Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu
Chương 187: Lê Lê
Hắn đã xông lên rồi, Bạch Ngôn chỉ có thể đi theo.
Thương Phải chuyên tâm giết cự thú, thi thoảng quay đầu liếc nhìn Bạch Ngôn một cái.
Động tác cầm kiếm ra chiêu của rất đẹp.
Cự thú cố gắng vùng vẫy trước khi chết, dùng thân mình tấn công một đòn cuối cùng.
Thương Phạt nhảy lên không, hai con thú đâm sầm vào nhau.
Bạch Ngôn thu kiếm, chỉ vài giây sau, cả hai con thú cùng ngã xuống.
Thương Phạt đáp xuống từ trên không, chẳng nói nửa lời đã kéo y chạy lên núi, “Còn đứng đó làm gì.”
Trong lúc bọn họ đánh ở đây, tiếng động đã vọng đến tai bầy yêu thú trên núi.
Có điều mỗi con thú đều được phân chia địa bàn nhất định, không thể chạy xống khỏi khu vực của mình.
Thương Phạt đi trước Bạch Ngôn theo sau, một người một yêu đánh từ chân núi lên đến sườn núi.
Càng lên cao, yêu thú canh gác càng khó chơi.
“Cùng đường rồi.” Chạy thêm vài bước nữa là đến vực thẳm.
Bạch Ngôn lặng lẽ bước đến vung một kiếm.
Đá hai bên vách núi lở ra, được những sợi dây leo quấn lấy, nối thành
Thương Phạt à một tiếng, nhún vai, đang định nhảy qua thì bị người kia kéo áo lại.
“Sao thế?” Hắn quay đầu, hơi khó hiểu.
Bạch Ngôn kéo tay hắn, thu kiếm về.” Chờ lát nữa đã.”
Y nhẹ giọng nói rồi quay người lại.
Thương Phạt híp mắt, thấy y lấy một chiếc còi nhỏ màu vàng từ trong ngực áo.
“Làm gì thế?” Thương Phạt không vội, ung dung đứng cạnh.
Bạch Ngôn đặt chiếc còi lên miệng, thổi mạnh.
Không để Thương Phạt chờ quá lâu, dưới chân núi xa xa dần có tiếng kêu leng keng, còn thoáng nghe thấy cả tiếng hô hào xung trận.
Thương Phạt ngạc nhiên, lướt qua Bạch Ngôn, đi tới quan sát.
Đứng trên sườn núi này nhìn xuống, hắn thấy mấy ngàn người mặc áo trắng đội mũ trắng từ đâu xông ra.
Bọn họ cầm trong tay đủ loại phù khí, giết sạch những con thú mà ban nãy hắn và Bạch Ngôn đã buông tha.
“Họ từ đâu ra vậy?” Thương Phạt có chút ngây người.
Trên đường đến đây, hắn không cảm nhận được khí tức của con người nào cả.”
Bạch Ngôn không đáp.
Thương Phạt nói ra chưa bao lâu, đội quân áo trắng này đã đánh đến sườn núi.
Bọn họ xếp hàng chỉnh tề cách mười bước chân, tiếng lục lạc cũng từ từ lắng xuống.
Thấy Bạch Ngôn, họ đồng loạt khom lưng hành lễ.
Bạch Ngôn nhìn đăm đăm tiểu đội trực thuộc của mình, lạnh nhạt ra lệnh, “Giết hết đi.”
“Rõ!” Một tiếng hô ngắn ngủi vang lên.
Thương Phạt ngửa đầu nhìn.
Đội quân đã xông qua bọn họ, tiếng lục lạc vang khắp đường núi.
Bạch Ngôn kéo tay hắn.
Thương Phạt cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương.
Y nói với hắn, “Chúng ta phải bảo toàn thể lực.”
“Bọn họ?” Khi những người ban nãy xông lên, Thương Phạt cuối cùng mới hiểu vì sao lúc bọn họ xông trận lại có tiếng leng keng.
Ấy là bởi bên cổ chân mỗi người đều được đeo một chiếc lục lạc bạc nhỏ xíu.
“Linh Đang quân.” Bạch Ngôn giới thiệu ngắn gọn, “Trực thuộc dưới trướng ta, là tinh anh trong số những tinh anh của Hạo Nguyệt.”
“….” Bây giờ mà thắc mắc có phải những người đó luôn đi theo bên cạnh y không thì thật vô nghĩa, dù gì cũng tới tận đây rồi.
Thương Phạt thở dài, nhún vai gật đầu.
Đội quân mấy ngàn người ở lại một nửa, một nửa mở đường xông lên.
Có bọn họ chiến đấu thay, Thương Phạt thu hồi chiếc quạt.
Một con chim nhỏ màu vàng bay bên cạnh Bạch Ngôn.
Trong lúc họ xông lên đỉnh núi, nó cứ ríu ra ríu rít kêu hoài.
Thương Phạt bâng quơ hỏi, “Nó nói gì thế?”
“Chiến trường bên kia.” Sắc mặt Bạch Ngôn nhìn không rõ vui giận, nhưng giọng điệu lại căng thẳng, “Khá gay go.”
Thương Phạt ừ một tiếng, thầm quan sát mắt y.
Hắn cảm thấy hai chữ gay go mà y thốt ra đầy hàm ý, nhất là còn thêm chữ “khá” đằng trước để hình dung.
Qua mấy ngày ở chung, Thương Phạt hiểu được phần nào tính khí Bạch Ngôn, cho nên dựa vào mấy lời này cũng đoán ra thông tin chân thực.
Tình hình ở Hoàng Thành không lạc quan, tộc Ứng Long quan sát mấy ngày nay đã đủ, bắt đầu chính thức rat ay rồi.
Thương Phạt không rõ Hạo Nguyệt có những con bài tẩy gì, 15 vạn người kia đã là cực hạn đối với họ.
Bây giờ, họ đã điều động toàn bộ con người có thể chiến đấu cùng toàn bộ số phù khí họ sở hữu trên khắp đại lục Hồng Nguyệt, nhưng chỉ thế thôi thì không đời nào đủ.
Nếu là ở phục ngoài, 15 vạn người đủ để phát động một trận chiến lớn.
Dù sao đa phần yêu quái đều chưa tiếp xúc với phù khí, cho nên Hạo Nguyệt có thể mang đến cho các yêu phủ thông thường rắc rối lớn.
Nhưng Hoàng Thành Ứng Long không phải kẻ họ có thể chọc.
Thiên Tuyền đã quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Nếu như không thể mở ra Quy Vô, phá hủy trụ trời, tất cả sẽ kết thúc.
“Sắp tới rồi.” Dù đang nói chuyện, tốc độ bước chân bọn họ không chậm chút nào.
Càng lên đến gần đỉnh núi, số người ngã xuống càng nhiều hơn.
Bạch Ngôn mặt không biến sắc, bước lên đỉnh núi trước Thương Phạt.
“Đó chính là chuông Bàn Thiên.” Nhìn người áo trắng lặng lẽ đứng bên cạnh, trên đỉnh núi chính giữa có bậc thang dài hướng lên cao.
Lên chừng trăm bước, chiếc chuông bằng đồng thật lớn treo giữa không trung.
Thương Phạt gấp quạt lại, từ từ bước lên.
Bạch Ngôn nhìn những bức tượng đá hình người hai bên cầu thang một cách đầy cảnh giác.
Tướng mạo bọn họ không giống con người cho lắm, trên đầu có sừng, sau có đuôi, đôi con ngươi mở lớn đỏ rực như máu, trên răng nanh dường như còn dính thịt vụn.
“Đó là phong ấn? Hay là trận pháp?” Đi quanh tượng đá, Bạch Ngôn cần thận quan sát.
Hai bức tượng cao trăm thước đứng hai bên cầu thang, mỗi người cầm một đầu gậy màu đỏ tạo thành chiếc cổng hình vòm.
Tay còn lại của tượng đá bên trái cầm đại đao, tượng bên phải cầm một chiếc rìu sắc bén.
Bạch Ngôn không dám bước lên thang đá.
Y cảm thấy có gì đó không đúng mà không nói rõ được là gì.
Thương Phạt không cẩn thận như y.
Hắn một tay nâng cằm, ngửa đầu nhìn miệng của bức tượng.
Trừ tạo hình dữ tợn ra, trông cũng thường thường, nhưng mà….Thương Phạt nheo mắt quan sát.
Bạch Ngôn đi tới bên dưới tượng đá bên trái, định vươn tay sờ thử chân của nó.
Tượng đá cứng và lạnh như băng, Bạch Ngôn chạm vào rồi nhưng nó vẫn không có gì thay đổi.
Y nhíu mày, vừa hoang mang vừa khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Thương Phạt.
Thương Phạt vẫn duy trì tư thế đó, dần chú ý đến chiếc tay của hai bức tượng.
Mỗi bên nắm một đầu gậy màu đỏ, nối liền hai bức tượng với nhau.
Thương Phạt nhìn một lúc rồi lại quay đầu, nhìn quân Hạo Nguyệt đang lặng lẽ xếp thành hàng thẳng tắp.
Bạch Ngôn hít sâu một hơi.
Ban nãy, y ném một lá bùa vàng về phía trước, nhưng lá bùa ấy mới bay được vài bước trên bậc thang đã biến mấy không tăm tích, thậm chí chút khí tức cũng không còn.
Tựa như đã biến sang một thế giới khác vậy.
“Thương Phạt….” Bạch Ngôn có chút bất an gọi.
“Hả?” Thương Phạt nhìn đội quân áo trắng dàn trận rồi lại quan sát đỉnh núi.
Trừ bậc thang đáng hướng lên nơi cao nhất có chiếc chuông Bàn Thiên, khắp đỉnh núi này chỉ có hai bức tượng.
Phía dưới kia, tốt xấu gì cũng có bầy yêu thú canh gác, mà ở đây một cọng cỏ cũng không mọc chứ đừng nói là yêu quái.
“Ta thử lên trước xem sao.” Dù sao đây cũng là trung tâm của các yêu tộc, Bạch Ngôn không dám tùy tiện hành động.
Thương Phạt nhìn y, nhíu mày, “Ngươi lên đó cũng có gõ chuông được đâu.”
“Vậy ngươi nhớ cẩn thận.” Bạch Ngôn chỉ nói có thế.
Thương Phạt im lặng một lúc, bỗng nhiên lạnh lùng nói, “Lui ra.”
“Cái…?”
Thương Phạt quay lưng lại, nhảy thẳng lên giữa hai bức tượng đá.
Hắn không chạy lên baachj thang mà một tay nắm lấy cây gậy đỏ trong tay hai bức tượng.
Bạch Ngôn từ dưới mặt đất, chỉ thấy Thương Phạt Dùng sức kéo cây gậy đó, tiếc rằng hai bức tượng giữ rất chặt.
Trong lúc hắn dùng sức, vô số đá vụn rơi xuống từ bước tượng.
Bạch Ngôn giơ tay che trán, lui về phía sau.
Thương Phạt hét một tiếng vang trời, yêu lực chấn động cả đỉnh núi, cuối cùng đã đoạt được cây gậy từ tay hai bức tượng lạnh lẽo.
Bạch Ngôn không hiểu hắn làm thế để làm gì, Linh Đang quân đứng kia cũng không dám tiến lên.
Thương Phạt lơ lửng giữa không trung, tay cầm cây gậy đỏ.
Sau khi rời tay hai bức tượng đá, cây gậy gỗ bỗng như sống lại, văn tự cổ xưa hiện ra.
Do ban nãy Thương Phạt dùng sức kéo, ngón tay của cả hai bức tượng đều bị bẻ gãy, đá vụn rơi xuống càng lúc càng nhiều.
Một giây sau, bức tượng vốn không thể chuyển động lại từ từ giơ tay lên.
Theo đó, đá rơi xuống rào rào.
Thương Phạt lơ lửng giữa không trung, tay cầm cây gậy gỗ sơn đỏ.
Bạch Ngôn đứng phía dưới, bỗng hô to, “Cẩn thận!”
Dù không có tiếng hét của y thì Thương Phạt cũng đã đề phòng.
Tượng đá cầm rìu bỗng xoay người bổ tới.
Thương Phạt tránh được thì tượng bên kia cũng bắt đầu tấn công.
Giữa không trung, hai bức tượng khổng lồ mau chóng vây lấy hắn.
Bạch Ngôn phất ra hai lá bùa, vung nhuyễn kiếm chém vào chân một bức tượng.
Thương Phạt né tránh vài lần, cuối cùng đáp xuống mặt đất.
Kiếm kia phá nát chân một bức tượng đá.
Thân thể khổng lồ của nó lung lay, đầu gối khụy xuống.
Bạch Ngôn nhân cơ hội ấy, bay về phía trước, dùng nhuyễn kiếm xuyên thủng mắt bức tượng.
Nhờ có y gánh cho một nửa, Thương Phạt xem như đáp đất thành công.
Những tiếng nổ vang lên không ngừng, Bạch Ngôn tiếp tục chém đứt hai tay của tượng đá.
Thương Phạt nhìn về phía bậc thang.
Sau khi tượng đá sống lại, những bậc đầu tiên dần dần tan biến.
Ban nãy, khi tránh né, hắn ddaxt hử tìm cách bay đến chuông Bàn Thiên, nhưng rất tiếc, dường như ngọn núi này có mưu ma quỷ kế gì đó, không thể tiếp cận bằng cách bay trên không.
Mà sau khi tượng đá chuyển động, cầu thang dẫn lên đó lại tan đi.
Thương Phạt hiểu rằng nếu không thể tiếp cận chuông Bàn Thiên trước khi cầu thang biến mất hẳn thì sẽ không còn cách nào tới đó được nữa.
Hắn nói ra suy đoán của mình, đồng thời nhắm vào tượng đá.
Hắn không dùng linh khí, móng tay bên phải dần dần mọc dài ra.
Hắn nhảy lên đầu tượng đá, kéo mạnh xuống.
Móng tay hắn còn sắ hơn linh khí, dễ dàng chém đứt đầu bức tượng.
Cùng lúc đó, vô số lá bùa quấn quanh tượng còn lại.
Bạch Ngôn thì thầm đọc chú ngữ.
Bức tượng di chuyển chậm dần, cuối cùng dừng lại.
Những lá bùa sáng lên rồi phát ra tiếng nổ rung trời, để lại một đống đá vụn.
Thương Phạt xoay người định chạy lên bậc thang, nhưng những bức tượng kia lại nhanh hơn hắn, chỉ sụp đổ trong vài ba giây rồi những miếng đá vụn tự hợp lại hình dạng cũ, lần nữa ngăn cản hắn.
“Một bức tượng biến mất rồi.” Bạch Ngôn đến bên canj Thương Phạt, ngửa đầu nhìn lên trên.
Hai bức tượng hợp thành một, phất tay nện xuống đất.
Mặt đất sụp thành cái hố sâu.
“Ba bậc thang cũng biến mất rồi.” Thương Phạt trầm giọng nhắc nhở.
Nếu biến mất thêm vài bậc nữa thì bọn họ không thể nhảy qua.
Bạch Ngôn ừ một tiếng, nhắm mắt rồi lại mở ra, khí thế quanh thân thay đổi hoàn toàn.
Y mở miệng, lãnh khốc mà quyết đoán, “Ngươi lên trước đi.”
Thương Phạt không nhiều lời, xông thẳng lên thang đá.
Bức tượng kia đứng ở trước thang, vung vẩy hai tay.
Hắn làm như không thấy, bất chấp bàn tay tượng đá đang nhắm vào đầu hắn mà phang.
Đúng lúc ấy, động tác của nó bỗng trở nên chậm chạp/
Lúc Thương Phạt lách qua, hắn liếc mắt trông thấy từng lớp băng dần dần bao phủ từ đầu ngón tay bức tượng.
Phía sau, Bạch Ngôn đã bay lơ lửng trên không, từng tia hào quang hình lá trúc tản mát quanh thân.
Thương Phạt dùng hết sức nhảy vọt lên.
Đúng như hắn dự liệu, yêu lực của hắn bị hạn chế kể từ khi bước lên thang đá.
Bước lên một bậc thang đang dần tan biến, hắn vung tay ném chiếc quạt ra, “Lại đây!”
Trán Bạch Ngôn lấm tấm mồ hôi, cuối cùng đã đóng băng được hoàn toàn bức tượng.
Thương Phạt ném chiếc quạt tới, y túm lấy nó trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, rồi Thương Phạt triệu hồi chiếc quạt là linh khí bản mạng về.
Bạch Ngôn không giữ đươc thăng bằng, nhào vào ngực hắn.
Y có chút mệt mỏi, Thương Phạt đè nén nỗi sốt sắng trong lòng, giả vờ trêu chọc, “Không có thời gian cho ngươi dính ta đâu.”
Những bậc thang dưới chân họ sắp biến mất rồi.
Hắn nhanh chân chạy lên, một tay kéo theo Bạch Ngôn.
Một người một yêu dùng hết sức chạy.
Ngay khi bước chân lên bậc đá, Bạch Ngôn nhận ra mình cũng như Thương Phạt, sức mạnh đã bị áp chế hơn phân nửa.
Thương Phạt nhận thấy y đang suy yếu, nhưng lúc này không có thời gian quan tâm.
Qua trăm bước cầu thang, sắp lên tới đỉnh.
Nhưng phía trước….Lại chẳng có gì.
Bạch Ngôn cau mày, một tay vẫn nắm chặt tay Thương Phạt.
“Buông ra.” Thương Phạt bình tĩnh lên tiếng,
Bạch Ngôn không dám chắc.
Mất rất nhiều năm, tuy rằng Hạo Nguyệt đã cố gắng tiến vào đến núi Quy Vô, nhưng chưa lần nào làm được.
Tất cả mọi thứ ở đây đều lạ lẫm với y, khiến y vô cùng bất an.
“Tin ta.” Thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào mình, Thương Phạt quay đầu nhìn Bạch Ngôn, dịu dàng nói, “Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.”
“Nhưng mà…” Phía trước không có gì, ai biết liệu bước tiếp sẽ gặp hậu quả thế nào.
“Ngoan.” Thương Phạt nhẹ nhàng dỗ.
Bạch Ngôn đang níu tay hắn dường như bị điện giật, có lẽ không ngờ tới hắn lại nói ra câu ấy trong hoàn cảnh này.
Trong mắt y ngoài kinh ngạc còn vô vàn cảm xúc phức tạp.
Y từ từ buông tay mình ra.
Thương Phạt chờ y thả ra rồi, liền cầm lấy cây gậy gỗ sơn son vừa cướp được từ tay tượng đá, đường hoàng cất bước.
Phía sau, Bạch Ngôn thở dốc không thôi, mà hắn vẫn bước đi kiên định.
Mãi đến khi….Dưới chân có cảm xác mềm mại, bồng bềnh như bước trên mây.
Đặt cả hai chân lên đó, nơi hư không mà Thương Phạt đứung bỗng dập dờn dậy sóng.
Bạch Ngôn đứng phía sau, thấy Thương Phạt không rơi xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhìn lại sau lưng.
Ngay khi Thương Phạt rời chân khỏi bậc thang, cầu thang đang tan dần bỗng dừng lại.
Nắm cây gậy đỏ trong tay, Thương Phạt nhìn xuống.
Bạch Ngôn cũng cẩn thận từng li từng tí bước lên khoảng không, chậm rãi đến bên cạnh hắn.
“Ta từng tặng ngươi một thanh chủy thủ.” Đó là để cho Bạch Ngôn Lê phòng thân.
Thương Phạt dịu dàng nói, “Còn nhớ không?”
“…” Bạch Ngôn nhìn chằm chằm chiếc chuông Bàn Thiên trước mặt, không thể kìm chế hơi thở dồn dập của mình.
Hơn một ngàn năm nay, từ khi Hạo Nguyệt được thành lập tới giờ, vô số thành viên đã ngã xuống vì ngày hôm nay.
Dưới Hoàng Thành Đế Kỳ, khắp sáu phục trong ngoài, vì hưởng ứng lời hiệu triệu, mỗi phút lại có mấy vạn người chôn thây, tất cả là vì thứ này.
Mọi đau đớn thống khổ dồn nén cả thiên niên kỷ qua, đều để đặt chân đến chiếc chuông Bàn Thiên này.
Dù là người điềm tĩnh lạnh lùng như Bạch Ngôn cũng kích động đến thất thần.
“Bạch Ngôn.” Thương Phạt không thể không nhắc, “Còn mang thanh chủy thủ kia không?”
Bạch Ngôn không đáp là y nhớ hay không, chỉ lấy con dao nhỏ giấu trong ngực áo ra.
Thương Phạt nở nụ cười, nhận lấy con dao từ tay y, rồi không một chút do dự, cắt một nhát thật sâu vào lòng bàn tay phải, cắt xong lại chuyển qua tay trái.
Máu tươi lập tức trào ra, hắn siết chặt cây gậy gỗ đỏ.
Bạch Ngôn sững sờ tại trận.
Thương Phạt dùng xong con dao thì không thèm nhìn, lạnh nhạt quăng ra sau.
Y vội vàng đưa tay đón lấy, khi thấy máu dính trên đó thì bỗng hoảng hốt.
Máu tươi nhuộm đỏ cây gậy.
Những văn tự khắc trên đó như sống lại, bay ra ngoài, vây quanh thân Thương Phạt, rồi một lần nữa chui vào thân gậy.
Thương Phạt từng bước đi lên, cây gậy trong tay hắn biến thành một khúc xương trắng.
Không nhìn ra được đó là xương của loài yêu quái nào, nhưng nhìn đại khái như khúc xương cột sống.
Các đốt xương có gai, chúng đâm vào lòng bàn tay Thương phạt, tham lam hút máu.
Thương Phạt chẳng buồn nhíu lông mày, ngửa đầu nhìn chiếc chuông Bàn Thiên tiếng tăm lừng lẫy.
Chuông được làm từ đồng thau bình thường, bên trên khắc thú vật, bên dưới khắc đầu lâu chất thành núi.
Xung quanh thân chuông khắc vô số thân thể người ngồi xổm tay ôm lấy đầu.
Dưới chân họ là biển lửa thiêu đốt, còn trên đầu là vô số yêu thú đang ngạo nghễ nhìn.
Khúc xương hút được máu của Thương Phạt liền vặn vẹo như đang sống.
Thương Phạt nhắm mắt, truyền yêu lực vào khúc xương trong tay.
Ngay khi hắn định đánh vang chuông lớn, người nọ bỗng chạy lên, nắm chặt cổ tay hắn.
“Không….” Bạch Ngôn nhắm mắt, trong miệng phát ra âm thanh thống khổ.
Thương Phạt nhíu mày, khóe môi khẽ giật.
Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Bạch Ngôn từ từ mở mắt ra, trong đôi con ngươi như có nước lũ ngập trời.
Y ngơ ngác đứng đó, nhưng một người mới tỉnh khỏi giấc mộng, vừa mơ màng vừa kinh hoảng.
“Bạch Ngôn?” Bộ dạng này của y quá khác lạ, Thương Phạt nhận ra có gì đó không đúng.
“Không….” Vẫn là chữ đó, Bạch Ngôn nắm chắc cổ tay hắn, không chịu buông.
Thương Phạt tay cầm khúc xương trắng, đôi mắt không rời khỏi Bạch Ngôn.
“Không được…” Bạch Ngôn lắc đầu, hai tay run lên bần bật.
Thương Phạt nhăn mày, luôn cảm thấy người này như lạc mất hồn phách.
“Ngươi sao vậy?”
“Không được…” Bạch Ngôn bỗng nhiên hét lớn, nước mắt lăn dài từng hàng.
Thương Phạt càng cảm thấy lạ lùng hơn.
Bạch Ngôn chậm rãi buông một tay ra, rồi ôm lấy đầu mình, đau đớn rên rỉ.
“Không…” Bạch Ngôn liên tục lắc đầu, tay còn lại nắm lấy cổ tay Thương Phạt càng giữ chắc hơn.
Thương Phạt cau mày.
Sau khi hét lên một tiếng đó, Bạch Ngôn bỗng bình tĩnh trở lại.
Y chậm chạp từng chút một, ngước lên, nhìn bàn tay Thương Phạt mà y đang cầm lấy, trong mắt vẫn đầy nghi hoặc và hoang mang.
“Ngươi…” Thương Phạt nhìn gương mặt y, vẻ mặt ngây ngô, nước mắt không biết từ khi nào đã chảy giàn giụa hai gò má, mái tóc rối tung, chật vật vô cùng.
Vì Thương Phạt không lên tiếng, cả người Bạch Ngôn đều run lên, mở miệng lắp bắp, “Không được….Người không thể gõ nó…Không…”
“Ngươi nói gì…” Thương Phạt hỏi, nói được nửa chừng thì chợt nhận ra điều gì, bèn vươn tay về phía trước, nhấc cằm Bạch Ngôn lên, nhìn thẳng vào mắt y, sốt sắng nói, “Ngươi là ai?”
“Ta…” Ánh sáng trong mắt Bạch Ngôn yếu ớt, như ẩn như hiện, lại cuồn cuộn tựa sóng biển trào dâng, chất chứa nỗi thống khổ không nói thành lời, “Không được….gõ chuông….”
Từng chữ từng chữ cứng ngắc.
Bạch Ngôn dường như mất đi chức năng ngôn ngữ của một người trưởng thành, chỉ biết lắp bắp không ngừng như đứa trẻ tập nói, “Không được….Người sẽ….đau, sẽ…bị thương….”
Từ chân núi lên đỉnh núi, bước lên thang đá, cắt lòng nà tay, đứng trước chioong Bàn Thiên, Thương Phạt không hề hối hận.
Tay hắn còn ròng ròng chảy máu, nhưng cả lông mày cũng không nhíu lại một lần.
Không phả hắn không đau, mà để có được người kia, đau hắn cũng chịu, cũng chấp nhận.
Thương Phạt nghĩ mình sẽ chẳng vì điều gì mà để lòng gợn sóng, nhưng….
“Sẽ bị thương…” Bạch Ngôn run rẩy kịch liệt, cố gắng nói rõ từng chữ.
Thương Phạt bỗng nhiên đỏ cả mắt, bàn tay Bạch Ngôn còn nắm lấy cổ tay hắn.
Hắn ôm người vào lòng, thật chặt, thâm tình, ấm ức gọi một tiếng, “Lê Lê.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!