Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) - Chương 123: Phiên Ngoại Chuyện Về Sau 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)


Chương 123: Phiên Ngoại Chuyện Về Sau 1


Cuối tháng 3 năm 1989, Diệp Doãn Văn chính thức xuất đạo, đĩa đơn đầu tiên của anh chàng, 《Năm tháng xanh miết》, phát hành ở đài phát thanh, đây là một ca khúc vườn trường, do học sinh của thầy Quách làm từ soạn nhạc, Doãn Văn giúp đỡ trau chuốt sửa chữa một chút, giai điệu của bài hát này trong tươi đẹp hơi mang một chút thương cảm, nhạc đệm đàn ghi-ta đơn giản, giai điệu tuyệt đẹp, lưu loát dễ đọc, là phong cách dân dao điển hình, lại phối với giọng hát trong trẻo hơi mang từ tính của Doãn Văn, quả thực làm người say mê như hành ca vậy.

Phát thanh truyền hình là con đường truyền bá tin tức phổ biến nhất của niên đại này, một khi ca khúc phát hành, liền nhấc một cỗ gió lốc lưu hành trong vườn trường, cơ hồ mỗi học sinh đều sẽ hừ mấy câu.

Công ty xuất bản thấy tình thế tốt đẹp, bèn nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, vào tháng 4 đẩy ra album đầu tiên của Doãn Văn, tổng cộng 10 bài hát, trong đó ngấy ngay 《Năm tháng xanh miết》 là chủ đạo, trong 1 tháng ngắn ngủn, lượng tiêu thụ băng từ vượt quá 100.000 bản, tuy còn chưa có đỏ tía, nhưng đã có dấu hiệu đỏ.

Đối với việc Doãn Văn đỏ lên thì cảm thụ sâu sắc nhất phải kể tới Doãn Võ, lúc đó anh chàng đang học đại học ở Quảng Châu, bạn học nữ trong lớp cứ luôn vây quanh anh chàng, hỏi thăm anh tin tức bát quái về Doãn Văn, còn nói chờ nghỉ về xin bản ký tên giúp các cô ấy.

Bạn cùng trường không hiểu rõ có rất nhiều người đều nhận anh thành Doãn Văn, đuổi theo anh chàng xin ký tên, nháo đến Doãn Võ dở khóc dở cười, có một cái mặt giống như đúc với minh tinh, có thể nghĩ đến về sau cuộc sống sẽ không dễ dàng cỡ nào.

Cho nên Doãn Võ tự mình thay một bộ mắt kính, lại hốt cái mũ lưỡi trai đội lên, dù đi đâu cũng đội, lúc này mới miễn đi không ít phiền não.

Cũng may Quảng Châu cũng đủ nóng, đội mũ cũng không có vẻ kỳ quái, còn có thể đủ che mặt trời một chút.

Doãn Văn ra đĩa nhạc, kiếm được xô vàng đầu tiên, kim ngạch còn không ít, trở lại Nam Tinh, xem như áo gấm về làng, anh chàng đều mua quà cho mỗi người trong nhà.

Trường học của cô Cù muốn góp vốn tu sửa một ký túc xá công nhân viên chức mới của trường, giá cả ưu đãi mười phần, nhưng mà tích góp mấy năm nay của cô Cù không đủ, không giao nổi tiền góp vốn, liền không tính cần nhà mới.

Doãn Văn vừa nghe, liền nhanh chóng giao tiền cho cô Cù, đổi phòng mới cho bà ấy, tuy nói nhà cũ của cô Cù cũng đủ ở, nhưng rốt cuộc là bất tiện, WC còn là công cộng, cái này đối với một cụ già thân thể không tốt lắm thiệt sự là một chuyện phi thường phiền toái, hơn nữa hàng xóm chung quanh đều dọn đi rồi, bà ấy lưu lại thì ngay cả một người chiếu ứng cũng không có.

Cô Cù yên lặng trả giá nhiều năm giờ đây cuối cùng có hồi báo, bà ấy cảm động đến rơi nước mắt.

Diệp Thụy Niên với Diệp Tuệ đều cảm thấy hợp tình hợp lý, đây là Doãn Văn nên làm, không có cô Cù, cũng liền không có Doãn Văn hôm nay, nên báo đáp cho thật tốt.

Vợ chồng Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân nghe nói trường học có chính sách ưu đãi, cũng có chút tâm động, cũng muốn góp vốn mua một căn nhà, bởi vì những đồng nghiệp ở chung nhiều năm kia đều góp vốn xây nhà bên kia.

Diệp Tuệ nghe nói cha mẹ chồng muốn góp vốn xây nhà, đương nhiên là đáp ứng đầy miệng, phòng ở mặc kệ là có ở hay không, dưới danh nghĩa nhiều mấy căn nhà tuyệt đối có lợi.

Tốc độ kiếm tiền hiện tại của Doãn Văn không giống với những người khác trong nhà rất lớn, động một cái là mấy chục ngàn trên trăm ngàn, có thể nói mỗi ngày hốt bạc.

Diệp Tuệ lo lắng nhất chính là Doãn Văn kiếm lời sẽ bành trướng, đây là tâm thái mà đại đa số nhà giàu mới nổi đều có, bởi vì tiền tới dễ dàng, nên không lấy tiền làm tiền mà xài, tùy ý tiêu pha, mà rất nhiều thói hư tật xấu chính là dưỡng thành lúc này.

Sau khi Doãn Văn có tiền, liền muốn mua 1 chiếc xe máy, đầu năm nay xe máy đều là nhập khẩu, giá cả 1 chiếc ít nhất hơn 20.000, đúng là cái loại mà kiểu người trẻ tuổi theo đuổi cá tính cùng khốc soái như Doãn Văn muốn.

Diệp Tuệ thấy anh chàng bắt đầu xài tiền bậy, liền chủ động đề nghị quản tiền đầu tư cho Doãn Văn, Doãn Văn tin tưởng nhất chính là chị cả, liền đồng ý.

Diệp Tuệ cũng không đồng ý cho Doãn Văn mua motor, bởi vì lái motor nguy hiểm, hơn nữa, hiện tại việc học của anh chàng còn chưa hoàn thành, sự nghiệp lại ở Bắc Kinh, trong nhà cũng không thường về, xe máy mua ở đâu? Cũng không thể mỗi một chỗ đều mua một cái đi.

Cô nhớ rõ vào năm 90 sở giao dịch chứng khoán ở Thượng Hải sắp khai trương, năm 91 sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến khai trương, lúc này vào thị trường chứng khoán, có thể nhân cơ hội kiếm một số tiền, cô cũng không muốn cho Doãn Văn vào công ty giải trí, mà là muốn tự mình mở một công ty ghi âm và ghi hình, tự mình làm ông chủ, đến lúc đó còn có thể ký kết một đám ca sĩ tài hoa hơn người, tạo ra một công ty giải trí thực lực mạnh mẽ.

Đương nhiên, ở cái niên đại này mà muốn mở công ty ghi âm và ghi hình cũng không dễ, chủ yếu là dựa vào nhân mạch, cho nên Diệp Tuệ tính hợp tác với thầy Quách, thông qua người trong nghề mà ông ấy quen biết, lại từng bước một thực hiện lý tưởng của mình.

Năm 1989 còn có một chuyện lớn phát sinh, trong nhà có hai sinh viên nên phá lệ cần phải cẩn thận, đừng để cho tránh khỏi tất cả các hố rồi cuối cùng rớt cái hố này.

Diệp Tuệ lặp lại mà gọi điện cho mấy đứa nó, làm mấy đứa nó ngàn vạn đừng đi trộn lẫn những chuyện đầu óc nóng lên kia, đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngày sau nhớ lại sẽ chỉ hối hận.

Cô cũng nhờ Ngụy Nam hỗ trợ, từ góc độ của chính phủ cho thấy thái độ đối với chuyện này, nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.

Ngụy Nam đương nhiên là nguyện ý phối hợp cô, đây đều là vì tốt cho người nhà*.

*: cho chú thích một chút để tránh việc chị Tuệ bị ném đá (vì có nhiều bạn rõ và phản cảm với sự kiện này).

Sự kiện mà tác giả nhắc ở đây là sự kiện Thiên An Môn, chính quyền TQ che giấu chặt chẽ chuyện này ở trong nước, trừ những ông bà kha khá tuổi mà sống ở Bắc Kinh rõ ràng (mà có rõ họ cũng chả dám nói), thì hầu hết những người trẻ tuổi đều chẳng biết gì sất về cái vụ đó, họ thậm chí lầm tưởng là một vụ ẩu đả hay một ngày tưởng niệm nào đó mà đối lập với chính phủ, cho nên nhắc tới sự kiện Thiên An Môn, họ có biết, những không hề rõ ràng nó là cái gì, tác giả cũng không lớn tuổi lắm nên mình cho rằng tác giả cũng không rõ lắm nên mới viết như thế này (phải nói tới đây mình cũng khá câm nín, nhưng đoạn này không chiếm nhiều lắm, chỉ sơ sơ mấy đoạn rất ngắn thôi nên không sao không cần lướt nhé)
Doãn Võ với Tiểu Vũ đang đúng tuổi hoa thanh xuân nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập nhiệt huyết, đầu óc dễ dàng nóng lên, đặc biệt là Tiểu Vũ, từ khi học tin tức, liền trở nên ưu quốc ưu dân lên, con bé có tính tích cực phi thường cao với chuyện này.

Diệp Tuệ từ điện thoại nghe ra được ngữ khí không cho là đúng của Tiểu Vũ, tự mình chạy đến Thượng hải, túm con bé trở về, Diệp Tuệ cũng nhờ anh cả chị dâu tìm cái cớ gọi Doãn Võ vào công ty hỗ trợ, bớt đi trộn lẫn những chuyện lung tung rối loạn đó.

Diệp Tuệ can thiệp làm Tiểu Vũ lần đầu tiên sinh ra oán trách với cô, trách cô không nên tới quấy nhiễu mình, bởi vì đây là thời cơ tốt để chứng kiến lịch sử, cô nàng làm một người của ngành tin tức, thế mà vắng họp chuyện lớn như vậy, quả thực là tiếc nuối cả đời.

Diệp Tuệ không cho là đúng: “Em nói em chỉ muốn làm một nhân chứng nhưng mà em có thể phân chia chính em với những người ## đó? Em không tin liền cứ chờ xem đi, xem quan điểm của chị đúng hay không.

Nếu mà em học tin tức, thì nên có bình tĩnh cùng khách quan của người làm tin tức, mà không nên chứa cảm xúc mãnh liệt chủ quan.”
Tiểu Vũ thừa nhận mình không bình tĩnh cùng khách quan bằng chị nói vậy, cho nên cảm xúc cũng bớt không ít.

Sau đó không lâu, các đại học lớn liền bắt đầu thanh toán, những nhân vật sắm vai quan trọng trong sự kiện lần này đều không ngoại lệ mà bị xử phạt, khai trừ, lưu lại trường quan sát, ghi tội, phân phối công việc đến địa phương nhỏ, có vài người bất đắc dĩ còn xuất ngoại, bạn học của Tiểu Vũ đi tham gia ##, đều không ngoại lệ mà bị ghi nhớ, nghe nói phải đợi đến lúc tốt nghiệp mới có thể thanh toán, nháo đến mọi người đều lòng người hoảng sợ.

Tiểu Vũ mới cảm giác được nghĩ mà sợ từ chuyện này, may mắn chị tới đây giữ cô lại, nếu không cô chắc chắn cũng là một người bị xử phạt.

Chuyện này cũng cho cô nàng giáo huấn sâu sắc, làm cô trong con đường đời và nghề nghiệp về sau, học được bình tĩnh khách quan mà đối đãi và xử lý vấn đề với các chuyện, cái này đối với một người viết báo mà nói là phẩm chất tương đối quan trọng.

Diệp Tuệ vào sau khi con được nửa tuổi thì bắt đầu đi làm, cô mở cửa hàng tự chọn Cuộc Sống Sáng Nghệ thứ 3 ở thành phố Nam Tinh, sau đó không lâu, cô lại thành công mà đưa chuỗi cửa hàng chạy đến tỉnh thành, còn vừa mở chính là 2 cửa hàng, hai cửa hàng này đều là anh họ nhà dì mở, thu phí gia nhập nhượng quyền, còn tay nắm tay mà dạy bọn họ kinh doanh như thế nào.

Đây xem như là vì mở rộng con đường nghiệp vụ của công ty nhà mình, cũng xem như là trợ giúp thân thích bè bạn trong nhà đi, rốt cuộc mi muốn đưa chuỗi cửa hàng đến chỗ khác, lúc vừa mới đầu rất khó bắt người ngoài thủ tín, chỉ có thể dựa vào chính mình, mà chính Diệp Tuệ thiếu cách phân thân, chỉ có thể để người quen đi.

Cậu nhỏ Trịnh Bảo Long nghe nói cháu ngoại trai đi tỉnh thành mở chuỗi cửa hàng, hơn nữa việc làm ăn còn khá tốt, rốt cuộc cũng động lòng, có một ngày, mợ nhỏ của Diệp Tuệ chạy tới tìm cô, nói bọn họ cũng muốn mở một cửa hàng tự chọn.

Diệp Tuệ biết đây là ý của cậu nhỏ, cũng không so đo hiềm khích trước đây, tìm cửa hàng mặt tiền ở tỉnh thành, mở cửa hàng tự chọn ở tỉnh thành giúp bọn họ.

Album của Doãn Văn về sau lại lục tục bán ra 200.000 bản, cuối cùng tiền lấy tới tay có hơn 400.000, lẽ ra giờ đầu tư địa ốc là kiếm ổn không bồi, giá nhà Bắc Kinh hiện tại là chưa đến 2000 một mét vuông, Doãn Văn cũng mua nổi nhà, nhưng mà giá trị tài sản gia tăng của nhà hiển nhiên không tăng nhanh bằng giá trị tài sản ở thị trường chứng khoán, Diệp Tuệ tính vào thị trường chứng khoán trước rồi lại mua nhà cho anh chàng.

Cuối năm 90, Diệp Tuệ gọi anh cả Diệp Chí Phi cùng đi Thượng Hải, chờ sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải khai trương.

Diệp Tuệ dùng một chút kinh nghiệm xào cổ đời trước của cô, lại thêm một ít tri thức về chứng khoán mà cô bù lại gần đây, mang theo Diệp Chí Phi tàn nhẫn kiếm lời một bút ở thị trường chứng khoán, tuy giá cổ phiếu còn đang điên cuồng tăng, nhưng Diệp Tuệ vừa thấy đạt tới giá cả mong muốn trong lòng liền bán tháo tất cả cổ phiếu không còn, tài chính của hai anh em liền lật gần 10 lần trong ngắn hạn.

Diệp Chí Phi phát hiện kiếm tiền ở thị trường chứng khoán y như nằm mơ ấy, trong nháy mắt, mấy trăm ngàn đồng anh mang tới liền biến thành mấy triệu.

Ngay vào lúc anh còn muốn tiếp tục vào thị trường thì bị Diệp Tuệ ngăn cản, rốt cuộc bọn họ cũng không quá hiểu thị trường chứng khoán, thị trường chứng khoán trong nước bắt đầu từ ngày ra đời đã dị dạng, cho nên lâm thời kiếm một bút rồi kịp thời thu tay lại thì vẫn được, nhưng muốn trường kỳ kiếm tiền trong đó, ấy cơ hồ là không có khả năng.

Diệp Tuệ khuyên anh cả trở về, vẫn là về làm ăn thì tương đối đáng tin hơn, đồng tiền lớn của thị trường chứng khoán không phải bọn họ có thể kiếm.

Diệp Chí Phi vẫn là tương đối tin phục em gái, dù sao cũng là con bé dẫn anh tới Thượng Hải, tài sản của anh mới thoải mái mà lật mấy lần, thành triệu phú danh xứng với thực.

Diệp Tuệ kiến nghị anh về Quảng Châu mua nhà với đất, tự mình xây nhà xưởng, về sau mặc kệ Quảng Châu phát triển thế nào, anh cũng sẽ không có hại.

Diệp Tuệ mang theo tiền kiếm được đi Bắc Kinh, mua cho Doãn Văn và chính mình mỗi người một căn nhà có 3 phòng ở khu nội Nhị Hoàn, cũng không có mua nhiều, bởi vì giá nhà lúc này so sánh với thu nhập mà nói là quá không hợp lý.

Mua nhà cho Doãn Văn, là bởi vì anh chàng thường ở Bắc Kinh, xài tới được, mà mua cho chính mình, là bởi vì cô tính mở công ty ghi âm và ghi hình ở Bắc Kinh, về sau cơ hội tới Bắc Kinh cũng rất nhiều, ở nhà của mình đằng nào cũng tiện lợi hơn ở khách sạn nhiều, về sau người trong nhà tới đây, cũng có thể đặt chân ở chỗ cô, lúc Tiểu Tuyết nghỉ ngơi cũng có thể tới đây ở.

Lễ quốc khánh năm 1991, siêu thị tự chọn cỡ lớn đầu tiên mà Diệp Tuệ trù bị gần 1 năm ở thành phố Nam Tinh —- Bách Hóa Huệ Dân, khai trương, địa điểm ở chỗ nút giao giữa đường Nhân Dân và đường Kiến Thiết, giao thông cực kỳ tiện lợi, khu thương mại chia làm 4 tầng, lầu 1 là khu thực phẩm tươi sống, lầu 2 là khu đồ dùng sinh hoạt, lầu 3 là khu quần áo giày vớ vải vóc đệm chăn, lầu 4 là trang sức đồng hồ, đồ điện tử sách vở vân vân, lầu 1 còn có một gian phòng bánh ngọt kiểu Tây Âu cung cấp cho mọi người nghỉ ngơi tiêu phí, không những có thể mua điểm tâm, còn cung cấp những thức uống như nước trà, cà phê vân vân, là nơi hẹn hò hưu nhàn người trẻ tuổi yêu nhất, có thể nói là cần cái gì cũng có.

Bách Hóa Huệ Dân khai trương xách lên một cơn lốc cho cách sống của dân chúng thành phố Nam Tinh, trực tiếp dẫn dắt bọn họ vào xã hội hiện đại, khu thương mại vừa khai trương, thành phố Nam Tinh liền oanh động, mọi người xuôi ngược bẩm báo, dìu già dắt trẻ, tới Bách Hóa Huệ Dân mua sắm, xem mới mẻ, lưu lượng khách mỗi ngày nối liền không dứt, việc làm ăn bùng nổ chưa từng có.

Diệp Tuệ còn đẩy ra phương thức tiêu thụ chiết khấu có thời hạn, này đây liền càng làm mọi người chen chúc tới.

Từ khi khai trương, lưu lượng khách của Bách Hóa Huệ Dân liền cứ mãi cao không giảm, mà cách đó mấy trăm mét không xa, cửa hàng bách hóa vốn dĩ náo nhiệt phồn hoa nhất thành phố Nam Tinh còn cố thủ lấy phương thức tiêu thụ khi trước, giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chưa đến 3 tháng, cửa hàng bách hóa thành phố Nam Tinh liền đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, chỉnh đốn một lần nữa, nghe nói cũng muốn đổi thành siêu thị tự chọn, có thể nói, Diệp Tuệ thay đổi cách sống của người Nam Tinh.

Cửa hàng bách hóa khai trương không lâu, Diệp Thụy Niên cũng ngừng lái xe, Diệp Tuệ bảo ông với Lưu Hiền Anh đều đến tham dự vào việc kinh doanh của cửa hàng bách hóa luôn, rốt cuộc tuổi ba lớn rồi, làm tài xế lâu rồi sẽ dễ có bệnh nghề nghiệp, không tốt cho thân thể, hiện tại việc của cửa hàng bách hóa nhiều như lông trâu, đang cần lượng nhân thủ lớn.

Về phần quầy bán quà vặt trong nhà, Diệp Tuệ mở rộng nó thành một cửa hàng tự chọn quy mô lớn, mời người chuyên môn trông coi cửa hàng, tiếp tục cung cấp tiện lợi cho hàng xóm.

Diệp Tuệ còn mua mấy chiếc xe vận tải, mời mấy người tài xế, để anh trai với em trai Lưu Hiền Anh cùng nhau phụ trách quản lý đoàn xe vận chuyển, một mặt có thể cung cấp dịch vụ vận chuyển cho cửa hàng bách hóa, về mặt khác cũng có thể mở rộng nghiệp vụ, chuyên chở hàng hóa cho người khác, lấy phương thức chia phần trăm thu nhập để hợp tác với các cậu, khích lệ tính năng động của bọn họ.

Năm 1991, Doãn Văn lại phát hành album thứ 2, lúc này đây, Doãn Văn đỏ khắp đại giang nam bắc, cơ hồ người già trẻ nhỏ đều đang hát truyền miệng bài hát của anh chàng.

Nhưng vì cự tuyệt ký kết người hợp tác với công ty ghi âm và ghi hình, chia phần nhuận bút cho anh chàng phi thường thấp, cái này khiến cho Diệp Tuệ hạ quyết tâm muốn sáng lập công ty ghi hình và ghi âm của mình..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN