Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu - Chương 183: Ra Mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu


Chương 183: Ra Mắt


“Thực lực của ngươi?” Giọng điệu Thương Phạt không tốt lắm.

Sông Minh Hà đã yên tĩnh trở lại, không thể nhìn ra mấy phút trước vẫn còn xoay vần.

Bị nắm cổ tay nhưng Bạch Ngôn không lên tiếng, khí thế quanh thân lạnh như băng.
Thương Phạt thở dài, thấp giọng nói, “Đi thôi.”
“…”
Ban đầu định bay thẳng xuống sông, nhưng người kia không chịu nhúc nhích.
Thương Phạt quay đầu lại, “Làm sao nữa?”
“Vì sao ban nãy ngươi không giúp ta?” Vẻ mặt Bạch Ngôn lạnh nhạt.
Thương Phạt dừng một chút, bất đắc dĩ nói, “Ngươi không thấy ta bị trói chân ở đó sao?”
“Đừng tưởng ta không thấy.” Bạch Ngôn hừ một tiếng, tránh ra xa, hờ hững nói, “Ngươi hoàn toàn có thể thoát ra được.”
Nếu là Bạch Ngôn Lê trước kia thì y sẽ không đanh đá như thế này, mà cũng dễ lừa hơn nữa….Mà không phải, ban đầu y dễ lừa gạt là bởi vì y giả vờ, sau này y dễ lừa gạt là bởi vi y thích hắn, cho nên hắn nói gì cũng mặc định là thật.
Cho nên, thực ra tính cách bọn họ ban đầu vốn rất trái ngược, chẳng qua không có cơ hội lộ ra.

Nhưng sau khi mang Bạch Ngôn ra khỏi Hạo Nguyệt thành, đi chung một thời gian ngắn, Thương Phạt thật sự cảm thấy, nếu không có kế hoạch Đại mộng hồi kia khiến cho hai người nảy sinh tình cảm, người hắn gặp ban đầu là Bạch Ngôn chứ không phải Bạch Ngôn Lê, thì đừng nói là yêu, có khi còn đánh nhau một mất một còn.
“Quả thực ta có thể thoát ra.” Thương Phạt đành bỏ cuộc, một tay nắm tay y kéo lại gần, tay kia nâng cằm ép y nhìn mình, “Nhưng nếu ta liều mạng giúp ngươi, ngươi nghĩ có thể yên ổn thế này sao?”
Lúc này Minh Hà đã trầm lặng như trước, mây mù xung quanh cũng tan đi.
“Cho nên,” Bạch Ngôn lạnh mặt, “Ngươi tán thành cách hoan nghênh của người nhà ngươi?”
“Ta không nghĩ sẽ quá mức như thế.” Nếu không phải Bạch Ngôn mạnh như vậy thì có khi đã chết hoặc ngắc ngoải trong trận vần vũ ban nãy rồi.

Người nhà hắn cũng hơi mạnh tay, có thời điểm hắn đã nghĩ họ thật sự muốn hạ thủ giết Bạch NGôn, nhưng, “Nếu ngươi thật sự lâm nguy, ta nhất định sẽ ra tay bảo vệ.”
Chỉ là chưa tới bước đường cùng, nếu như hắn thậm chí chẳng cho y chịu ăn chút đắng cay thì cơn giận của huynh trưởng chỉ là một vấn đề, ông cụ nhà hắn mới khó giải quyết.
E là khi ấy sẽ không chỉ là cuồng phong cao tám thước như thế này đâu.
“Hừ!” Bạch Ngôn hất mặt sang chỗ khác.
Thương Phạt tức giận, bỗng thấy mình đúng là trong ngoài bất nhất, mà quan trọng hơn là, “Con mẹ nó ngươi có xây xát miếng nào đâu!”
“Chẳng lẽ ngươi mong ta thương tích đầy mình mới chịu?” Bạch Ngôn chế giễu, “Phải rồi, yêu quái các ngươi có thú vui ấy cũng không kỳ lạ.”

“Ngươi có thể thôi đi không?” Thương Phạt nổi giận quát, vung tay lên.
Bạch Ngôn ngơ ngác nhìn bàn tay hắn, rồi chậm rãi nhìn thẳng vào mắt hắn, kinh ngạc nói, “Sao? Ngươi còn định đánh ta?”
Thương Phạt tức đến không nói thành lời, giơ tay chỉ là bản năng.
Bạch Ngôn không chút sợ hãi, bước tới trước mặt hắn, ưỡn ngực ngẩng cao đầu thách thức, “Không phải chứ Thương Phạt? Ngươi định ra tay với ta sao?”
“Ta…” Đè nén cơn giận, Thương Phạt hạ tay xuống, xem như không thấy vẻ chế nhạo trong mắt y, bất lực nói, “Mặc kệ ngươi.”
“….”
“Được rồi.” Thấy y đứng im, hắn không thể không ôn hòa nhã nhẵn gợi chuyện, “Ngươi cũng đã biết trước sẽ không dễ dàng gì mà.”
“Ta không đoán được là ngươi sẽ không giúp ta.”
“Cho nên chủ yếu là ngươi giận chuyện này chứ gì?” Thương Phạt lại kéo cổ tay y, lần này Bạch Ngôn không tránh.
Người kia không kịp phản ứng, chỉ ngậm miệng im lặng.
Thương Phạt không còn cách nào, đành phải thấp giọng dỗ dành, “Ta đã giải thích với ngươi rồi.

Nhưng mà sắp tới có thế nào đi nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“…” Mặt Bạch Ngôn vẫn lạnh tanh, chậm rãi nghiêng mặt đi.
Thương Phạt biết thái độ y như thế là tạm cho qua.

Đan chặt ngón tay vào nhau, hắn bay lên không, dẫn y xuống Minh Hà.
Nước lạnh bao trọn trong vài giây ngắn ngủi, rồi thế giới xoay chuyển, ánh sáng lại xuất hiện.
Bạch Ngôn còn chưa nhìn rõ, hai chân đã chạm đất.
“Tôn chủ.” Tư Vĩ vừa bò dậy được không lâu liền chạy đến đón, thấy Bạch Ngôn thì cúi đầu chào hỏi, “Phu chủ.”
Bạch Ngôn không để ý đến lão, quay đầu nhìn quanh.
Cuối đường có cánh cổng yêu phủ khổng lồ, hai bên vô số nhà cửa đền đài, một vài yêu quái đứng canh len lén quan sát.
“….” Y không thốt nên lời, cúi nhìn ngón tay Thương Phạt vẫn đang nắm chặt tay mình, không biết là sợ y chạy hay sợ y phá phách.
“Đi thôi.” Thương Phạt quay đầu nhìn Bạch Ngôn rồi kéo y vào yêu phủ.
Nhìn con đường ngắn ngủi vài chục bước chân, thi thoảng có mấy mảnh ngói vỡ ban nãy.

Trong lúc họ đi qua, có đám yêu quái đang cặm cụi dọn dẹp.
Hóa ra dưới đáy Minh Hà là một thế giới như thế này, có thể thấy cả trời xanh mây trắng, thậm chí còn trồng đầy hoa quả lạ lùng.

Trong yêu phủ có vô số phòng ốc, yêu quái sống ở đó cũng không phải đều là tộc Huyền Xà.

Bạch Ngôn vừa đi vừa đánh giá.

Có Thương Phạt dắt, y không cần phải nhìn đường.
Nếu y nhớ không lầm, tộc Huyền Xà sống dưới đáy Minh Hà, cho nên bầu trời y thấy ở đây là bầu trời bên ngoài sao?
“Lát nữa gọi theo ta.” Thương Phạt nhẹ giọng dặn dò.
Bạch Ngôn nhìn hắn.
Thương Phạt dừng bước, nhìn vẻ khó hiểu trong mắt người kia.

Hắn lắc đầu nói, “Lát nữa vào phủ, ta gọi sao thì ngươi gọi vậy.”
“Hừ!”
“Còn nữa.” Thương Phạt siết tay, tỏ ý cảnh cáo, “Nói mấy câu thì ngươi cũng chịu khó mà nghe, đừng cãi.”
“….”
“Vẻ mặt ngươi thế là thế nào?” Không sai, sau khi ra khỏi Hạo Nguyệt thành, cảm xúc của Bạch Ngôn trở nên phong phú hơn.

Có lúc y chỉ nhìn hắn không nói lời nào mà vẫn biểu đạt được hết thảy.
“Ngươi còn muốn ta nài nỉ ngươi mấy lần?” Thương Phạt sốt ruột, “Chỉ mấy ngày thôi mà.”
“Mấy ngày cũng không được.” Bạch Ngôn quay mặt đi.
Thương Phạt cắn răng, dùng sức kéo tay y.
Bạch Ngôn bị ép nhìn hắn, ngước mặt cau mày nói, “Ngươi đừng quên thân phận của ta.”
Thương Phạt dừng lại, tức đến bật cười, “Ngươi đang tự cao tự đại với ta?”
“Ta đại diện cho Hạo Nguyệt.” Bạch Ngôn nghiêm túc nói, “Thân là bạn lữ của ngươi, ta có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu quá đáng thì cũng đừng trách ta không khách khí.”
“Ngươi còn muốn không khách khí thế nào nữa?”
Tư Vĩ đi theo sau, thấy hai vị tôn chủ cứ thế ầm ĩ, bèn lặng lẽ lùi xa ba bước.
Bạch Ngôn không nói gì.

Thương Phạt nhìn y một lúc, cuối cùng từ bỏ, “Đừng xung đột lớn, nếu ngươi là người thông minh.”
Hắn không muốn dặn dò thêm nữa, nói tiếp lại thành cãi nhau.
Cảnh vật trong yêu phủ cũng lộng lẫy không kém bên ngoài, thi thoảng lại thấy những món bày trí đẹp mắt, cây cối trong viện xum xuê lá xanh.
Lúc trước, Thương Phạt còn nghĩ làm thế nào để giảm bớt căng thẳng trong quan hệ giữa gia đình mình và Bạch Ngôn, nhưng lúc này thì vô cùng thất vọng.
Bạch Ngôn cứ như chẳng có chuyện gì, vô tư ngắm cảnh.
Tuyết Nguyên Khải đã về Minh Hà từ trước, lúc này lặng lẽ xuất hiện, khom lưng chào, “Tôn chủ cho mời.”
Chưa vào đến cửa mà nhà mình đã làm như vậy, giờ muốn đi nghỉ ngơi trước cũng không.

Thương Phạt vẻ mặt sầu khổ, dẫn Bạch Ngôn đến phòng huynh trưởng.
“Ngươi sợ à?” Nhìn quanh chán rồi, Bạch Ngôn cuối cùng mới để tâm đến hắn.
“Sợ gì chứ?” Thương Phạt mạnh miệng, “Đó là huynh trưởng ta mà.”
“Ồ.” Người kia giật tay nhưng Thương Phạt không chịu buông ra.
Thương Phạt dẫn Bạch Ngôn vào phòng, huynh trưởng hắn đang ngồi trên ghế, nhắm mắt lại.
Thương Phạt khom lưng hành lễ, tiện thể hé mắt nhìn Bạch Ngôn đứng im bất động, bấy giờ y mới chịu qua loa cúi đầu chào.
“Là ngươi à?” Ngồi trên ghế nghiêng đầu, vị yêu quái thực lực cao thâm khó lường lạnh nhạt mở miệng.
Bạch Ngôn khẽ giật ngón tay nhưng Thương Phạt vẫn không chịu bỏ ra.
Thương Phù để ý đến chi tiết nhỏ này, liếc nhìn vẻ mặt đầy bực bội của đệ đệ mình.
“Huynh trưởng.” Thương Phạt nở nụ cười, khẽ bấm móng tay vào lòng bàn tay Bạch Ngôn đầy ám chỉ.
Người kia không tình nguyện, nhưng cũng đành cứng ngắc gọi một tiếng, “Huynh trưởng.”
“….” Thương Phù không tỏ thái độ, nhìn chằm chằm người này, bỗng nhiên quét mắt sang đệ đệ, “Các ngươi ký khế ước rồi.”
“Vâng.” Thương Phạt nơm nớp lo sợ, có linh cảm hôm nay không dễ qua ải rồi.
“Lúc trước ta dặn thế nào?” Thương Phù hờ hững hỏi.
Thương Phạt vội đáp, “Đưa được người đi rồi thì lập tức dẫn về nhà.”
“Cho nên?” Thương Phù như cười như không, “Đệ tiền trảm hậu tấu?”
Không chỉ có tơ hồng liên kết mà trên người con người kia đầy khí tức của đệ đệ nhà mình, chứng tỏ đã có thân mật da thịt.
Đệ đệ ngu xuẩn ra tay nhanh lắm.

Còn con người này, để mở ra Quy Vô, quả thật cái gì cũng dám làm, kể cả bán thân.
“Không phải…” Thương Phạt nguỵt biện, “Tại vì bọn đệ lâu ngày không gặp, tự tình khó kiềm chế, chuyện này….”
Chưa nói dứt lời, cốc trà trong tay Thương Phù đã bay tới, tốc độ rất lớn, nếu trúng thì đầu có khi sẽ thủng một lỗ.
Thương Phạt không dám tránh, nếu tránh thì e lát nữa còn bị huynh trưởng trút giận ác hơn, mà có khi còn nhắm vào Bạch Ngôn.
Hắn đứng im bất động, nhắm mắt theo bản năng.

Trong chén trà có nước, miễn nhắm mắt thì không bị nước đổ vào.
Nhưng chờ nừa ngày vẫn chưa thấy đầu nở hoa.

Hắn mở mắt, phát hiện ra cốc trà lơ lửng giữa không trung.

Huynh trưởng mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm Bạch Ngôn.
“Hả?” Thương Phạt cất giọng, sát khí đầy mình.
Cốc trà lay động dữ dội trên không, nước bắn tung tóe, tựa như bị hai người lực giằng co phân cao thấp.

Một lúc sau….Thương Phạt vừa định lên tiếng ngăn cản Bạch Ngôn thì cốc trà đã không chịu được mà vỡ tan tành.
“Ngài ấy không khát.” Bạch Ngôn bình thản như không, quay đầu giúp Thương Phạt chỉnh sửa vạt áo, lại nhìn Thương Phạt, lạnh nhạt nói, “Không cần trà, cảm ơn.”
“Ngươi làm gì….” Thương Phạt cuống lên.
“Được.” Thương Phù bỗng nhiên cười lớn, vẻ mặt âm trầm, “Rất thú vị.”
“Huynh trưởng, y chẳng qua còn chưa quen!” Thương Phạt không ngờ Bạch Ngôn lại bảo vệ mình, nhưng trong tình cảnh này mà đối đầu với huynh trưởng thì chỉ có họ gặp xui.
Thương Phù thu lại nét cười, nghiêng đầu đảo mắt qua Thương Phạt.
Thương Phạt nhíu mày, hiểu ý huynh trưởng.

Hắn đành bất đắc dĩ buông tay ra, lui sang một bên.
Bạch Ngôn đứng im chỗ cũ, nghe yêu quái kia lạnh lùng hỏi, “Ngươi thật sự muốn theo nó?”
“Ừ.” Nếu Thương Phạt tuân thủ cam kết, giúp y mở ra Quy Vô thì y cũng theo đến cùng.
“Có mấy vấn đề.” Thương Phù nhướn mày, một cái ghế xuất hiện phía say Bạch Ngôn, “Ta muốn hỏi ngươi.”
Thương Phạt ban đầu còn nôn nóng nhưng giờ lại im lặng, hắn nhận ra huynh trưởng đang rất nghiêm túc.

“Mời ngài.” Bạch Ngôn cũng khách khí hơn nhiều.
Tư Vĩ từ lúc vào phòng đến giờ vẫn đứng ngây như cây gỗ.

Thương Phạt chịu chung số phận với lão, không có chỗ ngồi.
Phía trên, năm vị đứng đầu Tứ Thập Cửu kỳ âm thầm canh gác.
Thương Phạt lại biến ra một cốc trà khác để nhâm nhi, thuận miệng nói, “Từ đầu ngươi đã biết thân phận của Thương Phạt sao?”
“Ta biết hắn là con cháu yêu thần nhưng không đoán ra chân thân.”
“Ai đã nói cho ngươi rằng có một con cháu yêu thần sắp đi ra các phục ngoài chơi để các ngươi lợi dụng?”
“Không thể trả lời.”
Bạch Ngôn vừa nói, Thương Phạt lại căng thẳng nhìn phản ứng của huynh trưởng mình.
Thương Phù lạnh mặt, “Ngươi biết nó là kẻ thức tỉnh nguyên huyết không?”
“Gần đây mới biết.”
“Vậy thì ngươi đã rõ vì sao ta hỏi ngươi hai câu ban nãy.” Thương Phù lười nhác dựa vào thành ghế, trầm giọng nói, “Đó là vì sự an toàn của Thương Phạt.”
“….”
“Nếu ngươi thật lòng muốn theo nó.” Quét mắt sang đệ đệ ngốc đang đứng một bên, Thương Phù lại im lặng nhìn Bạch Ngôn.
Người nọ ngay ngắn ngồi trên ghế, hồi lâu mới đáp, “Ta hiểu rõ trong lòng.”
Thương Phù nhíu mày.

Kẻ này vô cùng thông minh, không đưa ra hứa hẹn nào cả, nhưng, “Nếu kết quả không làm ta vừa lòng?”
Bạch Ngôn quả quyết nói, “Ta và Hạo Nguyệt tùy ngài xử lý.”
Cuộc đối thoại diễn ra rất nhanh, Thương Phạt nghe mà đầu óc quay mòng mòng.
Sau khi trả lời xong, Bạch Ngôn bỗng nghiêng đầu, “Ta cũng có chuyện rất thắc mắc.”
Yêu quái ngồi trên ghế lớn kia dù chẳng cách bao xa nhưng không hiểu vì sao mà không thể nhìn rõ hình dáng.
Bạch Ngôn nhìn thẳng vào hắn, hỏi, “Các người biết rõ hậu quả của việc tự hủy yêu châu, vì sao lại để mặc ngài ấy?”
“Cuộc sống của yêu quá dài đằng đẵng.” Thương Phù có vẻ như nhìn người trước mặt, nhưng ánh mắt lại xuyên thấu qua, về nơi xa xăm nào đó, “Nếu sống không thoải mái thì sống ý nghĩa gì?”
Bạch Ngôn sửng sốt một hồi, trong mắt có chút phức tạp.
Thương Phù hờ hững nói, “Tộc ta không khuất phục bấy cứ thế lực nào.

Đời này chúng ta chỉ theo đuổi bản tâm.

Bất cứ sức mạnh nào ngăn cản sự tự do ấy đề sẽ bị chúng ta tiêu diệt.”

Cuộc gặp mặt kết thúc chóng vánh tốt đẹp không ngờ.

Thương Phù chủ hàn huyên vài câu rồi đuổi họ về.
Bạch Ngôn đứng dưới tán cây, Thương Phạt nhìn y thở dài.
“Vậy là.” Y ngửa đầu nhìn hắn, “Xem như qua một cửa của huynh trưởng ngươi rồi à?”
“Đại khái vậy.” Thương Phạt nhún vai, “Cuối cùng huynh trưởng nói gì với ngươi thế?” Thương Phù đã làm phép gì đó để hắn không nghe được.
“Nói….” Bạch Ngôn nhớ lại mấy câu kia, chẳng hiểu sao trong lòng có chút mất mát, “Ta và ngươi rất khác nhau.”
“Phí lời!” Hắn là yêu quái, Bạch Ngôn là con người, giống nhau được chắc, “Cụ thể là gì?”
Bạch Ngôn vừa há miệng, Thương Phạt cũng chăm chú nghe, thì y bỗng nắm cổ tay hắn, quăng hắn ra sau.
Thương Phạt vừa chạm mũi chân đứng vũng, một đại đao dài hơn mười thước bổ xuống.

Bạch Ngôn thẳng lưng, dùng một lá bùa vàng chặn đứng.
Phía sau đại đao, một lão ngoan đồng nhảy lên, cười hì hì chào hỏi, “Cháu ngoan….Tới thử vài đao với ta nào.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN