Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Chương 32
Đây không phải là lần đầu tên Thích Yến hỏi vấn đề này, ngày đó đang ngắm sao cậu cũng từng hỏi cô một lần.
Lúc đó Sư Nhạc nói là sắp rồi, nhưng bây giờ lại không trả lời như vậy.
Thích Yến xếp lại áo mưa cho cô, cũng không quay đầu lại trước mà đợi cô trả lời. Ban đêm trăng sáng sao thưa, dưới ánh trăng có hai người đang mặc áo mưa trông thật sự rất kỳ lạ.
Thế nhưng hai người lại không hề nhận ra.
Không nghe thấy Sư Nhạc trả lời, Thích Yến nói tiếp: “Sao thế, chị nói muốn mời em một bữa cơm không tính nữa à?”
Sư Nhạc bây giờ mới sực nhớ ra, đúng là trước đây mình từng nói lúc nào rời đi muốn mời cậu một bữa cơm, chân thành cảm ơn cậu.
Cô vô cớ thở phào nhẹ nhõm, giống như cảm thấy bản thân không cần phải trả lời câu hỏi vừa nãy nữa, cười nói: “Tính chứ, lúc nào kết thúc chị sẽ tới tìm cậu.”
Thích Yến ừm một tiếng, xoay người lại: “Vậy chốt kèo rồi nhé.”
Quay lại trường học, người trên sân trường đã giải tán hết, nhưng Thích Yến vẫn cho xe dừng lại ở góc khuất ban đầu.
Sư Nhạc từ trong áo mưa chui ra, được gió đêm thổi nên lúc này đã tỉnh táo lại không ít.
“Đi đường cẩn thận.”
Thích Yến khẽ gật đầu, nhàn nhạt cười nói: “Cám ơn món quà của chị.”
Sư Nhạc lẳng lặng cong khóe môi, vẫy tay rời khỏi.
Đến khi bước vào trường học rồi cô mới nghe thấy tiếng xe nổ máy, Sư Nhạc cũng không vội lên lầu, cô ngồi xuống một cái ghế đẩu còn lại trên sân trường.
Đồng Lâm tắm rửa xong bước ra, bị bóng người ngồi trên sân trường làm giật mình, nhìn kỹ thấy Sư Nhạc mới thoáng hoàn hồn lại, bước tới hỏi: “Đi đâu mà lâu vậy?”
Cũng không hỏi cô tại sao lại ra ngoài. Lúc đó bầu không khí vì câu nói của Lâm Thái nên có chút ngại ngùng, Sư Nhạc ra ngoài đúng lúc cho anh ấy một bậc thang bước xuống.
Sư Nhạc nói: “Đi lang thang ấy mà.”
Trước khi rời khỏi cô đã nhắn tin cho mọi người báo bình an.
Đồng Lâm lau tóc, ngồi xuống bên cạnh cô, lẩm bẩm: “Gần đây hay thấy cậu chạy ra ngoài ban đêm nhỉ, lạ nước lạ cái mà không cẩn thận gì hết.”
Sư Nhạc không trả lời.
Chẳng hiểu sao cô lại có chút buồn cười, trong lòng bất chợt nảy sinh một suy nghĩ, giống như những nơi cô và Thích Yến từng bí mật đến chỉ có hai người biết, chuyện này khiến cô cảm thấy có chút vui vẻ.
Trên Wechat có thêm một người muốn kết bạn với cô, ghi chú là ‘Sư Mãn Mãn’.
Sau khi Sư Nhạc nhấn đồng ý, bên kia rất nhanh gửi đến một dãy số: “Số điện thoại của anh, nhớ lưu lại.”
Sư Nhạc ngoan ngoãn lưu dãy số này lại, lúc nhập ghi chú cô hơi dừng lại, sau đó nhập vào cái tên Sư Viên Viên.
Sư Tần lại gửi tin nhắn đến: “Muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ?”
Sư Nhạc: “Còn sớm mà.”
Sư Tần trả lời lại rất nhanh: “Không còn sớm nữa, đi ngủ nhanh đi.”
Sư Nhạc nhìn dòng chữ này, có chút xuất thần, chưa kịp đợi cô nghĩ ra câu trả lời, bên kia lại gửi đến một tin nhắn.
“Như vậy một ngày sẽ trôi qua rất nhanh.”
Sư Nhạc thực sự sửng sốt.
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại của Sư Tần, Sư Nhạc cứ cảm thấy biểu hiện của anh ấy rất bình tĩnh, nhưng lúc này cô mới biết anh ấy cũng không hề dễ chịu như vậy.
Thì ra anh ấy cũng đang chờ đợi, chờ đợi ngày đó đến thật nhanh.
Cô khẽ động đậy đầu ngón tay, hồi âm lại: “Được.”
….
Bởi vì các em học sinh cũng biết bên đoàn chỉ còn lại vài ngày, cho nên mấy hôm nay văn phòng liên tục có người đến, trên bàn mỗi đoàn viên đều chồng rất nhiều quà.
Của Sư Nhạc là nhiều nhất, các em lớp ba đều tặng cho cô, bên phía lớp sáu có mấy người Lưu Thủy Dương dẫn đầu cũng tặng cho cô không ít, cộng thêm bài hát trong buổi liên hoan văn nghệ hôm đó, cô gần như đã trở thành người nổi tiếng trong mắt các em học sinh.
Mỗi ngày tan học, đám trẻ con ở khắp các con đường đều muốn cô đưa về tận nhà.
Với tiền đề mà trong đoàn đã quy định, hầu hết các món quà gửi đến đều là thư tay.
Sư Nhạc cũng ráat lâu rồi chưa nhận được thư, không giống như những bức thư tình nhận được những năm cấp 2 cấp 3, kiểu thư này được viết bằng giấy bút, câu chữ vô cùng thông thường nhưng lại ẩn chứa sự nhiệt tình khiến cô rất thích.
Lúc ngồi trong văn phòng viết thư hồi âm, cô nghĩ, thực ra cũng không phải là không có gì lưu lại, cũng không có gì là không mang theo được.
Hồi âm xong bức thư cuối cùng, Sư Nhạc chợt nhớ đến câu nói của Thích Yến ngày hôm đó, không lưu lại thứ gì, thế là cô lại rút một tờ giấy khác ra, cái này cũng được xem là một món quà đúng không?
Mọi cảm xúc như vỡ òa trong buổi liên hoan văn nghệ ngày hôm đó, thế nên mấy hôm nay mọi người đều rất trầm lặng.
Thời gian rời khỏi càng gần, mọi người cũng càng ít nhắc đến.
Sư Nhạc vẫn nhớ bữa cơm đã hứa với Thích Yến. Sư Tần muốn đến đón cô tới Giang Châu, dĩ nhiên cô sẽ không về cùng đoàn đội, vì thế bữa cơm này vẫn có thể thực hiện được.
Chỉ là cô không ngờ, ngay cả bữa cơm này cũng không thể ăn được.
Hôm thứ Năm, Hổ Tử không đến trường.
Là Thích Yến gọi điện thoại đến xin nghĩ.
Sư Nhạc biết tình trạng sức khỏe của mẹ cậu không được tốt, chỉ là lần này không ngờ rất nghiêm trọng, cả nhà bọn cậu đều phải đến Thanh Thành.
Thích Yến nói không biết lúc nào mới quay về, cũng không thể để Hổ Tử ở nhà một mình.
Ngặt nỗi trong thôn có chuyện gì cũng truyền tai nhau rất nhanh, lúc Sư Nhạc đưa bọn nhỏ về nhà, tình cờ nghe được người dân đang bàn tán với nhau.
“Sợ là không qua được, gọi hai đứa nhỏ qua đó, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để gặp mặt lần cuối.”
Thứ Sáu đưa bọn trẻ về nhà xong, mọi người quay lại thu dọn hành lý, thứ Bảy mở cuộc họp với hiệu trưởng, ăn trưa xong buổi chiều sẽ lên đường.
Lúc đến cũng không có bao nhiêu đồ, Sư Nhạc cũng không gấp gáp, cô ngồi trong phòng học lớp ba, nhìn tấm bảng đen đến thẫn thờ.
Trước lúc rời khỏi bọn trẻ đã làm tổng vệ sinh, cả trong lẫn ngoài đều sạch sẽ gọn gàng, nhưng bây giờ trên tấm bảng đen lại có rất nhiều chữ.
Chi chít dày đặc, đều là cô giáo Nhạc Nhạc.
Một lúc lâu sau, Sư Nhạc nằm sấp lên bàn, nghẹn ngào nấc lên một tiếng.
Lúc di động đổ chuông, ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn trở lại, nhưng sự cảm động trong nháy mắt đó đã yên tĩnh trở lại.
Sư Nhạc cầm điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi thoại của Thích Yến, có điều không hiểu sao cậu lại cúp máy.
Cô gọi lại, nhưng bên đó mãi vẫn không thấy bắt máy.
Cậu đang ở bệnh viện, phải chăm sóc cho mẹ nên có lẽ rất bận rộn, cũng có thể đã gặp chuyện gì đó.
Sư Nhạc ngẫm nghĩ, sau đó gửi tin nhắn cho cậu: “Sao vậy? Dì đã khỏe lên chút nào chưa?”
Bên đó đến tối vẫn chưa thấy hồi âm.
*
Bệnh viện Thanh Thành.
Hổ Tử bò lên giường nằm xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, thấp giọng nói: “Anh, anh không ngủ sao?”
Thích Yến ngẩng đầu lên: “Ừm, em ngủ trước đi.”
Hổ Tử ân cần hỏi: “Anh, hôm nay anh cứ nhìn vào điện thoại mãi, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì cả.” Thích Yến kéo chắn đắp cho cậu bé, “Khẽ thôi, đừng làm ồn đến mẹ.”
Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Thích Yến kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, trong đêm khuya tĩnh mịch cứ nhìn tin nhắn đó không rời mắt, ngón tay đã trắng bệch.
Sau khi nhắm mắt lại, Hổ Tử nhỏ giọng hỏi cậu: “Anh, bao giờ thì chúng ta về nhà?”
Thích Yến: “Mấy ngày nữa.”
Hổ Tử mím mím môi, mò mẫm kéo quần áo của cậu: “Vậy em có thể quay về trước không? Ngày mai cô giáo Nhạc Nhạc phải đi rồi, em muốn tiễn cô ấy.”
Thích Yến sửng sốt, xoay đầu sang nhìn cậu bé, mãi một lúc sau mới khẽ thở dài: “Không được.”
“Tại sao không được?”
Thích Yến lần này không trả lời, tại sao không được?
Bởi vì cậu biết hai người cách nhau quá xa, cậu không xứng với cô, mà nếu đã không xứng, chi bằng đừng gặp nhau nữa.
Cậu không dám gặp.
Hổ Tử có chút ấm ức: “Nhưng, nhưng em rất nhớ cô ấy.”
Thích Yến tới gần cậu bé, nhẹ giọng hỏi: “Rất nhớ sao?”
Cũng không biết là đang hỏi cậu bé, hay hỏi chính mình.
“Dạ.” Hổ Tử khẽ gật đầu, mở mắt ra, “Nếu không gặp, sau này sẽ không gặp được nữa.”
Thích Yến không khỏi bần thần.
Sư Nhạc đợi đến ngày hôm sau, nhưng mãi không thấy Thích Yến hồi âm lại.
Mọi người họp xong, ăn xong bữa trưa, Sư Nhạc lại lấy điện thoại ra xem, vẫn không thấy động tĩnh gì, cô lặng lẽ gọi điện thoại qua, nhưng bên đó vẫn không nhận máy.
“Nhạc Nhạc, em thật sự không về cùng bọn anh sao?” Lâm Thái mang ba lô bước tới, anh ấy tưởng hôm đó sau khi uống say đã có những lời nói làm cô khó chịu, bèn nói, “Ngày đó anh uống hơi nhiều, cũng không phải kêu em bày tỏ thái độ gì cả, em đừng để trong lòng nhé.”
Sư Nhạc lúc này tâm trạng không được tốt, cô ừm một tiếng: “Em không để bụng.”
“Vậy em…”
Anh ấy còn chưa nói hết cây, một chiếc xe ô tô màu đen đã dừng lại trước cổng trường, có người trong đoàn đang đứng trước cổng trường chào tạm biệt với các em học sinh, nhìn thấy chiếc xe liền trợn mắt lên.
“Maybach?!”
Sư Nhạc đang đứng dưới cột cờ trong sân trường, dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt đang nhìn vào di động khẽ di chuyển, ngẩng đầu lên nhìn qua bên đó, từ ghế lái phụ có một người bước xuống.
Hứa Tịnh giẫm lên đôi giày cao gót nhỏ, cười rạng rỡ vẫy tay với cô: “Sư Mãn Mãn!”
Sư Nhạc hơi dựng thẳng người dậy, chợt thấy từ bên ghế lái có một người bước xuống, dáng người dong dỏng cao, mặc một chiếc áo sơ mi đen mở nửa cúc, bên trong là chiếc áo phông trắng, đeo một cặp kính râm, nhìn từ xa trông có vẻ rất lịch thiệp.
Sư Nhạc há hốc.
Người đó hình như cũng nhìn thấy cô, cất bước đi thẳng về phía cô.
Lâm Thái bên cạnh thấy như vậy, sắc mặt thoáng thay đổi: “Nhạc Nhạc, em quen sao?”
Sư Nhạc không trả lời, cô chăm chú nhìn người đàn ông đang bước về phía mình, tay chân nhất thời không biết nên đặt ở đâu.
Mãi cho đến khi anh ấy đứng trước mặt cô.
Khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ được ngũ quan của anh ấy, quả thực rất lịch thiệp nhưng lại có chút gì đó thản nhiên tùy hứng, những kí ức đã quên lãng trong quá khứ dường như lại đột ngột ùa về.
Sư Nhạc cắn môi dưới.
Sư Tần nhìn thấy hành động nhỏ này của cô, nhất thời bật cười: “Sao không gọi người ta?”
Sư Nhạc hỏi: “Gọi cái gì?”
“Chậc.” Sư Tần đưa tay lên vò đỉnh đầu cô, “Em nói gọi cái gì? Vẫn muốn không thừa nhận?”
Sư Nhạc vô thức muốn tránh khỏi bàn tay của anh ấy, đã rất lâu rồi chưa có ai đụng vào đỉnh đầu, nhưng lúc này cô lại chịu đựng không nhúc nhích.
Cô hít vào một hơi, ngước mắt nhìn anh ấy: “Sao bây giờ anh mới đến?”
Sư Tần thoáng sửng sốt, anh ấy thu tay về, tháo mắt kính xuống, hơi nghiêng người: “Phải, anh đến muộn rồi, cho anh xin lỗi nhé, được không?”
Sư Nhạc nhìn anh, một lúc lâu sau mới đáp lại một tiếng.
Sư Tần dường như đã quẳng chuyện của mười năm trước ra sau đầu, dáng vẻ như thể chỉ thực sự đến đón một người em gái chuẩn bị về nhà.
Không nói lời sáo ngữ với cô, cũng không cùng cô nói những câu sến sẩm, điều này khiến Sư Nhạc rất vui, khiến cô như được buông xõa chút tính khí trẻ con của mình.
Sư Tần lúc này mới đeo mắt kính lại, đứng thẳng người dậy.
Sau đó, anh ấy nghe thấy một tiếng ‘anh’ rất nhỏ.
Động tác của anh ấy thoáng khựng lại, hơi ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Tay lại nhấc lên đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Ừm.”
Các thành viên trong đoàn vẫn chưa rời đi, xe của Sư Tần mặc dù lớn nhưng cũng không ngồi được mấy người, biết đây là anh trai của Sư Nhạc nên mọi người cũng không nói muốn đi chung.
Sư Tần cũng không quá khách sáo, anh ấy trực tiếp bỏ hành lý của Sư Nhạc vào cốp xe.
Học sinh đến tiễn rất nhiều, Sư Nhạc ngồi ở ghế lái phụ hạ cửa kính xuống chào tạm biệt với bọn họ. Hứa Tịnh ngồi ở ghế sau, cuối cùng cũng vượt qua con đường này, cô ấy vịn vào thành ghế: “Nhìn mà tớ còn thấy cảm động nữa đấy.”
Sư Nhạc cúi đầu nhìn điện thoại, không nói chuyện.
Sư Tần lái xe, hỏi Sư Nhạc ngồi bên cạnh: “Ăn tối trước rồi hẵng đi nhé?”
Sư Nhạc ngẩng đầu lên: “Sao cũng được.”
Hứa Tịnh đề nghị: “Gần đây không có chỗ nào ăn được, hay là chúng ta đến Thanh Thành đi.”
Sư Nhạc nghe vậy, liếc mắt nhìn giao diện Wechat, gõ vài chữ rồi gửi qua: “Dì đang nằm ở bệnh viện nào?”
Đoạn đường này khá bụi nên Sư Tần không mở cửa sổ, Sư Nhạc thì chăm chú nhìn điện thoại, không hề để ý rằng bên đường có một cậu thiếu niên đang lái xe máy đi ngang qua bọn họ.
Lúc Thích Yến đuổi theo đến Dư Bình, trường học đã trống trơn, chỉ còn vài em học sinh đang chơi trên sân trường.
Nhìn thấy cậu đến, mọi người đều dừng lại chào hỏi: “Anh Yến!”
Thích Yến nhìn tòa nhà dạy học không một bóng người, yết hầu khẽ chuyển động: “Các giáo viên đâu rồi?”
Có người trả lời cậu: “Đi rồi! Vừa mới đi không lâu!”
Thích Yến vẫn đang ngồi trên xe, cậu thở hắt ra một hơi, từ Thanh Thành bắt xe về đây, rồi lại chạy đến nhà cậu của cậu trong xã lấy xe, mất gần bốn tiếng đồng hồ.
Cậu muốn quay lại gặp cô một lần, Hổ Tử nói đúng, bây giờ không gặp, sau này sẽ không gặp được nữa.
Vậy tại sao không thể gặp? Cậu rất muốn thấy cô.
Lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tin nhắn đó, tay Thích Yến khẽ run lên, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi rằng: “Chị đi rồi sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!