Một Đêm Mây Mưa
Chương 60
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 60: Trở về chốn cũ.
Chu Thiếu Xuyên nhìn chăm chú vào Hướng Vinh. Giữa lúc chờ đợi câu trả lời, những kỷ niệm ngày xưa như sóng biển cuồn cuộn tràn về nhấn chìm cõi lòng hắn. Đó là ngọt ngào thoả mãn, là chán ghét thất vọng. Chúng thay phiên nhau xâu xé trái tim hắn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng sợi thần kinh và từng tế bào, khiến bàn tay đang nắm chiếc vòng phải khẽ run rẩy.
Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi, để rồi phát hiện hàm răng là mềm song đầu lưỡi thì đắng.
Nhưng Hướng Vinh không đau sao?
Chu Thiếu Xuyên đưa ra một câu hỏi trí mạng, nó giống như một cây roi đầy gai nhọn siết lấy thân thể y. Chúng đâm từng tấc vào da thịt, rồi khứa nát trái tim y. Nó chẳng những đánh tan linh hồn y thành nhiều thể khác nhau, mà còn ngăn cản không cho chúng tụ lại.
Trong đầu y dường như phân liệt thành hai nửa, kẻ bên trái hằn học nói: “Không còn là của mày, mày không xứng có được nó!” Kẻ bên phải thì giãy giụa trước cái chết, không ngừng lặp đi lặp lại một cách yếu ớt: “Tôi thích cậu. Từ trước đến nay vẫn luôn thích cậu. Mười hai năm qua chỉ thích một mình cậu.”
Nhưng đây chỉ là trả lời cho nửa câu sau mà thôi. Nửa câu đầu của Chu Thiếu Xuyên vô cùng rõ ràng, “Làm nó để tặng cho người tôi thích…” Dẫu Hướng Vinh có tám lá gan cũng không đủ dũng khí hy vọng rằng đó là một câu khẳng định với thì hiện tại, càng không đủ sức mở miệng dò hỏi.
Tám năm, nghe thì dài nhưng thật ra vỏn vẹn trong một cái chớp mắt. Hướng Vinh biết rõ mình từng bước từng bước đi tới đây. Nhưng khi nhìn lại, y mới nhận ra mình chẳng có gì cả. Y chỉ nhớ mãi ngày hôm đó, ngày mà y ngồi trên sô pha ở 502 đau khổ đưa ra lựa chọn. Và, đó cũng là lựa chọn khiến y vĩnh viễn mất đi một người.
Khi ấy y chỉ mới hai mươi hai tuổi, hàng loạt vấn đề liên tiếp xảy ra kéo căng thần kinh y đến cùng cực. Lần đầu tiên, y nếm trải sức nặng của cuộc đời ngoại trừ ‘lời vĩnh biệt’. Vì thế y sợ hãi, nao núng, chùn bước và cuối cùng là trốn tránh.
Lúc đó, tất cả sức lực của y đều dồn vào một lần quyết đoán. Y quyết định từ nay về sau đối mặt với nỗi đau đớn đeo bám mình suốt cuộc đời. Nhưng y chưa bao giờ tự hỏi, liệu còn phương án nào tốt hơn để giảm bớt tổn thương cho Chu Thiếu Xuyên không.
Giờ đây y đã ba mươi tuổi, nửa đêm mơ màng tỉnh giấc cũng có thể bình tĩnh sắp xếp các quyết định trong quá khứ một lần nữa. Y hiểu sự lựa chọn của mình năm đó tàn nhẫn đến cỡ nào. Nếu được bắt đầu lại, y nhất định không làm như thế.
Nhưng dòng sông có bao giờ chảy ngược, và cuộc đời nào có thể viết lại. Lần theo vết hằn của thời gian, y đồng cảm như thể bản thân đã trải qua, cũng hiểu hết nỗi hận ẩn chứa trong lòng Chu Thiếu Xuyên. Tuy bề ngoài hắn lạnh lùng như băng sương, song nội tâm thì nhiệt thành như ngọn lửa. Hắn dốc cạn tấm lòng đối xử tốt với một người, cũng trao hết thảy con tim cho người đó, chẳng qua cuối cùng nó lại rơi vào một kẻ đốn mạt là y… Đến nay, Chu Thiếu Xuyên vẫn có thể thốt ra một cậu chất vấn bằng giọng điệu bình tĩnh, có lẽ rằng cảm xúc cuồng nhiệt ngày nào đã trôi vào dĩ vãng, hiện tại chỉ còn sót lại chán ghét và ghê tởm.
Hắn chán ghét y. Chán ghét đến nỗi lấn át cả tính cách hào sảng của hắn. Lẽ ra món quà đã tặng không nên lấy lại, nhưng hắn thậm chí không sẵn lòng cho y giữ lấy chiếc vòng tay cũ kỹ.
Vì vậy, một câu “Tôi còn thích cậu” ngoại trừ mang dáng vẻ kệch cỡm thì hoàn toàn vô nghĩa vào lúc này. Và nếu y còn một mẩu lương tâm, cũng không nên thốt ra câu nói đó. Nó không chỉ khiến hắn càng chán ghét y, mà còn khiến y tự khinh rẻ chính bản thân mình.
Hướng Vinh mấp máy môi. Thật lâu sau, y dời tầm mắt khỏi bàn tay trái đang nắm chặt của Chu Thiếu Xuyên, khẽ cụp mắt xuống.
“Có lẽ đã không còn…” Hướng Vinh thì thầm rất nhỏ. Y đưa mắt nhìn đi chỗ khác, cuối cùng vắt kiệt sức lực toàn thân đáp một câu rõ ràng rành mạch, “Tôi không xứng.”
Hướng Vinh nhè nhẹ thở ra, đoạn gật đầu. Y đi ngang qua Chu Thiếu Xuyên rồi vội vàng rời khỏi sân bóng rổ.
Sợi ràng buộc cuối cùng giữa y và Chu Thiếu Xuyên đã đứt. Từ nay về sau, quá khứ của hai người tan thành mây khói. ‘Quả’ của hôm qua đến ‘nhân’ của hôm nay, y phải tự nếm lấy cảm giác chua chát đó thôi.
Người đã đi khuất nhưng Chu Thiếu Xuyên hãy còn đứng yên tại chỗ. Đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cánh tay trái cứng ngắc của hắn mới rã rời buông xuống. Đây không phải là kết quả hắn muốn. Hắn nhắm mắt nghĩ thầm, vì sao không thể dũng cảm một lần?
Người hắn yêu có thể đối mặt với hết thảy những khó khăn mà cuộc sống áp đặt cho y; có thể lặng lẽ vì em gái mà chống đỡ cả phương trời; có thể quả quyết từ bỏ tình cảm giữa hai người mà không ngoái đầu nhìn lại. Nhưng vì sao không đủ dũng khí đối mặt với tình cảm của mình?
Hướng Vinh, không phải cậu rất biết cách làm dịu bầu không khí sao? Không phải cậu rất thích chọc cười người khác sao? Thế vì sao cậu không mỉm cười, hỏi tôi một câu “Vậy cậu còn thích chủ nhân của chiếc vòng tay này không”?
Chỉ cần cậu hỏi… Chu Thiếu Xuyên nghĩ, hắn có thể ngay lập tức quên đi hết thảy mọi chuyện trong tám năm qua. Xoá đi mỗi lần nhớ nhung trong giày vò của hơn ba ngàn ngày đêm. Đặc biệt là những lần trằn trọc, điên cuồng, đau đớn và tuyệt vọng trong bốn trăm ngày đầu tiên. Tuy rằng mỗi khi nhớ đến, trái tim hắn đều bỏng rát. Nhưng hắn chưa bao giờ hối hận vì đã yêu y, cũng chưa bao giờ hết yêu y.
Hắn sẽ thử tha thứ mà…
Nhưng vì sao không có gì cả? Hướng Vinh chỉ dùng một câu “Tôi không xứng” để xoá hết mọi thứ trong quá khứ —— Yêu ghét, buồn bã, chia ly đều bị xoá sạch và tan thành hư ảo.
Chu Thiếu Xuyên thở dài một hơi. Hắn mở mắt, xoay người ra khỏi sân bóng rổ.
Hướng Vinh đã đứng trước cổng trường một hồi, hơi nóng trên người đã tiêu tán từ lâu. Trước đó mồ hôi nhễ nhại nên giờ đây khi bị gió bắc thổi vào, cơn ớn lạnh len lỏi đánh thẳng vào lòng y.
Hướng Vinh lững thững rời khỏi sân bóng rổ như một linh hồn lang thang, tâm trí hoàn toàn chưa ổn định, cũng không biết mình phải đi đâu về đâu. May sao bạn cùng phòng gọi tới cứu sống y, để y nhớ rằng hoá ra mình còn một buổi liên hoan ở bên kia. Tiệc đã đông đủ, bây giờ chỉ thiếu mỗi y.
Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, y biết ngay cả khi mình trốn về nhà vào lúc này cũng chết gí trên giường, và gặm nhắm nỗi cô đơn trong bốn bức tường trắng toát. Nếu đã vậy, thôi thì cho y đóng vai một cái xác không hồn trôi dạt trong đám đông náo nhiệt còn hơn.
Mười phút sau, y lên taxi lao tới bữa tiệc.
Hướng Vinh vốn dự định làm tê liệt toàn bộ hệ thần kinh của mình bằng nhiều trò đùa dai và mấy lần cạn ly. Nhưng ông trời trêu ngươi, ngay khi y đang nói cười giỡn hớt với chúng bạn thì nghe thấy có ai hô lên: “Im lặng, im lặng, sắp có đối thủ nặng ký lên sân khấu.” Y trông thấy cánh cửa mở ra, người bước vào là nhân vật mới tước đi nửa mạng sống của y —— Chu Thiếu Xuyên.
Nụ cười trên mặt Hướng Vinh bỗng chốc hoá đông cứng, sao y có thể quên mất chuyện quan trọng này nhỉ? Chu Thiếu Xuyên cũng là bạn cùng lớp của y mà…
‘Bạn cùng lớp’ bước vào phòng riêng, khí thế lạnh lùng như muốn đóng băng người khác lan tràn khắp nơi, hiển nhiên là vì lửa giận và sát khí chực phun trào. Vừa đẩy cửa vào, hắn đã thấy nụ cười toe toét trên mặt Hướng Vinh. Có lẽ vì trong mắt đang ngập lửa giận nên không thể nhận ra vẻ mất tự nhiên trong nụ cười ấy. Hắn chỉ thấy vừa chói mắt mà vừa chướng mắt!
Rốt cuộc đây là kỹ năng quái đản nào hả?
Mấy năm nay cái gì cũng không tiến bộ, thế nhưng kỹ năng giả vờ bình tĩnh đột phá nhỉ!? Dù chuyện có lớn đến đâu thì người đó vẫn có thể cười hì hì với người khác, giấu nhẹm trái tim bị thủng lỗ chỗ, da thịt nát tươm, máu chảy be bét.
Chu Thiếu Xuyên hận đến mức chân răng ngứa ngáy, song trong lòng lại đau thật đau.
Hướng Vinh không mạnh mẽ như hắn tưởng. Tuy ngồi giữa y và Chu Thiếu Xuyên còn có một Đảng Nghị, nhưng chỉ như thế cũng đã khiến y mất tự nhiên —— Gắp rau thì suýt rơi, rót rượu thì suýt đổ. Còn lỗ tai thì cứ dựng đứng cốt nghe mọi người khen lấy khen để nhà tư bản duy nhất trong bữa tiệc.
Có người nói đã xem bài phỏng vấn của hắn trên tạp chí Kinh tế và Tài chính số mới nhất; cũng có người nói sắp chuyển vào toà nhà văn phòng trực thuộc công ty hắn; còn có người nói rằng giám đốc Chu mới là nhân tài kiệt xuất trong giới kiến trúc. Công bằng mà nói, tất cả mọi người ở đây đều đang dùng cách này hoặc cách khác làm công cho hắn…
Hướng Vinh khẽ nhíu mày, lẽ nào Chu Thiếu Xuyên không về kế thừa gia nghiệp? Tại sao lại đến Trung Quốc để phát triển bất động sản, hơn nữa còn là bất động sản thương mại?
Chủ đề xoay quanh giám đốc Chu mấy bận. Và cuối cùng, trước phản ứng ngày càng hời hợt và lãnh đạm của nhân vật chính, mọi người dần chuyển sang hướng khác. Giờ đây, hơn một nửa số đàn ông và phụ nữ trong bàn tiệc đã lập gia đình, còn có vài người đã làm cha làm mẹ. Con cái luôn là đề tài khiến các bậc phụ huynh tương lai say mê nhất. Chẳng mấy chốc, cả nhóm người vây quanh một bạn nữ đã có con nhỏ để thảo luận về kinh nghiệm nuôi dạy trẻ em.
Đảng Nghị cũng tham gia. Hàng ghế hơn hai mươi người đột nhiên trống một nửa, tấm ngăn cách giữa Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên đã không còn. Hai người ngồi gần thật gần, mà cũng xa thật xa. Hướng Vinh vốn là người chưa bao giờ đổ mồ hôi tay, song lúc này đây cả ngón tay cũng ẩm ướt.
Y nhấp môi ly rượu trắng, lấy hết dũng khí quay đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên. Chợt, y thấy người nọ lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi.
“Bây giờ không cho hút trong nhà.” Hướng Vinh nhắc, “Đầu năm nay mới thông báo, chắc cậu chưa biết.”
Chu Thiếu Xuyên khẽ gật đầu, đoạn nói: “Cảm ơn. Đi không, ra ngoài làm một hơi?”
Hướng Vinh đã lâu không hút thuốc. Trong lần họp mặt với Tứ Đại Kim Cương lần trước, y đã từ chối đặt bàn tại những nơi social smoking. Nhưng bây giờ, không biết vì sao y lại đứng dậy như một kẻ mộng du, lẽo đẽo đi theo Chu Thiếu Xuyên ra khỏi phòng riêng.
Hai người đều không mặc áo khoác, gặp phải gió lạnh khó tránh khỏi rùng mình. Hướng Vinh châm điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa đút tay trái vào túi.
Chuyện cũ như mây gió thoảng qua. Chu Thiếu Xuyên không hề tỏ vẻ như đang đối mặt với kẻ thù không đội trời chung. Hướng Vinh thật lòng biết ơn hắn, đồng thời cảm giác tội lỗi dâng lên như thuỷ triều. Y cảm thấy nếu Chu Thiếu Xuyên đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, có lẽ y đều chấp nhận vô điều kiện, huống chi là bất chấp gió lạnh hút thuốc cùng hắn. Dẫu cho hắn yêu cầu y châm thuốc dọn phân, y cũng lập tức xông lên không hề nghĩ ngợi.
Nghĩ đoạn, cái đầu luôn tràn đầy năng lượng của Hướng Vinh bắt đầu vận động. Y cười một cách tự nhiên nhất có thể: “Trước đó không thấy ai nói cậu tới, tôi còn tưởng cậu về đây mở họp rồi đi liền.”
“Tôi có nói trong nhóm, tôi sẽ tới.” Chu Thiếu Xuyên đáp, vốn muốn bồi thêm một câu “Vì tôi ở trong nhóm nên cậu không dám đọc tin nhắn đúng không”, nhưng sau cùng chỉ nói, “Sẵn tiện tới đây trả đồ cho cậu.”
Hướng Vinh sửng sốt, trông thấy Chu Thiếu Xuyên đưa chiếc vòng cho mình.
“Trả cậu.” Chu Thiếu Xuyên nói, “Từ ban đầu nó đã là của cậu. Tôi chỉ hỏi vậy thôi, trả lời không được thì cũng không cần quăng đồ bỏ chạy. Hướng Vinh, cậu… Ngoại trừ công việc và học hành, cậu không chấp nhất cái gì hết đúng không?”
Đương nhiên… Không phải. Nhưng hành vi vừa rồi đã hoàn toàn chứng minh phán đoán của Chu Thiếu Xuyên là đúng. Hướng Vinh mím môi không nói nên lời, lẳng lặng vươn tay lấy lại chiếc vòng.
“Cảm ơn.” Y cụp mắt xuống, nói một cách chân thành giữa cảm xúc lẫn lộn khi vừa nhặt về báu vật của mình.
Chu Thiếu Xuyên không nói thêm lời nào, dường như chuyển quyền chủ động trò chuyện cho Hướng Vinh.
Hướng Vinh vốn không thích bầu không khí yên lặng. Y khẽ hít sâu một hơi, hỏi: “Cậu càng làm càng giỏi, sao bây giờ đánh vô bất động sản? Công ty dược phẩm thành nghề tay trái hả?”
“Bán rồi.” Chu Thiếu Xuyên thản nhiên trả lời, “Hai năm trước, tôi bán nó. Tôi đã nói, tôi không thích bên mảng sinh học chế thuốc. Nhưng chắc cậu không nhớ.”
Hướng Vinh sững sờ. Y đương nhiên nhớ! Nhưng… Nếu không thích cũng có thể tìm người khác quản lý thay, vì sao phải… bán? Hơn nữa đó là cơ nghiệp trải dài trăm năm? Sao mà… phá của thế…
Chu Thiếu Xuyên không cho y thời gian tự hỏi bản thân hắn phá của như thế nào, cũng không muốn nhớ lại khoảng thời gian dở sống dở chết tiếp quản công ty sau khi trải qua cơn trầm cảm đe doạ tính mạng, càng không muốn nói đến chính mình đã làm cách nào đối phó với tất cả thế lực và chống lại những ý kiến phản đối của mọi người. Hắn chỉ hỏi: “Còn cậu? Sao lại về, nghe nói bạn trai cậu không thích Bắc Kinh mà?”
Hướng Vinh suýt sặc thuốc. Y quay đầu nhả ra làn khói trắng, bình tĩnh nhẹ nhàng làm tròn lời nói dối do mình bịa ra: “Anh ta thích hay không thì liên quan gì tới tôi. Nhà của tôi ở đây thì tôi về, với lại chia tay lâu rồi.”
“Ồ, vậy à.” Ánh mắt Chu Thiếu Xuyên càng ngày càng lạnh buốt, hắn nhìn thật sâu vào Hướng Vinh, “Hồi đó chắc hạnh phúc lắm đúng không? Vì người kia, cậu dám bỏ hết mọi thứ. Tôi còn tưởng hai người sẽ nắm tay nhau đến cuối đời.”
Kẻ không rành nói dối ngoảnh mặt đi nơi khác. Dẫu sao suốt nửa đời người, Hướng Vinh luôn chân thành đối xử với tất thảy, lời nói dối duy nhất của y cũng chỉ mỗi lần đó. Dù y có thể bình tĩnh thong dong trả lời Chu Thiếu Xuyên, nhưng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Thật lâu thật lâu sau, y dùng nụ cười nhạt trả lời hắn.
Đồ lừa đảo! Nói dối mà không chớp mắt!
Chu Thiếu Xuyên nghiền đầu điếu thuốc, vốn định mắng ba chữ “Kẻ lừa đảo” thì nhìn thấy một bạn nữ đứng trước cửa, vẫy tay với hai người: “Hai anh đẹp giai, qua đây chụp bô ảnh nào! Hình đẹp hay không là nhờ vào hai người đó!”
Chu Thiếu Xuyên đành nuốt hết mấy lời lên án vào bụng. Hắn liếc mắt nhìn kẻ lừa đảo, đi thẳng vào phòng riêng.
Tiệc tàn người tan. Hướng Vinh trở về căn phòng trống, từ đáy lòng đến cổ họng đều đắm trong vị chua xót. Y không muốn vẽ cũng không muốn đọc sách, nhưng ngã xuống giường lại không ngủ được.
Hướng Vinh pha một tách trà đặc, nhâm nhi mất ba giờ đồng hồ mà hơi men vẫn chưa bay hết. Y thay quần áo ra ngoài, dành bốn chục phút để sạc điện cho con Tesla rồi lái thẳng về chốn cũ —— Nơi mà y chưa bao giờ dám đặt chân đến.
Khu nhà máy quân sự ngày nào đã khoác lên mình diện mạo mới của nhà ở thương mại. Hướng Vinh đỗ xe trước ngõ, chẳng mấy chốc y phát hiện những người đi ngang qua đều là các khuôn mặt xa lạ.
Lẽ ra y nên quay lại thu dọn căn nhà kho sớm hơn, chuyển hết những di vật của bố mẹ sang nơi ở mới. Nhưng vì không dám trở về chốn cũ nên đã trì hoãn đến tận bây giờ. Y cũng không biết lý do vì sao mà mình chẳng dám về đây, song có lẽ men say tiếp thêm can đảm để y thử nhìn ngắm nơi chôn cất kỷ niệm và đau thương lần nữa. Y còn muốn đến 501 và 502, dẫu cho chỉ có thể đứng ở hành lang trông về cánh cửa cũng muốn nhớ lại khoảng thời gian ấm êm ngày trước.
Ngay cả người không dám đối mặt cũng đã đối mặt, hiện tại chẳng còn gì để y phải trốn tránh.
Năm ấy y từng suy đoán Chu Thiếu Xuyên có khả năng đã bí mật mua lại 501. Nhưng trải qua ngần ấy năm, ngay cả khi suy đoán đó là sự thật, có lẽ căn nhà cũng đã đổi chủ. Y đứng ở hành lang, phát hiện nơi đây khác hẳn những tầng khác —— Có tủ giày, và còn có cả rác thải sinh hoạt. Y tự dưng không muốn đứng bên ngoài tưởng tượng nữa. Y sẽ giả vờ tìm người và gõ nhầm cửa để mượn cơ hội thoáng nhìn căn nhà cũ.
Chẳng qua mới gõ hai lần mà y đã nhìn thấy lớp bụi mịn rơi xuống đất, lắng tai nghe thử thì hình như không có tiếng động nào vang lên bên trong. Y toan gõ thêm lần nữa nhưng chợt nghe thấy tiếng mở cửa phía sau lưng, tiếp đến là một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Bên kia không có ai, đừng gõ nữa.”
Hướng Vinh ngạc nhiên, tự hỏi vì sao Chu Thiếu Xuyên lại xuất hiện ở 502. Chẳng lẽ cậu ấy… vẫn sống ở đây?
Thế mà cậu ấy… vẫn muốn sống ở đây?!
Chu Thiếu Xuyên phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của y, hắn nhẹ giọng: “Nếu tới rồi thì vào ngồi một lát đi.”
Hướng Vinh như rơi vào màn sương mù dày đặc, chỉ biết cất bước vào trong theo lời hắn nói.
Hết chương 60
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!