Chấp Niệm Tương Ngộ
Chương 11: 11: Chờ Mười Phút Nhé Đi Đăng Ký Kết Hôn Cái Đã
Chương 11: Chờ mười phút nhé, đi đăng ký kết hôn cái đã
Dịch: CP88Trợ dịch: Bối DiệpType: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tống Tương Niệm nằm trên giường, mắt dõi theo từng giọt nước nhỏ xuống.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến.
“Giường số 48.”
Cô quay đầu sang, nhìn thấy một nhân viên phục vụ mặc đồng phục ghi Cháo Tiểu Hoàng đi vào, người này đi đến trước giường của Tống Tương Niệm, “Cháo của quý khách ạ.”
“Cảm ơn.”
“Chúc quý khách dùng ngon miệng.”
“Xin hỏi có phải là một người đàn ông rất đẹp gọi cho tôi không ạ?”
Nhân viên phục vụ kia cảm thấy Tống Tương Niệm dùng từ này để miêu tả thật không tồi, “Đúng, đúng là rất đẹp, bạn trai của chị ạ?”
“Không, không phải.” Sao ai cũng liên tưởng hai người họ đến cái quan hệ này thế nhỉ.
Hạ Chấp Ngộ về đến nhà, thấy Tống Tương Niệm còn chưa mang túi xách đi, nhịn không được lại bóp con thỏ mấy cái.
Đến tối muộn thì Tống Tương Niệm hạ sốt, cả người khoan khoái đi hẳn.
Cô gọi điện cho Tống Toàn An, không mong gì ông ta sẽ tới, nhưng ít nhất cũng phải báo trước cho ông ta một tiếng.
Thế nhưng gọi mấy lần đều không kết nối được, không biết lại say rượu nằm bất tỉnh ở xó nào rồi.
Phòng bệnh này có ba giường, hai giường bên cạnh đều có người nằm, ồn ào náo nhiệt.
Tống Tương Niệm không có khẩu vị, ăn hai miếng cháo đã thôi.
Cô uống thuốc đặt trên bàn rồi nằm xuống ngủ.
Có lẽ là vì uống thuốc nên hôm nay Tống Tương Niệm ngủ rất say, sáng sớm mở mắt bỗng từ đâu xuất hiện một người phụ nữ lạ hoắc đứng trước cửa sổ, dọa cô sợ đến mức trái tim muốn vượt lên cuống họng.
“Dậy rồi.”
Hạ Sí Hạ xách chiếc túi Hermes, tóc buộc gọn sau đầu, kẻ mắt tinh tế, môi đỏ như lửa, một sự xinh đẹp đập thẳng vào mắt người.
Tống Tương Niệm chuyển tầm mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ với sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.
“Tiểu Hạ tiên sinh.”
Hạ Sí Hạ lườm Hạ Chấp Ngộ một cái, “Cậu cứ thế đem con nhà người ta ném ở bệnh viện?”
“Sao, không được?”
“Tên tiểu tử nhà cậu, còn rất cứng đầu cứng cổ nhỉ?” Hạ Sí Hạ ném túi xách lên mặt tủ đầu giường, xoay mặt đồng hồ xuống, bộ dạng như là muốn hạ thủ.
“Chị đừng có mà làm loạn, muốn lên tin tức hả?”
Tống Tương Niệm ngồi dậy, đồng phục của bệnh nhân rộng thùng thình, “Ngài là Hạ tổng ạ?”
“Không cần khách khí như vậy, gọi chị gái nhỏ được rồi.”
Hạ Chấp Ngộ nhếch mép, không hề che đậy biểu cảm khinh bỉ của mình.
Hạ Sí Hạ nhìn sang giường bên cạnh, người nằm đó có vẻ cũng xấp xỉ tuổi Tống Tương Niệm, nhưng được ân cần chăm chút, có mẹ gọt táo, có bạn trai dỗ dành.
Lại nhìn sang Tống Tương Niệm cô đơn lẻ bóng bên này, thật sự là một trời một vực.
“Chơi đùa đến mức vào viện luôn rồi.
Nếu không phải quản gia báo với chị một tiếng thì có phải cậu định chơi chết người ta luôn không hả?”
Cái thể loại máu lạnh gì đây?
Bệnh nhân nằm giường bên cạnh đang uống nước, nghe được câu này thì sặc sụa ho khù khụ, “Thật biết chơi.”
Tống Tương Niệm đỏ mặt cười gượng, sắc mặt Hạ Chấp Ngộ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hạ Sí Hạ kéo tấm rèm chắn ra, “Thay quần áo đi, chị đưa em về.”
Hạ Chấp Ngộ và Tống Tương Niệm ngồi chung một xe, mỗi người dựa vào một bên cửa, kéo dài khoảng cách xa nhất có thể.
Hạ Sí Hạ ngồi xe riêng, quả nhiên là tổng tài bá đạo, làm cái gì cũng ngầu.
Xe đi đến một tòa nhà thì dừng lại.
Tống Tương Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, sao lại dừng ở trước cục dân chính rồi?
Xe của Hạ Sí Hạ dừng lại đằng sau, cô ấy ra khỏi xe rồi đi về phía này, gõ lên cửa kính.
Tài xế cho cửa kính hạ xuống, Hạ Sí Hạ qua loa nói với Hạ Chấp Ngộ, “Chờ chị mười phút, chị đi đăng ký kết hôn.”
Tống Tương Niệm trợn mắt há mồm, Hạ Chấp Ngộ ngồi bên cạnh cũng hơi nhấc mày.
“Với ai?”
“Triệu Dung Tần đó, cậu gặp rồi.”
“Chị với anh ta kết hôn?”
Hạ Sí Hạ chống tay lên mui xe, “Tuổi tính ra cũng lớn rồi đúng không, mà Triệu gia cũng không tồi, kẻ mạnh liên thủ với kẻ mạnh mới sinh ra càng nhiều lợi ích.”
“Sí Hạ!” Triệu Dung Tần đã đến trước, đứng cửa chính vẫy tay với cô ấy.
“Chờ chị một lát.”
Hạ Sí Hạ vỗ vỗ cửa xe, “Tốc chiến tốc thắng.”
Tống Tương Niệm nhìn Hạ Sí Hạ muốn rớt cả tròng mắt.
Đi kết hôn mà như ra trận vậy trời?
Hạ Sí Hạ đi đến bên cạnh Triệu Dung Tần.
“Giấy tờ mang đủ chưa?”
“Tất nhiên rồi, anh háo hức đến nỗi mất ngủ cả đêm đấy.
.
.
.
.
.”
“Dung Tần,” tiếng phụ nữ từ đâu bỗng truyền đến, “Anh không được kết hôn với cô ta, rõ ràng anh đã nói chỉ yêu mình em mà!”
Giày cao gót của Hạ Sí Hạ dừng trên nền đá.
Cô ấy mười tám tuổi tiếp quản Hạ thị, sự quyết đoán tôi luyện mười mấy năm dĩ nhiên người thường không thể sánh bằng.
“Triệu Dung Tần, anh đang đùa với tôi đấy à?”
“Không phải, anh đâu dám chứ.” Triệu Dung Tầm kéo cánh tay của người phụ nữ kia muốn đưa đi, “Tôi đâu có quen biết cô, từ đâu ra làm loạn hả?”
“Anh không biết em, vậy đứa bé trong bụng em thì sao?” Cô ta sớm có chuẩn bị, cầm siêu âm ném về phía Hạ Sí Hạ.
Mấy tờ giấy kết quả siêu âm bay lả tả rồi rơi xuống bên chân Hạ Sí Hạ, tình huống máu chó thế này mà lại có thể rơi vào người cô ấy, thật buồn nôn.
“Cái gì? Đứa bé?” Triệu Dung Tần cũng không ngờ cô ta chơi đến cả chiêu này.
“Đúng, được hai tháng rồi!”
Tống Tương Niệm ngồi trong xe, vị trí này phải gọi là rất lý tưởng để ăn dưa, có thể nghe rõ cuộc hội thoại bên ngoài, “Tiểu Hạ tiên sinh, anh không ra đó giúp một tay sao?”
Chưa để Hạ Chấp Ngộ đáp lời, Tống Tương Niệm đã thấy Hạ Sí Hạ nâng chân đá mạnh vào bụng Triệu Dung Tần, “Họ Triệu nhà anh, dám chơi tôi hả? Ống mật tắc mỡ đúng không?”
Triệu Dung Tần lảo đảo, trượt chân ngã xuống mấy bậc cầu thang.
Anh ta bị đá xây xẩm cả mặt mày, nhưng rất nhanh đã đứng dậy chạy lên.
“Không xong!” Tống Tương Niệm bỏ lại hai chữ, đẩy mạnh cửa chạy ra.
Hạ Sí Hạ quay lưng định đi, vừa bước tới mép đường thì nghe thấy tiếng hô lớn của Tống Tương Niệm, “Cẩn thận!”
Cô ấy quay đầu, mắt thấy Triệu Dung Tần xông tới, dáng vẻ giống như muốn bóp cổ mình.
Chỉ là còn chưa kịp lại gần thì anh ta đã như quả bóng hơi bị đá văng ra xa.
Hạ Chấp Ngộ cũng đã xuống xe bước vội về phía này, Tống Tương Niệm chạy đến bên cạnh Hạ Sí Hạ.
Người đàn ông kia vừa thu chân về, trên mắt đeo một chiếc kính râm, “Đánh phụ nữ?”
Triệu Dung Tần đấm mạnh vào thân cây bên cạnh, vẫn còn gào mồm dọa dẫm sẽ cho họ biết tay.
Hạ Sí Hạ nhấc mắt, nhìn đến đường quai hàm gợi cảm, ánh mắt tiếp tục đi xuống yết hầu, bả vai, cơ bắp.
Chà chà.
Tống Tương Niệm nhận ra người quen, “Anh Cảnh Mộ?”
Chu Cảnh Mộ hạ kính xuống nhìn cô, “Sao em lại ở đây?”
“Vâng, em có chút việc.”
“Anh còn phải mang người đi tập luyện, đi trước nhé.” Chu Cảnh Mộ rảo bước đi khỏi, Hạ Sí Hạ nhìn theo, thân dài vai rộng, không, chân càng dài.
Vai rộng eo thon bắp đùi lớn, chuẩn khẩu vị của Hạ tổng không sai đi đâu được.
Tống Tương Niệm ngồi về xe, Hạ Sí Hạ không lên chiếc xe phía sau mà ngồi vào cạnh cô.
Cô chỉ đành ngồi nhích sang phía Hạ Chấp Ngộ, Hạ Sí Hạ đi thẳng vào vấn đề, “Em quen người vừa rồi hả?”
“Vâng ạ.”
“Cho chị phương thức liên lạc của anh ta.”
Tống Tương Niệm ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Chu Cảnh Mộ.
Hạ Sí Hạ lưu số vào danh bạ, không quên khen ngợi, “Dáng dấp không tệ.”
“Chị không kết hôn nữa à?” Hạ Chấp Ngộ biết thừa còn hỏi.
Hạ Sí Hạ nguýt hắn một cái, “Đàn ông mấy người đều không phải dạng tốt lành gì.”
Cũng may là phát hiện sớm, lừa tình cô ấy thì được thôi, lừa tiền thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Mới đó đã nhìn trúng người khác rồi đấy thôi.” Rốt cuộc tình cảm của Hạ Sí Hạ với Triệu Dung Tần cũng chỉ có thế.
Tống Tương Niệm bị kẹp giữa hai người, Hạ Sí Hạ vuốt nhẹ màn hình, “Anh ta kết hôn chưa?”
***
88: Like vote share đi mụi ngừi, cho Bát cái động lực mai ra chương mới tiếp nào hihi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!