Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 56: Bảy tháng bảy hai tình ví phỏng mãi lâu dài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân


Chương 56: Bảy tháng bảy hai tình ví phỏng mãi lâu dài


Edit: Hạ Vy

_____

Chương 56: Bảy tháng bảy hai tình ví phỏng mãi lâu dài.

Bùi Hàn Đường kinh ngạc: “Thiếu gia nhà ngươi có người thích?!”

Aizz, thật đáng thương cho huynh đệ tốt, tâm ý của ngươi người ta còn chưa rõ mà đã chết từ trong trứng rồi.

“Đúng vậy.” Văn Hạc Âm nói, “Thiếu gia nhà ta thích rất nhiều người.”

Bùi Hàn Đường: “Mộ đại nhân… Thích rất nhiều người sao, cái đó… thật có tinh thần? A, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói Mộ đại nhân là người như vậy.”

Văn Hạc Âm: “Nghe nói cái gì?”

Bùi Hàn Đường: “Công tử đa tình, vạn hoa tùng trung quá*, quan trường phong nguyệt (?).”

(*Vạn hoa tùng trung quá: đi qua vạn bụi hoa, bụi hoa ở đây là chỉ người tình, vô số người tình, đúng hơn là vô cùng đào hoa.)

Văn Hạc Âm nghe thấy hắn ta nói xong, mơ hồ không hiểu gì hết: “Nói lung tung rối loạn cái gì đấy, thiếu gia thích phu nhân, lão gia, thích bào đệ Hiền Vương điện hạ của y, thích Quý Phi nương nương quan tâm, cái gì gọi là quan trường phong nguyệt chứ gì?”

Bùi Hàn Đường: “…”

Đột nhiên lúc này nóc nhà phía trước xẹt qua một thân ảnh hắc y lén lén lút lút, Bùi Hàn Đường nhìn thấy phản ứng cực nhanh, hô to một tiếng: “Bắt!”

Chỉ trong khoảnh khắc, vài tên thị vệ hắc y không biết vì đâu bay lên, nhanh chóng chạy theo kẻ cắp kia, Văn Hạc Âm thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng, ở trên mái nhà bước nhanh vài bước chỉ phút chốc đã đuổi đến người đằng trước.

Tên kia thấy tình thế không tốt, hoảng sợ mà vứt bỏ mấy thứ trang sức vừa trộm được trên người xuống, nhanh chân tẩu thoát. Văn Hạc Âm xưa nay vốn linh hoạt rất nhanh đã bay đến trước mặt gã, tàn nhẫn nắm lấy cánh tay gã, bắt đầu giao đấu.

Chờ đến lúc Bùi Hàn Đường chạy tới thì tên phi tặc kia đã dùng tay che lại hạ bộ của mình, thống khổ mà ở trên mặt đất quay cuồng kêu rên thảm thiết, Văn Hạc Âm đứng phía trên nhìn gã, cười giễu một cái: “Chạy, ngươi mau chạy đi, đứng lên chạy.”

Bùi Hàn Đường tiến lên nhìn thấy một màn như vậy cơ hồ nhớ đến chuyện gì đó, hỏi Văn Hạc Âm: “Ngươi đá hắn?”

Văn Hạc Âm: “Đúng vậy, thanh tâm quả dục cước.”

Bùi Hàn Đường: “… Thốn.”

Nhìn thấy cũng đau thay.

Huynh đệ của phủ Kinh Triệu từng đợt nhanh chóng đuổi đến, đem kẻ cắp kia trói lại chặt chẽ, trong lòng nhẹ thở ra một hơi, xem như cuối cùng cũng bắt được.

Chuyện cuối cùng cũng được xử lý xong, Văn Hạc Âm bèn nói với Bùi Hàn Đường: “Phi tặc ta đã giúp ngươi bắt được rồi, không còn chuyện gì nữa thì ta trở về trước, cáo từ.”

“A, đừng nóng vội!” Bùi Hàn Đường đi đến ôm lấy bả vai đang chuẩn bị rời đi của Văn Hạc Âm, cười hì hì nói, “Ngươi lần này giúp phủ Kinh Triệu lập công, ta nhất định phải cảm tạ ngươi thật tốt.”

“Cảm tạ thế nào?” Văn Hạc Âm hỏi.

“Ừm…” Bùi Hàn Đường trầm ngâm một lát, cười nói, “Mời người đến Hoa Lâu vừa uống rượu ngon Tây Vực vừa ngắm trăng, thế nào?”

Văn Hạc Âm suy nghĩ một lúc bèn gật đầu: “Được thôi.”

Bùi Hàn Đường cười vang nói: “Như vậy nhé, quyết định rồi đấy!”

Tháng bảy, một phen tình ý nhân duyên khẽ lướt qua, thật đúng là cảnh tốt trong nhân gian.

Thư sinh thanh y nào đó ngày ngày chông đèn học tập cực khổ, hẹn ước nhất định sẽ thi đậu công danh, ghi tên bảng vàng, đến khi đó nhất định sẽ dẫn kiệu hoa tám người đến rước nàng về dinh.

Thải Vi trong lòng nhớ đến thư sinh, mỗi ngày sau giờ Ngọ đều ôm khăn đứng bên bệ cửa sổ tương tư, nhớ người đến mức bao đêm không ngủ được.

Văn Hạc Âm sau khi hồi phủ đi ngang qua cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi đó bất ngờ đi qua hỏi: “Thải Vi tỷ, sao ngươi lại ngồi phát ngốc ở đây?”

Thải Vi đỏ bừng mặt, ho nhẹ một tiếng, hỏi lại: “Hôm nay ngươi sao thế, sao không đi theo thiếu gia?”

Văn Hạc Âm có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Thiếu Doãn phủ Kinh Triệu gọi ta đi hỗ trợ, ta đã nói qua với thiếu gia, y cho phép ta đi.”

Thải Vi vốn dĩ cũng không phải trách cứ cậu, ôn nhu nói: “Chuyện của phủ Kinh Triệu có vất vả không, nguy hiểm không?”

“Không vất vả, không nguy hiểm.” Văn Hạc Âm nói, “Đúng rồi, thiếu gia đâu? Đừng nói là chạy đến phủ tướng quân rồi đấy?”

Thải Vi cười nói: “Đúng vậy, mỗi này đều đi.”

Hai mươi bốn ngày duyên khách quét hoa kính, tiếng vó ngựa rơi vào làm loạn nhịp trái tim.

Mấy ngày này, sáng sớm thì Mộ Chi Minh vào trong cung yết kiến Hoàng Thượng, buổi trưa hồi phủ nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó đi đến Cố phủ giúp Cố Hách Viêm thay thuốc, ngày nào cũng như ngày đó đã tám ngày trôi qua, vẫn chưa có biến đổi gì.

Trong lúc thay thuốc, Mộ Chi Minh sẽ vô thức cùng Cố Hách Viêm nói chuyện tán gẫu, nói đến chuyện thời thiếu niên, chuyện đồn thổi trong giang hồ, thường thì phần lớn thời gian là Cố Hách Viêm im lặng, chăm chú lăng nghe, còn chưa kể đến Mộ Chi Minh lo sợ bất đồng cho nên nói chuyện cực kỳ cần thận, mấy chuyện đảng tranh trong triều hoàn toàn không nhắc đến nửa phần. Cho nên không khí cũng hoà hoãn đôi chút.

Những lúc Mộ Chi Minh cảm thấy một mình nói chuyện không chút thú vị thì sẽ quay sang hỏi Cố Hách Viêm vài vấn đề. Tuy rằng Cố Hách Viêm không chủ động nói chuyện, nhưng một khi Mộ Chi Minh có vấn đề gì muốn hỏi, hắn sẽ không cần nghĩ ngợi mà nghiêm túc trả lời, cho dù câu hỏi của Mộ Chi Minh tất cả chỉ vì chán ngán, không quá liên quan.

“Tướng quân, không biết ngươi cùng Bùi đại nhân quen biết thế nào?”

“Cố huynh, tuổi nhỏ tập võ có vất vả không?”

“Hách Viêm huynh, ngươi biết đánh cờ không? Biết sao, cái đó, có rảnh thỉnh ngươi chỉ giáo.”

“Hách Viêm, một tá khổ căn cùng một tá sơn tỏi, nếu chỉ được chọn một cái để ăn thì ngươi sẽ chọn cái nào?”

Ngày hôm đó, ánh nắng mùa xuân ấm áp như mũi tên, phủ đầy mái hiên, tiết trời ấm áp, thanh bình yên ả. Mộ Chi Minh vẫn đến giúp Cố Hách Viêm thay thuốc, động tác y nhẹ nhàng ôn nhu mà quấn vải trắng quay cánh tay của hắn, cười nói: “Hách Viêm, ngày mai đã là ngày cuối cùng rồi.”

Trước nay trong những lúc Mộ Chi Minh giúp hắn thay thuốc, Cố Hách Viêm vẫn luôn nhìn y chằm chằm không hề chớp mắt, cho đến khi nghe y nói chuyện, mới hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ hỏi: “Ngày cuối cùng?”

“Ta tới phủ giúp ngươi thay thuốc đã một thời gian.” Mộ Chi Minh cười nói, “May mà thuốc này hiệu quả, miệng vết thương của ngươi đã khép lại hoàn toàn, thật là chuyện tốt.”

Sắc mặt Cố Hách Viêm đột nhiên biến đổi đến mức khó coi.

Mộ Chi Minh vốn còn đang cúi đầu cho nên hoàn toàn chưa chú ý tới biểu tình biến hoá đáng kinh ngạc của Cố Hách Viêm, y cẩn thận băng bó tốt vết thương cho đối phương, dọn sạch lọ thuốc cùng băng gạc vừa mới tháo từ trên tay hắn xuống, rồi mới lấy nước ấm rửa qua tay, sau khi dùng khăn lau sạch nước trên đó, nhìn Cố Hách Viêm cười khổ, nói: “Hôm nay ta cáo từ trước, ngày mai lại đến.”

Cố Hách Viêm: “… Ừm.”

Hắn không nói thêm lời nào nữa mà tiễn Mộ Chi Minh ra phủ đệ, nhìn theo bóng người ngồi trên xe ngựa rời đi, Cố Hách Viêm vẫn không có ý định đi vào, hắn đứng im lặng như một thân cây thẳng tắp trước cửa lớn thật lâu mà trông về phía xa.

Ôn Chung Thành vừa mới hồi phủ đã thấy thiếu gia nhà mình đứng ở trước cửa phủ đệ, vỗ về cánh tay bị thương của mình, ánh mắt trông về phía xa. Ôn Chung Thành vốn còn tưởng hắn đang nhìn gì thú vị bèn đảo mắt nhìn theo, nào ngờ chỉ thấy đường phố rộn ràng, người qua lại náo nhiệt, hoàn toàn không có gì đáng chú ý.

“Thiếu gia, ngươi đứng ở này làm gì?” Ôn Chung Thành nghi hoặc hỏi.

Cố Hách Viêm lắc đầu không trả lời nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, sau đó mới phát hiện trong tay Ôn Chung Thành cầm một chiếc hoa đăng hình thỏ trên trán có điểm chu sa nổi bật cùng một cây trâm tinh tế nhỏ xinh.

“Trong tay ngươi là vật gì?” Cố Hách Viêm hỏi.

Ôn Chung Thành gương mặt tức khắc ửng đỏ, gãi đầu nhỏ giọng nói: “Ngày mai là bảy tháng bảy, Quyên Nhi thích thỏ con, cho nên ta định chuẩn bị hoa đăng cho nàng xem, cho nàng một bất ngờ lớn.”

Cố Hách Viêm khó hiểu: “Bảy tháng bảy?”

Ôn Chung Thành bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia! Là Thất Tịch nha! Tiêm vân lộng xảo, Ngân Hà điều điều ám độ, lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, triêu triêu mộ mộ*!”

(*Mấy câu này trích trong bài “Thước kiều tiên – 鵲橋仙”

Thước kiều tiên

Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyền hận,

Ngân Hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô số.

Nhu tình tự thuỷ,

Giai kỳ như mộng,

Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?

Dịch nghĩa.

Mây viền khoe đẹp,

Sao bay đưa hận,

Thầm qua sông Ngân vời vợi.

Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,

Hơn biết mấy người đời gần gụi.

Tình mềm tựa nước,

Hẹn đẹp như mơ,

Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.

Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,

Đâu cứ phải mai mai tối tối.

Nguồn: Nguyễn Xuân Tảo, Tống từ, NXB Văn học, 1999)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN