(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 179: Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản(18)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
“Tới rồi sao?”
Xe lửa đã đến trạm, Linh Quỳnh bị đánh thức, ngáp một cái, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Bả vai Giang Lạc Mộc có hơi tê, nhưng hắn không biểu hiện ra “Ừm, đến rồi.”
Linh Quỳnh chờ người bên cạnh đi qua, cô ngồi dậy đứng trên hành lang.
Giang Lạc Mộc lấy vali từ phía trên xuống, “Đi thôi.”
Người xuống xe hơi nhiều, còn có du khách đang chờ lên xe, nhìn trái nhìn phải đâu đâu cũng là người.
“Giang Lạc Mộc.” Linh Quỳnh giữ chặt vạt áo hắn “Cậu dắt tôi đi đi.”
“Hả?”
“Nhiều người quá, tôi sợ lạc.” Tiểu cô nương mềm nhẹ nói.
” Nhưng mà. . .” Giang Lạc Mộc nhìn vali một chút.
Linh Quỳnh cầm lấy một cái vali nhỏ, sau đó vươn tay “Như này là được rồi.”
“. . .”
Đằng sau có người thúc giục, Giang Lạc Mộc không muốn chậm trễ, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà dắt cô đi.
Tay của cô gái vừa nhỏ vừa mềm, nhiệt độ giữa hai lòng bàn tay cọ sát với nhau, tự nhiên sinh ra cảm giác khẩn trương.
Cô kéo cái vali nhỏ xinh màu bạc, rất ngoan ngoãn để hắn dắt đi, mái tóc dài vàng óng rực rỡ xõa sau lưng, làn váy theo bước đi của cô vẽ thành một đường cong đẹp đẽ.
Có người đi đường nhìn họ với ánh mắt hâm mộ.
Trong lòng Giang Lạc Mộc bỗng có thêm vài phần mừng rỡ.
. . .
Cố Ninh Lộ bên kia cùng đi xuống xe với mấy người bạn của mình, ở cửa ra bên kia thấy Linh Quỳnh ngồi trên hành lý, thiếu niên ở bên cạnh gọi điện thoại.
Hai người đứng rất gần nhau, cô gái nhỏ ngửa đầu nhìn thiếu niên kia, trong đôi mắt phảng phất được điểm lên những đốm sao nhỏ.
Đột nhiên Cố Ninh Lộ nghĩ, tính khí hoang dã kia của cô có người ép lại được rồi.
“Ninh Lộ.”
“Tới liền đây.” Cố Ninh Lộ đưa mắt sang chỗ khác, đi với mọi người lên xe.
. . .
Khách sạn là Linh Quỳnh đặt, hai phòng sát cạnh nhau.
Giang Lạc Mộc đem vali vào phòng của Linh Quỳnh, cô mở ra ngay trước mặt hắn, bên trong chứa toàn mấy đồ loạn thất bát tao, đối với việc đi du lịch bên ngoài mà nói thì những vật này không có chút tác dụng nào. . .
Thậm chí cô còn mang theo một bộ ấm trà.
Giang Lạc Mộc nghĩ lại thấy hơi sợ, thật may hắn không dùng sức quá nhiều khi xách cái vali kia, không thì không phải mấy thứ này đều vỡ nát hết rồi sao.
Bộ trà này thật sự cần dùng đến à?
Về sau Giang Lạc Mộc liền biết, cô thật sự cần dùng đến.
Dù đi đâu cũng phải ăn ở cho tinh tế.
. . .
Linh Quỳnh nghỉ ngơi, trước hết Giang Lạc Mộc về phòng của mình đã.
Hắn phải tính toán chi tiêu với số tiền của mình trước đã.
Nguyên nhân chính khiến hắn không muốn đi chính là tiền, trên người hắn không có nhiều tiền. . .
Cũng đâu thể nào tiêu tiền của một cô gái được đúng không?
Giang Lạc Mộc không động đến tấm thẻ của cha Giang cho, đem cộng hết mấy đồng tiền lẻ lại, cảm thấy hắn mà tiết kiệm một chút, hẳn là có thể chống đỡ qua mấy ngày nay.
“Phù. . .”
Giang Lạc Mộc để điện thoại di động xuống, cúi đầu nhìn bàn tay hắn.
Nơi đó dường như còn lưu lại nhiệt độ của cô.
Hơi thở của Giang Lạc Mộc hơi nặng nề, hắn thuận tay cầm lấy bình nước trong túi xách lên uống, uống vào mới phản ứng lại, bình nước này là cái mà cô đã uống qua trên xe.
Giang Lạc Mộc bình tĩnh nuốt nước xuống, lại uống tiếp một ngụm.
Một lát sau hắn buông chai nước xuống, tiến vào phòng tắm.
. . .
Giang Lạc Mộc tắm rửa xong xuôi rồi đi ra, Linh Quỳnh vừa đi tới, hỏi hắn có đi ăn gì hay không.
Giang Lạc Mộc đương nhiên không dám để cho cô đi ra ngoài một mình, đi cùng cô ra ngoài.
Nơi bọn học đến là một thành phố du lịch khá nổi tiếng, gần đó còn có không ít cảnh đẹp, du khách rất nhiều.
Ăn xong đồ ăn, hai người đến chỗ gần nhất để đi dạo.
Linh Quỳnh rõ ràng có chút thất vọng, “Quả nhiên ảnh chụp đều là gạt người, còn không đẹp mắt bằng con yêu nhà ta, đi thôi.”
Giang Lạc Mộc: “. . .” Kỳ thật cũng không sao mà.
Nhưng có quá nhiều người, chen tới chen lui, Giang Lạc Mộc cũng cảm thấy nên đi ra ngoài trước.
Linh Quỳnh đi tới, thuận thế nắm luôn tay của hắn.
Giang Lạc Mộc còn chưa lên tiếng, tiểu cô nương nghiêng đầu, cười mỉm nói: “Nhiều người như vậy, lỡ mà đi lạc thì rất là phiền phức, cậu dắt tôi đi đi.”
“. . .”
Giang Lạc Mộc ở trong đám người ồn ào, dường như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim không bình thường của mình.
Hắn có chút khó khăn nuốt nước bọt.
Giang Lạc Mộc do dự.
Linh Quỳnh nói tiếp: “Tôi đẹp như này, lỡ mà gặp người xấu bắt cóc đi thì cậu sẽ không tìm được bạn cùng bàn nào như tôi nữa đâu.”
“. . . Được.”
Vốn Giang Lạc Mộc cho rằng khi ra ngoài cô sẽ buông mình ra, thế nhưng sau khi rời khỏi đây cô cũng không có ý buông ra.
Rất giống như quan hệ người yêu bình thường. . .
Giang Lạc Mộc phát hiện cô cũng không yếu ớt giống như trong tưởng tượng.
Mặc dù cô kén chọn những món đồ ăn lề đường, nhưng cô ấy chỉ kén chọn những thứ mình không thích, mà không phải đồ ăn lề đường.
Giống những cô gái bình thường, sẽ dùng vài tệ mua mấy món đồ nhỏ. . . Miễn là nó đẹp.
Giang Lạc Mộc cảm thấy mình chính là người công cụ để xách đồ.
Mấy cái túi lớn túi nhỏ này của cô, mặc kệ đắt hay không đắt, chỉ cần đẹp hay không, nhìn qua là liền mua.
. . .
Đối với những khu du lịch như thế này, Linh Quỳnh đi một lần rồi là không muốn đi lần hai nữa, quá lãng phí thời gian.
Cô càng thích đi chỗ nào có đông người để mua những thứ đẹp đẽ hơn, sau đó thừa cơ nắm tay nhỏ của con yêu.
Chỉ cần là chỗ đông người, con yêu liền sẽ không tiện từ chối cô.
Cô thật quá thông minh!
Ngày thứ ba trời mưa, hai người phải ở trong khách sạn.
Linh Quỳnh nằm lì ở trên giường đánh một ván game, sau đó có lẽ là do thấy thật sự quá nhàm chán, kéo kho thẻ ra bắt đầu rút thẻ.
[ Tân thu quy viễn thụ ] (Thu mới đưa đến cây ở nơi xa)
Thứ đồ gì đây?
Trên mặt thẻ là cảnh mưa của thành thị về đêm, sương mù mông lung.
Tên kịch bản của trò chơi không thể thống nhất được sao?
Đơn giản thô bạo nó không thơm sao?
Linh Quỳnh nằm phịch trên giường thành hình chữ đại (大), cũng không đóng thanh tiến trình lại, thẻ bài chậm rãi xoay tròn.
Ngày mưa, trời tối nhanh hơn so với mấy ngày bình thường nhiều.
Linh Quỳnh mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là hơn mười giờ đêm.
Cô ngước mắt lên nhìn thẻ bài một chút, thẻ bài xoay tròn đã được đóng dấu đỏ.
Bắt đầu rồi à?
Ầm ầm ——
Ý nghĩ này Linh Quỳnh vừa dứt, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rền.
Âm thanh kia to đến mức làm Linh Quỳnh giật mình, nhảy xuống giường, đứng ở bên giường nhìn.
Nơi xa có tia sét lặng lẽ rơi xuống, tia sét chiếu sáng cả nửa bầu trời, sau đó mới là tiếng sấm chấn động thiên địa.
“Tân thu quy viễn thụ, tàn vũ ủng khinh lôi. . . Là ý này sao?”
( Thu mới đưa đến cây ở nơi xa, mưa tàn còn sấm sét nhẹ )
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, một giây sau khóe môi cong lên, mặt mày đều hiện lên sự chờ mong, con yêu là muốn tìm đến cô sao?
Linh Quỳnh vui vẻ rạo rực chờ.
Thế nhưng đợi mãi đợi mãi, cũng chẳng thấy ma nào đến.
Linh Quỳnh: “. . .”
Ý gì đây?
“Hừ—— “
Đèn trong phòng nhấp nháy, đột nhiên tắt ngúm.
Linh Quỳnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mấy ánh đèn trong phố dần dần tắt đi.
Linh Quỳnh ngửa đầu, mờ mịt nhìn đèn đã tắt.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, tia sáng trong đầu thoáng hiện lên, vỗ đùi có chủ ý.
. . .
Giang Lạc Mộc cũng bị tiếng sấm bên ngoài làm cho không ngủ được, hắn cầm điện thoại, gõ rồi lại xóa chữ trong khung, cứ xóa rồi lại gõ.
Đợi đến khi mất điện, hắn cuối cùng cũng ngồi không yên, chuẩn bị đi ra ngoài xem một chút.
Giang Lạc Mộc cầm điện thoại chiếu sáng, vừa đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Âm thanh rất nhỏ, nếu như không phải hắn đang đứng ở cửa, còn đúng lúc không có tiếng sấm, rất có thể là không nghe được.
Trong lòng Giang Lạc Mộc nảy lên một cái, mở cửa.
Ngoài cửa, tiểu cô nương mặc váy ngủ bằng bông màu trắng, mái tóc dài vàng óng mượt mà lấp ló sau lưng cô, đến giày cũng không đeo, đi chân trần trên thảm.
Hai mắt tiểu cô nương đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt đầy sự ấm ức “Giang Lạc Mộc, tôi sợ quá.”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!