Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng
Chương 38: thế thân tình nhân 16
Edit: Tử Nguyên Nhi
Giang Dật có thể đoán ra Nhan Nhất Minh vì sao sẽ cắt qua mặt, cũng đoán được ra việc này có lẽ là có quan hệ với Giản Ngọc Nhi.
Hắn nhìn gương mặt này của Nhan Nhất Minh, cũng gặp qua mặt quật cường nàng che giấu không muốn người biết, trên người nữ tử này làm hắn đoán không ra bí mật, làm Giang Dật tin tưởng, cho dù là một con hát, nàng cũng không phải là con hát bình thường.
Duy nhất không nghĩ tới, đại để đó là nàng tàn nhẫn quyết tuyệt như thế, cùng với việc này cư nhiên có quan hệ trực tiếp với Giản Ngọc Nhi.
Giản Ngọc Nhi chưa bao giờ nói với hắn việc này, Giang Dật cũng chỉ thuận miệng nhắc tới nói hôm qua vừa vặn gặp nàng mai viên kia, Giản Ngọc Nhi đã đột nhiên hoảng thần đánh nghiêng chung trà trong tay. Nước trà để lại loang lổ dấu vết trên váy áo màu trắng, Giản Ngọc Nhi vẫn chưa từng phục hồi tinh thần lại, sau lại lấy cớ hồi phủ thay quần áo vội vàng trở về Giản phủ.
Giang Dật nhìn bóng dáng chật vật của nàng nheo lại hai mắt, lập tức phát hiện, Nhan Nhất Minh câu “Tự mình” kia tựa hồ còn có mặt khác nguyên do.
Ngày đó, Giản Ngọc Nhi thật sự rốt cuộc chưa từng gặp qua Giản Ngọc Diễn, không phải là Giản Ngọc Diễn không có hồi phủ, chỉ là vừa nhớ tới gương mặt Nhan Nhất Minh bị huyết nhiễm hồng cùng Giản Ngọc Diễn lạnh băng trào phúng, Giản Ngọc Nhi liền sẽ bị sợ hãi ập vào trước mặt cùng cảm thấy thẹn bao phủ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình rốt cuộc có dũng khí nói ra cảm tình, đối với Giản Ngọc Diễn mà nói đã thành một loại cảm thấy thẹn, nàng vĩnh viễn đều sẽ không quên Giản Ngọc Diễn mặt mang tươi cười, lại dùng ngữ khí lương bạc nhất nói Giản Ngọc Nhi, cảm tình ngươi thật là tùy tiện đáng sợ.
Nàng rốt cuộc không dám nhìn Giản Ngọc Diễn liếc mắt một cái, hoảng không ngừng mà rời đi mai viên.
Hiện giờ khi cách mấy ngày lại bị Giang Dật lơ đãng nhắc tới, Giản Ngọc Nhi đột nhiên phản ứng lại câu tùy tiện này của Giản Ngọc Diễn kỳ thật còn có nguyên nhân Giang Dật, lại đột nhiên bắt đầu sợ hãi Giang Dật biết việc Nhan Nhất Minh huỷ hoại mặt có quan hệ với mình.
Đứng ngồi không yên rời đi trà lâu, sau khi hồi phủ Giản phu nhân gọi hắn cùng dùng bữa tối, Giản phu nhân nhìn sắc mặt nàng không vui có chút lo lắng, Giản Ngọc Nhi vội nói không có việc gì chẳng qua tối hôm qua ngủ không tốt lắm.
Giản tướng vừa vặn từ bên ngoài trở về, sau khi nghe được nhìn sắc mặt nữ nhi nói, “Ngày mai để Lý đại phu nhìn một cái, nhưng đừng trứ lạnh.”
Giản Ngọc Nhi thất thần gật gật đầu, Giản phu nhân lôi kéo nàng hỏi nàng hôm nay đi ra ngoài làm gì, nghe nói là cùng Giang Dật cùng uống trà không khỏi hỏi nhiều vài câu.
Giản Ngọc Nhi hiện giờ cũng tới tuổi tác nên gả chồng, Giản phu nhân lúc trước vốn tưởng rằng Ngọc Nhi sẽ cùng Thái Tử có một đoạn nhân duyên, chẳng qua lão gia vô luận như thế nào cũng không đồng ý, Giản phu nhân chỉ cho là Giản tướng đau lòng nữ nhi không muốn nàng vào cung, sau đó Thái Tử lại cùng Nhan gia cô nương kết nhân duyên, cho nên Giản phu nhân rốt cuộc chưa đề việc này.
Sau có Giang Dật, Giản phu nhân tuy rằng cũng nghe nói qua Trạng Nguyên lang trúng tam nguyên, nhưng ngay từ đầu vẫn coi thường thân gia Giang Dật, thẳng đến sau khi thấy Giang Dật. Ngoài dự đoán tuấn dật, nửa điểm không thua khí độ thế gia công tử, hiện giờ cũng được bệ hạ thích, Giản phu nhân lúc này mới không có bất mãn như trước.
Nếu không phải trưởng tử trong phủ hiện giờ còn chưa chính thức thành thân, việc hôn nhân Ngọc Nhi cùng Giang Dật chắc là có thể sớm chút định ra.
Người ngoài đều chỉ nghĩ Giản phu nhân sinh hạ Giản Ngọc Diễn cùng Giản Ngọc Nhi một nam một nữ, trong phủ công tử tiểu thư khác đều là các di nương sinh ra, nhưng Giản phu nhân sinh hài tử, lại chỗ nào có thể không biết mình rốt cuộc sinh mấy cái.
Lúc trước gả vào Giản gia hai tháng, bụng Giản phu nhân không có một tia động tĩnh, nhưng thật ra Giản cô em chồng có thân mình. Giản phu nhân gặp qua trượng phu cô em chồng, cho dù gặp qua rất nhiều mỹ nam tử cũng chưa từng gặp qua người đẹp như vậy, phong lưu phóng khoáng, một đôi mắt đưa tình đào hoa làm nàng một cái cô dâu cũng không dám nhìn nhiều.
Giản phu nhân tò mò, nam tử phong hoa như thế sao chưa bao giờ nghe nói, khí độ như vậy như là chân chính thế gia công tử danh môn.
Nhưng nha đầu trong phủ nói, vị cô gia này là hài tử lúc trước bạn tốt Giản lão gia tử lâm chung nhờ phúc, nhìn lại cùng trưởng tử tuổi không sai biệt, nhận làm nghĩa tử nuôi lớn ở trong phủ, cùng các thiếu gia trong phủ đãi ngộ giống nhau.
Giản gia cô nương so với Giản tưởng cùng vị con nuôi này nhỏ hơn ba tuổi, cũng đi theo bọn họ chơi đùa, sau tất cả dần dần trưởng thành, vị nghĩa tử này cùng Giản cô nương sinh tình nghĩa, Giản lão gia tử làm chủ chủ trì hôn sự cho hai người.
Giản phu nhân chỉ tưởng bởi vì thân phận con nuôi so ra kém những thế gia công tử đó, cho nên ngay cả việc hôn nhân cũng hiếm khi có người biết, bất quá nhìn bộ dáng muội muội muội phu cực kỳ ân ái, lại cảm thấy trai tài gái sắc rất là xứng đôi.
Sau đó Giản cô nương có thai, Giản phu nhân tất nhiên là hâm mộ, chỉ bất quá vài ngày sau, tất cả mọi người không ngờ tới, vị con nuôi này chết.
Giản phu nhân vĩnh viễn nhớ rõ, Giản lão gia tử cùng tướng công xanh mét mặt, Giản cô em chồng còn chưa sinh, đột nhiên nghe thấy tin tức này mềm xuống.
Đoạn thời gian kia, Giản cô em chồng nhanh chóng gầy ốm, Giản phu nhân ngày ngày bồi nàng, sợ nàng cũng phát sinh ngoài ý muốn.
Hoài thai mười tháng, Giản cô em chồng tuy nói người tiều tụy xuống, nhưng rốt cuộc vì hài tử trong bụng mà căng xuống, hài tử ở một đêm sinh ra, là nam hài, Giản lão gia tử cùng tướng công cơ hồ kích động rơi nước mắt.
Giản phu nhân ôm trẻ con nho nhỏ, nhìn hắn nhắm mắt ngủ đến an ổn, ma ma trong phủ đều nói đây là hài tử xinh đẹp nhất các nàng gặp qua.
Nhưng hài tử đẹp như vậy lại sinh ra là mệnh số đáng thương nhất, phụ thân chưa sinh ra đã qua đời, mẫu thân sau khi sinh hạ hắn chỉ liếc mắt một cái, liền dùng một dải lụa trắng kết thúc mình.
Về sau, đứa nhỏ này hoàn toàn thành hài tử nàng.
Sau đó bọn hạ nhân biết được nội tình không còn, thời gian lướt qua càng lâu, có đôi khi lời nói dối nói quá nhiều lần, ngay cả nàng ngẫu nhiên cũng đã quên, Giản Ngọc Diễn kỳ thật không phải nàng sinh.
Lần trước Ngọc Nhi đột nhiên nói nàng cùng Giản Ngọc Diễn vì sao lớn lên một chút cũng không giống, Giản phu nhân kinh ngạc mới kinh ngạc phát hiện lại.
Như thế nào sẽ giống đâu, bộ dáng Giản Ngọc Diễn rõ ràng cực kỳ giống thân sinh phụ thân hắn.
Bất quá gần đây vẫn không thấy Giản Ngọc Diễn, Giản phu nhân thuận miệng đề ra câu, Giản tướng đang muốn tìm lý do qua loa lấy lệ qua đi, dư quang thoáng nhìn tay nữ nhi nắm chiếc đũa thình lình run lên.
Giản tướng không khỏi nhiều nhìn liếc một cái sau mới nói, “Có lẽ là Thái Tử nơi đó có việc.”
Giản phu nhân trừng mắt nhìn Giản tướng liếc mắt một cái, “Ta nghe nói hắn buổi tối gần đây đều chưa từng hồi phủ, Thái Tử cho dù có chuyện cũng sẽ không lưu lại buổi tối.”
Giản phu nhân cũng biết Giản Ngọc Diễn có cái tên tuổi “Phong lưu”, trước kia chưa từng cảm thấy có cái gì, chính là hiện giờ cũng tới tuổi tác cưới vợ, tóm lại không tán thành Giản Ngọc Diễn đi xóm cô đầu.
Chẳng qua chuyện luận thân này không thể trước mặt con cái nói, đợi Giản Ngọc Nhi đi rồi mới cùng Giản tướng nhắc tới.
Giản Ngọc Nhi cẩn thận đứng ở sau mành, nghe mẫu thân nói mỗ mỗ gia tiểu thư, cả kinh bưng kín miệng lúc này mới không tiếng động lui ra ngoài.
“Đây là phải tìm tức phụ nhi cho Giản Ngọc Diễn a”, tiểu quả táo nói.
“Giản Ngọc Diễn so với Nam Cung Huyền nhỏ hơn một tuổi, năm nay cũng đã cập quan, đích xác nên tới tuổi tác cưới vợ rồi.”
Bởi vì Giản Ngọc Nhi không có tiếp tục nghe, cho nên Nhan Nhất Minh cũng không biết Giản tướng cùng Giản phu nhân rốt cuộc xem chuẩn tiểu thư nào, Giản phu nhân nhìn đến là gia thế tướng mạo, nhưng Giản tướng suy xét là mặt khác.
Nhưng vô luận như thế nào lựa chọn, Giản Ngọc Diễn cưới vợ xác thật đã không thể chậm lại.
Giản phu nhân không có nhìn ra thất ý nữ nhi, Giản tướng lại toàn xem ở trong mắt, tình tình ái ái nhi nữ loại việc nhỏ này hắn từ trước đến nay không bỏ trong mắt, nhưng nữ nhi từ trước đến nay tâm tính không tồi thất hồn lạc phách như thế, Giản tướng lúc này mới ý thức được, hai đứa nhỏ này tựa hồ đã xảy ra chuyện mình không biết.
Giản Ngọc Diễn bổn không muốn trở về, chỉ là đã có hai ba ngày chưa gặp Giản phu nhân, Giản phu nhân không phải là là thân sinh mẫu thân, nhưng đối đãi hắn không kém Giản Ngọc Nhi.
Hiện giờ trong phủ này nếu còn có ai có thể làm hắn vướng bận, kia nhất định là Giản phu nhân coi hắn là thân tử.
Giản phu nhân nhìn Giản Ngọc Diễn tiến vào thực sự vui mừng, biết được Giản Ngọc Diễn còn chưa dùng bữa tối vội vàng kêu người đơn độc chuẩn bị bữa tối, lúc này mới ngồi ở bên cạnh Giản Ngọc Diễn cười khanh khách cùng Giản Ngọc Diễn nói chuyện.
Nhưng trái lại không có quá trực tiếp mở miệng, Giản phu nhân tuần tự tiệm tiến, nói một hồi lâu mới đi vào quỹ đạo, nhắc tới Giản Ngọc Diễn nên cưới vợ.
Cho dù là hắn từ trước đến nay thân cận kính trọng Giản phu nhân, Giản Ngọc Diễn cũng trong nháy mắt không muốn tiếp tục ở lại.
Khi mới hiểu được cảm tình là gì, Giản Ngọc Diễn đã bắt đầu kháng cự từ cưới vợ này, lúc trước là bởi vì Giản Ngọc Nhi, hiện giờ là bởi vì Nhan Nhất Minh.
Lúc trước không thể cưới Giản Ngọc Nhi, hiện giờ không thể cưới Nhan Nhất Minh.
Giản Ngọc Diễn không thích từ cưới vợ này, trong lòng sớm đã có người, liền không bao giờ muốn cùng một nữ nhân khác cộng độ quãng đời còn lại.
Giản phu nhân thật sự không nghĩ ra vì sao hài tử tới tuổi không muốn thành gia, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ có thể cho rằng Giản Ngọc Diễn tâm chơi chưa thu, còn không nếm đủ mùi vị son phấn bên ngoài.
Tưởng tượng như vậy, Giản phu nhân càng cảm thấy Giản Ngọc Diễn nên sớm chút thành thân, cũng không thể bị người không đứng đắn bên ngoài làm hỏng tính tình.
“Ngươi là trưởng tử trong nhà, nếu tới rồi tuổi chỗ nào có đạo lý không thành thân”, Giản phu nhân cố ý nghiêm mặt, “Trong nhà còn có đệ đệ muội muội, ngươi không mau chút thành gia, chẳng lẽ còn muốn trì hoãn các nàng?”
Dứt lời lại cảm thấy ngữ khí có chút nặng, có chút không đành lòng khôi phục bộ dáng bình thường cùng hắn nói rất nhiều chỗ tốt của thành thân.
Giản Ngọc Diễn nhớ tới hiện giờ hắn cùng Nhan Nhất Minh ở chung, nhưng thật ra cùng lời của Giản phu nhân phu thê chi gian không có bất đồng gì, thật là ngày tháng cực kỳ thư thái lại thỏa mãn.
Chỉ là nếu đổi một nữ nhân khác, tất cả thư thái ở trong nháy mắt toàn bộ tan biến.
Rời khỏi chỗ Giản lược phu nhân, bọn hạ nhân gọi hắn nói là Giản tướng ở thư phòng chờ hắn.
Giản Ngọc Diễn ừ một tiếng lại không có lập tức đi qua, dựa vào hành lang dài sau uyển Giản phủ nhìn ngôi sao không trung, khóe môi câu ra một ý cười ôn nhu.
Tối hôm qua canh giờ này, hắn cùng Nhan Nhất Minh cùng ngồi ở mai viên dưới sao trời uống trà chơi đùa, lúc này cũng không biết A Minh đang làm những gì.
Giản tướng đợi hảo một thời gian Giản Ngọc Diễn mới đến, Giản tướng còn không có hỏi, Giản Ngọc Diễn tự nhiên giải thích nói vừa mới trở về thay đổi thân xiêm y, lại hỏi cái này sao chậm có chuyện gì quan trọng?
Giản tướng nhìn “Đại nhi tử trước mắt”, kỳ thật căn bản là cháu ngoại trai, rất hiền từ cười ý bảo hắn ngồi, “Có từng gặp qua phu nhân?”
“Gặp qua”, Giản Ngọc Diễn tiếp nhận trà ngon bọn nha đầu rót, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Vừa mới từ mẫu thân nơi đó ra.”
Giản tướng vuốt chòm râu, “Phu nhân có từng đề việc cho ngươi đón dâu?”
Giản Ngọc Diễn nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói, “Đề qua.”
Giản Ngọc Diễn thái độ đối với đón dâu lãnh đạm trước sau như một, Giản tướng nhìn ở trong mắt cũng thực bất đắc dĩ, sớm nói thân phận cho Giản Ngọc Diễn chính là muốn cho hắn sớm chút minh bạch trên người mình gánh vác cái gì, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, lấy đi tầng quan hệ huynh muội này, Giản Ngọc Diễn cư nhiên động tâm với Ngọc Nhi.
Lời nói để Giản Ngọc Diễn sớm từ bỏ việc này, Giản tướng đã nói qua nhiều lần, nhưng Giản Ngọc Diễn cho tới hôm nay cũng không cưới vợ thuyết minh hắn căn bản cũng không nghe vào, không ngờ hôm nay mới nói vài câu, Giản Ngọc Diễn trái lại cực kỳ khó được nói hắn đã mất tâm này.
Giản tướng hơi hơi kinh ngạc, nhưng tiện đà rất là vui sướng nói hai tiếng cực hảo.
……
Từ thư phòng đi ra thì trời đã khuya, nhưng Giản Ngọc Diễn vẫn đi mai viên.
Mai viên tiểu gác mái ánh nến ấm áp, Giản Ngọc Diễn xa xa nhìn vầng sáng ôn trạch kia, áp lực vẫn luôn nặng nề ở ngực rốt cuộc như là nhẹ nhàng thở ra.
Bước chân không khỏi phóng nhẹ, nhưng vẫn là kinh động Nhan Nhất Minh đang ngồi trước ánh nến.
Đã không đếm được bao nhiêu lần, Nhan Nhất Minh luôn là một thân khoác kiện áo đơn ngồi cạnh ánh nến chờ hắn trở về, vô luận bao nhiêu lần, Giản Ngọc Diễn vẫn cảm thấy động dung.
Vẫn là quen thuộc động tác, tiến lên ôm nàng thân thể có chút lạnh lẽo vào trong lòng ngực, cúi đầu ở cổ hôn hôn, một thời gian sau mới thở dài, “Về sau nếu ta tới chậm, không cần chờ ta.”
Nhan Nhất Minh dựa mình vào trong lòng ngực hắn nói, “Chính là không đợi ngươi ngủ không được.”
Giản Ngọc Diễn cười khẽ một tiếng, hai người liền lẳng lặng ngồi như vậy ai cũng không nói gì, không biết qua bao lâu, Nhan Nhất Minh gọi Giản Ngọc Diễn một tiếng Tử An.
“Ân”, Giản Ngọc Diễn đáp một tiếng, “Làm sao vậy?”
“Ngươi hôm nay…… Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!