Gả Ăn Chơi Trác Táng - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Gả Ăn Chơi Trác Táng


Chương 21


 
Hai người cùng nhau quay về Cố gia, mới vừa vào cửa Giang Nhu đã sốt ruột tiến lên nghênh đón.
 
Trông thấy Liễu Ngọc Như, trong lòng bà thoáng bình tĩnh hơn một chút, liếc mắt nhìn Cố Cửu Tư, bà đè nén sự sốt ruột, nhìn về phía Liễu Ngọc Như nói: “Ta nghe nói hôm nay đại công tử Vương gia bắt nạt con?”
 

Liễu Ngọc Như đáp lời, sau đó nói: “Cũng không biết là vì sao hắn đột nhiên ra vẻ không biết thân phận của con nên nói vài lời khó nghe.”
 
Giang Nhu nghe thấy thì thở dài: “Nữ tử đi lại bên ngoài là chuyện thường, con đừng để trong lòng. Ngày mai ta sẽ đến nhà hắn nói chuyện với phụ thân hắn một chút, dù sao cũng phải xả cơn giận này.”
 
“Cũng không cần nữa….” Liễu Ngọc Như hơi xấu hổ, nàng tính, bây giờ nên là Vương gia tới cửa tìm Cố gia nói chuyện mới phải.
 
Giang Nhu nhìn thấy nét mặt của Liễu Ngọc Như, trong lòng lập tức có hơi trầm xuống, đắn đo nói: “Cửu Tư ra tay rồi?”
 
“Ra tay rồi.” Cố Cửu Tư quả quyết mở miệng, không che giấu chút nào: “Con nói sẽ đánh gãy chân hắn nên là gãy rồi.”
 
“Con!”
 
Nghe thấy lời này, cho dù là tính tình tốt như Giang Nhu cũng không nhịn được mà cao giọng, Cố Cửu Tư không thèm để ý: “Mẫu thân cũng đừng khó xử nữa, ngày mai con và mẫu thân đến Vương phủ nhận lỗi, con tự đánh gãy chân con trước mặt phụ thân hắn là được rồi, con cũng muốn để tên Vương khốn kiếp này biết, người Cố gia ta không phải là người hắn có thể tùy tiện trêu chọc!”
 

“Con ơi con,” Giang Nhu nghe thấy lời nói của Cố Cửu Tư thì dần dần tỉnh táo lại, bà có chút bất đắc dĩ, bà vẫn luôn biết tính tình nhi tử mình, Liễu Ngọc Như vừa xảy ra chuyện đã có gia đinh chạy về báo tin, với những lời đó của Vương Vinh bà cảm thấy có đánh gãy chân cũng không đủ. Thế nhưng bây giờ không như trước kia, bà chỉ có thể nói: “Cửu Tư à, con cũng nên trưởng thành lên một chút, có rất nhiều chuyện không thể dùng bạo lực để ra mặt được. Hôm nay Vương Vinh gây sự với Ngọc Như cũng phải ngụy trang thành không biết Cố gia, con trực tiếp vạch mặt hắn, đây chính là con đang đánh vào mặt của Vương gia, vốn là có lý cũng bị đánh thành vô lý rồi.”

 
Cố Cửu Tư cười nhạo: “Cái gì mà có lý vô lý chứ, chẳng qua chỉ là sự lấp liếm của mọi người thôi, Cố gia chúng ta có quyền thế, ngay cả một câu hắn cũng không dám nói. Nếu Cố gia chúng ta thất thế, với đức hạnh tiểu nhân của Vương gia đó còn không rút gân lột da chúng ta sao? Mẫu thân,” Cố Cửu Tư tiến lên phía trước nói: “Con nói với cữu cữu một tiếng bảo cữu cữu nghĩ cách, điều phụ thân của Vương Vinh ra khỏi vị trí Tiết độ sứ, đây mới là chấm dứt tai họa về sau.”
 
“Càn quấy!” Giang Nhu lạnh giọng quát mắng, bà nhìn Cố Cửu Tư thì cảm thấy có chút mệt mỏi, nghĩ rồi bà thở dài nói: “Thôi, ta thương lượng với phụ thân con một chút, ngày mai con hãy cùng phụ thân con đến Vương gia xin lỗi đi.”
 
Nói rồi bà dặn dò: “Nhốt đại công tử vào Phật đường đi, Cửu Tư à,” Giang Nhu chậm rãi nói: “Tính tình này của con phải mài giũa lại một chút.”
 
Hạ nhân tiến lên muốn kéo Cố Cửu Tư đi. Cố Cửu Tư phất ống tay áo một cái, nói thẳng: “Không cần, ta tự đi.”
 
Nói rồi Cố Cửu Tư liền tự mình đi đến Phật đường. Liễu Ngọc Như nhìn thấy mà cũng không biết nên theo ai, Giang Nhu liếc mắt nhìn Liễu Ngọc Như, thuận tiện nói: “Ngọc Như đi theo ta.”
 
Liễu Ngọc Như lo lắng nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư rồi đi theo Giang Nhu vào phòng.
 
Giang Nhu vào phòng, ngồi trên ghế, bà đưa tay xoa đầu, hình như có chút mệt mỏi.
 
Liễu Ngọc Như rót trà cho Giang Nhu, nhỏ giọng an ủi: “Bà bà cũng đừng nhức đầu nữa, lần này Cửu Tư có hơi xúc động, nhưng cũng không hoàn toàn vô lý, Vương gia khinh người quá đáng, nếu chúng ta không nói lời nào thì sẽ càng bị bắt nạt.”
 
“Ta cũng hiểu.”
 
Giang Nhu nhận lấy trà trong tay Liễu Ngọc Như, có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu là trước kia, Cửu Tư làm vậy thì ta cảm thấy không có gì không ổn. Chỉ là bây giờ…”
 
Giang Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Lúc đầu không nên nói những chuyện này với tiểu bối các con, khiến các con thêm sự ưu phiền, nhưng bây giờ Cửu Tư ồn ào thành thế này, ta nghĩ dù sao vẫn phải nói cho các con biết một chút, chí ít là để trong lòng các con hiểu ngọn nguồn. Bây giờ Thánh thượng…. sợ là đã có cảnh giác với Lương vương rồi.”
 
Nghe thấy thế thì trong lòng Liễu Ngọc Như khẽ run lên. Giang Nhu đắn đo nói: “Tin tức cụ thể ta cũng không chắc chắn, bây giờ tất cả mọi người đang còn quan sát. Mặc dù huynh trưởng ta ngồi ở vị trí cao trong nhiều nhưng lại có quan hệ thâm hậu với Lương vương. Nếu như Thánh thượng thật sự dè chừng Lương vương, vậy thì chúng ta phải cẩn thận một chút, chí ít là không để nhược điểm lọt đến Kinh đô, dính líu đến huynh trưởng của ta.”
 
“Vậy…. Chuyện hôm nay của Cửu Tư….”
 
“Ta sợ là đã bị người ta chụp lấy rồi.”
 
Liễu Ngọc Như thở dài.
 
“Thật ra Cửu Tư nói không sai, bây giờ đã kết oán rồi, nếu có thể điều Vương gia ra khỏi Dương Châu mới là đúng đắn. Nhưng Cửu Tư không hiểu, Tiết độ sứ khác với những chức vị khác, Tiết độ sứ thuộc quân chức, có quan hệ mật thiết với quân đội, con muốn Vương gia rời khỏi đại bản doanh của ông ta, con định điều ông ta đi đâu? Đổi chỗ khác thì chẳng khác nào rút hết toàn bộ quyền lợi của Tiết độ sứ, ai lại chịu làm chứ? Bây giờ chúng ta không nên làm ra chuyện gì lớn, cữu cữu con thân mình còn chưa lo xong, sao có thể rảnh tay động đến Vương gia?”
 
Giang Nhu nói như vậy khiến Liễu Ngọc Như có hơi suy nghĩ, cũng đã hiểu ra được chân tướng của giấc mộng đó.
 
Bây giờ Hoàng đế bệnh nặng, trong lòng nghi ngờ Lương vương, nghĩ đến trước khi chết phải giúp nhi tử diệt trừ mối tai họa này, thế là ép cho Lương vương tạo phản, mà tất nhiên bây giờ Vương gia đã nghe được tin tức, chờ ra tay từ chỗ Cố Cửu Tư, tìm lý do để cữu cữu hắn rớt chức. Cữu cữu của Cố Cửu Tư đổ, Lương vương mưu phản, sau này Lương vương lại bị Tiết độ sứ U Châu – Phạm Hiên giết chết, thiên hạ đại loạn, Cố gia phú khả địch quốc*, đương nhiên sẽ thành đối tượng mà Vương gia thấy thèm…. (*: Giàu ngang quốc khố.)
 

Liễu Ngọc Như âm thầm siết chặt nắm đấm, Giang Nhu còn đang xoa trán, chậm rãi nói: “Nhưng mà cũng không cần quá kinh hoảng, Vương gia không có ai ở Đông Đô nên sẽ không biết tin tức nhanh đến thế….”
 
“Không, bà bà,” Liễu Ngọc Như vội nói: “Chúng ta không thể nghĩ theo hướng tốt được, bây giờ người nhất định phải làm cho Vương gia gài bẫy Cửu Tư.”
 
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như vội vàng nói: “Cữu cữu là chỗ dựa của Cố gia, dù thế nào cũng không thể đổ được. Chúng ta không thể tặng chuôi dao cho Vương gia đưa đến Đông Đô, nếu như Vương gia thật sự gài bẫy chúng ta thì sẽ không chỉ là đánh gãy chân thôi đâu, tất nhiên bọn họ còn có động thái tiếp theo để đẩy Cố gia chúng ta lên vị trí đứng mũi chịu sào, nói không chừng giờ phút này Vương đại nhân đã khiêng Vương Vinh đến Cố phủ xin lỗi rồi. Nếu như ông ta thật sự đến Cố phủ xin lỗi thì cái danh ngang ngược của Cố gia được giữ lại chắc rồi!”
 
Nghe thấy thế thì sắc mặt Giang Nhu tái đi.
 
“Không được để lâu.” Liễu Ngọc Như lập tức nói: “Hiện tại người phải dẫn Cửu Tư đi xin lỗi, chẳng những phải nói xin lỗi mà còn phải ra sức nói, nói đến mức tất cả mọi người đều thấy đều phục, không cảm thấy bất công.”
 
Giang Nhu nghe xong lời này thì đau lòng muốn chết. Nhưng bà vẫn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, một lúc sau mở mắt ra nói: “Con nói đúng, gọi Cửu Tư tới, ta dẫn nó đi.”
 
Liễu Ngọc Như đáp lời, vội đi đến Phật đường, Cố Cửu Tư đang ngồi xếp bằng trước Phật đường ăn đùi gà, Liễu Ngọc Như nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì không nhịn được cười: “Ai cho chàng đùi gà?”
 
“Mộc Nam.” Cố Cửu Tư không che giấu chút nào, cầm lấy khăn từ người hầu bên cạnh, tao nhã lau miệng, sau đó nói: “Chỉ nói là nhốt ta vào Phật đường chứ không nói bỏ đói ta. Cũng chỉ có phu nhân độc ác như nàng mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn này với ta.”
 
Liễu Ngọc Như nghe thấy thì mím môi, nhìn dáng vẻ tùy tiện của Cố Cửu Tư, vừa nghĩ đến chuyện phải nói tiếp theo đây, không biết vì sao nàng bỗng có chút khổ sở.
 
Cố Cửu Tư dò xét nàng một chút, nói thẳng: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng có dông dài.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn người hầu bên cạnh, người hầu vội vàng lui xuống, trong Phật đường chỉ còn lại hai người họ, Liễu Ngọc Như đi đến trước người Cố Cửu Tư, ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn hắn: “Mẫu thân chàng muốn dẫn chàng đến Vương gia xin lỗi.”
 
“Nhanh vậy sao?” Cố Cửu Tư hơi kinh ngạc.
 
Liễu Ngọc Như cười khổ một cái, giải thích: “Ta nói không biết chàng có thể hiểu hay không. Bây giờ trong lòng bệ hạ nghi ngờ Lương vương, chuyện Vương Vinh này chỉ sợ là một cái thòng lọng.”
 
Liễu Ngọc Như nói xong cũng cảm thấy mình nói quá ngắn gọn, sợ Cố Cửu Tư không hiểu, nàng đang định giải thích một chút thì nghe Cố Cửu Tư nói: “Ta không hối hận.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn nàng, một đôi mắt trong sáng thông suốt: “Thật ra trên đường đi đánh hắn ta đã nghĩ đến khả năng này, nhưng ta vẫn quyết định đánh. Chuyện này không khó giải quyết, ta cùng với mẫu thân đi xin lỗi, trước mặt mọi người đánh gãy một cái chân của ta, chuyện này truyền đến Đông Đô cũng không dễ truy cứu.”
 
Nói rồi Cố Cửu Tư thở dài, cười cười, trong mắt lại mang theo nỗi khổ: “Xem ra Cố gia phải có mưa gió rồi.”
 
Liễu Ngọc Như không nói, trong lòng nàng có chút khổ sở, nàng nhìn người trước mặt, cảm thấy dường như hắn đột nhiên trưởng thành rồi. Hoặc là nói, thật ra trong lòng hắn vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là trước kia đã có tình trạng đó nên hắn liền phóng túng chính mình, bây giờ lại không thể không ép mình suy nghĩ đến những thứ mà hắn chưa từng nghĩ đến.
 
Liễu Ngọc Như không biết làm thế nào, ban đầu chỉ là hy vọng người này có thể vươn lên chín chắn một chút, làm một nam nhi tốt, nhưng mà bây giờ hắn thật sự lộ ra vài phần trưởng thành như vậy, nàng cảm thấy, con người dường như vẫn mãi giống một thiếu niên chưa trải qua mưa gió, tới chỉ để khiến người khác vui vẻ.
 
Cố Cửu Tư nhìn thấy dáng vẻ nàng thì không khỏi cười: “Nàng đây là vẻ mặt gì? Người sắp bị gãy chân như ta còn không buồn thì nàng buồn cái gì?”
 
“Cố Cửu Tư…” Nàng thở dài, lại nói: “Chàng yên tâm, ta đi với chàng. Nếu như chân thật sự bị gãy mất rồi thì ta cõng chàng về.”

 
“Làm gì đến lượt nàng?” Cố Cửu Tư đứng dậy, cùng nàng đi ra ngoài, còn cười cà lơ phất phơ như trước: “Cố gia chúng ta còn chưa xuống dốc đến mức cần thiếu phu nhân cõng đâu?”
 
“Được rồi,” Hắn nhéo mặt: “Mặt mày ủ rũ cái gì, chuyện này ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, đừng lo.”
 
Liễu Ngọc Như không nói, nàng đi bên cạnh Cố Cửu Tư, ống tay áo bọn họ ma sát vào nhau, nàng cảm nhận rõ ràng dường như tay áo Cố Cửu Tư khẽ run lên.
 
Chung quy hắn vẫn sợ.
 
Khoảnh khắc đó Liễu Ngọc Như rõ ràng ý thức được.
 
Cố Cửu Tư thông minh nhưng kinh nghiệm cuộc sống của hắn có hạn, khi phụ mẫu hắn lần đầu tiên thể hiện ra sự mềm yếu, lúc hắn rõ ràng ý thức được hắn phải trưởng thành để đối mặt với mưa gió, cuối cùng hắn vẫn có một chút mềm yếu như thế.
 
Chỉ là hắn không nói, cũng không biểu lộ ra.
 
Nhưng mà Liễu Ngọc Như lại cảm nhận rõ sự bất an này, bọn họ đi trên hành lang, Liễu Ngọc Như không kìm lòng được mà cầm tay hắn.
 
Cố Cửu Tư kinh ngạc quay đầu, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn.
 
Ánh mắt nàng cứng cỏi lại dịu dàng.
 
“Chàng đừng sợ,” Nàng lên tiếng, giống như có một loại sức mạnh vô hình, trong khoảnh khắc trấn an hắn, ôm lấy hắn ấy, hắn nghe nàng nói: “Ta ở bên cạnh chàng, ta sẽ dìu chàng, chàng sẽ không mất mặt.”
 
Cố Cửu Tư không nói, hắn lẳng lặng ngắm nghía nàng.
 
Hắn không biết vì sao, thời khắc ấy, tay của hắn không run lên nữa.
 
Hắn miễn cưỡng cười.
 
“Được,” Hắn nói: “Cảm ơn nàng, thiếu phu nhân của ta.”

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN