Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân
Chương 37
“Hôm nay em rảnh rỗi vậy à?” Trần Lâm Dương tán dóc với cô.
“Tăng ca đến gần bảy giờ mới về, chuẩn bị nghỉ ngơi thì anh gọi, anh nói xem?” Lâm Mặc Linh vẫn chơi trò chơi, không để ý đến anh.
“Thế mà cứ cộc cằn với anh, thật đau lòng quá đi, anh yêu thương em như vậy mà.”
Nhìn ánh mắt yêu thương và chiều chuộng của anh, những lời trêu chọc không thể nào thốt ra được, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói, “Ừ, Trần Lâm Dương, anh trai yêu quý của em.”
“Ngoan lắm!” Trần Lâm Dương đưa tay xoa đầu cô, “Vậy em xem báo cáo tài chính giúp anh được không? Anh đau đầu quá!”
“…”
Lâm Mặc Linh hít một hơi thật sâu, bây giờ phòng bệnh rất yên tĩnh, người đã về hết, được rồi, có thể phát tiết được rồi, cô gằn giọng, “Trần! Lâm! Dương! Anh…”
Ngay lúc này, cửa lại được mở ra, bác sĩ điều trị bước vào phòng.
Lâm Mặc Linh nhìn người mặc áo blouse trắng, hình như hôm nay có rất nhiều việc trùng hợp xảy ra với cô, người đó không ai khác chính là vị bạn trai cũ mới chia tay cách đây hơn bốn tháng của cô, Tống Thành Khiêm.
Anh cũng nhận ra cô, mỉm cười gật đầu với cô một cái.
Đứng trước giường Trần Lâm Dương một lúc, quan sát các chỉ số và hỏi anh một số câu. Xong xuôi, Lâm Mặc Linh mới lo lắng hỏi Tống Thành Khiêm: “Bác sĩ, anh ấy có bị làm sao không?”
Anh quay sang nhìn cô cười: “Em yên tâm, chỉ bị xây xát nhẹ một chút, nằm viện chỉ để quan sát tình hình thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
“Vâng, em biết rồi. Mà bác sĩ này, anh có thuốc nào làm cho anh ấy ngậm miệng lại được không, không thì tiêm cho anh ấy một liều propofol cũng được, liều mạnh nhất đấy.” Lâm Mặc Linh thật thà hỏi.
Tống Thành Khiêm bật cười: “Em biết mà, propofol chỉ được dùng trong các trường hợp nhất định, nên là anh không thể tự tiện kê đơn được.”
“Này Lâm Mặc Linh, em không thể đối xử với anh như thế được. Vừa mới nói yêu anh giờ lại làm như vậy. Em không yêu thương anh gì cả.” Trần Lâm Dương ở bên cạnh ai oán kêu.
“Trần Lâm Dương, bây giờ, ngay lúc này anh mà còn nói nhăng nói cuội một câu nữa, mặc kệ anh làm cái gì, em sẽ gọi điện cho mẹ anh thật đấy.” Lâm Mặc Linh trừng mắt lên uy hiếp nhìn anh.
“Coi như em giỏi.” Trần Lâm Dương hậm hực, giọng nói dần xuống thấp.
Cô quay sang nhìn Tống Thành Khiêm đứng bên cạnh cười gượng gạo: “Xin lỗi, làm anh chê cười rồi.”
“Anh không để ý đâu.” Anh nhìn cô cười rồi dặn dò: “Nếu anh ấy bị đau ở đâu thì em hãy ngay lập tức gọi bác sĩ đến.”
Lâm Mặc Linh gật đầu một cái coi như đã hiểu: “Cảm ơn anh.”
“Đây là công việc của anh mà.” Tống Thành Khiêm nói xong rồi rời đi.
Sau khi anh đi, cô ngồi xuống cạnh giường Trần Lâm Dương, lườm nguýt anh một cái.
“Anh muốn ăn táo.” Gương mặt nịnh nọt nhìn chằm chằm vào cô.
“….” Lâm Mặc Linh giả vờ không nghe thấy.
“Anh bị bệnh như thế này, em là người chăm sóc mà không quan tâm anh một chút nào. Anh đau khổ quá.” Giọng điệu tràn đầy khổ sở, gương mặt tủi thân.
Thấy cô không nói gì, anh lại làm tới: “Haizzz… Tôi thật đáng thương, tình cảm bao nhiêu năm cũng…..”
“Được được được, em đầu hàng. Em gọt, em gọt cho anh.” Lâm Mặc Linh bất đắc dĩ giơ hay tay lên chấp thuận, lấy một quả táo ở trong giỏ hoa quả ra.
Lúc cô vào phòng đã thấy có một lãng hoa và một giỏ hoa quả được đặt trên bàn, chắc là của người nào đó đến thăm anh.
Tất nhiên mọi chuyện không đơn giản dừng lại ở đó. Lúc đợi Lâm Mặc Linh gọt táo, Trần Lâm Dương chẳng có chuyện gì làm nằm suy nghĩ lung tung.
“Em quen bác sĩ ấy à?” Vốn là anh chỉ hỏi bừa thôi.
“Ừm.” Cô vẫn bận tay với việc gọt táo.
“Quan hệ thế nào?”
Lần này thì cô không trả lời nữa, chăm chú gọt táo.
“Người yêu cũ?” Anh nhìn cô đoán mò.
Lâm Mặc Linh ngừng động tác trên tay vài giây, rồi nhanh chóng tiếp tục công việc, vẫn không thèm trả lời.
Nhưng hành động nhỏ đó của cô không qua nổi con mắt của anh.
“Anh biết ngay mà.” Trần Lâm Dương làm một vẻ mặt dương dương tự đắc.
Lâm Mặc Linh vẫn chẳng thèm tiếp lời anh.
“Ai là người bị đá, em hay anh ta?” Biết được một chuyện thú vị, anh lại càng lấn tới.
“Chia tay trong hòa bình, được chưa thưa đại gia?” Cô ngẩng lên trả lời anh rồi bắt đầu bổ táo.
“Em bị đá đúng không? Em không trả lời có nghĩa là anh đoán đúng rồi. Anh nói này…” Trần Lâm Dương còn chưa kịp nói xong đã bị một miếng táo nhét vào miệng.
“Không phải anh muốn ăn táo sao, em gọt xong rồi, anh ăn đi.”
Cô không muốn nghe thêm một câu nào phát ra từ miệng anh nữa.
Trần Lâm Dương vẫn chưa biết điều, vừa ăn vừa nói: “Thấy chưa, trên đời này chỉ có mỗi anh chịu được cái tính tình hung dữ của em thôi. Bảo sao mẹ em suốt ngày…..”
“Trần Lâm Dương, anh còn nói nữa có tin là em gọi điện cho mẹ anh không?” Lâm Mặc Linh tức giận.
“Vừa nãy anh đã nghĩ kĩ rồi, để mẹ anh biết cũng không sao. Ít ra bà ấy chăm sóc cho anh còn tốt hơn em.” Anh lười nhác cười.
“Anh nghĩ là em không có cách trị anh sao?” Cô cong cong khóe miệng.
Anh không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô lôi điện thoại ra, bấm một dãy số gọi đi.
“Alo, đây có phải là số máy của cô Hoàng Giang Vân không ạ?” Cô hắng giọng.
Trần Lâm Dương tưởng là cô gọi điện cho mẹ anh. Không ngờ đến khi nối máy, nghe tên người đầu bên kia, anh sợ hãi chắp tay cầu xin cô, ánh mắt khẩn thiết nhìn cô.
“Đúng vậy, có chuyện gì ạ?” Lâm Mặc Linh bật loa lên cho anh nghe.
“Cô có biết người nào tên Trần Lâm Dương không?” Cô nhìn anh, nháy mắt một cái tinh nghịch.
“Biết, cô có chuyện gì sao?”
Trần Lâm Dương giờ phút này cuối cùng cũng biết sợ, một tay bịt mồm, một tay giơ lên đầu hàng, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn cô.
“Là thế này. Có một người quen nói với tôi muốn tìm anh ấy thì gọi đến số này. Tôi có việc cần nhờ đến anh ấy, cô có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của anh ấy không ạ?” Thấy anh đã biết điều, cô cũng không muốn dọa anh nữa.
“Xin lỗi, việc này tôi không giúp được cô rồi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Lâm Mặc Linh cúp máy, khinh bỉ nhìn anh: “Anh đừng quên là em đã quen anh gần ba mươi năm rồi, tưởng anh ở nước ngoài mà em không biết gì hết à?”
“Em giỏi lắm.” Trần Lâm Dương nghiến răng cuối cùng cũng chỉ nói được ba từ.
“Em biết. Vậy nên bây giờ anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, làm việc của mình đi.” Giọng nói dần trở nên trầm xuống.
Một lát sau, Trần Lâm Dương phá vỡ im lặng.
“Mặc Linh, chúng ta nói chuyện đi!” Anh bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
“Chuyện gì?” Lâm Mặc Linh không hiểu sao anh lại thay đổi nhanh vậy.
“Chuyện của em.”
“Em thì có chuyện gì đâu. Nếu không đi làm thì về nhà, chẳng có gì đặc sắc cả.” Cô vừa cho một múi cam vào trong miệng, sắc mặt tự nhiên nói.
“Nhàm chán vậy cơ à?” Trần Lâm Dương nhíu mày.
“Anh tưởng ai cũng đời sống phong phú như anh à?” Lâm Mặc Linh bĩu môi.
“Đó là do em không biết hưởng thụ thôi.” Trần Lâm Dương tặc lưỡi.
“Vâng vâng, em không được giỏi như anh, bạn gái cũ xếp hàng từ đây ra tới cổng bệnh viện vẫn chưa hết.” Nghĩ nghĩ một lát, cô tò mò hỏi anh: “Thế bảy năm anh ở bên đó như thế nào, chắc danh sách bạn gái cũ phải dài thêm gấp đôi nhỉ?”
“Em đoán xem?” Trần Lâm Dương nhếch mắt, khiêu khích nhìn cô.
“Mấy cô gái tóc vàng ngoại quốc chắc phải quyến rũ hơn chứ!”
“Đúng là vậy. Xinh đẹp và nóng bỏng hơn rất nhiều.” Trần Lâm Dương mỉm cười ra vẻ nhớ lại những hình ảnh đó, “Nhưng mà trong mắt anh em vẫn xinh đẹp nhất!”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.” Lâm Mặc Linh hừ lạnh một tiếng.
“Chính em nói trước mà, sao lại quay ra trách móc anh rồi.”
“Em tưởng anh ở bên đấy sẽ thay đổi cơ, hóa ra chẳng khác chút nào.”
“Sợ thay đổi nhiều quá em không nhận ra anh.” Nói xong, Trần Lâm Dương đưa tay ra xoa đầu cô.
Lâm Mặc Linh chu môi, định phản bác gì đó nhưng nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, lại yên lặng nhìn, không nhịn được nở một nụ cười thật tươi.
Nhìn đồng hồ trên tường, chín giờ ba lăm phút, Trần Lâm Dương nhắc nhở cô: “Muộn rồi, em về trước nghỉ ngơi đi.”
“Anh ở đây một mình được không đấy?” Giọng điệu không khỏi có sự lo lắng.
“Có gì mà không được chứ?”
“Được rồi, vậy sáng mai em lại tới, anh có muốn ăn gì không?”
“Cháo thịt, nhưng phải dùng nước xương để nấu đấy.”
“À đúng rồi.” Dường như anh nhớ ra chuyện gì đó, “Sáng mai em đến làm thủ tục xuất viện cho anh nhé.”
“Bác sĩ nói vậy à?” Lâm Mặc Linh ngờ vực.
“Ừ, hết hôm nay là được về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Mai em sẽ trao đổi với bác sĩ.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Được rồi.” Lâm Mặc Linh đứng lên, đi ra tới cửa rồi lại xoay người nhìn anh: “Yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Trần Lâm Dương cười cười, không trả lời.
Sáng hôm sau, Lâm Mặc Linh dậy sớm đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu cháo theo đúng yêu cầu của anh.
Xong xuôi, nhìn đồng hồ đã tám giờ mười lăm, cô nhanh chóng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Trước cổng lớn bệnh viện, từng hàng xe đỗ nối đuôi nhau, trong đó có chiếc xe của cô, cô đi ngang qua đó định đi lên phòng bệnh.
Nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy cảnh tượng khó xử này.
Cuộc đối chất giữa hai nữ một nam, nói chính xác hơn là một nữ và một đôi nam nữ.
Cô gái xinh đẹp có khí chất khẽ cắn môi, nhìn về phía đôi nam nữ trước mặt, hơi thở nặng nề như đang kìm nén điều gì: “Hai người có quan hệ thế nào, đến bệnh viện làm gì?”
Cô gái có dáng vẻ bình thường đưa tay giữ chặt người đàn ông bên cạnh, anh ta dường như muốn đẩy ra, nhưng không biết nghĩ gì lại thôi, để mặc cô ta tỏ ra thân thiết với mình, có điều anh ta không dám nhìn thẳng vào cô gái xinh đẹp kia.
Cô gái bình thường đó tuyên bố chủ quyền: “Như những gì cô đã thấy, để cô bắt gặp cũng tốt, tránh phiền phức, anh ấy muốn chia tay với cô từ lâu rồi. Chẳng qua anh ấy tốt bụng, sợ làm tổn thương cô nên cứ trì hoãn mãi không mở lời, bắt đầu từ bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi, mong cô đừng quấn lấy anh ấy nữa. Còn về việc chúng tôi đi đến bệnh viện làm gì, cô muốn biết thì để tôi nói cho mà biết, đến kiểm tra xem tôi có thai hay không.”
Cô gái xinh đẹp kia chẳng thèm nhìn đối phương, ánh mắt chỉ hướng về phía người đàn ông: “Cô ấy nói có đúng không?”
Người đàn ông lấy hết dũng khí đáp: “Đúng vậy.”
Ngay cả người qua đường như Lâm Mặc Linh cũng cảm thấy cảnh tượng này thật khó coi, cô nhanh chóng rời khỏi đó, hình ảnh cuối cùng lưu lại trong đầu chính là đôi mắt đỏ hoe của cô gái xinh đẹp kia.
Nói thật lòng, người đàn ông và cô gái bình thường kia nhìn khá đẹp đôi, tướng mạo và cách ăn mặc cũng chứng tỏ họ là cùng một loại người. Còn cô gái xinh đẹp đó, điều kiện gia đình nhất định là không tệ, cô ấy nên ở bên người tốt hơn.
Lâm Mặc Linh tự giễu chính bản thân mình cũng trở thành người qua đường nhiều chuyện.
Nhưng trong vô thức cô lại nghĩ đến cô gái xinh đẹp cùng đôi nam nữ tướng mạo bình thường kia. Đôi nam nữ đó dĩ nhiên đáng bị lên án, một kẻ thì chân đạp hai thuyền, một kẻ thì biết rõ đối phương đã có bạn gái mà vẫn cố tình xen vào. Cô gái xinh đẹp kia là người vô tội nhất, cũng là người bị tổn thương duy nhất trong cả ba người.
Lúc đến bệnh viện đã là hơn tám rưỡi, cô đưa cháo cho Trần Lâm Dương: “Đúng theo yêu cầu của anh đây.”
Anh ăn một thìa rồi nhận xét: “Ngon đấy, tay nghề của em cũng có chút tiến bộ rồi.”
Cô liếc xéo anh một cái: “Đại gia, em chăm sóc cho anh còn hơn cả bản thân mình đấy.”
“Cuối cùng em cũng bộc bạch tình cảm của mình với anh rồi. Anh cảm động quá.” Giọng nói có chút xúc động.
“Anh cứ ăn đi nhé, em đi làm thủ tục xuất viện cho anh.” Lâm Mặc Linh cầm lấy túi xách, nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Đừng có gây phiền phức gì đấy.”
“Ừ, tạm biệt.”
Cả lúc đến lẫn lúc rời đi, cô đều cố gắng không để ý đến Trình Nhật Khải nằm ở giường bên cạnh.
Lâm Mặc Linh đang đi thì có tin nhắn chat đến.
“Làm sao để dỗ con gái?”
Nhìn vào tên người nhắn, “Trần Duy Thịnh”, cô khẽ cười, nhanh chóng nhắn lại: “Còn phải tùy vào tình huống, tính cách của mỗi người nữa.”
Lâm Mặc Linh vừa xách túi xách đi vừa cắm cúi bấm điện thoại. Cô không nhìn đường, vừa đi đến cửa thì va phải một người, bất giác lùi lại vài bước.
Lâm Mặc Linh bây giờ mới ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nhìn Trình Nhật Khải đứng trước mặt, hai người cách nhau khoảng hai bước.
“Xin lỗi. Cậu có sao không?” Cô cố ra vẻ bình thường hỏi anh.
“Không sao.”
Tình cảnh như thế này có hơi lúng túng, hai người cứ đứng nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào nữa.
Điện thoại lại rung lên, một tin nhắn lại đến, Lâm Mặc Linh lúc này mới ý thức được, cô tránh sang một bên, nói: “Chắn đường cậu à, cậu đi đi.”
Sau đó lại cúi xuống đọc tin nhắn, “Nói cách phổ biến nhất đi.”
“Nhận lỗi chứ sao nữa, dù không biết mình sai ở đâu nhưng cứ phải xin lỗi trước đi đã.” Cô lại vừa bấm điện thoại trả lời vừa cầm túi xách đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi tòa nhà điều trị, tâm trạng Lâm Mặc Linh vô cùng tệ, rẽ qua hai con đường, có thể nhìn thấy dòng người tấp nập đợi chờ chụp CT, y bác sĩ đi đi lại lại, đi thêm một đoạn sẽ dễ dàng nhìn thấy khắp nơi đều là phòng khám.
Lúc Lâm Mặc Linh đi vào phòng lần nữa, trên tay cầm túi đựng hai cốc café của Starbuck.
Trần Lâm Dương đã nằm chễm trệ trên giường, thấy cô đi vào, nhìn thấy túi cô đang xách trên tay, hỏi: “Em đi đâu mua đấy?”
“Đặt ship đến.” Lâm Mặc Linh đặt túi đồ xuống tủ đầu giường, nhìn anh hỏi: “Latte và Espresso. Anh uống loại nào?”
“Espresso đi.” Trần Lâm Dương trả lời.
Cô đưa cốc Espresso cho anh.
“Hiếm khi em nghĩ đến anh. Nói đi, lại có chuyện gì cần nhờ đến anh à?”
“Em chỉ là nghĩ nếu em uống một mình anh sẽ không để yên cho em nên mới tốt bụng mua thêm một phần cho anh thôi. Anh nghĩ ai cũng so đo tính toán như anh à?” Lâm Mặc Linh bĩu môi.
“Em rộng lượng, đừng chấp với kẻ tiểu nhân là anh.” Trần Lâm Dương cười, phụ họa theo cô.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!