Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
294


Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo


Chương 8


Cuối cùng, Vu Tư Linh nghĩ ra biện pháp, các nàng sẽ đi theo phía sau một bác gái nào đó.

Với kĩ thuật của cả hai không biết có mua được cọng hành củ tỏi nào không nữa.

Vu Tư Linh đắc ý dào dạt mà bày ra thành quả: “Chị xem, thế nào?”
Lê Nguyệt Uẩn nhỏ giọng vỗ tay: “Lợi hại lợi hại, không hổ là Linh Linh.”
“Phải vậy chứ!”
Vu Tư Linh kiêu ngạo nâng nâng cằm, nhìn thời gian vội thúc giục nói: “Ui, thời gian không còn sớm, chị đi làm mau đi trưa nay em không có tiết không cần đưa em đi học.”
“Ừm, vậy tôi không đi lên nữa.

Chiều nay em đi học nhớ phải cẩn thận.”
“Không thành vấn đề.” Vu Tư Linh nhón mũi chân nghiêng đầu nhìn, thấy nàng đạp xe đạp đi xa lúc này mới lập tức chạy về phòng.

Cất hết thức ăn vào tủ lạnh, xuống lầu chạy về phía ngược lại từ cửa sau thôn trốn ra ngoài, bắt một chiếc xe “Chú ơi, đi Tân Đông Phương.”
Đây chính là thời điểm tốt để học tập!
Tân Đông Phương nằm ngoài làng đại học, có hai bên câu đối trên cửa như Lam Tường.

Hôm qua nàng đăng bài lên diễn đàn các trường đại học tỏ vẻ chính mình nguyện ý trả giá cao để học vài tiết của một bạn họcTân Đông Phương, rất nhanh có người giao dịch.

Nàng ở cửa đợi một trận, mới thấy một cô gái ra ám hiệu với mình: “Động yêu động yêu (?), tôi là lẻ loi tam (?).

Xin hãy nói ra ám hiệu.” ( Mình không dịch được tên bọn họ gọi nhau, mấy bạn góp ý cho mình với)
Vu Tư Linh nhìn mũ khẩu trang che kín mít, nuốt nuốt nước miếng, đáp: “Xin chào, tôi là động yêu động yêu, ám hiệu của chúng ta là —— Học đầu bếp, phải đến Tân Đông Phương.”
“Bingo.” Cô gái tháo kính râm ra lấy mắt kính có độ đeo vào, nheo mắt vừa thấy, “A! Cậu không phải là cô gái kia sao!”
“Tiểu Phương!” Vu Tư Linh kích động nhìn nàng, lôi kéo nàng xoay hai vòng, “Tiểu Phương, là cậu thật hả?!”
“Đã nói tớ không phải tên tiểu Phương, tớ là Sở Vũ Huân.” Sở Vũ Huân tấm tắc hai tiếng, lại lôi kéo nàng xoay hai vòng “Tớ còn chưa biết tên cậu là gì?”
“Tớ là Vu Tư Linh.”
“Ok.” Sở Vũ Huân cầm di động, mở mã QR ra trước phải thu được tiền đã “Trước giao tiền đặt cọc, chờ lên lớp xong lại trả hết phần còn lại.”
“OK.” Vu Tư Linh quét mã trả tiền xong, mới đi theo nàng cùng vào trường Tân Đông Phương, hiếu kỳ nói, “Cậu không phải học sinh Lam Tường à? Như thế nào lại thành Tân Đông Phương học sinh lẹ vậy?”
“Tớ học hai ngành song song.” Sở Vũ Huân đẩy đẩy mắt kính, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hàm hậu, thấu kính hiện lên một loại ánh sáng cơ trí, “Thế giới học bá, các cậu không hiểu đâu.”
“Thất kính thất kính.” Vu Tư Linh thập phần kính ngưỡng.

Sở Vũ Huân lén lút dẫn nàng đến cửa phòng học nhìn kỹ nàng một cái, đội mũ cùng với đưa cho nàng một cái kính, tấm tắc bảo: “Nhìn mặt cậu là biết ngay chưa bao giờ nấu ăn đúng chứ.

Cậu ngụy trang một chút bằng không với diện mạo này của cậu, vừa tan học đã bị người ta phát hiện ra không phải học sinh trong trường.”
“Vẫn là tiểu Phương thông minh.” Vu Tư Linh dựng ngón cái.

Sở Vũ Huân tức giận nhìn thoáng qua Vu Tư Linh lôi kéo tay áo nàng đi vào bên trong, cười dặn dò nói: “Xét thấy cậu là tay mới, tớ đã sắp xếp cho cậu một lớp cơ bản cho những người mới học.

Đây là lớp nhập môn, các cậu cùng trình độ thì sẽ tiến bộ rõ ràng hơn.”
“Cấp bậc cậu là gì?” Vu Tư Linh nhỏ giọng hỏi.

“Trù Thần.” ( Đại khái là rất giỏi nấu nướng á mà mình không biết để sao cho hợp, định để đầu bếp nhưng mình nghĩ chữ trù thần nó cao hơn là đầu bếp bình thường)
Vu Tư Linh đi vào phòng học, lúc này mới phát hiện bọn phòng học cũng chính là phòng bếp, trước mặt mỗi người đều đặt một đống gia vị đủ màu sắc cùng mấy cái nồi to.

Sở Vũ Huân đi đến vị trí trong góc, những bạn học khác đều nhịn không được nhìn lại đây, tầm mắt dừng ở Vu Tư Linh trang điểm quái dị.

Sở Vũ Huân tiến lên ngăn cản ánh mắt của bọn họ: “Nhìn cái gì mà nhìn, mang có cái kính râm cũng không được à? Em gái tui thất tình, tối hôm khóc sưng mắt lên bây giờ mà bị khói dầu bay vào thì phải làm sao đây?”
Các bạn học sôi nổi cùng nhau thể hiện ánh mắt đồng tình.

Không bao lâu, giáo viên đã vào lớp bắt đầu giảng bài.

Vu Tư Linh hoàn toàn vực dậy tinh thần nín thở lắng nghe giáo viên chỉ đạo.

Thật là không nghĩ được giáo viên thao thao bất tuyệt nửa ngày, nội dung tổng kết chỉ gói gọn trong 2 hai chữ —— xóc chảo.

Góc kiến thức: Xóc chảo hay là xóc thức ăn giúp những đầu bếp đảo thức ăn nhanh hơn, tiện hơn.

Nó đảm bảo rằng thức ăn chín đều các mặt ở nhiệt độ cao và nhìn các đầu bếp ngầu hơn.

Giáo viên sẽ làm mẫu một lần cho học sinh xem sau đó sẽ cho bọn họ tự luyện tập.

“Sao mà làm được?” Vu Tư Linh yếu ớt hỏi Sở Vũ Huân.

Sở Vũ Huân một tay cầm cán chảo, nhấc chảo lên hơi run rẩy: “Easy game.”
Nhưng chuyện này một chút cũng không đơn giản!
Vu Tư Linh nghĩ thầm nhưng vẫn tự giác cầm chảo lên.

Vì để cho lão bà được ăn ngon, nàng nhất định phải học được!
Lặp lại động tác xóc chảo hơn nửa tiếng, mới tan học.

Lớp thứ hai bắt đầu và bọn họ vẫn phải điên cuồng xóc chảo! Bất quá lần này được giáo viên chỉ dẫn từng bước Vu Tư Linh mới biết được động tác tiết trước mình làm sai nên không xóc lên được đồ ăn.

Vì thế nàng rưng rưng luyện tập lại một tiết.

Tan học, Sở Vũ Huân tự giác mở ra mã QR: “Tới, phần còn lại.”
Vu Tư Linh run rẩy chuyển xong phần tiền còn lại, nước mắt rơi như mưa.

Sở Vũ Huân hoảng sợ: “Cậu làm sao vậy? Mười đồng còn lại trả không nổi?”
“Không phải, tại vì tớ đang nhớ tới một việc khó chịu.” Vu Tư Linh hốc mắt ướt át.

Tay đau quá đi, đêm nay chắc không thể nào cùng lão bà này kia kia nọ QAQ
“Đừng khóc.” Sở Vũ Huân nhìn xung quanh, lôi kéo cánh tay nàng chạy về phía sân thượng.

Đi đến ven tường, nàng bắt đầu chống hai tay xuống đất trồng chuối nhìn người kia ” Muốn khóc thì trồng chuối giống tớ này, làm thế này nước mắt sẽ không chảy ra!”
Vu Tư Linh phi thường cảm động: “Cảm ơn cậu, cậu đang mặc váy kìa.”
“A? Ngượng quá, hèn gì thấy hơi mát mát.” Sở Vũ Huân dường như không có việc gì mà đứng thẳng lên, vỗ vỗ mông nói, “Sợ cái gì chứ, đều là nữ sinh với nhau thôi.

Mà dù sao chỗ này chỉ có hai chúng ta.”
Vu Tư Linh nhấp nhấp miệng: “Tớ thích con gái.”
“Cậu xác định?” Sở Vũ Huân bán tín bán nghi nhìn nàng.

“Ừm, rất chắc chắn.”
Nhận được một ánh mắt khẳng định, Sở Vũ Huân nhảy ba bước ra xa che ngực: “Xin hãy giữ khoảng cách với tớ vì mị lực tớ quá cao, sợ cậu chịu không nổi.”
Vu Tư Linh phụt một tiếng, cười lên tiếng: “Yên chí đê tớ đã có gấu rồi nha.”
“Thật hả?”
“Thật sự.”
“Vậy được rồi.” Sở Vũ Huân lại nhảy đến gần hiếu kỳ nói, “Bạn gái cậu là người lần trước đưa cậu đến trường hả?”
“Đúng vậy, chính là nàng.”
Sở Vũ Huân nghĩ nghĩ đến chị gái đạp xe xinh đẹp kia, trầm ngâm nói: “Các cậu nhìn rất xứng đôi.”

Vu Tư Linh kinh ngạc nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo một tia vui sướng.

Nàng yêu đương lâu như vậy lần đầu tiên có người là không hỏi gia cảnh Lê Nguyệt Uẩn trước mà nói thẳng bọn họ xứng đôi.

“Thật vậy sao?”
“Ừ, cảm giác hai người tỏa ra rõ ràng lắm.” Sở Vũ Huân dựa vào góc tường ngồi xuống, ngửa đầu nhìn nàng.

Cô gái dáng người yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo, trên mặt tràn đầy tươi cười, nhìn ra được là thật lòng vui vẻ thích một người.

Cẩu độc thân vạn năm Sở Vũ Huân đột nhiên tò mò: “Các cậu làm sao mà gặp được nhau?”
Cũng không biết vì cái gì khi đối mặt với Đào Thư Cần cùng các bạn học nàng cũng không nghĩ sẽ nói hết sự việc, ngược lại đối với cô bạn vừa mới quen biết này lại có ý định muốn chia sẻ.

Nàng ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời: “Ngày chúng tớ gặp nhau thời tiết……!Ờm..

tớ quên mất thời tiết hôm đó thế nào rồi.

Thôi bắt đầu lại nè, nàng tên là Lê Nguyệt Uẩn……”
*
Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hắt xì.

Mọi người trong phòng họp sôi nổi nhìn về phía nàng.

” Ngại quá, chúng ta tiếp tục.” Lê Nguyệt Uẩn cười xin lỗi, tiếp tục thuyết trình dự án của mình.

“Mạng nhện” có độ phức tạp cao nên cần nhiều người mới đưa ra quyết định được.

Hội nghị diễn ra liên tục đến giữa trưa mọi người mới đồng ý phương án này, sau khi phân công hết nhiệm vụ Lê Nguyệt Uẩn mới trở lại văn phòng ăn cơm.

Cơm trưa là do thư kí mang đến, nàng một bên ăn cơm một bên mở phần mềm vẽ nhìn chằm chằm đường cong một hồi, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Tư Vũ Đồng lén lút ghé lại.

“Chuyện gì?”
“Sư phụ không bao giờ đến trễ vậy mà hôm nay đến trễ 5 phút nhá.” Tư Vũ Đồng không có ý tốt cười cười, “Vì kẹt xe sao? À không đúng, sư phụ đi xe đạp đến sao mà bị kẹt xe được?”
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn một tay chống cái trán, xấu hổ hỏi: “Bên ngoài bàn tán như thế nào?”
Mấy bữa trước mỗi ngày đưa Vu Tư Linh đi học xong nàng đều chạy đến khu kế bên trường Lam Tường gửi xe đạp.

Sau đó lái xe tới công ty, chuyển qua xe hơi đi cũng nhanh hơn có thể canh đúng thời gian.

Mặc dù hôm nay không cần chở nàng đi học, ngược lại đụng phải thời gian cao điểm tại trung tâm thành phố.

Muốn đi xe cũng không thể đi, nàng chỉ có thể cố gắn đạp xe.

Cuối cùng dưới ánh mắt của công nhân, vững vàng ngừng xe dưới lầu, khóa xe, động tác liền mạch lưu loát.

Lúc vào văn phòng trên mặt toàn là mồ hôi, trên người còn có mùi vị của chợ bán thức ăn, túi sau quần jean còn dính hai cọng lông gà.

Nhóm công nhân: “……”
Này có phải là trưởng công chúa tinh tế của chúng ta không!
“Các nàng nghi ngờ nhà sư phụ phá sản.” Tư Vũ Đồng cười, “Còn có người suy đoán sư phụ không thể thoát khỏi yêu hận tình thù giới hào môn, bị lão tổng đuổi khỏi công ty.

Đương nhiên có người suy nghĩ kì lạ hơn nghi ngờ sư phụ bị người nào đó xuyên vào, tiết mục cô bé lọ lem xuyên qua thành thiên kim tiểu thư nhà giàu rất được hưởng ứng.”
Lê Nguyệt Uẩn: “……”
Lê Nguyệt Uẩn truy vấn nói: “Các nàng phát hiện ra cái gì rồi?”
Tiểu nằm vùng Tư Vũ Đồng ngồi đối diện, buồn cười nói: “Em nói sư phụ này, chị muốn làm bọn em mù mắt sao.

Mấy ngày nay không có việc gì đem mấy cái chai rỗng về còn có đống tạp chí vứt đi, đã vậy còn cướp đoạt chậu trầu bà trong văn phòng về nhà.

Mấy tiểu thư nhà giàu sẽ làm mấy việc này hả?”
Lê Nguyệt Uẩn thở dài, tiếp tục đỡ trán: “Tôi cũng không có biện pháp, chuyện này cũng vô cùng tiện không phải sao? Nếu không tôi phải đi đến vựa ve chai mua về nữa à……!Ồ, đây cũng là cái biện pháp tốt.”
“……” Tư Vũ Đồng gõ gõ bàn, “Đây là trọng điểm sao? Em hỏi chị, chị muốn tiếp tục chơi trò túp lều tranh ấm áp đến bao giờ?
Lê Nguyệt Uẩn trầm mặc một lát, thở dài: “Tôi còn chưa biết nên nói với nàng thế nào, lỡ đâu nói ra nàng chia tay thì sao?”
“Ai mà không đồng ý quen với người có tiền chứ?” Tư Vũ Đồng khó tin.

“Linh Linh sẽ.” Lê Nguyệt Uẩn chắc chắn.

Tư Vũ Đồng càng ngày càng tò mò, nhịn không được lại hỏi: ” Sư phụ có chắc chắn không vậy?”
“Ừ, nàng chính miệng nói với tôi mà.” Lê Nguyệt Uẩn nói, ” Lần đầu gặp nhau nàng đã nói với tôi như vậy.”
“Lần đầu gặp mà đã nói về vấn đề này sao?”
“Đúng vậy.”
Tư Vũ Đồng cẩn thận nhớ lại, ngạc nhiên nói: “Em cả ngày đi theo chị, sao không nhớ ra chị gặp nàng lúc nào nhỉ?”
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn ngã người dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn cửa sổ sát đất, bên ngoài đám mây đang trôi cùng với ánh mặt trời ấm áp.

“Là thời điểm công trình chính phủ vào giai đoạn thi công, tôi đi công trường một chuyến trên đường về thì gặp Linh Linh.”
Nói nói, suy nghĩ liền bay tới hơn nửa năm trước: “Ngày đó thời tiết cũng giống như hôm nay……!Ừm? Giống không nhỉ??”
“Tôi quên rồi, cơ mà cái này không quan trọng.”
“Quan trọng là ngày hôm ấy chúng ta gặp được nhau!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN