Làm Nũng - Thời Tinh Thảo - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Chương 20


Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ảnh: Pinterest

“……”

Nguyễn Khinh Họa hít sâu một hơi, bên tai vẫn còn vang lên giọng nói trầm ấm đó.

Không vội vàng cũng không nóng nảy, bình tĩnh mà thâm trầm, cô đành phải đáp ứng:“Được.”

Giang Hoài Khiêm đã nói vậy, dù là ai cũng khó mà từ chối.

Nguyễn Khinh Họa cùng Chu Phán đi ăn lẩu.

Quán lẩu đông khách, bầu không khí khá tốt, hai người nói chuyện sẽ không trở nên quá xa lạ.

Ngay khi cô đến, Chu Phán đã nhiệt tình vẫy tay với cô, gọi cô qua chỗ ngồi.

Nguyễn Khinh Họa cười một cái, có điểm hâm mộ với tính cách này của cô ấy.

“Xin lỗi, chị tới trễ.”

“Không sao, không sao.” Chu Phán cao hứng nói: “Học tỷ siêu đúng giờ, là em không có việc gì rảnh rỗi liền tới sớm mà thôi.”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Đang gọi món sao?”

“Em đang xem thực đơn, xem xem có những gì.” Chu Phán đem cuốn thực đơn đưa cho cô.

Nguyễn Khinh Họa: “Được, em chọn xong chưa?”

“Chị cứ chọn đi.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn nhìn, gọi thêm hai món mà mình muốn ăn.

Chu Phán là kiểu người nhiệt tình, thân thiện và dễ gần, ngay cả người rụt rè và khó hòa đồng như Nguyễn Khinh Họa cũng sẽ bị cảm xúc của cô ấy chi phối.

Sau một lúc, cả hai đã thân thiết hơn.

“Người mẫu?” Nguyễn Khinh Họa nhìn Chu Phán, có hơi ngập ngừng: “Chị chưa từng thử qua.”

“Không sao.”

Chu Phán giải thích: “Dù sao cũng chỉ là một cuộc thi nhỏ. Có thể hay không không quan trọng, chủ yếu phụ thuộc vào học tỷ, xem chị có bằng lòng không thôi.”

Cô bé chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Nguyễn Khinh Họa ngồi đối diện cười, không đành lòng từ chối: “Em chắc chứ, nếu có vấn đề gì xảy ra sẽ không trách chị?”

Chu Phán lắc đầu: “Đương nhiên, chị đồng ý đã là cho em mặt mũi lắm rồi.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, bị cô bé thuyết phục.

“Được, cuối tuần này sao?”

Chu Phán gật đầu: “Vâng, chị có rảnh không?”

Nguyễn Khinh Họa đồng ý: “Được.”

Sau khi quyết định xong, Chu Phán rất vui vẻ, “Cảm ơn học tỷ.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, “Chuyện nhỏ thôi mà.”

Ăn xong lẩu, Chu Phán nhìn điện thoại di động, mắt sáng ngời hỏi: “Học tỷ, chị có vội về nhà không?”

Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Sao vậy?”

“Chị có muốn chơi bi-a không?” Chu Phán nói thẳng:” Em vừa mời chị ăn lẩu, cũng muốn thỉnh giáo chơi bi-a, chị thấy sao? “

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Cô bật cười, thấp giọng nói: “Chị không, em muốn chơi à?”

Chu Phán gật đầu, cười nói: “Nhưng nó nằm ở trong quán bar, anh trai em và mấy người bạn thường chơi ở đó, bây giờ chỉ có ba người đang ở đó.”

Chu Nghiêu và Triệu Hoa Cảnh đều là những người thân thiết với Chu Phán, chỉ khác là một người có quan hệ huyết thống còn một người thì không.

Cô ấy nói: “Em nói với anh ấy là đang ăn tối với chị, anh ấy đã hỏi em rằng chị có muốn qua chơi một chút không”.

Sợ Nguyễn Khinh Họa hiểu lầm, Chu Phán giải thích: “Quán bar đó thực sự là một nơi nghiêm túc…. Anh của em và những người bạn của anh ấy không phải người xấu, chỉ là đôi khi nói chuyện sẽ không biết lựa lời”

Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Chị đưa em qua đó.”

Chu Phán: “Chị không vào sao?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Chị không biết chơi bi-a, tửu lượng cũng không tốt.”

Cô cũng không dấu giếm: “Chị đưa em đi rồi sẽ trở về nhà.”

Chu Phán nghĩ ngợi một chút, cũng cảm thấy đề nghị của mình hơi quá.

“Không sao, không sao.”

Cô ấy xua tay từ chối: “Học tỷ, em có thể tự đi được.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn cô bé, khẽ cười nói: “Để chị đưa đi, chị sợ em một mình đi không an toàn.”

Chu Phán không lay chuyển được cô, chỉ có thể đồng ý.

Sau khi lên xe, Nguyễn Khinh Họa nghe Chu Phán chỉ địa điểm quán bar, cảm thấy nó rất quen.

Cô suy nghĩ một lúc, phát hiện chính là quán bar cô đến cùng với Mạnh Dao lần trước.

Cùng lúc đó, Giang Hoài Khiêm đang cùng Chu Nghiêu và vài người bạn tụ tập trong phòng chơi bi-a.

Anh cứ chốc chốc lại nhìn vào màn hình điện thoại, Chu Nghiêu thấy vậy bắt đầu nói chuyện phiếm: “Giang tổng, đang chờ tin nhắn của em gái nào sao?”. 

Giang Hoài Khiêm lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái.

Chu Nghiêu nhún vai, cúi người cầm lấy một trái bi màu đen.

“Làm một ván chứ?”

Giang Hoài Khiêm cất di động, lãnh đạm hỏi: “Định cược cái gì.”

Chu Nghiêu: “?”

Anh ta trầm mặc,“Nếu tôi thắng, cậu phải trả lại tôi bức ảnh đã xóa lần trước.”

Lần trước Giang Hoài Khiêm lấy di động của anh ta đi, lúc lấy về mới phát hiện, bên trong máy cũng chưa bị động vào cái gì, ngoại trừ bức ảnh chụp mỹ nữ lần trước trên tàu đã bị xóa mất.

Chu Nghiêu nghĩ trăm lần cũng không ra, truy hỏi anh rất nhiều lần chuyện là như thế nào, Giang Hoài Khiêm cũng đều phớt lờ đi.

Cuối cùng bị Chu Nghiêu ồn ào đến phiền, anh bèn viện lấy một cái cớ.

Nói là lỡ tay xóa nhầm.

Nếu Chu Nghiêu tin lời này, thì dám chắc là do anh ta bị xe tông và bị mất trí nhớ.

Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm ngước mắt lên, cười nhạt.

Chu Nghiêu cảm thấy mình bị đánh giá thấp nên liếc anh một cái: “Thế nào?”

Chu Nghiêu tự cho rằng  khoảng thời gian này kỹ năng của bản thân đã có tiến bộ rõ rệt, thắng Giang Hoài Khiêm cũng không phải vấn đề quá khó.

Giang Hoài Khiêm liếc nhìn cậu bạn một cái, ngữ khí bình thản mà giống như đang trần thuật lại.

“Không biết tự lượng sức mình.”

“……”

Chu Nghiêu nghẹn giọng: “Cậu đừng có tự tin thái quá.”

Lời vừa dứt, anh ta rõ ràng nhận thấy sắc mặt của Giang Hoài Khiêm đã thay đổi.

Chu Nghiêu nhướng mày, “Ồ” một tiếng: “Không phải tôi đã chọc trúng chỗ đau của Giang tổng chứ?”

Giang Hoài Khiêm: “……”

Anh nhìn Chu Nghiêu rồi cầm lấy cây gậy đánh bi-a: “Bắt đầu đi. “

Chu Nghiêu “ừm” một tiếng, vừa muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng nói của Triệu Hoa Cảnh: “Chu Nghiêu, Phán Phán nói muốn qua đây chơi.”

Chu Nghiêu: “Vậy cậu đi đón nó là được.”

Triệu Hoa Cảnh chỉ chỉ, “Cô bé bảo cậu trông chừng thật kỹ Giang tổng. Phán Phán tới đây là tìm Giang tổng.”

Chu Nghiêu: “……”

Anh ta nhướng mày: “Tìm cậu ta có việc gì?”

Triệu Hoa Cảnh vừa nói chuyện điện thoại với Chu Phán, “Không rõ lắm.”

Chu Nghiêu không để ý lắm, Giang Hoài Khiêm càng không.

Triệu Hoa Cảnh nhìn hai người đang giao đấu gay cấn, nghĩ nghĩ hỏi: “Nghiêu ca.”

“Hả?” Chu Nghiêu nhìn cậu ta.

Triệu Hoa Cảnh hừ nhẹ, quơ quơ di động nói: “Phán Phán nói còn muốn dẫn theo một cô gái tới đây.”

Chu Nghiêu có vẻ không quan tâm, xua xua tay nói: “Cậu chiếu cố một chút là được.”

Triệu Hoa Cảnh: “……”

Cậu ta im lặng một lúc, đảo mắt nhìn hai người họ: “Ồ, chính là mỹ nữ mà chúng ta gặp trên tàu lần trước. “

Vừa dứt lời, Giang Hoài Khiêm đang nhắm chuẩn quả bi màu đỏ, nhưng lại đánh quả màu trắng vào lỗ.

Chu Nghiêu nhìn thấy, lên tiếng trêu chọc: “Giang tổng, cậu thấy thế nào?”

Giang Hoài Khiêm buông gậy, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hoa cảnh: “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Triệu Hoa Cảnh lặp lại một lần nữa.

Giang Hoài Khiêm nhìn đồng hồ trên tường, thản nhiên hỏi: “Bao giờ thì đến?”

Triệu Hoa Cảnh: “Để tôi hỏi lại.”

Cậu ta gửi tin nhắn cho Chu Phán, dặn nếu đến nơi thì báo cho bọn họ một tiếng.

Xe taxi không chạy đến cửa quán bar, mà dừng lại trước đó một đoạn.

Khoảng cách không xa, nhưng quán bar xung quanh đều ồn ào, ầm ĩ, cũng sợ sẽ có người uống say mà làm bậy.

Lúc Chu Phán xuống xe, Triệu Hoa Cảnh vẫn chưa ra đón.

Nguyễn Khinh Họa nhìn nhìn, nhẹ giọng nói: “Chị đưa em vào.”

Chu Phán: “Không cần đâu học tỷ, em đứng đây đợi một lát thôi.”

Nguyễn Khinh Họa không yên tâm: “Không sao đâu, chị sẽ đứng đây chờ cùng em.”

Chu Phán nhìn cô, bật cười hỏi: “Học tỷ, chị đối với mọi người cũng tốt như vậy sao?”

“……”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cười cười nói: “Không phải.”

Cô cũng không biết là vì sao, có thể là bởi vì Chu Phán là học muội của cô cho nên tự nhiên cô cũng có cảm giác gần gũi mà đối xử tốt với cô ấy.

Hồi cô còn học tiểu học, bà Phùng có mang thai em gái của cô, nhưng vì nhiều lý do, cô em gái còn chưa được chào đời ấy đã không thể đến được với thế gian này.

Cũng bởi vì việc này, Nguyễn Khinh Họa dễ cảm thấy mềm lòng hơn với những cô gái nhỏ hơn cô.

Có lẽ trong tiềm thức, cô đã coi họ như em gái ruột của mình để bù đắp những mất mát kia.

Chu Phán sững sờ, nhìn nụ cười chua xót trên gương mặt cô.

Cô mím môi dưới, vừa định lên tiếng an ủi, thì giọng nói của Triệu Hoa Cảnh từ bên kia truyền đến.

“Phán Phán.”

Chu Phán ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói: “Anh Hoa Cảnh.”

Nguyễn Khinh Họa đang định ngước mắt lên, đột nhiên nghe thấy thanh âm vui mừng và kích động của Chu Phán: “Anh Hoài Khiêm?”

Cô ấy ngạc nhiên: “ Các anh không phải đang ở bên trong thi đấu sao? Tại sao lại ra đây vậy?”

Chu Nghiêu không để ý tới cô ấy, nhìn Nguyễn Khinh Họa đang ở bên cạnh: “Chào mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“……”

Nguyễn Khinh Họa trầm mặc, tầm mắt dừng ở trên người người đàn ông im lặng đứng cách đó không xa.

Anh đã thay bộ vest chỉnh tề, khoác lên mình chiếc áo khoác tối màu thường ngày, trông càng mảnh mai và cao ráo. Mái tóc bị gió thổi rối tung, trông bớt nghiêm nghị hơn và có vài phần tùy ý.

Chu Nghiêu đợi một hồi cũng chưa thấy cô đáp lại, tự hỏi sức quyến rũ của mình phải chăng đã bị yếu đi thì Nguyễn Khinh Họa liền trả lời: “Xin chào.”

Đôi mắt của Chu Nghiêu sáng lên, nhiệt tình nói:“Cảm ơn cô đã đưa Chu Phán tới đây. “

Anh ta ý nói là: “Cô có muốn vào chơi không?”

Chu Phán cũng quay lại nhìn cô, năn nỉ: “Học tỷ, mọi người ở đó đều là đàn ông, em không có ai để nói chuyện cả. ” 

Triệu Hoa Cảnh nhướng mày, nhìn Chu Phán đang nói dối không chớp mắt.

Nguyễn Khinh Họa đối diện với đôi mắt to tròn của Chu Phán, gật đầu thỏa hiệp: “Được thôi.”

Cô nghĩ, chỉ vào chơi một chút cũng không sao.

Năm người quay trở lại quán bar.

Lần này, Nguyễn Khinh Họa không ở tầng một mà đi theo bọn họ lên tầng ba.

Trên tầng ba có nhiều khu vực lớn nhỏ phục vụ cho nhu cầu vui chơi giải trí của một số khách.

Nguyễn Khinh Họa lần trước tới cũng biết, quán bar này không giống với những nơi khác, đầy đủ mọi tiện nghi giải trí, trang hoàng cũng khá là xa hoa.

Cô và Chu Phán cùng đi cạnh nhau, nhìn bóng dáng quen thuộc trước mặt, trong lòng chợt hiểu tại sao lần trước cô lại gặp anh ở đây.

Nguyễn Khinh Họa đang thất thần nghĩ, Chu Nghiêu đã lên tiếng: “Tới rồi, cô Nguyễn, mời vào.”

Nguyễn Khinh Họa khẽ cười: “Cảm ơn.”

Chu Nghiêu thấy thế, có hơi ngượng ngùng: “Khách khí rồi.”

Anh ta giới thiệu: “Chỗ này của chúng tôi cái gì cũng có, ăn uống, vui chơi hay bất cứ thứ gì cô Nguyễn muốn, cứ thoải mái. Đừng khách sáo. “

Chu Phán vừa nghe, trợn mắt nói: “Anh, mau đi đi, ở đây học tỷ có em rồi.”

Chu Nghiêu liếc xéo cô ấy một cái.

Chu Phán làm mặt quỷ với anh ta.

Chu Nghiêu cũng không ở bên này nhiều lời nữa, xoay người qua chỗ khác.

Chu Phán giới thiệu mấy loại rượu trên bàn cho Nguyễn Khinh Họa, nhỏ giọng hỏi:“Học tỷ, chị muốn uống gì?”

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, “Có loại rượu hoa quả nào có độ cồn nhẹ không?”

Chu Phán nhìn quanh một vòng, hoàn toàn không có.

Cô đang định tìm người phục vụ đi lấy thì một người khác đã tiến vào trước với đồ uống trên tay.

Anh ta đặt đồ uống xuống, thấp giọng nói: “Phán Phán, đây là hai loại rượu trái cây có độ cồn tương đối thấp.”

Chu Phán kinh ngạc: “Sao anh biết chúng em đang cần?”

Người đó chỉ chỉ: “Là Giang tổng vừa mới dặn dò.”

Nghe vậy, Chu Phán kinh ngạc thì thầm: “Anh Hoài Khiêm từ khi nào lại chu đáo như vậy?”

Anh ta lắc đầu, đặt đồ xong rồi rời đi.

Nguyễn Khinh Họa nghe vậy, đôi mắt hơi lóe lên.

Cô chủ động cầm lên một ly, nhấp một ngụm nếm thử.

“Thế nào, có ngon không?”

Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng: “Mùi vị cũng không tệ.”

Là loại rượu đào trắng mà cô thích.

Nghĩ tới việc Chu Phán ở đây, Chu Nghiêu đã cho hầu hết mọi người ra ngoài, chỉ để lại vài người.

Chu Phán cùng Nguyễn Khinh Họa ngồi bên này uống rượu hoa quả, nhưng rất tò mò về tình hình bên kia.

Nhưng cô lại có vấn đề muốn hỏi Nguyễn Khinh Họa.

“Học tỷ.”

“Hả?” Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn, “Có chuyện gì sao?”

Chu Phàn nhìn thẳng vào cô, nhỏ giọng hỏi: “Trước đây chị có gặp anh Hoài Khiêm ở công ty không?”

Ban nãy ở bên ngoài, Chu Phán cố ý quan sát biểu hiện của hai người, nhưng không phát hiện ra điều gì cả.

Nguyễn Khinh Họa làm việc ở SU, theo lý mà nói hẳn là sẽ biết tổng giám đốc của cô là ai. Còn Giang Hoài Khiêm có biết Nguyễn Khinh Họa là cấp dưới của anh hay không, thì cô không rõ.

Cũng chính vì điều này mà khi cô vừa giới thiệu Nguyễn Khinh Họa, cũng không dám nói cô ấy làm việc ở SU.

Nguyễn Khinh Họa nhìn dáng vẻ thận trọng của cô ấy, cười nói:

“Có gặp qua.”

Chu Phán: “Vậy thì… dù là ông chủ chắc cũng không quan tâm nhân viên sau giờ làm sẽ đi đâu chơi, đúng không?”

Cô sợ sẽ làm Nguyễn Khinh Họa để lại ấn tượng xấu trong lòng Giang Hoài Khiêm.

Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Sẽ không đâu.”

Cô cười tủm tỉm, ánh mắt trong veo: “Em yên tâm đi.”

Chu Phán thấy ánh mắt của cô, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Cô ấy đề nghị: “Vậy thì đi thôi học tỷ. Chúng ta qua đó chơi nhé? Họ đang chơi bi-a ở phòng bên. “

“Được.”

Nguyễn Khinh Họa không từ chối.

Khi hai người đi tới, Giang Hoài Khiêm và Chu Nghiêu đang giao đấu vô cùng kịch tính.

Nguyễn Khinh Họa nhìn xem, nhưng không hiểu lắm.

Cô đã thử chơi bi-a một lần trước đó nhưng không thành công.

Nhận thấy có người đứng bên cạnh, Giang Hoài Khiêm quay đầu nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, lùi lại phía sau hai bước.

Đột nhiên, Chu Nghiêu mắc sai lầm và đến lượt Giang Hoài Khiêm đánh bóng.

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh cầm cây gậy cúi khom người xuống, khuôn mặt trầm tĩnh ngắm trúng trái bóng cách đó không xa.

Trong tích tắc, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì bi đã rơi vào lỗ.

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, thất thần trong khoảnh khắc, Giang Hoài Khiêm đã đánh tất cả bi trên bàn vào trong lỗ.

Chu Nghiêu, thua sạch sẽ.

“Oa!!”

Chu Phán ở bên cạnh vỗ tay, kích động nói: “Anh Hoài Khiêm lợi hại quá.”

Cô ấy nhìn về phía Chu Nghiêu: “Anh, anh cũng kém quá đi.”

Chu Nghiêu: “……”

Anh ta trừng mắt nhìn Chu Phán, giáo huấn cô: “Tiểu bạch nhãn lang.”

Chu Phán bĩu môi: “Em chỉ nói sự thật thôi.”

Chu Nghiêu hừ nhẹ, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Cô Nguyễn sẽ chơi chứ? Có muốn thử một chút không?”

“Tôi không hiểu trò này lắm.” Nguyễn Khinh Họa thành thật: “Sẽ không chơi đâu.”

“Không sao.”

Chu Nghiêu thản nhiên nói: “Cứ thử đi, tôi sẽ chỉ cho.” Chu Phán “xì” một tiếng, trào phúng nói: “Anh vừa bại trận xong còn dám mặt dày đi dạy cho chị ấy, muốn dạy cũng nên là anh Hoài Khiêm mới đúng.”

Chu Nghiêu cười khẩy, chỉ chỉ nói: “Em thấy anh Hoài Khiêm của em đã bao giờ dạy ai chơi chưa?”

Chu Phán nghẹn lời, nhất thời không biết phản bác gì.

Hai người cứ như vậy tranh cãi qua lại, đột nhiên Hoa Cảnh chú ý tới Giang Hoài Khiêm đem cây gậy đánh bi-a trong tay đưa cho Nguyễn Khinh Họa.

Nguyễn Khinh Họa nhận lấy, kinh ngạc nhìn anh.

Giang Hoài Khiêm cúi nhìn cô, ôn nhu nói: “Lúc trước đã dạy em, đều quên hết rồi sao?”…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN