Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế
Chương 22: 22: Chương 19-2
Mẹ nó!
“Không sao, có chút tuột huyết áp, ăn chút gì đó thì tốt rồi.” Tần Thi khoát tay với Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên thấy sắc mặt Tần Thi tái nhợt, vẫn là có chút lo lắng, anh để Tần Thi ngồi nghỉ ngơi, tự mình đến phòng bếp pha một cốc nước đường bưng tới cho cô.
Tần Thi uống một ngụm, yết hầu ngọt.
Miễn cưỡng uống xong nước đường, chỗ Tần Thi bị điện giật đau cũng qua đi, sắc mặt hồng nhuận lên, Lục Trạch Thiên lúc này mới yên tâm.
“Về sau ngủ dậy ăn chút đồ trước đi.”
Tần Thi tùy ý gật gật đầu, trong đầu cân nhắc, không thể lộ ra thế giới này là thế giới trong sách, như vậy cái khác đâu?
Tần Thi cả gan làm loạn, sửa sang lại ngôn ngữ một chút, thử mở miệng: “Trong mơ tôi bị nhốt trong chiếc TV, biến thành người trong TV, đi theo kịch bản đã viết sẵn, tôi không muốn làm như vậy, nhưng lại không khống chế được bản thân.”
Không bị điện giật, Tần Thi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lục Trạch Thiên tiếp tục nói: “Cứ như vậy bị sắp đặt rõ ràng, qua hết cả đời, doạ tôi tỉnh.”
Vẻ mặt Lục Trạch Thiên thay đổi, Tần Thi trong lòng cũng “Lộp bộp” một cái, “Làm sao vậy?”
Lục Trạch Thiên lắc lắc đầu, không biết sao, nói với Tần Thi chuyện mình cảm thấy kỳ quái.
“Tôi từ đầu tới cuối cảm thấy rất kỳ lạ, cứ cảm thấy người lúc trước không giống tôi,” Lục Trạch Thiên xoa xoa cái trán, nói: “Hiện tại nghe em vừa nói như vậy, tôi bừng tỉnh đại ngộ, lúc trước tôi giống như là bị người ta khống chế.”
Tần Thi có chút há hốc miệng, không nghĩ đến Lục Trạch Thiên đã phát hiện không đúng, anh thức tỉnh rồi? Tránh thoát khỏi khống chế của nhân thiết?
Lục Trạch Thiên đột nhiên cười, buông tay xuống, nói: “Chẳng qua đều qua rồi, bây giờ tôi cảm thấy thanh tỉnh xưa nay chưa từng có.”
“Oàng.”
Tần Thi đột nhiên nghe được tiếng đường dây gì đứt rời, cô ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu Lục Trạch Thiên, sau khi phát hiện cái gì cũng không có, trống rỗng, có chút sững sờ.
“Anh vừa rồi nghe được tiếng gì không?” Tần Thi thử hỏi.
Lục Trạch Thiên có chút nghi hoặc: “Tiếng gì?”
“Tựa như, tựa như tiếng đường dây gì đó đứt gãy.” Tần Thi hình dung đến.
Lục Trạch Thiên lắc lắc đầu, nhìn vẻ mặt Tần Thi có chút lo lắng, “Em nếu không ngủ tiếp một lát đi, hôm nay không cần nấu cơm, để bọn nhỏ đến nhà ăn mua cơm, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong khoảng thời gian này Tần Thi mỗi ngày đều không được nhàn rỗi, trong nhà quét tước sạch sẽ, giặt quần áo nấu cơm thu dọn nhà, làm quần áo đọc sách học tập, còn phải chăm sóc giáo dục con cái, Lục Trạch Thiên đều xem vào trong mắt.
Tần Thi gật gật đầu, dựa vào trên sô pha, “Ừm, được.”
Hôm nay cô xác thật không có tâm tư làm việc, cô quá tò mò thế giới này và tình huống của Lục Trạch Thiên hiện tại.
“Thời gian không còn sớm, tôi đi trước.” Lục Trạch Thiên từ biệt Tần Thi, lúc đi tới cửa, lại quay đầu nhìn Tần Thi: “Giữa trưa tôi mang cơm từ nhà ăn về.”
“À, được.” Tần Thi thất thần lên tiếng.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lục Trạch Thiên rời đi.
Tần Thi ngơ ngác ngồi một hồi, đột nhiên hiểu ra cái gì.
Tiếng đường dây đứt gãy, chẳng lẽ là đường dây khống chế nhân quả của Lục Trạch Thiên đã đứt? Anh thức tỉnh rồi? Hoàn toàn không chịu cốt truyện khống chế?
Tần Thi nhẹ nhàng thở ra, nằm ngang ở trên sô pha, tuy rằng không biết tại sao, nhưng không bị khống chế thật tốt! Không bị cốt truyện ảnh hưởng, cô cũng không cần tìm nhà tiếp theo.
Làm công cho Lục Trạch Thiên khá tốt, ăn ngon uống tốt, con cái cũng hiểu chuyện, không phải đặc biệt mệt.
Ngộ nhỡ lại tìm một nhà, lại là cốt truyện, hoặc là ngốc nghếch, giả thiết tốt nhân thiết kỳ quái, vậy mới thật sự muốn phát điên.
Về phần Lý Thiên Thiên……
Vẻ mặt Tần Thi lại nghiêm túc lên, ngày hôm qua ở chung một hồi với Lý Thiên Thiên, bộ dáng cô ta căn bản không phải ôn nhu điềm tĩnh lại thông tuệ như trong sách, ngược lại là rất tự tin kiêu ngạo, còn có chút tự cho là thông minh, trà lí trà khí (*).
(*): Từ lưu hành trên internet, được sử dụng để miêu tả các chàng trai vẻ ngoài khả ái, thuần khiết, thực sự làm cho người ta nhìn thấy sẽ muốn bảo vệ nhưng trên thực tế rất tâm cơ.
( Dùng được cho nữ nữa nha)
Tần Thi đột nhiên từ trên sô pha bật lên, mở to hai mắt nhìn, cô ta sẽ không phải là nội tâm cũng thay đổi chứ? Trọng sinh? Xuyên qua?
Trọng sinh không giống, bằng không cô ta tiếp cận Lục Trạch Thiên, thành mẹ ba đứa nhỏ.
Rốt cuộc đời trước ở chung lâu như vậy, rõ ràng biết sở thích bọn họ, thu phục bọn họ chẳng phải là nhẹ nhàng.
Nếu là trọng sinh, vậy sớm gả cho Lục Trạch Thiên, dù sao nữ chính sách gốc chính là rất yêu Lục Trạch Thiên.
Đó chính là xuyên qua, cũng không biết là đơn thuần xuyên qua, hay là biết cốt truyện, xuyên sách.
Nhìn xem, nhìn xem một chút sẽ biết.
Tần Thi hừ lạnh một tiếng, nhưng mặc kệ thế nào, cô ta đừng lại đến trêu chọc mình, nếu không cô cũng sẽ không buông tha cho cô ta.
Muốn ông chủ mình xuống tay, ảnh hưởng công việc của mình, vậy cũng đừng trách cô không khách khí!
……
Giữa trưa, Lục Trạch Thiên không về nhà, mà là đi nhà ăn, cái này khiến mọi người kinh ngạc.
“Ớ? Hôm nay cậu lại không về nhà ăn cơm!” Trịnh Chính Uỷ thấy anh xếp hàng mua cơm, có chút kinh ngạc.
“Tần Thi hôm nay thân thể không thoải mái, tôi mau cơm trở về.” Lộ Lục Trạch Thiên giải thích.
Trịnh Chính Uỷ cười, “Được được được, vợ chính là phải đau mà.”
Lục Trạch Thiên gật gật đầu, không có giải thích.
Thoả thuận hôn nhân gì đó, hai người bọn họ tự mình biết là được.
Lục Trạch Thiên mang theo một đống lớn đồ ăn trở về, ở trong khu nhà gặp được không ít người, đám bà cô nhìn bóng dáng Lục Trạch Thiên, bát quái khe khẽ nói nhỏ.
“Vợ mới cưới của Lục đoàn trưởng có chút ghê nha, nhanh như vậy bắt chẹt hắn, bữa bữa về nhà ăn cơm.”
“Hôm nay còn mua nhiều cơm như vậy, chậc chậc chậc!”
“Nữ nhân ở nông thôn này lợi hại thật!”
Mấy bà thím nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.
Lục Trạch Thiên về đến nhà, An An lập tức đi lên ôm lấy cẳng chân anh, “Ba ba! Ba mua cơm gì vậy? Nhà ăn lớn hay là nhà ăn nhỏ?”
Lục Trạch Thiên nhíu mày, “Có cơm ăn đã không tồi, không được kén ăn.”
Cũng là An An hỏi, đổi lại là bé trai, Lục Trạch Thiên sẽ phát hỏa.
An An thấy Lục Trạch Thiên nhíu mày cũng không sợ, trực tiếp treo người mình trên đùi anh, bắt đầu rầm rì: “Con chỉ là hỏi một chút, con không kén ăn!”
Lục Trạch Thiên thở dài, cúi người bế con bé lên, đi nhanh vào trong nhà, “Tần Thi đâu?”
An An ôm lấy cổ Lục Trạch Thiên, trả lời anh: “Đang dạy Bình Bình đọc sách.”
“Sao con lại không đọc?” Lục Trạch Thiên nghiêng mặt nhìn nó.
An An dán mặt mình lên trên mặt Lục Trạch Thiên, không cho anh nhìn nó, “Con không muốn đọc.”
Lục Trạch Thiên có chút bất đắc dĩ, An An gan lớn hiếu động không thích sách, Bình Bình thẹn thùng an tĩnh thích viết viết vẽ vẽ, hai đứa bé này tính cách nếu có thể trung hoà một chút thì tốt rồi.
“Vậy đại ca con đâu?”
“Đang viết bài tập hè.”
“Sang năm con với Bình Bình cũng phải đi học.”
An An lập tức phát ra tiếng kêu không tình nguyện, vùi đầu vào giữa cổ Lục Trạch Thiên giả bộ không nghe thấy.
Tần Thi thấy bọn họ như này, cười hỏi: “Các cậu nói cái gì đấy?”
Lục Trạch Thiên đặt An An xuống đất, nói: “Nói bọn nó sang năm cũng nên đi nhà trẻ.”
Đôi mắt Bình Bình sáng lên, An An lại là chu cái miệng nhỏ lên, “Còn một năm nữa mà, ba ba sang năm rồi nói sau!”
An An vươn tay nhón chân, muốn giúp Lục Trạch Thiên cất cơm, “Ba ba con đói bụng, chúng ta nhanh ăn cơm đi!”
Lục Trạch Thiên có chút bất đắc dĩ, Tần Thi lại cười ra tiếng.
Cô buông đồ trong tay ra, lên nhận lấy đồ ăn trong tay Lục Trạch Thiên, để anh đi rửa mặt.
An An thấy Lục Trạch Thiên không nói đề tài này nữa, lập tức nhẹ nhàng thở ra, chạy chậm đuổi theo Tần Thi, kêu muốn giúp đỡ.
Ăn cơm trưa xong, Tần Thi bắt đầu vẽ bản thiết kế phòng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn, hiện tại xem như rảnh rỗi, nắm chặt thời gian làm.
Cứ ngủ trong căn phòng nhỏ, vẫn là có chút bị đè nén, trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ, lúc Tần Thi ngủ cảm thấy ngột ngạt.
Mở cửa ngủ, lại cảm thấy không tốt lắm, dù sao cô và Lục Trạch Thiên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh không cẩn thận thấy gì đó của mình, rất xấu hổ.
Nhưng Tần Thi đối với thiết kế nội thất chỉ hiểu da lông, vẫn chưa hiểu rõ, hơn nữa chuyện muốn sửa bố cục lớn cũng không phải dễ dàng như vậy, cũng chỉ có thể từ từ làm.
Ngày từng ngày trôi qua, cách thời gian khai giảng càng ngày càng gần.
Cố Thanh Hải khai giảng học năm 4, nó mặc nguyên bộ quần áo mới Tần Thi làm, cùng giày mới mua ở Cung Tiêu Xã, lại cắt tóc, từ đầu đến chân đều rực rỡ hẳn lên.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này ăn ngon, cái gì cũng không cần nhọc lòng, trên mặt Cố Thanh Hải có thịt, nhìn đẹp trai ngời ngời.
Bình Bình và An An mắt thèm thuồng nhìn túi xách Cố Thanh Hải mang, nhìn xe tăng khâu trên vải vụn, quấn lấy Tần Thi cũng làm một chiếc cho tụi nó.
Tần Thi nói sang năm lúc tụi nó đi học, nhất định làm một chiếc cho tụi nó càng đẹp mắt.
Lời này vừa ra, nhưng khiến An An khó xử, nó muốn túi, nhưng không muốn đi học, mười phần rối rắm.
Tần Thi dứt khoát dẫn long phượng thai cùng đi đưa Cố Thanh Hải đi học, chờ Cố Thanh Hải đi vào, lại mang theo long phượng thai đến chỗ nhà trẻ, để tụi nó xem cầu trượt cùng các bạn nhỏ chơi đùa bên trong.
An An nhìn cầu trượt lớn lập tức dao động, không bao giờ chống cự đi học nữa, thậm chí còn muốn năm nay liền báo danh.
Tần Thi sau khi hỏi qua, phát hiện nhà trẻ này chỉ có lớp lá, mẫu giáo bé, mẫu giáo bé thu được trẻ tuổi nhỏ nhất cũng phải năm tuổi, long phượng thai còn phải chờ sang năm.
An An cũng không vui, khiến Tần Thi có chút dở khóc dở cười.
Tần Thi cho tụi nó nhìn thoáng qua cầu trượt rồi đi, không dám dẫn tụi nó đi vào, sợ tụi nó thấy bạn nhỏ mới nhập học gào khóc, khiến cho lại sợ không thích đi nhà trẻ nữa, vậy xong đời.
Tần Thi là giáo viên âm nhạc, ngày đầu tiên khai giảng không liên quan tới cô, chỉ cần báo cáo một chút, quen thuộc văn phòng, nhận thời khoá biểu là được.
Buổi chiều lúc cô đến trường, đụng phải Chu Thiến, hai người hàn huyên một hồi, cảm giác rất hợp ý.
Chu Thiến cảm thấy rất hứng thú với váy dài của Tần Thi, sau khi biết được là tự mình làm, liên tục khen cô khéo tay, sau đó hẹn có thời gian cùng đến nhà ăn ăn cơm, lúc này mới tách ra.
Bạn mới đến Tần Thi tiếp tục đi bộ vào sơ trung (cấp 2), trên mặt ý cười không giảm, quả nhiên vẫn phải ra ngoài làm việc, mới có thể quen biết nhiều người hơn, có vòng giao tiếp của mình.
Mỗi ngày đều ở nhà, vẫn thực nhàm chán.
Tần Thi đến văn phòng báo cáo, quen biết các đồng nghiệp một chút, sau đó phát hiện các cô ấy đều ở chung khá tốt, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Giáo viên âm nhạc ngay cả sách âm nhạc đều không có, dạy cái gì hoàn toàn do giáo viên âm nhạc quyết định, Tần Thi vui vẻ nhẹ nhàng, nhận thời khoá biểu, xác nhận buổi chiều không có tiết học, thì chuẩn bị về nhà.
Mới ra cửa, gặp một giáo viên nam, Tần Thi cười nhạt chào hỏi hắn, đối phương lại lãnh đạm hơi hơi gật đầu, vòng qua cô vào văn phòng.
Tươi cười trên mặt Tần Thi cứng đờ, nghĩ thầm đây là tình huống gì thế? Kiêu ngạo như vậy sao?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!