết sư phụ đối với tôi thật ra là rất tốt, thầy ân cần dạy bảo, nói liên miên lải nhải, cũng chỉ là vì để tôi cẩn thận, một lòng hảo tâm, tôi lại chỉ cảm thấy phiền.

Lúc tôi trốn trên tường nhìn Hoàng thượng, kiểu gì thầy cũng sẽ lặng yên không một tiếng động nhảy đến sau lưng tôi, nói mấy chuyện cần chú ý, tôi luôn luôn đáp qua loa, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.

Chỉ cần Hoàng thượng ở phía trước, vậy tôi nhất định sẽ không quay đầu, vĩnh viễn, sẽ không quay đầu.

Thực sự thay đổi, là sau khi Hoàng hậu từ trở về từ Lầu Như Ý.

Cô ta trông hốt hoảng, lúc ngồi một mình, cau mày, than thở.

Tôi không biết cô ta hạnh phúc như thế, còn có gì để phiền não, trong lòng tràn ngập khinh bỉ và khinh thường.

Rốt cục có một ngày, khi Hoàng hậu và Hoàng thượng đều trong điện, tôi lặng lẽ trốn ở bên ngoài nhìn lén, nhưng lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể thoáng nhìn một tí, nhưng nhìn như này, khiến lòng tôi hạ xuống thấp nhất —— hai người bọn họ, ôm ấp chặt nhau, như đời này sẽ không cần buông nhau ra nữa.

Tôi không cam lòng muốn nhìn rõ thêm chút nữa, lại bị sư phụ không biết xuất hiện từ nơi nào xách đi, mắng té tát một trận. Tôi hững hờ nghe sư phụ giáo huấn, điều trong lòng nghĩ đều là hình tượng vừa rồi họ ôm nhau.

Vốn cho là rằng họ như keo như sơn như thế, Hoàng hậu khẳng định lại sẽ ở miết trong cung, ai ngờ không được mấy ngày, Hoàng hậu bỗng nhiên muốn ra ngoài, mà lại lúc này không như trước, là Lầu Như Ý, mà đi hơi trấn Nham Khê hơi xa, là một tiểu trấn căn bản tôi chưa từng nghe qua.

Nơi đó là nơi ở của sư phụ của Hoàng hậu.

Tôi cũng nhất định phải đi theo Hoàng hậu, nhưng lúc ấy tôi thật sự là có đủ kiểu không muốn, luôn cảm thấy thế là cơ hội nhìn thấy Hoàng thượng lại giảm bớt, nhưng mà nhiều năm sau nhớ lại, mới phát hiện đó chính là bước ngoặt nhân sinh của tôi, ở trấn Nham Khê, người tôi giết ngoài nhiệm vụ đầu tiên, lại là một ông cụ dần già đi, hoài niệm chuyện cũ, ông cơ hồ không có bất kỳ tính uy hiếp gì. Điều này khiến cả đời tôi không quên nổi, không thể nói rõ là áy náy hay là đơn thuần khó lãng quên thôi.

Mà cũng là lần này, khiến tôi có cơ hội biến thành Mai phi, tôi rốt cục đã được như nguyện, tiếp cận chàng.

Lần ấy, vốn tôi theo thường lệ ở trên nóc nhà nhìn bốn phía động tĩnh bảo vệ Hoàng hậu, nhà của sư phụ Hoàng hậu là nhà dân phổ thông ở Giang Nam, không thể so với trong cung, mấy mảnh ngói kia dùng tí sức liền có thể để hở, bỗng nhiên tôi rất muốn biết Hoàng hậu và sư phụ cô ta ở chung như thế nào, lại nghĩ sư phụ tôi là một sư phụ nghiêm khắc, nếu như sư phụ của cô ta hòa ái dễ gần, thế chẳng phải là ngay cả sư phụ cũng tốt hơn tôi?

Càng nghĩ càng không vui, tôi vẫn nhịn không được trộm lật mảnh ngói, nhìn trộm chuyện có liên quan đến Hoàng hậu, vậy mà khiến tôi sinh ra chút hưng phấn.

Nhưng mà, sau đó điều tôi nghe lại làm cho tôi kinh ngạc vô cùng.

Tộc Giáng Mục? Dì Ngô? Công chúa?

Báo thù…?

Vậy mà tôi lại nghe được bí mật lớn đáng sợ như vậy.

Sau khi khiếp sợ, trong đầu tôi cấp tốc hình thành một kế hoạch, tôi cắn chặt bờ môi của mình, lấy vũ tiễn, giữ chặt trên tay.

Chờ Hoàng hậu và sư phụ của Hoàng hậu ra khỏi phòng, đi vào trong viện rồi, tôi kéo dây cung ra, vũ tiễn nhắm chuẩn vào sư phụ của Hoàng hậu.

Cho dù mặt mũi tôi toàn là mồ hôi, cũng không thay đổi được kế hoạch của tôi, cho dù tôi luôn luôn trầm ổn không sợ hãi, toàn thân đều đang đấu tranh.

Đây là tôi cơ hội duy nhất! Chỉ có buông tay đánh cược một lần!

Bộp một tiếng, vũ tiễn nháy mắt bèn đâm vào trên sư phụ của Hoàng hậu, Hoàng hậu và sư huynh cô ta mau chóng nhìn chỗ tôi, tôi xoay người một cái, né nhanh như vũ tiễn tôi bắn ra. Bọn họ không có đuổi theo, nhưng tôi vẫn chạy suốt đường, mồ hôi làm mơ hồ tầm mắt của tôi, ngày tam phục, tôi lại rét run toàn thân.

Tôi thành công rồi, tôi thành công rồi.

Tôi vẫn an ủi mình, cố gắng bình phục cảm xúc, một lát sau, tôi lại vụng trộm lui về nóc nhà bọn họ, nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, dì Ngô kia khăng khăng là người hoàng thượng phái tới, bà ta lại nói đúng một nửa rồi, tôi quả là Hoàng thượng phái tới, nhưng lại là đến bảo vệ họ.

Nhưng dù như thế nào, tôi thành công rồi, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt luôn luôn vô ưu vô lự của Hoàng hậu, xuất hiện biểu cảm thống khổ và phẫn nộ, cô ta nằm bên cạnh thi thể sư phụ cô ta mà thút thít, bộ dáng như năm đó tôi nằm trên giường khóc sau khi bị ma ma đánh 

Tôi lại có khoái cảm trả thù, cô ta rốt cục hưởng thụ được thống khổ giống như tôi.

Xác định cô ta đã tràn ngập thù hận, thậm chí quyết định báo thù rồi, tôi lập tức ra roi thúc ngựa, trở lại hoàng cung. Sư phụ thấy tôi giật nảy cả mình, chỉ hỏi tôi Hoàng hậu sao không có trở về, tôi không để ý sư phụ, một mực yêu cầu gặp Hoàng thượng, sư phụ không lay chuyển được tôi, đành phải dẫn tôi đi gặp Hoàng thượng.

Lần nữa đứng trước mặt chàng thế này, tôi phong trần mệt mỏi, toàn thân là mồ hôi bẩn, tôi lại không cảm thấy quẫn bách.

Tôi trực tiếp quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ đáng tội chết.”

Giọng Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Hoàng hậu đâu?”

Chàng quả chỉ biết lo lắng cho Hoàng hậu!

Tôi nói: “Thuộc hạ đã giết sư phụ của Hoàng hậu.”

Hoàng thượng và sư phụ cùng im lặng, một lát sau, Hoàng thượng như đang cố gắng để cho mình không tức giận, nói: “Vì sao?”

“Bởi vì… Bởi vì thuộc hạ không nhịn được nên nghe lén cuộc nói chuyện của Hoàng hậu và sư phụ của Hoàng hậu, tôi nghe thấy họ nói, Hoàng hậu là công chúa Giáng Mục, sư phụ Hoàng hậu luôn biết chuyện này, ông ta cố ý để Hoàng hậu và Hoàng thượng yêu nhau, trở thành Hoàng hậu, chính là để có thể báo thù.” Tôi một mực cung kính nói.

Hoàng thượng không nói gì, tôi không chắc được chàng có tin hay không, nhưng tôi biết, tôi tuyệt không thể nói lời xấu xa dơ bẩn, không thì chàng tuyệt đối không tin.

Tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Nhưng Hoàng hậu hình như luôn không biết rõ tình hình, biết được chuyện này hết sức thống khổ, nói không muốn báo thù, nhưng sư phụ của Hoàng hậu hùng hổ vô cùng, một mực buộc nàng ấy báo thù… Tôi… Tôi không đành lòng thấy Hoàng hậu đau khổ giãy dụa, nhất thời xúc động, lại…”

Chúng tôi chờ thật lâu, rốt cục nghe thấy giọng Hoàng thượng: “Ngươi thật sự là xúc động. Đã vậy, lãnh cái chết đi.”

Cái gì?!

Tôi mở to hai mắt nhìn.

Chết?

Vậy mà bởi vì tôi giết sư phụ của Hoàng hậu, bèn để tôi chết? Mà sư phụ của Hoàng hậu đã bị tôi đã đặt điều uy hiếp như thế… Vì sao?

Tôi không thể tin nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng lại lạnh lùng nói: “Không biết vì sao ngươi phải chết hả? Hoàng hậu và sư phụ nàng tình như cha con, ngươi lại tùy tiện giết chết sư phụ của Hoàng hậu, đây là một, Hoàng hậu còn ở trấn Nham Khê, ngươi chỉ một mình ra roi thúc ngựa trở về, đây là hai.”

Vậy là bởi vì vậy?

Kế hoạch tôi cho rằng gần như đã hoàn mỹ, quả thực như trò cười.

Bỗng nhiên có người quỳ gối bên cạnh tôi, vậy mà là sư phụ, thầy nặng nề mà dập đầu ba cái nói: “Hoàng thượng, con bé rốt cuộc còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, thuộc hạ vì Hoàng thượng người trung thành hơn mười năm, chỉ mong một mắt lưới, cho nó một con đường sống.”

Hoàng thượng nói: “Trẫm còn chưa nói đến ngươi ——đồ đệ đắc ý nhất ngươi dạy dỗ ra, vậy mà lại lỗ mãng như thế!”

Sư phụ nói: “Vâng, thuộc hạ đáng chết. Muốn trừng phạt thế nào thuộc hạ đều chịu! Lần này quả nó phạm sai lầm, nhưng cũng là một lòng vì Hoàng thượng, vì Vũ quốc ạ. Nếu như người ban chết nó, khó tránh khỏi sẽ không khiến lòng ám vệ khác băng giá.”

Tôi biết sư phụ trung tâm với hoàng thượng bao nhiêu.

Hoàng thượng im lặng một lát, rốt cục vẫn là nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Tôi biết tôi không phải chết nữa.

Sư phụ dẫn tôi rời đi, suốt đường trầm mặc, cách thư phòng rất xa rồi, thầy mới quay đầu, nhìn tôi, ánh mắt như hàn băng: “Tại sao con phải làm như thế?”

Sư phụ luôn nghiêm khắc với tôi, nhưng khẩu khí băng lãnh thế này, quả là lần thứ nhất.

Tôi khẽ cắn môi, nói: “Con vì Hoàng thượng mà con thích.”

Sư phụ nói: “Quỳ xuống.”

Tôi quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, roi sư phụ sau một khắc liền đánh đến, tôi căn bản không cảm thấy đau nhức, tôi đã lấy lại tinh thần, nghĩ tôi bước rất nhiều bước đến thành công rồi, không khỏi muốn cười.

Sư phụ còn nói: “Ta nói rồi, đừng thích người không nên thích!”

“Vậy đâu là người nên thích, ai là người không nên thích đây ạ?” Tôi cắn răng nói.

Sư phụ nói: “Hoàng thượng, chính là người con không nên thích!”

Vậy à? Tôi không cảm thấy như vậy.

Tôi sinh ra chính là nên thích chàng.

Tôi vừa chờ đợi Hoàng hậu trở về từ trấn Nham Khê, vừa xin nhờ một nữ ám vệ khác thay tôi mang lấy một chút dược liệu.

Cô ấy và tôi là huấn luyện ra từ cùng nhóm, nhưng cô ấy khác tôi, võ công của cô ấy cũng không tốt, lại có một bàn tay dịch dung xuất thần nhập hóa, tôi muốn hoàn thành mục tiêu của tôi, nhất định phải dựa vào cô ấy.

Từ khi tôi xác định kế hoạch của tôi, tôi bèn cố ý quan sát bộ dáng của Hoàng hậu, thậm chí lời nói của cô ta, song cô ta rất phổ thông, trừ thích cười và ngẩn người, luôn trông biếng nhác, cái này cũng không khó.

Hoàng hậu về trấn Nham Khê rồi, tôi không chút do dự mặc nguy hiểm tính mạng đi nghe lén, nhưng mà không khác tôi dự liệu lắm, chàng cũng không nguyện ý trách cứ Hoàng hậu trước mắt với chàng mà nói, đã sắp phản bội chàng, dù thực tế Hoàng hậu cũng không muốn phản bội chàng, tôi vẫn cảm thấy hết sức ghen tỵ. Mà Hoàng hậu cho rằng là Hoàng thượng sai sử, trách cứ đủ kiểu, Hoàng thượng lại vì không muốn nhiều lời chuyện này với Hoàng hậu, không nghe được ý tứ của Hoàng hậu, cũng căn bản không giải thích—— có lẽ bỏ qua tôi, chàng lười nhắc đến tôi, huống chi lúc này, Hoàng thượng có khi cũng không biết, chỉ cần chàng nói ra thứ gì, Hoàng hậu bèn nhất định sẽ tin.

Giờ phút này đối với Hoàng hậu, và sự chỉ trích lên án của Hoàng hậu, bởi vì lời tôi nói trước đó, chàng nhất định cũng sẽ cho rằng là Hoàng hậu bối rối vì bị phát hiện kế hoạch.

Năng lực của tôi đương nhiên không đủ để họ sinh ra xa cách, nhưng thù nước hận nhà, chuyện lớn như vậy, giữa họ muốn xảy ra vấn đề, thực sự không khó.

Kế hoạch của tôi, cuối cùng đã tới bước cuối cùng.

Tôi lặng lẽ chuyển tới một căn nhà nhỏ trong núi, hoàn toàn thay đổi chính mình. Rút đi làn da đầy vết thương và vết chai của mình, trong thùng tắm lúc tôi đau đến ngất đi lại sống lại trong cơn đau nhức, nghĩ, trên đời này có lẽ không có gì có thể thống khổ hơn thế này, nhưng nghĩ đến về sau, dù là thứ gì tôi cất giấu, sẽ biến thành tra tấn ngọt ngào.

Đổi da, đổi mặt, chỉ còn lại võ công, khi tôi lần nữa xuất hiện trước mặt sư phụ, đầu tiên là thầy bất giác muốn hành lễ, lại bỗng nhiên dừng lại, không thể tin nhìn tôi.

Tôi rốt cuộc có chút cảm động, nói: “Sư phụ, thế này thầy cũng nhận ra con?”

Nói thực ra, có đôi khi tôi soi gương, cũng sẽ có mấy khoảnh khắc, cho rằng tôi là Hoàng hậu nương nương.

Sư phụ cắn chặt răng, nói: “Con đang làm gì vậy? Con biến mất lâu như vậy, chính là vì thế này?”

Tôi nói: “Vâng, con muốn biến thành bộ dáng chàng thích. Sư phụ, Hoàng hậu không biết võ công, xin thầy, phế võ công của con!”

Sư phụ nói: “Phế bỏ võ công của con? Ta giết con luôn!”

Kiếm sư phụ ngay lập tức rơi xuống, cuối cùng lại dừng trên cổ của tôi, chỉ vạch ra một vết máu nhàn nhạt.

Quả nhiên thầy không đành lòng.

Tôi không biết sư phụ đối với tôi, rốt cuộc là tình cảm gì, là tình thầy trò thuần túy, hay là xen lẫn tình cảm khác… Nhưng tôi chỉ biết, tình cảm tôi đối với sư phụ, còn lâu mới kịp tình tình nghĩa của tôi với Hoàng thượng. Vì Hoàng thượng, tôi chỉ có thể phụ sư phụ, chuyện này mặc dù thật sự có lỗi, nhưng cũng không thể tránh được.

Sư phụ rốt cuộc thỏa mãn tâm ý của tôi, phế bỏ võ công của tôi, ôm tôi đang yếu ớt vào thư phòng của Hoàng thượng.

Tôi rất mệt mỏi, rất muốn ngủ, nhưng vẫn kiên trì, muốn xem khi Hoàng thượng nhìn thấy tôi, sẽ phản ứng thế nào.

Đầu tiên là bỗng nhiên mở mắt, nhưng mà lập tức, chàng lại nhíu mày: “Đây là ai?”

So với sư phụ, chàng còn phát hiện tôi không phải Hoàng hậu nhanh hơn, nhưng sư phụ là nhận ra tôi, chàng lại là bởi vì quá mức quen thuộc với Hoàng hậu.

Lòng tôi hơi lạnh đi, nhưng vẫn ráng chống đỡ, nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ là ám vệ đáng chết kia.”

Hoàng thượng nói: “Ngươi giày vò mình thành như vậy làm cái gì.”

Tôi nói không lưu loát: “Vì phân ưu cho Hoàng thượng. Thuộc hạ biết Hoàng thượng và Hoàng hậu có mâu thuẫn không thể điều hòa, nhưng Hoàng thượng… Từ đầu đến cuối không chịu nói chân tướng, phải không? Nhưng ngài cũng không thể tùy Hoàng hậu làm càn? Biện pháp duy nhất, chính là tôi. Hoàng thượng có thể lấy tôi làm cớ, trách cứ Hoàng hậu, có thể dùng tôi, để kiềm chế Hoàng hậu… Tôi biết Hoàng thượng đối với Hoàng hậu là tình cảm thắm thiết, có lẽ không nhìn những nữ nhân khác một chút nào, nên, khiến mình… nhìn giống Hoàng hậu như đúc. Hoàng thượng có hài lòng không?”

Tôi nghe thấy giọng của chính tôi, nhẹ nhàng, hèn mọn.

Chàng im lặng một chốc, có lẽ là có chút động lòng với đề nghị của tôi, nhưng cuối cùng chàng nói: “Nhưng giọng của ngươi và Hoàng hậu không giống một chút nào. Ngươi lui ra đi, tĩnh dưỡng cho tốt, để sư phụ ngươi chiếu cố ngươi.”

Đúng vậy nhỉ… giọng của tôi, khàn như thế, cho dù là bình thường, cũng lạnh như băng, hoàn toàn khác biệt với tiếng nói của Hoàng hậu.

Nhưng mà thế này có gì khó đâu?

Tôi dùng hết khí lực sau cùng, móc chủy thủ bên hông ra, hung hăng hướng cắt đầu lưỡi mình một cái.

Tôi đau đến ngất thẳng đi.

Nhưng khi tỉnh lại, tôi ngủ trong đại điện tráng lệ, nệm dưới thân, mềm như một cơn mộng đẹp không chân thực.

Mà người tôi mong nhớ ngày đêm, ngồi ở bên cạnh tôi, nhưng chàng không nhìn tôi, chàng nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngoài cửa sổ là nụ hàn mai chớm nở.

Chàng tình nguyện ngắm hoa mai, cũng không muốn… Nhìn tôi? Nhìn tôi vì chàng mà thay đổi nhiều như thế, một cái?

Rốt cục vào thời khắc ấy, tôi cảm thấy thật sự uể oải.

Mà khi chàng nói với tôi, tôi tên Khúc Mị, sẽ được phong làm Mai phi, tôi nghĩ, có lẽ kế hoạch của tôi, ngay từ đầu chính là sai.

Về sau, từ đầu đến cuối tôi vẫn hoảng hốt, tôi có được thứ tôi muốn, lại càng rơi vào lạc lối và mê võng.

Tôi là Mai phi, là phi tử được sủng ái nhất, trong lục cung này. Mỗi đêm Hoàng thượng đều sẽ đến chỗ của tôi qua đêm. Sinh nhật tôi, chàng giúp tôi tổ chức; tôi sinh bệnh, chàng tập hợp tất cả thái y; tôi bị hạ độc, chàng ra lệnh Hứa Bích Chiêu thay máu cho tôi.

Tôi nhìn tất cả ánh mắt hoặc ao ước hoặc nghi kị, tôi nghe tất cả lời a dua và nịnh nọt.

Nhưng mà, chỉ có tôi biết, mỗi đêm Hoàng thượng đến chỗ của tôi qua đêm, nhưng xưa nay không chạm vào tôi, chàng chỉ là đọc công văn, mệt mỏi rồi, cũng không sẽ ngủ cùng giường với tôi. Sinh nhật tôi, chàng tổ chức cho tôi, nhưng đó căn bản không phải sinh nhật tôi, chỉ là bởi vì một ngày trước, là sinh nhật Hứa Bích Chiêu, tôi biết, chàng đi quanh cung điện gần Hứa Bích Chiêu thật lâu, thậm chí chàng còn chuẩn bị quà—— mấy đóa hàn mai còn chưa nở.

Nhưng đến cùng chàng không tặng, thu về hết, dáng vẻ rất không vui. Thậm chí chàng hiếm khi chủ động nói chuyện với tôi, chàng nói, chàng tặng, Hứa Bích Chiêu cũng nhất định sẽ không nhận, nói không chừng sẽ còn vứt, nếu vậy, không bằng từ chàng nuôi.

Chàng cũng có vẻ mặt không thể làm gì thế này nhỉ.

Vì sao, chưa từng là đối với tôi. Chưa từng là vì tôi?

Tôi bị hạ độc, cũng là ý của chàng, vì kiềm chế Hứa Bích Chiêu. Để thân thể Hứa Bích Chiêu suy yếu, xem ra Hứa Bích Chiêu đáng thương biết bao, vô tội biết bao, nhưng mà tôi thì sao? Độc dược kia không phải giả mà, mặc dù không có thống khổ như tôi thể hiện, nhưng rốt cuộc sức khỏe tôi không thể so với lúc trước, tôi trên giường đau đến lăn lộn, chàng xưa nay không biết.

Sư phụ thỉnh thoảng sẽ lộ mặt, bởi vì tôi, thầy từ thị vệ trưởng biến thành một ám vệ bình thường, xem ra thầy cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, khi rốt cục chịu nói chuyện với tôi, thầy nói, ám vệ phổ thông có càng nhiều thời gian khống chế cho bản thân.

Mà phương thức thầy khống chế thời gian của bản thân, chính là thường ở bên cạnh tôi.

“Bây giờ con là sủng phi, cần bảo vệ.” Sư phụ lạnh nhạt nói.

Nhưng sự thật như thế nào, tôi và thầy đều biết rõ trong dạ.

Khi tôi thống khổ vì độc dược và bị lạnh nhạt, thầy nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Đáng đời.”

Tôi cơ hồ sắp ứa ra nước mắt.

Đúng, quả là tôi đáng đời.

Nhưng nếu là chính tôi lựa chọn, vậy làm sao bây giờ?

Tôi không hối hận, tôi không cho phép mình hối hận.

Chỉ có thể nói, tôi đánh giá cao tình yêu của tôi đối với chàng, cũng đánh giá thấp tình yêu của chàng với Hứa Bích Chiêu. Tôi vốn cho rằng tưởng tôi có thể chờ mãi, nhịn mãi, đến khi ngàn buồm qua hết, cuối cùng chàng sẽ có chút tình cảm với tôi. Có thể là tôi sai rồi.

Nếu như đây chính là tình yêu…

Vì sao, đây lại là tình yêu?

Giữa Hứa Bích Chiêu và Hoàng thượng, giữa tôi và Hoàng thượng, giữa sư phụ và tôi.

Vì sao không ai được vui vẻ nhỉ?

Cuối cùng tôi dần dần nghĩ thoáng, thỉnh thoảng nhớ đến sư phụ Hứa Bích Chiêu, vậy mà rất khó có thể bình an. Rốt cục hôm giỗ sư phụ Hứa Bích Chiêu, tôi quyết định đi tế bái sư phụ Hứa Bích Chiêu. Nhưng mà tôi lại đụng Hứa Bích Chiêu, còn bị cô ta phát hiện mánh khóe, thậm chí… cô ta có lẽ đã nhìn thấy, đầu lưỡi trong miệng tôi.

Lúc trước khi lần đầu cô ta nhìn thấy tôi, trong mắt có thật nhiều kinh ngạc, nhưng không có chút cảnh giác và phòng bị nào, cô ta chưa từng để tôi trong mắt, nếu nói giữa tôi và cô ta có gì cạnh tranh, từ ban đầu tôi chính là bên thua.

Mà lần ấy, càng thêm rõ ràng bày sự thất bại của tôi trước mắt của cô ta.

Làm sao lại có người xấu xa như tôi nhỉ?

Khổ cực trăm bề, hao hết suy nghĩ, lại ngã đến thê lương như vậy.

Tôi nghĩ rốt cuộc tôi nản lòng thoái chí rồi, có lẽ Hứa Bích Chiêu có thể đoán được thân phận thật của tôi, có lẽ sẽ còn muốn giết tôi, tôi bèn lặng yên chờ đợi Hoàng thượng ban tôi chết như thế.

Cũng may chắc là Hoàng thượng cảm thấy tôi còn có tác dụng như vậy, từ đầu đến cuối không có để tôi chết đi, đương nhiên, tôi nghĩ… Có lẽ với sư phụ, cũng có chút quan hệ.

Lòng tôi từng chút từng chút rơi xuống, yêu thương cũng ngày càng giảm bớt, chỉ còn lại vô tận sầu bi và oán hận, tôi vẫn chưa hai mươi tuổi, nhưng mà lại già đến như sắp chết rồi, đây đều là chính tôi lựa chọn, càng khiến tôi cảm thấy buồn cười.

Nếu Hoàng thượng đã chẳng yêu tôi, vậy, cứ để chàng hận tôi đi.

Chí ít, hận tôi, cũng sẽ không khiến chàng lạnh lùng với tôi như vậy nữa, lúc nào cũng có thể vứt bỏ tôi.

Vậy cứ hận tôi đi.

Ôm ý nghĩ như vậy, tôi liên lạc với Hứa Bích Chiêu.

Tôi cho cô ta bản đồ phân bố và nhược điểm của ám vệ, cô ta hoài nghi nhìn tôi, nhưng cô ta nhất định không nghĩ ra, ý đồ chân thực của tôi.

Chờ ngày đó, rốt cục đến, tôi tới gần cô ta, sau đó muốn đâm chủy thủ vào cơ thể cô ta, nhưng Hoàng thượng thậm chí ngay cả thời khắc như thế cũng có lòng nhìn cô ta, một cái chén đánh tới, chủy thủ của tôi chỉ đâm nhẹ eo Hứa Bích Chiêu.

Nhưng tôi thấy máu cô ta, vẫn cứ chảy, cứ chảy, tôi vẫn đắc ý nở nụ cười, tôi nhìn thấy vẻ mặt Hoàng thượng phẫn nộ mà thống khổ, tôi nhìn thấy chàng nhìn tôi, không còn là lạnh lùng như vậy vô tình như thế, mà là căm hận thật sâu.

Thế này cũng tốt, thế này tốt bao nhiêu…

Tôi chỉ có thể cố gắng để mình, không nhìn đằng sau Hoàng thượng, khuôn mặt sư phụ không thể tin nổi, tôi cũng không cảm thấy tôi làm sai, nhưng nhìn thấy sư phụ, tôi chợt cảm thấy hơi mất mặt, có chút khó chịu.

Lần này, thầy không tiếp tục cầu tình cho tôi, thầy chỉ là trầm mặc đi theo tôi, nhìn tôi bị bắt giữ đến trước mặt hoàng thượng, mặc cho tôi nói ra những lời chọc giận Hoàng thượng gấp bội, sau đó tỉnh táo nhìn tôi bị giải vào đại lao.

Thầy đứng ở bên ngoài, cách tôi một cánh cửa.

Sư phụ đưa tay, ném vào bên trong một viên dược hoàn màu đen.

Tôi cầm lên liếc mắt nhìn, biết đó là độc dược kịch độc, chỗ tốt là ăn rồi chết, sẽ không đau đớn.

Sư phụ nhìn tôi, trên mặt lại là nụ cười thản nhiên, thầy nói: “Ngoan, ăn đi, sư phụ không muốn con đau, không muốn nhìn con bị Hoàng thượng tra tấn.”

Tôi ngơ ngác nhìn sư phụ.

Sư phụ tiếp tục nói: “Ta biết tâm ý của con đối với Hoàng thượng, ta biết hết. Ta sẽ thay con bảo vệ tốt Hoàng thượng. Có lẽ có một ngày, sư phụ thất thủ rồi, sẽ xuống đó cùng con.”

Tôi nhìn thầy, há to miệng, nhưng chợt nhớ, tôi nói chuyện được nữa.

Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào, tôi hận mình không thể nói như vậy.

Nhưng sư phụ dường như nhìn ra tâm ý của tôi, thầy làm một tư thế tay, ý tứ: “Sư phụ nghe hiểu mà.”

Thầy cứ mãi vậy thôi, bao dung tôi chẳng giữ lại chút nào.

Tôi cũng làm một tư thế.

Tôi nói, sư phụ, con xin lỗi

Sư phụ cười lắc đầu, trông thầy nho nhã cực kì, lại rất anh tuấn.

Tôi nghĩ, sao tôi không thích thầy nhỉ? Nếu mà tôi thích thầy, vậy thì tốt quá.

Tôi nhìn sư phụ, chậm rãi đưa dược hoàn vào miệng, sư phụ cũng lẳng lặng nhìn tôi, nhưng, sư phụ, đừng giả vờ, con nhìn thấy ánh mắt thầy đỏ rồi.

Sư phụ, con xin lỗi, con xin lỗi.

Khoảnh khắc tôi đổ xuống, chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.

Tôi tên Khúc Mị, là Mai phi.

Nhưng mà lúc vừa sinh ra, tôi tên Vương Tiếu Tiếu.

Về sau tiến cung, sư phụ thu nhận tôi, thầy nói, con tên là gì?

Tôi lúng túng nói: Vương Tiếu Tiếu.

Sư phụ nói, tên này… à, thôi, về sau con cùng họ ta, tên… thì gọi Tiểu Tiểu nhé.

Phương Tiểu Tiểu.

Rốt cục thời khắc ấy, tôi nhớ lại tên của tôi. Còn cả đầu xuân năm đó, hoa mai tàn lụi, một góc trong cung có đóa hoa ngọn cỏ ang áng nở rộ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN