Phi Kiếm Vấn Đạo - Quyển 6 - Chương 16: Bình ngọc lại xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Phi Kiếm Vấn Đạo


Quyển 6 - Chương 16: Bình ngọc lại xuất hiện


Lỗ châu, Dương Lai quận, Tây Môn gia.

Trong toàn bộ địa giới của Lỗ châu, Tây Môn gia được coi là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Lão tổ của Tây Môn gia chính là một vị tu hành đạt tới “Thiên Tiên Kim Đan” trong “Hỗn Nguyên tông” – nơi được xem là Thánh địa của Đạo gia. Do đó cả gia tộc của ông ta cũng nhờ đó mà phất lên, nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong quận Dương Lai, thậm chí trước khi mỗi vị quận trưởng nhậm chức đều phải đến bái phỏng Tây Môn gia.

Nhưng toàn bộ người của Tây Môn gia mấy ngày gần đây cứ đêm về là rơi vào tình trạng bất an lo sợ. 

– Nhị lão gia, Nhị lão gia.

Người hầu liên tục đi mời Nhị lão gia Tây Môn Chấn.

Tây Môn Chấn là con trai thứ hai của lão tổ của Tây Môn gia – Tây Môn Phong. Bởi vì cảnh giới tu hành khá cao, đạt tới cảnh giới “Thiên Tiên Hư Đan”, nên đã trở thành gia chủ đời thứ hai này. 

– Lại xảy ra chuyện gì rồi?

Tây Môn Chấn nhìn người hầu thấp thỏm bất an, không khỏi quát lên.

– Ba vị tu hành giả chúng ta mời đến đều đã chết rồi. 

Người hầu thấp giọng thưa.

– Cái gì? Ba người Trọng đạo hữu bọn họ đều đã chết rồi sao?

Sắc mặt của Tây Môn Chấn đại biến. 

– Thi thể ở đâu?

– Nằm ở ngay tiền viện.

Người hầu đi phía trước dẫn đường. 

Rất nhanh, họ đến một đại sảnh thuộc tiền viện của phủ đệ Tây Môn gia. Nơi này có đặt ba thi thể. Giờ phút này rất nhiều người của Tây Môn gia đã tụ tập ở đây.

Tây Môn Chấn vừa đến, tất cả những người khác đều tránh đường.

– Trọng đạo hữu! 

Tây Môn Chấn nhìn ba thi thể, mặt biến sắc hẳn, đau lòng nói:

– Là Tây Môn gia chúng ta đã hại các người rồi, đã hại các ngươi rồi!

Một người nữ tu hành ở bên cạnh tiến đến nói: 

– Nhị lão gia, thi thể của ba người bọn họ cũng giống như thi thể của rất nhiều tộc nhân của Tây Môn gia chúng ta, đều bị hút khô máu thịt, chỉ còn lại xương bọc da.

Tây Môn Chấn khẽ gật đầu.

Chính xác. 

Ba thi thể trước mắt đây đều bị hút khô máu thịt, chỉ còn lại da và xương cốt. Cho dù lấy dao cắt vào, cũng không thể nhìn thấy một chút máu nào.

Một lão giả đứng bên cạnh trầm giọng:

– Năm ngày gần đây, ngày nào Tây Môn gia chúng ta cũng có gần trăm tộc nhân chết. Tất cả đều bị hút khô máu thịt. Trong ba vị cao nhân đến tương trợ có tới hai người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Thực Đan, nhưng họ vẫn nhận phải kết cục như vậy. Hiện giờ Tây Môn gia chúng ta ngay cả một vị cao thủ Tiên Thiên Thực Đan cảnh cũng không có, lấy cái gì để ngăn cản hung thủ đây? Ngay cả những tộc nhân thoát li gia tộc, chạy trốn ra bên ngoài cũng đều bị hút khô máu thịt mà chết. Trốn cũng chết. Ở lại cũng chết. Chúng ta phải làm sao bây giờ? 

Đám người cao tầng của Tây Môn gia quả thực đã trở nên lo lắng sốt ruột cực kỳ.

– Nhị lão gia.

Bọn họ nhìn về phía Tây Môn Chấn. 

Tây Môn Chấn cũng buồn rầu vô cùng.

Tây Môn gia có ba vị đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Hư Đan, lại phối hợp với trận pháp mà lão tổ lưu lại, cho dù là cao thủ có cảnh giới Tiên Thiên Thực Đan cũng đừng mơ tưởng có thể động đến Tây Môn gia. Trước hoàn cảnh khó mà có được một vị tu hành đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Kim Đan, cao thủ có cảnh giới Tiên Thiên Thực Đan đã là bá chủ của một phương, thì thực lực của Tây Môn gia xem như rất mạnh. Thực lực như vậy có thể không cần phải sợ hãi bất kỳ một địch nhân nào, cho dù là yêu hay là ma.

Cộng thêm lão tổ tông Tây Môn Phong của bọn họ là cao thủ của Hỗn Nguyên tông, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Kim Đan, cho nên hơn một trăm năm qua, Tây Môn gia vẫn phát triển cực kỳ nhẹ nhàng và thoải mái. 

Tây Môn Chấn lắc đầu:

– Ta đã đưa tin cầu cứu đến lão tổ tông. Nhưng rất lâu rồi vẫn chưa liên hệ được với người. Tất cả tin tức về lão tổ tông đều đã biến mất. Ta cũng đã cầu cứu với Hỗn Nguyên tông rồi. Ngày nào cũng đưa tin cầu cứu, nhưng đến khi nào thì Hỗn Nguyên tông mới cử người tới ta cũng không sao biết được.

– Ai…! 

– Gia tộc đúng vào lúc rơi vào cơn nguy cấp, sao lại đột nhiên mất đi tin tức của lão tổ tông cơ chứ?

Một đám tộc nhân đứng xung quanh đều lo lắng. Thậm chí có người còn nghĩ, có phải lão tổ tông đã gặp chuyện bất trắc gì rồi không? Chẳng qua lão tổ tông vẫn luôn là trụ cột của Tây Môn gia, địa vị rất cao quý, nên không ai dám nói lời này ra cả.

Tây Môn Chấn thở dài: 

– Bây giờ ba người Trọng đạo hữu đã chết. Chỉ sợ là sẽ chẳng có ai trong những cao thủ khác ở thành Lỗ Châu dám đến đây nữa. Đành chờ thôi, chờ đến khi người của Hỗn Nguyên tông được phái tới đây. Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

Những tộc nhân ở đây đều cực kỳ bất an:

– Hi vọng bọn họ có thể đến nhanh một chút. Nếu không thì chưa tới nửa tháng, Tây Môn gia chúng ta đã tuyệt hậu rồi! 

Oành…

Bỗng nhiên một cỗ uy áp cường đại bao phủ xuống.

– Tây Môn Chấn… 

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Tây Môn Chấn vừa đi ra sảnh trước, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy hai thân ảnh đáp xuống Tây Môn gia từ trên mây. Trong đó có một vị đạo nhân lưng đeo hai thanh kiếm, mái tóc màu trắng bạc, dung mạo phong trần.

– Ân tiền bối! 

Tây Môn Chấn vô cùng vui mừng.

Ân Ly Hỏa của Hỗn Nguyên tông được xếp vào năm vị trí đầu trong nhóm cao nhân Tiên Thiên Kim Đan tại Đạo gia Thánh địa Hỗn Nguyên tông. Ông ta đã tu đến cấp độ Ý Cảnh lĩnh vực, cộng thêm tu hành pháp môn Nhục Thân Thành Thánh, cho nên cho dù là gặp cao thủ ở Cực cảnh cũng dám đối đầu vài chiêu.

Hô. 

Ân Ly Hỏa dẫn theo sư đệ bay xuống.

Tây Môn Chấn dẫn đầu đám người Tây Môn gia tộc cung kính chào:

– Bái kiến Ân tiền bối! 

Ân Ly Hỏa hỏi:

– Các ngươi vẫn chưa tìm được Tây Môn sư đệ của ta ư?

Tây Môn Chấn buồn rầu: 

– Đã nhiều ngày nay, mỗi ngày Tây Môn gia chúng tôi đều chết hơn một trăm tộc nhân, nhưng mà tin tức của lão tổ tông vẫn hoàn toàn không có.

– Hoàn toàn không có tin tức gì sao?

Ân Ly Hỏa nhíu mày. 

Lão tổ của Tây Môn gia dù sao cũng là cao thủ Thiên Tiên Kim Đan của Hỗn Nguyên tông, đột nhiên mất tích, dù ấn ký truyền tin vẫn chưa tiêu tán, nhưng lại không thể liên hệ được. Cộng thêm mỗi ngày Tây Môn gia đều chết hơn một trăm tộc nhân. Tình huống này thực sự là vô cùng quỷ dị. Hỗn Nguyên tông đã lập tức thỉnh “Ân Ly Hỏa” xuống núi để điều tra chuyện này.

Tây Môn Chấn lập tức thưa:

– Ngay ngày hôm nay, chúng tôi đã mời ba vị cao thủ trong thành Lỗ châu tới, trong đó có hai vị đạt đến Tiên Thiên Thực Đan, nhưng đều bị hút khô máu thịt mà chết rồi. 

Ân Ly Hỏa ra lệnh:

– Vậy à? Mau dẫn ta đến đó xem!

– Xin mời Ân tiền bối theo tôi. 

Tây Môn Chấn lập tức đi trước dẫn đường.

Rất nhanh tất cả đã đi đến gian phòng kia.

Ân Ly Hỏa dẫn theo sư đệ của ông ta, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ba thi thể được đặt nằm trong phòng. Tất cả đều là da bọc xương, máu thịt đều bị hút khô cả. 

Đạo nhân mặc y phục màu xám bên cạnh thấp giọng nói:

– Sư huynh, thật là kỳ quái! Không còn một chút máu thịt nào, chỉ có da bọc xương, thủ đoạn hơi giống như Vu pháp. Một số pháp thuật tà ác khác cũng có khả năng làm được việc này.

– Ừ. 

Ân Ly Hỏa bình tĩnh nhìn.

A…a…

Bỗng nhiên, một tộc nhân của Tây Môn gia bên cạnh đột ngột phát ra tiếng kêu đau đớn. 

Ân Ly Hỏa và đạo nhân mặc y phục xám lập tức quay đầu nhìn lại. Tộc nhân này vừa kêu đau vừa lăn lộn trên mặt đất, thân thể không ngừng khô quắt lại. Vừa hết thời gian một nhịp thở, máu thịt toàn thân của người này đã biến mất hầu như không còn gì, chỉ còn lại da bọc xương.

– Cái gì?

Ân Ly Hỏa giật mình. Ý Cảnh lĩnh vực của ông ta bao trùm trong phạm vi tám trượng xung quanh, và tộc nhân này cũng nằm bên trong phạm vị Ý Cảnh lĩnh vực ấy. 

– Chính là như thế này, chính là như thế này!

Tây Môn Chấn và đám tộc nhân đều lộ vẻ sợ hãi bất an.

Tây Môn Chấn lập tức nói: 

– Tất cả tộc nhân của Tây Môn gia chúng tôi đều chết như vậy. Chính mắt tôi đã nhìn thấy vài người chết trong tình trạng như thế, đột nhiên bị hút hết máu thịt, chỉ còn lại da bọc xương.

Con ngươi của Ân Ly Hỏa co rụt lại:

– Ta vừa tới, hung thủ đã giết chết một tộc nhân của Tây Môn gia ngay trước mắt ta. Đây là cố ý thị uy sao? Tây Môn Chấn! 

Tây Môn Chấn lập tức cung kính đáp lời:

– Ân tiền bối.

Ân Ly Hỏa ra lệnh: 

– Từ bây giờ trở đi, trận pháp của Tây Môn gia các ngươi đều để ta khống chế. Ta phải cẩn thận quan sát xem hung thủ trốn trong bóng tốt rốt cuộc là ai, lại dám khiêu khích Hỗn Nguyên tông của ta như thế!

– Vâng!

Tây Môn Chấn gật đầu lia lịa. Có một vị cao thủ như thế tọa trấn, hắn cầu còn không kịp. 

Giờ phút này, trong một phòng trọ cách xa Tây Môn gia khoảng hơn một trăm dặm.

Một người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ, nghiêng người nhìn về phía Tây Môn gia. 

Người đàn ông trung niên này nói khẽ:

– Ân Ly Hỏa đã đến. Với thực lực hiện tại của ta, cho dù thi triển thủ đoạn của Ma Thần cũng chỉ có thể miễn cưỡng so tài ngang sức với hắn, có đúng không?

Ở trên bàn, bình ngọc truyền âm đáp lại: 

– Yên tâm, yên tâm, không phải còn có ta sao? Có ta giúp ngươi, ngay cả Ân Ly Hỏa cũng không phải là đối thủ của ngươi. Chỉ cần ngươi làm cho Ân Ly Hỏa bị thương nặng. Hỗn Nguyên tông hiện giờ chỉ có một vị Cực cảnh. Trước khi bọn họ nắm chắc có thể chiến thắng, sẽ không dám để vị Cực cảnh ấy đến đây mạo hiểm.

– Ừ.

Người đàn ông trung niên gật đầu. 

—oOo—

Thục châu. Kiếm các.

Một đám lãnh đạo cao tầng của Kiếm các nhiệt tình chào đón. 

Tần Vân cười nói:

– Đứa cháu trai này của ta xin giao cho Thôi huynh, cho hắn tới Bách Kiếm phong nếm mùi cực khổ.

Thôi Liên Phong cất lời khen: 

– Tư chất lĩnh ngộ của Thư Ngạn hiền điệt khá tốt mà.

Đám Kiếm Tiên cảnh giới Thiên Tiên Kim Đan này đều khá nhiệt tình. Bây giờ trong thiên hạ có rất nhiều tông phái, gần gũi với Tần gia nhất chính là Kiếm các. Kiếm các vẫn luôn có ý mời Tần Vân trở thành một thành viên của bọn họ, vì dù sao tất cả bọn họ đều là Kiếm Tiên, trong khi Tần Vân chỉ là tán tu.

Tần Vân nhìn Tần Thư Ngạn: 

– Thư Ngạn. Ba năm sau là lúc ngươi thành thân. Đừng để đến lúc đó ngay cả Bách Kiếm phong ngươi cũng chưa vượt qua được.

Tần Thư Ngạn tự tin vạn phần:

– Yên tâm đi thúc phụ. Một năm. Chỉ cần một năm con sẽ vượt qua Bách Kiếm phong! 

– Haha, có chí khí.

Tần Vân cười, không nhiều lời.

– Tốt, chư vị, ta có việc phải đi trước, cháu trai của ta đành làm phiền chư vị. 

Một đám người nhiệt tình vạn phần:

– Không phiền, không phiền!

– Mỗi năm Kiếm các chúng tôi đều có đệ tử đến bái phỏng Tần huynh. Tần huynh đã chỉ dạy rất nhiều, nói ra chúng tôi thật sự rất hổ thẹn. Tần huynh đáng ra phải đưa thêm nhiều đệ tử tới Kiếm các của chúng tôi học tập mới phải. 

Kiếm các là môn phái kiếm tu đệ nhất trong thiên hạ.

Người muốn gia nhập Kiếm các, không biết phải trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách. Rất nhiều gia tộc giàu cho dù có táng gia bại sản cũng chưa chắc đã vào được cửa Kiếm các. Còn Tần Thư Ngạn tới đây tu hành, cũng chưa bái sư, lập tức đã khiến cho một đám Kim Đan của Kiếm các vô cùng nhiệt tình.

Nói thật ngay cả Tần Vân cũng có chút hâm mộ. Lúc trước hắn hành tẩu thiên hạ, chỉ mong muốn có một vị sư phụ có thể chỉ điểm cho mình cũng không được. 

Hô.

Rất nhanh.

Tần Vân rời khỏi Kiếm các, hóa thành một đạo hồng quang, bay thẳng về hướng đông bắc. 

Lỗ châu.

Tần Vân cầm Tuần Thiên lệnh, xem tin tức mới nhất hiện lên ở phía trên đó. 

– Người tu hành đạt đến Thiên Tiên Kim Đan của Hỗn Nguyên tông đến Tây Môn gia tộc. Gia tộc này mỗi ngày chết gần một trăm tộc nhân liên tục trong sáu ngày. Những người tu hành đến tương trợ cũng liên tiếp chết đi. Tất cả đều bị hút khô máu thịt mà chết. Ân Ly Hỏa của Hỗn Nguyên tông đến tương trợ cũng bị trọng thương, xác định sau lưng hung thủ chính là một đại yêu quái thần bí chưa có ai biết đến.

– Đại yêu quái mà ngay cả Ân Ly Hỏa cũng đánh không lại? Đi xem một chút.

Tần Vân thi triển Hóa Hồng thuật, biến thành một luồng hồng quang bay thẳng đến Lỗ châu. 

Thanh phi kiếm của hắn đã lâu không có chém giết đại yêu quái rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN