Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng - Chương 13: Pháo hôi thái tử phi 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng


Chương 13: Pháo hôi thái tử phi 13


Edit: Tử Nguyên Nhi

Nhan Nhất Minh không hề biết cuộc đối thoại Nam Cung Diệp và Hoàng Hậu ở trong cung, nàng càng để ý chuyện độ hảo cảm của Nam Cung Huyền dâng lên.

Thời gian này điểm vừa lúc quản sự kia đi được nửa khắc, nguyên nhân có thể tăng lên độ hảo cảm Nam Cung Huyền, cảm xúc dao động chỉ có một, đó chính là vị quản sự này đã chuyển đạt nguyên văn lời nói của nàng cho thái tử. Nếu hay hơn thì cong thêm chút dấm, tỷ như nói Nhan Nhất Minh khinh thường đối với sự chiếu cố của Thái Tử, lại tỷ như nói Nhan Nhất Minh đang không biết xấu hổ thông đồng Ngũ hoàng tử.

Lập tức đã tăng năm phần trăm, Nhan Nhất Minh hoàn toàn có thể tưởng tượng được Nam Cung Huyền hiện tại phẫn nộ tới cái trình độ gì.

Cho nên nói nam nhân thiếu, đặc biệt là Nam Cung Huyền loại cao cao tại thượng này chưa bao giờ để vào mắt bất luận kẻ nào, cho dù là một câu tùy ý khen cũng có thể làm vô số người cảm động đến rơi nước mắt.

Chưa từng có người ngỗ nghịch hắn, càng không nói là Nhan Nhất Minh trước kia kính ngưỡng hắn như vậy.

Lúc trước Nhan Nhất Minh mỗi ngày theo sau, Nam Cung Huyền chưa từng liếc nhìn nàng một cái, hiện giờ nàng không hề theo đuổi nữa mà lựa chọn ở bên cạnh một người khác, Nam Cung Huyền tựa hồ mới phát hiện bên người mình đã từng có một người như vậy.

Tức giận thì tức giận, nhưng độ hảo cảm lại tăng lên, chuẩn xác mà nói, Nam Cung Huyền rốt cuộc ý thức được, nguyên lai là mình thích Nhan Nhất Minh.

60% là một điểm tới hạn, nhưng Nam Cung Huyền đối với Giản Ngọc Nhi độ hảo cảm hiện tại là 70%, hiện giờ độ hảo cảm với Nhan Nhất Minh cũng đạt tới con số này, nói cách khác giờ phút này Nhan Nhất Minh đã có lực cạnh tranh cùng Giản Ngọc Nhi.

Tiểu quả táo hãi hùng khiếp vía cảm giác cảm xúc Nam Cung Huyền dao động cuối cùng dần dần bình ổn xuống, thở phào nhẹ nhõm thật dài, trong lòng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hô to độ hảo cảm dâng lên nhiều như vậy,

“Chúng ta có còn phải tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ Nam Cung Huyền không?”

“Đương nhiên cần, bất quá phải kém như vậy một chút.”

Tiểu quả táo khiêm tốn thỉnh giáo, “Kia một chút là sao?”

“Chưa từng đoán trước thì đích xác không tồi, bất quá mặt khác kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái lại sẽ hoàn toàn ngược lại mất nhiều hơn được. Nam Cung Huyền người này quá kiêu ngạo dục niệm chiếm hữu quá mạnh, cho nên chúng ta làm như vậy mới có thể hiệu quả, nhưng nếu không tốt, kết cục không ngoài hai loại, đánh mất hứng thú thậm chí tâm sinh chán ghét, hoặc là dưới sự giận dữ trực tiếp gϊếŧ chết ta.”

Tiểu quả táo không khỏi giật mình, Nhan Nhất Minh cười cười tiếp tục nói, “Cho nên nói muốn để hắn vẫn luôn duy trì cảm giác mới mẻ, cứ không thích mãi cũng không được, thời điểm thích hợp vẫn cần biểu hiện ra một chút thích, phải để hắn cảm thấy ngươi thích rồi không thích, bắt không được đoán không ra mới có thể luôn bảo trì cảm giác mới mẻ.”

Cho nên nói gần đây vẫn luôn biểu hiện không thích, chờ hiệu quả không thích đạt tới tối cao, Nhan Nhất Minh sẽ xuất chiêu quanh co?

Ngọa tào này quả thực so với trước còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn!

Tiểu quả táo trợn mắt há hốc mồm, thiên mã hành không tưởng tượng một chút tình cảnh lúc sau, chỉ có thể cảm thán Nhan Nhất Minh chịu chơi, nhưng là……

Có chút u buồn hỏi Nhan Nhất Minh, “Nam Cung Diệp không được đến sẽ khóc a!”

Gần đây thời gian Nhan Nhất Minh ở chung Nam Cung Diệp không ít, tiểu quả táo đi theo phía sau Nhan Nhất Minh gần gũi quan sát, thật sự là có chút thích tiểu chó săn.

Cái quá trình này, đối với Nam Cung Diệp mà nói, vô luận như thế nào đều sẽ rất ủy khuất, nhưng vì nhiệm vụ Nhan Nhất Minh không còn biện pháp, tạm thời vứt bỏ Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh hỏi tiểu quả táo lượng kim cương gần đây có bao nhiêu.

“Hiện tại a, đã 444.”

Nhan Nhất Minh khóe miệng vừa kéo, tận lực bỏ qua cái con số không may mắn này, “Có chút thiếu a.”

《 Quyền Hoàng 》 trò chơi này là trò chơi rút thẻ, tất nhiên không phải muốn rút như thể nào thì rút.

Rút thẻ thì cần kim cương, tích cóp đủ một trăm kim cương là có thể rút một lần, nhưng tích cóp đủ một ngàn sẽ rút được mười lần cùng với một lần tặng rút được thẻ SR, nói như vậy mọi người đều lựa chọn rút mười một lần một ngàn kim cương.

Tiểu quả táo xem xét kim cương nhắc nhở Nhan Nhất Minh, “Cho dù ngươi muốn rút hiện tại cũng không rút được a, cần phải chờ thẻ bài này hoàn toàn công lược, hơn nữa sao không thể rút, có thể rút tận bốn thẻ, tục ngữ nói ít ỏi sẽ rút ra kỳ tích!”

Nhan Nhất Minh mặt không biểu tình cự tuyệt, “Người Châu Phi không có kỳ tích, dù sao cũng không nóng nảy, 440 còn chưa tính vì cái gì sẽ là 444, số lẻ này là sao?”

Kim cương từ đâu tới? người chơi tiêu tiền, người bình dân chơi gan, Nhan Nhất Minh loại này cũng chỉ có thể thuận theo cốt truyện tự nhiên. Mỗi khi hoàn thành một cốt truyện giao điểm sẽ có tương ứng kim cương khen thưởng, độ hảo cảm bay lên một chút cũng sẽ có khen thưởng, chờ độ hảo cảm thẻ bài này đạt tới lớn nhất tức là sau khi công lược xong cũng sẽ có khen thưởng.

Tất cả đều là khen thưởng cố định, mức kim cương khen thưởng tất cả đều là số nguyên, tỷ như mỗi lần gia tăng 10% độ hảo cảm là 50 cái kim cương, đi mỗi một cái cốt truyện là 30 điểm, như thế nào có 444?

“Bởi vì còn có thêm khen thưởng nha.”

Thêm khen thưởng? Nhan Nhất Minh ý bảo tiểu quả táo tiếp tục nói.

Tiểu quả táo nghĩ nghĩ sau đó sắp xếp từ ngữ, “Ngươi cũng biết Giản Ngọc Nhi là một cái Lôi Phong đi, đi một đường làm một chuyện tốt.”

“Đương nhiên biết, nếu không phải bởi vì như vậy, cũng sẽ không khi còn nhỏ có thể nhặt được Giang Dật, để Giang Dật nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.”

“Đúng đúng đúng”, tiểu quả táo rất vui mừng vì Nhan Nhất Minh lý giải nhanh, “Lúc ấy trong trò chơi Giản Ngọc Nhi mỗi khi trợ giúp một người sẽ có khen thưởng kim cương, ngươi cũng giống nhau, không, cũng không giống nhau, ký chủ ngươi nếu muốn trợ giúp người, bất quá ngươi không giúp người khác được, ngươi cần phải giúp nhân vật trong trò chơi, nói cách khác trợ giúp Giản Ngọc Nhi cùng bốn nam chủ, mới có thể có thêm khen thưởng.”

Nhan Nhất Minh không thể hiểu được: “Ta khi nào giúp bọn họ?”

“Đương nhiên là có! Dựa theo nguyên cốt truyện phát triển, Giản Ngọc Nhi tới Nhan phủ xin lỗi ngày thứ tư sẽ bị thương chân, nhưng bởi vì ngươi gặp nàng sai thời gian, dẫn tới Giản Ngọc Nhi không bị cục gạch rớt trúng, tránh cho Giản Ngọc Nhi bị thương, cho nên hệ thống khen thưởng ngươi 24 kim cương.”

Nhan Nhất Minh:……

Nhan Nhất Minh thật sự là không biết nên làm ra cái dạng biểu tình gì, ít khi nàng không còn gì để nói.

Cho nên về sau rút thẻ, Nhan Nhất Minh vẫn phải nghĩ biện pháp tận lực tiếp xúc Giản Ngọc Nhi cùng bốn vị nam chính một chút.

Hai ngày này Nam Cung Diệp tới gặp Nhan Nhất Minh thời gian ít đi, nghe Nhan Nhất Kỳ nói vốn dĩ Nam Cung Diệp tuổi còn nhỏ lại do Hoàng Hậu sở ra, bệ hạ phá lệ đau hắn, cho nên dù Lục hoàng tử cùng tuổi hắn đã tham dự triều chính, nhưng Nam Cung Diệp vẫn đang thích gì làm nấy.

Nhưng mấy ngày nay không biết làm sao, bệ hạ đột nhiên nói Nam Cung Diệp không còn nhỏ vì thế bắt đầu để hắn tham dự triều chính, cho nên thời gian có thể tới tìm Nhan Nhất Minh chơi đã ít lại.

Thật sự là thời gian này quá trùng hợp, làm cho Nhan Nhất Minh không khỏi nghi ngờ có phải Nam Cung Huyền cố ý hay không.

Bất quá nghĩ lại, tham dự triều chính đối với Nam Cung Diệp là lợi nhiều hơn hại, nếu có thể làm thành một hai chuyện, vương tước Nam Cung Diệp có thể sẽ định ra nhanh hơn.

Nam Cung Diệp dù sao cũng là thân đệ đệ duy nhất của Nam Cung Huyền, tự nhiên sẽ không hại hắn.

Lúc Nhan Nhất Minh tới trà lâu rồi Nam Cung Diệp còn chưa tới, Nhan Nhất Minh gọi Lục Mi tới phân phó nàng đi ra ngoài mua vài thứ, sau đó dựa vào ghế trên ngắm phong cảnh.

Trà lâu này xây cực kỳ tinh xảo đừng xảo, đại đường lầu một còn có đề bút của đương triều thái sư, cũng có không ít tài tử trong kinh thành lưu lại bút mực. Lầu hai yên lặng hơn lầu một chút nhưng xa hoa hone, phần lớn là quan lớn quý tộc không muốn lộ diện, Nhan Nhất Minh vừa mới lên lầu còn gặp được các tiểu thư đang ước hẹn dùng trà.

Giờ phút này, Nhan Nhất Minh một mặt cảm thán Trần Hạ quả thực phóng khoáng, một mặt nghe tiểu quả táo tiếp sóng đối thoại vài vị tiểu thư quan gia hai gian phòng cách vách kia.

Lúc trước Nhan tiểu thư cao điệu thổ lộ Thái Tử, tuy có người cực kỳ hâm mộ, nhưng càng nhiều là coi thường diễn xuất của Nhan Nhất Minh.

Nữ tử nếu thích ai, sẽ để người nhà tìm bà mối đi cầu hôn, chỗ nào giống như Nhan Nhất Minh không chút nào che lấp, lớn mật thông báo.

Lúc trước chuyện này còn nhấc lên một phen nhiệt luận của các tài tử, có người tán đồng Nhan Nhất Minh không câu nệ lớn mật bày tỏ tình yêu, cũng có người xem thường nàng không biết xấu hổ.

Nhan Nhất Minh không trải qua đấu khẩu rầm rộ, hiện tại nghe một chúng các tiểu thư ríu rít thảo luận cũng cảm thấy rất có ý tứ.

Thí dụ như vị Lý tiểu thư vừa gặp mặt còn thân cận kêu Nhan muội muội, hiện tại nắm khăn tay châm chọc Nhan Nhất Minh nói nàng làm mất mặt Định Quốc Công phủ, mặt già Định Quốc Công cũng bị Nhan Nhất Minh làm mất hết.

Mỗ tiểu thư lúc nãy đoan trang cao cao tại thượng hiện giờ đang liến thoắn, thanh âm tinh tế đích xác như pháo đốt liên miên không dứt, “Nhớ trước đây người cầu thân tới Định Quốc Công phủ thiếu chút nữa đạp vỡ ngạch cửa Định Quốc Công phủ, hiện giờ trước cửa vắng vẻ còn ai dám muốn nàng? Càng buồn cười a, là nàng mỗi ngày theo phía sau Thái Tử, Thái Tử cũng không để ý nàng, ta nghe nói năm trước hoàng hậu nương nương còn nhắc tới, kết quả bị thái tử điện hạ tự mình cự tuyệt.”

Không biết có ai hỏi Nhan Nhất Minh kia về sau còn có thể gả cho ai?

Vị Lý tiểu thư kia ban đầu cười khẩy nói, “Người ta đã từng nói qua trừ bỏ thái tử điện hạ ai cũng không gả.”

Dứt lời một chúng tiểu thư đều nở nụ cười, vị Lý tiểu thư này cười đặc biệt vui vẻ, “Kinh thành nhà khác tự nhiên chướng mắt nàng, bất quá dù sao cũng là đích tiểu thư Định Quốc Công phủ, lại là đệ nhất mỹ nhân kinh thành chúng ta, chính phi không được thì còn có trắc phi, không chừng vì có thể gả cho thái tử điện hạ nàng sẽ đáp ứng đâu……”

“Vậy ngươi nói hôm nay Nhan Nhất Minh là đang đợi ai? Thái tử điện hạ sao?”

“Sao có thể, điện hạ làm sao rãnh rỗi như vậy, chẳng lẽ là một mình?”

“Một người còn không bằng ở nhà dùng trà đâu, hay là điện hạ coi thường, nàng rốt cuộc hết hy vọng sẽ tìm những người khác?”

“Trong chốc lát chờ lúc đưa trà qua thuận tiện nhìn một cái còn không phải là……”

Bên kia tức khắc an tĩnh xuống dưới, tiểu quả táo cũng nháy mắt đình chỉ tiếp sóng, củaq kẽo kẹt bị đẩy ra, Nam Cung Diệp chân dài ại cất bước tiến vào. Một thân quần áo huyền sắc càng tôn thêm vẻ mặt tuấn mỹ vô trù, khuôn mặt lạnh băng, khi nhìn thấy Nhan Nhất Minh nháy mắt hòa tan, chậm rãi đi đến trước mặt cười nhìn nàng, thanh âm mang theo vài phần tiểu hài tử thân mật làm nũng hỏi,

“Mẫu hậu kéo ta nửa canh giờ lúc này mới đến chậm chút, A Minh có trách ta hay không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN