Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi - Chương 121: Mở đầu sinh nhật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi


Chương 121: Mở đầu sinh nhật


Gần chạng vạng, Diêu Vận Lạc trở về. Ban nãy ba Diêu chở cô ấy đi ăn, hai ba con tâm sự khá nhiều chuyện. Cũng nhắc qua việc mẹ cô đã có người mới, thậm chí còn sinh một đứa con.

Diêu Vận Lạc chỉ áy náy vì chưa nói tiếng nào với bé con, mà điện thoại lại hết pin đúng lúc. Bỏ qua điều đó thì tâm tình hôm nay không tệ lắm. Ít nhất ba cô đã chấp nhận mối quan hệ của hai người. Bây giờ, chỉ còn ba mẹ Thẩm. Không biết thái độ của hai người với việc này như thế nào.

Thẩm Tư Duệ bảo cô ấy đi tắm, còn mình thì dọn cơm với thức ăn ra bàn. Xong xuôi hết thảy mới đi lấy tấm danh thiếp. Khi trở lại Diêu Vận Lạc đã tắm xong.

“Giảng viên Lạc, cô còn nhớ Cố Hoa Hạ không? Cái người mà… hướng dẫn em pha chế ấy.”

Diêu Vận Lạc gật đầu nói: “Tôi nhớ.”

“Hôm Đinh Hồng Khanh tỏ tình cô, trước đó một lúc chị ấy đưa em tấm danh thiếp này.” Cô nhóc đưa lại tấm danh thiếp cho Diêu Vận Lạc.

Diêu Vận Lạc nhìn thoáng qua, thấy địa điểm quán thì thử nhớ lại. Ban nãy khi trò chuyện, ba cô ấy có lái xe ngang qua thì phải. Nhưng khi đó cô chỉ nhìn bâng quơ ngoài cửa sổ, hoàn toàn không chú tâm những cảnh vật lướt qua, vậy nên không rõ quán nước đó như thế nào.

“Cố Hoa Hạ bảo em đến ủng hộ sao? Khoan đã, lúc đó em đang ở trong trường đúng không? Làm sao cô nàng tìm được em?” Diêu Vận Lạc nhớ không lầm thì Cố Hoa Hạ điền nguyện vọng ở trường trong tỉnh.

“Đây cũng là điều em thắc mắc.” Thẩm Tư Duệ bắt đầu kể lại tình cảnh ngày hôm đó. Việc cô nhóc trốn trong góc muốn gây bất ngờ cho Diêu Vận Lạc, rồi tình cờ gặp Cố Hoa Hạ, nhận danh thiếp cùng lời hẹn tầm bảy tám giờ ngày mai đến gặp.

Diêu Vận Lạc chợt cười, “Hôm đó tôi còn tự hỏi làm sao em đến nhanh như thế. Thấy có người tỏ tình tôi nên giận sôi máu dùng tốc độ ánh sáng chạy tới đây sao?”

“Cô muốn nghĩ như vậy cũng được.” Thẩm Tư Duệ chu môi nhỏ giọng. Trông cưng hết sức!

Diêu Vận Lạc kéo bé con ngồi cạnh mình, vò đầu cô nhóc rồi gắp cá vào bát cô, “Em không cần lo ngại liệu tôi có hiểu lầm gì nếu em đi gặp Cố Hoa Hạ không. Yên tâm, Diêu Vận Lạc có lòng tin tuyệt đối vào người yêu mình!” Cô ấy lại gắp thêm rau vào bát Thẩm Tư Duệ, chạm đôi môi lành lạnh lên trán cô nhóc, “Đừng e ngại làm bất cứ điều gì em muốn. Em có thể dành thời gian cho nhiều người, gia đình, bè bạn chẳng hạn. Tôi không phải kiểu người ích kỷ muốn em dành trọn thời gian cho tình yêu đâu. Nhưng sẽ thật hạnh phúc nếu em chọn ở cạnh tôi nhiều hơn hẳn.”

Tất cả những gì Diêu Vận Lạc muốn, là bé con cảm thấy thoải mái. Nhiều người có tính chiếm hữu cao, sẽ muốn giờ giờ khắc khắc bên cạnh người mình yêu. Nhưng cô ấy nghĩ điều đó không hẳn tốt. Với Diêu Vận Lạc, cho dù là người yêu, hay thậm chí đã kết hôn đi chăng nữa, tôn trọng quyền riêng tư của đối phương, cho phép họ làm điều mình muốn là tốt nhất.

Thẩm Tư Duệ ngước mặt lên, nhân lúc chưa ăn cá, hôn đáp trả cô ấy, “Vậy, ngày mai cô đi cùng em nhé?” Dù cho giảng viên Lạc đã nói cô cứ việc thoải mái, Thẩm Tư Duệ vẫn đưa ra thỉnh cầu này.

Sự thật cô nhóc không lo lắng Diêu Vận Lạc sẽ nghĩ nhiều. Cô nhóc chỉ đơn thuần muốn khoe mẽ tình yêu trước mặt chị Hoa Hạ thôi. Nó giống với cách cô ấy khẳng định chủ quyền với cô Lam Hoài ấy.

Giảng viên Lạc làm như thế vì sợ cô sẽ bất an với tình yêu cả hai. Nhưng hai người không phải mới quen ngày một ngày hai, cô cũng không còn là đứa nhóc non nớt cấp ba nữa, làm sao có thể lo được lo mất như khi ấy chứ?

Mà giảng viên Lạc, vốn rất tin tưởng cô, sẽ không để tâm chuyện này. Chỉ là cô muốn khiến cô ấy cảm nhận được cái cảm giác ngại ngùng, thẹn thùng khi nghe lời khẳng định chủ quyền của cô thôi.

Diêu Vận Lạc nhoẻn miệng cười, không cần biết liệu tối ngày mai có lịch trình gì không, lập tức gật đầu cái rụp, “Tôi đáp ứng em.”

Đêm nay Thẩm Tư Duệ hồi hộp không ngủ được. Không phải vì chuyện Cố Hoa Hạ đâu, mà là vì sinh thần giảng viên Lạc. Bên cạnh chút hồi hộp do tưởng tượng tình cảnh lúc tặng quà, còn có sự lo lắng liệu có ổn không. Dù sao thứ cô tặng vào bụng được, nếu sơ sót một tí thật tội cho cô ấy. Cô nhóc biết chắc chắn, chỉ cần là đồ ăn thức uống cô tặng, giảng viên Lạc đều sẽ không để chúng lãng phí. Cho nên cô nhất định phải thật cẩn thận.

Thẩm Tư Duệ đã tính toán kỹ. Ngày mai, tính cả số tiết phải dạy và số tiết phải bù thì giảng viên Lạc chỉ có thể ở trường cả ngày. Bao nhiêu đó đủ để cô làm quà sinh nhật rồi. Mong đợi quá…

Nghĩ nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đến lúc giật mình tỉnh giấc, trời vẫn chưa sáng hẳn. Diêu Vận Lạc vẫn còn ngủ say. Thẩm Tư Duệ sờ lấy má cô ấy, rồi cọ trán mình vào trán cô ấy, vòng tay ôm lấy, rồi vùi đầu vào lòng ngực.

“Duệ Duệ?” Cô ấy giật mình tỉnh giấc, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

Cô nhóc ngẩng đầu, vô tội hỏi: “Em làm cô thức rồi?”

Diêu Vận Lạc buồn cười véo má cô, đôi mắt theo thói quen tìm kiếm đồng hồ.

“Mới bốn giờ mười lăm. Em mơ thấy ác mộng à?”

“Không có.” Cô nhóc lắc đầu, rồi nói: “Em muốn ôm cô.”

Diêu Vận Lạc nghe thế choàng tay ôm cô nhóc trong lòng, vuốt ve tóc em ấy. Thẩm Tư Duệ lập tức lắc đầu, “Không phải. Em muốn ôm cô, không phải muốn cô ôm.”

Diêu Vận Lạc: “…” Chẳng phải em ôm tôi từ nãy sao?

Thẩm Tư Duệ hiểu điều cô ấy thắc mắc, lập tức giải đáp: “Ý em là… em muốn… cô… chui vào lòng em như cách em chui vào lòng cô…” Nói xong cúi đầu đỏ mặt. Sao da mặt cô có thể mỏng tới vậy chứ? Mặt dù không nhìn thấy màu hồng trên đôi má, nhưng Thẩm Tư Duệ cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ ở đây.

Diêu Vận Lạc giật giật khoé môi, vành tai cũng theo đó ửng đỏ. Tuy ngại ngùng nhưng vẫn chui vào lòng cô nhóc, cảm nhận thân thể mềm mại ấm áp của em ấy vào một buổi sáng giá lạnh.

Thẩm Tư Duệ ôm lấy Diêu Vận Lạc, động tác nhẹ nhàng trân trọng, cả gan xoa đầu cô ấy. Cô nhóc từng hưởng thụ cảm giác được ôm trọn trong lòng, rất thích và cảm thấy thực an toàn. Cô nhóc cũng muốn Diêu Vận Lạc cảm nhận được điều đó. Nhất là vào buổi sáng lành lạnh như này.

Sương sớm ngoài kia chưa tan hẳn, khí lạnh hoà vào cảnh vật. Khi mọi người vẫn chìm trong giấc ngủ say, có hai còn người đã tỉnh giấc. Chẳng để làm việc hay tập thể dục buổi sáng. Chỉ để hưởng thụ ấm áp từ cái ôm tình yêu. Một cái ôm nhận thức được, mùi vị khác hẳn cái ôm tìm tới trong vô thức.

Hi vọng đây sẽ là mở đầu tuyệt vời cho sinh nhật cô ấy hôm nay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN