Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính - Chương 139: Thế giới 5: Thế giới săn gϊếŧ (20)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính


Chương 139: Thế giới 5: Thế giới săn gϊếŧ (20)


Chương 139: Thế giới 5: Thế giới săn gϊếŧ (20)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

“Nguy rồi!” Nhiếp Gia chửi thầm một tiếng, lao khỏi vòng tay của Thời Kham nhảy xuống đất, vung tay, cả một mặt tường đổ sập, bụi bay tứ tung, khói lửa từ phòng bên cạnh lập tức tràn sang, căn bản không thấy rõ tình huống trong phòng.

Thời Kham dùng tay che miệng và mũi của Nhiếp Gia, kéo y lùi về phía sau, mây màu đỏ của Hạ Thanh Đường lập tức ngăn cách bụi mù, sắc mặt cô thay đổi, “Trong phòng không có ai.”

Nhiếp Gia nhắm hai mắt lại, thấy được ‘lĩnh vực’ của Thẩm Tô, trầm giọng nói: “Không có chuyện gì, Thẩm Tô còn sống, Tống Noãn Dương đi cùng anh ta.”

Trên bầu trời, Thẩm Tô đứng lơ lửng trên không trung, Tống Noãn Dương được anh ôm ngang eo đang ho sặc sụa, hiển nhiên là bị sặc khói. Thẩm Tô vỗ vỗ lưng cậu, sau đó ôm lấy cậu, “Không sao chứ?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bởi vì năng lực đặc thù nên Tống Noãn Dương luôn được nước Hoa bảo vệ rất tốt, chưa từng tời tiền tuyến, cậu chưa từng trải qua trận địa như này, bị dọa không nhẹ.

“Còn chưa biết, đừng sợ.” Thẩm Tô nhìn chung quanh, các nơi khác trên đảo đều rất yên tĩnh, anh thâm kinh bách chiến, vậy mà lần này hoàn toàn không phát hiện tấn công đến từ đâu.

“Thẩm thiếu giáo!” Mây đỏ trong tay Hạ Thanh Đường bay tới, sắc mặt nghiêm túc: “Hai người không sao chứ?”

Thẩm Tô lắc đầu, “Hai người Thời Kham đâu?”

“Boss và Nhiếp tiên sinh đang thăm dò xung quanh.” Hạ Thanh Đường cúi đầu, bọn họ đứng cao, có thể thấy rõ động tĩnh ở bốn phương tám hướng, đáng thuộc hạ của Ninh Lãng đang đuổi về nơi này, những người khác trong đội cũng bị đánh động, làm loạn với đám người Ninh Lãng.

“Chỉ có gian phòng này của hai người bị tập kích.” Hạ Thanh Đường cau mày.

“Phải, là dị năng giả, nhưng nổ tung là chuyện trong nháy mắt, giờ vẫn không biết là dị năng giả thuộc phương diện nào.” Thẩm Tô nói.

“Là nhắm sai sao…” Hạ Thanh Đường ngồi trên không trung trầm tư.

Nhiệm vụ lần này của Thẩm Tô là bảo vệ Thời Kham, cho nên phòng của hai người ở cạnh nhau. Cô đang nghĩ, người mà đối phương thực sự muốn đánh lén có phải là Thời Kham không? Trước tiên không nhắc tới việc Thẩm Tô là dị năng giả cấp 5, không dễ bị ám sát như vậy, cho dù có thực sự bị đánh lén thì gϊếŧ Thẩm Tô có lợi ích gì? Người thực sự có thể thay đổi tình thế hiện tại là Thời Kham.

“Cẩn thận!” Thẩm Tô bỗng nhiên đá vào vai Hạ Thanh Đường.

Hạ Thanh Đường cảm giác được một tứ gì đó cực kì sắc bén lướt qua chóp mũi mình.

Vật vừa rồi cũng không phải kim loại, không phải vật hữu hình, bay thẳng về phía Thẩm Tô, anh tránh đi nên Hạ Thanh Đường nằm trên đường bay của nó. Cô và Thẩm Tô biến sắc, người trong tối thật sự hướng về phía Thẩm Tô mà tới.

“Không đúng…” Hô hấp của Hạ Thanh Đường trở nên dồn dập, nhìn về phía Tống Noãn Dương.

Thẩm Tô cũng lập tức nghĩ tới, adrenalin điên cuồng phân bố. Anh ôm chặt Tống Noãn Dương, cho dù mất cả tính mạng này anh cũng sẽ không để người ốc đảo động đến một sợi tóc của cậu!

“Đi xuống trước.” Hạ Thanh Đường ý thức được nguy hiểm, cùng Thẩm Tô bay xuống thảm cỏ, bảo vệ Tống Noãn Dương ở phía sau.

“Có người muốn gϊếŧ em?” Tống Noãn Dương nằm nhoài trên vai Thẩm Tô, nhỏ giọng hỏi.

“Chắc thế.” Thẩm Tô mở rộng lĩnh vực ra cực hạn, cực kì cẩn thận cảnh giác xung quanh.

Lửa trong phòng họ đã bị dập tắt, người đứng ba tầng trong ba tầng ngoài, Hạ Thanh Đường đi tới cạnh Thời Kham, thấp giọng nói hai câu. Thời Kham đột nhiên cau mày, đi đến cạnh hai người, thấp giọng nói: “Tống thượng úy không sao chứ?”

Tống Noãn Dương lập tức lắc lắc đầu. Thời Kham nhanh chóng quyết định, “Trung tá, cậu lập tức đưa Tống thượng úy về nước, gọi dị năng giả không gian tới.”

“Vâng.” Hạ Thanh Đường đáp lời.

Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, nói: “Có người muốn gϊếŧ Tống Noãn Dương, có người biết năng lực của cậu ta sao?”

Thời Kham nói: “Không loại trừ khả năng này.”

“Nhưng em không cảm ứng được.” Tống Noãn Dương nói: “Dị năng giả hệ tinh thần như bọn tôi giống dị năng giả hệ kết xuất các anh, đều có lĩnh vực của riêng mình, nếu có người xâm phập vào não tôi thì tôi có thể cảm nhận được.”

Nhiếp Gia không khách khí chút nào tát cậu một cái, “Vậy chỉ có một khả năng, người đó có dị năng cao hơn cậu.”

Thẩm Tô mới thề rằng sẽ không để ai động tới người yêu mình dù chỉ một sợi tóc, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ, Nhiếp Gia lại nhẹ nhàng tát Tống Noãn Dương một cái, đừng nói là một sợi tóc, Tống Noãn Dương bị Nhiếp Gia đánh một cái lảo đảo về phía sau, suýt nữa ngã chổng vó. Thẩm Tô đứng cạnh chỉ có thể cắn răng, yên lặng kéo Tống Noãn Dương về phía sau mình giấu giấu.

Ở trên tháp chuông phía xa, An Nguyên đứng giữa trời gió lạnh, lạnh lùng nhìn đám người dưới chân, cậu ta nghe được lời Nhiếp Gia nói, cong môi cười nhạt, “Thẩm Tô cũng đã cấp 6 rồi sao? Trước đây anh ta cũng chẳng có thân thủ như vậy, đánh giá thấp anh ta rồi, vậy mà không trúng ngay một phát.”

“Không, anh ta vẫn đang cấp 5, chẳng qua là trải qua huấn luyện, chắc cũng cách cấp 6 không xa.” Bên người An Nguyên có một bé gái 7-8 tuổi, hai mắt bé là màu đỏ diễm lệ, nhưng trên mặt bé lại không có biểu cảm gì, nhìn rất quỷ dị. Cô bé kéo ống tay áo An Nguyên, ngửa đầu nhìn cậu ta, “Anh không cần gϊếŧ Tống Noãn Dương đâu, anh ta không phải đối thủ của em. Huống chi, anh nhìn Nhiếp Gia thế kia, còn tính đàm phán hòa bình với nước Hoa sao?”

An Nguyên cúi đầu nhìn cô bé, “Em biết anh đang suy nghĩ gì sao?”

“Tất cả mọi người đều rất đau khổ, sớm kết thúc thế giới địa ngục này thôi.” Cô bé buông tay ra, quay người rời khỏi tháp chuông, “Em đi đánh thức Ninh Lãng.”

“Đúng, anh đau khổ như vậy, nhưng sau khi anh vứt bỏ em mà còn có thể hạnh phúc như vậy. Quả nhiên là em vẫn không thể tha thứ cho anh.” An Nguyên nhìn về phía xa, giọng nói nghiến răng nghiến lợi tiêu tan trong gió.

Hạ Thanh Đường dẫn dị năng giả hệ không gian tới, đưa Tống Noãn Dương đi là mệnh lệnh của Thời Kham, Tống Noãn Dương còn chỉ kịp nói từ biệt với Thẩm Tô rồi phải ngoan ngoãn bị Hạ Thanh Đường dắt đi.

Một vòng sáng màu tím có đường kính 2m được mở ra, Tống Noãn Dương vẫy tay với Thẩm Tô, vừa muốn đi, Nhiếp Gia chợt thuấn di tới, bóp nát gáy dị năng giả không gian kia.

‘Rắc’ một tiếng, trong đêm khuya tĩnh mịch có cảm giác rất rợn người.

Mọi người hoang mang tột độ, ngay cả Thời Kham cũng kinh sợ, giật mình đứng yên tại chỗ không thể tin mà nhìn bóng lưng của Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia không nói một lời, vung tay vứt thi thể đi.

Tống Noãn Dương quay đầy hoảng sợ hét lên với Thời Kham: “Y muốn gϊếŧ anh! Chạy!”

Vừa dứt lời, Tống Noãn Dương liền bị Nhiếp Gia đạp một phát bay ra, lăn 3-4 vòng trên đất, có thể thấy được lực của cú đá này không nhẹ, Tống Noãn Dương không nói được gì nữa. Sau đó, Nhiếp Gia liền tập kích đến phía Thời Kham, điện tích khủng khiếp xuất hiện trên đầu ngón tay y.

“Gia Gia!” Thời Kham nhanh chóng phản ứng lại, lùi lại một bước thật dài để tránh tay của Nhiếp Gia, đầu ngón tay y suýt xoát mà bắn ra vài đường điện sắc bén.

“Nhiếp Gia, anh điên rồi à!” Mắt Thẩm Tô đỏ bừng, anh quá quen thuộc với trạng thái như thế này của Nhiếp Gia, trận chiến trước đây tại Thiền Xuyên, Nhiếp Gia cũng như thế này, gϊếŧ chết Khổng Phỉ và cấp dưới của anh.

Nhưng khi đó Nhiếp Gia bị thương nặng và gặp nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giờ y lại không hề bị làm sao nhưng lại nổi điên! Thậm chí còn muốn gϊếŧ Thời Kham!

Một đòn của mình thất bại, Nhiếp Gia vẫn muốn truy kích, đột nhiên khựng lại, y cúi đầu thấy khói đỏ dày đặc đang quấn chặt lấy chân mình. Nhiếp Gia quay đầu nhìn Hạ Thanh Đường một cái, ánh mắt kia vô tình dọa Hạ Thanh Đường khiếp sợ không thôi, cô thấy rõ hai tay Nhiếp Gia nắm chặt, khói đỏ nổi lên quấn lấy cả người y, trói chặt y lại.

“Boss, trong trường hợp khẩn cấp tôi sẽ phải gϊếŧ y!” Trên trán Hạ Thanh Đường ướt mồ hôi lạnh, trong lòng cô cũng rất khủng hoảng, cô vẫn luôn là vệ sĩ bảo vệ Thời Kham, năng lực mạnh, nhưng cô cũng chưa từng đối phó với dị năng giả cấp 6, huống chi đây còn là Nhiếp Gia!

Thẩm Tô đưa tay lên, các tòa cao ốc sụp đổ, hàng vạn thanh sắt bay trên không đợi lệnh, kinh động rất nhiều người. Lần này tất cả mọi người phát hiện tình trạng ở nơi này không đúng, dị năng giả nước Hoa lập tức căng thẳng chạy tới, kéo căng thần kinh sẵn sàng đợi lệnh.

Thời Kham âm thầm sốt ruột mà thở dốc, nhìn Nhiếp Gia đang bị khống chế, tạm thời không cử động được, hắn nhìn Hạ Thanh Đường nói: “Đừng làm y bị thương.”

“Nhưng nhỡ đâu…” Hạ Thanh Đường càng ngày càng sốt ruột, tâm hoảng ý loạn, dù tưởng tượng cô cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả của việc đánh nhau với Nhiếp Gia, hơn nữa giờ bọn họ còn đang ở ốc đảo, như này sẽ kích phát chiến tranh!

Thẩm Tô cảnh giác Nhiếp Gia, bước nhanh đến cạnh Tống Noãn Dương, ôm lấy cậu, phát hiện xương sườn của cậu bị gãy, không biết đã bị thương nặng đến mức nào, trên vạt áo toàn máu.

“Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Giai bước nhanh tới, liền thấy thi thể của bạn mình, kinh sợ, nhưng cũng không chậm trễ một giây nào, đặt tay lên ngực Tống Noãn Dương, lập tức chữa khỏi vết thương của cậu.

“Cảm ơn.” Thẩm Tô ôm chặt Tống Noãn Dương, hơi thở run rẩy.

Tống Noãn Dương dãy dụa, đứng dậy, thở dốc nói: “Nhiếp Gia bị khống chế! Thời thống lĩnh, trước chuẩn bị thuốc an thần, tôi phải tìm ra người kia nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được!”

Động tác lên đạn của Thời Kham dừng lại, đằng đằng sát khí: “Bị người khống chế?”

“Vâng, dị năng của đối phương cao hơn tôi một cấp, lĩnh vực rất lớn.” Tống Noãn Dương vội đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Sao tự dưng lời ra nhiều dị năng giả cấp cao vậy chứ! Không biết đối phương là ai, vậy mà có thể vượt qua KK mà khống chế Nhiếp Gia, còn có gì mà kẻ kia không làm được nữa chứ?! Huống hồ, đối phương đã xâm chiếm tư tưởng Nhiếp Gia thì nên biết thế giới này chỉ là một thế giới giả lập được tạo nên như một nhà tù, tại sao vẫn muốn tấn công!

“Muốn khống chế đại ca gϊếŧ Thời thống lĩnh, không có ai khác, chắc chắn là thành viên của Hunter!” Mạnh Giai lạnh lùng nói: “Tuy rằng lời của tôi nghe không lọt tai nhưng đại ca là lãnh tụ tinh thần của bọn tôi, y từ bỏ đa số những thành viên kia hơn nữa còn là vì Thời thống lĩnh… Người hận đại ca và Thời thống lĩnh như vậy, ở phía sau thao túng tất cả hẳn là An Nguyên.”

“Có người trong các thành viên của Hunter có thuật đọc tâm mà các người lại không biết sao?” Thẩm Tô vội vàng hỏi.

Sắc mặt Mạnh Giai rất nghiêm trọng, lắc đầu: “Không có, cho nên cụ thể là ai thì tôi cũng không biết.”

Mọi người đang không biết làm thế nào, Tống Noãn Dương đột nhiên nói: “Trung tá, thả Nhiếp Gia ra đi, y thoát được rồi.”

Hạ Thanh Đường cẩn cẩn thận thận xua tan khói đỏ, Nhiếp Gia đột nhiên hít một hơi quỳ xuống, tóc mai bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Thời Kham bước tới, Nhiếp Gia dựa vào khuỷu tay hắn, hắn động viên xoa xoa mái tóc ẩm ướt của y: “Có ổn không?”

Nhiếp Gia nắm lấy cổ tay Thời Kham, ngẩng đầu lên, Thời Kham thấy được sự sợ hãi không che dấu được trong mắt y.

“Không sao rồi, không phải lỗi của em, đã không sao rồi.” Thời Kham đau lòng không thôi, vội động viên y.

Không biết Nhiếp Gia đang nghĩ gì, nhất thời không ai nói gì, một lát sau, y quay qua nhìn Tống Noãn Dương, sự sợ hãi cùng hoảng loạn đã không còn, thay vào đó là du͙ƈ vọиɠ tàn sát trần trụi: “Ai làm!?”

“Không biết, nhưng người đang ở trên đảo chính.” Tống Noãn Dương nói.

“Có ý gì, nói bọn này đánh lén đấy à! Bọn này không giống đám đồn phái lén lén lút lút bọn mày!”

“Cái nồi lớn như thế, mấy người cũng đừng có mà vứt lung tung!”

“Nhiếp Gia vốn cũng chẳng phải đồn phái, y muốn gϊếŧ tướng quân các người cũng không khó hiểu, đừng có mà đội nồi lên người ốc đảo bọn này!”

Các dị năng giả ở các đảo xung quanh nghe bọn họ nói lập tức khó chịu, thi nhau biện giải cho phe mình.

Ánh mắt Nhiếp Gia rất nguy hiểm, đầu ngón tay y khẽ động, cột đèn cạnh đường liền bay lên, tốc độ nhanh như cắt, không thể nào nắm bắt được, đập vào ngực đám dị năng giả đang nói chuyện, làm người văng xa mấy mét rồi đóng thẳng xuống đất.

“Gia Gia, bình tĩnh một chút.” Thời Kham ôm vai Nhiếp Gia, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Nhiếp Gia đang rất không ổn.

“Người nơi này có thể nghĩ muốn lấy mạng anh nhưng lại không thực sự làm được.” Nhiếp Gia nắm tay Thời Kham, đứng lên, nghiến răng lạnh lùng nói: “Tối hôm hay, dù có hủy cả đảo chính thì em cũng phải tìm ra kẻ kia để xé nát!”

Hết chương 139.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN