Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 26


Chương 26

Trần Hựu Hàm đút tay trong túi quần âu, ngồi ghé vào góc bàn. Nghe thấy lời của Ngũ Tư Cửu, hắn ngước mắt, ánh mắt nguy hiểm mà lạnh lùng.

“Có phải anh cảm thấy em đang nói dối không?” Ngũ Tư Cửu cười cười: “Không hề, vừa mới bước vào cửa anh liền bắt đầu hôn em, làm một lần trên ghế sô pha, một lần trên thảm, lên giường lại làm thêm một lần. Anh không chỉ rất dịu dàng, mà còn liên tục lặp lại — “

“Câm miệng.” Hắn không hề nổi giận, chỉ lạnh nhạt nói.

Nhưng Ngũ Tư Cửu lập tức im ngay, cậu sợ hãi im lặng mấy giây, sau đó mới thở dài, dùng giọng nói đã phát run của mình nói: “. . . Thì ra anh yêu cậu ta.”

Căn phòng im lặng đến đáng sợ.

“Cho nên? Cậu vì thế mà tìm đến Diệp Khai?” Trần Hựu Hàm phủi tàn thuốc, mặt không chút cảm xúc.

“Em ghen tị.” Ngũ Tư Cửu bình tĩnh thừa nhận, “Hựu Hàm ca ca, em biết anh không hề có tình cảm với em, em tuyệt đối không để ý. Nhưng anh không thể thích người khác.” Cậu nghẹn ngào một chút, hốc mắt ươn ướt, lại cố gắng nhịn xuống: “Anh đã đồng ý với em rằng anh sẽ không yêu bất kỳ người nào rồi.”

“Nói đi, cậu đã nói gì với Diệp Khai.” Hắn thờ ơ trước biểu hiện yếu đuối của Ngũ Tư Cửu, giống như cách đối xử với bất kỳ những người trước đó mà hắn đã quên tên.

Ngũ Tư Cửu cười một cái tự giễu, qua loa dùng tay gạt đi nước mắt: “Không phải cậu ta vừa đổ bệnh đấy sao.”

Trần Hựu Hàm rốt cục cũng đứng dậy. Không khí quanh người hắn sầm xuống một cách đáng sợ, đáy mắt như đang đè nén mây mù, bước từng bức một về phía Ngũ Tư Cửu: “Ngũ Tư Cửu, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.”

“Ranh giới cuối cùng của anh?” Vẻ mặt cậu là không biết nên khóc hay cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống —

“Vậy ranh giới cuối cùng của em thì sao? Em không cố ý bị anh nhận nhầm thành Diệp Khai, cũng không cố ý muốn bị anh coi như đang làm với cậu ta mà mở rộng chân đón nhận anh hết lần này đến lần khác, em cũng không hề cố ý muốn biết thì ra anh cũng sẽ yêu người khác — “

Cậu đau đớn nói: “Nếu như có thể, em tuyệt đối không muốn biết anh đang thích ai! Ranh giới cuối cùng của anh ư? Ranh giới cuối cùng của anh là Diệp Khai cao quý sao? Vậy thì em đã khiêu chiến rồi! Cũng đã mạo phạm rồi — ”

Rầm! Tấm lưng gầy của cậu bị đẩy vào tường, cơn đau dữ dội từ xương bả vai lan ra tứ chi. Trần Hựu Hàm túm lấy cổ áo cậu, cánh tay hung hăng ghì lên cổ của cậu. Ngũ Tư Cửu trừng lớn đôi mắt đỏ bừng của mình, bên trong con ngươi màu đen ướt sũng đều là không dám tin: “Nửa năm rồi, Trần Hựu Hàm, em còn tưởng em vẫn có gì đó không giống. . .”

“Rốt cuộc cậu đã nói với em ấy những gì –” Trần Hựu Hàm lạnh lùng mà hung ác, gằn từng chữ: “Nói!”

Bọn họ gần nhau đến vậy, chóp mũi cơ hồ là đang dán chóp mũi, nếu như là tình nhân, đây chính là một khoảng cách để hôn. Ngũ Tư Cửu cười đến chật vật thảm hại, phát ra tiếng khàn khàn từ trong lồng ngực: “Cái gì em cũng nói cả rồi, anh cɦịƈɦ em thế nào, dùng tư thế gì, những gì anh nói bên tai em, tất cả những thứ đó em đều nói cho cậu ta biết! Không phải cậu ta đã đổ bệnh đấy sao — Hựu Hàm ca ca, cậu ta cảm thấy ghê tởm anh đấy.”

Sự hung bạo trong con ngươi dần dần bị nhuộm đỏ, lực ghì tay gần như muốn siết Ngũ Tư Cửu đến chết chậm rãi buông ra, hai đầu gối Ngũ Tư Cửu mềm nhũn, nửa quỳ trượt xuống dưới. Cậu vừa ho khan vừa ngẩng đầu để thưởng thức biểu cảm của Trần Hựu Hàm. Người đàn ông này chưa từng mất khống chế, từ trước đến nay hắn đều là chúa tể chi phối trên giường, thế nhưng hiện giờ, hắn giống hệt một con sư tư bị thương nặng — cảm xúc bạo ngược còn chưa lên men liền bi ai tiêu tan, tròng mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm Ngũ Tư Cửu: “Tôi không tin.”

“Diệp Khai thích con gái, bị anh ham muốn, chẳng lẽ cậu ta không thấy ghê tởm sao? Hựu Hàm ca ca, cậu ta coi anh như anh trai, mà anh, anh có coi cậu ta như em trai không?”

Đồng tử của Trần Hựu Hàm khẽ run lên, giống như là đã bị câu hỏi này đóng đinh lại. Hắn không thể phản bác lại. Diệp Khai mơ đi mơ lại một cơn ác mộng, lúc nằm mơ cũng khóc hỏi hắn có coi cậu là em trai hay không — khi đó, khi đó hắn còn cho rằng Diệp Khai cũng có tâm tư giống như hắn. . .

Chuyện Diệp Khai nhập viện sớm đã không phải bí mật ở Thiên Dực, thậm chí còn bị thêm mắm thêm muối mà xuất hiện rất nhiều phiên bản. Ngũ Tư Cửu vịn người đứng dậy, khóe miệng hàm chứa sự vui sướng điên cuồng: “Biết anh muốn cɦịƈɦ mình, cậu ta còn đến nỗi mơ thấy ác mộng. . . Anh vẫn còn muốn tự lừa gạt chính mình sao, Hựu Hàm ca ca.”

“Đi đi.” Trần Hựu Hàm chỉ ra cửa, khàn giọng nói, “Đừng bao giờ xuất hiện lại trước mặt Diệp Khai.”

“Em không đi.” Ngũ Tư Cửu cố chấp ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng đầu thương tích của hắn: “Anh đã đồng ý với em để cho em thích anh rồi. Em cũng đã nói anh thích ai hay ngủ với ai cũng không liên quan gì đến em. Hựu Hàm ca ca, anh thích Diệp Khai, nhưng anh thừa biết hai người không thể nào đến với nhau, rất đau khổ đúng không.” Cậu từ từ bước về phía Trần Hựu Hàm, bước chân phù phiếm như đi trên mây, “Anh cứ coi em thành cậu ta đi, em không ngại. Em rất giống cậu ta không phải sao, dù là mặt mũi hay dáng người, nhìn chính diện, nhìn phía sau, rất giống đúng không?”

“. . . Anh không cɦịƈɦ được cậu ta, anh có thể cɦịƈɦ em. Cậu ta không yêu anh, em sẽ yêu. Cậu ta không vì anh mà từ bỏ mọi thứ, em sẽ!” Ngũ Tư Cửu ôm lấy hắn, hai tay ôm chặt eo Trần Hựu Hàm: “Trần Hựu Hàm, anh nhất định không biết em yêu anh nhiều cỡ nào — “

“Anh nhìn em này.” Ngũ Tư Cửu ngước mắt, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp, ánh mắt lưu luyến mê hoặc lòng người nổi bật lên: “Anh nỡ lòng sao, Diệp Khai là người thừa kế nhà họ Diệp, cậu ta nhất định sẽ lấy vợ sinh con, nhất định sẽ sinh con đàn cháu đống vì nhà họ Diệp mà nối dõi tông đường, sao cậu ta có thể yêu anh được? Cậu ta sẽ chỉ cảm thấy anh thật đáng ghê tởm mà thôi.”

Ngoan ngoãn biến thành cố chấp. Giọng điệu của cậu mơ hồ, giống như một bông hoa ăn thịt người có mùi hoa hồng trong sương sớm, dốc toàn lực muốn mê hoặc Trần Hựu Hàm.

“Đêm đó anh thực sự rất dịu dàng, anh chưa từng dịu dàng đến vậy.” Ngón tay cậu lưu luyến bên gáy Trần Hựu Hàm rồi trượt xuống: “. . . Em nghiện rồi.”

Ngoài ý muốn chính là, cậu lại nghe thấy một tiếng cười lanh. Trần Hựu Hàm dùng sức nắm lấy cổ tay yếu đuối của cậu, vẻ mặt giễu cợt: “Coi cậu thành Diệp Khai? Trần Hựu Hàm tôi còn chưa đáng thương đến thế.”

Bàn tay bị gạt xuống một cách hung bạo, bộp một tiếng đụng vào tường trắng, khiến cho Ngũ Tư Cửu đau đớn từ mu bàn tay đến tận đáy lòng.

“Phí chia tay, ngày mai sẽ chuyển vào thẻ của cậu một phần cũng không thiếu.” Trần Hựu Hàm kéo nơ cổ, “Cậu còn nhỏ, tôi không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Đừng xuất hiện trước mặt Diệp Khai thêm lần nào nữa, cũng đừng cố gắng tiếp cận tôi. Thi đỗ đại học rồi thì cố gắng học hành cho tốt, mẹ có bệnh thì mang bà ấy đi chữa, tôi không phải chúa cứu thế của cậu, càng sẽ không yêu cậu.”

Ngũ Tư Cửu kinh ngạc, như thể không hiểu được nội dung trong lời nào của cậu.

“Tiểu Cửu, nếu như tôi có thêm một cơ hội, tôi sẽ không ngủ với cậu. Tuổi mười tám của cậu đáng lẽ không nên có tôi.”

Cánh cửa được mở ra, rồi tự động khép lại. Ngũ Tư Cửu như tỉnh khỏi cơn mơ, điên cuồng lao ra ngoài —

“Đừng đi! Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm!”

Trên hành lang được trải lên một tấm thảm dày không có một ai, ngay cả bóng lưng Trần Hựu Hàm cũng không để lại cho cậu.

Làn gió đêm đầu tháng sáu thổi vào người có cảm giác mát mẻ. Đèn trên toàn thành phố đều sáng lên, chợ đêm dần nhộn nhịp, Diệp Khai sóng vai với Lộ Phất đi qua những con đường nhỏ hẹp náo nhiệt để đi ra đường cái. Đèn đường xuyên thấu qua bóng cây chiếu xuống vầng sáng màu cam trong suốt, kéo dài bóng của hai người thành vừa gầy vừa cao. Tóc Diệp Khai vẫn chưa kịp cắt, bị cơn gió mùa hè thổi bay lên, lộ ra vầng trán mịn màng và gương mặt như tranh vẽ của cậu.

Lộ Phất uống bia ăn xiên nướng, cả người như chìm trong bong bóng mãn nguyện, nhưng vẫn có chút để ý đến Diệp Khai. Tay cậu nhét trong túi quần đồng phục, nhìn về phía Diệp Khai: “Bạn học, anh cảm thấy tâm trạng của em không ổn lắm.

Diệp Khai cười cười.

Suy nghĩ vẫn dừng lại ở cảnh tượng Ngũ Tư Cửu chạy về phía Trần Hựu Hàm lúc buổi chiều. Kỳ nghỉ hè dài sắp đến, đến thi đại học xong còn phải đến đón, mùa hè này của họ. . . nhất định còn rất nhiều những buổi chiều thế này.

Khi về trường giá trị may mắn của bọn họ dâng cao, may mắn không gặp phải thầy giám trị đi tuần tra, Diệp Khai đi từ cửa sau bước vào lớp, các bạn học đang mải mê làm bài, thầy giáo đứng trên bảng giải bài tập Toán, ông ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khai một cái rồi gật đầu không nói gì. Thành tích của Diệp Khai rất tốt, ông sẵn lòng nhắm một mắt bỏ qua cho cậu.

Còn nửa tháng nữa là tới kỳ thi cuối kỳ, đến cả những bạn học đang yêu sớm còn tập trung tinh thần chứ đừng nói là yêu thầm, Diệp Khai lấy ra một xấp bài thi trong ngăn bàn, vừa làm bài vừa ôn tập lại kiến thức trong sách, cậu múa bút vòng vòng, trên khuôn mặt lạnh lùng có vẻ sống không bằng chết.

Còn chưa tính toán được mấy bước đã thấy điện thoại rung lên, chuyển động lớn đến mức cả khu vực xung quanh đều quay lại nhìn cậu, thầy giáo dạy toàn trưng ra vẻ mặt “Chỉ biết kiếm thêm chuyện cho tôi thôi.”, thầy im lặng, vẫy tay ra hiệu với Diệp Khai.

. . . Mang lên đây, ngoan ngoãn nộp điện thoại ra đi.

Trước khi nộp cậu còn không từ bỏ ý định mà nhìn lướt qua màn hình, là thông báo từ Wechat. Đang định mở ra xem thì thầy giáo đã nói: “Không nỡ nộp lại hả, yêu ai rồi sao?”

Bùm! Cả lớp xôn xao, cùng nhau thưởng thức biểu cảm của Diệp Khai. Ai mà không biết đại thiếu gia trường Thiên Dực này về mặt tình cảm chính là khối băng quấn được bọc bởi gió xuân cơ chứ, nhìn từ xa thì thấy gió xuân phơi phới, nhưng chỉ cần có ý đồ thâm nhập sâu hơn liền sẽ bị lạnh đến phát run. Học kỳ trước ngày nào cũng có người chặn cậu trước cửa phòng học, vậy mà học kỳ này giảm hẳn xuống, ngay cả chuyên mục trạm phát thanh tỏ tình cũng không nghe thấy tên của cậu nữa.

Diệp Khai giao nộp điện thoại, trực giác cảm thấy là Trần Hựu Hàm.

Có lẽ cũng không phải là Trần Hựu Hàm, hắn hẳn là đang vui vẻ bên Ngũ Tư Cửu.

Thế nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy là hắn.

Vẻ mặt cậu hốt hoảng, thầy giáo năm nay đã hơn 40 tuổi đẩy kính mắt: “Muốn xem sao? Muốn xem thì ngay mai gặp thầy chủ nhiệm lớp em vào tiết tự học buổi sáng.” Dưới lớp vang lên tiếng xì xào bàn tán, bài thi trong tay thầy giáo đập lên bàn ầm ầm: “Đến hôm nay rồi còn không biết tập trung! Đây là thi cuối kỳ đó, lại còn là thi liên hợp toàn thành phố, để tôi xem các cô cậu thi được nổi mấy điểm!”

Diệp Khai trở lại chỗ ngồi, rất tùy hứng mà đổi tờ đề toán xuống cuối cùng mà bắt đầu làm đề thi vật lý. Sau khi gắng gượng làm hết hai phần phần loại trong bài thi trắc nghiệm, cậu bắt đầu cầm bút thất thần. Trần Hựu Hàm không cố ý dẫn Ngũ Tư Cửu về nhà, tên đàn ông này vừa lạm giao vừa kiểu cách khác người, chỉ vì thế mà chuyển cả nhà luôn, chắc hẳn không nghiêm túc với Ngũ Tư Cửu.

Suy nghĩ không thể khống chế mà tiếp tục đào sâu xuống, Diệp Khai bất giác siết chặt bút – nếu là không nghiêm túc, sao cậu còn để ý đến thế.

Là do Ngũ Tư Cửu có gì khác biệt khiến cậu sinh ra cảm giác nguy cơ sao?

Hay là nói. . . chính cậu đã thay đổi rồi.

Mỗi giây trôi qua như một năm, tiết tự học thứ hai cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Khai chọc chọc tay bạn cùng bàn để hỏi mượn điện thoại khi chuông hết tiết: “Cho tớ mượn điện thoại đi.”

Bạn cùng bạn hoảng sợ che kín người: “Không được đâu!”

Diệp Khai: “. . . chỉ là mượn điện thoại cậu thôi mà, cậu che kín người như thế làm gì?”

“À, cũng đúng.” Bạn cùng bạn tha thiết nói: “Bạn học Tiểu Diệp, điện thoại của cậu đã anh dũng hi sinh rồi, hiện giờ thầy giáo nhất định sẽ nghiêm trị toàn diện, cậu đừng gấp ghé em điện thoại của tớ nữa, nha?”

Diệp Khai lại chọc bạn bàn trước, còn chưa kịp nói gì, bạn bàn trước không quay đầu lại liền nói: “Đừng mơ kéo tớ theo cùng!”

Hỏi một vòng chung quanh, mỗi người đều như đang bảo vệ của báu mà từ chối.

Chuông vào lớp vang lên, đối mặt với cuốn sách vật lý trắng tinh, cùng với bài tập ngữ văn, toán, hóa, tiếng anh chưa làm, ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Khai rốt cục cũng dao động. . . Nếu còn không làm nữa thì chết chắc.

Kiềm chế lại rồi cầm bút lên làm bài.

. . .Nhưng mà Trần Hựu Hàm sẽ gửi gì cho cậu? Nếu lỡ là chuyện quan trọng thì sao? Nếu cậu không trả lời, liệu Trần Hựu Hàm có gọi đến cho cậu không? Thấy cậu cúp máy hắn có lo lắng không nhỉ? . . . Vẽ sơ đồ phân tích. . . cân bằng phương trình hóa học. . . danh từ, tính từ, câu ví dụ phần bài tập. . . Mẹ nó đơn giản thật. Cậu một bên phân tâm một bên làm đề, làm đến mức siêu nhanh, khiến cho bạn cùng bàn chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ. Trước năm phút hết giờ, toàn bộ bạn học đều cảm thấy hôm nay gặp quỷ — Diệp Khai, biển chữ vàng của trường cấp 3 Thiên Dực, ấy vậy mà lại xách cặp về sớm! Cậu hóp lưng lại như mèo mà rón rén chuồn đi từ cửa sau, bình tĩnh đi qua văn phòng nhóm lớp, sau đó nhanh chóng chạy đến phòng học lớp 11 tầng bốn.

Lộ Phất vừa tan học đã bị cậu chặn đường, cảm thấy rất cảm động, cho là cậu đặc biệt đến đón mình tan học. Vừa ra khỏi phạm vi bắt gian của giáo viên, Diệp Khai liền vỗ vào tay cậu: “Cho em mượn điện thoại đi.”

“Của em đâu?”

“Bị thu rồi.” Diệp Khai nói qua loa.

Mở khóa, cậu nhập vào một chuỗi số mà không cần nghĩ ngợi. Trong lúc đợi bắt máy cậu thoáng nhìn Lộ Phất, Lộ Phất vô cùng đau đớn: “Thì ra em từ xa xôi đến tận đây chính là vì chuyện này!”

Giọng nói trầm thấp của Trần Hựu Hàm truyền ra từ tai nghe: “Alo? Xin hỏi ai vậy?”

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cảm xúc của Diệp Khai trở nên tốt hơn nhiều, cậu rời khỏi đám đông ồn ào rồi đi về phía con đường mòn. Chung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại tiếng ếch kêu với tiếng dế mèn. Cậu nói: “Hựu Hàm ca ca, em đây.”

Trần Hựu Hàm đẩy tấm màn kính của văn phòng ra, gió đêm tràn vào, hòa với tiếng dòng xe cộ xa xôi trên cầu Tây Giang, hắn nhìn biển đèn mênh mông bên kia sông, mỉm cười hỏi: “Sao tự nhiên lại gọi cho anh? Điện thoại em đâu rồi?”

Diệp Khai khó khăn mở miệng: “. . . Bị thầy giáo thu mất rồi. Lúc nãy, anh có nhắn tin Wechat cho em không?”

“Không có.” Trần Hựu Hàm nhanh chóng trả lời, nhận ra Diệp Khai đột nhiên im lặng, hắn lại cười: “Có ai gửi tin nhắn Wechat cho em mà em chưa kịp đọc? Em tưởng là anh sao?”

. . . Chỉ là một tên học tra mà thông minh như thế làm gì.

Diệp Khai khôi phục lại vẻ mặt không chút cảm xúc: “Quấy rầy rồi.”

Cố Tụ dùng chân đẩy cửa ra để đi vào, chỉ chỉ dống văn kiện quy hoạch cần phê duyệt cao như núi trong tay. Trần Hựu Hàm liếc hắn một cái rồi phất tay đuổi hắn đi, nói với người bên kia điện thoại: “Không quấy rầy, giờ anh cũng không có việc gì.”

Cố Tụ: “. . .”

“Không quấy rầy em cũng cúp máy đây, vừa mới hết tiết tự học tối, em còn chưa làm xong bài tập nữa.” Còn thiếu một bài tập toán bị cậu dùng việc công mà báo thù riêng chưa làm. Rốt cuộc cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ, không phải vẫn là cậu phải thức đêm làm bù hay sao.

Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ nói: “Vậy em đi nghỉ sớm đi.” nói xong liền nghe thấy tiếng cúp máy lưu loát truyền đến.

“Bây giờ anh không có việc gì thật sao?” Cố Tụ vô cùng phẫn nộ, hắn vừa mới uống cạn một cốc cà phê đen nguyên chất đấy! Hắn thở dài một hơi: “Toàn bộ những cái này đều phải trả lời xét duyệt, nếu không có vấn đề thì đi mở OA ký duyệt đi. Khu Vương bên kia đang chờ rất gấp, phó lãnh đạo tháng sau sẽ đến khảo sát, tôi thấy ông ta sắp vội chết đến nơi rồi. . .” Đang nói thì đột nhiên dừng lại, hắn ngạc nhiên nhìn Trần Hựu Hàm quơ lấy chìa khóa xe — “Anh đang định làm gì đấy?”

“Đi ra ngoài một chuyến, tôi sẽ về trước mười hai giờ.”

Cố Tụ ngơ người: “Còn có chuyện gì quan trong hơn chuyện này?”

Trần Hựu Hàm tháo cà vạt, xắn tay áo lên khuỷu tay, cả người đều là dáng vẻ phóng khoáng đêm khuya. Hắn hơi nheo mắt, trên miệng ngậm một điếu thuốc chưa được châm lửa, cà lơ phất phơ nói: “Có người nhớ tôi rồi.”

Lúc Diệp Khai tắm xong thì đã quá giờ tắt đèn mười phút, Diệp Khai bật đèn bàn nhỏ bắt đầu làm bài tập toán, Lộ Phất nằm trên giường xem video, cậu không cầm chắc điện thoại, thế là rơi đánh “bộp” một cái vào mặt, tiếp theo điện thoại liền rung lên liên tục như bị lấy roi quật xác. . . Đến chết mất, Lộ Phất cầm điện thoại lên, muốn nhìn xem là người nào không có mắt dám gọi điện cho cậu lúc đêm hôm khuya khoắt, Fuck, kết quả là một dãy số lạ.

Cậu nhận máy, tức giận nói: “Không có tiền! Không muốn vay, không mua nhà, không đầu tư cổ phiếu, không mua bảo hiểm, nếu là lừa đảo thì đi ra ngoài quẹo phải gọi 110, cảm ơn!”

Người bên kia im lặng vài giây: “… Tôi tìm Diệp Khai.”

Lộ Phất: “. . .” Xấu hổ đến đột ngột quá đi thôi.

“Diệp Khai –” hắn hạ giọng kéo dài âm điệu.

Diệp Khai ngẩng đầu lên khỏi bàn học, thấy Lộ Phất nằm sấp vươn nửa người ra, vẻ mặt không nói lên lời mà duỗi tay đưa điện thoại cho mình: “Có người tìm em này.”

Cậu sững sờ, vô thức đặt bút xuống, nhịp tim của cậu có vẻ đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch này, nó như đang văng vẳng bên tai.

“Này.”

Giọng của Trần Hựu Hàm cất lên, hòa cùng làn gió đêm.

“Cổng phía Đông.” Hắn nói ngắn gọn.

Diệp Khai nhìn bài tập, khó khăn nói: “Hôm nay không được đâu, em chưa làm xong bài tập nữa,”

Trần Hựu Hàm cúi đầu cười cười, bóp tắt tàn thuốc: “Không để em leo tường đâu.”

“Vậy anh — ”

Bên kia cúp máy.

Diệp Khai ngơ ngác đưa lại điện thoại cho Lộ Phất, hỏi: “Anh biết làm bài tập hình học không gian lớp 11 không?”

Lộ Phất: “? ? ?”

Chịu đựng nguy hiểm để mò đến cổng phía đông của trường, Trần Hựu Hàm thực sự đã ở đó. Hắn đứng dưới ngọn đèn đường, đút tay vào túi quần, ánh sáng mờ mịt, những con bướm đêm uỳnh uỳnh đụng vào bóng đèn. Nhìn thấy Diệp Khai, hắn nghiêng đầu cười đúng chuẩn một tên hoàn khố: “Chà, học sinh giỏi lại phạm nội quy trường học kìa.”

Diệp Khai vừa đi vừa nói: “Không ăn xiên nướng, không leo tường, không trốn học — ”

“Anh nhớ em rồi.”

Diệp Khai dừng chân lại, đứng ở nơi cách cổng sắt ba bước. Cậu há miệng, nửa câu cuối cùng cậu còn chưa nói hết đã bị dập tắt trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích. Trái tim như được nâng lên, cao vô hạn, xa vô cùng, giống như một bong bóng trong suốt thoát ly khỏi lực hút của trái đất, bồng bềnh bay đến chỗ của các vì sao.

Trần Hựu Hàm khẽ bật cười một tiếng, nhớ tới lời của Ngũ Tư Cửu, trái tim hắn như bị gai hoa hồng đâm xuyên. Hắn nói: “Em có biểu cảm gì thế kia.”

Diệp Khai không biết mình đã đi nốt ba bước còn lại như thế nào. chờ đến khi cậu để ý lại thì mình đã ở rất gần Trần Hựu Hàm, chỉ còn cách nhau bởi một cánh cổng sắt mà thôi. Trần Hựu Hàm nhìn qua có vẻ đã gầy đi, dáng vẻ hắn mặc áo sơ mi trắng như hòa vào trong bầu trời đêm, ra vẻ thoải mái mà nói: “Được rồi, anh gặp được em rồi, em về đi.”

Diệp Khai : “Anh đến dắt chó đi dạo chắc?”

Tốn những bốn mươi phút lái xe từ trung tâm thành phố đến đây chỉ để gặp một lần, còn không biết ai mới là người bị dắt đâu.

“Hôm nay anh có nhìn thấy em.” Trần Hựu Hàm xoay người dựa vào cổng sắt, cúi đầu châm thuốc, “Em đi với bạn cùng phòng đúng không?”

Diệp Khai sửng sốt: “Sao anh nhìn thấy em mà không gọi em lại?”

“Em cũng có thèm nhìn đến anh đâu.” Trần Hựu Hàm cong chân sau để chống người, điếu thuốc lặng lẽ ở đầu ngón tay. Điếu thuốc hắn đang hút rất nhẹ, là loại Davidoff 1mg, nhưng mùi thì rất thơm, nó thuận theo gió đêm mà khuếch tán ra, khiến cho Diệp Khai nghiện.

“Em nhìn thấy Ngũ Tư Cửu,” Diệp Khai khẽ nói, “Hai người đi hẹn hò em qua xem náo nhiệt làm gì.”

Trần Hựu Hàm cười một tiếng, cúi đầu xoa xoa phần ấn đường quá mệt mỏi của mình, “Hẹn gì mà hẹn, anh có chút việc phải xử lý với cậu ta.” Hắn sớm đã muốn giải quyết chuyện này, chỉ vì đối phương sắp thi đại học mà phải gác lại. Thấy Diệp Khai không nói gì, Trần Hựu Hàm đành nói tiếp: “Anh đã kết thúc với cậu ta rồi, sau này cậu ta sẽ không nói mấy thứ lung tung với em nữa.”

“Em. . .” Diệp Khai giật mình trong lòng, Trần Hựu Hàm biết rồi sao? Biết cậu bởi vì chuyện hắn đưa Ngũ Tư Cửu về nhà mà canh cánh trong lòng đến mức đổ bệnh? Xấu hổ và bối rối cùng nhau kéo đến, “Thực ra cũng không có gì,” Cậu chỉ có thể gắng hết sức giả vờ như không, “Là do em đã phản ứng quá mức.”

Nghe thấy cậu nói vậy, trái tim Trần Hựu Hàm như bị thứ gì đó nện vào một đòn. Hắn không những không thấy khá hơn mà ngược lại còn cười đến càng chật vật: “Cậu ta chỉ nói lung tung thôi, em đừng tin.”

Đừng tin. . . Diệp Khai hoàn toàn không hiểu nổi. Ngũ Tư Cửu nói Trần Hựu Hàm coi cậu là trẻ con, Trần Hựu Hàm lại nói cậu ta chỉ nói lung tung. . . Vậy là có ý gì? Đề toán rất đơn giản, tại sao đọc hiểu lại khó đến vậy? Cậu như biến thành học tra, không dám tùy tiện viết ra đáp án.

“Không phải thì tốt,” Trong lòng Diệp Khai rất bối rối, đầu óc thì choáng váng, cậu lấy hết can đảm nói: “Nghe anh nói vậy, em, em rất vui rồi.”

Trần Hựu Hàm ngẩn ra, bị thuốc đốt tới tay bỏng rát, hắn luống cuống tay chân hất ra.

Tia lửa rơi thành một chuỗi trong không khí, trái tim hắn rơi còn thê thảm hơn cả tàn thuốc, như là tro tàn.

Diệp Khai giật nảy mình, oán trách: “Chia tay thôi mà cũng đau lòng đến vậy sao.” Bị thuốc làm bỏng cũng quá là mất mặt đi.

Trần Hựu Hàm không nói rõ được, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra: “CMN chứ, đau lòng đến tan nát tim gan cả rồi!”

Hai người gặp mặt nói chuyện không quá mười phút, cố gắng nói đủ thứ, cuối cùng lại tạm biệt trong không vui, Diệp Khai tiếp tục làm bài tập, Trần Hựu Hàm thì đua xe cả đường để quay về tăng ca.

Cố Tụ cảm thấy bệnh thần kinh của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, trước khi đi toàn thân phủ đầy bong bóng phấn hồng, đến khi về mặt mũi lại tràn đầy sát khí, trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết tháng Năm ở Ninh Thị, chỉ thương cho đám báo cáo đệ trình phương án tăng chức tăng lương đêm này toàn bộ đều bị xoi mói rồi gạch chéo bác bỏ.

Lộ Phất cũng cảm thấy Diệp Khai có bệnh, chuồn ra ngoài có mấy phút thôi mà đến lúc về cả người đều phấn chấn hẳn lên, lúc đi đường cũng nhẹ nhàng tung bay, sơ ý một chút liền phấn chấn tinh thần mà làm đề đến tận hơn nửa đêm.

Ngày công bố điểm thi đại học trùng hợp cũng là ngày thi cuối kỳ liên hợp toàn thành phố.

Sau khi Diệp Khai ra khỏi phòng thi, cậu tình cờ gặp được thầy giáo dạy toàn đang một một đống tài liệu niêm phòng chạy đến phòng dạy học, nghe thấy thầy nói chuyện với một thầy coi thi bên cạnh: “. . . Thật sao? Tôi vẫn nhớ thành tích của em ấy. . . à, mời gia sư kèm riêng sao? Học sinh nghệ thuật đúng là nên tăng thêm chút điểm. . .” Diệp Khai ngẩn ngơ, nhớ tới thầy giáo này hình như còn kiêm cả lớp 12.

Suy đoán của cậu rất nhanh đã được chứng thực.

Bởi vì lúc trước có một khoảng thời gian cậu chú ý đến Ngũ Tư Cửu, bởi vậy thường có người đến truyền tin cho cậu, lúc này cậu còn chưa đi vào phòng học liền nghe có người nói: “Lớp 12 có người nào đó thi đỗ học viện G, đỉnh thật đấy.” Cả nước có 8 học viện mỹ thuật hàng đầu thì học viện G xếp thứ ba, thuần mỹ thuật lại càng khó hơn cả.”

Trong lòng Diệp Khai không biết là có cảm giác gì, thậm chí một chút dao động cũng không có. Sau đó cậu tình cờ đụng phải Ngũ Tư Cửu trên hành lang lúc cậu ta đang nói cảm ơn với thầy giáo dạy toán, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Diệp Khai biết cậu ta có chuyện muốn nói, liền cố ý đứng lại đợi một chút.

Ngũ Tư Cửu đi tới, cậu thản nhiên nói chúc mừng, nhưng đối phương dường như cũng không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại còn như bị đâm chọc đến, trên khuôn mặt lại xuất hiện vẻ cố chấp không phù hợp: “Chúc mừng? Tôi đối xử với cậu như vậy, cậu chắc hẳn phải ước sao tôi thi trượt đại học rồi chạy đến một trường đại học hạng 3 vô danh tiểu tốt nào đó phải không.”

Diệp Khai nhếch khóe môi, lễ phép nở nụ cười: “Tôi tin rằng nếu chúng ta đổi vị trí cho nhau, vậy thì anh nhất định sẽ giống như lời anh vừa nói mà ước gì nhìn thấy tôi ngã vào bùn lầy. Thế nhưng là, tôi không phải anh.”

Ngũ Tư Cửu giống như bị sỉ nhục nặng nề, khuôn mặt trắng nõn đã có chút không kìm nén được mà trở nên sắc bén, cậu ta gằn từng chữ nói:”Làm ơn thu cái sự đạo đức giả của cậu lại đi, cũng chỉ là sự lương thiện được tiền bảo vệ ra thôi.”

Diệp Khai càng dở khóc dở cười: “Lương thiện? Anh hiểu lầm rồi, anh thi được hay không thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi căn bản là không hề quan tâm, hiểu không?”

Khuôn mặt Ngũ Tư Cửu trở nên hung ác nham hiểm. Cậu ta sao lại không hiểu? Đó là sự kiêu ngạo của Diệp Khai, cũng là thứ mà cậu ta ghét nhất.

Niềm vui khi nhận được kết quả đều bị ghen tị và không cam tâm làm giảm đi, cậu ta chỉ vào ngực Diệp Khai: “Cậu cho rằng mình đã thắng rồi sao? Không có tôi thì Trần Hựu Hàm vẫn còn cả đống bạn giường khác, mỗi tháng anh ấy lại đổi một người, cậu cứ tiếp tục kiêu ngạo làm bông hoa trên núi cao của mình mà chờ đi, ha, cậu đến cả khẩu giao cho anh ấy chắc cũng không làm nổi.”

Diệp Khai biến sắc, Ngũ Tư Cửu còn chưa kịp cảm nhận khoái ý ngay lúc này thì đã bị túm tay lại. Cậu ta bị đau mà tức giận quay đầu, nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch —

Trần Hựu Hàm vặn tay cậu, lười biếng nói: “Tôi đã từng nói đừng xuất hiện trước mặt em ấy nữa, cậu nghe không hiểu sao?”

Giáo viên và học sinh ra vào đều nhìn về phía này, nhưng bên cạnh hắn còn có phó hiệu trưởng đang đứng, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng đẩy Ngũ Tư Cửu ra, cậu ta khó coi mà lảo đảo một bước. Trước mặt mọi người, trên mặt cậu tái mét rồi đỏ bừng. Rất muốn đến gần Trần Hựu Hàm — nhưng hắn thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái.

Trần Hựu Hàm gật đầu với phó hiệu trưởng, hời hợt nói: “Chê cười rồi.”

Thật ra thì phó hiệu trưởng đến chậm một bước, ông vốn không nghe thấy gì, chỉ biết là Trần Hựu Hàm ra mặt cho Diệp Khai. Chuyện này ông không rõ đầu đuôi, chỉ có thể pha trò: “Học sinh cấp 3 ấy mà, va va chạm chạm là điều khó tránh khỏi. Diệp Khai, trò ôn tập thế nào rồi? Lần này thi liên hợp toàn thành phố, lớp 10 chỉ trông vào trò thôi đó.”

Trần Hựu Hàm kéo bả vai Diệp Khai qua, cười với phó hiệu trưởng: “Em ấy thì có gì đâu, về đến nhà là bắt đầu chơi game, thầy đừng gây áp lực cho em ấy.” Nói xong thì kéo Diệp Khai qua lối nhỏ bên cạnh, dịu dàng nói: “Những thứ bẩn thỉu kia đừng nghe, biết chưa?” Phó hiệu trưởng còn đang đứng kia chờ, hắn không tiện nhiều lời, chỉ chỉnh lại cổ áo đồng phục cho cậu: “Thi xong thì gọi cho anh, anh đưa em đi ăn.”

Phó hiệu trưởng đúng lúc vươn tay ra: “Xin mời, chúng ta đi bên này đi.”

Trần Hựu Hàm luôn khiêm tốn nội liễm trong phương diện kinh doanh, chỉ là trước khi hắn rời đi thì liếc qua nhìn Ngũ Tư Cửu một cách cực kỳ ác liệt.

Ngay sau khi hai người họ rời đi, những người vậy xem liền hoàn toàn bùng nổ, những tiếng xì xào bàn tán truyền đi khắp hành lang. Diệp Khai bình tĩnh như thường quay về phòng học, mở sách giáo khoa ra đọc.

Sau khi thi xong là 5 rưỡi chiều, Diệp Khai quả nhiên nhận được điện thoại của Trần Hựu Hàm. Nhớ đến cậu vẫn còn phải ôn tập nên cũng không đi đâu xa mà chỉ đặt một phòng riêng ở nhà hàng ven hồ cạnh Thiên Dực. Đây là nơi trường học tiến hành tiếp đãi doanh nghiệp đến khảo sát, lúc trước Cù Gia từng đích thân xem xét, điều kiện chỗ này quả thực không tệ.

Cả hai dùng bữa trên sân vườn bao quanh bằng kính ở tầng 3, dưới lầu chính là hồ nước, con đường rợp bóng cây bao quanh hồ, có thể nhìn thấy học sinh đang cầm sách học từ vựng dưới ánh đèn đường.

“Sao hôm nay anh lại đến trường?” Diệp Khai hỏi.

“Dự định sẽ quyên góp một thư viện, tiện thể thành lập một quỹ ngân sách giáo dục.”

Diệp Khai dừng lại động tác: “Thật sao?”

“Thật.” Trần Hựu Hàm không nói kỹ, thực ra đó là con của một vị tai to mặt lớn nào đó rất muốn vào học nhưng mà không đủ điểm. Thiên Dực là trường tư, khá dễ tác động. Nói với nhà họ Diệp muốn nhét người vào dĩ nhiên rất đơn giản, thế nhưng Trần Hựu Hàm không muốn đến nhờ vả Cù Gia cho lắm, vô duyên vô cớ thiếu người ta một cái ân tình. Quyên góp thư viện, thành lập quỹ giáo dục, sau đó điều chỉnh điều kiện tuyển sinh dành riêng cho đứa bé kia, rồi sau đó cứ như vậy mà nhập học một cách hợp lý, thế này đối với đứa trẻ kia mà nói cũng tốt hơn.

Nói cho cùng cũng phải trách Cù Gia có bệnh, một trường học tư nhân thôi mà cũng nghiêm ngặt đến thế.

“Những gì mà Ngũ Tư Cửu nói với em hôm nay, em đừng để trong lòng.” Trần Hựu Hàm nói, tự tay múc canh cho cậu.

Diệp Khai mất tự nhiên mà hỏi: “Anh cũng nghe thấy rồi à?”

“Chỉ mới nghe nửa câu sau thôi.” Nhìn Trần Hựu Hàm vẫn như thường, thật ra thì trong lòng đã xấu hổ đến chết mất. Hiện giờ hắn có chút hối hận vì đã quá khoan dung với Ngũ Tư Cửu, cậu ta muốn nói những chuyện này với Diệp Khai là để Diệp Khai càng ghét hắn hơn hay sao? Nhưng mà so đo với một học sinh cấp ba thì không khỏi quá mất giá, hắn đành phải nhắc nhở: “Lần sau mà gặp phải cậu ta thì em cứ tránh đi thật xa là được.”

Diệp Khai thoáng buông lỏng xuống, chọn thứ có thể nói mà nói: “Anh ta nói anh có rất nhiều bạn, mỗi tháng đổi một người.”

Bạn. Nhìn cách dùng từ kín đáo này xem.

Trần Hựu Hàm cười, đẩy bát về phía cậu: “Chuyện đó chắc em còn phải biết rõ hơn cậu ta chứ.”

Diệp Khai á khẩu không trả lời được, nghĩ thầm mẹ nó rõ ràng hơn cái quỷ gì, xem ý tứ này của anh, chắc là em còn nên kiêu ngạo một chút nhỉ?

Khẩu vị không tốt uống non nửa bát canh, nói: “Lần sau anh có tìm đối tượng thì trước tiên có thể xem xét tính cách nhân phẩm trước không? Cứ gặp phải người cực đoan như thế lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

Trần Hựu Hàm cười cười: “Không có lần sau.”

Tay Diệp Khai đang cầm chiếc thìa sứ dừng lại: “Ý anh là sao?”

“Không có lần sau, anh sẽ không tìm người khác nữa.”

Mặt trăng mới mọc lên từ phía tây sao? Hay đây là một thế giới song song nào khác? Diệp Khai sững sờ, ngu ngơ hỏi:”. . . Anh theo đạo nào rồi à?”

Trần Hựu Hàm bị cậu hỏi đến sặc, hắn lấy khăn lên che rồi ho khan: “Đừng nói như thể anh muốn đi tu đến nơi được không?”

Diệp Khai hoài nghi nhìn hắn, giữ thái độ dè dặt với chuyện này.

“Đến mùa hè năm sau.” Trần Hựu Hàm nhìn cậu, dịu dàng nói: “Nếu không được thì thôi.”

“Tại sao lại là mùa hè năm sau?” Diệp Khai lại hỏi, không nghĩ ra được nguyên nhân, sau đó cậu chợt bừng tỉnh: “Anh bị bệnh rồi? Cần thời gian nghỉ dưỡng để hồi phục?”

Trần Hựu Hàm: “. . . em có thể mong chờ điều gì đó tốt đẹp với anh không?”

Diệp Khai không hỏi nữa, rất kín đáo mà quan tâm hắn: “Vậy anh. . . em nghe nói người trưởng thành mà phương diện kia không hài hòa thì cũng dễ trở nên biếи ŧɦái lắm.”

Bữa cơm này không thể nào ăn tiếp nữa rồi.

Trần Hựu Hàm ném khăn tay xuống: “Chẳng lẽ anh không có tay sao?!”

Học sinh giỏi với người trưởng thành là hai thế giới, hai người ăn cơm xong thì một người về ôn tập cho kỳ thi, người kia lái xe đến Hoàng Thiên.

Kiều Sở rất quan tâm đến quán bar này của hắn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, tối nào cũng có mặt ở đây. Từ xa đã nhìn thấy Trần Hựu Hàm tiến đến, hắn kêu người đến hầm rượu lấy chai Macallan mà hắn để dành, nói đùa: “Sao tôi lại cảm thấy đã lâu không gặp cậu nhỉ?”

Trần Hựu Hàm đúng là đã không đến đây một thời gian. Lúc trước hắn từng đến Hoàng Thiên một cách quen thuộc như là đi về nhà mình, hôm nay vừa vào cửa lại cảm thấy tiếng nhạc quá ồn ào. Trong ánh đèn diễm lệ, khung cảnh khiêu vũ cùng Diệp Khai trên tầng cao nhất của khách sạn Marriott đột nhiên như hiện lên trước mắt hắn. Ban nhạc Malaysia hát những bài hát tiếng Anh, đóa hồng Juliet xinh đẹp, tỏa ra hương thơm như có như không, những bước nhảy lung tung rối loạn của Diệp Khai, những tà váy trắng thướt tha của các cô gái, và nhịp tim đang đập nhanh đến suýt nữa mất tốc độ.

. . . Sao hắn lại nhận thức muộn màng như vậy.

“Sao thấy cậu có vẻ như không vui cho lắm vậy, chẳng lẽ Hoàng Thiên của tôi bị cậu thất sủng rồi à?”

Tay hắn lắc chiếc cốc trên tay kêu cạch cạch, là tiếng va chạm của những viên đá.

Trần Hựu Hàm ngồi xuống ghế quầy bar: “Nói chuyện đàng hoàng đi, sau này tiểu Cửu mà có đến thì anh ngăn cậu ta lại.”

Kiều Sở sửng sốt: “Sao vậy? Chia tay rồi à?”

Trần Hựu Hàm nhìn hắn với vẻ mặt ‘Anh còn dám không biết xấu hổ mà hỏi sao’, mỉa mai: “Nhờ phúc của ngài, tôi phải trả phí chia tay hai lần.”

“Khụ. . .” Chuyện này thật không ra sao, hắn hả hê huýt sao: “Đừng có âm dương quái khí thế với huynh đệ mà. Cho tôi lắm miệng hỏi một cậu nhé, cậu ta làm gì cậu?”

Trần Hựu Hàm không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản nói: “Tính cách của cậu ta có chút khuyết điểm, cứ ở mãi trong cái giới này sẽ càng tệ hơn. Anh cản cậu ta lại là tốt cho cả anh lẫn cậu ta.”

Kiều Sở chắp tay lại: “Đa tạ đã nhắc nhở!” Nói xong lại vào việc —— “Chúc mừng cậu độc thân, đêm nay hay là chọn hai người đi? Tôi thấy lần trước cậu cũng khá thích kiểu giống Dư Điềm, có một họa sĩ. . .”

Rượu whisky thêm đá, Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Kiều Sở.” Giọng của hắn trầm thấp, nhưng không có loại giọng điệu hoàn khố như ngày thường, ngược lại còn rất lịch sự. Tiếng nhạc tiếng trống tiếng reo hò trong quán bar che phủ gần hết tiếng thì thầm trò truyện, thế nhưng Kiều Sở vẫn là nghe rõ, hắn nói: “Tôi có người mình thích rồi.”

“Cạch”, ông chủ Kiều trượt tay, chiếc ly pha lê tuyệt đẹp rơi tay xuống mặt bàn đá cẩm thạch, nó không bị vỡ, nhưng lại văng ra mấy vụn thủy tinh. Tam quan gặp phải một trận lở đất, Kiều Sở ra sức cấp cứu cho nó mà nói: “Cậu đang lừa ai thế?”

Trần Hựu Hàm mắng: “Tin hay không thì tùy.”

“Sao cậu khẳng định được? Chờ đã, để tôi đoán ——” Đầu óc Kiều Sở đột nhiên thay đổi: “Là trên giường ẻm đặc biệt thú vị, đến mức khiến cho cậu muốn ngừng cũng không ngừng được sao?”

Trần Hựu Hàm dùng tay chống má, khóe miệng hàm chứa ý cười, vẻ mặt nghiền ngẫm mà trêu đùa hắn: “Chưa lên giường, cũng chưa hôn. . .”

“. . . ĐM.” Kiều Sở nghĩ muốn nát óc: “Vậy cậu với ẻm là có tam quan cực kỳ phù hợp, tính cách cũng cực kỳ ăn ý, tâm linh tương thông không chê vào đâu được?”

“Em ấy có hợp với tôi không thì tôi không biết,” Trần Hựu Hàm hờ hững nói: “Nhưng tôi là học tra, em ấy là học bá, tôi phong lưu khắp nơi, em ấy thì lại là một tờ giấy trắng, tôi trừ lên giường thì chính là làm việc, em ấy trừ học tập thì là vận động, anh thấy có ăn ý không?”

Kiều Sở kinh ngạc và hoài nghi mà nhìn Trần Hựu Hàm: “Cậu có được hay không vậy, thế mà cũng có thể ở chung sao?”

“Ai nói chúng tôi đang ở cùng nhau?” Vẻ mặt Trần Hựu Hàm vẫn như thường, “Tôi vẫn còn chưa tỏ tình.”

“Yêu —— thầm ——? !”

Tiếng nhạc dồn dập, Trần Hựu Hàm gõ gõ mặt bàn: “Nào, hét to hơn nữa đi.”

Kiều Sở che mặt, buồn bực nói: “Mới yêu thầm mà cậu đã định cấm dục rồi? Có cần phải ban cho cậu một đền thờ trinh tiết không?”

Chờ đã ——

“Cậu lúc trước với Đỗ Đường, CMN, có phải thế này đâu!”

Ký ức của Kiều Sở vẫn còn mới mẻ, tên khốn này yêu thầm người ta bao nhiêu năm vẫn ngủ lang chạ bên ngoài bấy nhiêu năm, mấy hôm trước hai người họ mới vừa nói đến chuyện này xong ——

“Thủ thân như ngọc, không phải cậu nói không làm được sao? Không phải cậu nói tình cảm là tình cảm, xáƈ ŧɦịŧ là xáƈ ŧɦịŧ à? Ầy, Trần thiếu gia? Trần tổng tài? Là chính ngài từng nói đó, thế giờ thì là cái rắm gì?”

Trần Hựu Hàm cười như không cười nhìn hắn: “Anh có ý kiến à?”

Kiều Sở vô cùng đau đớn, nghẹn lời: “Kiki, em qua đây!”

Kiki nhìn Trần Hựu Hàm, nhẹ nhàng nói: “Thích một người cũng không có gì đặc biệt, nhưng người có thể được Trần thiếu thích. Vậy người đó nhất định là cực kỳ cực kỳ tốt. Trần thiếu chấp nhận vì người đó mà từ bỏ lối sống trước kia, đây chính là lời tỏ tình tuyệt vời nhất.”

Trần Hựu Hàm cười cười, cầm ví lên móc thẻ đen ra: “Quẹt 20 vạn Whisky mời cả quán, tính vào sổ cho em.”

Kiki nhận lấy tấm thẻ như tiếp nhận ngọn đuốc Olympic, thoáng cái liền chạy mất, ngay cả cái bóng của cậu cũng như sắp bay lên. Kiều Sở lau mặt, đưa thêm cho Trần Hựu Hàm một ly, “Nói thật đấy, không thử lại sao? Có phải dạo này ngủ không ngon nên cô đơn mà sinh ra ảo giác không?”

Trần Hựu Hàm ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống rồi đứng dậy: “Sống trên đời ba nươi năm có lẻ mà chẳng lẽ ngay cả việc mình thích ai cũng không xác định được, anh cho rằng tôi là đồ ngu chắc?”

“Aiz, không cầm lại thẻ à?”

“Gửi đến công ty cho tôi, dám quẹt trộm thì anh coi như xong.”

Kiều Sở: “. . .” Mẹ nó, bạn bè chó má gì không biết.

Ra khỏi quán bar, gió đêm cuốn ánh đèn neon của chợ đêm trông về phương xa.

Cái nóng như tan trong dòng xe cộ tấp nập, mùa hè dài dằng dặc sắp đến.

Trần Hựu Hàm ấn mở khung chat ——

: Nghỉ hè vui vẻ, lần này có thể đi ngắm biển với anh không, cái kiểu biển không mưa ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN