Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search - Chương 151: Tết năm nay có lẽ cũng không tệ lắm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search


Chương 151: Tết năm nay có lẽ cũng không tệ lắm


Khi Hứa Thanh Mộc tới gần Ôn Luân, hắn xoay người nhảy lên, một câu dư thừa vô nghĩa cũng không nói, phá cửa sổ, nhảy xuống từ toà office building hơn 20 tầng này.

Cũng không biết hắn rút kiếm ở đâu ra rồi ném trên không trung, lập tức liền ngự kiếm bay mất.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Hứa Thanh Mộc trọng sinh tới nay nhìn thấy có người ngự kiếm giống cậu.

Nhưng giờ lại không có thời gian để kinh ngạc, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng phối hợp khá ăn ý. Tống Quyết từ bao đựng tên rút ra một mũi tên ném lên không trung, Hứa Thanh Mộc liền lấy mũi tên làm kiếm, kéo Tống Quyết bước lên, đuổi theo hướng Ôn Luân bay đi.

Ban ngày ban mặt, rất nhiều người qua đường vừa ngửa đầu thì thấy được người bay giữa không trung, ngạc nhiên dừng chân lại phát ra từng đợt kinh hô.

Lúc này Vương Tam nhận được thông báo cũng vừa vặn tới dưới lầu, vội vàng trấn an mọi người, trợn mắt nói dối, nói đấy là hai con diều đang bay.

May sao chỉ khoảng nửa khắc bọn họ đã bay khỏi khu vực náo nhiệt.

Ôn Luân bay về hướng ngoại thành, Hứa Thanh Mộc thần sắc nghiêm túc nói: “Hình như hắn đang bay về hướng Lăng Vân Quan.”

Tống Quyết “Ừm” một tiếng, đứng ở phía sau Hứa Thanh Mộc dùng mũi tên nhắm ngay Ôn Luân.

Một mũi tên được bắn ra, Ôn Luân linh hoạt tránh thoát.

Hứa Thanh Mộc sợ kẻ này sẽ gây ra những chuyện bất lợi với đệ tử của Lăng Vân Quan, tốc độ ngự kiếm càng nhanh hơn.

Nhưng khi bọn họ gần tới núi Lăng Vân, Ôn Luân đột nhiên chuyển hướng, bay về phía núi Ngọc Tuyền đối diện Lăng Vân Quan.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đều không ngờ tới.

Từ hơn một năm trước khi núi Ngọc Tuyền phát hiện được cổ mộ tới nay, cả tòa núi đã bị phong bế. Ngoại trừ nhân viên khảo cổ tới nghiên cứu và một số nhân viên ‘ngành’ của của chính phủ, những người khác không phận sự miễn vào. Hứa Thanh Mộc lâu lâu đọc tin tức sẽ chú ý đến một số tình huống bên này, biết được nhóm chuyên gia cho rằng tòa cổ mộ này rất có giá trị nghiên cứu, cho nên vẫn đang từ từ khai quật.

Trong lòng Hứa Thanh Mộc nổi lên một trận cảm giác quái dị, tiếp đó, cậu thấy được Ôn Luân bay xuyên qua dây phân cách của chính phủ, tới cửa cổ mộ, sau đó nhảy xuống đất.

Hứa Thanh Mộc cũng nhanh chóng nhảy xuống đất.

May mắn hôm nay là ngày nghỉ, lối vào cổ mộ không có nhân viên bảo vệ, nếu không cũng chẳng biết tên tâm thần này có đánh người hay không

Ôn Luân đối mặt với cửa vào cổ mộ, đưa lưng về phía Hứa Thanh Mộc, mũi tên vẫn còn cắm trên hồn phách, nhìn rất đau khổ và mỏi mệt.

Nhưng hắn chỉ nhìn cổ mộ kia rồi nhẹ nhàng cười ra tiếng, càng thêm có vẻ đã lì còn ngu.

Hứa Thanh Mộc bực bội nhìn bóng dáng hắn, nói: “Ông tu một ngàn năm rồi, cũng coi như là tu luyện đủ lợi hại, chỉ có một nửa hồn phách còn mang theo vết thương mà chạy cũng xa đấy.”

Ôn Luân chậm rãi xoay người lại, nhún nhún vai nói: “Nhưng cũng không phải là đối thủ của chưởng môn. Không chạy, tôi biết có chạy cũng không thoát.”

Nhưng nửa hồn phách còn lại của hắn không biết ở nơi nào, cũng không biết đang mưu tính cái gì.

Hứa Thanh Mộc còn muốn nói thêm, nhưng hắn tựa hồ không muốn cùng Hứa Thanh Mộc nói chuyện, chỉ tự nói với bản thân: “Trước kia tôi còn tưởng rằng chưởng môn sẽ vĩnh viễn không thể quay về, cho nên mấy năm nay tôi thường xuyên tới đây, hoài niệm chưởng môn một chút.”

Hứa Thanh Mộc cảnh giác nói: “Ông có ý gì? Mộ này có liên quan gì với tôi sao?”

Ôn Luân hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi thật sự rất sùng kính chưởng môn. Tuy rằng người phản bội lời thề và hứa hẹn lúc ban đầu, nhưng đổi lại tôi cũng đã được tiếp cận thần Vũ Trụ.”

Riết rồi Hứa Thanh Mộc cũng không bị tên tâm thần này chọc giận, nói: “Ông khỏi nói nhiều, khỏi đem mấy cái tà giáo lý luận đó tẩy não tôi.”

“Cái gì gọi là giáo lý luận?” Ôn Luân khẽ nhíu mày, “Những thứ mà tôi giảng cho tín chúng, phần lớn đều là những gì năm đó chưởng môn dạy cho tôi. Những người phàm như chúng tôi sao có thể nhìn trộm thiên cơ? Chỉ có chưởng môn trời sinh tiên cốt bán tiên mới có tư chất như vậy. À, đúng rồi, ngay cả pháp thuật mà chưởng môn cho rằng vô sỉ kia —— chính là đẩy hồn phách vào Vô Gian, cũng không phải là tôi nghĩ ra được. Chỉ tiếc rằng chưởng môn đã quên, đây rõ ràng là ý tưởng kỳ diệu của người.”

Hứa Thanh Mộc hơi sửng sốt.

Tống Quyết ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Đừng nghe tên điên này nói, hắn toàn nói chuyện trên trời thôi.”

Hứa Thanh Mộc hoàn hồn, quyết định không vô nghĩa với Ôn Luân nữa, tùy tay nhặt nhánh cây đánh về phía hắn. Mũi tên của Tống Quyết cơ hồ được bắn ra cùng lúc với Hứa Thanh Mộc, một trái một phải, vô cùng ăn ý đánh úp về phía hắn.

Ôn Luân lập tức nâng kiếm ngăn cản hai người, tuy rằng tận lực, nhưng sau một hiệp trước đó đã phát hiện chính mình vốn không có sức đánh trả, nên đứng im chịu trận.

Một lát sau, nhánh cây và mũi tên cắm vào hai đầu vai trái phải của Ôn Luân, Ôn Luân ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Một chân của Hứa Thanh Mộc đạp lên miệng vết thương của hắn, cả giận nói: “Giả bộ cao thâm khó đoán đủ rồi, ông rốt cuộc là muốn làm gì, mau khai ra!”

Ôn Luân gian nan ho ra một búng máu, vẫn không chịu nói tiếng người: “Dù sao, khụ khụ, người sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

Nói xong lại bắt đầu cười, tiếng cười này quả thực giống bệnh tâm thần tới cực điểm, Hứa Thanh Mộc không thể nhịn được nữa, dùng sức nghiến lên miệng vết thương.

Ôn Luân lập tức đau đớn kêu to lên, nhưng dù thế hắn vẫn không chịu nói lời thật.

Hứa Thanh Mộc biết gã đang kéo dài thời gian cho nửa hồn phách núp trong bóng tối kia, để nửa hồn phách đó âm thầm hoàn thành âm mưu đã ấp ủ.

Nhưng trước mắt thật sự không còn cách nào để bắt hắn, hắn bệnh tâm thần đã ngàn năm, không phải cứ đánh là hắn sẽ khai.

Hứa Thanh Mộc không nghĩ ra được cách nào, chỉ có thể giơ tay bóp cổ hắn, đem hồn phách của hắn kéo ra khỏi thân thể Ôn Luân, sau đó dùng một lá bùa trói gô.

Thân thể của Ôn Luân nhanh chóng biến thành một cái xác cứng đờ, còn hồn phách ở trong tay Hứa Thanh Mộc cũng vì bị thương mà lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

Trong lòng Hứa Thanh Mộc rất muốn biết chân tướng, ngứa ngáy như bị mèo quào.

Tên bệnh tâm thần này rốt cuộc là muốn làm gì? Kiếp trước bọn họ có ân oán gì? Tòa huyệt mộ trước mắt này cùng cậu có quan hệ gì?

Một đống câu hỏi nổi lên khiến Hứa Thanh Mộc vô cùng đau đầu, cũng vô cùng bực bội.

Tống Quyết tiến lên, trấn an sờ đầu Hứa Thanh Mộc, nói: “Đừng vội, đưa gã về trước, đi một bước xem một bước. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn sẽ ở bên em.”

Hứa Thanh Mộc mau chóng sa vào giọng nói của Tống Quyết.

Dù nói như thế nào, Tống Quyết ở đây, có ra sao cũng không đến mức tuyệt vọng. Vì thế, Hứa Thanh Mộc nở nụ cười nhạt với Tống Quyết, nhẹ giọng nói: “Ừm, kệ gã có làm gì, em sẽ không để gã đạt được.”

Sau khi đem nửa hồn phách của tên tâm thần giam giữ ở Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc gặp mặt Vương Tam, chia sẻ những chuyện mới vừa xảy ra, sau đó quyết định bỏ ngang, nghỉ xã hơi giữa hiệp.

Bọn họ chạy ngược chạy xuôi cả một đoạn thời gian, thoắt cái đã sắp đến Tết.

Tết năm nay, Tống Quyết không xuống núi, mà ở lại bên cạnh Hứa Thanh Mộc.

Sáng sớm ngày trừ tịch, Hứa Thanh Mộc đã bị tiếng ồn ngoài sân đánh thức, cậu mơ mơ màng màng bò dậy, mở cửa sổ ra nhìn, liền thấy Tống Quyết và Bạch Mỹ Mỹ đang ở ngoài sân quét tuyết.

Hai người mặc áo lông màu đen kiểu cha con, một bên quét tuyết một bên chơi tuyết, khiến khoản sân trở nên bừa bộn. Hứa Thanh Mộc nhìn hai người, cơn bực lúc rời giường đều tiêu tán.

Tống Quyết cũng thấy Hứa Thanh Mộc, quay đầu nói với cậu: “Hôm nay hiếm khi dậy sớm, mau tới giúp anh quét tuyết dán câu đối, trừ tịch không nên lười biếng.”

Hứa Thanh Mộc cười cười, mặc thêm quần áo rồi ra sân.

Có lẽ là do có Tống Quyết ở đây, Hứa Thanh Mộc cảm giác trừ tịch ở Lăng Vân Quan năm nay đặc biệt náo nhiệt, ban ngày bận bịu vẩy nước quét nhà, chạng vạng mọi người tụ tập ở phòng bếp bao sủi cảo. Màn đêm buông xuống, mọi người ăn sủi cảo, uống rượu, tuyết rơi lả tả khiến toàn ngọn núi Lăng Vân phủ một màu trắng xoá.

Giống như thế giới ồn ào náo động không còn nữa, lòng Hứa Thanh Mộc đặc biệt an ổn.

Gần 12 giờ đêm, Hạ Tinh Sở liền bắt đầu gào to: “Sắp đếm ngược rồi! Năm mới gần đến, mọi người hãy ôm người mình yêu nhất đi nha!”

Cô bé vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu cười đùa giỡn muốn tìm người ôm. Giả bộ ghét bỏ, nhưng lại dành cho nhau những tình cảm tốt nhất. Làm ầm ĩ một trận, mỗi người đều tìm được đối tượng để ôm.

Bạch Mỹ Mỹ lại lâm vào trong rối rắm, khuôn mặt nhỏ của bé nhăn nhúm lại, biểu tình vô cùng lo lắng.

Bé có 2 ba ba lận, ai bé cũng yêu, sắp năm mới rồi, bé nên ôm ai đây?

Tống Quyết nhanh chóng giúp bé lựa chọn, anh ôm Bạch Mỹ Mỹ lên, nhét vào trong lòng Hứa Thanh Mộc, sau đó anh bước lên trước, dang ra hai tay, dùng khuôn ngực rộng lớn ôm hết một to một nhỏ vào lòng.

Hứa Thanh Mộc đâm vào lồng ngực ấm áp trong trời đêm buốt giá, hơi thở đều là mùi của Tống Quyết, mà Bạch Mỹ Mỹ mềm mụp trong lòng thì giống búp bê Tây Dương, cảm giác này… như đang mơ vậy.

Cảm giác nóng cháy mãnh liệt làm vành tai Hứa Thanh Mộc đỏ lên, phía sau vang lên tiếng ồn ào của những người khác, Hứa Thanh Mộc càng thêm ngượng ngùng.

Tống Quyết lại hoàn toàn thành thạo, ôm chặt hơn rồi nhẹ giọng nói: “Đếm ngược.”

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.

Hứa Thanh Mộc đếm tiếng tim đập của Tống Quyết đến mười, sau đó, tiếng hoan hô của mọi người vang lên.

“Chúc mừng năm mới!”

Giọng nói Tống Quyết nhẹ nhàng lại không hoà vào trong giọng mọi người, anh dịu dàng nói: “Năm mới vui vẻ. Đây là năm mới đầu tiên sau một ngàn năm chúng ta ôm nhau và ở bên nhau.”

Hứa Thanh Mộc “Ừm” một tiếng, cảm giác được trong lòng có điểm ngứa, cậu muốn ngẩng đầu hôn nhẹ Tống Quyết, rồi lại cảm thấy có điểm ngượng ngùng.

Sau đó không biết là ai ở trong đám người ồn ào nói: “Uầy, chưởng môn và ông chủ Tống không hôn một cái à?”

Tâm tư Hứa Thanh Mộc bị chọc thủng, sắc mặt trầm xuống muốn tức giận. Mà Tống Quyết chỉ cong môi cười, anh đột nhiên bịt mắt Bạch Mỹ Mỹ lại, sau đó nâng cằm Hứa Thanh Mộc lên, không chần chừ gì liền hôn xuống.

Một trận hoan hô và ồn ào vang lên, Bạch Mỹ Mỹ vị thành niên kháng nghị mãnh liệt: “Ba ba buông con ra! Không thích ba ba nữa!”

Văn Bác Hàm và Daniel uống quá nhiều, ngã trái ngã phải trong đám người, lớn tiếng nói mê sảng.

“Gì, sao bọn họ lại biến thành hai con cá rồi? Hai con cá hun nhau.”

“Ha ha, đầu của anh mới là cá á!”

Hạ Tử Minh kích động tru lên: “Á, đàn ghi-ta của tôi đâu, lãng mạn như vậy sao lại không thể có nhạc đêm được chứ!”

Husky ở trong góc kiêu ngạo ngửa đầu, tự nói với chính mình: “Hừ, biết ngay là có ngày này. Mẹ nó bọn gay.”

Hứa Thanh Mộc ở trong đám người ồn ào thanh âm hỗn tạp, vẫn có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của Tống Quyết.

Vì thế, cậu không ngại nữa, giơ tay ôm eo Tống Quyết, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn này.

Hai đôi môi môi nóng bỏng chạm vào nhau, trong lòng Hứa Thanh Mộc hoảng hốt nghĩ: Tết năm nay có lẽ cũng không tệ lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN