Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố
Chương 29
Đồ Ca lại gọi một tiếng nhưng Phó Cảnh Dự vẫn không đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt từ phòng ngủ chính.
Cô đứng dậy chuẩn bị đi qua xem chuyện gì xảy ra, Phó Cảnh Dự lại ôm một đống quần áo bước ra từ phòng ngủ, hai mắt từ phía sau đống quần áo hiện ra, giống như một cậu học sinh mắc lỗi hàm hồ nói ra tiếng: “Thứ hai đi làm anh không biết mặc cái gì.”
Các nhân viên trong bộ phận thiết kế của An Thuỵ đều là con gái, vì vậy anh muốn trông thật khó coi.
Cảm giác bị người khác nhìn thật kinh khủng.
“Em chọn cho anh, anh trước tiên cất quần áo đi.” Đồ Ca vừa bực vừa buồn cười: “Dọn dẹp sạch sẽ, anh hiện tại khoác bao tải vào cũng đẹp.”
Phó Cảnh Dự “ồ” một tiếng, ôm quần áo xoay người quay trở lại phòng.
Đồ Ca cảm thấy thích thú với bộ dáng của anh, cầm laptop lên lại lần nữa lập kế hoạch. Thứ hai và thứ ba tuần sau Đồ Khải sẽ thi, sau khi có kết quả vào thứ sáu sẽ chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông, đến lúc có thể thu xếp mở quầy hàng.
Khoảng 9 giờ, Phó Minh Chu gửi tin nhắn thông báo kết quả điều tra vụ tai nạn ô tô. Chiếc xe gặp sự cố tai nạn không hề được xử lý, đậu trong gara của nhà xưởng An Thuỵ, sau khi kiểm tra lại thì phát hiện phanh có vấn đề.
Thực sự không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn! Lồng ngực Đồ Ca có chút buồn bực, nghĩ nghĩ trả lời anh ấy: Thứ hai tuần sau, tôi sẽ đưa anh Cá Voi đến bệnh viện tái khám, buổi chiều bác sĩ tâm lý có gửi tin cho tôi, nói biểu hiện của anh ấy mấy ngày nay giống như đang tỉnh hơn.
Phó Minh Chu nhanh chóng trả lời: Thứ hai tới công ty báo cáo, đến lúc đó tôi với cô cùng nó đi tái khám.
Đồ Ca quay đầu lại, vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ chính, khóe miệng bất giác mím chặt.
Cô biết chính xác mức độ tồi tệ của một người, nếu tai nạn xe cộ không phải là một vụ tai nạn, thì việc Phó Cảnh Dự rơi xuống nước chính là một vụ giết người diệt khẩu.
Khoản đầu tư 3000 vạn tệ cho một studio mới thành danh trong ngành, quả là một số vốn khổng lồ.
Hà Vân Tranh và Lâm Thanh Phong muốn tranh thủ giành được nó là chuyện bình thường, đặc biệt là Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong… Đồ Ca nhướng mày, ném điện thoại đi tiếp tục lên kế hoạch nghỉ đông.
Anh ta hẳn là sẽ tìm cô, chắc cũng không cần phải đợi quá lâu.
Sáng hôm sau, Đồ Ca dậy sớm kéo Phó Cảnh Dự đi xuống lầu chạy bộ. Anh không thường xuyên tập thể dục, sau khi chạy được khoảng 500 mét bắt đầu thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng toàn thân đẫm mồ hôi.
Đồ Ca dừng lại, hai tay chống nạnh nhìn anh: “Anh còn chạy được nữa không? Nếu không được, chúng ta trở về.”
Có vẻ như cô yêu cầu quá cao về anh?
Trời vừa mới sáng, không có người đi lại trong khu cộng đồng, sương mù trắng xóa bao phủ xung quanh, không khí lạnh lẽo. Phó Cảnh Dự rũ mắt xuống, trên gò má ửng hồng vài giây, sau đó thở hổn hển gật đầu: “Có thể.”
Anh sẽ không để cô thất vọng.
Đồ Ca khóe miệng cong lên thành đường cung đẹp mắt, tiếp tục chạy chậm giảm tốc độ hết mức có thể để phối hợp với anh.
Sau khi chạy một vòng khoảng hai km thì trở lại lên lầu, Đồ Ca đi tắm, mặc quần áo sạch sẽ rồi xoay người đi chuẩn bị bữa sáng.
Phó Cảnh Dự cũng đã tắm xong, mặc quần áo trong nhà màu xanh nước biển đi theo sau cô, chủ động trợ giúp cô.
Anh học không nhanh nhưng thái độ rất nghiêm túc, mấy ngày nay học đứt quãng cũng đã biết chiên trứng làm bò bít tết, nấu cơm làm mì.
Đồ Ca cũng đã dạy anh mua sắm trực tuyến, anh cũng đã học được rất nhiều điều.
“Một lát nữa phải vẽ tranh, giấy vẽ hình như không đủ.” Đồ Ca đổ trứng chiên ra, cởi tạp dề bảo anh đi ra ngoài: “Bút vẽ hình như cũng hết rồi, muốn mua gì nữa anh kiểm tra lại xem.”
Mấy ngày nay anh vẽ rất nhiều, bao gồm cả phác thảo cô và vẽ màu nước, cũng có nhiều bản nháp thiết kế.
Phó Cảnh Dự ngồi xuống đối diện với cô, mở to hai mắt nhìn cô: “Đi mua ở đâu?”
Có một cửa hàng văn phòng phẩm gần đây, anh không muốn mua nó một mình.
Hai ngày nay anh khả năng cũng đã bình thường, lá gan cô lớn đến mức muốn anh tự mình đi đến siêu thị, hưng phấn nhìn ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của anh.
Đồ Ca nghẹn họng, hai chữ “không biết” suýt chút nữa thốt ra. Sau khi khụ một tiếng, cô mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn anh: “Mấy thứ này em chưa mua bao giờ, nếu không thì hỏi anh Phó?”
Phó Cảnh Dự chớp mắt, vẻ mặt đau khổ viết rõ “sao em lại không biết”, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tim Đồ Ca nhất thời đập loạn, nâng cằm lên vô tội: “Đương nhiên là em biết mua ở đâu, chỉ là không biết anh quen dùng nhãn hiệu nào.”
Cô cũng không phải là bách khoa toàn thư, cô thực sự không biết cửa hàng văn phòng phẩm có bán nó hay không, cô chưa bao giờ vẽ.
Phó Cảnh Dự đặt dao nĩa xuống, đứng dậy quay lại phòng vẽ một lúc, tìm thấy túi giấy vẽ, vội vàng quay lại phòng ăn đặt bên cạnh cô: “Canson.”
Đồ Ca: “…”
“Anh có thể tự mua. Ngoài khu cộng đồng có cửa hàng văn phòng phẩm.” Đồ Ca bĩu môi, gắp mì ăn một ngụm, hai má phồng lên, giọng nói hàm hồ: “Em còn phải giặt quần áo.”
Phó Cảnh Dự nhìn cô bằng đôi mắt ướt át, yếu ớt nói: “Quần áo tối qua anh giặt rồi, anh sợ lạc đường.”
Đồ Ca bị anh nhìn đến run, ma xui quỷ khiến thế nào lại sửa lại: “Thôi được, lát nữa em sẽ đi cùng anh.”
Phó Cảnh Dự gật đầu hài lòng, cầm dao nĩa lên tiếp tục ăn sáng.
Cửa hàng văn phòng phẩm gần khu cộng đồng không có nhãn hiệu Canson, Đồ Ca lấy điện thoại di động ra kiểm tra, giật giật khoé miệng khi phát hiện là giấy vẽ nhãn hiệu nhập khẩu, lại lôi kéo Phó Cảnh Dự trở về lấy xe.
Theo điều hướng, cuối cùng Đồ Ca cũng chọn được một cửa hàng văn phòng phẩm lớn tương đối gần, đậu xe rồi cùng Phó Cảnh Dự đi mua.
Cửa hàng này bán giấy Canson và các loại bút vẽ khác nhau.
Đồ Ca không đi theo anh, cô đi vào rồi ngồi ở khu vực chờ gần quầy thu ngân, lấy điện thoại ra nghe tiếng Pháp. Phó Cảnh Dự đi vài bước quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, cho dù chỉ ở cùng một không gian, anh cũng cảm thấy an tâm.
Có rất nhiều thứ cần mua, lúc Phó Cảnh Dự quay lại thì cái giỏ trên tay đã gần đầy.
Đến quầy thanh toán, anh duỗi tay sờ soạng ví tiền rồi lại thả lại, lấy điện thoại di động ra yêu cầu nhân viên thu ngân quét mã. Đồ Ca đã cài đặt thanh toán di động cho anh, nếu không muốn nói chuyện, anh có thể trực tiếp đưa điện thoại di động cho người ta quét, hoặc tự mình quét rồi thanh toán.
Đồ Ca vẫn luôn chú ý đến một màn này, khoé miệng cong lên, cất điện thoại đi: “Được rồi chứ?”
Phó Cảnh Dự “ừm” một tiếng, cầm túi giấy bảo vệ môi trường lên kéo góc áo cô. Đồ Ca cúi đầu liếc mắt nhìn, làm bộ như không biết mà đi bên cạnh.
Ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, nhân viên khuyến mãi của cửa hàng mỹ phẩm bên cạnh đi đến nhiệt tình giới thiệu các hoạt động khuyến mãi trong cửa hàng. Đồ Ca mặt nhất thời đen lại, nắm lấy tay Phó Cảnh Dự rồi bỏ chạy.
Xe dừng ở xa một chút, sau khi vứt bỏ mấy cái khuyến mại kia, Đồ Ca dừng lại, tự hào nói: “Phản ứng của em có nhanh không?”
Phó Cảnh Dự nắm tay cô, nhịp tim của anh nhanh hơn: “Nhanh.”
Bàn tay của cô nhỏ đến nỗi anh có thể dễ dàng ôm trọn chúng vào lòng bàn tay, hơi mát từ bàn tay cô xuyên qua da thịt tiến vào trái tim anh.
“Lần sau nếu gặp phải tình huống này, nếu chỉ có một mình anh cũng không cần chạy, trực tiếp không để ý tới.” Đồ Ca nói xong thu tay về, nhón gót chỉnh lại khẩu trang cho anh: “Chất lượng khẩu trang không tốt lộ hết cả mặt anh ra, quay về mua cho anh một cái tốt hơn.”
Bàn tay của Phó Cảnh Dự trống rỗng, chỉ còn lại dư âm mát lạnh từ lòng bàn tay cô để lại.
Quay trở lại xe, Đồ Ca khởi động xe lái đi ra ngoài, dư quang nhìn thấy anh rõ ràng đã thả lòng, không khỏi cười thành tiếng: “Còn sợ sao?”
Phó Cảnh Dự ôm túi giấy ngập ngừng gật đầu, anh không sợ mà chỉ muốn lần nữa nắm tay cô.
Anh có thể tự mình sinh hoạt trước khi tai nạn xe hơi xảy ra, anh không kháng cự chỗ đông người, chỉ là không thích thôi.
Anh không thích cảm giác bị chú ý.
“Cứ từ từ, nếu cảm thấy không thoải mái, bất cứ lúc nào đều có thể nói cho em biết.” Đồ Ca cười híp mắt tập trung lái xe.
Bác sĩ tâm lý cho biết, điều chỉnh hành vi là một quá trình rất lâu dài, chỉ cần có biểu hiện phản kháng thì phải dừng lại càng sớm càng tốt để không bị mất kiểm soát cảm xúc.
Đồ Ca hoàn toàn không sợ anh mất kiểm soát, ngược lại cô càng lo lắng anh sẽ làm tổn thương bản thân. Trước khi về quê, lão Ngô đã cố ý dặn dò cô phải chăm sóc Phó Cảnh Dự thật tốt, nếu anh tức giận thì sẽ trừng phạt bản thân ai cũng không ngăn được.
Trở lại căn hộ, Phó Minh Chu đột nhiên gọi điện đến, giọng điệu nghiêm trọng: “Cô về phòng nghe điện thoại đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô.”
Đồ Ca liếc nhìn Phó Cảnh Dự đang tập trung vẽ tranh, cầm điện thoại di động rời phòng vẽ trở về phòng.
Phó Minh Chu có lẽ đã nghe thấy tiếng đóng cửa, giọng nói hạ thấp lại truyền đến: “Cảnh Dự bây giờ đang ở phòng vẽ?”
“Vâng, mua giấy bút vẽ trở về thì vào phòng vẽ tranh, xảy ra chuyện gì vậy?” Đồ Ca cau mày.
“Nhà chú dì ở bị trộm ghé thăm, cảnh sát yêu cầu Cảnh Dự đích thân tới xử lý chuyện này. Hiện tại tôi đang ở đồn cảnh sát.” Giọng Phó Minh Chu đầy vẻ mệt mỏi: “Tôi nói với cảnh sát nó bị mất trí nhớ nhưng không được, nhất định phải bảo nó đến đây ký tên.”
“Tôi sẽ đi cùng anh ấy, lát nữa phải trở lại căn hộ đó sao?” Giọng điệu của Đồ Ca cũng trở nên nghiêm trọng: “Tôi không thể đảm bảo anh sẽ không mất kiểm soát. Nếu anh lo lắng, có thể mang theo hai người nữa. Nếu tôi không nói được còn có người khống chế được anh ấy.”
Bên tai vang lên một mảnh trầm mặc, nửa phút sau, giọng nói bất lực của Phó Minh Chu lại vang lên: “Chỉ có thể vậy thôi, cô đưa nó đến đồn cảnh sát đường Bắc Kinh đi.”
Đồ Ca kết thúc cuộc gọi, nhắm mắt như không có chuyện gì ra mở cửa.
Phó Cảnh Dự vẫn đang vẽ tranh, khuôn mặt của anh rất ưa nhìn, vừa đẹp lại yên bình.
Đồ Ca dựa vào cửa nhìn chằm chằm anh một hồi, bình tĩnh nhấc chân đi vào trong: “Anh Cá voi, trước tiên đừng vẽ nữa, cùng em ra ngoài một chuyến.”
Phó Cảnh Dự đặt bút marker trên tay xuống quay đầu nhìn cô, trong mắt anh có nụ cười mơ hồ: “Được.”
Đồ Ca chột dạ cực kỳ, cảm giác như mình là kẻ xấu, biết rõ không muốn vạch miệng vết thương nhưng lại bắt anh phải từng bước đối mặt với sự thật.
Xe chạy đến khu vực gần đường Bắc Kinh, Đồ Ca thu hết can đảm nói: “Ngôi nhà mà bố mẹ anh sinh sống đã bị kẻ trộm ghé qua. Cảnh sát muốn anh tới ký tên. Anh Phó không thể làm điều này thay anh được.”
Hai tay Phó Cảnh Dự đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt lại, sau đó cúi đầu xuống thở gấp.
“Đừng sợ, nếu anh không muốn xuống xe, có thể nhờ cảnh sát đưa giấy cần ký lên xe.” Đồ Ca đưa tay, động tác rất nhẹ vỗ về anh: “Em sẽ ở bên anh.”
Phó Cảnh Dự dần bình tĩnh lại, ngập ngừng gật đầu.
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, thu tay về, tiếp tục tập trung lái xe. Phó Minh Chu và Hàn Thác đang đợi bên ngoài đồn cảnh sát, biểu tình cả hai trông như gặp kẻ thù. Đồ Ca tìm một nơi đậu xe, mang theo Phó Cảnh Dự đến, bình tĩnh gật đầu với Phó Minh Chu.
Theo lời khai của tên trộm, hắn ta đã lấy một chiếc TV, hai máy tính xách tay, một iPad và một chiếc két sắt nhỏ trong nhà.
Vì bị bắt trước khi rời khỏi khu cộng đồng nên cảnh sát cũng không biết có gì trong két sắt, họ chỉ có thể xác nhận chủ nhân tài sản này trước, Phó Minh Chu không thể ký thay cho Phó Cảnh Dự.
Vào đồn cảnh sát, Đồ Ca cảm thấy Phó Cảnh Dự đang khẩn trương, trái tim như đình chỉ: “Anh Cá voi?”+
_Hết chương 29_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!