Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu - Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu


Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi


Thương Phạt ẩn thân ngoài cửa chừng mười mấy phút, cái người đang vùi đầu vào đống công văn kia vẫn chưa phát hiện ra hắn tới.

Nghiêng người dựa vào khung cửa, hắn nhìn các thành viên trong tộc ra ra vào vào, khóe miệng khẽ cong lên.

Cảnh tượng trước mắt này quá đỗi quen thuộc.

Khi hắn thành lập yêu phủ, Bạch Ngôn Lê vẫn thường bận rộn đến chân không chạm đất.

Không ngờ khi đưa y về nhà mình, y vẫn rơi vào cái cảnh này.

Nhưng nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị của huynh trưởng khi giao việc, Thương Phạt không tiện từ chối, thậm chí còn cảm ơn Bạch Ngôn Lê đã gánh cho hắn một quả tạ lớn.

“Đừng vào.” Hắn hiện thân, vươn tay ra chặn, khiến một yêu quái đang chuẩn bị vào phòng sợ đến nhảy dựng lên.

“Vâng.” Khom lưng hành lễ xong, gia thần kia cúi đầu, dẫn đám yêu quái theo sao rời tiểu viện.

“Người đến rồi à?” Người trong phòng bấy giờ mới để ý thấy hắn, nhưng không ngẩng đầu lên.

Thương Phạt thở dài xoay người đóng cửa.

Bạch Ngôn Lê một tay cầm bút, một tay xoa xoa thái dương.

“Huynh trưởng quá đáng thật.” Thương Phạt ngồi xuống đối diện y, “Thế này không phải là chèn ép ngươi sao?”
“Vẫn chưa tới giờ cơm mà nhỉ.” Bạch Ngôn Lê tưởng hắn tới đưa cơm, bèn ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Thương Phạt lắc đầu, đột nhiên nói, “Sau này chúng ta chuyển ra sống riêng đi.”
“Cái gì?” Cuối cùng cũng chịu buông bút, Bạch Ngôn Lê đứng dậy.

Thương Phạt nhìn y duỗi tay vặn hông, nhắc lại, “Đi sống cuộc sống an nhàn thoải mái, còn mấy cái việc này…” Hắn cầm một quyển công văn, tùy tiện mở ra xem xong rồi lại quăng sang một bên, “Huynh trưởng đã có Tứ Thập Cửu kỳ, cớ gì phải bắt ngươi làm.”
“Cũng không sao.” Bạch Ngôn Lê quay lại nói, “Dù sao ta cũng đâu thể ăn không ngồi rồi.”
“Lời này mà ngươi cũng tin?” Thương Phạt thở dài, “Ở cùng đám trưởng bối suy cho cùng cũng chẳng hay ho gì.”
“Vâng.” Bạch Ngôn Lê trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Vậy người muốn sống thế nào?”
“Thế nào cũng được.” Thương Phạt nhún vai, “Đại lục lớn như thế, thấy chỗ vào ưng thì ở lại.”
“Nhưng mà thân thể người…” Bạch Ngôn Lê do dự.

Thương Phạt đứng dậy, bảo đảm nói, “Không thành vấn đề, ta đã nghỉ ngơi tĩnh dưỡng 5 năm rồi.”
“Nhưng mà….” Bạch Ngôn Lê vẫn ngập ngừng.

Thương Phạt ngắt lời y, “5 năm rồi, ngươi thật sự không định ra ngoài xem sao?” Hơn nữa, hắn còn hôn mê mười năm, suốt mười lăm năm, Bạch Ngôn Lê chưa từng rời Minh Hà một bước.

Thế giới ngoài kia tinh phong huyết vũ, chẳng lẽ y không quan tâm.

“Phu quân muốn ra ngoài uống rượu đúng không?” Bạch Ngôn Lê không ngập ngừng nữa, nở nụ cười tinh quái.

Thương Phạt đúng là thèm rượu Đế Kỳ, nhưng người nhà lại dặn thời gian này không nên ra ngoài lang thang, Thương Phạt nằm dài đến phát chán, hơn nữa….Hắn lo Bạch Ngôn Lê bồn chồn trong lòng, tuy rằng y chưa bao giờ thể hiện ra.

“Ngươi muốn nghĩ thế cũng được.” Thương Phạt nhỏ giọng nói, “Mấy hôm nữa đi đi, chúng ta chuẩn bị một chút.”
“Vâng.” Nếu hắn đã kiên quyết đòi thì Bạch Ngôn Lê không có chuyện không đồng ý.

Sau khi hắn tỉnh lại, người này luôn đối xử với hắn như thế, thậm chí còn chiều chuộng hơn cả trước kia.

“Vâng.” Bạch Ngôn Lê đáp, trong lòng thầm cảm ơn Thương Phạt, nhưng không nói thành lời.

Bầu bạn cùng Thương Phạt ở đáy sâu nhất của Minh Hà mười năm, quả thật y không hay biết gì về thế giới.

Nhưng sau khi Thương Phạt tỉnh lại được năm năm, y không bế tắc thông tin đến vậy nữa.

Chỉ dựa vào những công văn mà huynh trưởng của Thương Phạt yêu cầu y xử lý mấy sự vụ của Minh Hà, y càng lúc càng quen tay, đối phương cũng giao việc càng nhiều, đôi khi y có thể dựa vào công văn ấy đoán ra tình hình bên trên.

Bạch Ngôn Lê làm việc rất năng suất.

Sau khi Thương Phạt dặn mấy câu như thế, y chỉ mất hai ngày chuẩn bị, ngày thứ ba, y để Thương Phạt trốn trong ngực áo mình, đi đến nơi náo nhiệt nhất của Đế Kỳ.

“Làm sao ngươi ra được?” Thương Phạt rất sùng bái thủ đoạn lén bỏ nhà đi bụi của Bạch Ngôn Lê.

Mười lăn năm chưa từng đặt chân lên mặt đất, Bạch Ngôn Lê còn đang ngỡ ngàng.

Nhìn yêu tộc đi tới đi lui xung quanh cùng ánh mặt trời chân thật rực rỡ chiếu tỏa, y bần thần hồi lâu.

“Chắc chắn huynh trưởng đang hối hận vì đã giao nhiều công việc cho ngươi như thế.”
Tuy nhìn như chèn ép nhưng thật ra là tin tưởng.

Bạch Ngôn Lê thân là thủ lĩnh phản động của loài người mà nay lại xử lý sự vụ cở Minh Hà, nói ra cũng chẳng ai tin.

Bạch Ngôn Lê sực tỉnh, không thể không ngăn bạn lữ huênh hoang, “Gia gia phát hiện ra chúng ta trốn đi từ lâu rồi.”
“?”
Lúc này yêu lực của Thương Phạt không mạnh, không phát hiện ra cũng chẳng có gì kỳ quái.

Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng nói, “Chẳng qua là lười để ý đến chúng ta thôi.”
“Cứ đi chơi một vòng đi.” Thương Phạt thản nhiên như ruồi, tóm lại trốn ra được là ngon rồi, “Sau đó đi Điện Phục.”
Loanh quanh ở Đế Kỳ chừng nửa ngày, Thương Phạt không phát hiện ra nơi trung tâm đại lục này có gì khác với năm năm trước.

“Vẫn bình thường thế nhỉ.” Bạch Ngôn Lê đi cạnh hắn, cảm thán.

Thương Phạt quay đầu nhìn y, nhún vai.

Khi kết giới Hồng Nguyệt vẫn còn, dù bên ngoài hỗn loạn ra sao, Đế Kỳ vẫn luôn thanh bình phồn vinh.

Sau khi kết giới biến mất, Đế Kỳ vẫn sóng yên biển lặng, không thấy có sự thay đổi nào.

Thậm chí cả khi tới Điện Phục…..!
Thương Phạt dẫn Bạch Ngôn Lê đi khắp nơi tìm thức ăn ngon.

Bọn họ mặc y phục của yêu quái thông thường, trên đường cũng không có gì đặc biệt, không phải cảnh nơi nơi chém giết, hay là loạn lạc lầm than mà Thương Phạt đã hình dung.

Điện Phục không giống Đế Kỳ, có con người sinh sống.

Thương Phạt dẫn Bạch Ngôn Lê đến gần mấy thôn làng của loài người.

Thấy họ, dân chúng vội vàng lẩn tránh.

“Nghe nói phía trước không xa có quán rượu.” Bạch Ngôn Lê cầm bản đồ trong tay, trên đó đánh dấu đủ loại ký hiệu.

Thương Phạt thở dài.

Người nọ quay đầu hỏi, “Làm sao thế?”
“Ngươi….” Thương Phạt định nói, nhưng nhìn vẻ thản nhiên của y, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Khi tìm được quán rượu trong kế hoạch, Thương Phạt đã mệt rồi.

Hắn biến về chân thân, là con rắn nhỏ màu vàng bé đến nỗi cuộn tròn được trong lòng bàn tay.

Bạch Ngôn Lê ấp hắn vào lồng ngực, đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Cơm canh và rượu được bưng lên rồi, Thương Phạt mới uốn éo duỗi cái thân.

Thấy hắn động đậy trong ngực, Bạch Ngôn Lê lặng lẽ mở vạt áo.

Thương Phạt vươn người ra, thấy vò rượu đặt bên méo bàn, hắn rúc cái đầu ngửi thử, rồi quyết định chui cả người vào vò rượu.

Bạch Ngôn Lê đã quen cảnh này rồi, chỉ che miệng ho một tiếng, câm đũa ăn cơm như bình thường.

Rượu trong vò biến mất nhanh chóng.

Bạch Ngôn Lê ăn cơm xong, liếc mắt nhìn một cái.

Con rắn nhỏ màu vàng đang phưỡn bụng nằm ngửa dưới đáy vò.

“Ợ!” Âm thanh vang dội bên tai Bạch Ngôn Lê.

Y ôm vò rượu rỗng đứng dậy, đúng lúc này thì có tiếng xôn xao ở lầu dưới.

Y dừng một chút, con rắn nhỏ cũng ngẩng lên, ngóc đầu ra khỏi lu.

Một người một yêu đi đến cạnh cửa sổ, nhìn xuống đường phố.

Có mấy nam nhân trẻ tuổi đầu tóc rối bù bị lôi đi đằng trước, theo sau là mấy nữ nhân trẻ tuổi.

Bọn họ đều bị thương nhưng ánh mắt lại rất kiêu ngạo không chịu thuần phục.

“Đây là?”
Vì tiếng động này, đám yêu quái bàn bên cũng đi tới nhìn qua cửa sổ, xôn xao bàn tán.

Bạch Ngôn Lê nghe tiếng họ cười nói khanh khách, bèn lịch sự quay đầu hỏi, “Họ đang làm gì thế?”
“Bắt được người tu chân đó.”
Người tu chân? Quả thật cách mười mấy bước, Bạch Ngôn Lê có thể cảm nhận được linh khí giao động trong cơ thể những người kia.

“Định áp giải họ đi đâu vậy?” Bắt được còn không giết, cũng không bí mật giam cầm, lại còn gióng trống khua chiêng dẫn đi trên phố?
“Ngươi….” Kẻ kia phun ra một chữ, chợt thấy con rắn nhỏ thò đầu khỏi vò rượu, vội vàng sửa thái độ, “Các ngươi không biết à?”
“Chúng ta mới xuống núi.” Bạch Ngôn Lê từ tốn đáp.

Sau khi ánh trăng trên đỉnh đầu thay đổi, nhiều yêu quái tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Đối với sinh mệnh dài đằng đẵng của yêu tộc, mười mấy năm chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, cho nên có kẻ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra là bình thường.

“Chắc là đến trung tâm quảng trường đó.”
“Đến đó làm gì?” Xử tử trước công chúng sao? Hai mắt Bạch Ngôn Lê tối sầm.

“Các ngươi cứ đi xem rồi biết.” Đám yêu quái kia cười cười rồi bỏ đi.

Bạch Ngôn Lê cúi đầu dò hỏi, “Phu quân?
“Ngươi muốn đi xem không?” Tộc Huyền Xà rất ít khi hiện chân thân, yêu quái bên ngoài có trông thấy cũng không nhận ra.

Ban nãy Thương Phạt không lên tiếng, chờ Bạch Ngôn Lê chủ động mở miệng.

“Vâng.”
“Thế thì đi thôi.” Bản thân Thương Phạt cũng tò mò.

Bạch Ngôn Lê thấy hắn đã tỉnh, bèn bỏ vò rượu lại.

Thương Phạt chờ đến khi vắng vẻ thì biến lại hình người.

Do những người kia được áp giải tới, thành thị náo nhiệt hẳn lên.

Chen chúc trong đám yêu quái, hắn kéo cổ tay Bạch Ngôn đến quảng trường trung tâm.

Đám người nam nữ được kéo đi lúc trước đã bị tách ra, giam ở từng lồng riêng biệt.

Quanh quảng trường nhốn nháo, yêu quái đứng vây xem.

Thương Phạt híp mắt nhìn, chỉ mới một lúc, hai nam một nữ đã bi rao bán đi.

“Mua bọn họ về làm gì?” Giọng điệu hắn không được tử tế gì cho cam, quay sang hỏi yêu quái đang hò hét bên cạnh.

Yêu quái kia quay đầu, định trợn mắt xửng cồ với Thương Phạt, “Ngươi quát ai? Ngươi…”
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen của Thương Phạt, gã ngẩn người ra, thấy ánh vàng chợt lóe rồi tắt.

Yêu quái nọ sửng sốt, choáng váng, rồi ngây người đáp, “Mua về chơi.”
“Bọn họ là người tu chân mà.” Thương Phạt nhíu mày.

Yêu quái kia cười nói, “Thú cưng nguy hiểm một chút mới hay chứ.”
Thương Phạt phất tay, yêu quái kia trả lời hắn xong thì cứ như người mất hồn mà rời đi.

Bạch Ngôn Lê vẫn nhìn lên đài.

Thương Phạt thở dài một tiếng.

“Yêu tộc vẫn như vậy.” Y chợt quay đầu, cười lạnh nói, “Ưa kích thích.”
Không như con người bình thường, người tu chân có thể lấy mạng yêu tộc bất cứ lúc nào, nhưng không ngờ thứ “sinh vật” nguy hiểm đó giờ lại được tranh giành.

“Có ra tay không?” Thương Phạt hỏi.

Bạch Ngôn Lê lắc đầu, duỗi tay nắm lấy cổ tay Thương Phạt.

Thương Phạt để mặc cho y dẫn mình ra khỏi đám đông, tới khi vắng vẻ rồi mới chăm chú nhìn đối phương.

Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, “Chuyện đã thế rồi, không thể cứu được tất cả mọi người.”
“Bọn họ không phải người của Hạo Nguyệt sao?”
“Không, chỉ là người có khả năng tu chân bình thường thôi.”
Cũng không lạ, sau khi Hồng Nguyệt biến mất, loài người không cần dùng đan dược trong mộ để có sức mạnh nữa.

Những tổ chức tu chân đơn lẻ khác dần dần xuất hiện.

“Ngươi nhận ra được à?” Thương Phạt hỏi lại.

Bạch Ngôn Lê gật đầu, Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi.”
Ban nãy, thực ra quanh quảnh trường có rất nhiều yêu quái ẩn nấp.

Rõ ràng việc rao bán công khai người tu chân có thể thu hút những người tu chân khác đến để một lưới bắt gọn.

Từ Điện Phục đến Hầu Phục, hoạt động săn bắt truy tìm người Tu Chân càng lúc càng nhiều.

Không như Đế Kỳ và Điện Phục, số người sống ở Hầu Phục đông hơn hẳn.

Thương Phạt chẳng hứng thú với mấy phục trung tâm, Bạch Ngôn cũng muốn ra ngoài xem tình hình, cho nên chỉ ở Hầu Phục một ngày, họ đã lên đường đi Tuy Phục.

Mới đến Tuy Phục, không tìm được thành trấn, Thương Phạt bèn che giấu yêu khí, Bạch Ngôn Lê vào làng xin một chỗ nghỉ chân.

Người trong làng rất nhiệt tình, nghe nói y một mình đi lang bạt, rất nhiều người trẻ tuổi khâm phục vô cùng.

Bạch Ngôn Lê nhìn vẻ mặt bọn họ, cuối cùng đã nhận ra con người khác mười lăm năm trước như thế nào.

Điều đó không thể hiện ở nhà cửa quần áo, mà trong ánh mắt.

Không còn vẻ u uất như trước kia, dân làng nói nói cười cười.

Buổi tối, đội thủ vệ ra ngoài tuần tra.

Bạch Ngôn Lê cầm chén trà nóng, cười đùa với đám trẻ con đang chơi trong sân.

Có đứa nghịch ngợm đến trước mặt y, hỏi y từng đi qua những nơi nào.

Thương Phạt đường hoàng cuộn tròn nằm trên đùi Bạch Ngôn Lê, thi thoảng ngóc đầu lên nhìn quanh.

Bạch Ngôn Lê nói với dân làng hắn là thú cưng y nuôi.

Thương Phạt phì phì cái lưỡi, dọa đứa bé đang định thò tay sờ đầu hắn phải rụt về.

“Cậu đi qua nhiều nơi quá nhỉ.” Ông cụ trong làng mỉm cười hiền từ.”
Bạch Ngôn Lê đặt một tay lên đầu gối, âm thầm che chở cho Thương Phạt, hỏi, “Lũ trẻ chơi bên ngoài muộn thế có sao không?”
Trước kia, trời vừa sẩm tối, người ta đã mang hết con vào nhà, không dám nói to một tiếng.

Còn bây giờ, người lớn ngồi uống trà ăn bánh, trẻ con tíu tít nô đùa, trong mắt chẳng hề có sự sợ hãi bất an.

“Không sao, có đội thủ vệ canh gác bên ngoài rồi.”
Đây chỉ là một thôn làng bình thường.

Mười lăm năm trước, nhiều người trong làng nhận ra thân thể mình có sự biến đổi.

Sau này, thông qua tổ chức Hạo Nguyệt, mấy năm gần đây, số người có thể kiểm soát năng lực dần tăng lên.

Bạch Ngôn Lê câu được câu chăng trò chuyện với ông cụ, Thương Phạt nằm bò trên lòng y, hờ hững nghe.

Ông lão cũng nói sau trận hỗn loạn mười lăm năm trước, mấy năm gần đây chiến tranh cũng không giảm đi.

Không chỉ tổ chức Hạo Nguyệt, mà con người cũng tự thành lập ra những đội săn yêu.

Nhiều thành trấn liên kết lại, mỗi năm bỏ tiền ra thuê các đội săn yêu tiến hành dọn dẹp trong khu vực.

Bùm!
Trong lúc nói chuyện, một tiếng nổ vang trên không trung kèm theo khói sáng.

Đám thanh niên trai tráng khỏe mạnh đều chạy ra ngoài.

Bạch Ngôn Lê cũng đứng dậy theo.

Ông cụ bảo bọn trẻ vào nhà trước.

“Chuyện gì thế?”
“Có yêu quái tấn công.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN