Hàn Viễn
Chương 114
Lạc Lâm Viễn chân thành tâm tình nhưng lại không cân nhắc xem Du Hàn có chống đỡ được không, chỉ thấy người đàn ông trước mặt ngây ngẩn, sau đó cổ và tai anh đỏ ửng lên, đã vậy vẫn còn vờ tỏ ra nghiêm túc, “Đừng có nói hươu nói vượn.”
Có phải nói vớ vẩn, có thích hay không thì chỉ có bản thân Du Hàn rõ trong lòng. Lạc Lâm Viễn nhún vai không cãi lại, cũng không chịu đi ngay, ít nhất cũng phải để cậu dạy xong buổi chiều đã.
Du Hàn cũng không ép cậu, xách băng ghế nhỏ ngồi sang một bên, cùng các bạn nhỏ khác vào học tiết của thầy Lạc dạy.
Dường như cảnh tượng đã hoán đổi với bảy năm trước, bây giờ Lạc Lâm Viễn mới là thầy.
Giọng cậu nhỏ nhẹ ấm áp, thái độ vô cùng nhẫn nại, bài giảng thú vị, quả là một người anh người thầy hết sức dịu dàng.
Lạc Lâm Viễn giảng xong nội dung cuối cùng, khi thông báo tan học, cậu bị một bé gái sà vào ôm eo, đứa bé mắt đỏ hoe vùi mặt vào áo cậu, cuối cùng không nhịn được nữa khóc òa lên, không nỡ rời xa.
Mấy đứa nhóc ở nơi này lớn nhất là mười hai tuổi, nhỏ thì còn chưa hiểu gì, nhìn thấy chị gái khóc nên cũng khóc theo nhau.
Toàn bộ người trong phòng học tập trung lại một góc, khiến Lạc Lâm Viễn cũng không thể kìm nén được nữa, quả thực giống như cảnh sinh ly tử biệt.
Mãi đến khi được Du Hàn nắm tay dắt đi, cậu còn cầm khăn giấy lau nước mắt.
Xe Du Hàn thuê đỗ ở dưới chân núi, không thể chạy lên đây được, anh tìm người ở thị trấn, bỏ tiền ra ngồi xe ba bánh để lên đây.
Anh còn mang rất nhiều đồ đạc, bây giờ mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, để trống được vị trí hai người có thể ngồi.
Ban đầu trưởng thôn muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng Du Hàn sốt ruột chỉ muốn đưa Lạc Lâm Viễn xuống chân núi khám bệnh nên không muốn trì hoãn lâu.
Lạc Lâm Viễn đi từng bước cẩn thận, còn cầm món quà nhỏ mà lũ trẻ tặng cho mình.
Dáng vẻ hai người ngồi trên xe ba bánh lắc qua lắc lại trông rất buồn cười, cũng may Du Hàn không mặc âu phục giày da đến mà đã đổi sang áo phông quần jean, giày thể thao, vẻ ngoài trẻ trung thoải mái giống như sinh viên đại học.
Đợi đến lúc Lạc Lâm Viễn hoàn hồn khỏi cảm xúc ly biệt, cậu nhìn thấy Du Hàn đang ngồi lắc lư trên xe ba bánh thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Rất giống một cậu sinh viên ngây thơ bị lừa xuống núi.
Du Hàn hỏi cậu: “Em cười cái gì, không khóc nhè nữa à?”
Lạc Lâm Viễn dùng nốt tờ giấy cuối cùng, “Bọn nhỏ ngoan quá, phải chia tay buồn lắm.”
Sau khi trở về thành phố, những phiền muộn khi phải tạm biệt cuộc sống miền sơn cước đã được giảm bớt rất nhiều sau khi được thỏa thích tắm rửa.
Tóc tai Lạc Lâm Viễn ướt nhẹp, Du Hàn giữ cậu lại sấy khô đầu cho cậu, sau đó anh đưa cậu đến phòng khám kê đơn.
Uống thuốc là một chuyện rất đau khổ, kể từ sau khi sức khỏe Lạc Lâm Viễn khá hơn, cậu càng ngày càng ghét uống thuốc.
Trước đây uống là vì không còn cách nào khác, không dám ốm, uống thuốc để đề phòng. Bây giờ ốm cũng đã ốm rồi, vì sao còn phải uống thuốc?
Cậu lải nhải chuyện này trước mặt Du Hàn, nói có sách mách có chứng, còn thách thức anh nữa.
Kết quả lúc trở về khách sạn, Lạc Lâm Viễn bị Du Hàn lôi thẳng tới lối thoát hiểm, bị anh hôn đến nhũn cả chân, anh chậm rãi hôn từng chút lên khóe miệng cậu, “Em có uống thuốc không?”
Lạc Lâm Viễn mở to đôi mắt rưng rưng, “Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói chuyện đã, sao có thể một lời không hợp đã hôn người ta rồi.”
Đầu lưỡi Du Hàn lướt qua cằm cậu, anh lại hôn cái chóc lên chóp mũi cậu, “Em có uống thuốc không?”
Uống, sao lại không uống, bị dụ dỗ thế này, cho dù có là thạch tín hoàng liên(*) cậu cũng bằng lòng nuốt xuống.
(*) Thạch tín là một chất hóa học rất độc, hoàng liên là một vị thuốc Đông y có vị đắng.
Uống thuốc xong, Lạc Lâm Viễn quấn mình trong chăn ngủ một giấc, Du Hàn ngủ cùng cậu, anh ôm laptop dựa lên đầu giường xử lý công việc, bảo cậu đeo nút bịt tai vào.
Lạc Lâm Viễn cảm thấy không cần thiết, nghe tiếng Du Hàn gõ phím khiến cậu thấy an tâm hơn.
Đang lúc mơ màng, cậu chợt nhớ ra một chuyện mình đã canh cánh trong lòng rất lâu, “Ảnh đại diện WeChat của anh là sao vậy?”
Hình bóng đó là của ai, lại còn ôm ấp chung một chỗ.
Du Hàn nói: “Em không nhận ra à?”
Lạc Lâm Viễn ghen tị, “Là ai nào? Hoa khôi trường bạn gái cũ của anh sao?”
Du Hàn véo mặt cậu, “Nghĩ kỹ lại thử xem?”
Lạc Lâm Viễn bị véo đau, kêu oai oái nói: “Làm sao em biết được, bị photoshop đen sì hết rồi.”
Du Hàn đưa ra gợi ý, “Là ai suốt ngày ốm đau hả?”
Lạc Lâm Viễn nghĩ ngợi một lát, “Không thể nào, chụp lúc nào sao em có thể không biết chứ?”
Du Hàn: “Chính là buổi tối em cho anh tài khoản Đấu địa chủ đấy.”
Nhắc đến Đấu địa chủ, cậu liền nhớ ra ngay, không hổ là Du Hàn, nói cho cậu thêm mấy từ khóa mấu chốt cũng chẳng bằng nhắc đến game mà cậu chơi hôm đó.
Lạc Lâm Viễn: “Du Hàn, anh nghịch ghê…”
Du Hàn: “…” Anh nhìn Lạc Lâm Viễn bằng ánh mắt khó tả, tỏ ý cậu có cơ hội được mở miệng lần nữa, nhưng nhớ phải nói năng cho cẩn thận.
Lạc Lâm Viễn bổ sung: “Là nghịch ngầm, còn học cả thói chụp trộm nữa.”
Du Hàn: “Không phải anh chụp.” Anh kể lại vắn tắt chuyện xảy ra ngày hôm đấy một lần cho cậu nghe.
Lạc Lâm Viễn ngồi dậy, kéo tấm chăn dày xuống thò đầu ra, “Còn nói không ngầm đi, có phải khi đó anh đã thích em rồi không? Hỏi xin người ta ảnh chụp lén giữ một mình, còn cài mật khẩu khóa vào nữa, khóa vào làm gì hả?”
Cậu đắc ý chết đi được, còn điều gì khiến người ta hưng phấn hơn bằng việc phát hiện thì ra người yêu đã thích mình từ trước rồi?
Du Hàn bình tĩnh nói: “Sao lại không được khóa? Rất lâu sau đó anh mới lấy ảnh này ra dùng.”
Cái gọi là rất lâu sau đó khiến Lạc Lâm Viễn ỉu xìu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi co người vào trong chăn, lát sau ngủ thiếp đi vì tác dụng của thuốc.
Cậu không biết sau khi mình ngủ, Du Hàn cầm điện thoại di động, selfie một pô ảnh chụp chung với cậu rồi thêm vào album ảnh đã rất lâu không có thêm một bức nào cả.
Cho dù sau này anh đã thay điện thoại mấy lần thì những hình ảnh này vẫn luôn luôn được giữ gìn trong máy.
Cũng không khóa lại nữa, chuyện thích một người không thể che giấu được, cũng không cần thiết phải khóa lại.
Lạc Lâm Viễn ngủ một giấc dậy, nhận ra Du Hàn đang nằm ngủ thiếp đi bên cạnh mình. Rõ ràng tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tử tế, hôm nay trời vừa tảng sáng đã lên đường, chỉ thấy anh khoác cánh tay lên chăn giống như bảo vệ một cách vô thức.
Cậu dém lại chăn thật chặt cho anh, thời tiết ở đây không giống thành phố C, ban đêm lạnh tới nỗi phải đắp chăn bông, không cần điều hòa.
Lạc Lâm Viễn cầm điện thoại di động ra ngoài chụp mấy bức, thao tác thêm vài bước, đổi hình đại diện của mình thành một đôi bàn tay nắm lấy nhau.
Cậu xem kỹ lại ảnh chụp, cảm thấy khá hoàn mỹ, chỉ còn thiếu mỗi cặp nhẫn để chứng minh đây là một đôi tình nhân mà thôi.
Rất nhanh sau đó, bài đăng của cậu đã thu hút rất nhiều sự quan tâm, Lạc Lâm Viễn đều thản nhiên trả lời, đúng vậy, cậu có người yêu, là đàn ông.
Phương Tiếu nhanh gọn lẹ nhất, gửi bao lì xì cho cậu, còn ghi chú “Thiên trường địa cửu(*)”.
(*) Có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu giống như sự tồn tại của trời và đất.
Lạc Lâm Viễn nhận lì xì, vô liêm sỉ đáp lại: “Cảm ơn, khi nào kết hôn sẽ mời mày tới làm phù rể.”
Phương Tiếu: “Nhớ đáp lễ lại nha Tiểu Viễn Viễn, mày còn chưa gửi lì xì cho tiệc đầy tháng của con tao đâu.”
Lạc Lâm Viễn: “Đào Tình còn chưa mang thai, sao đã có tiệc đầy tháng rồi?”
Phương Tiếu: “Sớm muộn gì cũng có.”
Lạc Lâm Viễn: “Được thôi, tiền mừng đâu?”
Phương Tiếu: “Cái vẹo gì?”
Lạc Lâm Viễn: “Tao và Du Hàn sớm muộn gì cũng kết hôn, tiền mừng đâu, mày xì ra trước mau.”
Hai người huyên thuyên với nhau một lúc thì cậu nhận được một cuộc gọi quốc tế. Lạc Lâm Viễn nhìn thông báo cuộc gọi đến trên điện thoại, đứng dậy trốn vào phòng tắm, đóng kỹ cửa rồi bật quạt thông gió lên, cố gắng hết sức tạo ra chút tạp âm, sau đó mới nhận điện thoại.
Lâm Thư: “Lâm Viễn, ảnh đại diện của con là sao?”
Lạc Lâm Viễn giả vờ, “Mẹ, bên mẹ mới sáng sớm, mẹ ăn sáng chưa?”
Lâm Thư không muốn phí lời với cậu, vào thẳng chủ đề chính, “Con yêu đương rồi?”
Lạc Lâm Viễn: “Vâng.”
Lâm Thư: “Với đàn ông?”
Lạc Lâm Viễn: “Với đàn ông ạ.”
Lâm Thư im lặng rất lâu, “Ngày mai mẹ đặt vé máy bay, ngày kia tới, con đến đón mẹ.”
Lạc Lâm Viễn: “Mẹ đừng làm quá lên, con còn phải đi làm.”
Lâm Thư: “Vậy thì không cần tới đón mẹ, con chỉ cần gửi địa chỉ căn hộ của mình cho mẹ là được.”
Việc còn lại đương nhiên trợ lý riêng của Lâm Thư sẽ làm, đặt khách sạn và xe riêng, không cần Lạc Lâm Viễn bận tâm.
Thế nhưng không phải Lạc Lâm Viễn ngại mấy chuyện phiền phức này, cậu sợ Lâm Thư tới sẽ tỏ thái độ cương quyết can thiệp.
Mối tình của cậu và Du Hàn giống như hạt mầm vừa đâm ra chồi non, không chịu nổi mưa đá khắc nghiệt.
Lạc Lâm Viễn tận tình khuyên nhủ, “Mẹ, con thích đàn ông, không thay đổi được. Mẹ có đến con cũng sẽ không thay đổi.”
Bên kia vang lên tiếng nước, hình như Lâm Thư ném bút vẽ vào xô nước, ngay cả tâm trạng vẽ vời cũng không còn nữa, xem ra lần này cậu đã khiến bà bực thật rồi.
Lạc Lâm Viễn đánh vào tâm lý, “Con về rồi đã đành, nếu mẹ về rồi để bố… để Lạc Đình biết, ông ấy sẽ không vui.”
Lâm Thư: “Con đừng có sợ hắn.”
Lạc Lâm Viễn cụp mắt xuống, nhìn bàn tay trái không ngừng run rẩy của mình, nắm chặt lại thành quyền, “Mẹ, là bọn con sai trước, đừng trách bố.”
Rốt cuộc cậu vẫn muốn gọi một tiếng bố.
Lâm Thư: “Lâm Viễn, là mẹ sai, không liên quan tới con. Nếu như con không cho mẹ địa chỉ căn hộ, mẹ vẫn có thể tìm được vườn hội họa của con.”
Lạc Lâm Viễn cầu khẩn, “Mẹ.”
Lâm Thư: “Lâm Viễn, đừng tùy hứng, rốt cuộc sức khỏe của con thế nào, con tự rõ nhất.”
Lạc Lâm Viễn cảm thấy kể từ sau khi cậu ốm gần chết được tái sinh trở lại, Lâm Thư đã được kích hoạt bản năng che chở cho cậu, thậm chí có phần quá đáng.
Mọi thứ khác đều được, chỉ có ngã bệnh là không được. Bà luôn cho rằng cậu là một tấm thủy tinh dễ vỡ, chỉ cần bất cẩn là có thể vỡ nát không thể nào khôi phục được lại như cũ nữa.
Thậm chí Lạc Lâm Viễn còn không dám nói bây giờ mình cũng đã cảm mạo.
Viêm cơ tim thật sự là một căn bệnh phiền phức, chỉ cần có nguyên nhân gây ra là bệnh có thể sẽ tái phát. Với người khác cảm mạo là bệnh vặt, còn với cậu đây là căn bệnh trí mạng.
Chỉ là từ sau khi cậu ra ngoài làm việc, cơ thể cũng khỏe khoắn hẳn lên, ít ốm hơn, cũng không thấy tái phát bệnh cũ. Huống hồ cậu còn thường xuyên chuẩn bị thuốc trợ tim để ở vườn hội họa, để lỡ cái “nếu như” ấy có thật sự xảy ra thì còn có thuốc để cầm cự.
Lạc Lâm Viễn: “Mẹ, mẹ đừng tới. Con thật sự không sao hết, con có chừng mực.”
Lâm Thư nghe ra được sự chống cự trong giọng điệu của cậu, có phần nhượng bộ, “Dù gì con cũng phải cho mẹ xem cậu ta là người thế nào.”
Lạc Lâm Viễn: “Rất tốt, vô cùng tốt, con rất thích, anh ấy đối xử với con cũng rất tốt.”
Lâm Thư: “Con nói không tính.”
Lạc Lâm Viễn hết cách, Lâm Thư không muốn phí lời với cậu, chuyện mà bà đã quyết định thì cậu không thể cản được.
Cũng không biết khi Lâm Thư tới, nhìn thấy cậu và Du Hàn ở bên nhau thì sẽ có tâm trạng thế nào.
Sẽ tiếc mài sắt không nên kim hay sẽ nói cậu phóng đãng như trước đây?
Thực ra Lâm Thư tỏ thái độ thế nào cũng không sao, cậu sẽ không rời đi nữa, cho dù thế nào cậu cũng sẽ không buông tay.
Lạc Lâm Viễn đặt di động xuống, thở dài, dùng tay xoa ngực, bên trong vô cùng ngột ngạt, không biết có phải do đột nhiên xuất hiện áp lực nên mới khó chịu vậy không.
Cũng tại cậu quá bộp chộp, quên mất trên WeChat vẫn còn mẹ ruột mình.
Bại lộ trước mặt mẹ, chẳng trách Lâm Thư cứ nằng nặc đích thân bay đến để giám sát cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!