Tôi Rất Đáng Yêu - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Tôi Rất Đáng Yêu


Chương 24


Edit: Ross

Kỳ Hạ đã làm nhục chiều cao của Chúc Nam Tinh bằng hành động hết sức Thiết Thực,sau đó liền coi như không có việc gì đút hai tay vào túi, chậm rãi theo sau cô:”Đi đâu vậy?”

Chúc nam Tinh lúc này vẫ đang phồng hai má,tiểu tử thối,nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Đi tới trung tâm mua sắm, ở ngay phía trước.”

Kỳ Hạ khẽ”ừm”, ánh mắt liếc qua khuôn mặt của Chúc Nam Tinh, từ đầu đến cuối vẫn nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Tòa nhà cao trước mặt chính là trung tâm mua sắm, tương đối lớn trong Hoa thành,nơi tập trung các gian hàng cảu khá nhiều thương hiệu nổi tiếng.

Vừa mới bước vào, toàn bộ cơ thể đã được bọc bởi một khối không khí ấm áp.

Chúc Nam Tinh thoải mái hưởng thụ, cởi khăn quàng cổ tròng lên tay chạy tót đi chơi.

“Cậu muốn mua mặt nạ hay kem dưỡng?” Chúc nam Tinh vừa đi vừa hỏi.

Kỳ Hạ không muốn sử dụng mấy thứ linh tinh đó chỉ vì một cái mụn, vì vậy Chúc Nam Tinh chưa kịp xoay người vào gian hàng mỹ phẩm, cánh tay duỗi ra, dễ như trở bàn tay liền tóm lấy cô.

“Ai ui”, Chúc Nam Tinh loạng choạng vì kháng cự. Quay đầu lại thấy Kỳ Hạ đang nắm khăn quàng cổ, không biết có chuyện gì:”Sao vậy?”

“Đi mua khăn quàng cổ đi!”Kỳ Hạ buông một câu,xoay người về phía cửa hàng bách hóa.

Đồng thời tay vẫn không buông.

Chúc Nam Tinh nhìn chằm chằm bàn tay đang giữ khăn quàng cổ,ngón tay tuy gầy nhưng rất khỏe,khớp xương saxhj sẽ rõ ràng,ở khoảng cách này còn có thể nhì thấy gân và mạch máu nổi lên trên mu bàn tay.

Cậu vẫn thật là……thậm chí chỉ nhìn tay thôi cũng làm người khác bị bức bách.

Chúc nam Tinh không nghĩ ngợi liền nhì xuống bàn tay của mình, dù hơi nhỏ nhưng rất mềm mại nha.

Ngón tay siết chặt chiếc khăn lông, len lỏi giữa các kẽ tay khiến da mu bàn tay trắng hơn.

Trước kia Chúc Nam Tinh hoàn toàn không để ý tới vấn đề giữa nam và nữ, nhưng từ khi Kỳ Hạ trở về Hoa thành,cô dường như có thể nhìn ra sự khác biệt này.

Nam nữ khác biệt,bốn chữ, không biết vì cái gì sau khi nghe lại khiến người ta rất dễ đỏ mặt.

Ánh mắt Chúc nam Tinh lóe lên,tầm mắt một lần nữa rơi trên mu bàn tay của Kỳ Hạ cùng chiếc khăn trên tay cậu.

Bỗng nhiên, chiếc khăn như được tích điện,dòng điện luồn vào cơ thể cô.

Đầu ngón tay tê dại,lan ra tận cùng đầu quả tim.

Khi cậu đang đi, chiếc khăn trên tay bị giật mạnh.

Chúc Nam Tinh ngẩng đầu,đối mặt với cái nhìn của Kỳ Hạ, hơi sửng sốt, liền đảo mắt xung quanh.

A, tới rồi khu bách hóa.

“Đến khu phụ kiện thôi!”Chúc Nam Tinh nói.

Kỳ Hạ “ừm”, nhìn bảng chỉ dẫn,rẽ người sang một bên. Chúc Nam Tinh đi theo cậu, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, tò mò liền ngước lại.Cô mờ mịt nhìn xung quanh,thấy mọi người đang bàn tán:”A Dễ thương quá!”, “Tôi thực sự hâm mộ với mấy người trẻ tuổi này!”, “Trông giống học sinh quá!”, “Tuổi trẻ!”

Những lời ày không ngừng truyền tới bên tai cô,Chúc Nam Tinh chắc chắn rằng họ đã hiểu lầm,loại hiểu lầm này làm người cô nóng lên.

Rất nhanh đã đến quầy phụ kiện,Kỳ Hạ chọn đồ cũng rất nhanh chóng,phù hợp với tác phong của cậu.

Dứt khoát, liếc một cái liền nhìn trúng, thứ còn lại không quan trọng.

Bởi vì tốc độ của Kỳ Hạ quá nhanh, toàn bộ quá trình chưa tới 20 phút, mà hiện tại thời gia……

Chúc Nam Tinhlấy điện thoại ra nhìn đồng hồ,ồ, chưa đến 3 rưỡi.

Vẫn còn một tiếng rưỡi nữa trước khi Chu Thư Đồng đến.

Chúc Nam Tinh yếu ớt nhìn Kỳ Hạ,nghĩ phải tìm điều gì đó làm thôi, nếu không cứ ngồi ở chỗ nghỉ chân này, sẽ bị sự im lặng của Kỳ Hạ làm cho điên lên mất.

Ánh mắt ngó nghiêng xung quanh,bỗng nhiên liếc tới người qua đường cầm một con gấu bông trong tay,mắt Chúc Nam Tinh liền sáng lên, túm lấy khăn quàng cổ.

Kỳ Hạ dừng bước, nhìn lại.

“Chúng ta đi khu giải trí đi!”Chúc Nam Tinh mong đợi nói:”Chơi mấy trò điện tử, còn có thể lấy được gấu bông!”

Kỳ Hạ nhìn vẻ mặt hưng phấn của tiểu gia hỏa này, cười nhạo một tiếng,phát ra âm thanh trào phúng:”Cậu là nhóc con sao!”

Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng khuôn mặt nhỏ liền nhíu lại, cảnh cáo:”Kỳ Hạ!”

Kỳ Hạ một bên cười xấu xa, một bên gật đầu:”Được, được, đi, đi đi”

Về cái thái độ có lệ này,Chúc Nam Tinh tỏ ra phi thường tức giận, bực tới nỗi phải làm cái gì đó để chứng tỏ bản thân.Vì vậy, từng bước từng bước, kéo Kỳ Hạ về phía khu giải trí, sau đó hoảng tới không hề hay biết mà mua hai mươixu tiền trò chơi.

Đưa mười lăm xu cho Kỳ Hạ, và giữ lại năm xu cho mình.

“Cứ chơi vui vẻ, không đủ lại mua tiếp!”

Kỳ Hạ liếc nhìn đống tiền xu trong tay, nhướng mày, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả.

Là……cảm giác bỗng nhiên có bạn gái chăm sóc?

Đôi môi mím chặt,Kỳ hạ nhướng mày, tầm mắt di chuyển tới cô gái đang cách cậu nửa thước.

Giây tiếp theo, híp mắt, tới gần.

Sau khi, Chúc Nma Tinh cúi người đút một đồng xu, mắt cô dán chặt vào cần gạt, vừa định bấm nút, cô chợt cảm nhận được có một luồng hơi thở mạnh từ phía sau truyền đến.

Hầu như cùng một lúc,toàn bộ phía sau lập tức cứng đờ.

Sau đó, một giọng nói từ tính vang lên truyền vào lỗ tai.

“Chơi cái gì vậy? Nếu cậu không bắt được, để yên cho tôi ngủ trong lớp!”

Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng động, đột nhiên quay lại,nắm lấy áo của Kỳ Hạ, đôi mắt lúng liếng phát sáng, suýt chút nữa muốn dán lên:”Thật sao?”

Mùi sữa xộc vào mũi khiến Kỳ Hạ bất ngờ,cậu nhắm mắt lại,cô gái đang cười, hàm răng trắng đều lộ ra, khóe miệng còn có một cái núm đồng tiền nông.

Trong một lúc,cậu nhẹ nhàng “ừm”, hất cằm “bắt đầu đi!”

Chúc Nam Tinh gấp không chờ nổi mà xoay người,đuôi tóc chạm vào chóp mũi của Kỳ Hạ lưu lại hương dầu gội thơm mát.

Kỳ Hạ giơ tay, đầu ngón tay xẹt qua lọn tóc Chúc Nam Tinh, rõ ràng chỉ là chạm nhẹ thôi nhưng cảm giác lại phóng đại lên gấp trăm lần.

Cậu ngước mắt,nhìn mái tóc dài đến ngang vai của cô,”Cậu cứ lạc quan đi,đừng có không biết xấu hổ mà thất hứa!” Giọng nói vui vẻ của Chúc Nam Tinh đánh gãy suy nghĩ của cậu. Kỳ hạ bước hai bước đứng bên cạnh Chúc Nam Tinh. Tầm mắt rõ ràng, có thể thấy thao tác của cô rất thuần thục,ánh mắt tập trung,bàn tay nhỏ bé cầm gậy điều khiển từ xa rất chặt làm đầu ngón tay trắng bệch.

Cả người tràn trề phong thái tự tin.

Kỳ Hạ nhíu mày, cảm thấy bản thân đang tự mình đào hố chôn mình.Ngay sau đó,thấy Chúc Nam Tinh lắc sang trái, rồi lại lắc sang phải, được một lúc liền chắc chắn bấm vào chiếc nút màu đỏ tròn.

Lúc này, Kỳ hạ cũng bị hấp dẫn lực chú ý,ánh mắt dính chặt vào cánh tay trong hộp kính kia.Di chuyển xuống một chút, lại di chuyển xuống một chút, cánh tay robot thả mạy nắm lấy một con búp bê màu hồng. “Ồ” búp bê cùng lúc rơi vào ô ra vào,Chúc Nam Tinh nhảy dựng lên, nhiệt tình lấy búp bê ra đưa tới trước mặt Kỳ Hạ,”Thắng rồi!”.

Thật không dám giấu giếm,Kỳ Hạ không khỏi kinh ngạc,nhướng mày,khóe môi cười nhẹ,đang định nói thì trước mắt lóe lên, giây tiếp theo con búp bê đã giơ lên ​​trước mặt.

“Tada, búp bê này tặng cho cậu!”Chúc Nam Tinh cực kỳ nghiêm túc nói:”Chào mừng cậu đến với Hoa Thành, hy vọng cậu có thể thuận lợi tốt nghiệp, sau đó chính mình thi đỗ vào một trường đại học và tới thành phố mà cậu mơ ước!”

Từ đôi mắt này, Kỳ Hạ mới thấy được tia chân thành mà bản thân đã đánh mất từ rất lâu.

Cậu suy nghĩ, nhận lấy búp bê bằng cả hai tay, khóe miệng rỗ lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói ra từng câu từng chữ rõ ràng:”Cảm ơn!”

Một tiếng rưỡi sau, Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương Lý Hạo xuất hiện ở cửa trung tâm mua sắm, cô nhấc điện thoại lớn tiếng hỏi:”Cái gì? Ở đâu? Khu vui chơi giải trí?”

Tôn Dương và Lý Hạo im lặng liếc nhau, rất khó tưởng tượng đại ca cùng tiểu khả ái cùng nhau xuất hiện ở khu vui chơi kiểu gì?

Sau khi xác định được vị trí chính xác,Chu Thư Đồng cúp điện thoại, vung tay nói:”Đi thôi!”

Tôn Dương không sợ chết mà nói:”Thực xin lỗi, là một người phát ngôn có tư cách xã hội chủ nghĩa, tôi muốn mang theo Qiang sản phẩm tại Trung Quốc,động tác này của cậu chính là muốn bị đánh bại ở Trung Quốc.”

“Này hôm nay có phải da cậu bị ngứa không?”Chu Thư Đồng xắn tay áo.

“Ừ, đúng đó toi là em trai Pikachu, da rất ngứa!” Tôn Dương vừa nói, vừa khát cầu sống sót mãnh liệt xách chân lên chạy.

Chu Thư Đồng đuổi theo,Tôn Dương gào lên mắng Lý Hạo không đáng mặt đàn ông.

Ba người đuổi bắt đến tận khu vui chơi, dừng ở chỗ chơi trò chạm xe máy.

Chu Thư Đồng thăm dò, tay mắt lanh lẹ vui vẻ tóm lấy Tôn Dương, suỵt, ý bảo bọn họ im miệng.

Tôn Dương nghi hoặc mà nhìn thoáng qua, kinh ngạc mở to mắt.

Phía xa, có một loạt chiếc xe máy nối tiếp nhau đang nổ máy.Trên xe có hai người, một nam một nữ, nữ đang ngồi trước mặt, dáng người nhỏ nhắn khiến cô hoàn toàn thu mình vào vòng tay của chàng trai, cô che mặt vì sợ hãi, hai vai co rút lại, nhẹ nhàng.

Nhưng vì tò mò, nên đã tách ngón tay ra và nhìn trộm.Chàng trai còn lại hơi cong lưng, hai mắt kiên định nhìn vào màn hình.Chân của người ấy rất dài, đường bắp chân rất đẹp khi đạp ga.

Chu Thư Đồng đến gần và nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người.

“A, Đụng vào đụng vào”

“Kỳ Hạ, Kỳ Hạ rẽ vào, rẽ vào…”

“huhu, Kỳ Hạ tôi sợ…………”

Kỳ Hạ: “Trật tự, ồn muốn chết.”

Chu Thư Đồng: “……”

Vâng, đây là một bộ phim thần tượng

Vẻ mặt vô hồn, móc điện thoại ra,mở camera, chụp mọi góc độ, đặt tên kho ảnh là《cuộc phiêu lưu của thiếu nữ cùng lão đại》

Ba mươi giây sau khi kết thúc chuyến thám hiểm, cảm giác chiếc xe không còn rung lắc dữ dội nữa,Chúc Nam Tinh mới đưa tay ra khỏi mặt.Đột nhiên một hơi thở nóng rực phả vào tai cô,đồng thời một giọng nói từ tính vang lên, “Tôi thắng rồi.” Chúc Nam Tinh lúc này mới nhìn lên thấy pháo hoa cùng dòng”Win” lớn trên màn hình,hạnh phúc mà thở phào nhẹ nhõm.

Cô định quay đầu khen Kỳ Hạ thì liền thấy Chu Thư Đồng”Ơ”, “Cậu đến rồi à!”

Kỳ Hạ nghe tiếng quay đầu lại, thấy được Chu Thư Đồng cùng với Tôn Dương và Lý Hạo đang dại ra ở một góc,cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi kéo chân dài đi xuống.Chúc Nam Tinh nhìn tới nhìn lui để xác định độ cao, đang muốn khom lưng tụt xuống thì cảm thấy bên hông có một bàn tay, Lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ.Chúc Nam Tinh ngốc một chút,ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Kỳ Hạ. Giống như vũ trụ rộng lớn, không có điểm dừng.Gần đến mức, Chúc Nam Tinh còn có thể thấy môi Kỳ Hạ thật sự rất mỏng, môi trên có hình chữ M ở giữa còn có viên châu nhỏ tạo thành đỉnh trái tim. Khi nhấp môi, khóe môi hơi mím lại tạo vẻ lạnh lùng.

Lúc này cậu đang cúi xuống nhìn vào cặp mắt đen tròn của Chúc Nam Tinh.

Cô còn có thể thấy được làn mi dày đen nổi bật dưới gốc độ này.Mà sâu trong đôi mi, cô thấy được chính mình.

“Đừng nhúc nhích.” Kỳ Hạ trầm giọng nhắc nhở.

Chúc Nam Tinh toàn thân cứng đờ,ngơ ngác mà nhìn Kỳ Hạ, sau đó cảm giác cả người bị Kỳ Hạ từ trên xe bế lên.Chờ hai chân hoàn toàn rơi xuống đất, Chúc Nam Tinh cảm thấy hai chân mình mềm như bông,giống như dẫm lên đám mây.Kỳ Hạ không chú ý tới sự biến hóa trên gương mặt Chúc Nam Tinh. Xoay người với lấy khăn quàng cổ treo trên tay lá.Quay người lần nữa liền nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô, nheo mắt:”Đỏ mặt cái gì?”

Chúc Nam Tinh giống như giẫm phải đuôi mèo, đôi mắt tròn lấp lánh, cánh môi hơi run.

“A” cô ngẩn ra,không biết tại sao lại lặp đi lặp lại câu phủ định:”Không có gì đâu, ah? Không có gì đâu? Nóng quá.”

Vừa nói cô vừa yếu ớt chạy tới bên Chu Thư Đồng bên Chu Thư Đồng, nắm chặt lấy tay cô ấy. Chu Thư Đồng nhìn liếc qua,trong mắt hiện lên ý cười,sờ sờ vào khuôn mặt ửng đỏ của Chúc Nam Tinh, nói đến ý vị thâm trường.

“Ừm, hơi nóng,mau ra ngoài đi, ở đây nóng quá, sắp làm tiểu khả ái của chúng ta bị bỏng mất!”

Chúc Nam Tinh lúc này đang đứng đờ người, bên tai vang lên tiếng ầm ầm, một chữ cũng không nghe thấy.

Quần chúng vây xem gồm Lý Hạo và Tôn Dương lại im lặng nhìn nhau, người trước lộ ra vẻ tươi cười xem diễn, người sau hơi cau mày, mắt lóe sáng, không nói gì.

Mỗi người “mang một ý riêng” đến quán lẩu hay tới,cách trung tâm mua sắm hai dãy phố,đi bộ mất khoảng mười lăm phút.Năm người, ghép đôi với nhau, thừa lại một mình Kỳ Hạ

Chúc Nam Tinh vốn đang đắm chìm trong sự gia tốc của nhịp tim,sau khi chú ý đến chi tiết này, lập tức thoát khỏi tâm trạng bất thường.

Cô lập tức túm Chu Thư Đồng đến bên cạnh,không có gì để nói:”Cậu ăn cay không?”

Kỳ hạ cũng không quá cao hứng:”Được”

Chu Thư Đồng quen biết Chúc Nam Tinh bao nhiêu năm nay, có thể nhìn thoáng qua thôi liền biết được Chúc Nam Tinh đang nghĩ gì,siết chặt lấy tay cô, thoải mái hỏi Kỳ Hạ:”Bao nhiêu thì được? Cay nhẹ, cay vừa? Cay lắm, cay bất thường? “

Kỳ Hạ nhấc mắt nhìn Chu Thư Đồng, môi mỏng khẽ nhếch:”cay vừa”

Nghe câu trả lời này, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, may thật, không phải hơi cay hay cay bất thường là được.

Vì vậy khi đến nhà hàng lẩu, một vài người đã sắp xếp gia vị ở đáy nồi một cách hài hòa vừa đủ.Ban đầu, bầu không khí của bữa ăn có chút gượng gạo, do Kỳ Hạ hơi trầm,nên những người khác cũng kìm nén sự ồn ào của mình.

Cho đến khi Lý Hạo hỏi: “Kỳ ca, nghe nói có người từ tam trung đến tìm anh?”

Kỳ Hạ bỗng nhiên dừng đũa,không hề giấu giếm mà khẽ “ừm”.

Chúc Nam Tinh không biết cụ thể mọi chuyện,có điểm kỳ quái, “Tam trung?Cậu cũng quen người ở tam trung sao?”

Lúc này Lý Hạo giải thích, “Không phải lúc trước Kỳ Hạ xử lý Cao Sơn sao, cậu biết đáy,trong trường học nào cũng có người nổi danh, trường chúng ta có Cao ca. Sau khi Cao Sơn đi rồi, mọi người liền đưa Kỳ ca lên làm lão đại, dù sao cũng là người mới chuyển đến, mấy trường bên ngoài đương nhiên là không phục, muốn đến…..”

“Làm quen.” Lý Hạo đổi một từ ngữ hoa mỹ hơn.

Quen biết Chu Thư Đồng đã lâu,Chúc Nam Tinh cũng có thể hiểu được”mấy tiếng lóng trong nghề”, cho nên hơi sửng sốt,nhanh chóng loát lại trong đầu.

Sau khi Cao Sơn chuyển đến trường khác,Kỳ Hạ chỉ bị thương hai lần.

Một lần, khi đang đợi cô ở bến xe, hôm đó cậu đã “xin nghỉ phép”, và một lần khác khi cậu không về nhà vào cuối tuần cách đây một thời gian.Nghĩ thế này thì chắc là lúc “xin nghỉ phép” rồi.

Chúc Nam Tinh cau mày, nhìn sang Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ tưởng cô sẽ “truyền đạo lý”, ai ngờ lại nghe thấy cô tỉnh bơ hỏi:”Cậu thắng à?”

Mọi người trên bàn đều sửng sốt,Tôn Dương không nhịn được bật cười,”Đương nhiên là thắng rồi,nếu không cậu nghĩ xem còn ai tới tìm nữa!”

Chúc Nam Tinh”Ồ” một tiếng, gật đầu:”Vậy thì còn được,nếu không bị thương mà thua thì thảm quá!”

Kỳ Hạ: “……”

Ngay sau đó lại nghe Chúc Nam Tinh hỏi:”À! Lần trước ai đánh cậu?”

Tất cả mọi người khi nghe vậy đều sững sờ,Chu Thư Đồng hiệp nghĩa, đập bàn:”Ai????”

Tôn Dương tiếp thêm một hơi, “Chính là, ai dám đánh Kỳ ca của chúng ta!!”

Kỳ Hạ nhìn Chúc Nam Tinh không nói thành lời, cô chớp mắt, cái gì cũng không biết.

Chúc Nam Tinh nhắc tới chuyện này, tận bây giờ vẫn chưa giải quyết được,vì vậy Kỳ Hạ không muốn đề cập đến nó. Nhưng sau khi nghĩ tới mạng lưới quan hệ của Tôn Dương, Lý Hạo, liền nheo mắt lại tóm tắt ý:”Nghi ngờ là người của Cao Sơn!”

“Nghi ngờ!?” Tôn Dương hỏi.

“Đúng” Kỳ Hạ trả lời.

“Chết tiệt!” Tôn Dương vẻ mặt đầy phẫn nộ,”“Thật con mẹ nó không biết xấu hổ, có gan tự mình làm,chơi bẩn thì còn gì là đàn ông nữa!”

Lý Hạo tính cách trầm ổn,không phụ họa cùng chửi,bình tĩnh phân tích:”Đa số anh em của Cao Sơn đều học trường kia, còn lại Tiểu Ngư và Tiểu Tôm đang học trung cấp nghề,nhắc mới nhớ, trường học của chúng ta có một người,trước kia có theo hắn, hay tóm lại tra một chút!”

Tôn Dương: “Trương Chi phải không?thằng đấy ất ơ, bắt lấy cũng vô ích!”

Lý Hạo:”Hỏi đi! Dù sao Cao Sơn cũng đi rồi,hắn không có chỗ dựa,may không hỏi để anh Kỳ hỏi,còn nếu mày không tra ra thì ở đấy mà suy đoán suy đoán,ai làm chủ thiên hạ bây giờ?”

“Tuyệt,nghe quân nói một buổi, thắng đọc sách mười năm nha!” Tôn Dương dựng thẳng ngón cái:”Vẫn là Lý quân sư của chúng ta anh minh!”

Lý Hạo cười ôm quyền, “Khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Khi mọi người đang mải khen ngợi Lý Hạo đa mưu túc trí,chỉ có Chúc Nam Tinh nghi hoặc một vấn đề, “Kỳ Hạ,cậu với Cao Sơn có mâu thuẫn sao?”

Mọi người nghe xong đều sững sờ, đúng vậy, có vẻ như Kỳ Hạ vừa mới chuyển tới đã cùng Cao Sơn trở mặt thành thù.Kỳ Hạ từ đầu tới cuối đều im lặng dùng bữa, lại nhớ tới bản mặt khốn nạn của Cao Sơn và Trương Chi khi nhắc tới Chúc Nam Tinh,tức khắc nhai cơm như nhai sáp.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? ăn cơm!”Kỳ Hạ từ trong nồi gắp một miếng ngó sen nhét vào bát Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh cúi đầu nhìn thức ăn trong bát, vẻ mặt bi thảm:”Không muốn ăn cái này.”

Kỳ Hạ nhàn nhạt liếc cô phun ra một câu:”Người kén ăn thường không cao thêm được.”

Chúc Nam Tinh: “……”

Lại biến thành cái túi keo kiệt.

Tức chết!

Lớn lên sẽ cao ghê gớm cho cậu xem!

Hừ!

Vừa cắn ngó sen vừa mắng thầm,hy vọng ngày mai có thể cao thật nhanh.

Một bữa tối hái hòa đã kết thúc,Chu Thư Đồng, Tôn Dương cùng Kỳ Hạ nói đùa mấy câu mới coi là trút bỏ gánh nặng.

Chu Thư Đồng:”Mấy em gái nhỏ trong trường chúng ta đều bị anh mê hoặc hết rồi, thì ra là đã sớm thể hiện “bản sắc” đặc biệt của mình rồi!”

Kỳ Hạ lười biếng xốc mắt, lạnh đạm bước đi,nghe xong lời của Chu Thư Đồng, khóe môi khẽ nhếch,sau đó nhìn về phía người”Lùn” bên canh:”Cậu cùng cô ấy chơi nhiều năm như vậy?”

Chúc Nam Tinh gật gật đầu, “Đúng vậy,có chuyện gì sao?”

“Chậc, chậc, tôi còn nhỏ như vậy,không hiểu mấy em gái nhỏ mê hoặc là cái gì?” Kỳ Hạ nghiêm túc nói:”Các cậu liền như vậy tôi sẽ không thèm chơi với các cậu nữa, hừ!”

Chúc Nam Tinh nghe xong cảm thấy rất có lý,vì thế liền nghiêm túc quay ra Chu Thư Đồng răn dạy:”Đồng Đồng,tớ cũng cảm thấy tâm tư của cậu mấy hôm nay toàn hướng tới mấy vấn đề này, không tốt đâu,huống chi Kỳ Hạ không hiểu chuyện này,vì vậy đừng nói đề cập tới nữa!”

Chu Thư Đồng bị “tổn thương” sau khi nhìn thấy giọng điệu và bộ dạng nghiêm túc của Chúc Nam Tinh:”Cậu có tin mấy loại chuyện vô nghĩa này không?”

Chúc nam Tinh suy nghĩ một chút quay sang Kỳ Hạ hỏi:”Cậu lừa tôi?”

“Không có.” Kỳ Hạ đáp rất kiên quyết, “Tôi thực sự rất đơn thuần nha!”

Chu Thư Đồng “…….”

Đúng là lão đại không biết xấu hổ!

Tôn Dương: “……”

Tiểu khả ái mau mau chạy, cậu không phải đối thủ của đồ máu lạnh xấu xa này!

Lý Hạo: “…”

Không còn gì để nói.

Bọn họ đi một đường tới thẳng trạm xe buýt,Chúc Nam Tinh muốn ngồi chuyến trước,cô kéo ống tay Kỳ Hạ:”Xe tới rồi!”

Lý Hạo chú ý tới chi tiết này, lơ đãng hỏi:”Hai người tiện đường à?”

“Đúng vậy.” Chúc Nam Tinh nói, “Cậu ấy đang sống ở nhà tôi!”

Lý Hạo kinh ngạc “Cái gì?”

Tôn Dương vẻ mặt khiếp sợ “Hả?”

Chúc Nam Tinh chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói mối quan hệ giữa cô và Kỳ Hạ với bọn họ.

“A, cậu ấy là anh trai của tôi____”

“Chúc Nam Tinh” Kỳ Hạ nói:”Xe tới rồi!”

Chúc Nam Tinh”Ồ ồ” hai tiếng,nhanh chóng vẫy tay chào Chu Thư Đồng cùng mấy người khác rồi nói”tạm biệt”, sau đó liền bị Kỳ Hạ thúc giục lên xe.

Lên xe,Kỳ Hạ nhớ tới ánh mắt của Lý Hạo,bất động thanh sắc mà nhíu nhíu mày, “Cậu cùng Tôn Dương, Lý Hạo quen biết từ trước sao?”

“Đúng vậy, bọn tôi học chung một trường sơ trung, có phải rất có duyên không?”

Kỳ Hạ trong lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đúng thật rất có duyên.

Khi về tới nhà, Chúc Cửu Tứ cùng Trình Ninh Diệc do bận xã giao nên vẫn chưa về nhà,Kỳ Hạ, Chúc Nam Tinh một trước một sau lên lầu.

Lú ngang qua phòng Kỳ Hạ,cậu đột nhiên nói:”Này, yêu sớm không tốt đâu, hiểu chưa?”

Chúc Nam Tinh nói”Ah”,”ai yêu sớm?”

Nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của cô, Kỳ Hạ nghĩ thầm, điên rồi à?,tự dưng nói với người còn chưa biết tới điều này làm gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN