Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài


Chương 21


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

–Dịch : Autumnnolove–

🍹🍹🍹

CHƯƠNG 21

Chạng vạng, Hướng Vãn đang ăn cơm chiều thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ Tần Sâm. Buổi chiều anh có cuộc họp, đến lúc này mới nhìn thấy bài đăng cảm ơn trên wechat của cô, không nhịn được mà hỏi thăm một chút chuyện gì xảy ra.

Hướng Vãn cầm di động trong tay trò chuyện hai ba câu đơn giản với anh, bỗng nhiên ho khan lên. Chiều nay lúc chạy đi tìm mèo, cô không tránh khỏi vận động quá sức, hơn nữa trong lòng lại đang lo lắng nên cơ thể ra khá nhiều mồ hôi. Tuy rằng cô đã nhanh chóng chạy về nhà tắm rửa thay quần áo, nhưng lúc này vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, có điều so với trước kia vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của cô.

Tần Sâm vẫn còn đang bận công việc, hỏi han vài câu liền nói lần sau nếu gặp phải chuyện tương tự có thể tìm anh hỗ trợ rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Hướng Vãn buông điện thoại xuống, cũng không dám đến phòng bếp vô khuẩn bận rộn nữa, uống xong một ly nước ấm thì quay trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.

Thời điểm Hướng Vãn đang say giấc nồng, bài đăng Weibo mới nhất của cô đã nhận được lượng chia sẻ khổng lồ.

Cùng lúc đó, sau khi Tần Sâm nói chuyện với cô xong liền xoay người đi vào một bữa tiệc.

Sảnh ngoài đã có không ít khách mời đến, nhóm nam nữ ăn mặc lễ phục vốn đang tụm năm tụm ba vừa nâng ly vừa trò chuyện, nhìn thấy Tần Sâm bước vào đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát.

So với lúc ở trước mặt Hướng Vãn thì Tần Sâm vẫn mang theo vẻ ưu nhã kiêu ngạo như cũ, nhưng trên mặt anh lại xuất hiện thêm một tầng lạnh lùng xa cách khiến cho người ta khó có thể tiếp cận.

“Anh Tần, cuối cùng anh cũng đến rồi!”. Sở Thiên nhìn thấy Tần Sâm đến, bày ra vẻ mặt tươi cười chạy lên đón tiếp.

Tần Sâm khẽ gật đầu, đi theo sau anh ta đến gặp vai chính của buổi tiệc ngày hôm nay, cũng chính là ông lão nhà họ Sở.

Chờ sau khi hai người cùng rời đi, sảnh ngoài mới lần nữa vang lên những tiếng nói khe khẽ.

“Đây là vị kia của Tần gia sao? Dáng dấp nhìn cũng tuấn tú lịch sự đó.”

“Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được, không nghĩ tới người như vậy lại ra tay hết sức tàn nhẫn, ngay cả ba ruột của mình mà cũng xuống tay được, còn trực tiếp ném người ta ra nước ngoài, chà chà!”

“Chuyện này ai mà không biết đâu!”

“Nói gì vậy, mình nghe nói lúc anh ta mới vừa về nước cũng gặp tai nạn xe cộ, chẳng lẽ còn không cho anh ta được quyền đáp trả sao? Huống chi ai mà không biết ba của anh ta chính là một tên chẳng ra gì còn nɠɵạı ŧìиɦ, trước kia còn dám dẫn theo vợ bé về nhà nữa…”

“Thôi đi, người ở tầng lớp này như chúng ta, cậu có thể tìm ra được mấy người đàn ông không lén ăn vụng ở bên ngoài? Bất bình thay anh ta như vậy, mình thấy…chắc không phải là Từ đại tiểu thư xem trọng anh ta rồi chứ?”

“Cậu…cậu nói hươu nói vượn cái gì đâu không!”

“Thật ra nếu không đề cập đến một số chuyện thì anh ta cũng là lựa chọn không tệ đó. Dù sao ở tuổi này trong cùng thế hệ chúng ta mà có thể chấp chưởng cả gia nghiệp cũng không được mấy người, hơn nữa mình còn nghe nói ở nước ngoài anh ta cũng có sản nghiệp.”

“Ông cụ Tần thật sự thẳng tay loại bỏ con trai mà đem tập đoàn Tần thị giao cho cháu trai luôn sao?”

“Chứ sao nữa? Không nhìn thấy…”

Ở sảnh sảnh ngoài các khách mời đang nhỏ giọng nghị luận, nhân vật chính của đề tài đã đi theo Sở Thiên vào trung tâm của bữa tiệc.

Ông cụ Sở vốn đang trò chuyện cùng một tiểu bối nào đó trong nhà, vừa nhìn thấy cháu trai dẫn theo Tần Sâm đến, lập tức tươi cười: “Tiểu Tần đến rồi sao, ông nội của cháu vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, cảm ơn ông nội Sở quan tâm”. Tần Sâm nói xong liên đưa lễ vật qua.

Hộp hình trụ dài cột lại, vừa nhìn liền biết đó là tranh chữ, cũng xem như là chọn một món quà theo sở thích. Nhưng ông cụ Sở trước giờ vẫn thích sưu tập tranh chữ lại nói: “Tặng tranh chữ làm gì, trà lá sen lần trước cháu đưa cho Tiểu Thiên mang về tốt hơn.”

“Ông nội!”. Sở Thiên bất đắc dĩ than lên một tiếng, cảm thấy ông nội càng lớn tuổi thì tính tình càng không khách khí. Cũng may ở đây không có người ngoài, nếu không còn tưởng rằng Sở gia và Tần gia có mâu thuẫn gì nữa.

Nghe thấy ông cụ nhắc đến trà lá sen, đa số người ở đây đều có chút khó hiểu, chỉ có mẹ và em gái của Sở Thiên lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Trà lá sen kia rõ ràng là bọn họ nhờ Sở Thiên mua về, nhưng mà vừa mới nhận tới tay pha lần đầu tiên thì ông cụ đã bị mùi hương hấp dẫn tới. Còn chưa nói xong, sau khi ông cụ nếm thử một ngụm liền hết sức kinh ngạc. Lấy lý do các cô không biết thưởng thức trà, trà này cho các cô uống không khác gì hoa lài cắm bãi phân trâu, trực tiếp tịch thu toàn bộ phần trà còn lại. Cho dù các cô có giải thích đây là trà giảm cân ông cụ cũng không nghe, bị nói tới mức nóng nảy quăng lại một câu ông cụ cũng muốn giảm cân.

“Ông nội Sở thích thì để hôm nào con lại bảo Sở Thiên mang một hộp về”. Tần Sâm nói.

Năm đó vụ ly hôn của ba mẹ anh huyên náo thật lớn, trong nhà thậm chí không có ai lo lắng cho anh. Cuối cùng Sở Thiên nói với ông cụ Sở, ông cụ Sở tự mình tới cửa mang anh về nhà chăm sóc một khoảng thời gian. Tần Sâm không giỏi nói chuyện, nhưng trong lòng anh vẫn luôn khắc ghi phần tình nghĩa này.

Ông cụ Sở cao hứng nói: “Được được được, vẫn là Tiểu Tần hiếu thuận. Mấy đứa quỷ trong nhà này, tới một hộp trà cũng tiếc không cho ông già này uống, hừ!”

Trời đất bao la, sinh nhật ai thì người đó lớn nhất. Mẹ Sở và em gái cũng chỉ có thể cười khổ chứ không thể làm gì hơn.

Nhưng những người khác thấy ông cụ xem trọng một hộp trà như vậy thì không nén được tò mò. Ông cụ nghe thấy có người hỏi, lập tức khoe khoang, từ hương trà, màu trà cho đến vị trà,…có thể nói loại trà mới này uống ngon đến nhường nào.

Ở đây cũng có những người thích trà đạo, vừa nghe liền có chút động tâm. Có điều cũng không tiện mở miệng hỏi ông cụ Sở, Tần Sâm thì không dễ tiếp cận, vì thế quyết định chờ sau khi buổi tiệc kết thúc sẽ tìm Sở Thiên hỏi thăm một chút.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tần Sâm đi thẳng về nhà. Sở Thiên bị những bạn bè thân thích cùng tuổi kéo đến nơi khác tiếp tục chơi.

“Đúng rồi anh họ, ông ngoại nói trà lá sen gì đó có thực sự ngon như vậy sao?”

“Trà kia anh uống thử rồi, hương vị xác thật không thể chê chỗ nào được, hơn nữa nghe nói còn có thể giảm cân.”

“Trà lá sen đúng thật là có hiệu quả giảm béo, nhưng mà thứ đó có tính hàn, không thể uống lâu dài được, nói không chừng là giảm không được mấy cân đâu.”

Sở Thiên lắc đầu nói: “Trà lá sen này không giống trà lá sen bình thường đâu, mấy đứa tra trên mạng một chút sẽ biết, hình như hiệu quả rất nhanh. Vốn là em gái của anh náo loạn ầm ĩ đòi anh kiếm về cho nó, không nghĩ tới bị ông cụ xem trọng rồi trực tiếp tịch thu.”

Các cô gái ở đây vừa nghe được lời này, lập tức cảm thấy hứng thú, nhao nhao cầm di động lên mạng tra cứu. Không tìm hiểu thì thôi, đọc một hồi đôi mắt của các cô ấy đều sáng rực như đèn pha ô tô, lập tức sôi nổi ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Thiên.

Sở Thiên nhận thấy ánh mắt của các cô ấy, còn chỗ nào không rõ, lập tức xua tay nói: “Đừng nhìn anh, bà chủ bán trà lá sen này là người quen của anh Tần, lần trước anh đã làm phiền anh Tần rồi, không thể đi làm phiền anh ấy mãi được.”

Gần đây chuyện của Tần gia ồn ào người trong vòng đều biết, người cùng thế hệ nghe thấy tên Tần Sâm đều có chút hoảng sợ chứ đừng nói đến chuyện nhờ vả anh ta.

Nghe Sở Thiên nói như vậy, các cô ấy chỉ có thể thất vọng mà rũ đầu xuống, quyết định thử ra giá cao ở trên mạng để mua.

Một vị em họ nào đó của Sở Thiên, bởi vì theo đuổi ngôi sao mà còn tiêu rất nhiều tiền, hơn nữa thường xuyên khoe khoang cuộc sống cao cấp hằng ngày của cô ấy trên mạng, được mọi người công nhận là một bạch phú mỹ*, cho nên lượng người theo dõi tài khoản của cô ấy không ít.

(*) – 白富美 : trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp. (Wattpad: Autumnnolove)

Nhìn thấy cô ấy đột nhiên đăng Weibo, thông báo sẽ ra giá gấp ba để mua trà lá sen của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, đa số fan đều rất kinh ngạc. Chỉ có một nhóm nhỏ fan vừa vặn cũng biết trà lá sen xuất hiện bình luận đầu tiên.

[ Vl! Ngay cả đại tiểu thư cũng không mua được trà lá sen sao? ]

[ Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một điểm giống nhau giữa tôi và đại tiểu thư rồi, đó chính là chúng tôi đều không mua được trà lá sen _(:з” ∠)_ ]

[ Không, lầu trên ới, bạn sai rồi. Đại tiểu thư và chúng ta không giống nhau, cô ấy ra giá như vậy vẫn có thể mua được trà lá sen, chỉ có chúng ta là mua không được thôi ]

[ Đau lòng quá đi! ]

[ Đại tiểu thư, chúng tôi tranh nhau mua trà lá sen đã đủ khó khăn rồi, cô còn tới đây ép giá trà nữa sao! ]

[ Tôi mới đi tìm hiểu một chút thương hiệu trà lá sen này, động tâm! ]

[ A a a! Thế gian này lại có loại trà lá sen thần kỳ như vậy sao, bực bội quá, vì sao lại khó mua như vậy? ]

Ra giá gấp ba thực sự không phải là một con số nhỏ, tương đương với việc sau khi bán trao tay có thể kiếm lời một cách dễ dàng tận 3000 tệ. Một số ít người mua được trà lá sen nhưng không tính là quá béo đều động tâm.

Dưới sức mạnh của đồng tiền, ngày kế tiếp em họ của Sở Thiên đã mua được trà lá sen như ý nguyện. Sau khi cô ấy nhấm nháp một ly trà lập tức bị hương vị của trà lá sen này chinh phục, trực tiếp đổi thành dùng giá gấp ba mua lại trà lá sen dài hạn.

–Dịch: Autumnnolove–

Nhóm chat “Lớp hai là một”.

[ Tiểu bảo bối: Các cậu có nhìn thấy tin tức trên mạng không? Có rất nhiều người giàu sẵn sàng ra giá cao gấp mấy lần để mua lại trà lá sen nhà Hướng Vãn đó! ]

[ Dọn gạch chuyên nghiệp: Thấy rồi! Ba má ơi, sớm biết như vậy lúc trước tôi đã mua trà lá sen của Hướng vãn rồi, bây giờ bán ra ngoài một hộp là có thể kiếm được vài ngàn, nghĩ thôi đã thấy sướng! ]

[ Là dương không phải dương: Có ai không nghĩ như cậu đâu! Các người nói xem sao Hướng Vãn có thể lợi hại như vậy, thành tích học tập thì tốt, tùy tiện khởi nghiệp cũng có thể nổi tiếng như vậy! ]

[ Wuwuwuwu: Đồng nghiệp ở công ty tôi nhìn thấy bánh a giao và trà lá sen bây giờ đắt hàng như vậy, rất nhiều người đang hối hận vì lúc trước không mua. Thật ra trước đó tôi cũng muốn mua, đáng tiếc… ]

Dù Sử Lị Lệ đã nhủ lòng là không xem, nhưng khi nhìn thấy thông báo có tin nhắn mới trong nhóm chat, cô vẫn nhịn không được mà click mở.

Sau khi xem xong, trên mặt cô không khỏi lộ ra biểu tình xem thường. Cô cảm thấy rằng Hướng Vãn đang chơi trò marketing đói khát, muốn kiếm nhiều tiền hơn. Cô đang định đem những lời này trực tiếp nói ra trong nhóm chat, để các bạn học đều biết Hướng Vãn là loại người lòng tham không đáy, đã bán hàng đắt như vậy còn không biết thỏa mãn. Nhưng mà nghĩ đến sự tình phát sinh lần trước, cô lại oán hận mà xóa bỏ dòng tin nhắn đã gõ được một nửa.

Người trong group không ai biết ý tưởng của cô ta, còn đang tiếp tục trò chuyện với nhau.

[ Huyên Huyên: Cũng may là trước khi trà lá sen nổi tiếng mình đã mua rồi, còn mua tận hai hộp, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật sảng khoái! ]

[ Tiểu bảo bối: Không phải nói là một người chỉ có thể mua một hộp sao? Sao cậu có thể mua hai hộp? ]

[ Huyên Huyên: Hình như lúc đó chưa có ai mua, cậu ấy còn nể tình chúng ta là bạn học chăng? Thật ra mình cũng thấy may mắn vì có mẹ mình hậu thuẫn, bằng không mình làm gì có nhiều tiền như vậy mà mua chứ ]

[ Wuwuwuwu: Hâm mộ cậu… ]

[ Dọn gạch chuyên nghiệp: @Huyên Huyên vậy cậu bán lại một hộp ra ngoài đi, như vậy chẳng phải là ngồi không cũng kiếm được 1000 tệ sao! ]

[ Huyên Huyên: Còn lâu mình mới bán, trà lá sen không giống bánh a giao không thể bảo quản lâu dài, thứ tốt như vậy, mình phải để dành từ từ uống ]

Thấy cô ấy có tiền cũng không muốn kiếm, trong lúc nhất thời, trong lòng những bạn học không mua hàng của Hướng Vãn đều hâm mộ đến đỏ mắt, bọn họ chỉ hận không thể quay ngược trở lại lúc đó, cho dù vay tiền cũng phải chạy đi mua mấy hộp trà lá sen. Mà những người nhìn thấy Hướng Vãn bán hàng trên wechat liền xóa bạn bè với cô, bây giờ đang hối hận biết vậy đã chẳng làm.

–Wattpad: Autumnnolove–

Buổi tối ngủ sớm nên hôm sau Hướng Vãn cũng dậy sớm. Sau khi phát hiện đã ngừng ho khan, thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái cô mới yên lòng.

Sáng nay cô tiếp tục làm bánh a giao và sao trà lá sen ở phòng bếp vô khuẩn, vẫn luôn bận rộn cho đến bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Nhìn qua mắt mèo thấy khuôn mặt của bà chủ văn phòng chuyển phát nhanh Hướng Vãn mới mở cửa: “Có chuyện gì sao chị?”

“Dưới lầu có một ông lão bán gà thả vườn, món canh gà hầm là món siêu bổ đó, chị tới hỏi xem em có muốn mua một con không?”. Bà chủ nói thẳng ý đồ đến cửa của mình.

Hướng Vãn còn chưa nghĩ ra trưa nay muốn ăn gì, nghe được bà chủ nói thì cảm thấy mua một con gà về hầm canh cũng không tệ. Cô ăn ít uống ít, một con gà hầm chắc chắn không thể ăn hết trong ngày, phần còn lại thì sáng mai thêm vào một chút rau xanh nấu phở gà.

“Nhưng mà em không biết gϊếŧ gà”. Hướng Vãn nói.

Bà chủ xua tay: “Không có việc gì, gϊếŧ một con cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai con cũng là gϊếŧ, để chị và chồng chị xử lý là được rồi.”

“Vậy được!”. Hướng Vãn gật đầu, nói chị ta chờ một lát, sau đó nhanh chóng lấy ví tiền theo chị ta xuống lầu.

Ông lão bán gà đang đứng ở cửa văn phòng chuyển phát nhanh. Ông lão có mái tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua đoán chừng bảy tám chục tuổi. Lớn tuổi như vậy mà còn bôn ba kiếm sống, không khỏi khiến cho người ta động lòng trắc ẩn.

Bà chủ vốn chỉ định tự mình mua một con, nhưng nhìn thấy mấy con gà này được nuôi rất tốt, dứt khoát làm người tốt đèn cùng, hai vợ chồng cùng nhau rao to mấy tiếng thu hút người qua đường mua gà. Còn việc chạy lên tìm Hướng Vãn là vì cảm thấy thân thể của cô không được tốt, mua gà về hầm canh có thể bồi bổ ít nhiều.

Lúc Hướng Vãn và bà chủ cùng đến nơi thì đã có mấy người đang xúm lại quanh cái sọt của ông lão để chọn gà. Hẳn là có thể bán được gà khiến trong lòng ông lão cao hứng, cười đến mức các nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng.

Hướng Vãn không biết chọn gà, chỉ có thể nhờ bà chủ giúp đỡ.

“Gà nhà này chị thấy rất được, em ăn một mình thì không cần mua con quá lớn, chọn con nhỏ nhất là được rồi”. Bà chủ nói.

Ông lão nghe được lời bà chủ cũng gật đầu: “Đây đều là gà nhà tôi tự mình nuôi dưỡng, đảm bảo thịt ăn rất ngon….”

Sọt gà cũng không quá nhiều con gà, đám người anh mua một con tôi mua một con, chẳng mấy chốc chỉ còn dư lại một con cuối cùng và vài quả trứng gà ta.

“Con này tôi cũng mua luôn”. Bà chủ thấy còn thừa lại một con gà, dứt khoát nói.

“Ai ui, thật sự cảm ơn cô!”. Ông lão thấy không cần phải lang thang đến nơi khác buôn bán nữa, vui vẻ lấy mấy quả trứng gà ta tặng cho bà chủ.

Hướng Vãn nhớ ra trứng gà trong nhà vừa hết, liền mua hết mấy quả trứng gà còn dư lại trong sọt.

Ông lão bán hết mọi thứ, xách hai cái sọt không rồi đi, dáng vẻ không còn gù lưng giống như lúc mới tới. Nhìn theo bóng lưng của ông lão một hồi, bà chủ trực tiếp chỉ huy chồng mình gϊếŧ gà.

Một lúc sau, Hướng Vãn xách theo con gà đã được xử lý sạch sẽ và cắt thành từng khúc về nhà, trước khi đi còn không quên nói lời cảm ơn với hai vợ chồng bà chủ.

Canh gà hầm với nhân sâm, đông trùng hạ thảo sẽ càng thêm bổ. Nhưng Hướng Vãn cũng không dám ăn bổ như vậy, chỉ cầm ít táo tàu và cẩu kỷ từ phòng bếp vô khuẩn ra, cắt đôi rồi bỏ vào hầm chung với gà.

Trong thời gian chờ canh, cô lại tranh thủ bắc một nồi chè lá sen lên sao.

Chờ sau khi cô sao trà xong, toàn bộ căn phòng đã ngập tràn mùi thơm của canh gà và táo tàu. Hướng Vãn khẽ hít một hơi, cảm thấy có chút đói bụng. Cô đi đến phòng bếp hớt bọt trên mặt canh, lại hầm thêm một lúc là có thể ăn.

Nước súp gà hầm có màu vàng nhạt mang theo vị béo ngậy được đựng trong bát sứ trắng trông rất hấp dẫn, cộng với một ít thịt gà, vài mẩu táo tàu và cẩu kỷ càng khiến cho mấy đầu ngón tay của người ta muốn động đậy. TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 21

Sau khi ngồi xuống bàn ăn, cô gấp chờ không nổi mà cúi đầu xuống nhập một ngụm canh gà dọc theo mép bát. Canh gà vẫn còn hơi nóng, nước súp vừa vào miệng lập tức cảm nhận được tư vị mặn ngọt vừa phải, chờ đến khi nuốt xuống lại còn đọng lại dư vị ngọt thanh của táo tàu.

“Thật ngon…”

Húp hai ngụm canh gà xuống bụng, cả người Hướng Vãn toát ra vẻ thỏa mãn suиɠ sướиɠ. Lại húp thêm mấy muỗng canh nữa cô mới cầm đũa lên kẹp lấy một miếng táo tàu. Nước súp gà thấm vào vỏ táo tàu khiến cho nó vừa mặn vừa ngon, bên trong thập phần thơm ngọt, Hướng Vãn ăn xong một miếng lại gắp thêm một miếng khác. Hương vị của cẩu kỹ cũng không tệ, sau khi nếm thử vài miếng cô mới bắt đầu ăn thịt gà.

Thịt gà hầm thật lâu mềm đến nỗi vừa chạm đũa vào phần thịt như muốn rời khỏi xương cốt, ăn vào miệng cũng không hề kém cạnh, thịt gà thập phần tươi mềm, ngay cả da gà cũng mềm ngon đến lạ thường.

Hướng Vãn vừa ăn vừa gật gù, cảm thấy đúng là gà nuôi thả vườn ăn ngon hơn bình thường.

Sau khi ăn xong một chén canh thịt đầy đủ, Hướng Vãn đã có chút no, nhưng vẫn múc thêm nửa chén súp húp cạn rồi mới đặt chèn xuống.

Uống canh gà nóng hầm hập trong thời tiết này khiến cho từ đầu đến chân Hướng Vãn đều cảm thấy ấm áp, cô lười nhác tựa vào sô pha một lúc. Sau đó dùng nước ấm rửa sạch chén đũa rồi trở về phòng ngủ trưa.

Nằm trong ổ chăn ấm áp một lúc Hướng Vãn liền ngủ say.

Thời gian ngủ trưa của Hướng Vãn nhìn chung không quá dài, nhiều nhất cũng không quá một giờ. Nhưng hôm nay mới ngủ được nửa giờ cô đã bị tiếng di động làm cho thức giấc.

Cô cau mày mở mắt ra, sau khi cầm lấy di động lên thì nhận ra là một bạn học nữ nào đó trong lớp gọi đến. Ngoài bọn Dương Điềm, bình thường cũng không có bạn học nào sẽ gọi điện cho Hướng Vãn. Cô sợ cô ấy có chuyện quan trọng nên nhanh chóng ngồi dậy bấm nhận cuộc gọi.

“Alo, là Hướng Vãn đúng không?”

“Là mình, có chuyện gì sao?”

“À thì…cậu có thể bán cho mình mấy hộp trà lá sen không?”

Trong ấn tượng của Hướng Vãn, người bạn học nữ này cũng không béo, thậm chí còn có chút gầy, cô không khỏi lấy làm lạ: “Cậu mua nhiều trà lá sen như vậy làm gì?”

“Ôi trời, cậu chỉ cần nói được hay không là được rồi! Tốt xấu gì cũng là bạn học với nhau, chút mặt mũi này cậu cũng không cho được sao?”

Hướng Vãn cảm thấy cô và cô ấy không thân thiết lắm, nhưng nếu cô ấy yêu cầu cô vẫn sẽ nể mặt bạn học mà bán cho cô ấy một hộp. Có điều cô ấy vừa mở miệng là đòi mấy hộp, ngữ khí còn giống như ai thiếu nợ cô ấy, thật sự khiến người khác khó chịu.

“Thật xin lỗi, hàng trong tay mình không còn nhiều, trà lá sen đều đã có khách đặt hàng trước rồi.”

“Cậu là chủ mà, giao hàng hay không giao hàng chẳng phải cậu quyết định là được rồi sao. Cậu nói khách hàng khác chờ một chút đi, dù sao cậu không nói cũng đâu ai biết…”

Bạn học nữ nói nửa ngày, cảm thấy Hướng Vãn mãi vẫn không chịu nhường nhịn, chỉ có thể nói: “Trà lá sen cậu bán không phải chỉ 1600 tệ một hộp thôi sao? Mình ra giá 2000 là được rồi đúng không?”

“Đây không phải là vấn đề về tiền bạc!”

Trên thực tế cũng có không ít khách hàng muốn thêm tiền để chen ngang, nhưng Hướng Vãn cũng không đến mức thiếu chút tiền ấy.

Bạn học nữ lại khuyên thêm vài câu, thấy nói mãi mà cô cũng không thông, dường như thẹn quá hóa giận mà ngữ khí mang theo vài phần suy đoán: “Không lẽ cậu cũng chuẩn bị đầu cơ tích trữ sau đó bán ra một mớ trà lá sen với giá cao?”

Những lời này đã khiến cho ý đồ chân thật của cô ta lộ ra, biểu tình của Hướng Vãn cũng lạnh đi vài phần: “Cho nên đây mới là nguyên nhân mà cậu muốn mua mấy hộp trà lá sen?”

Nghe được cô hỏi lại như vậy, bạn học nữ mới bình tĩnh đôi chút. Đang muốn giải thích vài câu, nhưng Hướng Vãn lại không muốn lãng phí thời gian với cô ấy nữa nên trực tiếp cúp ngang.

Bạn học nữ vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục gọi tới mấy lần nữa. Sau khi Hướng Vãn đáp lại cô ấy vài lần thì dứt khoát xóa cô ấy khỏi danh sách bạn bè.

Làm xong hết thảy cô mới lên mạng tìm hiểu một chút, phát hiện thì ra có vài người ra giá cao để mua trà lá sen ở trên mạng.

Bị đánh thức cũng không ngủ lại được, cô quyết định tiếp tục đến phòng bếp vô khuẩn bận rộn. Nhiệm vụ hai chính là bán ra một ngàn hộp trà lá sen, chỉ còn kém tầm một trăm phần nữa cho nên cả buổi chiều Hướng Vãn chỉ chuyên tâm sao trà.

Khách hàng càng ngày càng nhiều, cơ bản đều yêu cầu chuyển phát nhanh cũng khiến khách hàng có chút không yên tâm. Vì vậy mỗi lần cô chuẩn bị giao hàng mới nói khách hàng chuyển khoản đến, sau đó gửi tiến độ đơn hàng qua cho khách hàng theo dõi.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Trời tối, Hướng Vãn đóng gói xong hộp trà lá sen cuối cùng liền nằm duỗi người ra. Chờ ngày mai gửi lô trà này đi, sau khi thu được tiền thì nhiệm vụ hai cũng hoàn thành trước thời hạn, nghĩ đến đây tâm tình của cô liền trở nên vui vẻ.

Bận rộn suốt một buổi trưa cũng đói bụng, cô đun nóng canh gà vẫn còn dư lại, ngồi trên bàn bắt đầu ăn cơm một cách ngon lành.

Ăn xong bữa tối mặc dù vẫn còn sớm, nhưng Hướng Vãn không có ý định trở lại phòng bếp vô khuẩn làm việc nữa. Cô vào nhóm chat trò chuyện cùng Dương Điềm, Hạ Thanh và Lý Mộc Di một lúc, hỏi thăm tình hình của Bánh Trôi, sau đó lại yêu cầu cô ấy gửi mấy hình ảnh và video ngắn của Bánh Trôi sang mới cảm thấy mỹ mãn mà buông điện thoại xuống.

Lúc Hướng Vãn chuẩn bị đi đọc sách, tìm một ít tài liệu cho luận văn thì di động bỗng nhiên vang lên. Bởi vì bị ảnh hưởng từ vị bạn học nữ trước đó cho nên cô cảm thấy không thoải máy lắm, đặc biệt là khi nhìn thấy người gọi đến là một người bạn xa lạ trên wechat.

Cô không nhận cuộc gọi ngay mà gửi tin nhắn qua hỏi đối phương có chuyện gì. Bên kia đáp lại rằng nhắn tin rất bất tiện, lại lần nữa bấm cuộc gọi thông qua wechat.

Hướng Vãn suy nghĩ một lúc vẫn bấm chấp nhận: “Xin chào!”

“Xin chào, xin chào! Cô là bà chủ của cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh đúng không?”

“Là tôi!”

“Ồ, không nghĩ tới bà chủ lại còn trẻ như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao! Lúc tôi bằng tuổi cô…”

Giọng đàn ông trung niên luyên thuyên không dứt, Hướng Vãn chỉ có thể cắt ngang lời ông ta: “Xin hỏi gọi đến có chuyện gì sao?”

“À là chuyện này, trước tiên tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là ông chủ của cửa hàng bánh a giao Vạn Niên. Tôi nhìn thấy người trên mạng đánh giá bánh a giao nhà cô không tệ, đáng tiếc quy mô sản xuất nhà cô quá nhỏ, không thể thỏa mãn được nhu cầu của thị trường, cho nên tôi cố ý gọi đến đây bàn chuyện hợp tác…”

Vị này chính là người thương gia bỏ tiền mua hot-search cho bánh giao lúc trước, thuê người đăng bài chửi bới cửa hàng mỹ thực dưỡng sinh cũng là ông ta. Không nghĩ tới không dẫm nát được cửa hàng mỹ thực dưỡng sinh nhỏ này mà còn khiến cho nó càng ngày càng nổi tiếng.

Ông chủ này ban đầu rất tức giận, nhưng đến khi nhìn thấy bánh a giao và trà lá sen càng ngày càng nổi tiếng trên mạng mà nhiều khách hàng muốn mua cũng mua không được, thậm chí còn có người giàu có ra giá cao mua lại trà lá sen, ông ta lập tức nhìn thấy được cơ hội kiếm tiền ở ngay trước mắt.

Vì thế ông ta bỏ tiền ra mua lại một tài khoản đã được thêm bạn với bà chủ, chuẩn bị tới bàn chuyện hợp tác với đối phương.

Trong mắt ông, một cửa hàng nhỏ bán hàng trên wechat thì có tiền đồ gì, chỉ cần cô ta không ngu ngốc, khẳng định sẽ đáp ứng chuyện hợp tác này. Đến lúc đó muốn chia chác lợi nhuận thế nào còn phải phụ thuộc vào tâm tình của ông.

Nhưng mà chuyện khiến ông không ngờ tới chính là vừa nói được mấy câu đối phương đã thẳng thừng từ chối.

“Có phải là cô lo lắng tôi là kẻ lừa đảo không? Như vậy đi, ngày mai tôi đưa cô đến xưởng sản xuất của chúng tôi khảo sát thực địa một chút…”

‘Không cần đâu, tôi đã có cộng sự rồi!”. Cộng sự trong miệng Hướng Vãn chính là hệ thống, nói xong cô trực tiếp cúp máy.

Đối phương cũng không hết hi vọng, lại gửi đến một đống hình ảnh và tư liệu liên quan đến công ty của ông ta, còn muốn cuộc gọi thoại để khuyên nhủ cô.

Hướng Vãn nhắn lại một tin: “Thật sự là không muốn suy xét!”, sau đó vì để thanh tịnh mà thẳng tay xóa bỏ bạn bè với tài khoản này.

Người bên kia vẫn còn đang muốn thuyết phục cô, lại phát hiện đã bị cô xóa, tức giận đến mức thiếu chút nữa ném di động lên tường: “Mẹ nó, cho mặt mũi còn không biết điều! Đám đàn bà quả nhiên là thứ không có đầu óc, có tiền mà ngay trước mắt mà không biết kiếm…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN