Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế
Chương 12: Chương 12
Ba đứa nhỏ Lục gia tay cầm tay chạy ra sân, ngồi xổm xuống góc tường bên cạnh cổng lớn, nhìn nhau.
“Đại ca, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” An An vò đầu, “Dì ấy hình như không giống mọi người nói vậy.”
Bình Bình cũng gật đầu, “Dì ấy đều thề với chủ tịch, hẳn là sẽ không để chúng ta đói bụng, cố ý ngược đãi chúng ta.”
Lão đại Cố Thanh Hải há miệng thở dốc, chỉ là do dự một chút sau đó lập tức kiên định lên, “Người lớn biết giả vờ nhất, các em đừng dễ dàng tin tưởng dì ấy như vậy, dì ấy không phải nói rồi sao? Chúng ta làm bạn bè, vậy thì chúng ta xem dì ấy làm bạn là được.”
Người vợ đầu tiên của ba ba lúc ấy cũng không nói sẽ chăm sóc tốt mình sao, ngay từ đầu là khá tốt, nhưng sau đó còn không phải không kiên nhẫn.
Hơn nữa em gái em trai đến, cô ấy chịu không nổi ly hôn với ba ba…… Cố Thanh Hải nhìn em gái em trai ngốc nghếch, cái gì cũng đều không hiểu, nghĩ thầm nó ngược lại muốn xem người này có thể giả bộ được bao lâu.
Dù sao nó tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt chúng nó.
Bình Bình, An An mới 4 tuổi, rất nhiều chuyện đều không hiểu lắm, dù sao thì nghe ca ca, thằng anh nói làm như thế nào thì làm như thế đó.
Triệu thẩm bên cạnh ôm cháu trai nhỏ tỉnh ngủ ra cửa, thì thấy ba đứa nhỏ bọn họ dẩu mông vùi đầu ngồi xổm lẩm bẩm, không khỏi vui vẻ.
“Bình Bình An An, Tiểu Hải, các cháu làm gì đấy?” Triệu thẩm kêu bọn họ.
Ba người Cố Thanh Hải đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người, tung ta tung tăng chạy đến bên người Triệu thẩm, làm mặt quỷ chọc tiểu đệ đệ Đại Bảo hai tuổi.
“Ha ha ha ~”
Đại Bảo gần đây thường xuyên nhìn thấy ba đứa trẻ Lục gia, đối với chúng nó rất quen thuộc, lúc này chọc một cái, Đại Bảo đã lập tức cười nở hoa.
Triệu thẩm nhìn bốn đứa nhỏ, trong lòng mềm tựa như cái gì, bà nhìn Cố Thanh Hải, hạ giọng hỏi nó: “Thế nào? Gặp được chưa? Cảm thấy thế nào?”
Cố Thanh Hải chớp chớp mắt, nói: “Không giống với trong tưởng tượng của cháu.”
Lục Trạch Thiên từng nói, nam tử hán không thể nói xấu người khác sau lưng, Lục nãi nãi cũng nói tước nhân thiệt căn (*) ở sau lưng là không đúng, Cố Thanh Hải luôn ghi nhớ vậy.
(*): Dùng để chỉ thuận miệng nói bậy, đâm chọt.
Triệu thẩm nghe câu trả lời có chút kinh ngạc, “Không giống nhau? Trong tưởng tượng của cháu chính là cái dạng gì?”
Cố Thanh Hải có chút do dự: “Cháu không hình dung được.”
Tần Thi người như vậy, nó là lần đầu tiên thấy, cho người ta cảm giác quá khác biệt, Cố Thanh Hải không biết nên hình dung như thế nào.
Triệu thẩm thấy không hỏi ra cái gì, dứt khoát cũng không hỏi, nghĩ một hồi nữa tự mình đi qua xem.
Ba đứa nhỏ Lục gia chơi với Đại Bảo chơi một lúc, Bình Bình đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, Triệu thẩm để Cố Thanh Hải mang theo em gái em trai nhanh về nhà, mình cũng ôm Đại Bảo trở về nhà.
Buổi chiều Triệu thẩm nhổ một ít cải thìa mình trồng từ vườn trong viện, hái được mấy quả dưa chuột với hai quả cà chua, đựng một mẹt gõ cửa Lục gia.
Tần Thi còn đang ngủ, là Lục Trạch Thiên mở cửa.
Lúc Triệu thẩm nghe nói thân thể Tần Thi không thoải mái đang nghỉ ngơi, trong lòng có chút đáng tiếc, chẳng qua cũng không để ý, dù sao cô về sau đều ở chỗ này, mình luôn có thể nhìn thấy.
Vì thế Triệu thẩm đưa cái mẹt cho Lục Trạch Thiên, “Nhà cháu khẳng định không có gì ăn, ăn mấy thứ này trước đi.”
Lục Trạch Thiên không từ chối, nghiêm túc cảm ơn Triệu thẩm.
Mẹ về nhà, ba đứa nhỏ cọ cơm khắp nhà hàng xóm, nhưng chỗ đi nhiều nhất chính là nhà Triệu thẩm.
Lúc trước Bình Bình sinh bệnh, cũng là bà giúp chăm sóc, Lục Trạch Thiên thật lòng cảm ơn bà.
Triệu thẩm nhìn bộ dạng của Lục Trạch Thiên, chịu đựng ngưng cười: “Dì là biểu dì của mẹ con, đều là người một nhà, nói lời khách khí cái gì!
Được rồi, dì về trước, Đại Bảo còn một mình ở nhà đây này.
Xong việc bảo Tiểu Hải đưa mẹt trả cho dì, buổi tối dì còn phải dùng đấy.”
Nhưng thật ra “biểu dì” này, hoàn toàn là biểu cách xa vạn dặm, cũng phải ra ngoài ngũ phục (*), cái loại nói không dính biên cũng hoàn toàn không thành vấn đề này.
(*) Ngũ phục: tức là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục, có 5 hạng.
Mỗi hạng tang phục tương ứng với một hoặc nhiều quan hệ thân thuộc.
Lo lắng chăm sóc ba đứa nhỏ Lục gia như vậy, nhìn mặt mũi mẹ Lục chỉ có hai phần, mặt khác thuần túy là Triệu thẩm người tốt, thiện tâm, không nỡ nhìn ba đứa nhỏ chịu tội.
Lục Trạch Thiên lên tiếng, nhìn Triệu thẩm đi rồi, lúc này mới đóng cổng lại, bưng mẹt trở về nhà.
Nghe được bên ngoài có động tĩnh, Tần Thi cũng tỉnh.
Sau khi ngủ một giấc cô thoải mái hơn nhiều, chỉ còn lại mệt nhọc đi xa nhà khó tránh khỏi.
Tần Thi nhanh nhẹn ngồi dậy, lúc này mới có nhàn tâm nhìn kỹ bài trí trong phòng.
Phòng không lớn chỉ có mười mấy mét vuông, đồ vật bày biện cũng không nhiều lắm, chỉ kê một cái tủ lớn, một cái bàn nhỏ và giường.
Tần Thi nhìn một vòng thì đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng, vừa lúc đụng phải Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên nhìn về phía Tần Thi, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Tần Thi ngáp một cái, “Khá hơn nhiều.” Sau đó không nhìn thấy bọn nhỏ, bèn hỏi chúng đi nơi nào.
“Đi đưa mẹt cho Triệu thẩm.” Lục Trạch Thiên giải thích Triệu thẩm là ai, lại nói quan hệ cụ thể với gia đình.
Tần Thi hiểu rõ gật đầu, “Vậy chờ thu dọn xong, mời Triệu thẩm đến nhà ăn bữa cơm đi, nên cảm ơn thật tốt.”
Lục Trạch Thiên nhớ tới tay nghề của Tần Thi, khó được có chút thèm, “Được, vậy vất vả em.”
“Tôi dẫn em đi dạo trong nhà.”
“Được.”
Lục Trạch Thiên tỉ mỉ dẫn theo Tần Thi đi dạo một vòng, nhưng Tần Thi phát hiện có nhiều thứ ở nơi nào chính anh cũng không biết, vừa thấy chính là không thường ngốc ở nhà.
Tần Thi chỉ có thể tự mình tìm tòi, chuẩn bị ngày mai thu dọn sửa sang lại một chút trong nhà.
Hai gian phòng ở rất lớn, cộng lại ít nhất có 150 mét vuông, phòng ngủ bên này có phòng ngủ chính, hai phòng ngủ nhỏ và một phòng khách, còn có một thư phòng nhỏ.
Phòng ngủ chính có hai chiếc giường, là ba đứa nhỏ ngủ cùng nhau, Lục Trạch Thiên và mẹ Lục mỗi người ngủ một gian, dư lại phòng khách hoàn toàn là phòng tạp hoá.
Trang hoàng rất kỳ quái, phòng ngủ toàn bộ xếp chồng một chỗ thì thôi đi, phòng khách để trống ở chính giữa còn không lớn, nhìn có chút chen chúc.
Mà phòng bếp bên cạnh không nhỏ, nhà ăn càng so với phòng khách bên này còn lớn hơn, Tần Thi nhìn cả người cũng không tốt.
“Ai thiết kế ngôi nhà này thế?” Quá kỳ quái đi!
Lục Trạch Thiên: “Vợ của một sĩ quan tự mình thiết kế, lúc ấy chia nhà mọi người đều không thích nhà này, liền dư lại, lúc trước tiện nghi cho tôi.”
Tần Thi bĩu môi, nhìn nửa ngày sau hỏi anh: “Sau này còn chia nhà không? Hay là nói chúng ta sau này đều ở chỗ này?”
Lục Trạch Thiên thấy trên mặt cô ghét bỏ rõ ràng, hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Nếu là ở lâu, vậy tôi nhất định phải sửa chữa một chút, cách cục này quá kỳ quái, lãng phí vô ích không gian lớn như vậy.” Tần Thi không phải cái loại người thích miễn cưỡng mình này, có năng lực kia, vì sao không để mình sống thoải mái một chút?
Lục Trạch Thiên: “Toà nhà lầu mới của bộ đội sắp xây xong rồi, tôi có tư cách chia nhà.”
Tần Thi chớp mắt: “ Đây là Bộ khen thưởng cho anh?”
Lục Trạch Thiên gật đầu: “Lúc trước lập công, nhưng không tiện thăng chức vị cho tôi.”
Lục Trạch Thiên còn chưa đến 30 đã là đoàn trưởng, thăng cấp quá nhanh, bộ đội không có biện pháp, chỉ có thể mắc kẹt, lại từ chỗ khác bồi thường anh.
Tần Thi dựng ngón tay cái với anh, lại hỏi: “Mới xây có phải nhà ngang hay không?”
Lục Trạch Thiên “Ừm” một tiếng.
Tần Thi ngẫm lại sinh hoạt nhà ngang xem trên TV thì cảm thấy da đầu tê dại, “Nhà ngang ở quá nghẹn khuất, nơi nào có cửa riêng sân riêng thoải mái.”
“Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của tôi,” Tần Thi nhìn về phía Lục Trạch Thiên, nói: “Đến lúc đó tôi vẽ một bản thiết kế nội thất cho anh với bọn nhỏ xem, sửa chữa nơi này hay là chuyển nhà, mọi người cùng nhau chọn.”
Lục Trạch Thiên đương nhiên không có ý kiến, thật ra anh cũng càng thích ở nhà có sân nhỏ.
“Xây xong nhanh nhất cũng phải sang năm, đến lúc đó tôi mang bọn em cùng đến nhìn xem.”
Tần Thi còn chưa nói gì, bọn nhỏ vào cửa đã nói tiếp, “Cái gì cái gì, nhìn cái gì?”
An An rất là hoạt bát, tung tăng nhảy nhót đi đến bên người Lục Trạch Thiên, tò mò quấn lấy anh hỏi.
“Nhà mới.” Lục Trạch Thiên giải thích một câu.
“Chúng ta phải chuyển nhà sao?” Bình Bình hơi trừng lớn đôi mắt.
Ngược lại là Cố Thanh Hải biết chuyện xây gia chúc lâu (khu nhà lầu dành cho người nhà bộ đội), nó cũng nhìn về phía Lục Trạch Thiên, chờ mong anh giải thích cẩn thận.
Lục Trạch Thiên nhìn ánh mắt bọn nhỏ trông mong nhìn, bèn nói: “Đến lúc đó Tần Thi sẽ vẽ bản thiết kế ra, sửa chữa chỗ này hay chuyển nhà mới, mọi người cùng nhau chọn.”
“Chúng con cũng có thể chọn?” An An kinh ngạc cực kỳ, “Chúng con là con nít, cũng có thể chọn sao?”
Tần Thi cười: “Các cậu là con nít, cũng là một phần trong gia đình mà, đương nhiên có thể chọn.”
“Oa ah!” An An mở to hai mắt nhìn, không hiểu sao kích động lên.
Bình Bình bắt đầu phát ngốc, không biết đang ảo tưởng cái gì.
Mà Cố Thanh Hải nhạy bén phát hiện cái gì, hỏi: “Là thiểu số phục tùng đa số sao? Thật sự chắc chắn sao?”
Tần Thi gật đầu: “Đương nhiên.”
Cố Thanh Hải thấy Lục Trạch Thiên cũng lên tiếng, biểu tình cũng thay đổi, hắn trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Đây chẳng phải là nói, chỉ cần bọn họ ba người đoàn kết một lòng, vậy tùy tiện chọn một loại sao?
Bọn nhỏ hưng phấn xúm lại một chỗ ríu rít lên, Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi vào phòng bếp, thì cũng đi theo.
Sắc trời không còn sớm, nên làm cơm tối.
Tần Thi mở ngăn tủ phòng bếp ra, từng chút xem xét đồ vật bên trong, gạo và bột mì, trứng gà đều có không ít, nhưng hiện tại nấu cơm, nhào bột mì sợ là không kịp.
Chính Tần Thi cũng đói bụng, càng đừng nói bọn nhỏ, làm cái gì mau chút.
“Đêm nay nấu chút mì sợi là được rồi.” Lục Trạch Thiên đề nghị nói.
Tần Thi lắc lắc đầu, cô không thích ăn mì sợi, sau khi nấu chín cái vị mềm nhũn đó cô ăn muốn phun.
Có thể không ăn thì không ăn đi.
Trong ngăn tủ có một túi màn thầu, có chút cứng.
Tần Thi lấy ra lật xem một chút, lại ngửi ngửi, sau khi xác định không hỏng, đem nó ra.
“Tôi làm canh cà chua trứng gà, chiên một ít màn thầu nữa, xào cải thìa, rất nhanh.”
Lục Trạch Thiên không biết nấu ăn thế nào, lại rất tin tưởng tay nghề Tần Thi, vì thế cái gì cũng chưa nói.
“Tôi nấu cơm anh rửa chén nha.” Tần Thi nhắc nhở Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên gật gật đầu, “Được.”
Cái này ở trên hiệp ước có, khi Lục Trạch Thiên ở nhà không bề bộn, phải giúp Tần Thì đảm nhiệm một phần việc nhà, không thể thấy cô bận việc mà khoanh tay đứng nhìn.
Lục Trạch Thiên sớm biết việc này, cho nên hiện tại tiếp thu tốt đẹp.
Tần Thi thấy bộ dáng anh không có không cam lòng, lập tức vừa lòng gật đầu, “Đi ra ngoài bồi đứa nhỏ đi, cơm rất nhanh là xong rồi.”
Lục Trạch Thiên nghe lời ra cửa, mới vừa đẩy cửa ra, lại phát hiện ba đứa nhỏ đều ghé vào cửa phòng bếp.
“Các con ở chỗ này làm gì?”
“Xem buổi tối ăn cái gì.” Cố Thanh Hải nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Thi, trong lòng rất là khẩn trương.
Không biết cô có thể nấu ăn được không, sẽ không phải giống như dì Mạc, làm cháy nồi, cháy trụi đồ ăn……
“Không sai! Chúng con đến xem buổi tối ăn gì!”
“Vâng!”
Bình Bình, An An phụ họa, căn bản không biết lo lắng trong lòng đại ca nhà mình.
Lục Trạch Thiên nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Thanh Hải nhất thời hiểu ngay, nhưng lại không nói cái gì, chỉ là cùng bọn họ đứng đồng loạt ở cửa, yên lặng nhìn Tần Thi nấu ăn.
Đồ ăn Tần Thi muốn làm cũng không phải phức tạp, cho nên rất nhanh đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, cô rửa sạch nồi, mở bếp gas nóng chảo, chuẩn bị đổ dầu.
Dưới ánh nhìn có chút khẩn trương của Cố Thanh Hải, Tần Thi cầm lấy dao phay “Cộp cộp cộp” vài cái cắt xong hành hoa, vuốt chúng lên trên dao phay, sau đó tiện tay ném một cái.
Khi Cố Thanh Hải thấy Tần Thi cũng không ngẩng đầu lên, cũng không thèm nhìn mà ném hành thái ở một bên, mới vừa trừng lớn đôi mắt, kinh hô còn chưa kịp phát ra, đã nghe trong nồi phát ra một tiếng “Xèo” vang lên.
Mùi thơm hành lá phi dầu nóng mê người, rất nhanh xông vào mũi.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!