Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục
Chương 22
Nguyên buổi sáng Hứa Triều Hi đều đi theo chủ nhà vườn gặp bạn bè của anh ta, cuối cùng cậu mua tổng cộng cây đào, anh đào, nho, vải, sơn trà mỗi loại tận 5 cây.
Sau khi hầu bao mình chỉ còn có 5000 Minh tệ, Hứa Triều Hi mới muộn màng nhận ra đây là âm mưu của chủ nhà vườn cùng bạn bè anh ta!
Ấy thế mà chủ nhà vườn vẫn cứ nhiệt tình nói: “Tôi còn có anh bạn…..”
Hứa Triều Hi liên tục xua tay: “Tôi không mua, không mua, loại nào cũng không mua nữa đâu.” Huhuhuhuhuhu.
Lúc này chủ nhà vườn mới tiếc nuối bỏ qua.
Bởi vì Hứa Triều Hi đã mua một món lớn, lại còn ủng hộ cả bạn bè của anh ta nữa nên chủ nhà vườn rất nhiệt tình mời cậu tới nhà ăn cơm trưa: “Nhà tôi nấu cơm rồi, nếu cậu không chê, trưa nay tới nhà tôi ăn cơm đi!”
Hứa Triều Hi đương nhiên không chê, cậu đã tiêu nhiều tiền như vậy còn không thể ăn ké bữa cơm sao? Dù sao giờ cũng nghèo rồi, ăn thì ăn.
Giữa trưa cậu qua nhà anh chủ vườn ăn ké bữa cơm, lúc ra về, chị vợ anh chủ vườn còn nhiệt tình cho cậu một túi hoa quả gồm đào và anh đào.
Những quả anh đào đỏ rực, quả đào mềm mại, hương thơm nồng nàn hút hồn quỷ.
Minh giới không chia mùa, rau củ trái cây tươi mùa nào cũng có, chủ yếu phụ thuộc vào thời gian canh tác cho nên thị trường không bao giờ thiếu rau quả tươi.
Cậu hỏi nhà vườn xem “Trại chăn nuôi Thanh Vân” ở chỗ nào, sau đó xách một túi hoa quả nặng trĩu rời khỏi nhà vườn.
Giờ cậu đã biết hai cụ của nhà họ Việt đang ở trấn Thanh Vân, đã tới đây rồi đương nhiên phải đi hỏi thăm một chút mới được.
Hứa Triều Hi và Việt Bạch đã là bạn bè nhiều năm, hai quỷ quen nhau từ thời trung học, khi ông bà nội còn sống, Hứa Triều Hi vẫn đến nhà Việt Bạch chơi.
Ông nội Việt có hơi nghiêm nghị nhưng bà nội Việt thì rất dịu dàng.
Những ngọn núi ở vùng quê mà Việt Bạch được thừa hưởng sau này chính là do hai cụ nhận thầu để trồng dược liệu từ những năm đầu, vì vậy Việt Bạch cũng có thể coi là sơn nhị đại. Chính là sơn nhị đại này không chịu học cách quản lý dược sơn mà sau khi tốt nghiệp lại chạy đi lái taxi.
Hứa Triều Hi vừa đi vừa hỏi, đến khi tới nơi thì cổng ngoài đã khóa, xung quanh không có quỷ thành niên, chỉ có mấy đứa nhóc đang chơi đùa.
Cậu dùng quả đào làm phần thưởng, ngồi xổm xuống, hỏi một cô bé nhìn có vẻ bạo dạn: “Em gái, em có biết quỷ nhà này đi đâu không?”
Cô bé mày rậm mắt to, tóc thắt hai bím sừng bò, nhận lấy quả đào nhai nhai đến mặt đầy nước, lanh lảnh nói: “Mọi người đều đến trại chăn nuôi hết rồi ạ!”
Ở đằng xa còn có bạn nhỏ hét to nhắc nhở: “Cẩu Đản đừng có nói chuyện với quỷ lạ, cẩn thận bị bắt cóc bây giờ!”
“Ừ, đúng đó, cậu quên lời mẹ cậu dặn rồi sao! Khi nào dì về tớ sẽ nói với dì là cậu không nghe lời!”
“Đại ca ca không phải bọn bắt cóc!” Bé gái giậm chân, “cậu không xem “Chu Chu Minh giới du ký” à? Tướng do tâm sinh, đại ca ca đẹp như vậy, chắc chắc là quỷ tốt!”
“Dầu mè mới sinh á? Nghĩa là gì vậy?”
“Không biết nữa, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại!”
Thấy bạn bè bị mình “thuyết phục”, cô bé hếch khuôn mặt đầy nước trái cây, vẻ mặt càng tỏ ra tự hào.
Giống như một tiểu tướng quân thắng trận, cô quay đầu lại nói với Hứa Triều Hi: “Đại ca, anh có muốn tìm ông bà không? Em giúp anh đi gọi họ!”
Hứa Triều Hi cười nói, “Được rồi, vậy nhờ em nói với họ có bạn của Việt Bạch tới nhé?”
“Không thành vấn đề!” Cô bé vỗ ngực bảo đảm, ngay sau đó liền gọi “thủ hạ” chạy về phía xa.
Hứa Triều Hi đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn nữ quỷ đang nhặt đậu ở cửa cách đó không xa, khẽ cười với cô. Nữ quỷ sửng sốt trong giây lát, sau đó cũng cười ngượng ngùng.
Hứa Triều Hi bắt chuyện được một lúc thì được biết các gia đình phụ cận đều làm trong trang trại, ban ngày rất ít quỷ ở nhà, có mỗi cô nghỉ ở nhà vì đang mang thai, nhân tiện giúp quỷ chăm sóc bọn trẻ.
Hứa Triều Hi: “Chúc mừng nha, cô sắp làm mẹ rồi.”
Lần này nữ quỷ nở nụ cười chân thành.
Không lâu sau bọn nhóc đã quỷ hai lão quỷ trở về, bà nội Việt cho bọn nhóc mấy cây kẹo, Việt Bạch cũng tạm biệt nữ quỷ đi qua chào hỏi.
“Con là tiểu Niên đúng không, lần trước Việt Bạch tới đây cũng đã nhắc qua,” bà nội Việt mở cửa cho cậu vào, “Việt Bạch của chúng ta tới đây ít nhiều cũng có con giúp đỡ.”
Lời này Hứa Triều Hi thực không dám nhận, chủ yếu vẫn là Việt Bạch giúp cậu mà.
Ông nội Việt rót cho cậu một cốc nước, Hứa Triều Hi đặt trái cây mang theo xuống, ba quỷ ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Hai lão quỷ chiều còn phải đi làm nên cũng không nói nhiều, Hứa Triều Hi chỉ đơn giản nói về tình hình ở trấn Phú Quý và công việc hiện tại của Việt Bạch rồi định rời đi.
Trước khi cậu về, ông nội Việt ra hiệu với bà nội Việt, bà sực nhớ ra rồi vào bếp mang ra một túi to đồ sấy đưa cho Hứa Triều Hi: “Đây là mọi quỷ ở trại chăn nuôi tự làm, không phải đồ quý báu gì, con mang về cùng Việt Bạch chia nhau mỗi đứa một nửa nhé.”
Ông nội Việt tiếp lời: “Ăn ngon lại qua đây lấy nhé, ở đây nhiều lắm.”
Hứa Triều Hi không từ chối được, lúc lên xe buýt trở về nhà, cậu mở chiếc túi và thấy bên trong chứa đầy thịt gà, vịt đã chế biến sẵn và xúc xích. Ngoài ra còn có hai loại thịt xông khói có màu nâu hơi đỏ.
Nghĩ đến mùi vị của thịt xông khói, Hứa Triều Hi ngồi ở hàng ghế sau chảy nước miếng.
Tối hôm đó, cậu và Việt Bạch ăn thịt xông khói xào tỏi, đáng tiếc là Bùi Tế phải làm thêm giờ nên không thể về ăn tối.
……
Vài ngày sau, những cây ăn quả mà Hứa Triều Hi đã mua ở trấn Thanh Vân lần lượt được chuyển tới.
Đất nền cũng đã sẵn sàng, 5 trong số 12 mẫu đất đã được đào những hố sâu thích hợp để trồng cây ăn quả.
Sau khi giao cây ăn quả, Hứa Triều Hi đã trồng từng cây một dưới sự hỗ trợ của những quỷ ở nhà vườn. Cây đào, cây anh đào, cây sơn trà, cây vải trồng một bên, loại cây dây leo như cây nho trồng riêng một bên, còn dựng một cái giàn để nho có chỗ leo.
Quỷ nhà vườn ban đầu bán đào và anh đào cho Hứa Triều Hi thấy phần lớn đất đai của cậu vẫn còn trống, liền hỏi: “Phần đất còn lại cậu tính trồng cây gì?” Có vẻ lại định giới thiệu bạn cho Hứa Triều Hi rồi.
Hứa Triều Hi cười nói: “Trồng một ít dâu tây, dưa hấu,…….” Mấy loại này chỉ cần hạt giống, không cần mua cây nên giờ cậu cũng không vội.
Cho nên, đừng có đánh chủ ý lên ví tiền của tôi nữa nha!
Quỷ nhà vườn nghe vậy tiếc nuối lái xe đi, Hứa Triều Hi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại nhìn theo chiếc xe tải của quỷ kia bon bon chạy đi với ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị hận.
Bây giờ cậu thậm chí không đủ tiền mua một chiếc xe ba bánh đã qua sử dụng, haizzz.
Buổi tối, Việt Bạch tan làm về nhà, hai quỷ cùng nhau ăn tối, Việt Bạch hỏi cậu: “Anh Bùi tối nay lại làm thêm giờ à?”
“Ừ,” Hứa Triều Hi đáp lời, “Giờ đang bận làm dự án phát triển vùng nước Vong Xuyên.”
Dự án phát triển vùng nước? Không hiểu, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại!
Việt Bạch: “Công ty tôi hiện đang tuyển tình nguyện viên thử nghiệm sản phẩm mới. Cậu có muốn đến trải nghiệm không? Rất thú vị đó.”
Trong lòng Hứa Triều Hi khẽ động, nhưng lập tức nghĩ đến kế hoạch còn dang dở của mình, lắc đầu nói: “Chuyện này để sau đi, gần đây tôi bận lắm.”
Cậu xem lại bản kế hoạch trong đầu:
Vườn rau (√), vườn cây ăn quả (√), ao cá (đang hoàn thiện).
Chờ xây ao cá xong, ruộng rau muống trồng trước đó và hai sào rau của Việt Bạch cũng đã đến lúc thu hoạch, đúng lúc có thể bán rau kiếm ít tiền qua mùa đông.
Vì vậy, Hứa Triều Hi lại bận rộn.
Ao bên cạnh suối không lớn, nhiều nhất là 20 hoặc 30 mét vuông, sâu một mét, dòng chảy có thông với suối.
Đầu tiên Hứa Triều Hi dùng bùn chặn lại một chút đường thoát nước, chiều rộng còn lại chưa đầy một mét thì dùng một tấm lưới mịn ngăn lại. Mắt lưới mảnh chỉ cỡ móng tay nên việc nuôi cá vừa không làm ô nhiễm chất lượng nước, vừa không lo cá trong ao thoát ra ngoài.
Dòng nước lưu động còn có thể mang đến các sinh vật phù du làm thức ăn cho cá.
Điều kiện như vậy nuôi cá thực sự rất tiện lợi, đối với quỷ lười như Hứa Triều Hi chỉ muốn thả cá và rải thức ăn mà nói thì lại càng ổn. Nhưng trước khi mua cá con, Hứa Triều Hi lại dao động.
Cậu đã trông thấy ngó sen trên thị trấn.
Cái gọi là chị gái có thể thì em gái cũng có thể. Cậu nghĩ trong ao nhỏ có thể nuôi cá, thì cũng có thể trồng củ sen.
Cậu tham khảo kỹ lại thông tin, diện tích ao trồng sen không được quá rộng, vừa phải từ 20 đến 30 mét vuông bên bờ suối, độ sâu nước tốt nhất là dưới 1,5 mét, ao này quả là vừa đẹp!
Hứa Triều Hi: (*︶*) có mới nới cũ. jpg
Xét thấy ao này Việt Bạch cũng có phần, cậu liền nhắn tin hỏi: [Ao cá biến thành ao sen có được không zậy?]
[Việt Bạch: Củ sen hả? Có thể! (﹃)】
Chỉ biết ăn thôi hả.
Buổi tối lúc Bùi Tế trở lại, Hứa Triều Hi cũng đã nói với hắn về việc này: “Anh à, em không muốn nuôi cá nữa. Em định dùng cái ao đó để trồng sen ~”
Sau này vào mỗi ngày rằm, cậu có thể cùng anh yêu ngồi bên bờ ngắm hoa sen, xa xa là ngọn cỏ lồng đèn xanh biếc, thật lãng mạn làm sao!
Lúc này hai quỷ đang chuẩn bị đi ngủ, sau khi tắm rửa xong, Bùi Tế nghe vậy liền thu tay đang định tắt đèn lại: “Sao đột nhiên lại đổi ý?”
Hứa Triều Hi trở mình nằm trên người hắn, thanh âm hoạt bát: “Hoa sen thật đẹp nha ~”
Nam quỷ nghe được câu trả lời này cũng không có chút nào kinh ngạc, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, kiên nhẫn chờ cậu nói ra nguyên nhân còn lại.
“Chúng ta ở gần Vong Xuyên, giá cá cũng không đắt, muốn ăn có thể lên trấn mua bất cứ lúc nào.” Hứa Triều Hi nhỏ giọng nói. “Hoa sen ngoài đẹp ra thì đến mùa còn có thể ăn củ sen nha.”
Bùi Tế tổng kết: “Ừ, chủ yếu vẫn do hoa sen đẹp.”
Tiểu quỷ bưng lấy mặt nam quỷ, dán môi lại gần thơm hắn mấy cái, sau đó nhếch miệng nhu thuận nói: “Chủ nếu là bởi vì muốn cùng anh ngắm hoa sen nha.”
Khi cậu làm nũng, thân thể sẽ vô thức nhích tới nhích lui, ánh mắt nam quỷ cũng đột nhiên trầm xuống, giọng nói trở nên nặng nề: “Nói chuyện là được rồi, em đừng xoay loạn.”
Hứa Triều Hi bị hắn nhắc nhở như vậy ngược lại càng động, không ngừng dụi lên người hắn, lại giả bộ khó hiểu: “Anh sao vậy? Khó chịu sao? Muốn Niên Niên giúp anh xoa xoa không?”
Sau đó bị nam quỷ chế trụ hai tay đè xuống giường thọc lét, Hứa Triều Hi nhột không chịu nổi, dán mặt xuống ga giường cầu xin tha thứ: “…..Anh ơi em sai rồi, nhột quá huhuhu. “
Bùi Tế dở khóc dở cười, hắn cúi người hôn lên khóe miệng tiểu quỷ: “Nhóc con này, chỉ giỏi giả vờ đáng thương mà.” Sau đó hắn lại ôm Hứa Triều Hi vào lòng.
Hai quỷ xô lệch làm chiếc chăn bị lệch một chút, nam quỷ kéo chăn lại đắp cho cậu rồi nói: “Hình như hiện tại có cả kỹ thuật nuôi cá trong hồ sen đó.”
“Có, nhưng em sẽ không làm cái đó đâu.” Hứa Triều Hi nói, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay hắn.
Sở Giang Vương làm nghề nuôi trồng thủy sản, không biết hắn có kỹ thuật này không….. Bùi Tế còn đang âm thầm suy tư, tiểu quỷ trong ngực lại nói: “Khó chết đi được, vốn dĩ em cũng chỉ định tùy tiện thả cá thôi.”
Hứa Triều Hi xác định rõ mình là nông dân, không phải ngư dân.
Bùi Tế: “…”
Đã như vậy, hắn vẫn không nên làm khó Niên Niên nữa thì hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!