Một Đêm Mây Mưa
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 57: Dao sắc chặt đay rối.
Hướng Vinh thức trắng đêm, nhưng hôm sau vẫn kiên quyết đến công ty. Biết làm sao đây, người cần tiền không thể tuỳ hứng bỏ bê công việc.
Hướng Vinh không vội nói về chuyện vay tiền với sếp, phòng nhân sự và kế toán. Hiện tại vẫn còn tiền tiết kiệm, cậu dự định hoàn thành vài dự án trong tay rồi hẵng tính đến bước kế tiếp. Ôm trong lòng bao tâm tư muộn phiền, Hướng Vinh chật vật về vấn đề vật liệu xây dựng suốt buổi sáng, dùng cả chục cuộc gọi để gây gổ với bên A.
Đến giờ nghỉ trưa, cậu đi lang thang giữa đám đông, chợt nhận được cuộc gọi video của Chu Thiếu Xuyên.
Bên đây là đầu giờ chiều, song bên kia chỉ mới bảy giờ sáng. Chu Thiếu Xuyên không còn ở trong bệnh viện mà ở một văn phòng với những ô cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ.
Trước khi Hướng Vinh hỏi về tình trạng của bố hắn như thường lệ, Chu Thiếu Xuyên đã phát hiện khuôn mặt nhuốm màu mỏi mệt của Hướng Vinh.
“Dạo này không nghỉ ngơi đàng hoàng hả?” Chu Thiếu Xuyên lo lắng hỏi, “Tăng ca, hay thức khuya? Tôi thấy hình như cậu không vui, gặp chuyện gì sao?”
Quả thật hết chuyện này đến chuyện khác, không biết phải nói từ đâu nữa. Hướng Vinh cười nhẹ: “Ừm, tăng ca. Tranh thủ làm cho xong dự án, qua đợt này là khoẻ rồi.”
“Nhớ nghỉ ngơi, đừng bỏ bữa.” Chu Thiếu Xuyên khẽ thở dài, càng ngày càng thấy mình giống ông cụ thích lải nhải, “Có gì không vui thì nói cho tôi biết. Tôi nhớ hồi đó mỗi lần cậu chạy dự án đúng là có mệt, nhưng vui vẻ lắm. Sao lần này… Có phải Ngô Hiểu Quang làm phiền cậu không?”
Hướng Vinh thoáng sửng sốt. Từ trước đến nay trí nhớ cậu không tệ, cũng rất ít khi kể lể với ai. Cậu nhớ rõ mình chỉ nhắc tên đồng nghiệp với Chu Thiếu Xuyên, nhưng chưa bao giờ nói đến mối bất hoà với Ngô Hiểu Quang, thậm chí cũng chưa từng tỏ vẻ chán ghét gã. Vậy sao Chu Thiếu Xuyên biết?
Có lẽ Hoàng Dự không nói dối. Chu Thiếu Xuyên hiểu rõ hết thảy chuyện xảy ra ở công ty cậu, và hắn cũng bí mật giúp cậu giải quyết những vấn đề đó.
Chu Thiếu Xuyên cũng nhận ra mình lỡ lời, suýt chút lộ ra dấu vết. Hắn vội đánh trống lảng: “Bố tôi tỉnh rồi, nhưng chưa minh mẫn lắm. Chắc phải từ từ mới khoẻ, ít nhất ở trong ICU mấy tuần nữa. Ông ấy thì được nghỉ ngơi, nhưng tôi phải thế ông ấy đến công ty mở họp với ban giám đốc, còn phải ký mấy cái văn kiện. Cậu nhìn nè, nhiều cỡ này. Chán chết luôn! Muốn về nước! Tôi thấy mình chỉ hợp với thiết kế, sinh vật dược liệu gì đó thôi bỏ đi. Sau này chắc tìm người có chuyên môn nắm công ty vậy.”
“Tìm người có chuyên môn nắm công ty”… Những lời nói của Hoàng Dự vô tình được xác minh trong lúc vội vàng hấp tấp. Chu Thiếu Xuyên muốn từ bỏ gia nghiệp, nhưng đó là nỗ lực không ngừng của hai thế hệ, còn mang đến cho hắn điều kiện sống vô cùng tốt. Nào có thể dễ dàng từ bỏ, mà nguyên nhân chỉ vì muốn về nước sống với mình?
Hướng Vinh miên man nghĩ suy, song ngoài mặt vẫn trò chuyện như thường với Chu Thiếu Xuyên. Trước khi kết thúc cuộc gọi, hắn chớp mắt ra điều thần bí: “Hai tháng nữa là về rồi. Tôi không thể đón sinh nhật với cậu, nhưng tôi đã chuẩn bị món quà lớn. Không tốn kém, cực kỳ thiết thực. Tôi bảo đảm cậu sẽ thích.”
Lại là quà cáp. Hai chữ trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra nặng tựa ngàn cân, nặng đến nỗi trái tim ốm o trầy xước của Hướng Vinh chẳng thế gồng gánh. Chu Thiếu Xuyên sẽ không ngừng tặng quà cho mày. Nhưng mày thì sao, Hướng Vinh? Tương lai dài dằng dặc ở phía trước. Vì bản thân mày chẳng có gì, và dù có cũng như lấy trứng chọi đá, thành ra những gì mày có thể cho đi chỉ là tấm thân này thôi…
Buổi chiều, Hướng Vinh vẽ sơ đồ kiến trúc ở văn phòng. Không gấp gáp, cũng không căng thẳng. Nhưng hễ rảnh rỗi, những lời nói của Hoàng Dự cứ tua đi tua lại trong tâm trí cậu. Dường như đồng nghiệp thấy cậu mệt mỏi bèn mua cà phê và bánh trái tiếp năng lượng. Nhưng tận đến giờ tan tầm, nhân lúc đồng nghiệp mải dọn đồ ra về, Hướng Vinh đổ hết chúng vào bồn vệ sinh.
Giờ đây, cậu không còn cách nào tin tưởng người khác được nữa.
“Đừng nói tới mười năm, hai mươi năm, chỉ cần một tháng đủ để ép cậu phát điên…”
Hoàng Dự nói rất đúng. Trước đây cậu luôn đối xử chân thành với mọi người, không hề cảnh giác hay đề phòng với ý tốt của người khác. Nhưng sự kiện lần trước đã trở thành vết thương vĩnh viễn trong lòng cậu, ít nhất phải mất dăm ba năm mới có thể nguôi ngoai. Chỉ là nếu… nếu rơi vào tình huống đó một lần nữa, e rằng cậu có nguy cơ mắc rối loạn căng thẳng sau sang chấn rất cao.
Bảy giờ tối, Hướng Vinh bước ra khỏi tàu điện ngầm đông đúc. Cậu đến siêu thị mua bó rau tươi. Khi xếp hàng thanh toán, cậu vừa lướt điện thoại vừa nghe thấy hai nữ sinh mặc đồng phục trung học đang lớn tiếng nói chuyện.
“Tui cá Văn Hạo sẽ đá con đĩ thảo mai đó trong vòng một tháng. Trời ơi, hai tụi nó không xứng với nhau! Bố con đó lái xe tải, mẹ nó thì nhặt ve chai ngoài trường.”
“Má, con đĩ đó giả tạo vãi. Hồi chiều trong giờ tự học, tui thấy nó còn bày đặt cho mượn Jane Eyre. Đựu, bá dơ! Sao không đưa Cô bé lọ lem luôn đi!” [1]
[1] Jane Eyre: là một cuốn tiểu thuyết của nhà văn người Anh Charlotte Brontë. Tiểu thuyết kể về những trải nghiệm của nhân vật nữ chính cùng tên, bao gồm cả quá trình trưởng thành cũng như tình yêu của cô dành cho Rochester, chủ nhân của lâu đài Thornfield.
“Gớm! Nó chuyên đọc mấy cái linh hồn bình đẳng, nghe mắc ói! Chỉ giỏi làm bộ làm tịch! Jane Eyre là một con đĩ thảo mai siêu đẳng. Nếu bả không thừa kế tài sản thì dám kết hôn với nam chính chắc? Bình đẳng cái mẹ gì, không có tiền thì cạp đất mà ăn!”
Hướng Vinh nhướng mày, hoá ra con gái thời nay phân tích Jane Eyre là vậy sao? Cậu đột nhiên thấy mình đã dần có khoảng cách thế hệ và lạc hậu với thế giới. Chẳng qua nó đã nhắc nhở cậu, ít nhất trước đây cậu chưa từng nghĩ tới —— Nếu sau này Jane Eyre không thừa kế tài sản của John Eyre, và Rochester không nhà tan người tàn, liệu cuối cùng hai người có đến với nhau?
Hướng Vinh xách bó rau về khu chung cư, vừa vào cửa đã thấy bà Tăng đang đẩy xe tạp chí cũ đi bán. Cậu vội chạy tới giúp bà cụ, hai người trò chuyện với nhau chốc lát.
“Sao Tiểu Chu còn chưa về vậy con? Lâu quá, có khi nào thằng bé không về luôn không?” Bà Tăng đỡ cánh tay Hướng Vinh, hỏi với giọng rầu rầu.
“Bố cậu ấy nằm viện, ít nhất còn ở bên đó mấy tháng nữa ạ.”
“Ồ, ra là chăm bệnh.” Bà Tăng gật đầu, “Hầy, đến bây giờ bà mới biết nhà Tiểu Chu có tiền vậy đó. Hôm bữa bà xếp mấy tờ báo cũ thì thấy bài phỏng vấn của thằng bé, không ngờ Tiểu Chu là người nổi tiếng xây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng. Giỏi quá! À, bà còn thấy hình của Tiểu Chu hồi ở nước ngoài. Ở Paris đó! Thằng bé còn trẻ măng mà đã đẹp trai cao ráo rồi, y chang diễn viên điện ảnh! Bà thấy mấy đứa nhỏ trong khu mình không ai bằng thằng bé, chả biết cô nào mới xứng với Tiểu Chu đây.”
Bà cụ lớn tuổi nên ưa lải nhải, chỉ nói mấy câu mà đã kéo đề tài đi xa tám hướng. Hướng Vinh mỉm cười, chỉ nghe chứ không trả lời.
“Vinh nè. Bà thấy Tiểu Chu khá giả, mà con rất thân với Tiểu Chu. Hai đứa ở chung cũng chả cãi nhau bao giờ.” Bà Tăng nhiệt tình lôi kéo Hướng Vinh, “Hay con nhờ thằng bé mua giùm con căn nhà cũ đi? Bất quá về sau con trả từ từ cho thằng bé. Tiểu Chu chắc chắn không lấy lãi, cũng không hối con trả liền. Đỡ hơn phải vay ngân hàng, đúng không con?”
Đây đúng là một ý tưởng mới, Hướng Vinh bật cười. Chợt, có một điều gì đó loé lên trong đầu cậu —— Đã gần hai năm kể từ ngày bán 501, đến nay vẫn chưa thấy ai dọn đến. Hướng Vinh hãy còn nhớ anh bạn mua nhà năm đó, người nọ nói rằng rất thích vị trí gần trường học gần trung tâm ở đây. Người nọ còn bảo, con trai trong nhà phải nhập học vào hai năm tới. Vậy sao bây giờ không thấy ai dọn đến? Hơn nữa nếu không ở thì không có ý định cho thuê sao?
Dù phân tích từ góc độ nào đều khó giải thích hợp lý.
Đưa bà Tăng về nhà, Hướng Vinh rời khu chung cư lần nữa. Cậu tìm đại lý môi giới bất động sản lần trước, hỏi thông tin liên lạc của chủ sở hữu 501.
Anh môi giới tưởng cậu muốn mua nhà bèn lật đật kiểm tra, kết quả vẫn là anh Lý đã giao dịch với cậu ngày hôm đó. Hướng Vinh nhẹ nhõm phần nào, tự trách bản thân đã lo lắng quá đà. Bỗng, chị môi giới đứng cạnh nhìn lướt qua màn hình máy tính: “Hôm bữa em có liên hệ anh Lý này nè, nhưng ảnh nói nhà cửa không liên quan tới ảnh nữa. Em xoá số rồi, anh cũng đừng gọi chi cho mắc công.”
“Bán rồi hả?” Anh môi giới thắc mắc, “Sao anh không biết gì hết? Em có hỏi số điện thoại chủ mới không?”
“Em có hỏi, nhưng anh Lý nói không cho được. Anh Lý còn chắc chắn chủ mới không bán đâu, dặn em đừng dòm ngó căn đó nữa.”
Hoá ra 501 cháy hàng vậy à? Nhưng sao có thể? Hướng Vinh ở đó mấy chục năm trời, chẳng lẽ nhà mình thế nào mà còn không biết? Mối nghi ngờ về chủ sở hữu căn nhà lại dâng lên trong lòng cậu —— Có lẽ ngay từ đầu, Chu Thiếu Xuyên mới là người mua thật sự đứng sau màn. Hắn muốn thay cậu cất giữ căn nhà cũ và vùng trời kỷ niệm ở đó.
Nếu là thật, vậy thì đã làm khó Chu Thiếu Xuyên rồi. Việc gì cũng nghĩ đến cậu trước.
Một ngôi nhà tầm thường cũ kỹ hoá thành ngọn núi đè nặng trong lòng, nặng tới mức đủ sức làm choáng cậu. Tình cảm của Chu Thiếu Xuyên sâu tựa biển. Nhưng liệu đến cuối đời, nó vẫn còn sâu đậm như thế không?
Nguyên liệu đặt trên thớt, song cậu chẳng có tâm trạng để làm. Hướng Vinh rút một gói thuốc lá do Chu Thiếu Xuyên để lại. Cậu ngồi xuống sô pha rít từng hơi, hy vọng nicotin sẽ trung hoà cảm giác ngột ngạt trong ngực mình.
Từng dòng suy nghĩ đêm qua tiếp tục tuôn trào trong nháy mắt, hai con quỷ nho nhỏ vẫn đang kịch liệt đánh nhau trong đầu. Một con trong đó nhảy dựng lên, gào rách họng: “Có phải chuyện gì ghê gớm đâu, tại sao không thể đồng cam cộng khổ chứ? Cố gắng kiếm tiền, trân trọng người trước mắt! Hai người ở chung với nhau, có việc gì khó khăn thì cùng nhau chia sẻ, chắc chắn sẽ vượt qua hết!”
Con quỷ nhỏ kia lập tức tát một cái: “Cậu là cùng người ta đồng cam, nhưng người ta là cộng khổ với cậu! Còn liêm sỉ không, có ai chơi như cậu không? Cứ cho mức lương một năm của cậu là ba chục vạn đi, nhưng ít nhất phải mất bốn, năm năm mới có được. Vậy bốn, năm năm này cậu tính sao? Cậu chỉ có thể dựa vào Chu Thiếu Xuyên thôi! Cậu ngủ trong tháng ngày bình an quá lâu nên quên mất bản thân là gì rồi hả? Cậu đang ở nhà người ta, chưa kể người ta còn mua lại căn nhà cũ cho cậu! Nhưng đến cùng, cậu cho người ta được cái gì?! Cho người ta màn trời chiếu đất với trái tim đầy vết sẹo của cậu hả!? Cậu ích kỷ! Cậu đang cản trở người khác, biết không!?” (300,000 RMB = 1,068,633,397.50 VNĐ)
Con quỷ nhỏ kia vẫn không tin, nó che mặt hét lên: “Nhưng Chu Thiếu Xuyên vui mà! Cậu ấy sẵn lòng mà! Lẽ ra hai người nên hỗ trợ lẫn nhau…”
“Hỗ trợ cái quần què!” Con quỷ nhỏ cười khẩy, “Người ta hỗ trợ cậu, còn cậu hỗ trợ cho người ta cái mẹ gì? Em gái bị bệnh đang cần cậu nuôi, sau này cậu bận sấp mặt mới có cơm ăn! Người như cậu làm gì có tư cách yêu với chả đương! Học hành giỏi giang thì thôi không nói, nhưng vừa bước chân ra đời đã cõng nợ nần trên lưng. Cậu còn có tâm trạng để yêu? Chu Thiếu Xuyên là người sinh ra đã ở vạch đích. Hắn nên kế thừa gia nghiệp, nên trải qua tháng ngày không phải lo cơm áo gạo tiền, và tương lai sẽ có người xứng đôi ở bên hắn. Tại sao cậu đã biết tất cả nhưng vẫn cố chấp níu kéo? Phí thời gian của người, cũng phí thời gian của mình chứ?”
Hướng Vinh rít mạnh một hơi thuốc, tạm thời xua đi hai con quỷ nhỏ đang tranh cãi ầm ĩ trong đầu. Cậu biết quyết định này rất khó khăn. Hễ nghĩ tới chuyện phải chia tay Chu Thiếu Xuyên, trái tim cậu như bị ai cán mỏng. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Dương Hi gửi một tấm ảnh liệt kê các loại thuốc mà Hướng Hân phải dùng, cũng như tên các loại thuốc bổ trợ cần thiết khác. Ngoài ra còn có tổng chi phí, ước chừng ba mươi vạn một năm.
Hướng Vinh gửi lại một tin “Đã nhận, cảm ơn”, sau đó dựa phịch vào lưng ghế. Con quỷ nhỏ nắm bắt cơ hội thì thầm vào tai cậu: “Đã đến lúc phải buông tay. Hướng Vinh à, số phận của cậu không thể gắn liền với Chu Thiếu Xuyên. Ngày tháng làm việc thâu đêm đang chờ cậu phía trước. Cậu phải tiết kiệm từng đồng xu cắc bạc, phải thắt lưng buộc bụng. Đừng liên luỵ người ta. Huống chi cậu không đấu nổi bà Địch, chẳng lẽ cậu muốn sống trong nỗi lo sợ hoài sao? Lỡ như họ xuống tay với Hướng Hân, cậu dành cả đời để thương tiếc, Chu Thiếu Xuyên dành cả đời hối hận. Mối quan hệ dần biến chất và kết thúc trong sự đau khổ là điều cậu mong muốn sao?”
Biến chất… Kết thúc trong đau khổ… Đây đều là những gì Hoàng Dự đã nói vào hôm qua. Chưa đầy hai mươi tư giờ đã xác minh hết thảy mọi thứ. Vì thế xét theo quy luật phát triển của sự vật, mối quan hệ biến chất đã gần ngay trước mắt. Tương lai…
“Bây giờ cậu như cây bệnh trầm kha. Đừng vướng bận người ta nữa, Vinh à…”
Con quỷ nhỏ dần dần biết mất vào hư không…
Hướng Vinh trầm tư hồi lâu. Cậu bỗng nhiên ấn diệt tàn thuốc, ánh mắt thoáng qua nét kiên định.
Hai ngày sau, Hướng Vinh hẹn La Hạ ăn tối gần văn phòng. La Hạ đã giải thể công ty, dự định Nam tiến đến Quảng Châu bắt đầu lại. Vốn dĩ muốn nói lời chia tay với Hướng Vinh, ngờ đâu đối phương hỏi anh có thể dẫn cậu đi cùng không.
La Hạ sẵn lòng. Nhưng ngay cả chính anh cũng không chắc mình sẽ làm nên trò trống gì ở một nơi xa lạ, huống chi công việc hiện tại của Hướng Vinh tương đối ổn định. Cậu không cần thiết phải xa quê hương để lang bạt với anh. Vì vậy, anh hỏi Hướng Vinh tại sao muốn nghỉ việc.
Hướng Vinh nói thẳng, lần này cậu mời La Hạ ăn tối chính là muốn đối phương hỗ trợ giới thiệu công việc ở nơi khác. Càng xa càng tốt, công việc cường độ cao cũng không thành vấn đề. Chỉ cần kiếm ra tiền.
La Hạ ngạc nhiên, tuy biết rằng chắc chắn là chuyện không thể nhưng vẫn hỏi cậu có phải xích mích với ai ở đây không. Nhận được câu trả lời phủ định, anh nói: “Thật ra có đó. Tiền lương năm đầu là ba chục, cũng đáp ứng điều kiện phải xa Bắc Kinh —— Nhưng xa lắm. Hai ngày trước, bạn cùng lớp hỏi anh có sinh viên nào mới tốt nghiệp phù hợp không. Làm việc cho tập đoàn XX, có mấy dự án bên châu Phi nên đang hấp tấp tuyển người.”
“Được ạ.” Hướng Vinh dứt khoát nói, như thể nếu chậm một giây là hối hận ngay, “Dự án của tập đoàn XX lớn lắm. Châu Phi cũng đẹp nữa, em đang muốn xem động vật di cư đây. Em gửi anh CV của em, anh giúp em gửi cho bạn anh nhé.”
“Cậu muốn đi thật á?” La Hạ khó hiểu, bởi hầu hết các chàng trai Bắc Kinh đều không muốn rời khỏi gia đình. Huống chi còn đến nơi khỉ ho cò gáy như châu Phi?
“Vâng, em muốn.” Hướng Vinh gật đầu, “Bố mẹ em đã không còn, em không có gì vướng bận ở đây cả. Nhân lúc còn trẻ, em muốn đi thăm thú nhiều hơn.”
Đi thăm thú chỉ là một cái cớ, song thật bất ngờ khi có thể đi xa đến vậy. Kỳ thực Hướng Vinh lo lắng lắm, tỷ lệ chia tay thành công với Chu Thiếu Xuyên là quá thấp. Hằng hà lý do vần vũ trong đầu cậu đều có khả năng bị chặt đứt từng cái một, vậy phương án khả thi nhất chính là không từ mà biệt. Chẳng qua Trung Quốc tuy lớn, nhưng chỉ vài nơi có thể đi. Nếu Chu Thiếu Xuyên cố chấp muốn tìm, hắn nhất định tìm thấy cậu.
Nhưng bây giờ đã khác, không chỉ xuyên quốc gia mà còn xuyên lục địa và đại dương. Dẫu Chu Thiếu Xuyên có kiên trì, e rằng hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng cậu đã trốn trong một góc khác của trái đất.
Một tuần sau, Hướng Vinh đỗ bài kiểm tra viết và thuận lợi vượt qua vòng phỏng vấn. Người phụ trách làm thủ tục nhận việc và thông báo lịch trình của cậu trong nửa tháng tới. Anh ta vỗ vai Hướng Vinh, cười bảo: “Cậu là đứa nhóc Bắc Kinh đầu tiên mà anh mày tuyển được đó! Tranh thủ mấy ngày này tiêm hết vắc xin trong danh sách nghen.”
Mọi việc đi đúng tiến độ, còn suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng. Thời gian nửa tháng còn lại, Hướng Vinh gửi chìa khoá căn hộ duy nhất do mình đứng tên cho gia đình cậu mợ, nói rằng sẽ thanh toán tiền sưởi và phí quản lý đúng hẹn hàng năm. Kế tiếp, Hướng Vinh huỷ số hộ chiếu cũ trước khi xuất nhập cảnh và xin cấp cái mới —— Cậu nhớ rõ Chu Thiếu Xuyên đã nói, để tránh lạc mất giấy tờ tuỳ thân nên hắn lưu hết chứng minh nhân dân và hộ chiếu của hai người trong điện thoại.
Nghỉ việc và hoàn tất thủ tục bàn giao, Hướng Vinh đổi sim điện thoại mới. Lúc này, cậu mới có thời gian đến Tây An với Dương Hi. Nhìn em gái Hướng Hân đã gầy đi trông thấy, đôi môi rõ là tím tái, Hướng Vinh quyết định không nói thật với cô, chỉ bảo đã tìm thấy công việc mới với mức lương hàng năm là ba mươi vạn tệ ở Quảng Châu. Sau cùng Hướng Vinh gửi cô số điện thoại mới, còn bảo rằng đã bỏ số cũ.
“Vậy còn… còn anh Xuyên của em thì sao?” Hướng Hân bối rối, “Anh Xuyên đi với anh hả?”
“Chia tay rồi.” Hướng Vinh thốt ra câu chia tay nghe thật nhẹ nhàng. Nhưng chỉ có cậu biết, trái tim này đã bị hai chữ chia tay giày xéo cỡ nào, “Tính cách không hợp nên không muốn làm phí thời gian của nhau. Nhưng có thể cậu ấy không chấp nhận, chưa biết chừng còn đến tìm em. Mai mốt dù Thiếu Xuyên có nói gì, em cũng tuyệt đối không được gặp cậu ấy.”
“Hả?” Hướng Hân chưng hửng, “Khoan khoan, tại sao vậy? Mọi khi hai người vẫn vui vẻ mà?”
“Nghe lời!” Hướng Vinh xoa đầu em gái, “Nghe lời anh. Đừng gặp. Đừng đưa số điện thoại của anh. Không thì em hại anh đấy.”
Hướng Vinh vẫn không yên lòng. Cậu trịnh trọng giao việc này cho Dương Hi, dặn dò cậu nhóc hễ phát hiện Chu Thiếu Xuyên tới trường thì đừng bao giờ cho Hướng Hân gặp hắn.
Hướng Vinh để lại một thẻ ngân hàng hai mươi lăm vạn cho em gái, rồi vội vã trở về Bắc Kinh. Tranh thủ mới khai giảng và các anh em đi làm chưa lâu, cậu bèn tổ chức bữa tiệc xiên que họp mặt nhóm bạn thời đại học. (250,000 RMB = 887,939,626 VNĐ)
Cậu đột ngột thông báo sẽ Nam tiến, các anh em khó tránh khỏi bất ngờ.
Vương Nhận hỏi: “Sao vậy? Mày có năng lực mà, đang ở đây tốt mà? Sao tự dưng nói đi là đi, còn đi tuốt tới Quảng Châu?”
Hướng Vinh ngậm hờ điếu thuốc, nở nụ cười không rõ nông sâu: “Chán rồi. Hơn nữa bạn trai tao không thích Bắc Kinh. Anh ấy muốn chuyển tới Quảng Châu, tao đương nhiên phải đi theo.”
Mọi người ồ lên. Lí Tử Siêu nhanh mồm nhanh miệng: “Anh Xuyên thì anh Xuyên đi, bày đặt bạn trai này bạn trai nọ. Nghe nổi da gà! Hầy, cơ mà anh Xuyên tính đi Quảng Châu mở rộng kinh doanh hả?”
Hướng Vinh liếc hắn: “Bạn trai tao không phải tên Xuyên. Mày nói người cũ đúng không? Ừ, chia tay rồi. Đừng nhắc nữa. Tao đã đổi người mới.”
Mọi người kinh ngạc lần nữa. Lí Tử Siêu buột miệng: “Tɦασ, khi nào? Tại sao chia tay? Khoan đã, đừng nói với tao… Mày cắm sừng anh Xuyên nha?”
“Mày muốn hiểu thế nào cũng được.” Hướng Vinh nhướng mày, nhả ra làn khói trắng, “Yêu thì đến, hết yêu thì đi. Tao không hợp với Chu Thiếu Xuyên, chia tay sớm cho đỡ mất thời gian của nhau.”
Lí Tử Siêu trợn to mắt. Trong lòng hắn, Hướng Vinh luôn là người đáng tin cậy và có miệng lưỡi khéo léo. Thế nhưng không ngờ người anh em chí cốt dám ngang nhiên làm chuyện trái đạo đức bắt cá hai tay! Hắn nhìn lầm Hướng Vinh thật rồi!
Tam quan của Lí Tử Siêu rối tung lên, hắn tức giận vì nghĩ mình đã bị lừa gạt: “Mày cắm sừng người ta mà còn đi rêu rao? Vẻ vang lắm chắc? Tɦασ má! Sao hồi đó mày không nói hai bây không hợp đi, kéo dài mấy năm trời làm khổ Chu Thiếu Xuyên, chắc mày vui?”
Hướng Vinh nói gằn từng chữ: “Ai mượn mày bênh vực kẻ yếu hả? Tiến sĩ nước Mỹ xa quá nên mày với không tới, bây giờ ở đây làm sứ giả chính nghĩa cho ai xem!”
Lí Tử Siêu bị chọc trúng tim đen, hắn lập tức vỗ bàn đứng dậy. Hướng Vinh cũng không vừa, cậu đứng dậy hất hàm với hắn. Trông thấy hai người sắp đánh nhau tới nơi, các anh em vội xúm vào thi nhau hoà giải. Đến phút cuối, bữa tiệc tan rã không bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
Ngoài mặt, Hướng Vinh vẫn bình tĩnh như thường. Nhưng nhìn theo bóng lưng của Lí Tử Siêu, trong lòng cậu thầm nói: “Xin lỗi, anh Siêu.”
Vương Nhận về chung với Hướng Vinh, vừa bước ra khỏi cửa quán đã thở dài thườn thượt: “Tao nhớ hồi đó mày nói rất chắc ăn. Miễn anh Xuyên không nhắc tới chia tay, mày nhất định cũng không nghĩ tới. Sao bây giờ tự dưng vả mặt mình?”
Hướng Vinh cười nhạt: “Mày tin à? Ai chả vậy, lúc mới yêu thì thề non hẹn biển, nhưng mấy ai trên đời làm được? Nếu ai cũng giữ đúng lời hứa thì làm gì có chuyện ly hôn?”
Vương Nhận nhìn cậu thật lâu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ bảo: “Thân với nhau như anh em một nhà, có gì thì nói, đừng lúc nào cũng tự mình gánh.”
Hướng Vinh cười khẽ, không còn gì để gánh nữa. Mọi thứ đã xong xuôi, vở kịch cũng đã hạ màn. Việc còn lại chỉ là thu dọn đồ đạc và tìm một chủ nhân mới cho thằng nhóc ở nhà.
Hướng Vinh tìm cho Bach một người yêu chó, trong nhà người nọ cũng có một em Collie. Thấy cậu thu dọn đồ đạc, Bach như nhận ra gì đó bèn quấn lấy Hướng Vinh cả buổi trời. Cậu không còn cách nào khác đành mở nắp dương cầm, chơi một bản của Bach cốt an ủi chú chó nhà mình.
Bắt đầu như thế nào, khi kết thúc cũng là như thế ấy. Vòng đi vòng lại, dường như cũng tính là viên mãn.
Hướng Vinh không đưa Bach xuống lầu. Cậu đứng trong góc nhìn nó chạy tới người chủ mới, bỗng dưng nhớ đến câu nói đùa về ‘Maybach’ bèn bật cười thành tiếng. Cậu cười ngặt nghẽo, cười nắc nẻ, cười đến nỗi ngồi sụp xuống ở hành lang —— Thiếu Xuyên à. Cậu không phải ‘Maybach’, tôi mới là người bán Bach đi.
Năm tháng bên nhau chỉ còn là hồi ức, cuộc điện thoại cuối cùng trở thành lời từ biệt mà người chẳng hay. Trước chuyến bay định mệnh, cậu nhận cuộc gọi video cuối cùng của Chu Thiếu Xuyên. Vốn dĩ muốn dứt khoát từ chối, nhưng nhìn đến tên người gọi, Hướng Vinh lưỡng lự trong hai giây rồi nhấc máy.
Khuôn mặt tràn trề năng lượng của Chu Thiếu Xuyên tựa như ở ngay trước mặt. Hắn mỉm cười, nói với cậu: “Bố tôi ăn cơm được rồi. Tuần sau thì tập vật lý trị liệu, biết đâu một tháng nữa là tôi về với cậu.”
Hướng Vinh gật đầu, cười bảo: “Ừ, không gấp. Cậu cứ ở đó làm người con hiếu thảo.”
“Thôi quên đi, ông ấy cũng không cần tôi. Tôi sẽ xử lý mọi việc ở đây càng sớm càng tốt.” Nói đoạn, Chu Thiếu Xuyên huơ tấm vé trước camera, “Thấy cậu không vui, biết chắc là mạnh miệng thôi. Thật ra cậu cũng muốn tôi về, đúng không anh Vinh? Tính cho cậu một cái bất ngờ, giờ thì nói cho cậu luôn này. Tôi đã book vé máy bay trước sinh nhật cậu một ngày. Hai mình vẫn đón sinh nhật với nhau nhé.”
“Gấp vậy?” Trái tim Hướng Vinh khẽ nhói, “Bố cậu mới xuất viện, cậu nên ở bên ông ấy nhiều hơn.”
“Ừ, nhưng cậu đến đây ở với tôi đi.” Chu Thiếu Xuyên cười, ánh mắt đong đầy thương yêu, “Anh Vinh, đừng lý trí quá. Tôi không gặp cậu mấy tháng tôi sắp điên tới nơi rồi. Cậu có hiểu như thế nào gọi là ăn không ngon ngủ không yên không?”
Tôi hiểu! Đương nhiên tôi hiểu! Hướng Vinh đã mất ngủ mấy ngày nay, hiện tại là cậu đang gồng mình nói chuyện với hắn. Bởi cậu biết, đây có lẽ là lần cuối cùng trông thấy Chu Thiếu Xuyên. Lần cuối cùng nghe giọng nói của hắn. Và là lần cuối cùng được hắn nhìn mình bằng ánh mắt nồng nàn tình cảm. Hướng Vinh siết chặt tay. Cậu ép mình phải bình tĩnh, phải cố gắng kiềm xuống những gì đang cuồn cuộn trong lòng.
“Vậy chỉ còn hơn nửa tháng thôi, cậu với Bach ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi nhé.”
Bach đã đi rồi, người cũng không chờ được. Hướng Vinh mỉm cười nhìn Chu Thiếu Xuyên. Cậu muốn để lại trong ký ức hắn một dáng vẻ dễ nhìn nhất. Nhưng rồi cậu nghĩ, một kẻ lừa đảo như mình có tư cách gì để người ghi nhớ? Độ cong khoé môi chợt nhuốm màu chua xót, Hướng Vinh gật đầu nói: “OK.”
Lời ‘hứa hẹn’ cuối cùng chỉ vỏn vẹn một chữ đơn giản. Nhưng thế cũng tốt, càng nói nhiều mới càng đau khổ. Cậu nhớ rằng giữa mình và Chu Thiếu Xuyên không có quá nhiều lời hẹn ước, nếu có thì chỉ là một câu ‘kiên nhẫn đến phút cuối’. Nhưng trớ trêu thay, cậu vĩnh viễn không thể giữ đúng lời hứa.
Rút đao đoạn thuỷ, dao sắc chặt đay rối. Đến giờ phút này cậu mới biết —— Rút đao chém đứt dòng nước song nào ngờ nước chảy càng xiết hơn, dao sắc không chẻ ra đay rối mà là khứa nát trái tim cậu.
Hết chương 57
HẾT QUYỂN 3
Q: Hi, vậy là chúng mình đã đi đến chương cuối cùng của quá khứ. Thật sự là một hành trình dài nhỉ? Từ lần đầu tiên gặp nhau; trải qua những sự kiện đáng ghi nhớ trong quãng đời sinh viên; đến khi yêu nhau và nỗ lực vun đắp cho tình yêu, Xuyên và Vinh đã cố gắng hết mình vì nhau.
Thôi thì, chúng mình đi tiếp quyển cuối cùng “Sau cơn mưa trời lại sáng” để xem Xuyên và Vinh gỡ rối như thế nào nhé!
Bắt đầu khoảng giữa chương sau mình sẽ đổi ngôi xưng cho Vinh thành y, từ lúc Vinh hai mươi bảy tuổi đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!