Một Đêm Mây Mưa
Chương 59
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 59: Vật quy nguyên chủ.
Hướng Vinh vừa về nhà cất hành lý đã bị Vương Nhận kéo đến điểm hẹn của Tứ Đại Kim Cương, ít nhiều gì cũng thấy mỏi mệt, nhất là sau chuyến bay hàng giờ đồng hồ rồi gặp lại cố nhân. Bây giờ đây, toàn bộ khối óc của y chỉ vắt ngang ba chữ ‘Chu Thiếu Xuyên’.
Cậu ấy đã về, vậy sẽ ở đây một thời gian hay chỉ đơn thuần đến đây công tác?
Cậu ấy đã kế thừa gia nghiệp, hay đã thuê giám đốc quản lý công ty?
Cậu ấy đã hoà giải với mẹ chưa? Có phải đã trở thành mẫu người mà bà Địch kỳ vọng?
Kết hôn, sinh con…
Và, người nước ngoài đón cậu ấy ở sân bay là bạn bè hay… bạn trai?
Có quá nhiều câu hỏi chạy vòng trong đầu, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, y muốn có câu trả lời cho mọi câu hỏi. Nhưng, y lại thấy bản thân không có tư cách để hỏi. Ngay cả bạn bè của Chu Thiếu Xuyên cũng không phải, vậy y dựa vào gì để hỏi về chuyện riêng tư và cuộc sống của hắn?
Hướng Vinh theo thói quen chống một tay lên mép cửa sổ. Ánh mắt y dõi theo tình hình xe cộ bên ngoài, song trên thực tế không hề hay biết đường sá thông thoáng hay tắc nghẽn giao thông.
“Anh Vinh, mệt hả?” Vương Nhận nhìn Hướng Vinh, thấy dáng vẻ trầm ngâm của y toát lên cảm giác uể oải, “Ngồi hạng thương gia còn mệt, vậy mai mốt mua vé hạng nhất luôn đi?”
Hướng Vinh hoàn hồn, đoạn gật đầu cười nhạt. Khoan nói đến số di sản khổng lồ trong tài khoản, kể từ ngày kiếm ra tiền, y quả thật đã tiêu pha rộng rãi hơn. Phàm là chuyến bay trên sáu giờ đồng hồ, y không tài nào ngồi nổi khoang phổ thông, tưởng tượng hai cẳng chân phải co lại suốt mấy giờ đồng hồ đã khiến y thiếu điều muốn dỡ cả hàng ghế trước để mà duỗi chân.
Nhưng khi còn nhỏ tham gia trại hè du học, y phải trải qua những chuyến bay đường dài tương tự. Lúc ấy y không hề thấy khó chịu, chứng tỏ tâm lý đã thay đổi theo thời gian. Năm đó y từng bảo “Ai mà không biết xài tiền”, suy cho cùng cũng không ngoa. Khi con người ta có điều kiện, hiển nhiên muốn sống một cuộc đời kiêu sa hơn.
Vì vậy, bản tính con người có lẽ là ham ăn biếng làm. Nhiều năm qua, Hướng Vinh thường lấy nó làm cái cớ cho bản thân —— Nếu ngày đó y không kiên quyết rời khỏi Chu Thiếu Xuyên, để rồi dưới sự cưng chiều và bảo bọc của hắn suốt mấy năm liền, e rằng giờ đây y đã trở thành một bình hoa di động chỉ biết ngồi không hưởng lạc.
Vương Nhận thấy y im lặng hồi lâu, hơn nữa hồn vía còn bay đi đẩu đâu. Hắn vạch trần thẳng mặt: “Tao thấy mày mệt là do có tâm sự, chứ méo phải ngủ không đủ giấc đâu. Sao, nhớ người yêu cũ đã lâu không gặp hả?”
Danh hiệu ‘người yêu cũ’ có vẻ nghe chướng tai thật. Nhưng biết làm sao đây, Vương Nhận thấy hai người đàn ông gọi nhau là ‘bạn trai’ nghe còn kỳ cục hơn. Chỉ là ba chữ nọ rơi vào tai Hướng Vinh đã khiến hàng mày y khẽ cau, dây thần kinh bỗng căng như dây đàn.
Y không trả lời, song thái độ im lặng của y giống như đang ngầm thừa nhận.
Vương Nhận nói: “Năm đó mày thình lình biến mất, cậu ấy có về nước một lần, ở đây bao lâu thì tao không biết. Mấy năm nay, tao cũng không biết cậu ấy có về Bắc Kinh không. Bây giờ đột nhiên liên hệ với bạn cũ, chắc ở đây một thời gian —— Nhưng cũng có thể thị trường trong nước đang tốt nên muốn quay về phát triển.”
Vương Nhận thêm vào câu cuối như muốn nhắc nhở y đừng suy nghĩ nhiều. Hướng Vinh nói không nên lời, y hoàn toàn không hiểu vì sao Vương Nhận cho rằng y vẫn còn ý định với Chu Thiếu Xuyên? Thật là đánh giá y cao quá rồi. Y đã hèn nhát tám năm, tính tình chẳng thể thay đổi trong một sớm một chiều. Y đã không còn can đảm, cũng không còn dám làm những chuyện đáng xấu hổ như xưa.
Điểm hẹn hôm nay do Vương Nhận chọn. Gu ngồi bệt xiên que năm nào đã trở thành nhà hàng trang hoàng tử tế theo kiểu Trung Quốc. Bên trong có hòn non bộ sương khói lượn lờ, có tiếng nước chảy róc rách của dòng suối nhân tạo. Vào phòng riêng, bốn người trò chuyện với nhau trước khi lao vào màn nhậu nhẹt muôn thuở.
Bành Hiên và Lí Tử Siêu đã đến từ sớm. Hai người đều quan tâm tới nền kinh tế quốc gia và sinh kế của người dân. Đề tài đang xoáy vào câu hỏi “Liệu thị trường chứng khoán có thể tăng lên ba ngàn điểm trong năm nay không?” Thấy Hướng Vinh đến, Bành Hiên trêu một câu như thường lệ: “Ôi chao, anh Vinh đến rồi! Rich kid đến rồi!”
Hướng Vinh vừa cởϊ áσ khoác, vừa giơ ngón giữa tặng Bành Hiên. Lí Tử Siêu thì đang luôn mồm luôn miệng hỏi rằng hôm nay uống rượu gì. Tuy Lí Tử Siêu gào to nhất, nhưng thật ra thằng nhãi đó uống yếu nhất.
Sở dĩ yếu, chính vì thiếu luyện tập.
Hiện giờ Tứ Đại Kim Cương đều là những người đàn ông gần ba mươi. Song tất cả đều lo lập nghiệp, chưa ai nghĩ đến chuyện lập gia đình. Vương Nhận đã lấy bằng tiến sĩ kinh tế, giờ đang làm việc cho một công ty uỷ thác đầu tư bên mảng quản trị rủi ro. Bành Hiên cũng không vừa, hoàn thành chương trình cao học thì làm việc trong tập đoàn XX. Hắn phụ trách cơ sở hạ tầng hơn chục chi nhánh, cứ ngỡ rằng không liên quan đến ngành nghề của Hướng Vinh, ấy thế cả hai từng làm đối tác với nhau một lần.
Hướng Vinh và Bành Hiên đều làm việc liên quan tới chuyên ngành, chỉ có mỗi Lí Tử Siêu là hoàn toàn tách khỏi lĩnh vực kiến trúc. Năm đó, hắn dùng hết sức mò mẫm cho ra cái bằng tốt nghiệp. Nhưng bố hắn biết con trai cà chớn nhà mình chẳng thèm khát trong lĩnh vực kiến trúc, thành thử đá hắn sang Triết học Marx. Gia đình tìm mối quan hệ cho hắn ở lại trường, bây giờ trở thành cố vấn học tập hàng thật giá thật của Đại học J.
Nhắc mới nhớ, chẳng biết có phải ông trời trớ trêu không —— Thằng nhóc chuyên cúp học ngày nào, bây giờ hở một tí phải răn dạy sinh viên quý trọng thời gian; thằng nhóc học giỏi nhất ngày nào, bây giờ lại có bằng cấp thấp nhất; Lý tưởng của Vương Nhận là trở thành nhà đầu tư mạo hiểm đứng trên đầu sóng ngọn gió, song bây giờ phải thường xuyên đề ra chiến lược quản trị rủi ro cho các dự án; trái lại Bành Hiên tóc xoăn gầy nhom như que củi năm nào đi từng bước vững vàng, không chỉ trình độ chuyên môn phát triển liên tục mà chức vụ tăng dần theo năm tháng, bây giờ đã có vị thế quan trọng trong tập đoàn lớn.
Lí Tử Siêu làm nghề giáo nên ít khi tụ tập vào các ngày trong tuần, giờ đây vừa thấy thực đơn rượu bia thì mặt mày sáng rỡ. Hắn gọi một đĩa bắp cải Càn Long, uống sạch một bình Ngũ Lương, rồi bắt đầu khua chén nói nhảm: “Trong nhóm có thông báo, chủ nhật này trường mở cửa cho cựu sinh viên. Đi hết nha, tới lúc đó làm một trận bóng rổ. Đừng mặc đồ tây giày da, với lại chắc không cần đặt sân trước nhợ?” [1]
[1] Rượu Ngũ Lương (五粮液): được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng la “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”.
“Tay già chân yếu, vừa xoay người đã đau eo.” Bành Hiên cười, “Bốn, năm năm rồi tao chưa đụng vô bóng.”
“Do mày cùi bắp thôi, chứ mày nhìn anh Vinh của tao nè.” Lí Tử Siêu cười hì hì, “Dáng người vẫn y chang hồi hai chục tuổi, không thay đổi chút nào. Cơ bụng vẫn còn sáu múi hả?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay muốn sờ soạng. Nhưng Hướng Vinh đã đánh cái bẹp vào móng heo của hắn.
“Hứ! Tao chưa sờ tới. Nhưng tao thấy nó bằng phẳng, chỉ có da không có mỡ.” Khuôn mặt Lí Tử Siêu đỏ gay, giọng điệu nhè nhè ngây ngô chất phác, “Hầy. Nói nghe nè, hay kêu ai kia tới luôn? Không biết ai kia còn đẹp như hồi xưa không ha?”
Ai kia là ai? Cả ba người đều ngầm hiểu nhưng không ai lên tiếng. Vương Nhận liếc nhìn Lí Tử Siêu, nghĩ thầm cái thằng này vẫn ngu si như ngày nào. Chu Thiếu Xuyên vốn dĩ không muốn chơi với họ, ngay cả lần đánh giải duy nhất cũng vì Hướng Vinh. Bây giờ không có mối liên kết này thì mày động não thử xem, ông chủ Chu có thèm cho mày một ánh mắt không hả?
“Ý tao là Chu Thiếu Xuyên đó.” Lí Tử Siêu đưa ra lời bổ sung muộn màng, như thể muốn xác minh xem hắn ngu si như thế nào.
Hắn nhìn Hướng Vinh, nói tiếp: “Bao nhiêu năm tao không gặp mày là bấy nhiêu năm tao không gặp cậu ấy. Hai đứa bây, người này vừa về thì người kia về theo. Nếu không phải tao thông minh, tao còn tưởng hai bây đưa nhau đi trốn…”
Theo tình hình khi đó, hai người họ không nhất thiết phải đưa nhau đi trốn. Dẫu sao mối quan hệ giữa y và Chu Thiếu Xuyên chỉ thiếu một tờ đăng ký kết hôn là đủ rồi… Hướng Vinh nhìn dáng vẻ say khướt của Lí Tử Siêu, bèn giật ly rượu trong tay hắn: “Uống ít thôi. Ngày mai không phải cuối tuần, còn đi làm nữa. Bây giờ làm thầy rồi, phải gương mẫu lên. Đừng để sinh viên ngửi thấy mùi rượu trên người mày.”
“Tại sao phải làm gương chứ! Đậu mẹ, bố đây chịu hết nổi rồi! Sớm muộn gì tao cũng phải bỏ nghề!” Lí Tử Siêu nói, giọng điệu chua chát, “Mới hai ngày trước, đôi bạn trẻ trong lớp tao quậy banh chành. Thằng nhỏ mất mặt, nửa đêm nửa hôm đập nhiệt kế nuốt thuỷ ngân. Mẹ cha nhà nó, một giờ sáng gọi tao đưa thằng nhỏ vào cấp cứu. Tao sợ tới độ muốn đái mẹ ra quần. Mày nói coi, mấy đứa nhỏ bây giờ nó nghĩ gì trong đầu vậy hả!?”
Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay Hướng Vinh, chẳng biết say thật hay say giả mà bảo: “Mới nửa năm mà muốn tự tử. Mày xem lại mày đi. Lúc đó mày chơi người ta bốn năm, bỏ mặc tám năm. Người ta chắc sống tốt lắm hen?”
“…” Hướng Vinh đưa mắt nhìn hai thằng bạn chí cốt còn lại, trong lòng đột nhiên hối hận đã đồng ý ăn bữa cơm này.
Hiển nhiên Hướng Vinh không để bụng lời say rượu của con ma men. Y hiểu Lí Tử Siêu chỉ muốn mượn rượu giải sầu, bày tỏ bất mãn trong công việc của hắn. Kỳ thực Hướng Vinh rất hâm mộ Lí Tử Siêu, có thể uống thả ga, rồi lấy một đêm say quên tình quên ưu.
Chỉ có điều ông trời đã định sẵn, y ngàn chén không say.
Sau bữa tối, mỗi người tìm người lái thuê. Hướng Vinh vốn muốn đưa Lí Tử Siêu về nhà, nhưng Bành Hiên chủ động xung phong nhận việc. Hướng Vinh gọi taxi qua ứng dụng, Vương Nhận ở lại đợi với y. Hắn đưa gói thuốc cho Hướng Vinh ở ngoài cửa, nhưng y lắc đầu không nhận.
“Chủ nhật này trường tổ chức liên hoan mừng ngày thành lập. Mày đến đi. Thăm thầy, còn có nhiều người muốn gặp mày.”
Hướng Vinh thấy xe tới, để lại một câu ngắn gọn: “Nói sau, tới đó tính.”
Y không phải trả lời chiếu lệ, mà là thật lòng chưa nghĩ tới mình nên đi hay không.
Thời niên thiếu, y luôn thấy mọi người không nên sống đơn độc. Mình cần phải hoà đồng với tập thể, và cần phải gọi bạn gọi bè ăn uống linh đình. Đó là vì càng sống theo xu hướng chính thống, y càng có cảm giác an toàn. Về sau, y tự tay cắt đứt mọi mối quan hệ bạn bè và đày mình sang bên kia trái đất. Cuối cùng, y thấy rằng bản chất của cuộc sống vẫn không thay đổi. Sau ngần ấy năm, y đã gặp người mới và cũng trùng phùng với người cũ. Mỗi người, mỗi sự kiện đều như chuồn chuồn lướt nước. Có lẽ nó sẽ thoáng dậy sóng đấy, nhưng rồi vẫn trở về với phẳng lặng.
Đôi khi y thấy, dường như mình càng sống càng cô đơn.
Tựa như lần này trở về Bắc Kinh, y không nhờ ai tìm nhà mà chuyển thẳng vào căn hộ ba phòng ngủ do Lương Công Quyền để lại. Khu chung cư cách sân bay không xa. Dân cư thưa thớt, sân vườn thoáng đãng. Diện tích căn hộ rộng hơn 220 mét vuông; nội thất đầy đủ; ba phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng vệ sinh, quá đủ cho một người độc thân sinh hoạt. Nhưng mỗi ngày khi về nhà, phạm vi hoạt động của y là phòng làm việc và phòng ngủ; còn TV trong phòng khách cốt bài trí, y chưa từng mở lên kể từ khi dọn đến.
Trước đây, y từng trêu người nào đó của y giống ông lão mắc hội chứng tổ rỗng ngồi chờ trên băng ghế dưới nhà. Y không nghĩ tới quả báo đến nhanh quá. Giờ đây, trông y chẳng khác nào một đứa trẻ bị bỏ rơi. Mỗi khi về nhà, y chỉ đối mặt với bốn bức tường hoang vắng.
Không chăm sóc nhà cửa càng khiến nó không giống với ngôi nhà, y cũng cố gắng cải thiện chất lượng cuộc sống của mình. Nếu buổi tối rảnh rỗi, y thường vào bếp nấu nướng. Dẫu chỉ chiên một quả trứng, hay làm nóng lát sandwich cũng đã gia tăng hơi ấm nơi đây.
Mười giờ sáng chủ nhật, Hướng Vinh mở đầu ngày mới bằng bốn mươi phút chạy bộ quanh khuôn viên. Tiếp đến y làm việc trong một giờ, cuối cùng mới vào bếp nấu bữa sáng muộn. Y đã quyết định không tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường. Mười năm trước, y đã đóng góp một vai diễn trong vở kịch nói. Mười năm sau, y không cần vẻ náo nhiệt ấy nữa, chi bằng ở nhà hoàn thành hết công việc trong tuần.
Ai ngờ đâu chưa kịp đặt lát sandwich nướng bơ tỏi lên bàn, điện thoại y đã rung lên bần bật.
Tiếng nói hùng hồn của Vương Nhận vang lên ở đầu dây bên kia: “Xuống nhà, sắp đến giờ làm lễ rồi.”
“Tao có…”
Y vừa nói hai chữ đã bị hắn ngắt lời: “Tao biết mày có xe, con Tesla hot nhất bây giờ chứ gì. Nhưng bao lâu rồi mày chưa sạc? Xuống lẹ lên, tao chở mày qua đó cho lành. Đang đứng trước cổng nè.”
“…” Hướng Vinh không ngờ hắn đã đến trước cửa nhà, bèn thở dài một hơi, “Được rồi, vậy… chờ tao mười phút.”
Mười phút có lẽ là thời gian dài nhất mà một trai thẳng có thể chờ một người đồng tính. Tất nhiên Hướng Vinh thường mất chưa đến hai chục phút từ rời giường, tắm rửa đến thay quần áo. Nhưng hôm nay đứng trước gương, y bỗng lưỡng lự.
Nếu về trường thì có khả năng sẽ gặp người đó, thế nên… có phải y cần chải chuốt một chút không? Vậy y nên mặc gì? Phong cách trẻ trung năng động hay trưởng thành lịch lãm?
Y thảy lần lượt từng bộ quần áo lên giường đến khi chất thành đống. Chợt điện thoại lại đổ chuông, ra là tin nhắn WeChat của Vương Nhận.
【Mười ba phút. Anh hai à, anh muốn thi hoa hậu hả? Xin hỏi anh vẽ lông mày xong chửa?】
Hướng Vinh bật cười, đoạn thở dài một hơi. Hình như điên rồi? Mày làm gì đấy!? Mày đã bước một chân xuống vũng bùn, chẳng lẽ còn muốn để lại ấn tượng tốt cho người ta? Hay là mày vẫn còn suy nghĩ muốn quay lại với người ta hả? Hướng Vinh! Y cắn răng nghĩ, chính mày là người buông tay, còn biến mất không lời từ biệt. Hiện tại, mày đã không còn tư cách xen vào cuộc sống của Chu Thiếu Xuyên! Dẹp suy nghĩ dơ bẩn đó đi! Nghiêm túc lên! Làm một người đàng hoàng vào!
Y thay một chiếc quần thể thao màu đen, áo hoodie cùng màu và áo khoác thể thao màu xám bên ngoài. Trước khi ra khỏi nhà, y xách một túi quà đã chuẩn bị cho thầy, rồi đi thẳng ra cửa mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn mình trong gương.
Tiệc họp mặt bạn cũ không thể thiếu mấy lời nịnh nọt hoạnh hoẹ, việc Hướng Vinh trở về như một người mất tích dĩ nhiên thu hút mọi sự chú ý. Chẳng mấy chốc, đề tài đã chuyển từ ‘phát đạt’ thành dáng người như hạc trong bầy gà của y. Một nhóm cô chú phát triển theo chiều ngang còn vây quanh y bày tỏ ghen tị. Cuối cùng cả bọn đi đến kết luận, người đàn ông chưa lập gia đình chắc chắn không béo lên.
Hướng Vinh cũng ngạc nhiên với sự thay đổi của mọi người. Đặc biệt là những khuôn mặt mất bảy, tám năm mới gặp lại, dấu vết thời gian như hằn sâu lên khoé mắt đuôi mày của họ.
Thậm chí trưởng khoa đã lên làm phó hiệu trưởng, song ông công tác hết năm sau thì về hưu. Ông còn nói đùa rằng, bây giờ có ai muốn thi nghiên cứu sinh vào nhóm của ông thì tranh thủ nhanh lên. Và khi nói lời này, ông thoáng nhìn Hướng Vinh.
Thật ra dạo gần đây, Hướng Vinh cũng có ý định đi học lại. Y biết rõ mình cần đào tạo chuyên sâu và nạp năng lượng. Ngoài ra y cũng thích học lắm, thành thử muốn tiếp tục chuyên ngành mà y đã am hiểu bao năm qua.
Sau khi hẹn dùng cơm với thầy vào ngày mốt, nhóm cựu sinh viên ra khỏi toà dạy học. ‘Chủ nhà’ Lí Tử Siêu dẫn cả bọn đi loanh quanh khắp nơi, cuối cùng dừng chân tại sân bóng đá. Đứng trên khán đài, mọi người đưa mắt nhìn xuống những khuôn mặt trẻ trung ướt mồ hôi đang chạy trên sân, xung quanh còn có tiếng reo hò cổ vũ của các nữ sinh.
Sức sống học đường, nước chảy thanh xuân. Sẽ luôn có nhóm người rời đi, rồi có nhóm người khác tiến vào.
Và, cũng luôn có những người mãi hoài niệm về quá khứ.
“Ôi, xem một hồi mà tao cũng muốn chơi. Ngứa chân quá! Mấy đứa nhỏ chơi chán thế… Trời, chuyền đi! Sao vậy ba, tiền vệ mà kiểm soát bóng không được à?”
“Mày nói như thể mày chơi nhiều lắm.” Lí Tử Siêu khoác vai Nhị Bảo, “Tao thấy không phải mày ngứa chân, mà là ngứa tay thì có. Đi thôi, qua sân bóng rổ! Để bố mày xem thử mày còn chạy nổi không.”
Giữa tiếng hò reo ầm rĩ, mọi người di chuyển đến sân bóng rổ. Dọc theo đường đi, Hướng Vinh trò chuyện với bạn bè như thường. Nhưng có mỗi y biết, bản thân y đang căng thẳng thế nào, trái tim y đang đập nhanh ra sao. Y nhìn thoáng qua khuôn viên trường. Chỉ có điều trước sau như một, y vẫn không thấy Chu Thiếu Xuyên ở đâu cả.
Buổi sáng cuối tuần, nên không có nhiều người trên sân bóng rổ. Tình cờ gặp đội tuyển đang huấn luyện, Lí Tử Siêu sung máu thách đấu một trận với các em. Nhóm bạn trẻ nhìn dáng người bụng phệ của hầu hết ông chú ở đây, đành gật đầu một cách miễn cưỡng.
Đội hình không đủ, ngay cả Nhị Bảo cũng bị kéo vào sân. Lí Tử Siêu cởϊ áσ khoác, cái bụng sáng trưng của hắn lộ rõ dưới ánh mặt trời. Vừa chạy nửa giờ, Lí Tử Siêu đã ôm bụng thở phì phò. Có lẽ mấy bạn nhỏ cho rằng thắng cũng chẳng vinh quang, nên tranh thủ lúc ai kia đang hồi sức bèn chạy đến trò chuyện với Hướng Vinh.
“Anh, em thấy anh chơi rất giỏi. Anh có biết trường mình cũng có đội bóng rổ cho cựu sinh viên không? Năm ngoái thành phố có tổ chức giải đấu đó. Anh muốn tham gia không?”
“Thôi đừng.” Lí Tử Siêu cười ha hả, “Mấy đứa biết giải đó có tên khác là gì không? ‘Daddy Cup’ đó! Há há há há há há… Ngay cả bạn gái… Người yêu mà cậu ấy còn không có, chứ đừng nói đến con cái! Cậu ấy không đủ điều kiện tham gia đâu!”
Cả nhóm người cười phá lên, Hướng Vinh đang chống đầu gối cũng bật cười. Thật ra y đã không chơi bóng rổ nhiều năm rồi, bài tập thể dục duy nhất mà y vẫn luôn duy trì là chạy bộ. Tuy chức năng tim phổi của y vẫn tốt, nhưng mức độ phản ứng và sự linh hoạt đã không còn nhanh nhạy như trước. Chỉ là không ngờ rằng vẫn có ai đó đề nghị y tham gia giải đấu. Trong phút chốc, y chợt thấy hình ảnh này sao mà quen thuộc quá. Dường như ở thật nhiều nhiều năm về trước, nhóm của y từng thuyết phục một người gia nhập đội tuyển đánh giải…
Hướng Vinh vừa lừa bóng, vừa miên man suy nghĩ. Song y hoàn toàn không biết cái tên choán đầy trong đầu y đang đứng ở cửa sau sân bóng rổ, hơn nữa ánh mắt còn đuổi theo từng động tác của y.
Chu Thiếu Xuyên đã đến trường từ lúc mười giờ. Hôm nay, hắn có hẹn ký thoả thuận dự án quyên góp xây dựng toà nhà khoa học và công nghệ mới với ban giám hiệu nhà trường. Lúc đó mọi người chuẩn bị sang nhà hàng ăn trưa, nhưng hắn đã khéo léo từ chối. Vừa ra khỏi toà nhà hành chính, hắn tình cờ bắt gặp Lí Tử Siêu dẫn đoàn người đi về hướng sân bóng rổ. Chỉ bằng một cái thoáng nhìn, hắn đã thấy người mình tìm đứng nơi đâu. Và như một bản năng, hắn đi theo người đó.
Lúc này đứng ở cửa, hắn lại không muốn vào. Vốn dĩ hắn không thân thiết với những người bên trong, nhưng mười năm trước vì một người mà hắn từng bước hoà vào họ. Giờ đây người liên lạc ấy đã biến mất khỏi cuộc sống của hắn, làm sao hắn có thể như trước? Dẫu sao thì… người đó đã nắm giữ chìa khoá mở cửa trái tim hắn bấy lâu nay.
Người đó vẫn dong dỏng cao, và vẫn thon gầy như trước. Dường như trải qua bao năm tháng cũng không mảy may thay đổi con người y. Bất ngờ gặp nhau trên chuyến xe trung chuyển ngày hôm đó, Chu Thiếu Xuyên từng nhớ lại rất nhiều lần, hắn luôn biết ơn vì mình trông thấy Hướng Vinh trước. Khi ấy hắn đã nín thở, rồi phải hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Hắn gần như vắt kiệt sức lực toàn thân mới có thể nói ra một câu “Đã lâu không gặp” nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Có lẽ vì chuyến bay đường dài nên khuôn mặt Hướng Vinh ngày đó trông rất mệt mỏi, nhưng hôm nay y đã hồi phục sức sống. Y vẫn nhanh nhẹn và hoạt bát, động tác bắt bóng bật bảng cũng mạnh mẽ như xưa. Dường như trong khoảnh khắc này, hình ảnh của Hướng Vinh năm mười tám tuổi đã hoà vào Hướng Vinh của bây giờ…
Và cũng là Hướng Vinh mà hắn mong nhớ, yêu thương, không quên suốt tám năm.
Chu Thiếu Xuyên khép hờ mắt. Thật lâu sau khi mở mắt ra, hắn vẫn trông thấy người đó toả sáng ở giữa sân, chứ không phải là hình ảnh mông lung trong những giấc mộng hàng đêm.
Kết thúc một ván đấu, Hướng Vinh đã ghi được hơn ba mươi điểm. Nhưng số điểm này vẫn không thể gánh nổi cả băng nhóm già yếu bụng phệ. Mọi người ngồi dưới khán đài giải nhiệt lẫn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới đến địa điểm tổ chức liên hoan. Tiệc lớp nào lớp đó lo, Hướng Vinh học khác lớp với Lí Tử Siêu nên bị bạn cùng phòng Đảng Nghị kéo đi.
Hướng Vinh mua chai nước khoáng ở căn tin, uống ừng ực hết một hơi mà vẫn cảm thấy nóng. Y vô thức kéo tay áo lên, phát hiện chiếc vòng trên cổ tay trái đã biến mất.
Tám năm, thời gian còn bào mòn con người huống chi đồ vật. Chiếc vòng làm bằng da đã biến dạng và mềm oặt, nó đã không vừa khít cổ tay y từ lâu. Hướng Vinh thầm nghĩ, lẽ ra y phải tranh thủ sửa sang nó càng sớm càng tốt. Thật ra trước khi rời khỏi nhà, y từng tự hỏi, nếu hôm nay có khả năng gặp Chu Thiếu Xuyên thì y có nên đeo chiếc vòng này không? Và rồi y nghĩ, dù sao mùa đông cũng phải mặc áo dài tay, chỉ cần y không xắn tay áo lên thì đối phương hẳn là không nhìn thấy.
Có lẽ do y đã mang lâu thành quen. Nếu mỗi khi ra ngoài mà không thấy nó trên cổ tay, y sẽ khó chịu cả ngày.
Hướng Vinh nhớ rằng chiếc vòng vẫn còn đó khi chơi bóng rổ, thành thử có thể đánh rơi trên sân bóng. Y nói với Đảng Nghị một câu “Mày đi trước đi, lát nữa tao tự qua”, sau đó chạy về phía sân bóng rổ.
Đến giờ ăn trưa, đội tuyển đã về gần hết nên sân bóng vắng người. Hướng Vinh nhìn thoáng qua nhưng không thấy chiếc vòng đâu. Y bắt đầu tìm từng hàng một trên khán đài. Đây là lần thứ hai đánh mất chiếc vòng ấy, y vừa gấp vừa hối hận, đáng lí trước khi chơi bóng nên tháo ra… Nếu làm mất thật, vậy một chút kỷ niệm cuối cùng cũng không còn…
Y cúi xuống bật đèn pin trên điện thoại, đang tìm đến hàng ghế thứ ba thì có tiếng sột soạt ở phía sau. Chắc hẳn dì lao công? Y nghĩ, chẳng lẽ dì nhặt được vòng?
Hướng Vinh đứng thẳng người. Trái tim y dường như ngừng đập khi trông thấy Chu Thiếu Xuyên chỉ cách mình năm bước.
Hướng Vinh nín thở nghĩ bụng, sao lần nào gặp mặt cũng bất ngờ vậy? Y như mọc rễ dưới chân, đầu óc trống rỗng, không tìm được từ nào cứu vãn tình huống trước mắt. Thật lâu sau, y khẽ gật đầu chào hỏi đối phương.
Chu Thiếu Xuyên hiển nhiên không sững người như y, ít nhất là về mặt ngôn ngữ cơ thể. Hắn đút tay vào túi, đoạn hỏi: “Cậu đang tìm đồ à?”
Một câu hỏi hết sức bình thường nhưng câu trả lời cho nó thật đáng xấu hổ. Hướng Vinh nào dám trả lời thật, y nuốt nước bọt: “Ừm. Ban nãy đánh bóng rổ nên làm rơi. Sao cậu…”
“Là cái này à?” Chu Thiếu Xuyên hỏi lại trước khi Hướng Vinh đặt câu hỏi. Nhưng vừa dứt lời, y đã thấy chiếc vòng của mình ở trên bàn tay trái của hắn.
Nếu như trước đây sự ngượng ngùng chỉ tập trung ở một điểm, thì bây giờ nó đang lan tràn cách mãnh liệt khắp từng tế bào. Tấm lưng cứng ngắc của Hướng Vinh đổ mồ hôi lạnh. Sau chia tay mà vẫn mang chiếc vòng do người yêu cũ tặng suốt mấy năm ròng, chưa kể còn tình cờ bị người yêu cũ nhặt được… Dường như, ngoài việc chứng tỏ y bị tâm thần phân liệt; vừa bỏ rơi người ta như giẻ rách vừa thầm thương trộm nhớ người ta, thì còn chứng minh y vô cùng khốn nạn thông qua hành vi thiếu tôn trọng tấm lòng của hắn!
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xảy ra, y có chửi mình thế nào cũng không thể quay ngược thời gian. Hướng Vinh đã tu luyện nhiều năm công phu bình tĩnh thản nhiên ở châu Phi, giờ phút này y phải dốc hết sức thể hiện thật tốt. Y hít một hơi thật sâu, tiến lên vài bước đối mặt với Chu Thiếu Xuyên.
“May mà cậu nhặt được.” Y dõng dạc nói, cảm thấy một giọt mồ hôi đang chảy xuôi bên thái dương, “Làm phiền cậu trả lại cho tôi, cảm ơn.”
Chu Thiếu Xuyên không lên tiếng mà đưa bàn tay đang nắm chiếc vòng về phía trước.
Hướng Vinh cũng vươn tay. Nhưng ở giây tiếp theo, Chu Thiếu Xuyên đột nhiên rút tay về để trước ngực hắn.
Hướng Vinh sửng sốt. Y nghe thấy Chu Thiếu Xuyên nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tôi làm chiếc vòng này để tặng cho người tôi thích. Và người đó cũng thích tôi.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Cậu có chắc, bây giờ nó vẫn thuộc về cậu chứ?”
Hết chương 59
Chú thích:
Bắp cải Càn Long
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!