Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) - Chương 126: Đại Bảo Tiểu Bối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)


Chương 126: Đại Bảo Tiểu Bối


Nói đến hai tiểu bảo bối nhà mình, Diệp Tuệ dù có ba ngày ba đêm cũng nói không hết, lúc nàng nói, khóe miệng sẽ không tự chủ được mà giương lên, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, tản mát ra ánh sáng mẫu tính, làm cho người ta vừa thấy liền nhịn không được mà nghĩ tới cái từ “cuồng khoe khoang con trai (con gái)” này.

Có điều hai bảo bối nhà bọn họ cũng đúng thật là đáng để khoe, ai không hâm mộ hai tiểu bảo bối xinh đẹp đáng yêu, băng tuyết thông minh nhà bọn họ chứ.

Long phượng thai nhà Diệp Tuệ năm nay đã tròn 3 tuổi, vẻ ngoài kia cũng thật không thể chê, cặp song sinh tuy giới tính bất đồng, nhưng diện mạo lại phi thường tương tự, cái tương tự này phải tới sau 6-7 tuổi mới chậm rãi phân chia ra.

Diện mạo bọn nhỏ kế thừa đại bộ phận ưu điểm của cha mẹ, đôi mắt to sáng ngời, cái mũi cao cao thẳng tắp, đôi môi đỏ lớn nhỏ dày mỏng vừa phải, da thịt trắng như tuyết, y như búp bê tây vậy đó, đi ra cửa tỉ lệ quay đầu cơ hồ là trăm phần trăm, mặc cho là ai cũng muốn dừng lại ôm ôm xoa xoa nhiều một cái.

Tục ngữ nói 3 tuổi thấy già, Đại Bảo, đại danh Ngụy Dục Mẫn, còn nhỏ tuổi đã hiện ra đặc điểm tính cách bình tĩnh cao lãnh rồi, điểm này làm Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn.

Cô và Ngụy Nam phí rất nhiều tâm huyết đối với việc nuôi nấng con cái, trước lúc bọn nhỏ 2 tuổi, Diệp Tuệ đều chưa thế nào phát triển sự nghiệp, chủ yếu vẫn là ở nhà bồi con, công việc của Ngụy Nam tuy bận rộn, nhưng vừa có rảnh sẽ liền về nhà bồi con, cũng cố hết sức tròn trách nhiệm của một người cha, ngoài ra còn có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại với dì nhỏ Tiểu Thất quan ái và làm bạn nữa, bọn nhỏ là đứa trẻ lớn lên trong yêu thương, cho nên không tồn tại cái gì mà tình huống thiếu yêu, nhưng Đại Bảo vẫn cứ không quá yêu nói chuyện, mong muốn được biểu hiện cũng không mạnh, tuy Diệp Tuệ cũng thường cổ vũ bé, nhưng bé vẫn là cái bộ dáng lạnh lẽo kia, chỉ có thể nói tính cách trời sinh là như thế.

Tương phản với Đại Bảo trầm ổn hướng nội, Tiểu Bối Ngụy Chung Linh lại thiên tính hoạt bát hiếu động, phi thường rộng rãi yêu cười, miệng cũng ngọt, thấy ai cũng đều mở miệng chào hỏi trước, luôn là cười tủm tỉm, có thể nói là được người thích dị thường.

Thật ra thì từ lúc còn trong tã lót đã có thể nhìn ra chỗ khác nhau giữa đôi anh em này, như là cùng là đói bụng hoặc là đi tiểu, Đại Bảo sẽ chỉ vặn vẹo thân thể để tỏ vẻ, nhiều lắm là hừ hừ hai tiếng, mà Tiểu Bối thì sẽ oa oa khóc lớn để tỏ vẻ nhu cầu của mình.

Ngụy Nam vừa mới đầu còn lo lắng trí lực Đại Bảo có vấn dề, Diệp Tuệ lặng lẽ nói với anh là trước kia cũng không khác với lúc này là mấy, Đại Bảo vẫn luôn đều đặc biệt làm cô bớt lo, trí lực cũng không có vấn đề.

Sự thật chứng minh, trí lực Đại Bảo xác thật không có vấn đề, bởi vì bé dù là nói chuyện hay là xuống đất đi đường, đều luôn nhanh hơn Tiểu Bối một nhịp, học thứ gì cũng đặc biệt nhanh, để cho người ta cảm thấy ấm lòng chính là, bé từ rất nhỏ đã liền bắt đầu biết chăm nom em gái, mỗi bé làm cái gì, vào lúc em gái không theo kịp tiết tấu gấp đến độ kêu oa oa ấy, bé sẽ liền dừng lại chờ em, hoặc là nắm tay em gái cùng đi, sẽ còn nhường đồ cho em gái, từ nhỏ đã là tiểu ấm nam, làm người ta không cách nào không yêu bé, Tiểu Bối cũng đặc biệt sùng bái anh trai, cái gì cũng do anh trai như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, quả thực chính là một tiểu tùy tùng.

Lần này, Diệp Tuệ đi Bắc Kinh mở công ty, vừa đi chính là non nửa năm, ấy là đã sắp giày vò chết cô rồi, cho dù cô không tiếc tiền điện thoại đường dài để gọi điện thoại về trong nhà mỗi ngày, cũng không an ủi được nỗi đau không cách nào làm bạn với con, ngày hôm qua con gái còn khóc lóc gọi “muốn mẹ” trong điện thoại, ngay cả con trai vẫn luôn rất ít khóc nháo cũng nói trong điện thoại: “Mẹ chừng nào thì mẹ về? Em gái nhớ mẹ.” Thật ra thì nói tới đây, thanh âm của chính bé cũng mang theo nức nở, Diệp Tuệ nghe tiếng khóc của con trai con gái, đau lòng đến khó thở, nhanh chóng nói: “Mẹ rất nhanh là về rồi, còn có 2 ngày nữa là tới nhà.”
Cho nên cô một khắc cũng không dám chậm trễ, qua Nguyên Đán xong, liền nhanh chóng bước lên đoàn tàu về quê.

Ngồi máy bay đương nhiên là nhanh hơn, nhưng mà đối với cô người mang theo hành lý lớn mà nói, thì chuyển máy bay là một chuyện không thể gánh nổi, ngồi xe lửa thì chí ít có thể trực tiếp đến trạm, cho nên cô chỉ có thể đè xuống phần vội vàng trong lòng kia, ngồi trên xe lửa đi thẳng.

Vào thập niên 90, xe lửa rốt cuộc tăng tốc, nhưng mà cũng chẳng tăng bao nhiêu, nàng mua vé tàu tốc hành, cũng vẫn là tốn hơn 30 tiếng đồng hồ mới tới trạm.

Lúc đến Nam Tinh, đã là 10 giờ tối ngày hôm sau, Diệp Tuệ thật vất vả mới xuống xe dưới sự trợ giúp của nhân viên tàu, liếc mắt một cái liền thấy được Ngụy Nam bước nhanh về phía cô, cô nhịn không được mà nhào vào trong lòng anh, dùng sức ôm một chút, hít mùi hương của anh một hơi thật sâu, lập tức cảm giác kiên định nhiều: “Em về rồi.”
“Em còn biết về à?” Ngụy Nam duỗi tay sờ sờ đầu cô, ngữ khí có chút oán trách, “Anh còn tưởng rằng em không cần ba đứa nhà chúng ta.”
Diệp Tuệ đầy cõi lòng xin lỗi mà sụt sịt cái mũi: “Sao có thể chứ? Em mỗi ngày đều muốn về, nhưng cũng phải đợi chuyện bên kia có thể rời tay mới được nha, bằng không mấy trăm ngàn đã nện xuống kia không phải đều mất trắng.

Giờ em đã về rồi, về sau liền không đi nữa.”
“Thật không đi?” Ngụy Nam buông cô ra, đi xách hành lý đặt trên mặt đất, có chút không tin mà hỏi.

Diệp Tuệ cười cong mắt: “Lần sau chắc chắn sẽ không đi lâu như vậy.”
Ngụy Nam thở dài, anh cũng không muốn trói buộc Diệp Tuệ, nhưng mà công việc của anh chính là như vậy, lại không thể dời ổ, không cách nào phu xướng phụ tùy giống như hai vợ chồng Diệp Chí Phi vậy, cho nên chỉ có thể ấm ức Diệp Tuệ: “Nói rồi nha, chủ yếu là các bảo bối quá nhớ em, mỗi ngày đều đang khỏi khi nào mẹ về.”
Diệp Tuệ gật đầu: “Em biết, em sợ em đi quá lâu, các bảo bối đều không quen em nữa.”
Ngụy Nam xách theo hành lý đi ra ngoài ga tàu, nói: “Sao nặng như vậy? Đều bỏ gì trong đây vậy?”
Diệp Tuệ nhanh chóng theo kịp: “Em mua chút đặc sản phương bắc, Doãn Văn cũng mua một chút, Tiểu Tuyết cũng mang theo vài thứ từ nước ngoài về, thêm lên liền nhiều như thế.”
“Trong nhà cái gì cũng có, còn là mở công ty bách hóa nữa, còn muốn mang cái gì nha.” Ngụy Nam nói.

Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: “Đều là quà nha.” Nhìn thân ảnh vĩ ngạn đĩnh bạt của Ngụy Nam, cô lập tức cảm thấy an tâm nhiều, tuy cô có thể một mình đảm đương một phía, nhưng sau khi về nhà cũng cần phải có người có thể dựa vào một chút.

Ra khỏi ga, Ngụy Nam mang theo Diệp Tuệ đi về bãi đỗ xe, Diệp Tuệ hỏi: “Anh lái xe tới?”
“Ừ, mượn xe ba em.” Ngụy Nam nói.

Diệp Tuệ cười: “Ba em vẫn là đi mua xe à.”
“Mua rồi, mới lấy được không lâu.

Ông ấy lái xe cả đời, cứ nói không có xe lái không quen, vẫn là nhịn không được mà mua một chiếc.”
Ngụy Nam không thể không thừa nhận cha vợ có bản lĩnh có quyết đoán hơn mình, một chiếc Hạ Lợi 78.000, còn đắt hơn xe tải lớn Đông Phong, nhưng ông ấy chính là bỏ được mà mua.

Ngụy Nam mở cốp xe ra, bỏ hành lý vào, Diệp Tuệ vốn định đặt túi trong tay trên ghế sau xe, nhưng kéo cửa xe ra nhìn một cái, lập tức kinh ngạc, mẹ chồng một trái một phải ôm hai đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sau nè, hai đứa nhỏ thoạt nhìn đều ngủ rồi: “Mẹ, mẹ với bảo bối đều tới?”
Hà Ngọc Trân đè thấp giọng nói: “Ừ.

Mấy đứa nó nghe nói hôm nay con về, đều không chịu ngủ, một hai muốn theo ra tới đây đón con.”
Cái mũi Diệp Tuệ có chút lên men, cắn môi không biết nên nói gì mới tốt, Ngụy Nam cất kỹ hành lý, lại đây thấy trong tay cô còn cầm một cái túi, nói, em với mẹ đều ngồi ghế sau đi, túi thì đưa anh để đằng trước đi.” Nói rồi cầm lấy cái túi trong tay Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ khom lưng bế lên con trai ngồi ở bên này, nhỏ giọng mà gọi tên của bé: “Bảo Bảo, Bảo Bảo ngoan, mẹ ôm.” Động đậy trẻ con trong lúc ngủ mơ, đều phải gọi tên của bé để ngừa bị kinh hách.

Hà Ngọc Trân bế Tiểu Bối lên, dịch về đầu bên kia, Diệp Tuệ ôm Đại Bảo ngồi xuống, Đại Bảo giật giật trong lòng cô, sau đó mở mắt ra: “Mẹ!” Ngữ khí cũng không có kích động bao nhiêu, chỉ là giơ cánh tay lên ôm chặt cổ cô, đưa đầu dán nơi ngực cô.

Tiểu Bối thì lại thật ngủ đến thâm trầm, một chút động tĩnh cũng không có.

“Bảo Bảo ngoan, mẹ đã về rồi.” Diệp Tuệ ôm sát con trai, hôn một cái trên trán bé, hốc mắt có chất lỏng đang kích động, cô cảm thấy có lỗi với con trai và con gái sâu sắc.

Về tới nhà, Diệp Tuệ rửa mặt xong đi ra, thấy Ngụy Nam đã mang theo con ngủ ở trên giường, Diệp Tuệ làm khô tóc, cũng cẩn thận mà lên giường từ bên kia, nhìn con đang ngủ ngon lành, không khỏi vui mừng đầy ắp lòng.

Ngụy Nam nói: “Đêm nay để mấy đứa nó ngủ ở đây, ngày mai liền về phòng của mình đi ngủ.” Vì bồi dưỡng tính độc lập của mấy đứa nó, bắt đầu từ 2 tuổi hai đứa đã bắt đầu chia giường ngủ, ngày thường là không ngủ một phòng với hai vợ chồng họ, đêm nay là Diệp Tuệ kiên trì để con trai con gái cùng nhau ngủ với bọn họ.

“Ừ.

Ngủ đi, ông xã ngủ ngon.” Diệp Tuệ hôn hôn con gái với con trai, chuẩn bị ngủ, Ngụy Nam ngẩng đầu: “Có phải em đã quên mất một người rồi không?”
Diệp Tuệ cười rộ lên, thò lại gần hôn anh một chút, bị anh vòng lấy cổ, gia tăng nụ hôn này.

Đây là lần ngủ an ổn nhất trong nửa năm này của Diệp Tuệ, bởi vì tất cả người cô yêu đều nằm bên người cô, linh hồn của cô không hề phiêu bạt không nơi nương tựa nữa, mà là có chỗ về.

Buổi sáng Diệp Tuệ còn chưa tỉnh ngủ, đã bị hai bảo bối đánh thức, trẻ nhỏ luôn là ngủ sớm dậy sớm, bọn nó giống như hồ lô nhỏ mà một trái một phải treo trên cánh tay mẹ, xì xà xì xồ mà nói chuyện.

“Xuỵt —- mẹ mệt mỏi, đừng đánh thức mẹ!” Đây là giọng của Đại Bảo.

Tiểu Bối nhanh chóng ngoan ngoãn bất động: “Em không có, em rất ngoan.”
Diệp Tuệ mở mắt ra, giơ cánh tay lên ôm một cái, ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng: “Các bảo bối, mẹ nhớ các con muốn chết.”
Nói xong thì cho con trai con gái mỗi đứa một cái hôn.

Hai đứa nhỏ y như điên rồi mà bắt đầu gọi “mẹ”, bắt đầu chồng la hán trên người cô.

Ngụy Nam rửa mặt xong ra khỏi nhà vệ sinh, thấy vợ con nháo lật trời trên giường, dang hai tay ra, lập tức ôm lấy cả ba người, mỗi người đều hôn một cái, nói: “Ba ba đi làm, bảo bối ở nhà ngoan ngoãn, phải nghe lời ma ma nói, tạm biệt!”
Các bảo bối nhanh chóng hôn ba một cái: “Ba ba tạm biệt!”
Đây là sáng sớm mỗi ngày của nhà bọn họ, cho dù là ngày thường ngủ trong phòng của mình, sau khi các bảo bối dậy cũng là bò lên giường ba ba ma ma đầu tiên, tới một hoạt động cha mẹ con với ba mẹ.

Cho nên cái loại vận động buổi sáng có ở nhà vợ chồng nhà người khác ở nhà Diệp Tuệ đây là không thể thực hiện được, bởi vì mi không biết nhóc con sẽ gõ cửa tiến vào lúc nào.

Một lát sau, bà nội tới thúc giục các tiểu bảo bối rời giường đi học, bọn họ từ nửa cuối năm đã bắt đầu được đưa đến nhà trẻ học mẫu giáo bé.

Diệp Tuệ vốn dĩ cảm thấy đưa con đi học vào bây giờ có hơi sớm, nhưng mình không ở nhà, một mình mẹ chồng chăm sóc hai đứa nhỏ xác thật là chăm không nổi, cũng không cách nào phản đối, con cùng nhau chơi đùa với bạn cùng lứa tuổi thật ra cũng không tệ lắm, rốt cuộc thì, người đều là động vật quần cư, phải học được giao tiếp với người khác, Tiểu Bối là người gặp người thích, thế nào cũng không lo về năng lực thích ứng của con bé.

Đại Bảo lại khiến cho người ta có hơi lo lắng, còn nhỏ tuổi không quá hòa hợp với tập thể, cứ luôn lãnh khốc không yêu phản ứng người ta, nghe nói rất ít chủ động chơi đùa với người khác.

Hôm nay Diệp Tuệ đưa hai bảo bối đi học, còn bồi bọn nhỏ học nửa ngày, xem bọn nó chơi trò chơi, cùng nhau chơi đùa với các bạn nhỏ.

Diệp Tuệ phát hiện con gái nhà bọn họ đặc biệt được bé trai hoan nghênh, vừa xuất hiện đã bị người vây quanh, đám bé trai dắt tay thì dắt tay, hỗ trợ xách cặp thì xách cặp, còn có một bé trai ôm lấy Tiểu Bối liền muốn hôn, bị Đại Bảo đẩy ra một phen: “Không được hôn em gái tôi!”
Nhìn mà Diệp Tuệ kinh ngạc không thôi, đây là ai dạy thằng bé? Chẳng qua làm không sai, giống bộ dáng anh trai.

Rất nhanh, cô liền phát hiện, không chỉ con gái được hoan nghênh, con trai cũng rất được hoan nghênh, bé vừa đến không lâu, liền có bé gái bu tới dây, đưa đồ ăn vặt, dắt tay nhỏ, muốn cùng đi trượt thang trượt với bé, Đại Bảo khốc khốc mà rút tay mình về, cái gì cũng không nhận: “Tôi không đi.” Mà là gắt gao đi theo sau em gái, sợ con bé bị bé trai khác ăn bớt.

Diệp Tuệ cảm động con trai hiểu chuyện, lại đau lòng bé không thể tự do tự tại mà chơi, liền gọi con trai con gái tới, dạy con gái tránh né bạn học nam hôn môi thế nào, bảo con trai đi chơi trò chơi mình thích, không cứ đi theo em gái hoài.

Đại Bảo tuy đã đáp ứng, nhưng vẫn cứ vừa chơi vừa quay đầu chú ý động tĩnh bên phía em gái.

Buổi sáng, lúc phân phát điểm tâm, Tiểu Bối muốn đi WC, Diệp Tuệ liền dắt con gái đi.

Lúc trở về Đại Bảo đã đánh nhau với một bạn nhỏ rồi, nguyên nhân là bạn nhỏ kia ăn mất bánh kem hình trái tim em gái yêu nhất, bạn nhỏ kia cao khỏe hơn Đại Bảo, nhưng vẫn là bị Đại Bảo đánh khóc, giáo viên thật vất vả mới khuyên bé lại, Đại Bảo cũng bị Diệp Tuệ giáo dục, cũng xin lỗi, Tiểu Bối lại khóc, bởi vì bánh kem của cô bé đã không còn.

Đại Bảo nhanh chóng đưa bánh kem của mình cho em gái, Tiểu Bối còn không hài lòng: “Anh trai không có.” Ý bé là bé ăn của anh trai, anh trai liền không có.

Rất nhanh, đĩa của Đại Bảo liền nhiều ra vài miếng bánh kem, có hai miếng còn bị cắn tới một phần, đều là bé gái ngồi cạnh bé đưa cho, mọi người mắt trông mong ngóng nhìn bé, hy vọng bé có thể ăn bánh kem của mình.

Đại Bảo khốc khốc nói: “Tôi không cần, tôi uống sữa bò.” Nói xong thì cầm sữa bò của mình ngồi vào chồng xếp gỗ.

Giáo viên mầm non tới đây khuyên dỗ một trận, các bạn nhỏ mới từng người về lại trên chỗ của mình tiếp tục ăn điểm tâm.

Diệp Tuệ thấy con trai mình như vậy, thật sự có hơi lo lắng bé không hợp đàn, giao lưu tình huống này với giáo viên.

Giáo viên lại nói căn bản không cần lo lắng, Đại Bảo tuy yêu tự mình chơi, nhưng mà rất có chủ kiến là lực kêu gọi, có một lần xuống mưa to, cống thoát nước ứ đầy nước, nước trong trường đều không xả ra được, đều sắp tràn vào trong phòng học luôn.

Các giáo viên đều vội vã đi quét nước thông cống, bọn nhỏ bị yêu cầu ở trong phòng học, lớp mầm có một bé gái té ngã một cái, ấm ức đến khóc oa oa, Đại Bảo lấy quần áo dự phòng của em gái trong cặp ra cho bạn nhỏ đó thay, còn dẫn theo các bạn nhỏ đứng cả trên bục giảng, bởi vì trong phòng học tràn nước vào, sàn nhà đều ướt hết.

Giáo viên bận bịu xong về xem, bọn nhỏ lớp mầm đang chen vào một khối y như một đám gà con mới thoát xác vậy, Đại Bảo đang dẫn dắt các bạn nhỏ ca hát đâu, nhiều đứa trẻ như vậy không có đứa nào khóc nháo, chính là một đứa bé thần kỳ như vậy! Giáo viên hiếm lạ Đại Bảo vô cùng, dạy học nhiều năm như vậy, đều chưa từng thấy đứa nhỏ nào hiểu chuyện như vậy.

Diệp Tuệ vừa nghe, thật là vừa vui mừng lại cảm khái, cô thậm chí đều hoài nghi liệu có phải con trai cũng trọng sinh trở lại giống như cô hay không, có điều tính khả thi của vụ này không lớn, mặc kệ thế nào, con trai vẫn là con trai cô, thế là đủ rồi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN