Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!
Chương 43: MỚI VUI VẺ
Liễu Nguyệt Đan mang theo vài bộ quần áo, mua chút thức ăn và thuốc bổ cho ba mẹ rồi đón xe đi rước hai anh.
Vâng! Là cô đi rước họ, không phải là họ rước cô.
Số cô khổ không muốn nhắc tới.
Mấy anh em cùng nhau đón xe về nhà ăn tết.
Vợ chồng Liễu Tinh đã dọn hết đồ về nhà chính, cũng đã hoàn tất thủ tục bán nhà cũ.
Nhà chính Liễu gia cũng không xa gì mấy so với trường của Liễu Nguyệt Đan. Nếu cô muốn, sau này có thể thuận tiện về nhà, không cần phải ở kí túc xá nữa.
Nhưng không, cô không muốn ở nhà đâu, hãy để cô được tự do bay nhảy.
Vợ chồng Liễu Tinh: “…” Con gái nuôi lớn rồi liền như bát nước đổ đi.
Đêm giao thừa, tại nhà chính Liễu gia.
Cả nhà Liễu Nguyệt Đan đang sắp xếp đồ cúng. Vì ông nội vừa mất, nhà cô đón tết khá yên lặng, không ồn ào náo nhiệt như mọi năm.
Liễu Nguyệt Đan giúp mẹ nấu ăn, các anh cùng ba đang trang trí nhà cửa, giữa chừng thì chuông cửa reo.
Tường Tín đi ra mở cửa, trước mặt cậu là một thiếu niên khuôn mặt sáng sủa vô cùng đẹp trai, dáng người cao ráo thẳng tắp, đang cầm giỏ giỏ túi túi bận bịu xoay sở. Thấy có người mở cửa liền cúi người:
“Chúc mừng năm mới!”
“Cảm ơn cậu. Cậu đây là?” Tường Tín chỉ đáp lại lời chúc chứ chưa có ý nhận quà.
“Là ai mà sao con lâu vậy?” Mẹ Trịnh dưới bếp nói vọng ra, Liễu Nguyệt Đan cũng dừng tay đi ra xem thử.
“Cháu chào cô, cháu là học trưởng ở trường của Nguyệt Đan học muội, tên là Minh Quân Đạo. Cháu mang quà mừng năm mới tới, chúc cả nhà năm mới nhiều sức khỏe và bình an.”
Liễu Nguyệt Đan nheo mắt nhìn tên nam nhân kia. Minh Quân Đạo, anh được lắm!
“Quý hóa quá, cảm ơn cháu rất nhiều.” Mẹ Trịnh đương nhiên thích những đứa bé lễ phép.
“Sao anh không ở nhà đón giao thừa, chạy tới đây làm gì?” Liễu Nguyệt Đan hỏi.
Minh Quân Đạo ấp úng gãi đầu: “Ba mẹ đều đi công tác, nhà anh không có ai cả…”
Mẹ Trịnh lập tức nói: “Vậy sao? Mau, mau vào nhà đi cháu, cô cùng mọi người cũng đang chuẩn bị đón giao thừa đây. Năm nay có thêm cháu nữa thật tốt. Ở trường mong cháu chiếu cố Tiểu Đan nhà cô.”
Minh Quân Đạo nhìn sang Liễu Nguyệt Đan.
Anh vào được không?
Liễu Nguyệt Đan bật cười gật đầu.
Minh Quân Đạo hí hửng: “Ở trường Tiểu Đan rất tốt ạ, cô có cần cháu giúp gì không?”
Mẹ Trịnh xem ra rất thích Minh Quân Đạo, giới thiệu ba Liễu, anh cả, luyên thuyên không ngừng.
Tường Tín khều nhẹ Liễu Nguyệt Đan: “Này, không phải em thích thằng nhóc Tiểu Tân sao?”
Liễu Nguyệt Đan xệ mặt:”Mắt nào của anh nhìn thấy em thích cậu ta?”
“Hai đứa quen nhau từ bé, lớn lên cùng nhau, sao em có thể bỏ nó đi quen với một thằng… ừ thì nó cũng…. Chực… nó quá đẹp trai? Tiểu Đan, sao em có thể nông cạn như thế?”
Liễu Nguyệt Đan đóng cửa: “Em chính là nông cạn như vậy!”
Tường Tín: “Em…!” Thật tức thay cho Thái Giác Tân.
“Tiểu Đan, sao còn chưa vào, dẫn Tiểu Đạo đi tham quan nhà mình đi con!” Tiếng mẹ Trịnh vọng ra.
Liễu Nguyệt Đan thật chấm hỏi. Mới đó mà đã trở thành Tiểu Đạo rồi, hay nhỉ?
“Con tới ngay đây!”
–
Cả nhà họ Liễu cùng Minh Quân Đạo ngồi ăn cùng nhau, mẹ Trịnh cố gắng chiếu cố Minh Quân Đạo một tí để hắn không cảm thấy tủi thân.
Liễu Nguyệt Đan trề môi, hắn mà tủi thân gì chứ.
Đúng lúc đó, Minh Quân Đạo quay sang cô, chớp chớp mắt, xụ mặt tội nghiệp.
Liễu Nguyệt Đan hết cách: “Mọi người, con có chuyện muốn nói!”
Mẹ Trịnh cùng ba Liễu đồng thanh: “Con nói đi!”
Hành động này khiến người trong cuộc ngượng ngùng, người ngoài cuộc húp đầy thức ăn cho chó.
Liễu Nguyệt Đan thầm nhủ, kể từ hôm nay, cô đã không còn là cẩu độc thân, không cần mỗi ngày phải ăn cẩu lương của ba mẹ.
Liễu Nguyệt Đan hít một hơi thật sâu: “Con và học trưởng đang quen nhau. Anh ấy hiện giờ là bạn trai của con!”
Tường Tín nghe thế liền hú hú đệm thêm tiết tấu, hoàn toàn quên mất Thái Giác Tân.
Em gái hắn hôm nay soái nha!
Mẹ Trịnh cười cười: “Tốt, miễn không ảnh hưởng việc học là được.”
Liễu Nguyệt Đan: “…” Mẹ à, đối với mẹ chỉ cần không ảnh hưởng việc học, con cũng có thể mở lầu xanh làm má mì được luôn phải không?
Ba Liễu: “Ba không có ý kiến, hai đứa cứ từ từ tìm hiểu nha.”
Anh cả: “Anh chúc mừng hai đứa!”
Anh hai: “Hú hú!!”
Liễu Nguyệt Đan: “…” Nhà này sao thế nhỉ?
Mọi người hãy ngăn cản con đi, hãy chia rẽ chúng con đi mà! Xin hãy thêm chút drama vào cuộc sống của con có được không?
Cô bất giác quay sang Minh Quân Đạo, lúc cô thừa nhận cũng hồi hộp lắm chứ, thế mà hắn chẳng nói đỡ gì cho cô.
Minh Quân Đạo chỉ cười cười.
Ăn xong, cả nhà dọn dẹp bát đĩa rồi tống khứ Liễu Nguyệt Đan cùng Minh Quân Đạo ra khỏi nhà, bảo họ đi ngắm pháo hoa.
Hai người ngồi trên ghế đá, Liễu Nguyệt Đan như thường lệ cầm ly trà sữa.
“Anh hôm nay không tồi!” Liễu Nguyệt Đan thật lòng khen.
“Anh thế nào?” Minh Quân Đạo hỏi lại.
Liễu Nguyệt Đan không ngại giải thích: “Trước tiên đến nhà em nhưng không giới thiệu là bạn học mà lại giới thiệu là học trưởng, không phải để cho người khác nghi ngờ sao? Làm gì có học trưởng nào tốt bụng tới nhà đàn em chúc tết?”
Minh Quân Đạo bật cười.
“Còn nữa, đã muốn vào nhà còn giả vờ, mang quà tới tặng chả lẽ người ta lại đuổi người tặng quà về? Mọi người đều hiểu rõ còn muốn em thừa nhận, anh được lắm!” Liễu Nguyệt Đan bóp xẹp ly nước.
Minh Quân Đạo ôm ôm Liễu Nguyệt Đan: “Không ngờ em lại thông minh như vậy nha, có thể tường thuật y như thật!”
Liễu Nguyệt Đan nhíu mày: “Ý anh nói em trước đây rất ngốc?”
Minh Quân Đạo lúng túng: “Không có, không có, ý anh không phải như vậy.”
Thấy hắn như thế, Liễu Nguyệt Đan không trêu hắn nữa. Có bạn trai không biết lắc léo cũng tốt.
“Pháo hoa bắn rồi!” Liễu Nguyệt Đan chỉ lên trời.
Minh Quân Đạo cúi xuống hôn lên môi cô một cái: “Năm mới vui vẻ!”
Liễu Nguyệt Đan cười: “Năm mới vui vẻ!”
Tết năm nay Liễu Nguyệt Đan tròn 16 tuổi.
–
Liễu Nguyệt Đan vừa trở lại trường liền nhận được điện thoại của đạo diễn Lý, bảo cô tìm thời gian hợp lí để hoàn tất cảnh quay cuối.
Đại điển phong hậu.
Bổn cung tới đây.
Một ngày chủ nhật đẹp trời, Liễu Nguyệt Đan tung tăng đón xe đến địa điểm quay phim.
Bạn bè gần đây đả kích tinh thần cô liên tục, hỏi cô đã chấp nhận học trưởng chưa.
Cô nói với họ, từ nay hãy gọi cô là học trưởng phu nhân, bọn họ liền giải tán!
Thái độ gì vậy?
Bạn học: “…” Đùa gì chứ, trêu người không biết ngại ngùng chúng tôi không làm nổi.
Liễu Nguyệt Đan vào phòng hóa trang ngồi chờ, đạo diễn Lý đang dặn dò người bên cạnh chuẩn bị đạo cụ.
Diễn viên quần chúng cũng được sắp xếp, hình ảnh hoành tráng được thiết kế tỉ mỉ, có cảm giác như là trở về quá khứ.
Liễu Nguyệt Đan do chờ lâu quá nên đi loanh quanh nhìn xem, thỉnh thoảng cũng có góp ý cho họ. Mọi người mặc dù không để ý lắm nhưng cũng chịu khó nghe cô nói.
Liễu Nguyệt Đan trề môi, không nghe bổn cung là thiệt thòi của các ngươi.
Lúc Lương Nhĩ Tâm tới thì Liễu Nguyệt Đan đang chuẩn bị trang điểm, đột nhiên có người la lên.
“Lắc tay của tôi đâu mất rồi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!