Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 169: Tang Tang uống say.
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cô bé từ từ đung đưa đôi chân ngắn ngủn, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ chờ bánh nướng.
Bé nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của ba ba ~
Các ông nội đã nói rất nhiều lần trước đó.
Diệp Tang nâng khuôn mặt mềm mại, đôi chân ngắn đung đưa dưới hàng mi cong vút, mắt mèo chứ bling bling vài cái.
“Tang Tang buồn ngủ……” Bé nhìn lên chiếc bánh được đặt trong lò thì thầm mãi một câu.
“Tiểu thư Tang Tang, chung ta đi ngủ trước đi.” Mộ quản gia xoa đầu cô nhóc, thấy dáng vẻ tiểu gia hỏa như muốn ngủ lại không dám ngủ,trong lòng dâng lên một niềm thương cảm, “Ông sẽ canh cho cháu.”
Cô gái nhỏ cũng rất hiểu chuyện, bé ngẩng đầu nhỏ, tỉnh lại, “Tang Tang không buồn ngủ.”
Bé mở to mắt mèo tròn xoe, nhìn chằm chằm vào lò nướng không chớp mắt, bộ dáng ngoan ngoãn làm tim người muốn tan chảy.
Bây giờ đã muộn lắm rồi, tiểu gia hỏa chu cái miệng nhỏ dụi mắt, bộ dáng ngoan ngoãn khiến Mộ quản gia vừa đau lòng lại bối rối.
Thật đúng là một đứa trẻ tốt.
Tiên sinh nhà bọn họ sao lại không thích người ta?
Mộ Sâm ngáp một cái, thấy nhãi ranh này còn thủ ở đó không chịu đi, anh lười nhác chống đầu, thờ ơ lên tiếng: “Cháu phải chờ tới bao lâu?”
Anh không thể hiểu tại sao con nhóc này lại cố chấp với một chiếc bánh đến như vậy.
Lúm đồng tiền trên má của cô nhóc hơi hiện ra, nghiêng đầu, nhìn về phía Mộ Sâm.
“Chú ~” Cô nhóc chớp mắt mèo, thanh âm mềm mại, “Chú muốn ăn sinh nhật không?”
“Tang Tang hát chúc mừng sinh nhật cho chú được không.” Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt mèo trong trẻo, tràn đầy sự mềm mại và tính trẻ con chưa thoát.
Mộ Sâm sững sờ trước sự chuyển biến bất ngờ này của Diệp Tang, sau đó không nhịn được cười thành tiếng, “Cháu có biết sinh nhật chú là khi nào không?”
Thành thật mà nói.
Tiểu gia hỏa nếu không nhắc, chắc anh cũng quên trên thế giới còn có thứ gọi là sinh nhật.
Diệp Tang đung đưa chân ngắn nhỏ, mắt mèo trong trẻo cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh.
Một lúc sau, dưới cái nhìn khó hiểu của Mộ Sâm, tiểu gia hỏa bất ngờ tiến lên, nhào về phía trước, mềm như bông thấp giọng mở miệng, “Chúc mừng sinh nhật.”
“Ba ba ~”
Hai chữ cuối cùng, nói ra cực kỳ rõ ràng.
Con ngươi của Mộ Sâm hơi rụt lại, ngón tay thon dài cứng đờ, đột nhiên bị tiểu gia hỏa nhào vào trong ngực.
Anh chỉ có thể theo bản năng ôm sát tiểu gia hỏa trong lòng ngực, phòng ngừa nó ngã xuống.
Thanh âm của Diệp Tang cực kỳ rõ ràng, nghe lên rất nghiêm túc: “Chúc mừng sinh nhật.”
Đầu ngón tay của Mộ Sâm hơi cứng lại, nhìn thấy tiểu gia hỏa như con cá chạch trượt xuống từ trong lòng ngực anh.
“Bánh kem đã xong.” Mắt mèo của bé sáng lên, vui sướng mở miệng xoay người còn muốn chạm vào lò nướng.
Hô hấp của Mộ Sâm hơi ngừng lại, không chút nghĩ ngợi đem người túm trở về, thanh âm hơi trầm xuống: “Cháu đừng lộn xộn.”
“Để chú lấy.”
Lò nướng là thứ có thể tùy tiện lộn xộn sao?
Con nhóc này có ý thức được hay không?
Sự thật chứng minh.
Thật đúng là không có.
Tiểu gia hỏa háo hức nhìn bánh kem anh đem ra, mắt mèo nhỏ chớp chớp, nhìn chằm chằm Mộ Sâm không chớp mắt lộ ra vẻ trong trẻo mềm mại.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Mộ Sâm hơi dừng lại, lại nghe bé lặp lại lời nói, liền nhìn đến cái bánh kem trên bàn, anh mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Thì ra, không phải con nít tùy hứng, thấy cái gì cũng muốn hết.
Anh giật giật đầu ngón tay có chút cứng đờ, khi bé ngoan ngoãn nói xong câu đó, trong lúc nhất thời lồng ngực bị chua xót cùng phức tạp lấp đầy.
“Làm sao cháu biết được?” Một lúc sau anh mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng đến không ngờ.
Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, nửa nghiêng đầu, “Ông nội nói.”
Sau đó bé đã nhớ rất kỹ.
Mộ Sâm sửng sốt một chút, khuôn mặt hơi rủ xuống.
Hiếm khi không phản bác lại lời của bé.
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực anh, chỉ vào bánh kem trên bàn, háo hức nói, “Muốn ăn.”
“……” Mộ Sâm, “Cháu xác định có thể ăn hả?”
Cảm động thì cảm động, nhưng anh cũng không phải rất muốn nếm thử một chút cái bánh kem làm cho người ta hít thở không thông này.
Diệp Tang nghĩ ngợi, “Mẹ cháu nói, sinh nhật chỉ là một nghi thức tình cảm.”
“Ăn đi ăn đi ~” bé đem đầu nhỏ cọ trong lòng bàn tay của đối phương, vốn dĩ đã giống mèo con, hành vi này càng giống một con mèo con.
Mộ Sâm: “……”
Nhãi ranh này rốt cuộc đi theo ai học được cách làm nũng?
Như con chó lủi tới lủi lui.
Anh đẩy cái đầu nhỏ mà Diệp Tang đang cọ vào, nhéo khuôn mặt nhỏ bé đầy thịt của cô bé, nheo mắt lại, cười khẽ một tiếng, tự lẩm bẩm một mình: “Chưa có ai tổ chức sinh nhật cho mình.”
Khi còn nhỏ lúc cha mẹ anh vẫn còn sống, anh chưa từng trải nghiệm điều này.
Điều anh không ngờ là, người đầu tiên ăn sinh nhật với mình thế nhưng là con gái của đối thủ một mất một còn của mình kiếp trước.
Mộ Sâm rũ mắt xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ của bé.
Thành thật mà nói.
Cảm giác cũng rất không tồi.
“Ô oa……” Cái miệng nhỏ của tiểu gia hỏa chu lên, “Nhân, nhân gia sau này sẽ ở với ngươi.”
Mau buông tay đi!!
Khuôn mặt của bảo bảo năm tuổi là có thể tùy tiện nhéo sao?
Trước khi Diệp Tang tức điên, tâm tình của Mộ Sâm lập tức tốt lên, cười khẽ một tiếng từ từ thả tay.
Anh vòng tay ôm tiểu gia hỏa mềm mại vào lòng, cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của bé, trong mắt thoáng hiện ý cười, nhưng giọng điệu vẫn thờ ơ như thường, “…… Ai cần cháu.”
Bế nhãi ranh này cảm xúc thật đúng là không tồi.
Mộ Sâm nhìn sắc trời, lại nhìn cô nhóc mềm như bông nằm ở trong lòng ngực anh, cặp mắt ngập nước hơi cong lên, mang theo vài phần dịu dàng không dễ phát hiện.
“Uống rượu không? Hửm?” Anh chọt chọt vào má Diệp Tang rồi cười, cảm giác xúc cảm cũng không tệ lắm.
Cũng khó trách một đám người ai cũng muốn nhéo.
Khuôn mặt bị chọc của Diệp Tang nhíu lại, bé không cao hứng mà lắc đầu, giọng nói mang theo sự mờ mịt rõ ràng, “…… Rượu là gì.”
Mộ Sâm tiếp tục cười hỏi: “Uống không?”
Trẻ con luôn tò mò với những thứ mới mẻ.
Nghe anh hỏi như vậy, Diệp Tang lập tức nghiêng đầu nhỏ, “Uống ~”
Anh cười nhẹ, xoa đỉnh đầu mềm mại của bé, thả tiểu gia hỏa xuống dưới, cầm lấy hai chai rượu đỏ nồng độ cồn thấp.
Mở nút rượu, một mùi thơm êm dịu lan tỏa, cô gái nhỏ chưa từng đụng đến “rượu” lắc đầu, chỉ cần ngửi thấy cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Bé cong miệng nhỏ lên, nhìn thẳng Mộ Sâm đang rót rượu cho mình, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ không cam lòng mà nói: “Chú.”
Bé cũng muốn uống……
Mộ Sâm rũ mắt liếc nhìn tiểu gia hỏa một cái, nhẹ nhàng cười khẽ, lắc lắc rượu đỏ trong tay, đưa tới trước mặt Diệp Tang.
“Cháu xác định muốn uống?”
Diệp Tang sáng lạn gật đầu, ngập ngừng vươn đầu nhỏ qua, thè lưỡi liếm một chút.
Mộ Sâm ngước mắt nhìn thấy một màn này, mặt không cảm xúc nghĩ thầm.
— càng giống chó con.
Diệp Tang liên tiếp liếm vài cái, bé bẹp cái miệng nhỏ, dư vị chậm rãi truyền đến, bé cảm giác được một chút đắng.
Bé choáng váng bẹp cái miệng nhỏ, mắt mèo hơi mở to vài phần, “…… Chú ~”
“Rượu của chú, không uống ngon bằng chuồng gà của cháu……”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!