(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 152: Tận thế của ngài đã được ship tới(35)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh đi về phía trước, bảo vệ tự động nhường đường cho cô, cầm vũ khí đứng ở hai bên.
Giày cao gót dẫm lên sàn gạch sạch bóng, phát ra tiếng lộc cộc nhỏ.
Cô gái đi tới giống như công chúa điện hạ đội vương miện, dẫm lên thảm đỏ, ưu nhã thong dong đi đến chỗ mọi người.
Những người bảo vệ đứng ở hai bên là kỵ sĩ, bảo vệ công chúa điện hạ của bọn họ.
Linh Quỳnh dừng trong ranh giới an toàn “Tôi tới đón Khương Tầm Sở, có làm phiền giáo sư không?”
Người áo blouse trắng: “……”
Người áo blouse trắng cười một chút “Hứa tiểu thư, có phải cô tìm nhầm chỗ rồi hay không, sao Tầm Sở lại ở chỗ này được, hôm nay tôi còn chưa gặp nó lần nào.”
“Anh ấy không nói như vậy.” Linh Quỳnh giơ tay, đằng sau liền có người đi tới.
Người nọ cung kính khom lưng, “Giáo sư, Hứa tiểu thư đã biết.”
Người áo blouse trắng nhíu mày “Cậu đang nói cái gì vậy? Cô ta biết cái gì? Hứa tiểu thư, cô biết đây là chỗ nào không?”
Nói đến đoạn sau, sắc mặt người áo blouse trắng cũng nghiêm túc lên.
“Cô biết hậu quả của việc tự tiện xông vào nơi này không?”
“Giáo sư nói quá lời, tôi được bọn họ quang minh chính đại đưa vào, sao có thể nói là tự tiện xông vào chứ?”
“……”
Người áo blouse trắng nhìn về phía những người bảo vệ kia.
Không khác bình thường là bao, mặt vô biểu tình, đủ người, không thiếu ai, nghiêm cẩn.
Nhưng hình như lại có chút không giống nhau……
Người áo blouse trắng: “Đi thông báo……”
Bang!
Viên đạn bay thẳng vào mặt đất, ngay đằng trước người áo blouse trắng, khiến không ít người phía sau kinh hoàng thét chói tai.
Câu nói kế tiếp của người áo blouse trắng cũng bị bắn về, hắn khiếp sợ nhìn về phía Linh Quỳnh.
Mấy người bảo vệ này……
Linh Quỳnh giơ tay ấn vũ khí đang nhắm bắn ngay bên cạnh mình, liếc mắt nhìn người bảo vệ muốn động thủ, “Sao mấy người bắn loạn vậy, không cần làm bọn họ sợ.”
Thủ vệ gục đầu xuống, lui về phía sau một bước.
Mọi người: “……”
Mấy người bảo vệ này sao lại nghe lời cô nói?
Linh Quỳnh lại nói: “Giáo sư, không cần lãng phí thời gian nữa, tôi xuống dưới trước, đã giúp các người chắn tín hiệu ở đây, bây giờ mấy người không liên lạc với ai được đâu, không cần cảm tạ nha.”
“……”
Người áo blouse trắng bắt đầu toát mồ hôi lạnh từ trên trán ra ngoài: “Cô…… Cô đã làm gì với bọn họ rồi?”
Hắn vẫn luôn không để con nhóc này vào mắt.
Cô nhìn qua chính là kiểu con gái thích nhõng nhẽo, được người ta bảo vệ rất tốt, chưa trải qua nhiều chuyện.
Linh Quỳnh búng tay một cái, bảo vệ sôi nổi giơ vũ khí lên, nhắm vào bọn họ.
Mọi người: “!!!” Mới vừa rồi cô còn bảo không làm bọn ta sợ!!
Người áo blouse trắng: “……”
Người áo blouse trắng nghĩ đến những con virus đó.
Nhưng làm sao có thể……
Linh Quỳnh nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Giáo sư, bây giờ ông có thể để tôi đón con yêu được chưa?”
Cô nhìn qua vẫn ngoan ngoãn thánh thiện như trước, trên người không có
chút sắc bén nào.
Nhưng mà……
Làm gì có ngây thơ, thánh thiện ở đây?
Cô chính là ác ma đội lốt thiên sứ.
Người áo blouse trắng nhớ tới trước kia từng gặp qua một đứa trẻ, có thể dùng ngữ khí ngây thơ nhất, nói ra lời tàn nhẫn nhất.
Còn tàn nhẫn và khủng bố hơn cả người lớn.
Bây giờ hắn lại có loại cảm giác lúc ấy, sởn tóc gáy.
Loại ngây thơ của những trẻ như vậy là cái ác thuần túy nhất.
…
Phòng thí nghiệm được chia thành nhiều khu vực bằng các loại bảng tên.
Lúc này khu F rất an tĩnh, cứ như không có ai ở đây, mà ngẫu nhiên có người đi ngang qua cũng sẽ không phát ra tiếng động.
Khương Tầm Sở lúc này cũng đang im lặng ở đây.
Hắn không biết mình đang ở chỗ nào, nhưng lại cảm thấy quá tĩnh lặng, im lặng đến mức làm hắn cực kì không thoải mái.
Không có gì xung quanh hắn, thân thể hắn tựa như đang lơ lửng trên hư không, tùy ý lơ lửng quay cuồng.
“Cậu nhìn thấy ánh sáng phía trước không?”
Ánh sáng?
Theo bản năng Khương Tầm Sở cũng tìm kiếm.
Ở cách đó không xa đúng là có một chùm sáng.
“Qua đó, đi xem……”
Khương Tầm Sở không biết giọng nói kia là của ai, nhưng hắn lại không thể không làm theo giọng nói đó, đi về phía ánh sáng kia.
Ngay lúc hắn bước vào ánh sáng kia, cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi.
Hắn đang đứng ở trong nhà.
Trên bàn trà có nửa ly trà đang uống dở, những bức tranh trên tường, tấm rèm kéo lên một nửa……
Tất cả đều là những thứ hắn rất quen thuộc.
Đây là nhà hắn.
Có một thứ gì đó trong đầu hắn như đang bị rút ra.
“Răng rắc……”
Cửa phòng bị người đẩy ra, có người bước vào.
“…… Ba?”
“Tiểu Tầm? Hôm nay con không đi học à?” Khương Lộ Vân có chút bất ngờ, đóng cửa lại, xách theo một cái hộp vào.
Khương Tầm Sở nghe thấy giọng nói của chính mình nói: “Dạ, hôm nay không khỏe lắm, nên không đi.”
Trong nháy mắt Khương Lộ Vân trở nên căng thẳng “Con không khỏe chỗ nào?”
“Chỉ là hơi đau đầu thôi ạ.”
Khương Tầm Sở không khống chế được bản thân, hắn chỉ có thể nói ra những thứ trong ký ức thôi.
“Gần đây đang có dịch cúm rất nghiêm trọng, nhất định là do con không chú ý, ba ba không ở bên cạnh con, con phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Khương Lộ Vân quở trách hắn một câu, bảo hắn nhanh chóng đi đo nhiệt độ cơ thể cho mình.
Hắn cũng nghe lời đi đo.
Chờ hắn ra ngoài, Khương Lộ Vân đã đưa thuốc cho hắn.
“Nhìn cái hộp kia đi.” Giọng nói kia lại vang lên.
Khương Tầm Sở lại không thể điều khiển bản thân, liếc mắt qua cái hộp kia.
Nhìn qua là kim loại, không có khóa, hình như là khóa vân tay……
“Trong hộp đựng cái gì?”
Cái hộp không được mở ra, Khương Tầm Sở không biết.
Giọng nói kia biến mất, giọng nói Khương Lộ Vân tiếp tục vang lên bên tai hắn.
Chỉ nói một ít chuyện phiếm, hỏi chuyện học tập của hắn, hỏi về cuộc sống của hắn, giống như những việc bình thường Khương Lộ Vân trở về hay làm.
Nói đến đằng sau, dường như hắn tự nghĩ như vậy.
Hắn còn đang ở nhà, chưa xảy ra chuyện gì cả.
“Con về phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Khương Lộ Vân nói: “Uống thuốc xong phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Hắn đứng dậy đi về phòng.
Đẩy cửa phòng ra, Khương Tầm Sở lại phát hiện không đúng lắm.
“Ca ca.”
Tiểu cô nương ngồi trên giường hắn, hai tay chống vào hai bên đùi, hai chân buông thõng trong không khí, lắc qua lắc lại.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cộng thêm ý cười nhẹ nhẹ nhàng nhàng, con mắt đen nhánh đang phản chiếu hình ảnh của hắn.
Không……
Khương Tầm Sở theo bản năng đóng cửa trong tiềm thức.
Cái hành động này lại hoàn thành được.
“Cô không nên ở chỗ này.”
Đây là nhà hắn.
Cô không nên xuất hiện ở chỗ này.
Linh Quỳnh đứng dậy, dẫm lên thảm đi qua, câu lấy cổ hắn, trực tiếp hôn qua.
Không biết có phải Khương Tầm Sở quên phản ứng hay không, mà chỉ đứng im để cô hôn.
Linh Quỳnh chỉ dán lên hắn cánh môi trằn trọc hai lần, nhẹ giọng nói: “Tôi tới đón anh về.”
“Tôi phải về đâu?” Nơi này chính là nhà hắn.
“Đến chỗ có tôi.”
Chỗ có cô……
Có cô……
Tư duy hỗn loạn của Khương Tầm Sở dần rõ ràng lên.
Đây là nhà hắn trước mạt thế…… Đã sớm không còn rồi.
Vì sao hắn lại ở chỗ này?
Khương Tầm Sở cảm giác đầu rất đau, rất nhiều hình ảnh mơ hồ hiện lên, dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn nhờ rồi, hắn đang ở trong căn cứ……
“Tôi làm sao vậy? Vì sao tôi lại ở chỗ này?”
“Anh có tin tôi không?”
“……Có.”
“Anh đi gϊếŧ người bên ngoài kia đi.”
Đồng tử Khương Tầm Sở hơi co lại, “…… Đó là ba tôi.”
“Ba anh đã chết, sự thật này không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Người đó là giả, anh phải đến gϊếŧ ông ta, mới có thể phá vỡ mộng cảnh này. Tôi không thể giúp anh, ca ca, anh phải tự mình đi.”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!