Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân
Chương 31
Cuộc sống lại quay lại quỹ đạo vốn có. Trở về thành phố A, đối với Lâm Mặc Linh mà nói chính là trở về thực tại, có rất nhiều thứ phải lo lắng, phải bận tâm.
Lâm Mặc Linh trở lại công ty tiếp tục làm việc bình thường, họp hành, xem báo cáo.
Mấy ngày nay, vì vụ làm báo cáo về tổng kết cuối năm của các dự án mà ngày nào cô cũng phải vắt hết sức lực, về đến nhà là mệt rã rời lăn ra ngủ.
Lâm Mặc Linh làm việc xong, xoay xoay cổ rồi đóng máy tính lại, đi vào bếp rót nước. Vừa cầm cốc nước lên, tiếng chuông điện thoại từ trong phòng vang lên giữa không gian im lặng. Cô lê đôi dép đi vào tìm chiếc điện thoại ấn nút nghe.
“Họp lớp nhất định phải tới đấy!” Lương Trầm Yến vừa mở miệng đã nhả ra một câu mệnh lệnh.
“Tớ cũng có bao giờ trốn đâu mà cậu phải dặn.” Giọng Lâm Mặc Linh có phần uể oải.
“Cậu đọc tin nhắn lớp chưa? Cuối tuần này chúng ta sẽ đi du lịch một ngày một đêm. Thế nào? Thích không?”
“Là một người độc thân vui vẻ, tớ thật sự không thích đến những nơi lãng mạn để hẹn hò yêu đương như vậy.” Lâm Mặc Linh thở dài.
“Trần Duy Thịnh và Giang Hàn Duy cũng đi, hai cậu ấy cũng độc thân như cậu, cậu không thể lấy lý do này được.”
“Cậu đúng là rối tinh rối mù! Đã bắt người ta nhất định phải tới rồi mà cuối cùng còn hỏi một câu ra vẻ tôn trọng nhân quyền lắm không bằng.”
“Hì hì, dù không có người yêu nhưng cậu còn có tớ, tớ đợi cậu.” Lương Trầm Yến không cho cô cơ hội lên tiếng, vừa nói xong cô đã lập tức dập máy.
Cuối tuần, Lâm Mặc Linh vẫn tới địa điểm mà Lương Trầm Yến đã nói. Mọi người hầu hết đều có người đi cùng, nhưng không hiểu sao Lương Trầm Yến lại chỉ đi một mình, vậy là hai cô gái lại dính lấy nhau.
Cả lớp tụ tập tại một điểm sau đó mới lên xe du lịch rồi đến sân bay, sau khi xuống máy bay lại lên xe đến khu du lịch. Gần tới giờ xuất phát, mọi người đã tới khá đông đủ, lớp cấp ba mà, ít ra thì cũng khá thân thiết.
Hầu như mọi người đều đùa cợt nhau, nếu ai đã có người yêu sẽ bị hỏi là bao giờ được nhận thiệp mời, nếu người nào mà đã có gia đình thì sẽ được hỏi là bao giờ định có con…
“Cặp vợ chồng nổi tiếng nhất của lớp ta đâu rồi ấy nhỉ, sao mãi mà chưa thấy có mặt?” Trong cuộc trò chuyện sôi nổi, có ai đó kêu lên.
“Xin lỗi mọi người, chúng tôi bận chút việc nên đến muộn.” Vừa mới dứt lời, cặp đôi chính đã xuất hiện.
“Đình này, làm gì cũng đừng mệt quá, cậu thì không sao nhưng chưa chắc vợ cậu đã chịu được đâu, phải không Yên?” Một bạn nam trong lớp trêu đùa.
“Khánh à, cậu chả nhớ gì cả, ngày xưa trong giờ học bọn họ còn chẳng kiêng nể xấu hổ cái gì, bây giờ chỉ có hai người họ thì chẳng phải như diều gặp gió à.” Lương Trầm Yến ở bên cạnh cũng hùa vào.
“Ầy, nếu nói về tình cảm của bọn họ ở trong lớp thì phải nói đến tớ đây này. Ba năm ngồi bên dưới bọn họ nhìn những hành động tình cảm đó, tim tớ đau như cắt, không thể tập trung vào học được.” Lâm Mặc Linh làm động tác ôm ngực đau lòng rồi nhìn cặp vợ chồng hạnh phúc kia: “Vậy nên các cậu phải bồi thường cho tớ đi.”
“Các cậu đừng có hùa vào trêu chúng tớ đi, coi như là nể chuyện tớ cứu cả lớp những lần kiểm tra bài cũ đi.” Người tên ông tên Đình cười nói.
Đông đủ rồi, mọi người cùng lên xe, trên đường nói chuyện vui vẻ. Có rất nhiều chuyện được khơi lại, Lâm Mặc Linh ngồi cùng Lương Trầm Yến lắng nghe, thỉnh thoảng nói thêm vào một câu. Cô cảm thấy rất thoải mái sau bao ngày làm việc vất vả.
Gần hai tiếng trên máy bay, thêm nửa tiếng đi xe, đến khu du lịch đã là trưa, mọi người lục tục xuống xe, có phần hơi lộn xộn nhưng mọi người vẫn hào hứng. Hầu hết đều ngồi ở ghế sofa ở sảnh khách sạn, chỉ để một vài người đi đặt phòng.
Khách sạn này nằm ở dưới chân một ngọn đồi. Kế hoạch của bọn họ ngày hôm nay là đi tham quan ngọn đồi du lịch nổi tiếng ở đây.
Thời tiết ở đây mát mẻ, bầu không khí trong lành. Gió trời thổi vào mang theo một chút lành lạnh nhưng trong khách sạn thì lại rất ấm áp.
Sau khi hoàn thành các thủ tục đặt phòng, mọi người chia thành nhóm khoảng bốn, năm người ở chung một phòng. Tất nhiên là Lâm Mặc Linh và Lương Trầm Yến ở cùng phòng với nhau.
Thu xếp đồ đạc xong xuôi, cả lớp tập trung ở dưới đại sảnh chuẩn bị đi ăn trưa, sau đó là đi tham quan.
Nhiệt độ ở đây không lạnh như ở thành phố A, khí trời trong lành hơi man mát, không có cơn gió mùa nào thổi tới nên nhiệt độ bạn ngày của thành phố cũng không lạnh lắm, đi tham quan thì sẽ nóng nên Lâm Mặc Linh chỉ mặc một cái áo len màu trắng rộng, bên dưới là chiếc quần đùi jeans màu xanh đen, chân đeo một đôi giày thể thao màu trắng, tổng quan nhìn đơn giản lại năng động.
Đúng một giờ, mọi người bắt đầu di chuyển đến khu tham quan.
Đây là một nơi cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp với vẻ đẹp thơ mộng, mơ màng và quyến rũ. Xung quanh được bao phủ một không gian xanh với ngập tràn hoa lá, cỏ cây. Với hệ thống hồ nước, sông suối, cây xanh, hoa lá… khung cảnh non nước hữu tình làm say đắm tâm hồn con người. Cùng với phong cảnh núi non tuyệt đẹp, khí hậu mát mẻ, thiên nhiên trong lành, nơi đây trở thành địa điểm du lịch tâm linh thu hút du khách xa gần.
Đi men theo những cung đường dài cũng khá đẹp, men theo những lối mòn, hàng trăm bậc thang với cảnh sắc rực rỡ, một không gian tựa như tranh thủy mặc hiện ra trước mắt.
Ở đây dù mùa nào cũng có rất nhiều khách du lịch đến tham quan. Từ khi đến nơi, mọi người đã tản ra hết theo từng nhóm, từng đôi, cặp, đi theo ý thích, và tất nhiên, hội những người đi một mình lại đi cùng với nhau.
Lâm Mặc Linh, Lương Trầm Yến, Trần Duy Thịnh và Giang Hàn Duy là một nhóm. Lương Trầm Yến là người có gia đình duy nhất trong đây nhưng chồng cô ấy không đi cùng nên lại nhập hội người cô đơn.
Bước vào một khu giải trí toàn nhà hàng, cửa tiệm, hoa được trồng và trang trí khắp nơi, được cắt tỉa tạo thành thành những hình thù đẹp đẽ, lãng mạn, ngoài ra còn có những công trình tượng điêu khắc cũng toàn là về chủ đề tình yêu, một số bức tượng như đôi bàn tay cùng trao nhẫn, Adam và Eva, thần Cupid, Venus Milano,… xung quanh toàn là những cặp đôi chụp ảnh, dắt tay nhau.
Lâm Mặc Linh tặc lưỡi một cái, oán thán: “Tớ thấy lớp mình muốn gây khó dễ cho những người độc thân như chúng ta mà. Cả năm làm việc đã mệt hết cả người rồi, được có mấy ngày nghỉ để thư giãn cuối tuần thì lại rủ nhau đi đến đây, những người có đôi có cặp thì không sao, chứ với tớ thì chính là hành hạ tinh thần vậy.”
“Sao cậu nói phàn nàn với bọn tớ, lúc bàn bạc sao không đưa ra ý kiến?” Giang Hàn Duy lạnh nhạt hỏi.
“Bận rộn cả ngày lúc cầm được điện thoại đọc tin nhắn đã thấy mọi người đồng ý hết rồi, tớ còn nói sao được nữa.” Lâm Mặc Linh khó khăn nói.
“Vậy có ai bắt cậu phải đi đâu!” Trần Duy Thịnh cho cô một cái liếc mắt.
“Tớ thực sự không muốn cãi nhau với cậu đâu, buồn lắm rồi.”
“Cũng có phải có mỗi cậu là độc thân đâu!” Giang Hàn Duy nguýt một tiếng.
“Được rồi, hội những người đi một mình, tớ nghĩ là chúng ta nên đi vào một cửa hàng nào đó mua nước uống rồi ra khu vui chơi luôn đi, chỗ này thực sự không hợp với chúng ta.” Lâm Mặc Linh đưa ra ý kiến.
“Tùy cậu thôi.” Lương Trầm Yến nhún nhún vai.
Bước vào một cửa hàng đồ ăn, Trần Duy Thịnh ga lăng hỏi: “Các cậu muốn uống cái gì?”
“Một trà đào cam sả.” Lâm Mặc Linh thản nhiên nói.
“Một hồng trà macchiato.” Lương Trầm Yến gọi.
“Tớ giống cậu.” Giang Hàn Duy vỗ vai Trần Duy Thịnh.
“Được rồi, đợi một lát.”
Ba người đợi ở bên ngoài cửa hàng, Lâm Mặc Linh đưa mắt ngắm nghía xung quanh, bỏ qua việc mình không có người yêu thì nơi này thực sự rất tuyệt, rất đáng để đến đây du lịch, không gian xanh mướt cùng với nhiều loại hoa muôn màu sắc, hơn nữa không khí ở đây cũng rất trong lành, đáng hưởng thụ.
“Lâm Mặc Linh?” Giọng nói có chút nghi ngờ vang lên.
Nghe có người gọi tên mình, giọng nói có chút quen thuộc, cô bất giác nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Một người đàn ông mặc sơ mi kẻ sọc, gương mặt đắt tiền, ánh mắt sáng vô cùng sắc bén, ánh đèn màu cam chiếu xuống gương mặt anh khiến sống mũi cao càng thêm nổi bật, đôi mắt đen đang quan sát cô.
Lâm Mặc Linh kinh ngạc, quả thật không thể ngờ tới lại có thể gặp cậu ấy ở đây.
“Ch… chào.”
Lương Trầm Yến cũng quay lại nhìn xem đó là ai, cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Trình Nhật Khải.
Lương Trầm Yến tò mò hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ và bạn tớ cùng mở một nhà hàng ở trong chỗ này, hôm nay chúng tớ đến xem, tiện thể đi tham quan luôn.” Trình Nhật Khải mỉm cười trả lời rồi quay sang nhìn Lâm Mặc Linh, “Còn các cậu thì sao? Đến đây chơi à?”
“Đúng vậy, đi cùng lớp cấp ba.” Lương Trầm Yến trả lời.
“Của các cậu đây.” Trần Duy Thịnh hai tay cầm bốn cốc đồ uống đưa cho bọn họ.
“Cảm ơn.”
“Ơ, anh chàng đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bây giờ Trần Duy Thịnh mới nhìn thấy Trình Nhật Khải, có chút ngạc nhiên chào hỏi.
“Xin chào.” Trình Nhật Khải mỉm cười chào lại.
“Hai người các cậu quen nhau sao?” Lương Trầm Yến tò mò.
“Có làm việc chung trong dự án của Linh, vị này chính là đối tác của cậu ấy.” Trần Duy Thịnh giải thích.
“Ừ.” Lâm Mặc Linh gật đầu, quay sang hỏi Trình Nhật Khải: “Cậu nói cậu đi với bạn, vậy bạn cậu đâu?”
“Ai cũng có đôi có cặp hết rồi, tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi nên tự tách ra.” Anh gãi gãi đầu.
“Vậy cậu cùng đi với chúng tớ đi, hội những người đi một mình chúng tớ cũng không ngại nếu có thêm người.” Lương Trầm Yến hứng khởi mời.
“Như vậy có tiện không?” Trình Nhật Khải tỏ ra hơi ngại.
“Có gì mà không được, đều là người quen cả.” Trần Duy Thịnh cũng vui vẻ đồng ý.
“Vậy thì cảm ơn mọi người.” Anh nở nụ cười.
Lâm Mặc Linh nhìn thấy có chút chói mắt, tim hẫng một nhịp.
Năm người đi tiếp đến một cái hồ rộng lớn, được tạo thành nhờ con đập vắt ngang thung lũng, mênh mông và in bóng hàng cây rì rào trong gió. Nhờ có hồ mà cảnh sắc của thung lũng càng nên thơ, mĩ miều.
Bầu không khi mát mẻ bên bờ hồ mộng mơ, với chiếc vòi nước khổng lồ đang phun trào những dòng nước trong xanh, tung bọt trắng xóa từ trên cao dội xuống.
Bọn họ đi bộ dọc theo đường mòn, trên hồ có rất nhiều người chơi đạp vịt tham quan hồ, tận hưởng không khí riêng tư. Đi được thêm một đoạn khá dài nữa, nhiều cặp đôi đứng trên cầu tình yêu, treo dải lụa ước nguyện gì đó.
Lương Trầm Yến không kiên trì nổi nữa, một tay ôm bụng, yếu ớt nói: “Tớ mệt quá, không đi nổi nữa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừ, tớ cũng không muốn đi bộ nữa đâu.”
Đúng là đã lâu rồi Lâm Mặc Linh không vận động, thể lực cũng không tốt chút nào, cứ đi mãi thực sự cũng không kiên trì nổi.
Giang Hàn Duy bất đắc dĩ hất cằm về phía trước: “Ở đó có ghế đá, cậu cố thêm mấy bước nữa rồi ngồi đó nghỉ ngơi.”
Lương Trầm Yến gật đầu, cắn răng gắng gượng.
Lương Trầm Yến và Lâm Mặc Linh ngồi xuống ghế đá, mệt mỏi. Ba người đàn ông đứng bên cạnh.
Trình Nhật Khải bỏ balo đang đeo ra, lấy một chai nước, nhẹ nhàng vặn nắp rồi đưa cho Lâm Mặc Linh, “Cho cậu này.”
“Cảm ơn.” Cô tự nhiên cầm lấy uống.
“Nhật Khải à, mặc dù là cậu có quan hệ thân thiết với Linh hơn tớ, nhưng cậu cũng không thể phân biệt đối xử như vậy được, chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà.” Lương Trầm Yến trêu chọc.
Lâm Mặc Linh đưa chai nước còn một nửa cho cô, nhếch miệng: “Của cậu đây, yên tâm không thiếu phần đâu, còn hơn nửa nữa, uống nốt đi rồi vứt rác.”
Lương Trầm Yến lườm cô một cái.
Sau đó Trình Nhật Khải lại mở một chai khác, tự mình uống.
Năm người ngồi nghỉ ngơi nhìn từng đoàn người đi qua, dáng vẻ vô cùng ung dung.
Lâm Mặc Linh nhìn những cặp đôi ở trên cầu, tự tin nói: “Tớ cá với các cậu là những người đó đều ước nguyện một tình yêu bền vững, chung thủy.”
“Tất nhiên rồi, ai đang yêu mà chẳng mong ước như thế.” Trần Duy Thịnh khinh thường nhìn cô một cái.
Lâm Mặc Linh định cãi lại gì đó thì điện thoại rung lên, có tin nhắn đến. Cô mở ra xem, mắt dán vào màn hình điện thoại, trả lời tin nhắn của Trần Lâm Dương, không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Nghe mẹ em nói là em đi chơi cùng lớp cấp ba hả?”
“Phải, đang đi tham quan đây.”
“Chắc em đi được ba bước lại nghỉ mười phút hả?”
“Đừng có coi thường em như vậy chứ! Từ đầu đến giờ mới nghỉ ngơi một lần, thế nên bây giờ mới có thời gian trả lời tin nhắn của anh.”
“Vậy thôi đi tiếp đi, không bạn em lại phàn nàn đấy.”
“Biết rồi. Có chuyện gì để em đi chơi về rồi nói.”
Trần Lâm Dương không trả lời nữa, Lâm Mặc Linh cất điện thoại vào trong túi. Cô thấy Trần Duy Thịnh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt có vẻ thất vọng.
“Đại thiếu gia mà cũng có lúc suy nghĩ không thông à?” Lâm Mặc Linh trêu chọc.
“Tớ cũng là một con người bình thường.” Trần Duy Thịnh cất điện thoại đi.
“Nhưng mà biểu hiện của cậu chính là rơi vào lưới tình với một cô nàng nào đó rồi.” Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười.
“Thật à, đa tình như đại thiếu gia mà cũng có lúc không nắm bắt được chuyện tình cảm à?” Lương Trầm Yến cũng tỏ ra bất ngờ.
“Chuyện này tớ cũng đâu kiểm soát được.” Trần Duy Thịnh thừa nhận.
Lâm Mặc Linh gật gù: “Cũng đúng. Nói theo kiểu sinh học, chỉ cần đại não sản sinh đủ Phenylethylamine thì cậu không làm chủ được là đúng, đó là chất đóng vai trò trong các mạch não giải phóng ra các hormone hạnh phúc, cũng là một loại thuốc kích thích thần kinh, tác động đến Norepinephrine khiến cho con người có những biểu hiện như tim đập nhanh hơn, mặt ửng đỏ.”
“Giáo sư Linh, cậu nói cứ như là chuyên gia đấy nhỉ!” Giang Hàn Duy bật bười.
“Tớ không phải chuyên gia nhưng tớ là con của chuyên gia, được chưa.”
Lúc này Lương Trầm Yến dường như đã nghỉ ngơi đủ, cô quay sang nói với mọi người: “Tiếp tục xuất phát thôi!”
“Từ từ, để nghe con gái của chuyên gia nói hết đã.” Trần Duy Thịnh nói.
“Các cậu chưa nghe cậu ấy nói về vấn đề này à?” Lương Trầm Yến ngạc nhiên.
“Chưa.” Hai người đồng thanh trả lời, “Cậu nghe rồi à?”
“Nghe nhiều là đằng khác, mỗi một lần tớ thích ai, yêu ai, cậu ấy đều lấy góc nhìn sinh học ra nói cho tớ.” Lương Trầm Yến nhớ lại, giả vờ rùng mình.
“Vậy chúng ta vừa đi vừa nói.” Giang Hàn Duy gợi ý.
Năm người đồng loạt đứng lên, đi tiếp.
“Con gái của chuyên gia, cậu nói tiếp đi, để tớ còn mở mang kiến thức.” Trần Duy Thịnh nhướng mày nhìn cô.
“Phenylethylamine còn có một tác dụng khác đó chính là khiến cho con người sản sinh ra cố chấp, mất đi khả năng tư duy khách quan, hay nói cách khác là kiểu người đó là tốt nhất, chỉ cần có người đó.”
“Ngoài ra, trong não của chúng ta còn có một vật chất hóa học có thể sản sinh tình yêu là Dopamine. Nó là một loại vật chất dẫn truyền thần kinh, Dopamine tạo ra một cảm xúc mãnh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!