Tôi Rất Đáng Yêu - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tôi Rất Đáng Yêu


Chương 25


Edit:RossKhông sao mà em đây rồi Anh ơi Buồn cứ khóc, bao lâu nay anh đã cố mạnh mẽ rồiVề việc lợi dung Trương Chi phản công Cao Sơn,Tôn Dương hiển nhiện rất hứng thú,thậm chí biểu hiện còn tích cực hơn Kỳ Hạ.

Tiết tự học buổi tối chủ nhật,Kỳ Hạ cùng Chúc Nam Tinh lần lượt đi vào,Tôn Dương vừa thấy Kỳ Hạ ánh mắt đã sáng lên,khom người ngồi xuống chỗ của Chu Thư Đồng.

“Kỳ ca, tan học đi chặn Trương Chi”Tôn Dương xoay người ghé vào bàn Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ nhướng mày, cảm thấy biểu tình này của Tôn Dương hơi quá mức nhiệt tình.

Lý Hạo theo sau thấy được biểu tình của Kỳ Hạ,trầm ngâm giải thích:”Đây là một câu chuyện dài,nhưng tóm lại,Dương sư huynh uy phong lẫm liệt của chúng ta trước kia toàn bị Trương Chi cướp bóc, bắt nạt,nhớ trước đây Dương sư huynh vẫn là một cậu bé non nớt, chưa có kinh nghiệm nhân sự____”

Tôn Dương tới đây không chịu nổi nữa, một chưởng bổ vào đầu Lý Hạo:”F uck you, Mày biến!”

  • Nguyên văn câu nói này 你给我滚蛋= ĐCM ở Việt Nam.

Lý Hạo còn rất hứng thú:”Chính mồm mày nói đấy!”

Thật ra, Tôn Dương rất ngại khi nói về quá khứ nhục nhã trước đây của mình,cậu gãi đầu lúng túng nói:”Ai,không phải chỉ có mỗi chuyện đó thôi sao? Hồi mới học sơ trung, vẫn là học sinh giỏi, buổi tối về nhà bị thằng cờ hó Trương Chi kia chặn lại. Sau này lão tử lặn lội làm lên tên tuổi, thằng khốn đó liền quay đít theo đuôi Cao Sơn. Ai nha! nói thì hơi đau não, nhưng hiện tại không phải rất tốt sao! Đây chính là cơ hội! Kỳ ca, anh phải rửa hận cho huynh đệ!”

Loại sự tình này trong mắt Kỳ Hạ quả thực có thể miêu tả là”ý hay”. Nếu suy nghĩ, chuyện này đặt ở trước, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hơn, cũng không nhất thiết phải xử lý ngay.

Nhưng Kỳ Hạ nghĩ, từ hồi Cao Sơn chuyển đi tới nay đã hơn một tháng. Cậu biết hồi đó cậu cũng hơi quá tay,cho dù Cao Sơn có sắt đá đến mấy cũng phải nằm một chỗ ít nhất một tháng.

Bây giờ thời gian đã trôi qua, hẳn hắn sẽ năng lực để lăn lộn.

Kỳ hạ nhìn về phía Chúc Nam Tinh đang ngồi chỗ Tôn Dương trò chuyện với Chu Thư Đồng, sau đó mí mắt rũ xuống,khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không.

Hiện tại cậu không muốn phải tung hoành,còn có rất nhiều điều thú vị cần làm.

Vì thế lập tức đáp ứng:”Được, lát nữa qua đó một lát!”

Tôn Dương tâm tình yên ổn, vui vẻ quay về chỗ ngồi.

Chu thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh cũng quay về chỗ ngồi.Chu Thư Đồng hiển nhiên cũng rất hứng thú với vấn đề này, quay xuống hỏi:”Này Kỳ ca, bao giờ các cậu đi?”

Kỳ Hạ ngước mắt, “7 giờ rưỡi.”

Có 10 phút giải lao từ 7:30 đến 7:40, đối với việc xử lý một con tép riu vậy là đủ rồi.

“A, lo quá!” Chu thư Đồng suy nghĩ một lát:”Hay mình có thể tham gia náo nhiệt được không?” cô vừa nói vừa lôi kéo Chúc Nam Tinh.

Đầu óc Chúc Nam Tinh bây giờ chỉ nghĩ tới bài kiểm tra cuối kỳ, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi,nghe nói do giáo viên ngoại thành ra đê, câu hỏi đặc biệt khó, nhằm kiểm tra chất lượng học tập của các học sinh trung học.

Loại đề khó này chủ yếu tập trung vào các môn Toán, Lý, Hóa và tiếng Anh. Các môn khác Chúc Nam Tinh không quá lo lắng nhưng còn Toán…..

A, cá nhân đặc biệt lo lắng.

Vì vậy, Chu Thư Đồng đề nghị đi xem náo nhiệt, Chúc Nam Tinh thật sự không muốn đi:”Hả! Cậu muốn đi?”

“Đừng đi.” Kỳ Hạ trầm giọng cự tuyệt, giọng điệu không cho phép:”Rắc rối!”

Chu Thư Đồng đại khái đoán được Kỳ Hạ cố kỵ Chúc Nam Tinh, không muốn cô thấy được mấy cái hình ảnh bất lương này, đành bẹp miệng nói câu:”Được!”

7 giờ rưỡi chuông đồng hồ lập tức vang lên, Tôn Dương gấp không chờ nổi đứng dậy, hùng hổ hét lớn:”Ha!”

Nhiều người trong lớp sửng sốt,ngồi ở phía trước là Kiều Oánh Oánh đại biểu môn toán, tay run lên bần bật làm đổ nước nóng lên bàn.

Cô thét đến chói tai,đột ngột đứng lên trốn sang một bên.

Bởi vì tránh né kịp, mọi người không có việc gì, nhưng phân nửa sách và bài thi trên bàn đều ướt nhẹp.

Kiều Oánh Oánh tức đến phát khóc, quay đầu hung hăng trừng ắt với Tôn Dương, “Tôn Dương cậu bị làm sao mà tự dưng ngoác mồm ra vậy!”

Tôn Dương “Ai da” một tiếng, cầm lấy giấy trên bàn Lý Hạo, đặt che lên bàn, cúi đầu xin lỗi:”Thực ngại quá, xin lỗi xin lỗi,đại biểu xin rộng lượng tha thứ,xin ngài cho tôi đi đi, tôi còn có việc cần làm!”

Kiều Oánh Oánh trừng mắt, nắm lấy tờ giấy:”Cút ngay!”

“Vâng” Tôn Dương vui vẻ lăn tới hàng cuối cùng,tụ tập cùng Kỳ Hạ, Lý Hạo, sau đó vội vàng đi tới tòa nhà dạy học thứ ba.

Ngay sau khi Tôn Dương rời đi, lớp học liền khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu. Chu Thư Đồng nhìn thoáng qua Kiều Oánh Oánh, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần nhớ tới bộ dáng cúi người của Tôn Dương liền nổi nóng.

“Cái quái gì vậy!” Cô tức đến mức chửi bới.

Chúc Nam Tinh nhận ra cảm xúc có chút lạ của Chu Thư Đồng, nghiêng đầu hỏi:”Làm sao vậy?”

“Còn mắc bệnh công chúa!”Chu Thư Đồng hất mũi chỉ vào Kiều Oánh Oánh “Chính mình bị Parkinson còn trách người khác, nghĩ mình là tiểu công chúa để người khác cưng chiều cả đời à?”

  • Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.

Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng vài người xung quanh có thể nghe thấy được.

Kiều Oánh Oánh đương nhiên cũng nghe thấy,cô đã tức vì bị làm ướt sách lại còn nghe thấy câu nói đó của Chu Thư Đồng, ném khăn giấy,quay sang nói:”Chu thư Đồng? cậu có ý gì? Cậu nói ai bị Parkinson cơ?”

“Ai nói ai? bâng quơ?” Chu Thư Đồng nhún vai, một chút cũng không sợ:”Đây là cuộc sống tập thể, không thích về nhà tự học đi, dù sao có tiền cũng có thể thuê giáo viên mà?”

Tất cả mọi người trong lớp đều biết Chu Thư Đồng là nữ hán tử không dễ chọc, nhất thời không ai dám đứng ra nói rõ lí lẽ.

Kiều Oánh Oánh không thể nói lại được Chu Thư Đồng, tất cả mọi người đều thờ ơ như vậy,trong lúc này toàn bộ ủy khuất trào ra, bật khóc.

“Cậu châm chọc ai?Chu Thư Đồng cậu cảm thấy đủ chưa?Không phải chỉ là một chút lộn xộn thôi sao?Đến tận bây giờ vẫn còn nhớ à?Cậu định tính toán quấy rầy tôi đến bao giờ?”

“Ồ, ngài xin đừng nói vậy, tôi nào dám quấy rầy ngài!”Chu Thư Đồng ném cây bút trên tay xuống bàn, kéo Chúc Nam Tinh đứng dậy:”Tiểu khả ái,cùng đi vệ sinh với tớ nhé!”

Chúc Nam Tinh lập tức chạy bước nhỏ đuổi theo, trên hành lang không ngừng khuyên nhủ:”Đừng tức giận!”

“Cái quái gì vậy!” Chu Thư Đồng vẫn còn tức, trực tiếp nổ tung:”Đi đạp ngựa!”

Chúc Nam Tinh biết Chu Thư Đồng cùng Kiều Oánh Oánh có mâu thuẫn,mọi chuyện cũng bởi vì Tôn Dương.

Hồi sơ trung, mọi người cùng học chung một lớp, tối học bù xong mọi người cùng về nhà, Tôn dương thấy Kiều Oánh Oánh một mình liền đưa cô ấy về nhà, kết quả Tôn Dương bị trộm mà không hề hay biết.

Do Trương Chi làm.

Nhưng Kiều Oánh Oánh lại không bị sao,mãi sau này mọi người mới biết người Trương Chi muốn cướp là Kiều Oánh Oánh,Kiều oánh Oánh sợ nên mới nói rằng có nam sinh đưa cô ấy về nhà, cậu ta có tiền, hẳn là chưa đi xa, trọng điểm là,trong tay cậu thực sự có tiền.

Trương Chi nghe xong lập tức đuổi theo Tôn Dương.

Nếu điều gì khó chịu nhất thì đó chính là tiền đóng học của Tôn Dương, hơn nữa hồi đó Tôn Dương cùng Kiều Oánh Oánh còn ngồi cùng bàn.

Và….cậu thích Kiều Oánh Oánh.

Cũng chính sau sự việc này,Tôn Dương bắt đầu qua lại với các học sinh kém, theo họ”đấu thiên hạ”.

Chu Thư Đồng quen Tôn Dương đã rất nhiều năm rồi,biết rõ tính của Tôn Dương như thế nào,nên Tôn Dương thành ra cái dạng như vậy cô ấy luôn đổ lỗi lên đầu Kiều Oánh Oánh.

“Được rồi.” Chúc Nam Tinh an ủi nói,”Bọn họ không phải đã đi tìm Trương Chi rồi hay sao?Sắp báo được thù rồi!”

Chu Thư Đồng ậm ừ, ghé đầu lên lan can,màn đêm bao trùm lên toàn bộ khuôn viên trường,chỉ có những ngọn đèn đường len lói,thắp sáng một góc trên khuôn viên rộng lớn.

Gió mùa đông lướt qua màn đêm tĩnh lặng,Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng bất bình của Chu Thư Đồng, nhỏ giọng lầm bầm:”Trả thù thì có lợi ích gì, cây bạch dương nhỏ đáng yêu của chúng ta mãi mãi không thể trở về được nữa!”

*

Tòa nhà dạy học thứ ba.

Hành lang so với tòa nhà một yên tĩnh hơn nhiều,những con người này nửa năm nữa sẽ đối mặt với kỳ thi đại học,thời gian như khăn ướt,vắt lâu còn không khô nổi.

Tôn Dương dẫn đầu, theo sau là Lý Hạo, Kỳ Hạ lại chậm chạp như đi dạo phố.

Bên này cách tòa nhà dạy học một có hơi xa,cho nên có rất ít người chưa gặp qua Kỳ Hạ.

Trên hành lang, một bóng người dài bất cần lướt qua,người thiếu niên có đôi lông mày kiếm cùng ánh mắt sáng như sao, rất thu hút.Không ít người ghé mắt nhìn qua, dần dần sôi nổi bàn tán.

Kỳ Hạ không để ý.

Tôn Dương ngựa quen đường cũ mò tới cửa lớp Trương Chi, liếc cửa sau,không có người.Cậu cười hỏi chị gái ngồi gần đó”tiền bối,Trương Chi lớp chị đâu rồi?”

“Trương Chi?” Nữ sinh này đang mải mê xem chương trình tạp kỹ, miệng nhai kẹo cao su, nhìn quanh lớp lắc đầu:”Không biết, vào nhà vệ sinh kiếm xem!”

Dứt lời tiếp tục vùi đầu vào điện thoại.

Tôn Dương nghe vậy càng tốt, không cần bọn họ động tay động chân kéo vào nhà vệ sinh. Quay đầu cao hứng thúc giục”Ây, ây, toilet, nhanh lên”

Kỳ Hạ còn chưa tới đã bị Tôn Dương túm vào nhà vệ sinh, năm ba cao trung trong toilet đều vắng người, chỉ có vài người không học ra đây hút thuốc.

Thấy có ba người hùng hổ bước vào, lần lượt quay đầu bỏ đi.

Năm ba chả ai muốn gây chuyện,họ chỉ muốn mau chóng kết thúc cao trung một cách yên bình.Tôn Dương nhìn người không bao giờ sai lệch,quét mắt qua rồi hét lên:”Trương Chi!”

Trương Chi cũng không biết là ai liền nói”ai”, cùng lúc đó vang lên tiếng bơm nước.Cánh cửa trong cùng lập tức bị mở ra,Tôn Dương nhanh chóng tiến lên phía trược, ấn hắn vào tường.

Tôn Dương cao 1m8, sức lực không hề nhỏ,ngược lại Trương Chi như một con khỉ ốm, chưa kịp phản kháng đã bị quật ngã.Hắn mất cảm giác,thậm chí còn không nhìn ra người nào:”Fuck, mày là thằng nào?”

“Ông nội mày!”Tôn Dương giơ chân đá vào đầu gốiTrương Chi, lập tức đầu gối liền mềm nhũn ra,càng không có sức mà tiến tới.

“Tao chờ cái chân này ba năm rồi,thế nào, vui không sung sướng không?”Tôn Dương chỉ vào một bên chân,sau đó kéo mạnh Trương Chi vào trong phòng.

Trương Trì không đứng vững,một chân giẫm vào bồn nước tiểu, lúc này mới thấy rõ ràng là ai,còn thấy Tôn Dương không phải đi một mình, lập tức co rút bả vai” Vị này không phải là Dương sư huynh sao? Làm sao vậy, có chuyện gì, anh làm sao vậy?”

Tôn Dương càng vui vẻ, nhưng lửa giận giữa mày vẫn không thuyên giảm:”Sao vậy Trương ca,sao lại lúng túng vậy?”

Trương Chi không nói lời nào, liếc mắt liền thấy một người đứng ở phía sau Tôn Dương cùng Lý Hạo. Cậu đang nghiêng người, hai tay đút túi, mặc đồ đen, không đứng thẳng nhưng rất có khí chất.Áp lực này vô hình khiến Trương Chi nhớ đến một người.Lúc này Kỳ Hạ nghiêng người,Trương Chi nhìn chằm chằm, hắn nghĩ mình xong rồi.

“Kỳ, Kỳ Hạ?”Từ khi Cao Sơn chuyển trường cái tên này hắn đã nhớ mãi trong đầu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới tìm.

“Kỳ mẹ mày! Kỳ Hạ để cho mày gọi là gọi được à!”Tôn Dương giơ tay đập lên đầu Trương Chi một cái.Trương Chi lúc này mới ngẩn ra, “Anh ấy, Kỳ ca, có chuyện gì không?”

Kỳ Hạ nhíu mày không thích Trương Chi gọi mình bằng cái giọng này.Trong đám của bọn họ, ca chỉ có huynh đệ mới được gọi như vậy.

“Cùng Cao Sơn có quan hệ gì?” Kỳ Hạ thẳng thắn nói, xốc đôi mắt đen hỏi hắn.Trương Chi nhớ lại đêm đó,khi Kỳ Hạ vung một nắm đấm trên mặt Cao Sơn, nghiêng mặt nhìn hắn cũng giống y hệt ánh mắt này.Không chút để ý, lại cũng đủ kinh sợ người.Trương Chi hàm răng run lên, “Không có.”

Kỳ Hạ có vẻ đoán được hắn sẽ trả lời như vậy:”Có thể liên lạc với hắn không?”. Trương Chi nuốt nước miếng, “Đã lâu, không liên lạc với hắn, không biết hắn đã đổi số điện thoại di động.”

“Cái gì cũng được, cứ gọi đi!”Kỳ Hạ không muốn ở đây quá lâu:”Hỏi chân hắn đỡ chưa. Tưởng chơi bẩn là giỏi à?”

Trương Chi gật đầu, “Được,đã hiểu”

Ba hoặc hai câu, giải thích rõ ràng, và kết thúc.

Kỳ Hạ xoay người liền đi, Tôn Dương vẫn chưa hết hận đá vào chân hắn một cái, trước khi đi còn chỉ vào mặt Trương Chi:”Lão tử cho mày tiền, sau này mua quan tài về dùng!”

Trên đường trở về, sắc mặt của Tôn Dương không tốt lắm.Cậu biết kỳ thật Kỳ hạo không cần đi chuyến này,tới đây chỉ để trợ giúp cậu.Nói thật, trước kia cậu đối với Kỳ Hạ thật ra chỉ là nịnh bợ, không nghĩ tới Kỳ Hạ thực sự coi cậu là anh em.

Trước khi vào lớp,Tôn Dương hét lên:”Kỳ ca, đi vệ sinh một lát!”

Lý Hạo không hút thuốc, nghe tiếng gọi chào hỏi qua trực tiếp vào lớp.

Kỳ Hạ liếc Tôn Dương đoán chừng có chuyện nên không từ chối.

Trong nhà vệ sinh,Kỳ Hạ đứng sang một bên, tóc đen rũ xuống,trên mặt càng thêm một chút khí lực. Tôn Dương đưa cho cậu một điếu thuốc đã châm hộ. Cậu dựa vào tường, trong lòng nghẹn khuất.

Sau một hồi phát tiết, tâm trạng cũng không khá lên được.

Trước đây, cậu ghét nhất những người như Trương Chi, dựa vào số đông mà ép người khác vào nhà vệ sinh để bắt nạt.

Hiện tại, cậu cảm thấy ghét chính mình.

“Kỳ ca” lại nhấp thêm một ngụm không khí,Tôn Dương lên tiếng, giọng nói có chút ngẩn người, “Cảm ơn cậu, hôm nay.”

Kỳ Hạ nhẹ nhàng phun ra khói thuốc, khói trắng ngà từ từ bay lên,sau khi hút một hơi, cậu rút điếu thuốc ra, hỏi Tôn Dương: “Tôi chỉ làm điều chính đáng thôi,ở đây nhìn vậy không quen”

Tôn Dương sững sờ, hai mắt đột nhiên đỏ lên.

Con trai có lệ đưa điếu,nhận điếu là xem trọng nhau,hút thì coi như anh em.Kỳ Hạ cũng không quen với việc này,nhưng vẫn làm,trước khi đưa,có kêu Tôn Dương lại, cậu ta hiểu rõ ý nghĩa của việc này hơn ai hết.

Cậu nghiêng đầu ho nhẹ,đè nén sự khó chịu nơi cuống họng, sau đó gật đầu nói:”Được!”

Dứt lời cuối cùng cũng thấy hài hòa.

Trước khi cả hai ra ngoài, Tôn Dương nói:”Kỳ ca, sau này có chuyện cứ tìm tao!”

Kỳ Hạ cười cười, vỗ tay Tôn Dương, rồi xoay người rời đi.

Ở lứa tuổi thiếu niên, tình bạn giữa các chàng trai luôn đến thật giản dị mà sâu sắc.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc,Chu Thư Đồng rời đi mà không cầm theo một quyển sách nào.Chúc Nam Tinh vốn dĩ muốn cùng cô ấy nói chuyện một lát, nhưng thấy tâm trạng Thư Đồng không tốt, cô cũng không muốn làm phiền.

“Tôn Dương” Suy nghĩ một lát liền vỗ lưng Tôn Dương:”Đồng Đồng tâm tình không vui, đuổi theo xem cô ấy thế nào đi!”

Tôn Dương nhất thời không hiểu chuyện gì:”A?đuổi theo cô ấy?tiểu khả ái à điều này không thích hợp đâu, tâm tình cô ấy không tốt tôi liền đuổi theo sao được?tôi đây tâm tình cũng không tốt sao quốc gia không gán một đối tượng khác đi!”

Chúc Nam Tinh không hiểu Tôn Dương đang nói gì, chớp chớp mắt hỏi:”A chuyện này với đối tượng khác có liên quan gì?”

Là người ngoài cuộc tỉnh táo, Lý Hạo thở dài vỗ vai Tôn Dương:”Bảo đuổi theo thì cứ đuổi theo đi,chất thải màu vàng trong đầu mày vẫn không rơi ra ngoài được à?”

Một câu này liền đem đầu óc Chúc Nam Tinh minh bạch, “ai nha”, mặt có chút hồng:”Nghĩ gì vậy! Tôi sẽ nhờ cậu tìm cô ấy và cùng cô ấy về nhà thôi.”

“Ôi ôi ôi,cái đò nữ hán tử kia,cô ấy làm vậy liền thỏa đáng sao? Đang ế thì tâm tình sao tốt được,cái con người đó ăn cơm chiều cũng uống trà sữa được, rồi còn ăn bánh rán, ăn ngon như vậy sao tâm trạng lại không tốt được?”Tôn Dương vừa thu dọn sách vở vừa lảm nhảm nhanh chóng ra ngoài.

Lần lượt chỉ còn lại hai người Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ không nhúc nhích, cô nghĩ cậu vẫn chưa muốn đi, nên tự mình đắm chìm trong biển câu hỏi.Khi làm bài, Chúc Nam Tinh rất hay có thói quen cắn đầu bút, mà hôm nay bút bị hỏng, đầu nắp bị bung ra. Vì vậy Chúc Nam Tinh cắn và hút nó, trực tiếp mút luôn dầu mực.Chất lỏng vừa đưa vào miệng có vị lạ lập tức làm vị giác của cô tê cứng. Chờ đến khi có phản ứng, gương mặt nhỏ đột nhiên nhíu lại,cô kêu lên một tiếng,cúi người khạc nước bọt.Kỳ Hạ vốn dĩ đang xem chương trình trận đấu trực tiếp,thấy Chúc Nam Tinh đột nhiên đứng lên nhổ cái gì liền kinh hãi.Cậu cúi đầu xuống, mặt đất đỏ rực.

Gần như ngay lúc đó, cậu bật dậy, túm lấy Chúc Nam Tinh, miệng toàn là máu.Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thật chặt, đôi môi đỏ mọng càng làm cho khuôn mặt cô trắng hơn.Trong khoảnh khắc, hai khung hình mờ ảo lóe lên trong đầu cậu, sắc mặt tái nhợt, máu không tự chủ được chảy xuống.Nỗi sợ hai không một tiếng động lặng lẽ chui vào mắt Kỳ Hạ,thân thể cậu run lên,nhanh chóng phản ứng lại.

“Sao vậy?Tối nay đã ăn gì?”Kỳ Hạ vừa nói vừa kéo Chúc Nam Tinh ra khỏi chỗ ngồi, cô chưa kịp giả thích đã bế thốc cô lên chạy ra ngoài.Hầu như không có ai bên ngoài lớp học, và màn đêm dữ dội, chỉ có một ánh sáng yếu ớt chiếu qua.Trái tim Kỳ Hạ tựa như ánh sáng yếu ớt này,bị màn đêm dày đặc đè ép, giọng nói không tự chủ được run lên, nhưng tốc độ ngày càng nhanh, “Chúc Nam Tinh, không sao đâu sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi!”Chân trước mới ra phòng học, Kỳ Hạ liền cảm giác Chúc Nam Tinh ôm lấy cổ cậu.Nếu lúc này cậu không nửa tỉnh nửa mê, liền có thể cảm nhận được lực tay của cô rất mạnh, không hề có nửa phần yếu ớt nào.

Chỉ tiếc là trong đầu cậu chỉ toàn những hình ảnh lộn xộn.Bỗng nhiên, CChúc Nam Tinh mở miệng, “Kỳ Hạ”.

Kỳ Hạ dừng lại,cúi đầu, tầm mắt rơi vào lông mi đang run rẩy của Chúc Nam Tinh, cậu mím môi,giọng nói từ trong tiềm thức phát ra thật nhẹ:”Không sao, chúng ta đi khám bệnh____”

“Đây là dầu bút”Chúc Nam Tinh lấy mu bàn tay lau môi dưới.

Kỳ Hạ không hiểu,dừng bước, cúi đầu,Ánh mắt dừng ở trên mu bàn tay Chúc Nam Tinh, cùng khuôn miệng lem luốc kia.

“Dầu bút” Chúc Nam Tinh ghét bỏ nói, lè lưỡi ra muốn phun tiếp.

Kỳ Hạ: “……”

Mặt không cảm xúc buông cô ra,im lặng trong vài giây.Kỳ Hạ quay người bước sang một bên lan can.Thật giống như…..cậu ôm lấy lồng ngực thở dốc ra một hơi, Kỳ Hạ tưởng…..suýt nữa…….

Cậu hít sâu một hơi,vẻ mặt trầm tư đi tới gần Chúc Nam Tinh, nghẹn nửa ngày mới nói ra câu:”Não bộ của cậu bị thủng ở đâu à?”

Chúc Nam Tinh cười gằn, thật sự rất khó chịu, “Cậu có nước không?”

Kỳ Hạ bật cười vì tức giận,bực mình với Chúc Nam Tinh chẳng khác nào đi đấm vào đống bông.Cô ấy rất mềm mại nên cô ấy không khó chịu hay cáu kỉnh hay nói lại, điều đó khiến mọi người–

Kỳ hạ nghiến răng túm lấy Chúc Nam Tinh, hai tay đè lên đầu cô điên cuồng!

Dùng sức mà xoa!

Dùng sức mà xoa!

Chúc Nam Tinh trực tiếp bị xoa ngốc.

Cuối cùng, đối diện với một đám cỏ khô héo hoang vu, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm, vẻ mặt kinh ngạc.Cô gái trước mặt nổi “máu”, đầu thì “ngông cuồng, ngỗ ngược” nhưng nét mặt thì đần ra.Kỳ Hạ không nhịn được cười,rồi ôm Chúc Nam Tinh vào lòng,cằm gác trên đỉnh đầu cô cười.

Đến khi Kỳ Hạ cười không nổi nữa.

Tầm mắt cậu mơ hồ nhìn hành lang trống trải,tựa hồ trong nháy mắt không nhìn thấy đâu.Màn đêm lan tỏa đến từng ngóc ngách khiến con người không tài nào có thể thoát ra được.Gió từ trên đỉnh đầu tràn vào cơ thể, máu đông lại, nhiệt độ càng lúc càng thấp.Cậu không khỏi siết chặt cánh tay, rất muốn được hấp thụ nhiệt độ cơ thể Chúc Nam Tinh

Chúc Nam Tinh buộc phải úp mặt vào lồng ngực của Kỳ Hạ,hơi thở mạnh mẽ của thiếu niên xâm nhập vào khoang mũi của cô. Cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của Kỳ Hạ, một lần một lần nữa, giống tiếng trống.

Thật sâu, thật mạnh.

Không hiểu tại sao, Chúc Nam Tinh có thể cảm nhận được tâm trạng của Kỳ Hạ.

Cậu mặc dù đang cười, nhưng lại không thật sự vui vẻ.

Mọi người đều cho rằng Kỳ Hạ là một con hổ lớn ngông cuồng, nhưng đối với cô cậu chỉ là một con mèo.

Sinh ra có thể đã bẩm sinh kiêu ngạo, trước sự thờ ơ và lạnh nhạt của người bên cạnh cậu dửng dưng mặc kệ, nhưng đó là vẻ bề ngoài thôi, thực chất bên trong rất ấm áp.

“Không sao mà!”Chúc Nam Tinh chậm rãi giơ tay, ôm lấy Kỳ Hạ,nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng rộng lớn của cậu,dịu dàng nói:”Không có việc gì, tôi ổn,cậu đừng lo lắng”

Giọng nói trầm thấp, bị gió cuốn tới mọi ngóc ngách, làm rung chuyển cả thế giới.

Kỳ Hạ hơi hơi rũ mắt,hàng mi dày che giấu mọi cảm xúc trong mắt.

Thật lâu sau, cậu trầm mặc thở dài.

Chúc Nam Tinh, tôi không dễ chọc đâu.

Chính là, cậu chọc tôi trước.

Cho nên, cậu trốn không thoát đâu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN