Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
262


Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo


Chương 14


Vu Tư Linh trở về Vu gia, liền nhận được cuộc gọi từ Đào Thư Cần: “Linh Linh, ngày mai nhớ tới dự tiệc đó nha, tất cả đượ chuẩn bị xong cả rồi.”
Vu Tư Linh gật đầu khom lưng: “Không thành vấn đề, vất vả cho đồng chí quá.”
Đào Thư Cần nói: “Tiệc sinh nhật còn vất vả hơn nhiều.”
Ngày mai là sinh nhật Vu Tư Linh, hai người là bạn từ bé nên thường hay giúp nhau chuẩn bị tiệc mừng.
Lúc sinh nhật, Vu Tư Linh chỉ cần là một bé gái thảnh thơi thôi.
Nàng sớm đã tắm rửa xong, khi đi ngang qua thư phòng nhìn thấy lão ba vẫn còn đang làm việc mới thúc giục nói: “Ba ngủ sớm một chút đi, đừng thức đêm.”
Ba Vu theo bản năng sờ sờ đầu: “Ba đi ngủ ngay đây.

Đúng rồi bảo bối, sinh nhật ngày mai con muốn có quà gì nào?”
“Cái gì cũng được ạ.” Vu Tư Linh nói.
Vu Thiên Túng thập phần chờ mong nói: “Vậy ba cho con một người bạn trai nha, thế nào?”
Vu Tư Linh mắt trợn trắng: “Vậy con sẽ cho ba một người con gái bỏ nhà đi.”
Vu Thiên Túng: “Không biết tốt xấu, chỉ biết khi dễ lão ba của con.

Con gái nhà người ta cũng biết đi tìm này kia vài đối tượng, vậy mà con lại ” vườn không nhà trống”.

Con có biết là có bao nhiêu người tìm ba hỏi thăm chưa?”
“Ba.” Vu Tư Linh đi vào phòng, ngồi trên bàn đùa nghịch mô hình địa cầu trên bàn, “Bọn họ tìm ba hỏi thăm, rốt cuộc cũng đâu phải coi trọng con đâu người ta là coi trọng ba cùng với Vu gia chúng ta ấy chứ?”
“Cái này thì có vấn đề sao? Ba cùng Vu gia đều là của con.” Ba Vu thở dài, “Huống chi, ai nói kẻ có tiền hôn nhân đều là liên hôn? Lỡ như đó là chân ái ai mà biết được?”
Vu Tư Linh bĩu môi: “Thôi bỏ đi.”
Người muốn theo đuổi nàng xếp hàng dài mấy con phố nhưng cơ hồ đều biết nàng là thiên kim tiểu thư hoặc ít nhiều gì cũng để mắt đến gia sản nàng vài phần.
Ba Vu gỡ kính xuống: “Bảo bối, con phải tập thích ứng đi.

Về sau còn sẽ có nhiều người vì thân phận của con mà tiếp cận, con phải học được cách phân biệt nhân tâm.”
Vu Tư Linh: “Con đương nhiên biết.”
Vu Tư Linh còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lần đầu tiên kết bạn với một người.

Nàng đối với người ta toàn tâm toàn ý trả giá, đối phương lấy được đồ tốt từ nàng lại ở sau lưng cùng các bạn học nói nàng là nhà giàu ngu ngốc, còn xúi giục các bạn khác đến moi móc thứ tốt từ nàng.
“Vu Tư Linh không có mẹ, chỉ cần các cậu biểu hiện tốt quan tâm an ủi nó vài câu, nó liền sẽ xem các cậu là khuê mật.

Sau này các cậu muốn cái gì cứ uyển chuyển mà nói với nó.

Tớ chưa thấy ai ngu ngốc như vậy, lần nào cũng trúng chiêu ha ha ha ha!”
Vu Tư Linh chậm rãi nắm chặt nắm tay, vừa muốn xông lên lại phát hiện có người đã động thủ trước.
Đào Thư Cần học lớp bên cạnh, hai người trước đó chưa bao giờ quen biết.

Lần này chỉ là đi ngang qua lớp học tìm một người bạn học chơi, liền nghe thấy mấy lời nói kia đã bất chấp tất cả xông lên đánh tơi bời nữ sinh kia: “Không có mẹ làm sao, lão nương xé cái miệng thúi này của mày, để mẹ mày nhìn không ra luôn!”
“Đừng đánh đừng đánh nữa, giáo viên tới kìa.” Vu Tư Linh thấy giáo viên từ hành lang bên kia đi tới, vội vàng vọt vào thừa cơ sấn loạn đá kia nữ sinh mấy đá.

Đúng lúc giáo viên tiến vào nàng ôm Đào Thư Cần lăn qua một bên, khóc lóc hô, “Mấy cậu đừng đánh Đào Thư Cần nữa mà!”
Lúc sau đương sự đều phải viết kiểm điểm, Vu Tư Linh nằm lên bàn trộm xé tờ giấy đưa cho Đào Thư Cần: “Sao cậu lại tức giận như thế? Tớ với cậu cũng không thân quen mà?”
Một lát sau, Đào Thư Cần đẩy tờ giấy trở về: “Xùy, tớ cũng là nhà giàu ngố, cũng không có mẹ.”
Vu Tư Linh ngơ ngác một chút, không nhịn được nữa cười một tiếng.

Đào Thư Cần nhìn nàng một hồi, cũng nở nụ cười.
“Con đương nhiên biết ai mới là bạn bè thật sự.” Vu Tư Linh cười nói.
Vu Thiên Túng thở dài: “Còn chuyện bạn trai thì sa……”
“Ba, tuổi của ba cũng không còn trẻ.” Vu Tư Linh đánh gãy lời lão ba, bắt đầu sử dụng chiêu lấy độc trị độc, “Ba tính toán khi nào mới tìm cái bạn gái đây? Đừng làm cho con gái sốt ruột, ba xem ba ba nhà người ta có vợ hiền con ngoan quây quần.

Còn ba vẫn là cửa đình vắng vẻ, gà trống nuôi con.”
“…….” Vu Thiên Túng bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, “Hừ, chỉ biết khi dễ ba.”
“Ba ngủ ngon.” Vu Tư Linh phất phất tay.
Vu Tư Linh trở về phòng chơi di động, cùng Đào Thư Cần hẹn thời gian và địa điểm tập họp, cùng bàn về party buổi tối.

Trước khi ngủ nàng lại nhìn vòng bạn bè một lần, phát hiện bạn tốt Lê Nguyệt Uẩn mới vừa thêm đã đăng một trạng thái nửa tiếng trước.
【 A Lê 】: Ăn ngon.

[ hình ảnh ]
Đúng thế đó chính là bức ảnh cơm chiên Tình Yêu, phía trước quán ăn có rất nhiều người vây quanh.
Vu Tư Linh liếc mắt một cái liền thấy được trong đám người có bóng dáng của mình, giơ tay lên cao tay còn làm kiểu chữ V, thực tế là đang nói “Hai phân cơm chiên”.
Xem ra A Lê thích ăn cơm chiên thật rồi.
【 Không phải 0】 bình luận: Lần sau có cơ hội nói, lại dẫn chị ăn.

[ đáng yêu ]
【 A Lê 】 trả lời 【 Không phải 0】: Được [ nhe răng cười ]
【 Không phải 0】 bình luận: Chị còn chưa ngủ?
【 A Lê 】 trả lời 【 Không phải 0】: Ăn nhiều cơm chiên quá, ngủ không được phải đợi tiêu thực.
【 Không phải 0】 bình luận: Thảm quá vậy, em ngủ trước nha.

Chị cũng ngủ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon [ ánh trăng ]
【 A Lê 】 trả lời 【 Không phải 0】: Ngủ ngon.
Lê Nguyệt Uẩn tắt điện thoại, ở ngoài sân xoay hai vòng tưới cây xong lúc này mới trở về phòng chuẩn bị ngủ.

Nhưng nằm trên giường, liền nhịn không được nhớ tới hai lần ngẫu nhiên gặp gỡ.
Tổng cảm thấy thực thần kỳ, lần đầu tiếp xúc với bé con như thế, rất có ý tứ.
Nàng click mở vòng bạn bè của Vu Tư Linh, phát hiện không thấy bài đăng nào.
Lê Nguyệt Uẩn lâm vào rối rắm: Đây là không có đăng gì hay là vẫn là chưa cho phép mình xem???
*
Hôm sau, vừa sáng sớm Vu Tư Linh đã bị ba Vu đánh thức, đầu như cái ổ gà đi ra ngoài sân.

Một chiếc Maserati màu đỏ sậm dừng ngay trên thả cỏ xanh mượt, dưới những tia nắng ban mai tản ra ánh sáng mê người.
Vu Tư Linh vui sướng tiến lên sờ sờ thân xe, khó tin nói: “Chiếc xe này ba mua cho con sao?”
“Đúng vậy, thử xem đi.” Vu Thiên Túng vui tươi hớn hở nói.
Vu Tư Linh hưng phấn ngồi vào ghế lái, mở động cơ chạy ra ngoài, nửa giờ sau mới trở về, đầu ổ gà bị gió thổi đến rối tung lên.
Nàng hai ba bước chạy vào phòng khách, từ sau lưng ôm chặt ba Vu: “Cảm ơn ba, con rất thích!”
Vu Thiên Túng đang ăn bữa sáng, đột nhiên không kịp phòng ngừa phun ra một ngụm sữa bò.
Ngồi ở đối diện, Trương thúc ưu nhã cầm lấy khăn ăn xoa xoa vết bẩn trên mặt, ưu nhã mà cầm lấy dao nĩa, ưu nhã mà đứng dậy, ưu nhã mà nói: “Lão già kia, để mạng lại.”
Vu Thiên Túng chạy trối chết.
Vu Tư Linh nhìn trái ngó phải, sớm đã tập mãi thành thói quen cầm lấy bữa sáng của mình trở lại phòng đi rửa mặt.
Cơm nước xong, Vu Tư Linh trang điểm, thay vào một chiếc váy đen được cắt may khéo léo, gợi cảm nhưng cũng lộ ra một tia nghịch ngợm.

Phía sau lưng lộ ra một bờ vai trắng mịn, xương bướm như ẩn như hiện.
Dưới lầu vang lên tiếng kèn xe “Tin tin”, nàng đi đến ban công thấy Đào Thư Cần đã tới đón, nàng quay về phòng chọn một đôi giày cao gót rồi đi ra ngoài.
“Không tồi nhaa.” Đào Thư Cần ngồi trong xe, nhìn nàng chậm rãi đi tới, “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Vu Tư Linh mặt mày vui vẻ, vừa lên xe đã hỏi kế hoạch hôm nay.
Đào Thư Cần: “Hôm nay có một triển lãm tranh, chúng ta cùng đi xem đi buổi chiều lại đi tụ họp.”
“Không thành vấn đề.”
Đào Thư Cần là sinh viên mỹ thuật, một khi có triển lãm tranh là muốn được đi xem.

Vu Tư Linh bị nàng hun đúc lâu dần cũng hiểu được một ít.
Chỉ là lâu rồi mới lại giày cao gót mới hơi mệt, ăn xong cơm trưa nàng không tiếp tục cùng Đào Thư Cần đi xem triển lãm nữa mà là tìm một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi.
Nàng vừa uống cà phê, di động đã đổ chuông không ngừng, thân thích bạn bè này nọ đồng loạt gửi lời chúc mừng.
Nàng xem qua một lần, dư quang liếc đúng chỗ bạn tốt mới.
Vừa lúc không có việc gì, nàng chủ động chọc chọc đối phương: 【 Chị đang bận sao? 】
Bên kia rất mau trả lời.
【 A Lê 】: Không vội, làm sao vậy?
【 Không phải 0】: Không có việc gì, chỉ muốn hỏi thăm chị một chút.

[ nhe răng cười ]
【 A Lê 】: Đêm nay có muốn đi ăn cơm chiên không?
Vu Tư Linh: “!”

Làm sao bây giờ???
Vừa muốn ăn bữa tiệc lớn, lại muốn ăn cơm chiên.
Nhưng mà Đào Thư Cần đã hẹn không ít bạn bè đến, bây giờ mà cho người ta leo cây là phải giải thích với một đống người luôn.
【 Không phải 0】: Đêm nay ăn không được rồi, hiện tại em đang ở ngoài.
【 A Lê 】: Ở đâu?
【 Không phải 0】: Khu triển lãm Minh Thanh.
【 A Lê 】:? Tôi hiện tại cũng ở đó, em đang đứng đâu?
Vu Tư Linh: “!!!”
Sao trùng hợp thế, làm sao bây giờ!
Vu Tư Linh còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, bên kia đã gọi điện thoại tới: “Linh Linh, em ở đâu?”
“Em ở……” Vu Tư Linh vội vàng chạy ra khỏi tiệm cà phê, đứng kế bên một cây đại thụ, “Em đứng ngay cái cây to to, phía trước là đường lớn phía sau cũng là đường lớn.”
Lê Nguyệt Uẩn “A” một tiếng: “Hình như tôi thấy em rồi.”
Vu Tư Linh: “……” Vậy mà cũng tìm thấy được?!
“Em xoay qua bên phải nhìn xem.” Lê Nguyệt Uẩn không lớn xác định mà nói.
Lê Nguyệt Uẩn tối hôm qua ngủ tương đối trễ, sáng sớm lại phải đi xem triển lãm tranh, ăn xong cơm trưa liền ở trong xe nghỉ ngơi một chút.
Mới vừa xuống xe đã bị một bóng hình cách đó không xa hấp dẫn, cảm thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời lại nhớ không nổi là ai.
Vừa lúc Vu Tư Linh gửi tin nhắn đến, nàng mới ngộ ra cảm thấy người kia có điểm giống Vu Tư Linh.
Chậm rãi đến gần, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia.

Đến khi người nọ quay đầu lại nhìn về phía bên này, nàng nhìn thấy bé con xinh đẹp tinh xảo, trong lúc nhất thời hô hấp đều ngừng vài giây, thực nhẹ mà nói một tiếng: “Vậy mà đúng thật là em.”
Vu Tư Linh chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn nhìn váy áo lặp tức buồn rầu.
Còn chưa nghĩ ra cách ứng phó, đối phương đã bước nhanh tới trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới nàng: “Hôm nay sao lại trang điểm đẹp như vậy.”
“Cảm, cảm ơn.” Vu Tư Linh đầu óc nhanh chóng hoạt động, lập tức lừa dối nói, “A, em không phải làm thêm sao, hôm nay đi làm người mẫu partime nên mới phải trang điểm.”
“Phi thường đẹp, rất hợp với em.” Lê Nguyệt Uẩn không chút nào bủn xỉn ca ngợi, khóe miệng nhếch lên, lại hỏi, “Em làm người mẫu gì?”
“Người mẫu xe.” Vu Tư Linh thấy phía xa xa đỗ một chiếc Porsche không sản xuất nữa, đầu óc chưa kịp nghĩ đã nói ra đáp án.
“Người mấu quảng cáo xe?” Lê Nguyệt Uẩn nghi hoặc nhìn nàng, “Loại nào?”
Lê Nguyệt Uẩn ý muốn hỏi là hãng xe nào, đến lúc đó xem xem có hợp không nếu thích hợp liền trộm mua một chiếc để nàng lập công trạng.
Nhưng ai biết, Vu Tư Linh buột miệng thốt ra nói: “Người mẫu quảng cáo xe nâng chuyển hàng hoá.”
Lê Nguyệt Uẩn: “……”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN