Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
Chương 28: Gõ cửa sổ lúc nửa đêm (1)
P/s: khuyến khích đợi full nguyên phần rồi đọc lúc nửa đêm
Edit: cầm thú
Vào mùa đông, gió bắc lạnh thấu xương.
Thành phố C ở phía đông bắc Hoa quốc nghênh đón một mùa đông khô hanh nhất từ trước đến nay.
Bắt đầu mùa đông rồi hai tháng sau đó, từ phía tây một đường xuôi theo phía nam khí hậu có vẻ vô cùng thuận lợi, chỉ khổ cho mấy thành phố phía bắc Hoa quốc.
Thật lâu rồi trời không mưa, khí than đá đốt ra, công nghiệp khí thải, vào mùa đông bầu trời thành phố C chưa bao giờ trong lành, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy bầu trời mù mịt khói bụi.
Phương Lâm vừa mới xuống máy bay, còn chưa kịp hít vài ngụm sương khói thành phố C, cảm thấy có một luồng khí nóng và mùi rỉ sắt từ mũi chảy ra.
Cô là tiếp viên hàng không ở vùng này, hôm trước từ thành phố C bay qua một tỉnh phía nam nào đó của Hoa quốc, nơi đó khí hậu rất tốt, không khí tươi mát. Hôm nay phải quay lại thành phố C, cơ thể có chút không khỏe, mới hít một chút khói bụi liền cảm thấy không thoải mái rồi.
Phương Lâm vội vàng lấy khăn tay lau máu mũi, mùi rỉ sắt ở cổ họng vẫn còn chưa tan.
Cô muốn đi uống nước.
Nhìn thời gian đã là mười giờ tối, Phương Lâm nhíu mày do dự một chút, lập tức về nhà.
Còn chưa đi một bước, Không Thừa làm chung công ty với cô gọi ở sau lưng:
“Phương Lâm, em về nhà sao?”
“Ừm.”
“Để anh đưa em về. Trễ thế này rồi con gái đi một mình rất nguy hiểm.”
Không Thừa có tình cảm với cô không phải ngày một ngày hai.
Phương Lâm vừa có bạn trai cách đây không lâu, nửa đêm nửa hôm nếu đồng ý cho người có cảm tình với mình đưa về nhà thì không tốt lắm.
Nhưng mà…
Phương Lâm nắm chặt điện thoại, che ở trước ngực.
Sau khi đi làm cô liền sống một mình, hiện tại sống ở khu nhà dân cũ kĩ mà trước đây là khu nhà dưỡng lão bị phá bỏ, mặc dù điều kiện hơi tệ, nhưng có thể tiết kiệm tiền, giao thông thuận lợi, hàng xóm thân thiện, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà một tháng trước, cô làm việc xong, lúc trở về nhà là khoảng hai giờ đêm, tháo trang sức tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Khoảng chừng ba giờ sáng, Phương Lâm mới vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ, một loạt tiếng động sột soạt sột soạt đánh thức cô.
Tiếng động kia phát ra từ cửa sổ đầu giường, giống như là có người dùng tay gõ vào lan can, giữa đêm khuya yên tĩnh đặc biệt dọa người.
Da gà toàn thân Phương Lâm nổi lên.
Cô trốn vào trong chăn, ánh mắt sững sờ nhìn chăm chú thời gian hiện trên điện thoại di động, chờ đợi thời gian chậm rãi trôi qua.
Nửa tiếng sau tiếng động kia biến mất, cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Nếu việc này chỉ xảy ra một lần, Phương Lâm sẽ cho rằng bản thân mình mệt mỏi quá sinh ảo giác. Nhưng cả tháng đều xảy ra chuyện tương tự.
Điểm khác biệt chính là, tiếng động ngoài lan can càng lúc càng lớn, thậm chí còn cố ý lay chuyển lan can, inox và vách tường từng lần va chạm lại khiến người ta từng lần run sợ.
Đây là “trò đùa” của người nọ.
Người nọ cố ý dọa cô.
Phương Lâm cũng từng báo cảnh sát. Khu này rất ít máy theo dõi, cảnh sát điều tra không có kết quả, mấy đêm ngồi chung với Phương Lâm canh tội phạm. Tội phạm gây án ngẫu hứng, liên tiếp mấy đêm không xuất hiện nữa.
Nghĩ tới đây, Phương Lâm cắn chặt môi, nói với đồng nghiệp nam:
“Vậy… làm phiền anh rồi.”
Trên thực tế Phương Lâm đã thuê một phòng nhỏ bên khu mới giải phóng ở thành phố C, dự định hai ngày nữa sẽ chuyển qua đó.
Đồng nghiệp nam lái xe đưa Phương Lâm về nhà, xuống xe xong còn tiễn cô một đoạn qua quãng đường tối đen, đến tận cửa nhà.
“Tới đây là được rồi, hôm nay cám ơn anh.”
An toàn về đến nhà rốt cuộc Phương Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đồng nghiệp nam đột nhiên ôm lấy Phương Lâm vào lòng, thổi khí vào tai cô, nói:
“Ngủ ngon.”
Cơ thể Phương Lâm căng thẳng, lập tức đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào trong nhà.
Mặt cô nóng lên, dựa vào cánh cửa thở phì phò, đưa mắt nhìn ra ngoài, xuyên qua cánh cửa sổ đầu giường nhìn thấy đồng nghiệp nam rời đi.
… Rõ ràng không phải mình chủ động ôm, nhưng trong lòng vẫn áy náy như cũ.
Phương Lâm cảm thấy bản thân thật có lỗi với bạn trai mới. Bạn trai là ông chủ một công ty, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, công việc bận rộn, gần đây thường xuyên ra ngoài.
Nếu không gặp phải tình huống thế này, ai lại không muốn có bạn trai ở bên cạnh…
Phương Lâm thở dài, đặt đồ trong tay xuống, bật đèn sáng, trong phòng lập tức tràn ngập ánh sáng.
Cô cởi giày cao gót, đi về phía cửa sổ chuẩn bị kéo rèm.
Mới vừa bước hai bước, ánh đèn đột ngột vụt tắt, bóng đèn trên đỉnh đầu phát ra một tiếng động nhỏ.
Căn phòng lại một mảnh tối đen.
Đứt cầu dao nữa rồi.
Quả thực nên đổi phòng rồi.
Ánh trăng mờ ảo, chỉ lờ mờ phát ra một tia ánh sáng.
Phương Lâm thành thạo đi tới lấy đèn pin, ra ngoài, đến cửa chủ nhà, kéo công tắc nguồn điện trở về chỗ cũ.
Bóng đêm quá sâu, ánh trăng lại quá nhỏ bé. Từ cửa chủ nhà về đến phòng chỉ chục bước ngắn ngủi, nhưng bây giờ giống như một thế kỷ.
Có thể là do cô tự mình dọa mình, tiếng giày đạp lên sàn nhà kích thích màng nhĩ, Phương Lâm càng ngày càng… không hiểu sao lại sợ hãi.
… Đừng sợ, sắp tới cửa nhà rồi.
Tần suất đập của trái tim Phương Lâm theo bước chân từ từ nhanh hơn.
… Về đến nhà rồi!
Phương Lâm nhanh chóng mở cửa đi vào trong nhà, tiện tay đóng cửa lại, trong đầu bỗng nhiên kịp phản ứng một việc —
Không đúng… tiếng bước chân hồi nãy không đúng! Hồi nãy vào nhà cô cởi giày cao gót ra vẫn chưa kịp thay dép lê thì điện đã tắt… cô vốn dĩ không mang giày!
Phương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua chân trần của mình, một cơn lạnh ập vào lòng.
Tiếng bước chân ban nãy không phải của cô!
… Sau lưng cô có người!
Phục hồi tinh thần Phương Lâm liền nuốt ngụm nước miếng, vội vàng đóng cửa.
Trên cửa đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay của nam.
Mắt thấy cửa sắp bị người bên ngoài kéo ra, Phương Lâm cắn chặt răng, hai tay giữ chặt nắm cửa, sử dụng toàn bộ sức lực, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Người kia… chính là người đàn ông hàng đêm gõ cửa sổ nhà cô! Thậm chí còn có ý định bám theo cô vào nhà!
Kinh hãi còn chưa qua Phương Lâm run rẩy, cầm lấy điện thoại, vốn định gọi cho đồng nghiệp nam vừa rời khỏi để nhờ giúp đỡ, nhưng ngón tay do dự dừng trên màn hình điện thoại vài giây, sau đó tìm kiếm xuống phía dưới, bấm gọi một người — Phương Trình.
Phương Trình là em trai ruột của Phương Lâm, nhà ở cách Phương Lâm không xa, khoảng chừng 10 phút là tới.
Bên kia điện thoại không gọi được. Phương Lâm bịt chặt miệng không dám lên tiếng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ… không gọi được cho em trai, hay là báo cảnh sát!
Phương Lâm cố gắng kìm nén cảm xúc, ngón tay nhấn xuống 1, lại nhấn thêm một số 1.
Còn chưa kịp nhấn số 0 xuống, đầu óc đột nhiên run lên.
Có người đang nhìn chằm chằm cô…
Phương Lâm từ từ quay đầu nhìn sang cửa sổ đầu giường.
Một khuôn mặt tươi cười đáng sợ đột nhiên hiện ra trước mắt.
Người nọ cách cô một cách cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, bốn mắt nhìn nhau, khiến cô cực kì sợ hãi.
Người nọ đang cười với cô.
Tinh thần Phương Lâm lập tức vỡ vụn, quát to một tiếng rồi ngất xỉu.
Sáng sớm hôm sau, cảnh sát tìm được thi thể Phương Lâm trong phòng thuê.
Em trai Phương Lâm là Phương Trình quỳ gối bên ngoài, tiếng khóc kinh thiên động địa.
— Tối hôm qua hắn ngủ sớm, không nghe thấy tiếng điện thoại chị gọi trong lúc tuyệt vọng.
Sáng hôm nay gặp nhau, chị và hắn đã âm dương cách biệt.
…
Bên trong cục cảnh sát thế giới song song, thời điểm phân công án mạng hình sự đội trưởng Hà Nhiên tạm thời dừng lại, quay lại nhìn một vòng các cảnh sát đang hiện diện.
Bọn cảnh sát vẫn đang kinh hãi.
Video clip mới chiếu, một phần đến từ báo cáo điều tra, nhưng đa số là trí nhớ của chính người bị hại Phương Lâm.
Mặc dù trước khi chết Phương có gặp mặt hung thủ, nhưng do cô quá sợ hãi cộng với ngất xỉu, dẫn đến hình ảnh hung thủ trong video clip không rõ, không biết là ai cả.
Đội trưởng Hà hơi mím môi, giữa một mảnh trầm mặc nói: “Vụ án của Phương Lâm là giết người liên hoàn, cô ấy là người bị hại thứ năm. Kể từ người bị sát hại đầu tiên đến nay mới chỉ một năm, nếu như không bắt được hắn, có thể đoán được hắn sẽ càng ngày càng điên cuồng. Nhiệm vụ lần này của các cô cậu là biến thành Phương Lâm, trở lại một tháng trước để tiến hành điều tra hung thủ. Có ai tình nguyện đi không?”
Mọi người: “…”
Đội trưởng Hà: “Không ai tình nguyện sao?”
“Không phải, lão đại à, vụ án này quá kinh khủng rồi… dù sao tôi cũng không muốn đi.”
“Án mạng không biết hung thủ là vụ án phiền phức nhất, đầu óc tôi vẫn hoạt động, xin được PASS.”
“Trên tay tôi còn có vụ án khác, lần này tạm thời…”
Chúng cảnh sát xô đẩy, giữa lúc đó có người nói:
“Đội trưởng Hà, để tôi đi.”
Mười mấy người ở đây vội vàng tìm nơi phát ra âm thanh, cuối cùng nhìn thấy Dịch Tiêu thò đầu vào trong phòng họp.
“… Chẳng phải cô đang nghỉ ngơi sao?” Đội trưởng Hà nói.
Dịch Tiêu: “Ở nhà rãnh quá muốn khùng rồi.”
Mọi người: “…”
Dưới tình huống không ai muốn đi, đội trưởng Hà đành phải giao nhiệm vụ này cho Dịch Tiêu.
Vụ án lần này khác với hai lần trước. Người bị hại Phương Lâm không hề biết diện mạo hung thủ, mà Phương Lâm chỉ là một người bị hại ở trong vụ án giết người cưỡng hiếp liên hoàn, độ khó rất lớn.
Huống hồ bởi vì hiệu ứng bươm bướm, cho dù dựa theo trí nhớ của Phương Lâm lặp lại lần nữa, cũng không chắc chắn có thể bắt được tội phạm đúng thời điểm.
Cho dù là một thay đổi nhỏ cũng có thể dẫn tới sự khác biệt cực lớn.
Dịch Tiêu hiểu rõ việc này.
Trước khi xuyên qua Dịch Tiêu ôm một xấp hồ sơ tài liệu về nhà nghiên cứu, học thuộc lòng tin tức liên quan tới năm vụ giết người liên hoàn, sau đó Dịch Tiêu xuyên tới chỗ Phương Lâm một tháng trước khi cô ấy chết.
Hôm xuyên không qua, Phương Lâm đang một mình đi dạo ở trung tâm mua sắm. Trung tâm mua sắm này ở rất gần nhà Phương Lâm, khi còn sống Phương Lâm thường xuyên tới đây đi dạo mua quần áo.
Từ thế giới song song xuyên qua từng thế giới rất dễ xảy ra việc lệch mốc thời gian. Dịch Tiêu điều tra rõ ràng thời gian hiện tại của thành phố C, so sánh với tài liệu trong hồ sơ vụ án, phát hiện bây giờ vẫn chưa đến ngày Phương Lâm bị người ta gõ cửa sổ.
Phương Lâm bị tội phạm để mắt tới cũng không phải ngẫu nhiên, chính xác là thời điểm một tháng trước, nhất định đã xảy ra việc gì đó khiến Phương Lâm bị tội phạm để ý.
Khiến người ta chú ý nhất chính là bạn trai mới của Phương Lâm. Nhưng qua điều tra, người bạn trai bận rộn của cô chắc hẳn không cần cưỡng hiếp rồi giết người, cho nên hắn không phải hung thủ sát hại Phương Lâm.
… Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Dịch Tiêu ngồi trong quán cà phê suy nghĩ thật lâu, cảm thấy bản thân ngồi đây cũng không giải quyết được gì, vì thế chuẩn bị đi về nhà.
Lúc này cô mới để ý trong tay mình là một cái túi GUCCI, ví tiền bên trong còn là loại mới nhất.
Dịch Tiêu lục lọi đầu óc, nhớ ra hôm nay Phương Lâm định đến cửa hàng GUCCI trả đồ.
Phương Lâm làm tiếp viên hàng không tiền lương không thấp, trên tay có mấy túi sách hàng hiệu. Túi GUCCI này nửa tháng trước cô mới mua, còn chưa dùng lần nào.
Nhưng mà hai ngày trước cha của Phương Lâm bị bệnh tiểu đường phải nằm viện, cần tiền gấp. Vì thế Phương Lâm chuyển nhà trọ đến thuê phòng ở nơi này, giảm đi một nửa tiền thuê; cô còn bán đi mấy vật ngoài thân để lấy tiền, hàng có thể trả thì sẽ trả lại, lấy được đồng nào hay đồng ấy.
Hôm nay Phương Lâm tới trung tâm mua sắm là để tới cửa tiệm GUCCI trả đồ.
Dịch Tiêu hơi hơi nhíu mày, trực giác ngửi thấy một mùi không bình thường.
Cô cầm túi đi tới chỗ nhân viên trong cửa hàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!