(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 177: Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản(16)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Khánh đã vài ngày rồi chưa tới trường học, Giang Lạc Mộc cũng không nhìn thấy hắn ở nhà.
Cha mẹ Giang nhìn qua rất bình thường, giống như là không biết chuyện kia.
Giang Khánh không biết đã nói gì với bọn họ mà bọn họ cũng không hỏi hắn đi đâu.
Một tuần sau, Giang Khánh mới tới trường học.
Giang Lạc Mộc thấy hắn từ xa, Giang Khánh cúi đầu đi rất nhanh, toàn thân được bao bọc bởi một tầng áp suất thấp.
Giang Khánh đi tới, nhìn thấy Giang Lạc Mộc.
Biểu cảm của hắn trong nháy mắt trở nên dữ tợn, sau đó lướt qua người Giang Lạc Mộc.
Lúc Giang Khánh tỉnh lại, chuyện cũng đã xảy ra rồi mà hắn hoàn toàn không nhớ rõ là xảy ra chuyện gì.
Hắn cũng không nhớ mình tới đó kiểu gì.
Càng không nhớ rõ về sau sao lại phát sinh chuyện này.
Hắn lại không dám báo cảnh sát.
Những người kia, vật kia. . . Đều là do hắn chuẩn bị.
Nếu mà điều tra thì cũng điều tra ra hắn thôi.
Hắn né một tuần lễ, trở về đã nhìn thấy Giang Lạc Mộc.
Hắn vẫn êm đẹp đứng ở trước mặt mình, cái cục tức này, làm sao nuốt được chứ, rõ ràng hắn đã. . .
Giang Khánh không nói chuyện với Giang Lạc Mộc, nhanh chóng đi qua bên người hắn.
Giang Lạc Mộc đưa mắt nhìn chỗ khác, lên lầu đi vào phòng học, bắt đầu một ngày học tập mới.
Sau chuyện kia Giang Lạc Mộc có chút trầm mặc, nhưng rõ ràng có nỗ lực hơn so với trước đó.
Trước kia hắn nghĩ có lẽ hắn không thích hợp với Giang gia, một ngày nào đó, hắn có thể sẽ rời đi.
Nhưng mà Giang Khánh đã quá phận. . .
Đúng như cô nói, hắn đến để đòi về tất cả mọi thứ thuộc về hắn.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể. . . Chạm vào thế giới và những người mà hắn không dám nghĩ đến.
Mỗi ngày Giang Lạc Mộc vẫn đến chỗ Linh Quỳnh để luyện tập như cũ, thế nhưng hắn không có cách nào tập trung như trước đây nữa.
Kiểu gì hắn cũng sẽ không nhịn được liếc nhìn cô gái nhỏ kia.
Khi đó tâm trạng không bình tĩnh được, liên tiếp phạm sai lầm.
. . .
Học viện Tinh Vọng sẽ thi giữa kỳ vào tuần sau.
Tới gần kì thi, mặc kệ là học bá hay là học tra, đều thu liễm tính nết, để ứng phó tốt kì thi lần này.
Học bá cố gắng là để lên bảng xếp hạng.
Học tra cố gắng là để lấy tiền tiêu vặt.
Thỉnh thoảng, Linh Quỳnh có thể thấy không ít người mê tín dị đoan ở hành lang lạy trời lạy đất, còn có người lạy học bá, thậm chí càng quá đáng hơn là cúng bái ảnh học thần được treo trên bảng vinh danh của trường. (Edit: ôi chao giống mình thế:’)) đến kì thì là cầu trời cầu phật, thắp nhang, cầu tổ tiên độ:’)))
Linh Quỳnh không có cảm giác lo lắng gì, nằm sấp trên mặt bàn rút thẻ chơi.
Gần đây không có tiến triển gì, cứ như là đang lặp đi lặp lại vậy.
Giang Lạc Mộc rất giống như rơi vào động ma của học tập.
Điều đó không hề tốt chút nào.
Phải cứu hắn ra.
Cho nên Linh Quỳnh vắt kiệt chút kinh phí còn sót lại, đập vào việc rút thẻ trong kho thẻ.
Linh Quỳnh nghĩ nghĩ, cũng không quấy rầy việc Giang Lạc Mộc học tập nữa.
Thi giữa kỳ liên tiếp hai ngày, sau khi thi xong môn cuối cùng, tất cả học sinh đều thở phào một hơi.
Chủ nhiệm còn muốn nói chuyện thêm, cho nên tất cả học sinh đều ở trong phòng học, hò hét ầm ĩ, như cái chợ.
Linh Quỳnh nằm sấp trên mặt bàn, hỏi thiếu niên bên cạnh: “Kì nghỉ này cậu định đi đâu?”
Sau kỳ thi giữa kì là cuối tuần, đúng lúc trường học có sắp xếp việc khác, nên sẽ có 5 ngày nghỉ.
“Tôi phải học bù những kiến thức bị thiếu.”
Bây giờ khi hắn nói chuyện với cô không còn quá cẩn thận và lo lắng như trước nữa, nhưng vẫn lộ ra mấy phần rụt rè.
Linh Quỳnh: “Thế nhưng tôi muốn cậu đi chơi với tôi.”
Giang Lạc Mộc trầm mặc, không nói nữa.
“Như vầy đi, cậu đi chơi với tôi, tôi kèm cậu học bù.” Linh Quỳnh cảm thấy chủ ý này rất tuyệt “Giao dịch này công bằng không?”
Giang Lạc Mộc muốn từ chối.
Nhưng mà trong mắt của cô gái nhỏ có sự chờ mong đợi mãnh liệt, hắn không cách nào xem nhẹ được, cũng không cách nào từ chối.
Cuối cùng hắn khẽ gật đầu: “Được.”
“Vậy chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà ga vào sáng mai.” Rút thẻ vẫn hữu dụng nha.
. . .
Linh Quỳnh hẹn gặp Giang Lạc Mộc ở nhà ga vào thứ hai.
Cô gái nhỏ khoan thai tới chậm, kéo hai cái vali, Giang Lạc Mộc nhìn thấy mái tóc cô đã nhuộm thành màu vàng kim.
Là loại màu vàng kim rực rỡ, loại mà tỏa sáng chói lọi dưới ánh mặt trời ấy.
Cô kéo hành lý đi về phía hắn, đám người xung quanh dường như tan biến hết, hắn chỉ có thể nhìn thấy mình cô.
“Cậu đến lâu chưa?” Linh Quỳnh rất tự nhiên đưa vali cho hắn.
“Vừa tới thôi.” Giang Lạc Mộc hồi thần lại, thấp giọng nói: “Sao cậu đem tận hai cái vali luôn vậy?”
Hắn chỉ mang mỗi cái túi thôi.
“Tôi thích vậy.”
“. . .”
Giang Lạc Mộc không nói gì, hắn đi lấy vé và lên xe với Linh Quỳnh.
Chờ đến khi ngồi lên xe, Giang Lạc Mộc mới hỏi: “Tóc của cậu. . .”
Mặc dù Tinh Vọng không quản được nhiều, nhưng mà làm tóc thành cái dạng này, khẳng định sẽ bị trường học gọi tới nói chuyện.
“À, một lần này thôi.” Ngón tay Linh Quỳnh quấn một lọn tóc xung quanh “Đẹp không?”
Giang Lạc Mộc gật đầu: “Đẹp lắm.”
Cô thích hợp với mọi màu sắc rực rỡ.
Lúc này cô gái nhỏ nhìn y như búp bê được trưng bày trong tủ kính, loại chỉ được ngắm mà không bán.
“Vậy cậu thích không?”
Nhịp tim Giang Lạc Mộc đập chậm nửa nhịp, sau đó cuồng loạn lên.
Xe lửa khởi động, nhà ga đang lùi về sau.
Trong xe còn có người đang tìm chỗ ngồi, chỗ để hành lý.
Âm thanh mọi người đang trò chuyện, tiếng em bé khóc rống, tất thảy đều như đang chậm lại.
Giang Lạc Mộc đảo mắt, lấy ra một bình nước từ trong túi xách “Uống nước không?”
Linh Quỳnh không có truy hỏi nữa “Cậu mở nắp ra cho tôi đi.”
“Được.”
Giang Lạc Mộc giúp cô mở nắp bình ra, Linh Quỳnh cầm uống một ngụm, lại trả cho hắn, sau đó quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Giống như câu nói vừa rồi kia không phải cô hỏi vậy.
Giang Lạc Mộc đóng nắp bình lại, cầm trong tay.
. . .
Lúc Linh Quỳnh đi toilet, nhìn thấy Cố Ninh Lộ ở toa tàu sát vách.
Người đi cùng cô ta không ít, trước sau chiếm khá nhiều chỗ.
Đoán chừng cũng là đi ra ngoài chơi.
“Ninh Lộ, Cố Tê Tê kìa.” Có người nhắc nhở Cố Ninh Lộ.
Cố Ninh Lộ ngẩng đầu nhìn qua, nhíu nhíu chân mày, biểu cảm có chút ý vị sâu xa.
Nữ sinh bên cạnh cô cho rằng Cố Ninh Lộ có tâm tư khác, chủ động nói: “Có vẻ cô ta đi một mình, Ninh Lộ, không bằng chúng ta giáo huấn cô ta một chút?”
Cố Ninh Lộ liếc cô ta một cái “Dạy dỗ cô ấy làm gì?”
“Cô ta không phải đối nghịch với cậu sao?” Nữ sinh kia nói: “Tớ nghe nói thân thể cô không tốt lắm, chúng ta. . .”
Cố Ninh Lộ nhíu mày, không có tâm tư nói chuyện cùng cô ta, trực tiếp đứng dậy đi về phía toilet bên kia.
“Ninh Lộ, tớ. . .”
Cố Ninh Lộ: “Đợi ở đây, không cho phép đi theo.”
Nữ sinh kia đơ người tại chỗ, chậm rãi đi về ngồi trở lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tớ không biết.” Nữ sinh kia lắc đầu “Ninh Lộ hẳn là muốn ở một mình nhỉ?”
“Có thể là vậy. . .”
“Cố Tê Tê hình như càng ngày càng đẹp.” Có nam sinh chen vào nói, “Có chút hứng thú.”
“Người của Cố gia mà cậu cũng dám vừa ý à, không muốn sống nữa sao?”
“Nếu Ninh Lộ lên tiếng, chẳng phải cũng có thể sao.” Mấy nam sinh di cùng cười mập mờ.
Người của Cố gia không thể tùy tiện hỏi đến, nhưng mà nếu người dẫn đầu là người của Cố gia, liền không giống như vậy nữa.
Cố Ninh Lộ không biết người phía sau đang thảo luận cái gì, đợi Linh Quỳnh đi ra từ toilet.
Linh Quỳnh cũng không ngạc nhiên về việc cô sẽ tới, thuận tay đưa túi nhỏ trong tay cho cô ấy cầm, lấy khăn tay ra lau tay “Sao cô lại ở đây?”
“Câu này hẳn phải là tôi phải hỏi cô chứ?”
Linh Quỳnh: “Ra ngoài chơi thôi.”
Cố Ninh Lộ: “Cô mà ngồi xe lửa à? Bây giờ cô đi ra ngoài đều thân thiện với môi trường như thế à?”
Linh Quỳnh: “Gần quá, máy bay không bay.”
Cố Ninh Lộ: “. . .”
—— —- Vạn vật đều có đường phân cách—— —-
Đếm ngược các bảo bảo nào, ném vé tháng đi! ! !
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!